Hi Chân ở khu rừng rậm ngoài biên thành rất nhanh tìm thấy Cốt Đầu.
Đại nhân bọn họ thường xuyên cướp đoạt chỗ ở của mấy con hổ, nàng rất hiểu hắn, muốn tìm hắn căn bản không cần phí chút sức nào. Chỉ cần hướng về bãi tha ma, phụ cận bãi tha ma, tìm cái sơn động lớn nhất trong khu rừng gần đó, nhất định có thể tìm được.
Lúc đó, Cốt Đầu đang ôm Linh Linh, miệng đối miệng, muốn đút thuốc cho nàng, Linh Linh giãy dụa khóc sắp tắt thở .
Cái tai nạn này là do Cốt Đầu ngốc ngốc ở dưới núi nhìn thấy một màn.
Khi đó bọn họ đi ngang qua y quán thành tây, ông chủ y quán này là một người tốt, ngày đầu tiên mỗi tháng đều chẩn bệnh tặng thuốc, không hề giống người khác khinh thường người bệnh. Dân chúng đều đên đây vào ngày này mỗi tháng để chẩn bệnh.
Bên trong y quán chật ních những người dân tới xem bệnh. Hôm nay có ba đại phu, dân chúng tới xem bệnh tự động xếp thành ba hàng, trong đó không hề thiếu những người ôm trẻ nhỏ. Cốt Đầu ôm Linh Linh đi ngang qua thấy, nó cũng không biết đây là đang làm gì, chỉ biết có nhiều người xếp hàng như vậy khẳng định là có chỗ tốt để lấy. Thí dụ như trước kia nó ở tây phố thấy trước cửa nhà quả phụ có người xếp hàng, nó đi vô giúp vui, liền lĩnh hai hộp bánh hỉ, Linh Linh thực thích ăn.
Nó đem thùng tắm đặt trên gác nhà gần đó, thuận đường mua từ một tiểu thương cái khăn hồng sa che mặt, kêu Linh Linh gập ô lại, ôm nàng đi xếp hàng vào trong nhà.
Linh Linh tham mới mẻ náo nhiệt cũng không ầm ỹ không nháo, còn giơ tay nhỏ giúp Cốt Đầu chỉnh lại khăn che mặt ở sau đầu cho ngay ngắn. Đại thẩm xếp hàng phía trước quay đầu lại nhìn thấy, phi phi mắng thói đời ngày nay, giữa ban ngày ban mặt một nam nhân lại đi đeo khăn gia dụng chuyên để cho cô nương che mặt, là cái thể loại gì?!
Đến phiên Cốt Đầu, nó ôm Linh Linh đi qua hỏi chẩn. Đại phu kia ngó ngó Cốt Đầu, rồi lại xem xét tiểu cô nương trong lòng nó, tiểu nữ oa sắc mặt hồng nhuận, vui vẻ. Còn nam nhân này, che mặt bằng hương khăn kín mít không dám gặp người, sợ là bị quái bệnh. Hướng về Cốt Đầu nói: "Đưa tay."
"Nga..." Linh Linh ngoan ngoãn vươn tay ra.
Đại phu không nói gì: "Các ngươi rốt cuộc ai xem bệnh?"
Linh Linh thế mới biết là xem bệnh, sợ tới mức ngay lập tức thu hồi tay, lắc đầu quầy quậy, sợ hãi nói:"Ta không xem bệnh."
Đại phu đang muốn nói ta không xem bệnh ngươi lắc đầu loạn lên làm cái gì, Cốt Đầu bỗng nhiên học y hệt động tác của phụ nhân cách vách bên cạnh đưa hài tử đi khám, đem cánh tay nhỏ bé của Linh Linh đưa đến cho đại phu bắt mạch.
Đại phu vừa vuốt vuốt chòm râu vừa bắt mạch cho Linh Linh, ậm ừ nửa ngày, liên tục gật đầu: "Năm nay con bao nhiêu tuổi?"
"Tám tuổi ." Linh Linh đáp thanh thanh thúy thúy.
Đại phu không khỏi nhíu mi, tiểu nữ oa này nhìn cũng không có bộ dáng của đứa bé tám tuổi, nhiều lắm chỉ chừng năm tuổi, thân mình nhỏ như vậy, này...
Đại phu vọng, văn, vấn, thiết; kiểm tra toàn diện Linh Linh (nhìn, ngửi, hỏi, sờ nắn), lại bảo để ông đến y quán cùng vài đại phu ở đó hội chẩn. Sau đó sắp xếp mọi thứ, rồi lẩm bẩm gì đó, kết luận đi ra .
Đại phu bảo Cốt Đầu đem đứa nhỏ giao cho dược sư tạm thời trông nom, rồi theo chân bọn họ tiến vào trong nội thất đàm luận. Cốt Đầu còn không nguyện ý đâu, khi dược sư tới gần giơ tay muốn ôm lấy đứa nhỏ, nó gắt gao ôm không chịu buông. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, cũng có thể dễ dàng cảm giác được cả người hắn căng cứng, tràn ngập địch ý. Giống như là hổ rình mồi, không tiếng động truyền ra khí tức: ai cướp của hắn, hắn sẵn sàng xông lên chiến đấu với kẻ đó.
Trước mặt đứa nhỏ, đại phu thực sự có chút không tiện mở miệng: "Đứa nhỏ sinh trưởng chậm chạp, bước đầu chẩn đoán của chúng ta là do thức ăn hàng ngày không cân đối, tạo thành thiếu hụt dinh dưỡng, lại thêm khí huyết không đủ, âm kém dương sai, thành ra dáng người thấp bé, này... Khó mà nói, tệ nhất cũng có thể là chu nho chứng (chứng bệnh người lùn)."
Cốt Đầu nghe không hiểu. Đại phu nói rõ nghiêm trọng, nhưng thấy nó nửa điểm phản ứng cũng không có. Đại phu nhìn hắn cúi đầu không nói lời nào, mũ trùm đầu che kín, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thấy, trên mặt che kín không kẽ hở, do dự nói: "Ngươi... Có phải hay không cũng cần bắt mạch?"
Cốt Đầu tiếp tục nghe không hiểu, nó cũng không phát hiện có chỗ tốt gì có thể lấy, xoay người muốn đi. Đại phu vội gọi trở lại, tuyệt bút vung lên viết ra phương thuốc, nghiêm túc cường điệu nói: "Phải trị liệu!"
Sau đó ông gọi một dược đồng ra sau nhà đi chuẩn bị dược dục (thùng nước thuốc tắm), Cốt Đầu tỉnh tỉnh mê mê bị dược đồng kéo đi nội đường đằng sau, ở bên ngoài ngồi trên ghế dài đợi ước chừng hơn một khắc (15’), dược đồng đi ra đưa bọn họ vào.
Y quán này là y quán lớn nhất biên thành, đồ dùng cũng coi như rất đầy đủ. Trong đó có phân khu chuyên về nước thuốc dùng để tắm, có mấy phòng nhỏ độc lập trong một gian, mỗi gian đều có đầy đủ đồ dùng để tắm nước thuốc. Linh Linh vào nhà liền thấy thấp thoáng sau bình phong là một cái thùng tắm lớn, bên trong hơi nước bốc lên mịt mờ.
Linh Linh sửng sốt, như thế nào lại là tắm bồn?
Cốt Đầu nhìn thấy thế ngạc nhiên, chỗ tốt chẳng lẽ là tắm rửa?
Dược đồng kia cũng đã mười ba mười bốn tuổi, hiểu được tương đối, đưa hai kẻ một lớn một nhỏ tới chỗ thùng tắm, thở dài đánh thượt. Tiểu cô nương được này mắc phải một cái quái bệnh đại phiền toái, nếu nghiêm trọng, trong tương lai chỉ sợ không lớn được, cũng sẽ không gả đi được. Vị phụ thân này nhìn cũng biết thân thể cũng không được khỏe mạnh bình thường, hắn không khỏi có chút đồng tình, nói chuyện cũng thập phần hòa hoãn: "Bệnh này, kỳ thật cũng không có nghiêm trọng lắm đâu. Có lẽ chính là do ẩm thực không được bồi bổ đầy đủ, nhị vị (chỉ cha mẹ) cũng đừng quá bi quan, bệnh này cũng không quá nguy hiểm hay khó điều trị gì đâu, chậm rãi nghỉ ngơi , có lẽ sau này sẽ cao lên thôi."
Hắn nói một mớ lớn những chuyện linh tinh lộn xộn, sau lại chủ động muốn giúp Linh Linh cởi quần áo. Cốt Đầu đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn. Lực đạo thật lớn, dược đồng suýt nữa bị niết đứt cả xương cổ tay, hắn vô cùng tức giận, phủi tay áo bước đi, vừa đi vừa mắng: "Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được lòng người tốt mà!"
Cốt Đầu ôm lấy Linh Linh đi ra ngoài, đêm qua bọn họ đã tắm rửa rồi, lúc này cũng không có hứng thú nhiều với nghịch nước gì gì đó. Lúc đi ngang qua hành lang chính, bất chợt thấy ở tiểu gian bên cạnh, một nữ tử còn trẻ ngồi trên ghế nằm, thân mật với nam tử bên cạnh, hai người thân một cái lại hôn một chút. Xem tuổi bọn họ còn trẻ, chắc là vợ chồng son mới thành thân. Đúng là thời điểm gắn bó như keo như sơn, tiểu thê tử kia làm nũng không uống dược, trượng phu liền bưng chén thuốc lên cùng nàng cùng chung hưởng, miệng đối miệng đút cho nhau cả nửa ngày.
Cốt Đầu ôm Linh Linh, cả hai tò mò đứng ở cửa ngó vào. Đến khi đôi vợ chồng kia phát hiện có người nhìn lén, liền xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, Cốt Đầu mới ôm Linh Linh đi khỏi.
Vị đại phu lúc nãy gấp gáp đuổi theo đằng sau gọi lớn: "Tiên sinh tiên sinh, cho dù lão phu y thuật có hạn, nơi này chỉ là một vùng heo hút, tiên sinh muốn đi nơi thành trấn phồn hoa để tìm danh y hỏi chẩn, cũng không nên làm chậm trễ thời gian hiện tại."
Hắn cứng rắn đưa cho Cốt Đầu ba gói dược lớn, dặn: "Một ngày uống một lần, mỗi gói dùng được hai lần. Sau khi ăn xong mới được dùng, nhớ rõ ba chén nước sắc thành một chén, ba ngày sau nhất định phải quay lại khám."
Vì thế, sau khi Cốt Đầu dẫn theo 'Chỗ tốt' trở về, liền học đút thuốc giống như vậy.
...
Người ta vợ chồng son liếc mắt đưa tình, còn đại nhân, ngài đút thuốc cho Linh Linh là cái thể loại chuyện tình gì đây a?
Linh Linh thấy Hi Chân, giống y như là thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy, từ trên đùi Cốt Đầu chạy nhanh xuống phi qua: "Yêu quái tỷ tỷ, ô ô..."
Cốt Đầu miệng vẫn đang ngậm một ngụm thuốc, mặt lạnh quay đầu nhìn. Hi Chân nhìn ra được mặt nó lạnh như băng, vội lui lại. Nó liền bưng thuốc bắt Linh Linh lại, Linh Linh ô ô khóc nhắm thẳng sau chân Hi Chân chạy trốn, Hi Chân cũng vô cùng ngạc nhiên, từ trước tới nay ta mới không biết khẩu vị của đại nhân lại nặng vậy nha, ngay cả tiểu cô nương bốn năm tuổi cũng không buông tha?( không hiểu tỷ ấy nghĩ gì luôn =,=)
Hi Chân lắc lắc đầu, cảm thấy nghĩ như vậy thật không nên, quá đen tối rồi. Nàng ngồi xổm xuống, nắm tay Linh Linh cẩn thận hỏi, mới biết được đại khái.
Hi Chân sống trong nhân gian nhiều năm, tự nhiên không giống Cốt Đầu ngốc như vậy, nàng lập tức nghe hiểu Linh Linh là sinh bệnh. Cốt Đầu này, hóa ra cái gì cũng đều không hiểu, Hi Chân đứng dậy nhìn về phía chén thuốc trong tay hắn, nhất thời không thể nói gì, đầu đầy vạch đen (thấy trong truyện tranh mấy nhân vật khi mà bó tay, hoặc ghê tởm cái gì ấy, trên đầu thường hiện lên ba vạch đen).
Trời ạ, hóa ra là bón thuốc giống như cháo mà ăn ư? Khó trách Linh Linh khóc ruột gan đứt từng khúc như ăn phải thạch tín .
Cấp trên là một đại nhân như vậy, Hi Chân cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nàng mang thuốc đại phu tặng ra, đặt một nồi nước lên bếp lửa, bỏ băng gạc bao quanh thuốc, đổ vào nồi, lại giữ lại một chút. Trong lúc đó, nàng hỏi Linh Linh: "Đại phu đã nói là bệnh gì? Linh Linh nói cho đại tỷ tỷ nghe được không?"
Linh Linh chu miệng lên, nhăn nhó vẹo vọ: "Ta không sinh bệnh."
Hi Chân ôm lấy Linh Linh dỗ lại dỗ, tiểu nha đầu vò góc áo, rốt cục ủy ủy khuất khuất niết niết miệng: "Hình như là, trư trư chứng."
Hi Chân đoán nửa ngày: "Chu nho chứng (bệnh người lùn)?" Nàng sợ tới mức trái tim ngừng đập trong chớp mắt, nghiêm trọng như vậy sao?
Cốt Đầu ngồi ở một bên, thấy Hi Chân thế mà dám ôm Linh Linh, còn ôm lâu như vậy—— mắt nó lại bắt đầu lộ ra hung quang, chuẩn bị bước lại gần.
Hi Chân ôm Linh Linh đứng dậy, nó bước từng bước tới gần, Hi Chân liên tục lui về phía sau, đỏ mặt tía tai rống hắn: "Đại nhân, nàng sinh bệnh, ngươi cho dù không có đầu óc chẳng lẽ một chút đạo lý này cũng không hiểu sao?! Không thể không trị bệnh cho nàng!"
Nó cái gì cũng đều không hiểu, chỉ làm muộn màng việc chữa bệnh cho đứa nhỏ, đem đứa nhỏ cho nó chiếu cố, thật sự là không chết cũng mất nửa cái mạng! Hi Chân không biết làm như thế nào cùng tên ngốc này giảng đạo lý, nàng cắn răng một cái: "Đại nhân, thuộc hạ mạo phạm!" Ôm Linh Linh 'Bồng' một tiếng liền trực tiếp biến mất ở trước mặt Cốt Đầu trong nháy mắt.
Thần thú không hổ là thần thú, lúc Hi Chân tái xuất hiện đã là một dặm ngoài rừng, Linh Linh hưng phấn vỗ tay: "Oa, yêu quái tỷ tỷ thật là lợi hại, ba ba ba!"
"Hắc hắc, đại tỷ tỷ ta nhưng là thần thú nha, đại nhân không phải đối thủ của ta á." Hi Chân dào dạt đắc ý, hôn thân mật khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh một cái: "Tỷ tỷ mang Linh Linh đi tìm phụ thân được không?"
"Phụ thân?" Linh Linh mắt to mờ mịt, nàng đã quên rất nhiều việc: "Ta, cha ta sao?" Nàng giương đầu, cố hết sức nghĩ: "Phụ thân ở nơi nào?"
Đại nhân bọn họ thường xuyên cướp đoạt chỗ ở của mấy con hổ, nàng rất hiểu hắn, muốn tìm hắn căn bản không cần phí chút sức nào. Chỉ cần hướng về bãi tha ma, phụ cận bãi tha ma, tìm cái sơn động lớn nhất trong khu rừng gần đó, nhất định có thể tìm được.
Lúc đó, Cốt Đầu đang ôm Linh Linh, miệng đối miệng, muốn đút thuốc cho nàng, Linh Linh giãy dụa khóc sắp tắt thở .
Cái tai nạn này là do Cốt Đầu ngốc ngốc ở dưới núi nhìn thấy một màn.
Khi đó bọn họ đi ngang qua y quán thành tây, ông chủ y quán này là một người tốt, ngày đầu tiên mỗi tháng đều chẩn bệnh tặng thuốc, không hề giống người khác khinh thường người bệnh. Dân chúng đều đên đây vào ngày này mỗi tháng để chẩn bệnh.
Bên trong y quán chật ních những người dân tới xem bệnh. Hôm nay có ba đại phu, dân chúng tới xem bệnh tự động xếp thành ba hàng, trong đó không hề thiếu những người ôm trẻ nhỏ. Cốt Đầu ôm Linh Linh đi ngang qua thấy, nó cũng không biết đây là đang làm gì, chỉ biết có nhiều người xếp hàng như vậy khẳng định là có chỗ tốt để lấy. Thí dụ như trước kia nó ở tây phố thấy trước cửa nhà quả phụ có người xếp hàng, nó đi vô giúp vui, liền lĩnh hai hộp bánh hỉ, Linh Linh thực thích ăn.
Nó đem thùng tắm đặt trên gác nhà gần đó, thuận đường mua từ một tiểu thương cái khăn hồng sa che mặt, kêu Linh Linh gập ô lại, ôm nàng đi xếp hàng vào trong nhà.
Linh Linh tham mới mẻ náo nhiệt cũng không ầm ỹ không nháo, còn giơ tay nhỏ giúp Cốt Đầu chỉnh lại khăn che mặt ở sau đầu cho ngay ngắn. Đại thẩm xếp hàng phía trước quay đầu lại nhìn thấy, phi phi mắng thói đời ngày nay, giữa ban ngày ban mặt một nam nhân lại đi đeo khăn gia dụng chuyên để cho cô nương che mặt, là cái thể loại gì?!
Đến phiên Cốt Đầu, nó ôm Linh Linh đi qua hỏi chẩn. Đại phu kia ngó ngó Cốt Đầu, rồi lại xem xét tiểu cô nương trong lòng nó, tiểu nữ oa sắc mặt hồng nhuận, vui vẻ. Còn nam nhân này, che mặt bằng hương khăn kín mít không dám gặp người, sợ là bị quái bệnh. Hướng về Cốt Đầu nói: "Đưa tay."
"Nga..." Linh Linh ngoan ngoãn vươn tay ra.
Đại phu không nói gì: "Các ngươi rốt cuộc ai xem bệnh?"
Linh Linh thế mới biết là xem bệnh, sợ tới mức ngay lập tức thu hồi tay, lắc đầu quầy quậy, sợ hãi nói:"Ta không xem bệnh."
Đại phu đang muốn nói ta không xem bệnh ngươi lắc đầu loạn lên làm cái gì, Cốt Đầu bỗng nhiên học y hệt động tác của phụ nhân cách vách bên cạnh đưa hài tử đi khám, đem cánh tay nhỏ bé của Linh Linh đưa đến cho đại phu bắt mạch.
Đại phu vừa vuốt vuốt chòm râu vừa bắt mạch cho Linh Linh, ậm ừ nửa ngày, liên tục gật đầu: "Năm nay con bao nhiêu tuổi?"
"Tám tuổi ." Linh Linh đáp thanh thanh thúy thúy.
Đại phu không khỏi nhíu mi, tiểu nữ oa này nhìn cũng không có bộ dáng của đứa bé tám tuổi, nhiều lắm chỉ chừng năm tuổi, thân mình nhỏ như vậy, này...
Đại phu vọng, văn, vấn, thiết; kiểm tra toàn diện Linh Linh (nhìn, ngửi, hỏi, sờ nắn), lại bảo để ông đến y quán cùng vài đại phu ở đó hội chẩn. Sau đó sắp xếp mọi thứ, rồi lẩm bẩm gì đó, kết luận đi ra .
Đại phu bảo Cốt Đầu đem đứa nhỏ giao cho dược sư tạm thời trông nom, rồi theo chân bọn họ tiến vào trong nội thất đàm luận. Cốt Đầu còn không nguyện ý đâu, khi dược sư tới gần giơ tay muốn ôm lấy đứa nhỏ, nó gắt gao ôm không chịu buông. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, cũng có thể dễ dàng cảm giác được cả người hắn căng cứng, tràn ngập địch ý. Giống như là hổ rình mồi, không tiếng động truyền ra khí tức: ai cướp của hắn, hắn sẵn sàng xông lên chiến đấu với kẻ đó.
Trước mặt đứa nhỏ, đại phu thực sự có chút không tiện mở miệng: "Đứa nhỏ sinh trưởng chậm chạp, bước đầu chẩn đoán của chúng ta là do thức ăn hàng ngày không cân đối, tạo thành thiếu hụt dinh dưỡng, lại thêm khí huyết không đủ, âm kém dương sai, thành ra dáng người thấp bé, này... Khó mà nói, tệ nhất cũng có thể là chu nho chứng (chứng bệnh người lùn)."
Cốt Đầu nghe không hiểu. Đại phu nói rõ nghiêm trọng, nhưng thấy nó nửa điểm phản ứng cũng không có. Đại phu nhìn hắn cúi đầu không nói lời nào, mũ trùm đầu che kín, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thấy, trên mặt che kín không kẽ hở, do dự nói: "Ngươi... Có phải hay không cũng cần bắt mạch?"
Cốt Đầu tiếp tục nghe không hiểu, nó cũng không phát hiện có chỗ tốt gì có thể lấy, xoay người muốn đi. Đại phu vội gọi trở lại, tuyệt bút vung lên viết ra phương thuốc, nghiêm túc cường điệu nói: "Phải trị liệu!"
Sau đó ông gọi một dược đồng ra sau nhà đi chuẩn bị dược dục (thùng nước thuốc tắm), Cốt Đầu tỉnh tỉnh mê mê bị dược đồng kéo đi nội đường đằng sau, ở bên ngoài ngồi trên ghế dài đợi ước chừng hơn một khắc (15’), dược đồng đi ra đưa bọn họ vào.
Y quán này là y quán lớn nhất biên thành, đồ dùng cũng coi như rất đầy đủ. Trong đó có phân khu chuyên về nước thuốc dùng để tắm, có mấy phòng nhỏ độc lập trong một gian, mỗi gian đều có đầy đủ đồ dùng để tắm nước thuốc. Linh Linh vào nhà liền thấy thấp thoáng sau bình phong là một cái thùng tắm lớn, bên trong hơi nước bốc lên mịt mờ.
Linh Linh sửng sốt, như thế nào lại là tắm bồn?
Cốt Đầu nhìn thấy thế ngạc nhiên, chỗ tốt chẳng lẽ là tắm rửa?
Dược đồng kia cũng đã mười ba mười bốn tuổi, hiểu được tương đối, đưa hai kẻ một lớn một nhỏ tới chỗ thùng tắm, thở dài đánh thượt. Tiểu cô nương được này mắc phải một cái quái bệnh đại phiền toái, nếu nghiêm trọng, trong tương lai chỉ sợ không lớn được, cũng sẽ không gả đi được. Vị phụ thân này nhìn cũng biết thân thể cũng không được khỏe mạnh bình thường, hắn không khỏi có chút đồng tình, nói chuyện cũng thập phần hòa hoãn: "Bệnh này, kỳ thật cũng không có nghiêm trọng lắm đâu. Có lẽ chính là do ẩm thực không được bồi bổ đầy đủ, nhị vị (chỉ cha mẹ) cũng đừng quá bi quan, bệnh này cũng không quá nguy hiểm hay khó điều trị gì đâu, chậm rãi nghỉ ngơi , có lẽ sau này sẽ cao lên thôi."
Hắn nói một mớ lớn những chuyện linh tinh lộn xộn, sau lại chủ động muốn giúp Linh Linh cởi quần áo. Cốt Đầu đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn. Lực đạo thật lớn, dược đồng suýt nữa bị niết đứt cả xương cổ tay, hắn vô cùng tức giận, phủi tay áo bước đi, vừa đi vừa mắng: "Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được lòng người tốt mà!"
Cốt Đầu ôm lấy Linh Linh đi ra ngoài, đêm qua bọn họ đã tắm rửa rồi, lúc này cũng không có hứng thú nhiều với nghịch nước gì gì đó. Lúc đi ngang qua hành lang chính, bất chợt thấy ở tiểu gian bên cạnh, một nữ tử còn trẻ ngồi trên ghế nằm, thân mật với nam tử bên cạnh, hai người thân một cái lại hôn một chút. Xem tuổi bọn họ còn trẻ, chắc là vợ chồng son mới thành thân. Đúng là thời điểm gắn bó như keo như sơn, tiểu thê tử kia làm nũng không uống dược, trượng phu liền bưng chén thuốc lên cùng nàng cùng chung hưởng, miệng đối miệng đút cho nhau cả nửa ngày.
Cốt Đầu ôm Linh Linh, cả hai tò mò đứng ở cửa ngó vào. Đến khi đôi vợ chồng kia phát hiện có người nhìn lén, liền xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, Cốt Đầu mới ôm Linh Linh đi khỏi.
Vị đại phu lúc nãy gấp gáp đuổi theo đằng sau gọi lớn: "Tiên sinh tiên sinh, cho dù lão phu y thuật có hạn, nơi này chỉ là một vùng heo hút, tiên sinh muốn đi nơi thành trấn phồn hoa để tìm danh y hỏi chẩn, cũng không nên làm chậm trễ thời gian hiện tại."
Hắn cứng rắn đưa cho Cốt Đầu ba gói dược lớn, dặn: "Một ngày uống một lần, mỗi gói dùng được hai lần. Sau khi ăn xong mới được dùng, nhớ rõ ba chén nước sắc thành một chén, ba ngày sau nhất định phải quay lại khám."
Vì thế, sau khi Cốt Đầu dẫn theo 'Chỗ tốt' trở về, liền học đút thuốc giống như vậy.
...
Người ta vợ chồng son liếc mắt đưa tình, còn đại nhân, ngài đút thuốc cho Linh Linh là cái thể loại chuyện tình gì đây a?
Linh Linh thấy Hi Chân, giống y như là thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy, từ trên đùi Cốt Đầu chạy nhanh xuống phi qua: "Yêu quái tỷ tỷ, ô ô..."
Cốt Đầu miệng vẫn đang ngậm một ngụm thuốc, mặt lạnh quay đầu nhìn. Hi Chân nhìn ra được mặt nó lạnh như băng, vội lui lại. Nó liền bưng thuốc bắt Linh Linh lại, Linh Linh ô ô khóc nhắm thẳng sau chân Hi Chân chạy trốn, Hi Chân cũng vô cùng ngạc nhiên, từ trước tới nay ta mới không biết khẩu vị của đại nhân lại nặng vậy nha, ngay cả tiểu cô nương bốn năm tuổi cũng không buông tha?( không hiểu tỷ ấy nghĩ gì luôn =,=)
Hi Chân lắc lắc đầu, cảm thấy nghĩ như vậy thật không nên, quá đen tối rồi. Nàng ngồi xổm xuống, nắm tay Linh Linh cẩn thận hỏi, mới biết được đại khái.
Hi Chân sống trong nhân gian nhiều năm, tự nhiên không giống Cốt Đầu ngốc như vậy, nàng lập tức nghe hiểu Linh Linh là sinh bệnh. Cốt Đầu này, hóa ra cái gì cũng đều không hiểu, Hi Chân đứng dậy nhìn về phía chén thuốc trong tay hắn, nhất thời không thể nói gì, đầu đầy vạch đen (thấy trong truyện tranh mấy nhân vật khi mà bó tay, hoặc ghê tởm cái gì ấy, trên đầu thường hiện lên ba vạch đen).
Trời ạ, hóa ra là bón thuốc giống như cháo mà ăn ư? Khó trách Linh Linh khóc ruột gan đứt từng khúc như ăn phải thạch tín .
Cấp trên là một đại nhân như vậy, Hi Chân cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nàng mang thuốc đại phu tặng ra, đặt một nồi nước lên bếp lửa, bỏ băng gạc bao quanh thuốc, đổ vào nồi, lại giữ lại một chút. Trong lúc đó, nàng hỏi Linh Linh: "Đại phu đã nói là bệnh gì? Linh Linh nói cho đại tỷ tỷ nghe được không?"
Linh Linh chu miệng lên, nhăn nhó vẹo vọ: "Ta không sinh bệnh."
Hi Chân ôm lấy Linh Linh dỗ lại dỗ, tiểu nha đầu vò góc áo, rốt cục ủy ủy khuất khuất niết niết miệng: "Hình như là, trư trư chứng."
Hi Chân đoán nửa ngày: "Chu nho chứng (bệnh người lùn)?" Nàng sợ tới mức trái tim ngừng đập trong chớp mắt, nghiêm trọng như vậy sao?
Cốt Đầu ngồi ở một bên, thấy Hi Chân thế mà dám ôm Linh Linh, còn ôm lâu như vậy—— mắt nó lại bắt đầu lộ ra hung quang, chuẩn bị bước lại gần.
Hi Chân ôm Linh Linh đứng dậy, nó bước từng bước tới gần, Hi Chân liên tục lui về phía sau, đỏ mặt tía tai rống hắn: "Đại nhân, nàng sinh bệnh, ngươi cho dù không có đầu óc chẳng lẽ một chút đạo lý này cũng không hiểu sao?! Không thể không trị bệnh cho nàng!"
Nó cái gì cũng đều không hiểu, chỉ làm muộn màng việc chữa bệnh cho đứa nhỏ, đem đứa nhỏ cho nó chiếu cố, thật sự là không chết cũng mất nửa cái mạng! Hi Chân không biết làm như thế nào cùng tên ngốc này giảng đạo lý, nàng cắn răng một cái: "Đại nhân, thuộc hạ mạo phạm!" Ôm Linh Linh 'Bồng' một tiếng liền trực tiếp biến mất ở trước mặt Cốt Đầu trong nháy mắt.
Thần thú không hổ là thần thú, lúc Hi Chân tái xuất hiện đã là một dặm ngoài rừng, Linh Linh hưng phấn vỗ tay: "Oa, yêu quái tỷ tỷ thật là lợi hại, ba ba ba!"
"Hắc hắc, đại tỷ tỷ ta nhưng là thần thú nha, đại nhân không phải đối thủ của ta á." Hi Chân dào dạt đắc ý, hôn thân mật khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh một cái: "Tỷ tỷ mang Linh Linh đi tìm phụ thân được không?"
"Phụ thân?" Linh Linh mắt to mờ mịt, nàng đã quên rất nhiều việc: "Ta, cha ta sao?" Nàng giương đầu, cố hết sức nghĩ: "Phụ thân ở nơi nào?"