Phía trên Quang Minh Cự Tượng lan tràn ra từng đạo khe nứt, dưới cự chỉ cổ xưa, Quang Minh Cự Tượng tràn ngập uy áp cũng bị mạnh mẽ áp chế.
Hào quang của Quang Minh Cự Tượng dần yếu đi, thân ảnh Lê Thịnh tại vị trí đầu của Quang Minh Cự Tượng cũng mơ hồ hiện ra. Nhưng lúc này vẻ mặt luôn cười lạnh lại bị sự hoảng sợ và kinh hãi thay thế. Hắn hiển nhiên có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả Thánh Tượng Băng Thiên Chàng của hắn cũng không cách nào chống lại một chỉ này của Lâm Động.
- Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng!
Cảm nhận được uy áp cuồng bạo thẩm thấu ra từ bên trong cự chỉ cổ xưa, Lê Thịnh đột nhiên hiểu ra, vũ kỹ mà Lâm Động thi triển căn bản không phải là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp trung đẳng, mà là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng hàng thật giá thật!
Cả hai tuy chỉ chênh lệch một chữ, nhưng uy lực thì lại chênh lệch giống như một trời một vực.
- Làm sao có thể? Một tên nhà quê của một tiểu Vương triều lại có thể có được vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng?
Nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng Lê Thịnh lập tức phát ra âm thanh gào thét khó có thể tin được. Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng, cho dù là ở Vương triều Thánh Quang bọn hắn cũng là thứ cực kỳ trân quý, thậm chí ngay cả hắn cũng không có. Nhưng trước mắt, Lâm Động là một người của một tiểu Vương triều như Vương triều Đại Viêm không ngờ lại thân mang vũ kỹ như thế, điều này làm sao có thể khiến cho hắn bình tĩnh được.
Rắc rắc rắc!
Chỉ có điều bất kể hắn cảm thấy khó tin như thế nào, thì loại áp lực khủng bố vẫn càng lúc càng tràn ngập, vết nứt dày đặc phủ kín trên thân thể Quang Minh Cự Tượng, dường như sắp tan vỡ!
- Loại tiện dân như ngươi làm sao có thể đánh bại ta!
Sắc mặt Lê Thịnh tái nhợt, con mắt cũng trở nên đỏ rực. Vốn cho rằng có thể hạ đối phương dễ như trở bàn tay, bây giờ lại bị hắn trấn áp, điều này đối với Lê Thịnh tâm cao khí ngạo mà nói quả thật là không chịu được.
- Grào!
Mà theo hai mắt đỏ rực của Lê Thịnh, Quang Minh Cự Tượng lại lần nữa bộc phát ra cường quang kinh người, hiển nhiên là muốn liều chết đánh cược một lần.
- Hừ!
Thế nhưng, đối mặt với phản kháng toàn lực của Lê Thịnh thì Lâm Động chỉ hừ lạnh một tiếng, ngón tay đột nhiên điểm ra, phía trên cự chỉ cổ xưa tràn ngập uy áp lại một lần nữa tuôn tràn ra, sau đó lại một lần nữa hung hăng ấn một cái.
Ầm!
Cự chỉ cổ xưa lại lần nữa ấn xuống, chỉ thấy Quang Minh Cự Tượng vừa mới sáng lên lại lần nữa bị áp chế đến mức trở nên ảm đạm. Vết rạn nứt cũng lan rộng ra, cuối cùng ầm một tiếng, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi uy áp của cự chỉ, dưới từng đạo ánh mắt rung động hoàn toàn bạo liệt.
Năng lượng đáng sợ giống như gió lốc cuốn sạch mọi thứ trong không trung, Quang Minh Cự Tượng nổ tung thành quang điểm đầy trời, giống như từng trận mưa ánh sáng, từ trên bầu trời rơi xuống lả tả.
- Phụt!
Mà trong mưa ánh sáng đầy trời, một đạo nhân ảnh chật vật bắn ngược ra, máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra, sau đó trực tiếp hung hăng nện xuống đất, trên mặt đất để lại một vệt kéo dài gần ngàn mét, lúc này mới chật vật ổn định lại.
Mọi ánh mắt đều di chuyển theo, lúc bọn họ nhìn thấy một đạo thân ảnh chật vật trên mặt đất thì trên tường thành trong khoảnh khắc liền trở nên yên tĩnh. Sắc mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi.
Bởi vì, người bị thua chật vật không ngờ lại là Lê Thịnh!
Những cường giả của Vương triều Thánh Quang tại giữa không trung đồng dạng cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, thần sắc trên mặt trở nên đặc biệt kích động. Đặc biệt là Hạ Hoang. Lúc này trong mắt của hắn vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng đã hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là hoảng sợ nồng đậm. Hắn thật sự không thể tin nổi Lê Thịnh đã bước chân vào Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong lại bị Lâm Động chỉ mới là Tạo Hóa Cảnh đại thành đánh cho thê thảm như vậy.
- Không ngờ lại thắng…
Ba người Mạc Lăng cũng hít một ngụm lãnh khí, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ. Dự cảm của bọn họ quả nhiên không sai, Lâm Động này che dấu thực lực quả thật quá sâu!
Trên tường thành, vẻ mặt Lâm Lang Thiên âm trầm nhìn một màn này. Uy lực Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ của Lâm Động càng lúc càng mạnh, hắn biết rõ nếu như là một chỉ vừa rồi dù đổi lại là hắn, chỉ e cũng sẽ bị trọng thương. Dù sao thì Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ này cũng quá mức cường đại.
Giữa không trung, ánh mắt Lâm Động hờ hững nhìn Lê Thịnh, toàn thân dính đầy máu trên mặt đất, nhưng ba động cuồng bạo quanh người lại không hề yếu bớt.
- Lê sư huynh!
Lúc này, những cường giả của Vương triều Thánh Quang cũng hồi phục tinh thần lại, lúc này vội vàng lao xuống, xuất hiện ở xung quanh Lê Thịnh, đem hắn dìu đứng đậy.
Bộ dáng Lê Thịnh bây giờ cực kỳ chật vật, không chỉ toàn thân là vết máu mà tóc tai cũng rối tung, khí tức càng yếu nhược. Hiển nhiên một chỉ của Lâm Động đã khiến hắn bị trọng thương rất nặng.
Được mọi người dìu đỡ đứng dậy, Lê Thịnh vung tay chùi đi vết máu ở khóe miệng, thân thể không ngừng run rẩy, trong mắt tràn ra vẻ dữ tợn điên cuồng.
- Tiện dân, ngươi cho rằng như vậy thì có thể thắng được ta sao? Tất cả mọi người của Vương triều Thánh Quang nghe lệnh, đánh chết tên tiện dân này cho ta!
Lê Thịnh nổi giận gào thét, giống như dã thú, tiếng hét điên cuồng vang vọng khắp nơi.
Đến lúc này, hắn cũng không dám nói gì đến chuyện đơn đả độc đấu nữa, chỉ cần có thể đem Lâm Động giết đi thì bất cứ thủ đoạn nào hắn cũng có thể thi triển ra.
Mà lúc gào thét, bàn tay Lê Thịnh nắm chặt, một viên đan dược màu xanh biếc liền xuất hiện ở trong tay, sau đó nuốt vào, khí tức suy nhược đã khôi phục lại. Xem ra tên này cũng ẩn giấu không ít.
Trên tường thành, sau khi nghe thấy tiếng gào thét của Lê Thịnh, dường như chỉ phát ra một chút bạo động. Những cường giả vốn đầu nhập vào Vương triều Thánh Quang bây giờ lặng lẽ lùi lại phía sau. Sau khi kiến thức sự cường hãn của Lâm Động, bọn hắn thật sự không có can đảm ra tay, bằng không đợi đến lúc Vương triều Thánh Quang tan tác thì bọn hắn chỉ e sẽ vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy trên tường thành không phản ứng gì, Lê Thịnh càng tức giận đến thổ huyết. Chỉ có điều hắn cũng hiểu rõ, những kẻ này đều là dây leo trên tường, không đáng tin vậy, vì vậy lập tức âm trầm nói:
- Bày ra Thánh Quang Trận, hôm nay ta phải cho tên tiện dân này sống không bằng chết!
- Lê sư huynh, nếu không thì chúng ta trước hết lui đã. Tiểu tử này có chút quỷ dị, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, chúng ta đến Dương Thành, Đại sư huynh đang ở đó, chỉ cần mời được Đại sư huynh ra tay thì muốn giết tên tiểu tử này cũng dễ như trở bàn tay!
Một gã cường giả của Vương triều Thánh Quang nói. Sức chiến đấu mà Lâm Động thể hiện ra khiến bọn hắn có chút sợ hãi.
- Ta nói, bày Thánh Quang Trận! Chúng ta ở đây có tám cường giả Tạo Hóa Cảnh, nếu như ngay cả tên tiện dân này cũng không thu thập được thì còn mặt mũi nào đến gặp Đại sư huynh?
Lê Thịnh âm trầm nói, trong lời nói tràn ngập sát ý cuồng bạo.
- Rõ!
Nghe thấy ngữ lãnh khí lẽo của Lê Thịnh, những cường giả Vương triều Thánh Quang rùng mình một cái, chợt cắn răng, thân hình khẽ động liền lao đến, lấy Lê Thịnh làm trung tâm, một trận pháp huyền ảo liền ngưng hiện ra.
- Lê Thịnh, Vương triều Thánh Quang các ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Nhìn thấy một màn này, vẻ vui mừng trên mặt ba người Mạc Lăng vừa mới xuất hiện liền lập tức tiêu tán, phẫn nộ quát lớn.
- Thắng làm vua thua làm giặc, ngu xuẩn mới đi giảng giải về thủ đoạn!
Ánh mắt dữ tợn của Lê Thịnh nhìn về phía Lâm Động trên bầu trời, cười lạnh nói.
- Bày trận!
- Rõ!
Theo tiếng quát chói tai của Lê Thịnh vừa dứt, bên trong cơ thể bảy vị cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành lập tức bộc phát ra quang mang cường liệt. Những hào quang này tràn ra, liên kết lại với nhau, nguyên lực ba động cường đại lập tức tràn ngập, loại ba động này đã mạnh mẽ đến tột đỉnh.
Mà cảm nhận được loại ba động này, sắc mặt ba người Mạc Lăng càng khó coi hơn. Một Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, bảy Tạo Hóa Cảnh đại thành, đội hình như vậy, dưới Niết Bàn Cảnh còn có ai có thể chống đỡ loại công kích này?
- Lâm Động huynh, chúng ta đi thôi!
Ba người Mạc Lăng nhìn nhau một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Động giữa không trung, cục diện trước mắt chỉ e không thể lưu lại được nữa.
- Muốn đi? Không dễ vậy đâu!
Lê Thịnh cười lạnh, vết máu trên mặt càng khiến hắn trở nên giống như ác quỷ, thủ ấn của hắn biến đổi, hào quang ngập trời lập tức tuôn tràn ra, trực tiếp hóa thành một màn ánh sáng, đem cả mảnh thiên địa bao phủ, cũng khóa chặt tất cả đường lui của Lâm Động.
- Thánh Quang Trận, Tịnh Hóa Thiên Địa!
Hào quang đầy trời ngưng tụ, cuối cùng mơ hồ hóa thành một Thánh Quang Trụ cực lớn. Trong cột sáng, ba động đáng sợ nhộn nhạo, phảng phất như vạn vật thế gian đều bị tịnh hóa đi vậy.
- Lâm Động, ngươi đừng đắc ý quá sớm, bây giờ hãy chịu chết đi!
Ánh mắt Lê Thịnh điên cuồng nhìn chằm chằm Lâm Động giữa không trung, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Sau đó bàn tay khẽ động, Thánh Quang Trụ ngưng tụ từ nguyên lực của tám người lập tức gào thét phát ra, xuyên thủng hư không, mang theo thanh thế không thể chống đỡ hướng về phía Lâm Động tràn đến.
Lâm Động nhìn một màn này, trong mắt lóe lên một tia chấn động. Chỉ có điều, mặc dù đối diện với thế trận công kích ngưng tụ từ lực lượng của tám người, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu thối lui. Ngược lại, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, lại một lần nữa sải bước ra, thanh âm lạnh như băng vang vọng khắp bầu trời. Nguồn truyện:
- Ngươi đã hy vọng có thể báo thù, vậy ta sẽ đem nó phá hủy hoàn toàn!
Tiếng quát lạnh như băng vừa dứt, một cỗ lực lượng thôn phệ đáng sợ lập tức từ trong cơ thể Lâm Động phát ra, nguyên lực trong thiên địa với một loại tốc độ kinh người, nhanh chóng hội tụ lại.
Mà lúc nguyên khí trong thiên địa hội tụ lại, Lâm Động lại lần nữa nâng chỉ lên, sau đó chậm rãi điểm ra.
Trong khoảnh khắc ngón tay của Lâm Động điểm ra, chỗ đầu ngón tay bạo liệt ra một đạo huyết văn, từng giọt máu tươi rơi xuống.
- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Ngũ Chỉ Động Càn Khôn!
Âm thanh mang theo vô tận cổ xưa vừa dứt, bầu trời lại lần nữa vỡ tan, càn khôn bắt đầu rung chuyển.