Cột đất đá bay vút lên trời cao. Khoảng rừng rậm này gần như sụp đổ trong khoảnh khắc. Khói bụi bay đầy trời, rớt xuống giống như một trận mưa đất đá mù mịch vậy.
Bang!
Mưa đất đá đầy trời, một thanh âm thấp trầm khiến da đầu kẻ khác phát run cũng theo sát truyền đến. Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh bay ngược ra sau một cách chật vật, va chạm mạnh mẽ với mặt đất, trực tiếp tạo ra một rãnh sâu gần dài trăm mét.
Mưa đất đá trút xuống, còn cơ thể của Lâm Động thì vẫn duy trì tư thế một quyền oanh ra. Trên nắm tay của hắn, từng giọt từng giọt máu tươi đỏ thẫm không ngừng rơi xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Duy trì tư thế này một lát lâu sau, lúc này Lâm Động mới dần dần có chút cứng ngắc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên Hoa Tông bị một quyền của hắn oanh ngược ra xa. Trong lòng hắn, lại có một cảm giác tim đang đập nhanh một cách kịch liệt. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng cái gọi là Nguyên tinh lực, mà sức phá hoại khủng khiếp của nó cũng khiến trong lòng hắn tràn đầy sự kinh hãi.
Sức phá hoại đó cho dù là Linh bảo Cao cấp phòng ngự, cũng không thể nào chống đỡ được a!
- Phốc xuy!
Ngay lúc trong lòng Lâm Động vì Nguyên tinh lực mà cảm thấy kinh ngạc, ở nơi xa kia, Hoa Tông bị khảm sâu trên mặt đất cũng phun ra một ngụm máu tươi. Chợt ánh mắt của hắn mang theo sự kinh hãi tột độ cúi đầu nhìn xuống.
Hắn kinh hãi phát hiện ra, Huyền Hoàng Địa Giáp trên người mình lại trực tiếp bị oanh ra một quyền ấn thật sâu. Từng đường nứt bắt đầu lan tràn ra xung quanh cái quyền ấn đó.
Huyền Hoàng Địa Giáp có lực phòng ngự cường hãn như thế nào, không nói ai cũng có thể đoán ra được, thế nhưng thiếu chút nữa lại bị một quyền của Lâm Động trực tiếp đánh cho nứt tan như vậy!
Tuy rằng Huyền Hoàng Địa Giáp vẫn chưa hoàn toàn bị vỡ tan, nhưng mà một quyền lúc nãy của Lâm Động lại còn có một phần lớn sức mạnh thông qua những khe nứt đó truyền vào trong, gây nên thương thế vô cùng nghiêm trọng cho bản thân Hoa Tông.
- Làm sao có thể?
Cảm giác sự đau đớn cùng cực từ trước ngực truyền đến, Hoa Tông không khỏi sắc mặt dữ tợn gầm lên.
Muốn một quyền làm nứt tan Linh bảo Cao cấp phòng ngự này, điều này cho dù là những tên cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành cực kỳ lợi hại của Đại Ma Môn cũng không thể nào làm được. Chỉ một tên Lâm Động, làm sao có thể làm được cơ chứ?
Nhưng bất kể là tên Hoa Tông này gầm thét như thế nào, sự thực vẫn bày ra trước mắt, khiến hắn không thể không tin. Cho nên, sau khi gầm rống một trận điên cuồng, hắn cũng nhanh chóng hồi tỉnh lại đôi chút, ánh mắt liếc qua Lâm Động với khuôn mặt lạnh lùng ở nơi xa. Quang mang trong mắt hắn lập tức lóe động, sau đó cánh tay vỗ mạnh xuống mặt đất, mượn tinh thần lực lùi nhanh về phía sau.
Hắn hiện giờ đã bị đánh cho trọng thương, vả lại Huyền Hoàng Địa Giáp cũng bị oanh ra thành nông nỗi như thế này. Nếu như Lâm Động lại ra thêm một quyền giống như khi nãy nữa, e rằng hôm nay hắn quả thực sẽ hoàn toàn nằm lại ở nơi này a!
- Khốn kiếp, lần này coi như xui xẻo lớn, không ngờ rằng tên tiểu tử này lại khó giải quyết đến thế!
Cố gắng chịu đựng thương thế trong cơ thể, thân hình Hoa Tông lui nhanh, trong lòng cũng không ngừng điên cuồng chửi mắng. Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng Lâm Động lại cường hãn đến mức này. Rõ ràng hắn là thực lực Tạo Hình Cảnh tiểu thành, thế nhưng Huyền Hoàng Địa Giáp ngay đến cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành cũng phải bó tay chịu thua, lại trực tiếp bị hắn oanh kích suýt chút nữa vỡ tan.
Cục diện ngày hôm nay cũng chỉ có thể bỏ chạy trở về trước đã. Trong Âm Khôi Tông cao thủ không ít, cùng lắm thì trực tiếp mời cha đến. Với thực lực Tạo Khí Cảnh đại thành của cha, muốn kích sát Lâm Động, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ này, Hoa Tông cũng không dám nán lại lâu, thậm chí ngay đến Phù khôi cũng không dám triệu hồi về, trực tiếp bỏ chạy bán mạng.
- Nếu như đã đến rồi thì đừng mong chạy nữa!
Nhưng mà, lúc này đây hắn muốn chạy, Lâm Động lại không cho hắn được như ý nguyện. Đối với loại người như Hoa Tông này Lâm Động rất rõ ràng, nếu như không diệt cỏ tận gốc, ngày sau tất sẽ sinh ra hậu hoạn. Nếu như không động thủ thì thôi, một khi đã ra tay thì tuyệt đối không được lưu tình!
Do đó, khi nhìn thấy tên Hoa Tông điên cuồng bỏ chạy, hắn cũng cười nhạt một tiếng, bàn chân dẫm mạnh lên mặt đất, hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ nhanh chóng phóng theo. Gần như chỉ trong chớp mắt, hắn đã đuổi kịp Hoa Tông, bởi vì đã trọng thương nên tốc độ cũng dần chậm lại kia.
- Lâm Động, cha ta chính là Trưởng lão của Âm Khôi Tông, ngươi nếu như dám động đến ta, cha ta sẽ khiến ngươi không còn chỗ để nương thân trong quận Đại Hoang này!
Nghe thấy thanh âm xé gió sắc bén từ phía sau truyền đến, sắc mặt Hoa Tông cũng nhanh chóng thay đổi, lớn tiếng quát.
- Ngu xuẩn!
Đối mặt với cơn giận dữ của Hoa Tông, Lâm Động cũng chỉ lắc đầu cười nhạt. Nắm tay hắn nắm chặt lại, kim quang ba động trực tiếp oanh thẳng lên đầu Hoa Tông. Hoa Tông đã mất đi sự bảo hộ của Huyền Hoàng Địa Giáp, ngay đến một quyền của hắn bây giờ cũng chịu không được.
Mà đối với tình trạng của mình, Hoa Tông cũng vô cùng hiểu rõ. Chợt ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu, từng đạo tinh thần lực không ngừng hóa thành vô số đoản nhận, điên cuồng chém xuống Lâm Động.
Bang!
Đối mặt với công kích điên cuồng của Hoa Tông, màu sắc thanh đồng trên người Lâm Động càng thâm trầm hơn. Một quyền tung ra, nguyên lực màu vàng ba động mãnh liệt, khiến cho vô số thanh đoản nhận tinh thần lực trực tiếp bị đẩy lui. Phong quyền lại dẫn bạo không khí, giống như đem không khí áp súc lại vậy. Nắm tay còn chưa tới, kình phong đã hung hăng ập lên người Hoa Tông.
- Phốc xuy!
Kình phong hung hãn vọt tới, Hoa Tông lại phun ra một ngụm máu tươi. Chợt trong mắt hắn cũng dâng lên một sự điên cuồng, hắn hiểu rằng Lâm Động đã quyết tâm hạ sát thủ:
- Muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!
Hoa Tông kêu gào lên như một con dã thú. Ngay sau đó, từng luồng tinh thần lực hùng hậu điên cuồng bạo dũng mà ra, ngưng tụ thành một cái đầu lâu màu xám đường kính khoảng chừng một trượng ngay trước mặt hắn.
- Âm Khôi Đại Pháp, Thực Tinh Khôi!
Tiếng rống thê lương từ trong yết hầu của Hoa Tông truyền đến. Sau đó, trong đáy mắt của cái đầu lâu màu xám do tinh thần lực ngưng tụ mà thành đó lại lóe lên hai luồng Tinh Thần Chi Hỏa.
- Ô ô ô!
Ngay lúc trong mắt cái đầu lâu màu xám hình thành nên Tinh Thần Chi Hỏa, trong miệng nó chợt phát ra một thanh âm cực kỳ quỷ dị. Sau đó cái miệng của đầu lâu vừa mở ra, một vòng lốc xoáy màu xám hình thành trong miệng nó, phát ra một luồng hấp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Luồng hấp lực quỷ dị đó đối với các vật thực chất vốn không có tác dụng gì, nhưng Lâm Động lại có thể cảm giác được tinh thần lực trong nê hoàn cung của đều đang muốn từ trong cơ thể xông ra, tựa hồ như là bị cái đầu lâu đó hút vào miệng vậy.
- Đem tinh thần lực của ngươi dâng hiến cho ta đi!
Sắc mặt Hoa Tông cực kỳ dữ tợn, đột nhiên liều mạng phun ra một ngụm máu tươi lên trên cái đầu lâu kia. Cái đầu lâu nhuộm đầy máu của Hoa Tông, hấp lực trong miệng nó cũng đột nhiên tăng mạnh hơn nhiều.
- Người của Âm Khôi Tông quả thật là quỷ dị…
Lâm Động cũng bị thủ đoạn bảo mạng cuối cùng này của Hoa Tông làm cho có chút kinh dị, chợt trong lòng hiện lên sự lạnh lẽo.
Tâm thần hắn vừa động, trong nê hoàn cung bốn đạo Bản mệnh Linh phù đột nhiên ba động, trong chớp mắt liền hóa thành một lốc xoáy linh phù không ngừng xoay chuyển với tốc độ cao.
- Hay là ngươi cống hiến cho ta đi!
Bàn tay to lớn của Lâm Động giơ ra, trực tiếp chụp lấy cái đầu lâu màu xám đó. Ngay sau đó, hấp lực khủng khiếp liền từ trong bàn tay hắn bạo dũng mà ra.
Ngay lúc này, trên gương mặt tên Hoa Tông liền hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ, bởi vì hắn cảm nhận được rất rõ ràng, tinh thần lực trong cái đầu lâu màu xám đã bị Lâm Động nhanh chóng thôn phệ đi mất.
- Ngươi lại có thể trực tiếp thôn phệ tinh thần lực?
Hoa Tông kinh hãi tột cùng thét to.
Âm Khôi Tông bọn chúng tuy rằng cũng có loại pháp thuật quỷ dị này, nhưng đó lại cần sự kết hợp của nhiều loại bí kỷ tinh thần khác nhau mới có thể gián tiếp đem tinh thần lực của của kẻ khác thôn phệ. Hơn nữa, điều khiến hắn càng cảm thấy hoảng sợ nhất đó là, sau khi thôn phệ tinh thần lực của hắn, Lâm Động không chỉ không bị bất cứ phản tác dụng nào cả, ngược lại thần thái trong ánh mắt càng nồng đậm hơn nhiều.
- Phá!
Dưới sự điên cuồng thôn phệ của Lâm Động, cái đầu lâu màu xám kia dần dần trở nên hư vô, cuối cùng bị Lâm Động trực tiếp phá tan. Bất chợt, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Động chuyển về hướng Hoa Tông. Nguồn truyện:
- Tên ác ma nhà ngươi!
Sắc mặt của Hoa Tông lúc này đã tràn đầy sự kinh hãi. Năng lực quỷ dị mà Lâm Động thi triển ra quả thực đã vượt ngoài sự hiểu biết của hắn.
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, sau khi thôn phệ đi cái đầu lâu màu xám do tinh thần lực hùng hồn của Hoa Tông ngưng tụ mà thành kia, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng tinh thần lực trong nê hoàn cung của mình gần như đang dần dần gia tăng thêm một chút. Phương pháp cướp đoạt tinh thần lực này tuy rằng bá đạo tà môn, nhưng đích thực là có tác dụng vô cùng lớn.
- Nếu như ngươi đã chọn lựa truy sát đến đây, vậy thì cũng nên dự liệu trước kết cục này.
Lâm Động nhìn Hoa Tông cười nhạt, bàn tay chợt chụp lên thiên linh cái của hắn. Hấp lực nhất thời bạo dũng mà ra, trực tiếp thôn phệ một cách mãnh liệt tinh thần lực trong nê hoàn cung của đối phương.
- Tạp chủng, Âm Khôi Tông sẽ truy sát ngươi đến không còn chỗ dung thân. Kết cục của ngươi sẽ thê thảm hơn ta gấp trăm ngàn lần. Ngươi hãy đợi đấy! Cha ta sẽ sẽ giày vò ngươi đến chết đi sống lại!
Cảm nhận được tinh thần lực trong nê hoàn cung đang nhanh chóng mất đi, Hoa Tông cũng trở nên tuyệt vọng cùng cực. Ánh mắt cực kỳ oán độc và dữ tợn của hắn nhìn chằm chằm Lâm Động, gào thét nguyền rủa.
- Tội do ngươi tự mình rước lấy mà thôi!
Nhãn thần Lâm Động hờ hững, bàn tay ấn trên thiên linh cái của Hoa Tông dùng lực bóp mạnh một cái. Một đạo ám kình bạo dũng mà ra, trực tiếp chẫn vỡ thiên linh cái của Hoa Tông, kết thúc hoàn toàn trận kịch đấu này.
Máu tươi từ trên đầu trào xuống, khuôn mặt của Hoa Tông vương lại sự oán độc và sợ hãi tột cùng, rồi sau đó mới dần dần ngã xuống. Tên ác bá trong thành Đại Khôi, ngày hôm nay lại hoàn toàn bị tiêu diệt tại nơi này!
Cùng với khí tức của Hoa Tông mất đi, Lâm Động cũng ngồi bệt xuống đất, nhìn qua địa phương cách đó không xa. Đầu Phù khôi của Hoa Tông đứng sững ở đó, cùng với cái chết của Hoa Tông cũng đồng dạng đông cứng lại.
- Phù!
Lâm Động cúi đầu, thở ra một cách kịch liệt. Lần kịch đấu này hắn cũng chiến đấu khá là gian nan. Bảo bối mà tên Hoa Tông này đem theo trên người quả thực quá nhiều, nếu như cuối cùng không phải nhờ vào Nguyên tinh lực, một quyền đánh tan Huyền Hoàng Địa Giáp, e rằng Lâm Động vẫn khó mà có biện pháp giải quyết Hoa Tông được.
- Ngươi giết tên tiểu tử này, e rằng phiền toái sẽ không ít đâu!
Tiểu điêu cũng vào lúc này xuất hiện trên bả vai hắn, nói.
- Nếu như không giết, cũng là phiền phức lớn như vậy thôi!
Lâm Động lắc lắc đầu. Tên Hoa Tông này là kẻ có thù tất báo, nếu như cứ để cho hắn bỏ đi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ phát động toàn lực lượng Âm Khôi Tông đến để truy sát hắn. Nếu đã như vậy, chi bằng cứ trực tiếp giải quyết hắn cho xong.
- Có điều, thu hoạch lần này hẳn là cũng không ít!
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn đầu Phù khôi Trung đẳng đỉnh phong đang bị đông cứng đó, sau đó tháo bộ Huyền Hoàng Địa Giáp trên người Hoa Tông xuống. Tuy rằng thứ này có chút tổn hao, nhưng chỉ cần sửa chữa lại một chút, kiện Linh bảo Cao cấp này lại có thể dùng lại như mới.
Lúc tháo Huyền Hoàng Địa Giáp xuống, túi Càn Khôn được giấu trong người Hoa Tông cũng đã nhanh chóng nằm trong tay Lâm Động.
Nhìn túi Càn Khôn nặng chịch trong tay, khóe miệng của Lâm Động cũng khẽ nhếch lên một thành một nụ cười thỏa mãn. Tên Hoa Tông này ngược lại đã đem đến cho hắn không ít bảo vật a!