Trong phòng, Lâm Động ngồi trên giường, cặp mày khẽ nhíu lại, lần này đánh cho La Sơn đến nông nỗi đó, sướng thì có sướng thật, nhưng sự việc lần này tất nhiên không phải tốt lành gì. Theo như phong cách hành sự ngang ngạnh tùy ý của Võ quán Huyết Kền, hành động lần này của Lâm Động, không nghi ngờ gì chính là đang thách thức uy nghiêm của bọn chúng. Cho nên bất luận thế nào, bọn chúng đều không thể nào nhẫn nhịn cho qua được.
- Tạo Hình Cảnh đại thành…
Bàn tay Lâm Động khẽ xoa xoa cằm, hiện nay thực lực của hắn được coi là Tạo Hình Cảnh tiểu thành, nhưng cộng thêm thân phận Phù sư Tứ ấn cùng với Đồng Lôi Thể, cho dù hắn có đối mặt với một cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành cũng có khả năng chiến thắng được.
- Tên Vương Viêm kia, có lẽ thực lực cũng đến như vậy.
Lâm Động nhớ lại lúc đầu khi giao thủ với Vương Viêm, hắn lúc đó, nếu không phải dựa vào chút may mắn, e rằng lúc đó đã bị gãy mất cánh tay phải rồi. Cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành lúc đó trong mắt hắn quả thực quá mạnh, nhưng hôm nay cảnh giới đó bản thân mình đã sắp chạm tới!
Đương nhiên, nếu như muốn nói đến sức chiến đấu, Lâm Động lại tuyệt không tin rằng tên Quán chủ Võ quán Huyết Kền đó có thể bì được với Vương Viêm. Công pháp mà tên Vương Viêm đó tu luyện, võ học thậm chí Linh bảo trong tay, đều là Thượng thừa. Nếu như ngay đến một tên Quán chủ Võ quán tầm thường cũng có thể bì kịp với thiên chi kiêu tử của Gia tộc Vương thị, vậy thì thiên tài của Gia tộc Vương thị cũng quá mất mặt rồi.
- Ta hôm nay, nếu như gặp lại Vương Viêm, nhất định sẽ không chật vật như lúc đó nữa.
Bàn tay Lâm Động khẽ nắm chặt lại, tuy chỉ có thời gian nửa năm, nhưng thực lực của hắn, lại trưởng thành rất nhiều.
Cộc cộc!
Trong lòng Lâm Động có một ý nghĩ đang manh nha, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó tiếng nói dịu dàng của Khương Tuyết liền truyền đến:
- Ta vào được không?
Nhìn thấy đêm đã khuya như vậy mà Khương Tuyết còn đến tìm hắn, Lâm Động hiển nhiên có chút kinh ngạc, chợt liền nói:
- Có việc gì?
Cừa phòng được đẩy ra, ánh trăng len qua khe cửa lọt vào trong, chợt một dáng vẻ yêu kiều bước vào, giẫm lên ánh trăng mà tiến vào phòng.
Lâm Động nhìn Khương Tuyết bước vào phòng, hiển nhiên là ngẩn người, trong ánh mắt lướt qua một vẻ kinh ngạc.
Khương Tuyết hiện giờ, hiển nhiên là đã kinh qua một phen trang điểm rất công phu. Váy màu xanh nhạt ôm lấy áo màu tím, cặp mắt như tranh vẽ, da trắng như tuyết, mái tóc đen mượt rũ xuống dưới chiếc eo thon, lại cộng thêm hai má ửng đỏ cùng với ánh sáng trăng chiếu rọi, đúng là một vẻ đẹp vô cùng động lòng người.
Bị ánh mắt đó của Lâm Động chăm chú nhìn, hai má hồng của Khương Tuyết lại càng đỏ hơn, cô trở tay khóa chặt cửa phòng lại. Trên tay cô, đang cầm một bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ.
- Khương Tuyết cô nương.
Lâm Động ho nhẹ một tiếng, thoáng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô nam quả nữ canh ba nửa đêm, lại ở cùng một gian phòng như vậy, có chút không thỏa đáng cho lắm.
- Đây là quần áo để tắm gội.
Khương Tuyết đem bộ quần áo đã được gấp gọn gàng ấy đặt trên bàn, âm thanh dịu dàng khẽ cúi đầu. Ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ấy, nóng bỏng như một ngọn lửa vậy.
- Những việc này, tùy tiện phái một tỳ nữ đem đến là được rồi, sao dám làm phiền Khương Tuyết tiểu thư chứ?
Lâm Động gượng cười một tiếng, chợt ánh mắt nhìn Khương Tuyết nói:
- Khương Tuyết cô nương nếu như có chuyện, xin cứ tự nhiên nói!
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Khương Tuyết như chợt cứng lại, khuôn mặt khẽ cúi xuống, trầm ngâm một lúc mới khẽ nói:
- Võ quán Huyết Kền đưa ra lời khiêu chiến với Võ quán Ưng Chi chúng ta, theo như quy củ giữa các Võ quán, cuộc khiêu chiến này, không được từ chối. Một khi từ chối, thì cũng đồng nghĩa với việc danh tiếng sẽ mất hoàn toàn. Cho nên, hai ngày sau, cha ta sẽ cùng với Quán chủ của Võ quán Huyết Kền, La Thứu tiến hành tỷ thí trên Quyết đấu trường của thành Đại Ưng trước mặt tất cả mọi người. Cuộc tỷ thí này, quyết định vận mệnh của Võ quán hai bên, nếu như cha ta thua, Võ quán Ưng Chi sẽ đứng trước nguy cơ bị giải tán.
Trong gian phòng im lặng, có mùi hương đang lan tỏa, giọng nói của thiếu nữ mang theo sự u buồn sâu kín lặng lẽ lan truyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Mẫu thân ra đi quá sớm, cho nên từ trước tới này đều là cha ta nuôi lớn ta và Nhân Nhân. Sau này chúng ta đến thành Đại Ưng, lập nên Võ quán Ưng Chi nơi đây. Đây là tâm huyết mười mấy năm của cha ta, nếu như Võ quán bị giải tán, cha ta nhất định sẽ không chịu nổi trận đả kích này. Ta vốn không muốn nhìn thấy cha ta trở thành người không hồn.
Hàm răng Khương Tuyết cắn nhẹ lấy môi, trong mắt có vầng sương mù đang bao phủ, âm thanh dịu nhẹ có vẻ như là vô cùng bất lực và thương cảm.
- Cho nên, ta muốn nhờ ngươi giúp chúng ta. Chúng ta biết yêu cầu này rất quá đáng, thậm chí sẽ đẩy ngươi vào chỗ chết. Nhưng ta quả thực đã không còn cách nào khác. Cha ta hiện giờ không phải là đối thủ của La Thứu, nếu như lên Quyết đấu trường, ắt kết quả sẽ là thất bại.
Gương mặt Lâm Động vốn không có quá nhiều sự kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm dự liệu được thỉnh cầu của Khương Tuyết.
- Lâm Động công tử, nếu như có thể khiến Võ quán Ưng Chi tránh được kết cục bị giải tán, Tuyết nhi nguyện ý làm nô làm tỳ cho người!
Khương Tuyết nhìn Lâm Động với khuôn mặt bình tĩnh, đột nhiên hít sâu một hơi, ngọc thủ nhẹ nhàng tháo bỏ thắt lưng, chiếc váy trượt xuống. Trong chốc lát, một thân thể kiều diễm như bạch ngọc, liền xuất hiện trong gian phòng đóng chặt cửa ấy.
Sự thay đổi đến như đột ngột, trực tiếp làm cho sự bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Động tuyên bố phá bỏ. Hắn có chút trừng mắt há hốc miệng nhìn thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết trước mặt.
Dáng người của Khương Tuyết, cao gầy mà đầy đặn, chiếc eo mảnh mai. Sờ vào da thịt như tuyết như ngọc, trắng mịn mà mềm mại, có thể nói là vưu vật của trời đất.
- Có thể đừng lộ liễu và khách sáo như vậy được không?
Với góc độ của nam nhân, Lâm Động không thể không thừa nhận, vưu vật trước mắt như một con dê non tùy ý ngắt lấy ấy, sở hữu một sự mê hoặc khiến nam nhân khó mà kháng cự lại được. Nhưng hắn suy cho cùng không phải là một sinh vật giống đực dễ dàng bị dục vọng chi phối đầu óc như vậy. Chợt hít sâu một hơi, sau đó chuyển dịch ánh mắt một cách miễn cưỡng qua một bên, giọng nói của chút khô khốc.
Ngay lúc giọng nói của Lâm Động vừa thốt ra, hắn lại nghe thấy một âm thanh cực kỳ nhỏ thấp, khẽ ngạc nhiên. Nhìn về phía gương mặt kiều diễm của Khương Tuyết, chỉ nhìn thấy đôi hàng mi dài của đối phương đang run rẩy, có những hạt nước mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp trượt xuống bên dưới.
- Ta biết như vậy dường như rất đê tiện, nhưng ta không còn cách nào khác. Nếu như quả thực có thể bảo toàn được Võ quán, cho dù là có phải làm nô tỳ cho kẻ khác, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nơi đây là nhà của ta, lúc nhỏ ta đã lưu lạc qua một lần, ta không muốn lúc Nhân Nhân hiểu chuyện, lại phải chịu đựng cảm giác ấy.
Giọng nói của Khương Tuyết vô cùng bất lực, trong tính cách của nàng ta có chút nhân tố quật cường, nhưng đứng trước hiện thực, nàng lại chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn tàn khốc nhất.
Nhìn thấy Khương Tuyết khóc như vậy, gương mặt xinh đẹp động lòng người, Lâm Động cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn hiểu cảm nhận của Khương Tuyết, vì năm đó hắn từng trải qua. Người cha đã từng khí phách hiên ngang, sau khi trở thành kẻ mất hồn thất chí, đã đem lại một sự ám ảnh cho cả gia đình.
Bàn tay nắm lấy chiếc áo mỏng manh khoác lên vai, cánh tay khẽ run lên, liền che phủ thân thể hoàn mỹ khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải thèm muốn ấy. Lâm Động nhìn Khương Tuyết, cười khổ nói:
- Mỹ nhân đẹp như vậy dâng đến tận cửa, tùy ý muốn ngắt hái, sợ là không có nam nhân không động lòng. Ta không phải là thánh nhân tâm tịnh bất loạn gì, có điều nếu như ta quả thực làm như ý nàng, vậy thì so với tên La Sơn đó, có gì khác đâu chứ? Vả lại hôm nay ta đánh La Sơn ra nông nỗi này, các người chỉ cần lặng lẽ sử dụng chút thủ đoạn, thì đã có thể kéo ta lên con thuyền chống đối với Võ quán Huyết Kền, vậy còn cần phải làm như vậy sao?
Lâm Động cười cười nói.
- Nếu như quả thực dùng đến cách đó, e rằng ngươi đã lập tức bỏ đi rồi.
Ngọc thủ Khương Tuyết khẽ lau hai bên má, khẽ nói. Nàng cũng rất thông minh, tuy rằng quen biết không bao lâu, nhưng mà đối với tính cách của Lâm Động nàng lại thấu hiểu không ít. Nàng hiểu rằng, gã thiếu niên trước mắt tuyệt đối chỉ ưa mềm mỏng không thích cứng rắn. Ngươi càng ép hắn, hiệu quả đạt được sẽ chỉ càng ít đi mà thôi.
Lâm Động cũng có chút kinh ngạc nhìn Khương Tuyết trước mặt, nữ tử này lại có một vẻ mặt lung linh như vậy.
- Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, các người đưa ta ra khỏi Mê Vụ Lâm, đối với ta mà nói cũng như ân nhân. Nếu như các người đã xem ta là bằng hữu, Lâm Động ta đương nhiên cũng không phải là người máu lạnh vô tình gì. Hôm nay ta ra tay với La Sơn, đương nhiên cũng không dự tính là buông tay không can dự vào…
Nghe thấy lời nói này của Lâm Động, đôi mắt đẹp vốn còn vương chút u sầu cũng chợt mở to. Bàn ta nàng ôm lấy chiếc áo mỏng trên thân thể, sau đó ngồi xuống bên một chiếc ghế dài. Chiếc áo tuy rất rộng, nhưng vẫn hiện lên những đường cong mê người, nghĩ lại chiếc áo ấy trượt xuống khỏi thân người kiều diễm, ngay đến Lâm Động, ánh mắt cũng khẽ rung động. Dưới hoàn cảnh ấy, đối với hắn mà nói quả thực là một sự giày vò.
- Vậy ý của Lâm Động công tử là đồng ý giúp Võ quán Ưng Chi chúng ta sao?
Khương Tuyết khẽ cắn mối, âm thanh mang theo chút kỳ vọng, cũng có chút ý sợ hãi, dường như sợ rằng Lâm Động sẽ phủ nhận lời nói vừa rồi.
- Haizz, cô đã như vậy rồi, nếu như ta không tỏ thái độ nữa, e rằng không còn mạng sống để bước ra khỏi Võ quán Ưng Chi rồi. Những đệ tử của Võ quán nếu như biết được ta làm ô uế Đại sư tỷ trong lòng bọn họ như vậy, không biết rằng ta sẽ bị truy sát thành như thế nào?
Lâm Động có chút bất đắc dĩ nói.
- Phốc!
Nghe hắn nói vậy, Khương Tuyết không khỏi cười, nụ cười hiện lên trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm ấy, giống như một đóa hoa bách hợp đẹp đẽ động lòng người.
- Mặc áo vào đi, tránh lúc nữa có người xông vào lại hiểu nhầm.
Lâm Động ho khẽ một tiếng, nói.
- Lâm Động công tử có thể nhắm mắt lại chút được không?
Gương mặt Khương Tuyết có chút ửng đỏ, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
- Lúc nãy không phải đã xem qua rồi sao?
Một câu nói theo thói quen được thoát ra khỏi miệng Lâm Động, chợt lập tức im lặng, nhìn Khương Tuyết với khuôn mặt đỏ ửng giống như khỏa than hồng, lúc này hắn mới gượng cười một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại.
Cùng lúc Lâm Động nhắm mắt lại, trong gian phòng liền vang lên tiếng mặc quần áo khiến người khác phải động tâm. Một lát sau, một mùi thơm ập tới, không đợi Lâm Động kịp có phản ứng gì, hắn liển cảm nhận được, trên môi mình đã nhẹ nhàng bị bao phủ bởi một bờ môi mềm mại mà nóng bỏng.
- Lâm Động công tử, nếu như người quả thực cảm thấy thỉnh cầu của ta đối với người là gánh nặng, ta sẽ không trách người. Chỉ là, mong người đến lúc đó, người có thể đem Nhân Nhân an toàn rời khỏi thành Đại Ưng, cám ơn!
Cảm giác đôi môi mềm mại ấy nhanh như chớp rời khỏi, giọng nói nhẹ như tơ của Khương Tuyết vang lên bên tai Lâm Động, rồi sau đó nàng ta liền nhanh chóng quay người, trong tiếng cửa mở, đã biến mất trong ánh trăng với mùi hương còn vương lại.
Cùng với mùi hương dần dần tan đi, Lâm Động lúc này mới từ từ mở mắt ra, nhìn cửa phòng được khép hờ, khẽ than một tiếng:
- Xem ra lần này quả nhiên vẫn phải ra tay rồi!
Trong phòng, Lâm Động ngồi trên giường, cặp mày khẽ nhíu lại, lần này đánh cho La Sơn đến nông nỗi đó, sướng thì có sướng thật, nhưng sự việc lần này tất nhiên không phải tốt lành gì. Theo như phong cách hành sự ngang ngạnh tùy ý của Võ quán Huyết Kền, hành động lần này của Lâm Động, không nghi ngờ gì chính là đang thách thức uy nghiêm của bọn chúng. Cho nên bất luận thế nào, bọn chúng đều không thể nào nhẫn nhịn cho qua được.
- Tạo Hình Cảnh đại thành…
Bàn tay Lâm Động khẽ xoa xoa cằm, hiện nay thực lực của hắn được coi là Tạo Hình Cảnh tiểu thành, nhưng cộng thêm thân phận Phù sư Tứ ấn cùng với Đồng Lôi Thể, cho dù hắn có đối mặt với một cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành cũng có khả năng chiến thắng được.
- Tên Vương Viêm kia, có lẽ thực lực cũng đến như vậy.
Lâm Động nhớ lại lúc đầu khi giao thủ với Vương Viêm, hắn lúc đó, nếu không phải dựa vào chút may mắn, e rằng lúc đó đã bị gãy mất cánh tay phải rồi. Cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành lúc đó trong mắt hắn quả thực quá mạnh, nhưng hôm nay cảnh giới đó bản thân mình đã sắp chạm tới!
Đương nhiên, nếu như muốn nói đến sức chiến đấu, Lâm Động lại tuyệt không tin rằng tên Quán chủ Võ quán Huyết Kền đó có thể bì được với Vương Viêm. Công pháp mà tên Vương Viêm đó tu luyện, võ học thậm chí Linh bảo trong tay, đều là Thượng thừa. Nếu như ngay đến một tên Quán chủ Võ quán tầm thường cũng có thể bì kịp với thiên chi kiêu tử của Gia tộc Vương thị, vậy thì thiên tài của Gia tộc Vương thị cũng quá mất mặt rồi.
- Ta hôm nay, nếu như gặp lại Vương Viêm, nhất định sẽ không chật vật như lúc đó nữa.
Bàn tay Lâm Động khẽ nắm chặt lại, tuy chỉ có thời gian nửa năm, nhưng thực lực của hắn, lại trưởng thành rất nhiều.
Cộc cộc!
Trong lòng Lâm Động có một ý nghĩ đang manh nha, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó tiếng nói dịu dàng của Khương Tuyết liền truyền đến:
- Ta vào được không?
Nhìn thấy đêm đã khuya như vậy mà Khương Tuyết còn đến tìm hắn, Lâm Động hiển nhiên có chút kinh ngạc, chợt liền nói:
- Có việc gì?
Cừa phòng được đẩy ra, ánh trăng len qua khe cửa lọt vào trong, chợt một dáng vẻ yêu kiều bước vào, giẫm lên ánh trăng mà tiến vào phòng.
Lâm Động nhìn Khương Tuyết bước vào phòng, hiển nhiên là ngẩn người, trong ánh mắt lướt qua một vẻ kinh ngạc.
Khương Tuyết hiện giờ, hiển nhiên là đã kinh qua một phen trang điểm rất công phu. Váy màu xanh nhạt ôm lấy áo màu tím, cặp mắt như tranh vẽ, da trắng như tuyết, mái tóc đen mượt rũ xuống dưới chiếc eo thon, lại cộng thêm hai má ửng đỏ cùng với ánh sáng trăng chiếu rọi, đúng là một vẻ đẹp vô cùng động lòng người.
Bị ánh mắt đó của Lâm Động chăm chú nhìn, hai má hồng của Khương Tuyết lại càng đỏ hơn, cô trở tay khóa chặt cửa phòng lại. Trên tay cô, đang cầm một bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ.- Khương Tuyết cô nương.
Lâm Động ho nhẹ một tiếng, thoáng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô nam quả nữ canh ba nửa đêm, lại ở cùng một gian phòng như vậy, có chút không thỏa đáng cho lắm.
- Đây là quần áo để tắm gội.
Khương Tuyết đem bộ quần áo đã được gấp gọn gàng ấy đặt trên bàn, âm thanh dịu dàng khẽ cúi đầu. Ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ấy, nóng bỏng như một ngọn lửa vậy.
- Những việc này, tùy tiện phái một tỳ nữ đem đến là được rồi, sao dám làm phiền Khương Tuyết tiểu thư chứ?
Lâm Động gượng cười một tiếng, chợt ánh mắt nhìn Khương Tuyết nói:
- Khương Tuyết cô nương nếu như có chuyện, xin cứ tự nhiên nói!
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Khương Tuyết như chợt cứng lại, khuôn mặt khẽ cúi xuống, trầm ngâm một lúc mới khẽ nói:
- Võ quán Huyết Kền đưa ra lời khiêu chiến với Võ quán Ưng Chi chúng ta, theo như quy củ giữa các Võ quán, cuộc khiêu chiến này, không được từ chối. Một khi từ chối, thì cũng đồng nghĩa với việc danh tiếng sẽ mất hoàn toàn. Cho nên, hai ngày sau, cha ta sẽ cùng với Quán chủ của Võ quán Huyết Kền, La Thứu tiến hành tỷ thí trên Quyết đấu trường của thành Đại Ưng trước mặt tất cả mọi người. Cuộc tỷ thí này, quyết định vận mệnh của Võ quán hai bên, nếu như cha ta thua, Võ quán Ưng Chi sẽ đứng trước nguy cơ bị giải tán.
Trong gian phòng im lặng, có mùi hương đang lan tỏa, giọng nói của thiếu nữ mang theo sự u buồn sâu kín lặng lẽ lan truyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Mẫu thân ra đi quá sớm, cho nên từ trước tới này đều là cha ta nuôi lớn ta và Nhân Nhân. Sau này chúng ta đến thành Đại Ưng, lập nên Võ quán Ưng Chi nơi đây. Đây là tâm huyết mười mấy năm của cha ta, nếu như Võ quán bị giải tán, cha ta nhất định sẽ không chịu nổi trận đả kích này. Ta vốn không muốn nhìn thấy cha ta trở thành người không hồn.
Hàm răng Khương Tuyết cắn nhẹ lấy môi, trong mắt có vầng sương mù đang bao phủ, âm thanh dịu nhẹ có vẻ như là vô cùng bất lực và thương cảm.
- Cho nên, ta muốn nhờ ngươi giúp chúng ta. Chúng ta biết yêu cầu này rất quá đáng, thậm chí sẽ đẩy ngươi vào chỗ chết. Nhưng ta quả thực đã không còn cách nào khác. Cha ta hiện giờ không phải là đối thủ của La Thứu, nếu như lên Quyết đấu trường, ắt kết quả sẽ là thất bại.
Gương mặt Lâm Động vốn không có quá nhiều sự kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm dự liệu được thỉnh cầu của Khương Tuyết.
- Lâm Động công tử, nếu như có thể khiến Võ quán Ưng Chi tránh được kết cục bị giải tán, Tuyết nhi nguyện ý làm nô làm tỳ cho người!
Khương Tuyết nhìn Lâm Động với khuôn mặt bình tĩnh, đột nhiên hít sâu một hơi, ngọc thủ nhẹ nhàng tháo bỏ thắt lưng, chiếc váy trượt xuống. Trong chốc lát, một thân thể kiều diễm như bạch ngọc, liền xuất hiện trong gian phòng đóng chặt cửa ấy.
Sự thay đổi đến như đột ngột, trực tiếp làm cho sự bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Động tuyên bố phá bỏ. Hắn có chút trừng mắt há hốc miệng nhìn thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết trước mặt.
Dáng người của Khương Tuyết, cao gầy mà đầy đặn, chiếc eo mảnh mai. Sờ vào da thịt như tuyết như ngọc, trắng mịn mà mềm mại, có thể nói là vưu vật của trời đất.
- Có thể đừng lộ liễu và khách sáo như vậy được không?
Với góc độ của nam nhân, Lâm Động không thể không thừa nhận, vưu vật trước mắt như một con dê non tùy ý ngắt lấy ấy, sở hữu một sự mê hoặc khiến nam nhân khó mà kháng cự lại được. Nhưng hắn suy cho cùng không phải là một sinh vật giống đực dễ dàng bị dục vọng chi phối đầu óc như vậy. Chợt hít sâu một hơi, sau đó chuyển dịch ánh mắt một cách miễn cưỡng qua một bên, giọng nói của chút khô khốc.
Ngay lúc giọng nói của Lâm Động vừa thốt ra, hắn lại nghe thấy một âm thanh cực kỳ nhỏ thấp, khẽ ngạc nhiên. Nhìn về phía gương mặt kiều diễm của Khương Tuyết, chỉ nhìn thấy đôi hàng mi dài của đối phương đang run rẩy, có những hạt nước mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp trượt xuống bên dưới.
- Ta biết như vậy dường như rất đê tiện, nhưng ta không còn cách nào khác. Nếu như quả thực có thể bảo toàn được Võ quán, cho dù là có phải làm nô tỳ cho kẻ khác, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nơi đây là nhà của ta, lúc nhỏ ta đã lưu lạc qua một lần, ta không muốn lúc Nhân Nhân hiểu chuyện, lại phải chịu đựng cảm giác ấy.
Giọng nói của Khương Tuyết vô cùng bất lực, trong tính cách của nàng ta có chút nhân tố quật cường, nhưng đứng trước hiện thực, nàng lại chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn tàn khốc nhất.
Nhìn thấy Khương Tuyết khóc như vậy, gương mặt xinh đẹp động lòng người, Lâm Động cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn hiểu cảm nhận của Khương Tuyết, vì năm đó hắn từng trải qua. Người cha đã từng khí phách hiên ngang, sau khi trở thành kẻ mất hồn thất chí, đã đem lại một sự ám ảnh cho cả gia đình.
Bàn tay nắm lấy chiếc áo mỏng manh khoác lên vai, cánh tay khẽ run lên, liền che phủ thân thể hoàn mỹ khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải thèm muốn ấy. Lâm Động nhìn Khương Tuyết, cười khổ nói:
- Mỹ nhân đẹp như vậy dâng đến tận cửa, tùy ý muốn ngắt hái, sợ là không có nam nhân không động lòng. Ta không phải là thánh nhân tâm tịnh bất loạn gì, có điều nếu như ta quả thực làm như ý nàng, vậy thì so với tên La Sơn đó, có gì khác đâu chứ? Vả lại hôm nay ta đánh La Sơn ra nông nỗi này, các người chỉ cần lặng lẽ sử dụng chút thủ đoạn, thì đã có thể kéo ta lên con thuyền chống đối với Võ quán Huyết Kền, vậy còn cần phải làm như vậy sao?
Lâm Động cười cười nói.
- Nếu như quả thực dùng đến cách đó, e rằng ngươi đã lập tức bỏ đi rồi.
Ngọc thủ Khương Tuyết khẽ lau hai bên má, khẽ nói. Nàng cũng rất thông minh, tuy rằng quen biết không bao lâu, nhưng mà đối với tính cách của Lâm Động nàng lại thấu hiểu không ít. Nàng hiểu rằng, gã thiếu niên trước mắt tuyệt đối chỉ ưa mềm mỏng không thích cứng rắn. Ngươi càng ép hắn, hiệu quả đạt được sẽ chỉ càng ít đi mà thôi.
Lâm Động cũng có chút kinh ngạc nhìn Khương Tuyết trước mặt, nữ tử này lại có một vẻ mặt lung linh như vậy.
- Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, các người đưa ta ra khỏi Mê Vụ Lâm, đối với ta mà nói cũng như ân nhân. Nếu như các người đã xem ta là bằng hữu, Lâm Động ta đương nhiên cũng không phải là người máu lạnh vô tình gì. Hôm nay ta ra tay với La Sơn, đương nhiên cũng không dự tính là buông tay không can dự vào…
Nghe thấy lời nói này của Lâm Động, đôi mắt đẹp vốn còn vương chút u sầu cũng chợt mở to. Bàn ta nàng ôm lấy chiếc áo mỏng trên thân thể, sau đó ngồi xuống bên một chiếc ghế dài. Chiếc áo tuy rất rộng, nhưng vẫn hiện lên những đường cong mê người, nghĩ lại chiếc áo ấy trượt xuống khỏi thân người kiều diễm, ngay đến Lâm Động, ánh mắt cũng khẽ rung động. Dưới hoàn cảnh ấy, đối với hắn mà nói quả thực là một sự giày vò.
- Vậy ý của Lâm Động công tử là đồng ý giúp Võ quán Ưng Chi chúng ta sao?
Khương Tuyết khẽ cắn mối, âm thanh mang theo chút kỳ vọng, cũng có chút ý sợ hãi, dường như sợ rằng Lâm Động sẽ phủ nhận lời nói vừa rồi.
- Haizz, cô đã như vậy rồi, nếu như ta không tỏ thái độ nữa, e rằng không còn mạng sống để bước ra khỏi Võ quán Ưng Chi rồi. Những đệ tử của Võ quán nếu như biết được ta làm ô uế Đại sư tỷ trong lòng bọn họ như vậy, không biết rằng ta sẽ bị truy sát thành như thế nào?
Lâm Động có chút bất đắc dĩ nói.
- Phốc!
Nghe hắn nói vậy, Khương Tuyết không khỏi cười, nụ cười hiện lên trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm ấy, giống như một đóa hoa bách hợp đẹp đẽ động lòng người.
- Mặc áo vào đi, tránh lúc nữa có người xông vào lại hiểu nhầm.
Lâm Động ho khẽ một tiếng, nói.
- Lâm Động công tử có thể nhắm mắt lại chút được không?
Gương mặt Khương Tuyết có chút ửng đỏ, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
- Lúc nãy không phải đã xem qua rồi sao?
Một câu nói theo thói quen được thoát ra khỏi miệng Lâm Động, chợt lập tức im lặng, nhìn Khương Tuyết với khuôn mặt đỏ ửng giống như khỏa than hồng, lúc này hắn mới gượng cười một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại.
Cùng lúc Lâm Động nhắm mắt lại, trong gian phòng liền vang lên tiếng mặc quần áo khiến người khác phải động tâm. Một lát sau, một mùi thơm ập tới, không đợi Lâm Động kịp có phản ứng gì, hắn liển cảm nhận được, trên môi mình đã nhẹ nhàng bị bao phủ bởi một bờ môi mềm mại mà nóng bỏng.
- Lâm Động công tử, nếu như người quả thực cảm thấy thỉnh cầu của ta đối với người là gánh nặng, ta sẽ không trách người. Chỉ là, mong người đến lúc đó, người có thể đem Nhân Nhân an toàn rời khỏi thành Đại Ưng, cám ơn!
Cảm giác đôi môi mềm mại ấy nhanh như chớp rời khỏi, giọng nói nhẹ như tơ của Khương Tuyết vang lên bên tai Lâm Động, rồi sau đó nàng ta liền nhanh chóng quay người, trong tiếng cửa mở, đã biến mất trong ánh trăng với mùi hương còn vương lại.
Cùng với mùi hương dần dần tan đi, Lâm Động lúc này mới từ từ mở mắt ra, nhìn cửa phòng được khép hờ, khẽ than một tiếng:
- Xem ra lần này quả nhiên vẫn phải ra tay rồi!