Theo sau bốn người Tề Lôi, đám đệ tử Đạo Tông đặt chân xuống phía Tây của thành Dị Ma, rồi mọi người được hoạt động tự do, chỉ được dặn dò phải cẩn thận. Dù bọn họ nhiều người nhưng dù sao ở đây cũng rất hỗn tạp, hơn nữa cũng có không ít kẻ ngạo nghễ không hề quan tâm uy thế của các Tông phái siêu cấp.
Sau mấy ngày đường, Lâm Động vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng còn chưa đứng vững thì Ứng Hoan Hoan đã tìm tới, rồi không thể chịu nổi miệng lưỡi của nàng đành phải cùng nàng ra ngoài dạo chơi. Khi vừa bước ra cửa thì gặp hai người Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
Gặp Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan tránh né không nhìn vào mắt Ứng Tiếu Tiếu. Ứng Tiếu Tiếu nhìn muội muội mình, cười rồi quay sang Lâm Động, nói:
- Vừa hay bọn ta cũng định ra ngoài, cùng đi đi. Mà Tầm Bảo Khu ở thành Dị Ma cũng rất thú vị, chắc Lâm Động sư đệ sẽ có hứng thú.
- Tầm Bảo Khu?
Lâm Động khựng người.
- Thành Dị Ma gần Dị Ma Vực, thường xuyên có người đi tìm bảo vật đi vào Dị Ma Vực rồi mang ra không ít bảo bối. Nhưng phần lớn bọn chúng đều là bị cho là đồ vứt đi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu một số thứ từ thời Viễn Cổ. Chỉ có điều không ai biết mà thôi. Nếu có nhãn lực hơn người, tìm được bảo bối trong số đó thì thu hoạch sẽ rất lớn.
Ứng Tiếu Tiếu giải thích.
- Nghe nói trước đây từng có người có được một món Linh bảo Thuần Nguyên từ Tầm Bảo Khu. Rồi người bán thứ đồ đó bỗng mất bình tĩnh, dẫn đến động thủ rồi sự việc bị xé to bùng nổ thành trận huyết chiến. Nghe nói lần đó cả thành Dị Ma đều chấn động, không ít kẻ xui xẻo bị dính vào…
- Linh bảo Thuần Nguyên?
Lâm Động há hốc mồm, thứ bảo bối đó trong các Tông phái siêu cấp cũng là trọng bảo, không ngờ lại có được nó ở đây, chẳng trách mà tâm lý người bán kia mất bình tĩnh.
- Cũng thú vị!
Lâm Động gãi cằm cười cười, trong lòng cũng có chút hứng thú, nói:
- Vậy được, chúng ta đến Tầm Bảo Khu xem sao!
o0o
Tầm Bảo Khu nằm ở phía Bắc thành Dị Ma, tính ra cũng là khu vực phồn thịnh nhất thành Dị Ma. Bảo bối ở đây từ mức độ nào đó mà nói thì chất lượng không tệ. Đương nhiên tiền đề là ngươi phải có đủ Niết Bàn Đan.
Khi đi vào Tầm Bảo Khu, bốn người Lâm Động lập tức nghe thấy những tiếng ồn ào ập tới như sóng triều khiến màng nhĩ rung lên dữ dội.
Không gian xung quanh Tầm Bảo Khu rất rộng nhưng dù vậy trên các con đường vẫn nhìn thấy những dòng người đông nghịt.
Trong Tầm Bảo Khu có không ít những tảng đá xanh bằng phẳng, sạch sẽ, được bao phủ bởi ánh sáng. Chủ sạp hàng ngồi bên trong, phía trước bày đủ mọi thứ hiếm có cổ quái hấp dẫn mọi người.
- Vũ kỹ Viễn Cổ, Ma Vân Đại Thiên Chưởng, chắc chắn hơn hẳn Linh Vũ kỹ Thượng đẳng, chỉ có tám trăm vạn Niết Bàn Đan!
- Hoàn Hồn Đan, thánh đan trị thương, chỉ cần còn một hơi thở là có thể khiến ngươi sống dậy khỏe mạnh, bảy trăm vạn Niết Bàn Đan!
- …
Bốn người Lâm Động đi trong Tầm Bảo Khu nghe được đủ mọi lời rao bán vang lên khắp bốn phía. Ban đầu bọn họ cũng tới xem thế nào, nhưng rồi phát hiện cái gọi là vũ kỹ Viễn Cổ kia chỉ là một bộ Linh Vũ kỹ bình thường, còn đan dược chỉ có chút hiệu quả trị thương nhưng lại được đặt cái tên thật uy vũ bá khí.
Với tính cách của Ứng Hoan Hoan đương nhiên sẽ rất thích thú với chỗ này, hứng thú lượn lờ khắp nơi, chiếc bím tóc đuôi ngựa lay động theo từng động tác tràn đầy sức sống khiến người ta không khỏi ngắm nhìn.
Nhưng khi bốn người đi sâu hơn vào trong, sạp hàng cũng dần ít đi, nhưng những thứ xuất hiện lúc này khiến Lâm Động phải kinh ngạc.
- Sâu bên trong Tầm Bảo Khu này mới có những thứ đáng giá. Mà những người bán ở đây cũng không phải tay vừa…
Dường như nhận ra sự kinh ngạc của Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu nói.
- Ở đây có không ít đệ tử của Tông phái siêu cấp!
Vương Diêm bỗng lên tiếng.
Lâm Động nhìn xung quanh, đúng là thấy có không ít người đeo huy chương Tông phái. Những người này đều còn trẻ, gương mặt có sự tự ngạo khá giống nhau, hiển nhiên đều là đệ tử từ các Tông phái đến tham gia cuộc Thi đấu Tông phái.
Lâm Động chỉ tùy ý nhìn một chút rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục bước từ tốn quan sát những thứ kỳ quái khác.
Khi đó, từ phía trước bỗng có tiếng náo động, ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đang bu đông lại, loáng thoáng hình như có tiếng thiếu nữ kêu la.
Nghe thấy thế, ba người Lâm Động đều khựng người lại, nhìn sang bên cạnh thì mới phát hiện Ứng Hoan Hoan không còn ở đây nữa, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, tăng tốc tiến lại đám người.
Khi ba người tiến vào trong đám người thì thấy Ứng Hoan Hoan đang giận dữ phẫn nộ, phía trước nàng là ba gã thanh niên tươi cười, trong tay bọn chúng cầm một cây trâm cài đầu màu bích lục, thấp thoáng còn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng hùng hồn tỏa ra, rõ ràng đó là một món Linh bảo không tệ.
- Chuyện gì vậy? Lại gây sự à?
Ứng Tiếu Tiếu cau mày trừng mắt với Ứng Hoan Hoan.
- Đâu có, rõ ràng muội đã chọn món Linh bảo này trước, đã trả giá xong rồi nhưng ba tên khốn kiếp này đột nhiên lại cướp mất.
Ứng Hoan Hoan ấm ức nói.
Lâm Động hơi nhíu mày nhìn ba kẻ kia, thấy chiếc huy chương quen thuộc trên ngực bọn chúng, hai mắt nheo lại:
- Đệ tử Nguyên Môn?
Vương Diêm nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tối sầm, bước lên trước.
- Vương Diêm? Ứng Tiếu Tiếu?
Là hai người nổi danh nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông, khi Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm xuất hiện, sắc mặt hai tên đệ tử của Nguyên Môn thay đổi, rồi nhìn về phía nam tử đang dần thu lại nụ cười ở bên cạnh, dường như hắn là kẻ đứng đầu của bọn chúng.
- Ha ha, Vương Diêm, ta còn tưởng ngươi bị trục xuất khỏi Đạo Tông rồi. Không ngờ vẫn được tham gia Thi đấu Tông phái à?
Nam tử đó nhíu mày, trước đó hắn thấy Ứng Hoan Hoan xinh đẹp nên muốn trêu chọc một chút, nhưng không ngờ nàng lại là người của Đạo Tông. Nhưng dù vậy hắn cũng không hề lo lắng, ngược lại còn nhìn Vương Diêm cười, nói.
- Hắn là Giang Đào, không phải nhân vật tầm thường, cũng là một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn. Không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Ứng Tiếu Tiếu đứng cạnh Lâm Động, khẽ nói.
- Lại là Bát Linh Tướng…
Lâm Động khẽ nhướng mày, vốn tưởng là đệ tử bình thường của Nguyên Môn, không ngờ hắn lại có thân phận như vậy, chẳng trách không hề lo lắng trước mặt Vương Diêm.
- Trả lại đồ rồi cút đi!
Ánh mắt Vương Diêm tối sầm lại, lạnh lùng nói.
- Hắc hắc, chỉ cần chưa trả tiền thì người khác vẫn có thể mua. Ngươi bảo ta cút sao? Ngươi là cái thá gì?
Ánh mắt Giang Đào lạnh băng, nở nụ cười kỳ quái, nói.
- Nếu ngươi không cút thì chỉ còn cách đánh cho ngươi cút!
Vương Diêm chầm chậm nắm lấy thanh trọng kiếm sau lưng, nhếch miệng cười, hàm răng nhếch lên, toát ra đầy sát ý.
- Ỷ đông người sao? Vậy thì ngươi thử xem!
Giang Đào cười khẩy, rồi ném một miếng ngọc lên trời, rối nó nổ tung tạo thành hình dáng một cái huy chương của Nguyên Môn.
Vút vút!
Ngay khi ấn ký huy chương ấy xuất hiện, lập tức có không ít tiếng gió rít từ khắp nơi bay tới, rõ ràng đó là tín hiệu tập hợp của đệ tử Nguyên Môn.
- Ta sợ ngươi chắc?
Ứng Hoan Hoan cũng đã bị Giang Đào kích nộ, cặp mày dựng ngược, cũng ném ra một mảnh ngọc.
Soạt soạt!
Là nơi có nhân khí vượng nhất thành Dị Ma, chắc chắn có không ít đệ tử Đạo Tông đều đang ở quanh đây, vì thế khi thấy dấu hiệu triệu tập của Đạo Tông, bọn họ lập tức kéo các sư huynh đệ đang chọn vật phẩm các nơi chạy đến nơi triệu tập.
Sau khi hai bên triệu tập hết người, khu vực này bỗng trống ra một vùng rộng. Xem ra cuộc Thi đấu Tông phái vẫn chưa bắt đầu nhưng ân oán giữa hai Tông phái siêu cấp này đã định giải quyết rồi.
Vút vút vút!
Trên không trung tiếng gió rít không ngừng vang lên, rồi vô số nhân ảnh đáp xuống, cuối cùng hiện ra ở hai bên đối lập. Chỉ trong vài phút mà hai bên đã đứng chật ních hàng trăm người. Không ít người phải chép miệng, không hổ là Tông phái siêu cấp, trong Tầm Bảo Khu hỗn tạp đủ loại người, động tĩnh ở đây không hề nhỏ vậy là thu hút rất nhiều ánh mắt thích thú.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó thì nhíu mày, định nói gì đó thì đồng tử bỗng thu nhỏ lại, vội ngẩng đầu lên nhìn. Một tiếng gió rít vang lên, rồi một thân hình to lớn được bao quanh bởi lôi quang sáng chói đáp xuống trước mặt đệ tử Nguyên Môn.
- Ha ha, Vương Diêm, tên thủ hạ bại tướng dưới tay ta mà cũng dám bảo đệ tử Nguyên Môn ta cút? Nào nào, lần trước để ngươi thoát, xem lần này ngươi có may mắn thế nữa không?
Thân ảnh đó vừa xuất hiện thì một tràng cười tựa sấm rền vang lên trong không trung.
Sắc mặt Vương Diêm lập tức đen xạm lại, hắn nhìn thân ảnh đó, giọng nói đầy sát ý len qua kẽ răng:
- Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!
Theo sau bốn người Tề Lôi, đám đệ tử Đạo Tông đặt chân xuống phía Tây của thành Dị Ma, rồi mọi người được hoạt động tự do, chỉ được dặn dò phải cẩn thận. Dù bọn họ nhiều người nhưng dù sao ở đây cũng rất hỗn tạp, hơn nữa cũng có không ít kẻ ngạo nghễ không hề quan tâm uy thế của các Tông phái siêu cấp.
Sau mấy ngày đường, Lâm Động vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng còn chưa đứng vững thì Ứng Hoan Hoan đã tìm tới, rồi không thể chịu nổi miệng lưỡi của nàng đành phải cùng nàng ra ngoài dạo chơi. Khi vừa bước ra cửa thì gặp hai người Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
Gặp Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan tránh né không nhìn vào mắt Ứng Tiếu Tiếu. Ứng Tiếu Tiếu nhìn muội muội mình, cười rồi quay sang Lâm Động, nói:
- Vừa hay bọn ta cũng định ra ngoài, cùng đi đi. Mà Tầm Bảo Khu ở thành Dị Ma cũng rất thú vị, chắc Lâm Động sư đệ sẽ có hứng thú.
- Tầm Bảo Khu?
Lâm Động khựng người.
- Thành Dị Ma gần Dị Ma Vực, thường xuyên có người đi tìm bảo vật đi vào Dị Ma Vực rồi mang ra không ít bảo bối. Nhưng phần lớn bọn chúng đều là bị cho là đồ vứt đi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu một số thứ từ thời Viễn Cổ. Chỉ có điều không ai biết mà thôi. Nếu có nhãn lực hơn người, tìm được bảo bối trong số đó thì thu hoạch sẽ rất lớn.
Ứng Tiếu Tiếu giải thích.
- Nghe nói trước đây từng có người có được một món Linh bảo Thuần Nguyên từ Tầm Bảo Khu. Rồi người bán thứ đồ đó bỗng mất bình tĩnh, dẫn đến động thủ rồi sự việc bị xé to bùng nổ thành trận huyết chiến. Nghe nói lần đó cả thành Dị Ma đều chấn động, không ít kẻ xui xẻo bị dính vào…
- Linh bảo Thuần Nguyên?
Lâm Động há hốc mồm, thứ bảo bối đó trong các Tông phái siêu cấp cũng là trọng bảo, không ngờ lại có được nó ở đây, chẳng trách mà tâm lý người bán kia mất bình tĩnh.
- Cũng thú vị!
Lâm Động gãi cằm cười cười, trong lòng cũng có chút hứng thú, nói:
- Vậy được, chúng ta đến Tầm Bảo Khu xem sao!
o0o
Tầm Bảo Khu nằm ở phía Bắc thành Dị Ma, tính ra cũng là khu vực phồn thịnh nhất thành Dị Ma. Bảo bối ở đây từ mức độ nào đó mà nói thì chất lượng không tệ. Đương nhiên tiền đề là ngươi phải có đủ Niết Bàn Đan.
Khi đi vào Tầm Bảo Khu, bốn người Lâm Động lập tức nghe thấy những tiếng ồn ào ập tới như sóng triều khiến màng nhĩ rung lên dữ dội.
Không gian xung quanh Tầm Bảo Khu rất rộng nhưng dù vậy trên các con đường vẫn nhìn thấy những dòng người đông nghịt.Trong Tầm Bảo Khu có không ít những tảng đá xanh bằng phẳng, sạch sẽ, được bao phủ bởi ánh sáng. Chủ sạp hàng ngồi bên trong, phía trước bày đủ mọi thứ hiếm có cổ quái hấp dẫn mọi người.
- Vũ kỹ Viễn Cổ, Ma Vân Đại Thiên Chưởng, chắc chắn hơn hẳn Linh Vũ kỹ Thượng đẳng, chỉ có tám trăm vạn Niết Bàn Đan!
- Hoàn Hồn Đan, thánh đan trị thương, chỉ cần còn một hơi thở là có thể khiến ngươi sống dậy khỏe mạnh, bảy trăm vạn Niết Bàn Đan!
- …
Bốn người Lâm Động đi trong Tầm Bảo Khu nghe được đủ mọi lời rao bán vang lên khắp bốn phía. Ban đầu bọn họ cũng tới xem thế nào, nhưng rồi phát hiện cái gọi là vũ kỹ Viễn Cổ kia chỉ là một bộ Linh Vũ kỹ bình thường, còn đan dược chỉ có chút hiệu quả trị thương nhưng lại được đặt cái tên thật uy vũ bá khí.
Với tính cách của Ứng Hoan Hoan đương nhiên sẽ rất thích thú với chỗ này, hứng thú lượn lờ khắp nơi, chiếc bím tóc đuôi ngựa lay động theo từng động tác tràn đầy sức sống khiến người ta không khỏi ngắm nhìn.
Nhưng khi bốn người đi sâu hơn vào trong, sạp hàng cũng dần ít đi, nhưng những thứ xuất hiện lúc này khiến Lâm Động phải kinh ngạc.
- Sâu bên trong Tầm Bảo Khu này mới có những thứ đáng giá. Mà những người bán ở đây cũng không phải tay vừa…
Dường như nhận ra sự kinh ngạc của Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu nói.
- Ở đây có không ít đệ tử của Tông phái siêu cấp!
Vương Diêm bỗng lên tiếng.
Lâm Động nhìn xung quanh, đúng là thấy có không ít người đeo huy chương Tông phái. Những người này đều còn trẻ, gương mặt có sự tự ngạo khá giống nhau, hiển nhiên đều là đệ tử từ các Tông phái đến tham gia cuộc Thi đấu Tông phái.
Lâm Động chỉ tùy ý nhìn một chút rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục bước từ tốn quan sát những thứ kỳ quái khác.
Khi đó, từ phía trước bỗng có tiếng náo động, ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đang bu đông lại, loáng thoáng hình như có tiếng thiếu nữ kêu la.
Nghe thấy thế, ba người Lâm Động đều khựng người lại, nhìn sang bên cạnh thì mới phát hiện Ứng Hoan Hoan không còn ở đây nữa, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, tăng tốc tiến lại đám người.
Khi ba người tiến vào trong đám người thì thấy Ứng Hoan Hoan đang giận dữ phẫn nộ, phía trước nàng là ba gã thanh niên tươi cười, trong tay bọn chúng cầm một cây trâm cài đầu màu bích lục, thấp thoáng còn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng hùng hồn tỏa ra, rõ ràng đó là một món Linh bảo không tệ.
- Chuyện gì vậy? Lại gây sự à?
Ứng Tiếu Tiếu cau mày trừng mắt với Ứng Hoan Hoan.
- Đâu có, rõ ràng muội đã chọn món Linh bảo này trước, đã trả giá xong rồi nhưng ba tên khốn kiếp này đột nhiên lại cướp mất. Nguồn:
Ứng Hoan Hoan ấm ức nói.
Lâm Động hơi nhíu mày nhìn ba kẻ kia, thấy chiếc huy chương quen thuộc trên ngực bọn chúng, hai mắt nheo lại:
- Đệ tử Nguyên Môn?
Vương Diêm nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tối sầm, bước lên trước.
- Vương Diêm? Ứng Tiếu Tiếu?
Là hai người nổi danh nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông, khi Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm xuất hiện, sắc mặt hai tên đệ tử của Nguyên Môn thay đổi, rồi nhìn về phía nam tử đang dần thu lại nụ cười ở bên cạnh, dường như hắn là kẻ đứng đầu của bọn chúng.
- Ha ha, Vương Diêm, ta còn tưởng ngươi bị trục xuất khỏi Đạo Tông rồi. Không ngờ vẫn được tham gia Thi đấu Tông phái à?
Nam tử đó nhíu mày, trước đó hắn thấy Ứng Hoan Hoan xinh đẹp nên muốn trêu chọc một chút, nhưng không ngờ nàng lại là người của Đạo Tông. Nhưng dù vậy hắn cũng không hề lo lắng, ngược lại còn nhìn Vương Diêm cười, nói.
- Hắn là Giang Đào, không phải nhân vật tầm thường, cũng là một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn. Không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Ứng Tiếu Tiếu đứng cạnh Lâm Động, khẽ nói.
- Lại là Bát Linh Tướng…
Lâm Động khẽ nhướng mày, vốn tưởng là đệ tử bình thường của Nguyên Môn, không ngờ hắn lại có thân phận như vậy, chẳng trách không hề lo lắng trước mặt Vương Diêm.
- Trả lại đồ rồi cút đi!
Ánh mắt Vương Diêm tối sầm lại, lạnh lùng nói.
- Hắc hắc, chỉ cần chưa trả tiền thì người khác vẫn có thể mua. Ngươi bảo ta cút sao? Ngươi là cái thá gì?
Ánh mắt Giang Đào lạnh băng, nở nụ cười kỳ quái, nói.
- Nếu ngươi không cút thì chỉ còn cách đánh cho ngươi cút!
Vương Diêm chầm chậm nắm lấy thanh trọng kiếm sau lưng, nhếch miệng cười, hàm răng nhếch lên, toát ra đầy sát ý.
- Ỷ đông người sao? Vậy thì ngươi thử xem!
Giang Đào cười khẩy, rồi ném một miếng ngọc lên trời, rối nó nổ tung tạo thành hình dáng một cái huy chương của Nguyên Môn.
Vút vút!
Ngay khi ấn ký huy chương ấy xuất hiện, lập tức có không ít tiếng gió rít từ khắp nơi bay tới, rõ ràng đó là tín hiệu tập hợp của đệ tử Nguyên Môn.
- Ta sợ ngươi chắc?
Ứng Hoan Hoan cũng đã bị Giang Đào kích nộ, cặp mày dựng ngược, cũng ném ra một mảnh ngọc.
Soạt soạt!
Là nơi có nhân khí vượng nhất thành Dị Ma, chắc chắn có không ít đệ tử Đạo Tông đều đang ở quanh đây, vì thế khi thấy dấu hiệu triệu tập của Đạo Tông, bọn họ lập tức kéo các sư huynh đệ đang chọn vật phẩm các nơi chạy đến nơi triệu tập.
Sau khi hai bên triệu tập hết người, khu vực này bỗng trống ra một vùng rộng. Xem ra cuộc Thi đấu Tông phái vẫn chưa bắt đầu nhưng ân oán giữa hai Tông phái siêu cấp này đã định giải quyết rồi.
Vút vút vút!
Trên không trung tiếng gió rít không ngừng vang lên, rồi vô số nhân ảnh đáp xuống, cuối cùng hiện ra ở hai bên đối lập. Chỉ trong vài phút mà hai bên đã đứng chật ních hàng trăm người. Không ít người phải chép miệng, không hổ là Tông phái siêu cấp, trong Tầm Bảo Khu hỗn tạp đủ loại người, động tĩnh ở đây không hề nhỏ vậy là thu hút rất nhiều ánh mắt thích thú.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó thì nhíu mày, định nói gì đó thì đồng tử bỗng thu nhỏ lại, vội ngẩng đầu lên nhìn. Một tiếng gió rít vang lên, rồi một thân hình to lớn được bao quanh bởi lôi quang sáng chói đáp xuống trước mặt đệ tử Nguyên Môn.
- Ha ha, Vương Diêm, tên thủ hạ bại tướng dưới tay ta mà cũng dám bảo đệ tử Nguyên Môn ta cút? Nào nào, lần trước để ngươi thoát, xem lần này ngươi có may mắn thế nữa không?
Thân ảnh đó vừa xuất hiện thì một tràng cười tựa sấm rền vang lên trong không trung.
Sắc mặt Vương Diêm lập tức đen xạm lại, hắn nhìn thân ảnh đó, giọng nói đầy sát ý len qua kẽ răng:
- Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!