Hướng Tiểu Vãn nhìn năm tiểu quỷ, nghe những lời kinh hãi thế tục từ miệng bọn chúng, nàng cảm thấy thế giới này điên rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, cắn răng cố gắng để giọng nói của mình trở nên êm ái uyển chuyển: “Tất cả các con đến đây sớm như vậy, thật là rảnh rỗi nhỉ?”
Năm tiểu quỷ đang tranh chấp nhau bỗng dừng lại, quay lại nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Lão Tam Độc Cô Phi mở miệng trước tiên: “Nhũ mẫu, người không dạy võ công cho tại hạ, cho nên, không sai, tại hạ rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tóc dài luôn rồi.”
Hắc hắc hắc, cuối cùng thì nhũ mẫu cũng phải dạy hắn tuyệt học, ngày hắn xưng bá giang hồ không còn xa.
Lưỡi Hướng Tiểu Vãn giật giật.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh cười bí hiểm: “Chúng ta rất rảnh rỗi, nhũ mẫu có gì chỉ giáo?”
Lão Đại Độc Cô Ly quấn quýt bên cạnh: “Nhũ mẫu, người mạnh khỏe trở lại chưa, nấu cơm cho con, hôm nay con muốn uống canh đầu cá.”
Lão Tứ Độc Cô Sương trưng ra vẻ mặt lấy lòng: “Nhũ mẫu, thấy con rảnh rỗi ở đây, vậy người đem quyển “Hủ nữ thiên hạ” kia đưa cho con đi.”
Tiễu Ngũ Độc Cô Hoa bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt uất ức nhìn Hướng Tiểu Vãn, thỉnh thoảng quét qua ngực nàng: ‘Nhũ mẫu, người rảnh rỗi như vậy, cũng không cho con uống sữa, nhũ mẫu, người thật đáng ghét.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm 5 tiểu quỷ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, nụ cười trên mặt nàng cũng trở nên gượng ép, nhưng nàng vẫn dùng nụ cười dịu dàng nhìn 5 tiểu quỷ đang tỏ ra khiếp sợ: “Các con rất rảnh rỗi, vậy theo ta đến thư đường đi, sao chép đức kinh một trăm lần.”
Năm tiểu quỷ vừa nghe xong, đồng loạt thốt lên: “Nhũ mẫu, tại sao?”
Tại sao?
Còn dám hỏi nàng tại sao? Hừ, xem ra 100 lần không đủ.
Hướng Tiểu Vãn chống nạnh, giả vờ rất giận dữ nhìn chằm chằm Ngũ tiểu quỷ, đang định mở miệng, lại có một giọng nói hùng hồn giành nói trước nàng: “Các con lo là 100 quá ít đúng không? Vậy thì, ba trăm lần, sau khi ăn cơm tối, ta sẽ tự mình kiểm tra.”
Năm tiểu quỷ cùng quay đầu ngược lại.
Thấy Độc Cô Diễm mặc một bộ áo bào trắng từ trong phòng bước ra, gương mặt như tạc, đẹp đến khó tả, nhưng trên gương mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ tiều tụy, hơi phá hư cảm giác giống thiên thần kia.
Năm tiểu quỷ sửng sốt, ngay lập tức vây lấy Độc Cô Diễm.
Lão Đại: “Phụ thân, người sử dụng bạo lực gia đình.”
Độc Cô Diễm thản nhiên nói: “Phụ thân các con chỉ làm theo chính sách nhũ mẫu truyền lại, có gì bất mãn cứ tìm nhũ mẫu các con đi.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe thế, hung hăng nhìn Độc Cô Diễm. Đáng ghét, đây không phải là đem nàng quăng vào trong hố lửa sao, có vị hôn phu nào lại như chàng không, nàng khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lão Nhị liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, tiếp lời: “Phụ thân, người sai lầm rồi, chiêu này của nhũ mẫu gọi là bạo lực không tiếng động, một khi bộc phát, chúng con tuyệt đối không còn hài cốt.”
Hướng Tiểu Vãn nhíu mày, cái tên Độc Cô Khuynh này, đọc sách nhiều như vậy nhưng cả đầu vẫn nghĩ lung tung.
Lão Tam vỗ đầu, vẻ mặt như chợt ngộ ra điều gì đó, nhìn tay Hướng Tiểu Vãn: “Nhũ mẫu, sao tay của người lại sưng như vậy? Chẳng lẽ trừ tuyệt chiêu đó ra, còn có thể xài trung đích hùng miêu trong truyền thuyết sao?” Nhìn một bên tay bị đen thui, hắn nhìn sao cũng giống hùng chưởng nha, sâu trong lòng, lòng kính nể với nhũ mẫu
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng che miệng cười: “Tiểu Phi à, chuyện về hai bàn tay bị sưng đó, sau này nhũ mẫu sẽ nói cho con biết.” Hướng Tiểu Vãn cố gắng phân tán sự chú ý của 5 tiểu quỷ, không muốn để bọn họ phát hiện ra bàn tay vừa sưng vừa đen kia.
Nhưng ý tưởng của nàng tan vỡ.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm hai tay của Hướng Tiểu Vãn, hoảng sợ hô lên: “Trời ạ, phụ thân thật là mãnh liệt.”
Độc Cô hoa nhìn chằm chằm tay Hướng Tiểu Vãn, trầm tư nói: “Tay của nhũ mẫu, tinh lực của phụ thân, quả nhiên là tuyệt thế vô song.”
Độc Cô Phi hưng phấn: “Thần công gì?”
Độc Cô Ly lẩm bẩm thật nhanh: “Ảm nhiên tiêu hồn chưởng.”
Độc Cô Khuynh cười thần bí: “Mọi người đều đoán sai.”
“Vì sao lại sai? Lão nhị... Ách, nhị ca, huynh đừng đùa.”
“Đúng vậy, chúng ta phải phân tích rõ ràng.”
Độc Cô Khuynh càng cười thần bí hơn, đưa tay chỉ chỉ Độc Cô Diễm: “Mọi người đoán trúng đoạn đầu, nhưng lại không đoán trúng đoạn sau, mọi người xem, sắc mặt của phụ thân, sao lại tái nhợt như thế?”
“Làm sao? Làm sao?”
“Vì sao? Vì sao?”
Ánh mắt của 5 tiểu quỷ nhanh chóng rời khỏi Hướng Tiểu Vãn, nhanh chóng chuyển sang Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của Độc Cô Diễm, tinh thần thoải mái. Hừ, mới vừa nãy còn cười nàng, giờ lại đến phiên mình, nàng cũng muốn xem một chút, hắn dùng chiêu gì thu phục 5 tên tiểu quỷ biến thái này.
Hướng Tiểu Vãn mang tâm trạng xem kịch vui, nhìn Độc Cô Diễm từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Đôt nhiên, Độc Cô Sương hoảng sợ kinh hồn, phát ra một âm thanh điên loạn: “A...chẳng lẽ là phụ thân bị nhũ mẫu bắt làm máy ép? Muội nghe các nha hoàn nói, có một loại thần công âm hiểm hút cái gì đó...Cái gì đó vừa hút xong, phụ thân sẽ bị như vậy. Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Hướng Tiểu Vãn 囧.
Độc Cô Phi vỗ Độc Cô sương một cái, nói tiếp: “Đần quá, cái đó gọi là tinh trùng, chỉ có dũng mạnh như phụ thân mới có.”
Độc Cô Diễm choáng váng.
Độc Cô sương hiểu ra: “Thì ra là t*ng trùng, Lão Tam, huynh thật thô bạo, sao lại vỗ muội.”
Độc Cô Ly làm như tỉnh ngộ: “Thì ra nhũ mẫu hút t*ng trùng của phụ thân.”
Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô Diễm co quắp không dứt.
Độc Cô Hoa đứng lại, dùng giọng nói còn hôi sữa của mình nói: “Phụ thân là dã lang hàng đầu, nhũ mẫu chỉ là một tiểu bái bái, hai người hỗ trợ lẫn nhau.”
Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô Diễm đồng thời co quắp lần nữa.
*********
Thư đường.
Sau khi ngủ tiểu quỷ tuôn ra một tràng những lời nói kinh hãi thế tục, đã bị Độc Cô Diễm hung hăng bắt chép đức kinh năm trăm lần. Lúc này, 5 tiểu quỷ tập trung tinh thần cao độ, chép đức kinh.
Độc Cô Diễm đứng giám sát bên cạnh, không để cho bọn chúng có chút xíu lười biếng nào. Những năm gần đây, hắn lơ là quản giáo, mới có thể để cho năm hài tử biến thành bộ dáng như hôm nay. Mỗi người bọn chúng đều thâm trầm cùng quái dị, hắn phải uốn nắn bọn chúng lại, nếu không sau này chỉ sợ là bọn chúng sẽ bước vào ma đạo, là đời sau của Độc Cô gia, nhất định phải đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không thể để cho con cháu đời sau được cưng chiều quá đáng, trở nên vô pháp vô thiên.
Độc Cô Diễm nhìn bộ dáng nghiêm túc của bọn chúng, trên gương mặt tuấn tú cũng bắt đầu mỉm cười.
Độc Cô Sương từ sau quyển sách len lén ngẩng đầu lên, liếc bốn phía một cái, sau đó, bé nhỏ giọng hỏi Độc Cô Diễm: “Phụ thân, nhũ mẫu đâu?”
Độc Cô Diễm thản nhiên liếc bé một cái, nói: “Nhũ mẫu của các con đi nấu cơm, các con chép cho tốt, không đủ một trăm lần khỏi ăn cơm trưa.”
“... Dạ.” Năm tiểu quỷ đồng thanh, một trăm lần, chính là hành hạ mà, phụ thân của bọn chúng thật là tàn bạo quá đáng.
Tuy có bất mãn, nhưng cả 5 tên đều không dám biểu lộ ra, mọi người cùng cúi bày ra bộ dạng nghiêm túc chép đức kinh.
Hướng Tiểu Vãn nhìn năm tiểu quỷ, nghe những lời kinh hãi thế tục từ miệng bọn chúng, nàng cảm thấy thế giới này điên rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, cắn răng cố gắng để giọng nói của mình trở nên êm ái uyển chuyển: “Tất cả các con đến đây sớm như vậy, thật là rảnh rỗi nhỉ?”
Năm tiểu quỷ đang tranh chấp nhau bỗng dừng lại, quay lại nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Lão Tam Độc Cô Phi mở miệng trước tiên: “Nhũ mẫu, người không dạy võ công cho tại hạ, cho nên, không sai, tại hạ rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tóc dài luôn rồi.”
Hắc hắc hắc, cuối cùng thì nhũ mẫu cũng phải dạy hắn tuyệt học, ngày hắn xưng bá giang hồ không còn xa.
Lưỡi Hướng Tiểu Vãn giật giật.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh cười bí hiểm: “Chúng ta rất rảnh rỗi, nhũ mẫu có gì chỉ giáo?”
Lão Đại Độc Cô Ly quấn quýt bên cạnh: “Nhũ mẫu, người mạnh khỏe trở lại chưa, nấu cơm cho con, hôm nay con muốn uống canh đầu cá.”
Lão Tứ Độc Cô Sương trưng ra vẻ mặt lấy lòng: “Nhũ mẫu, thấy con rảnh rỗi ở đây, vậy người đem quyển “Hủ nữ thiên hạ” kia đưa cho con đi.”
Tiễu Ngũ Độc Cô Hoa bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt uất ức nhìn Hướng Tiểu Vãn, thỉnh thoảng quét qua ngực nàng: ‘Nhũ mẫu, người rảnh rỗi như vậy, cũng không cho con uống sữa, nhũ mẫu, người thật đáng ghét.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm tiểu quỷ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, nụ cười trên mặt nàng cũng trở nên gượng ép, nhưng nàng vẫn dùng nụ cười dịu dàng nhìn tiểu quỷ đang tỏ ra khiếp sợ: “Các con rất rảnh rỗi, vậy theo ta đến thư đường đi, sao chép đức kinh một trăm lần.”
Năm tiểu quỷ vừa nghe xong, đồng loạt thốt lên: “Nhũ mẫu, tại sao?”
Tại sao?
Còn dám hỏi nàng tại sao? Hừ, xem ra lần không đủ.
Hướng Tiểu Vãn chống nạnh, giả vờ rất giận dữ nhìn chằm chằm Ngũ tiểu quỷ, đang định mở miệng, lại có một giọng nói hùng hồn giành nói trước nàng: “Các con lo là quá ít đúng không? Vậy thì, ba trăm lần, sau khi ăn cơm tối, ta sẽ tự mình kiểm tra.”
Năm tiểu quỷ cùng quay đầu ngược lại.
Thấy Độc Cô Diễm mặc một bộ áo bào trắng từ trong phòng bước ra, gương mặt như tạc, đẹp đến khó tả, nhưng trên gương mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ tiều tụy, hơi phá hư cảm giác giống thiên thần kia.
Năm tiểu quỷ sửng sốt, ngay lập tức vây lấy Độc Cô Diễm.
Lão Đại: “Phụ thân, người sử dụng bạo lực gia đình.”
Độc Cô Diễm thản nhiên nói: “Phụ thân các con chỉ làm theo chính sách nhũ mẫu truyền lại, có gì bất mãn cứ tìm nhũ mẫu các con đi.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe thế, hung hăng nhìn Độc Cô Diễm. Đáng ghét, đây không phải là đem nàng quăng vào trong hố lửa sao, có vị hôn phu nào lại như chàng không, nàng khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lão Nhị liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, tiếp lời: “Phụ thân, người sai lầm rồi, chiêu này của nhũ mẫu gọi là bạo lực không tiếng động, một khi bộc phát, chúng con tuyệt đối không còn hài cốt.”
Hướng Tiểu Vãn nhíu mày, cái tên Độc Cô Khuynh này, đọc sách nhiều như vậy nhưng cả đầu vẫn nghĩ lung tung.
Lão Tam vỗ đầu, vẻ mặt như chợt ngộ ra điều gì đó, nhìn tay Hướng Tiểu Vãn: “Nhũ mẫu, sao tay của người lại sưng như vậy? Chẳng lẽ trừ tuyệt chiêu đó ra, còn có thể xài trung đích hùng miêu trong truyền thuyết sao?” Nhìn một bên tay bị đen thui, hắn nhìn sao cũng giống hùng chưởng nha, sâu trong lòng, lòng kính nể với nhũ mẫu
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng che miệng cười: “Tiểu Phi à, chuyện về hai bàn tay bị sưng đó, sau này nhũ mẫu sẽ nói cho con biết.” Hướng Tiểu Vãn cố gắng phân tán sự chú ý của tiểu quỷ, không muốn để bọn họ phát hiện ra bàn tay vừa sưng vừa đen kia.
Nhưng ý tưởng của nàng tan vỡ.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm hai tay của Hướng Tiểu Vãn, hoảng sợ hô lên: “Trời ạ, phụ thân thật là mãnh liệt.”
Độc Cô hoa nhìn chằm chằm tay Hướng Tiểu Vãn, trầm tư nói: “Tay của nhũ mẫu, tinh lực của phụ thân, quả nhiên là tuyệt thế vô song.”
Độc Cô Phi hưng phấn: “Thần công gì?”
Độc Cô Ly lẩm bẩm thật nhanh: “Ảm nhiên tiêu hồn chưởng.”
Độc Cô Khuynh cười thần bí: “Mọi người đều đoán sai.”
“Vì sao lại sai? Lão nhị... Ách, nhị ca, huynh đừng đùa.”
“Đúng vậy, chúng ta phải phân tích rõ ràng.”
Độc Cô Khuynh càng cười thần bí hơn, đưa tay chỉ chỉ Độc Cô Diễm: “Mọi người đoán trúng đoạn đầu, nhưng lại không đoán trúng đoạn sau, mọi người xem, sắc mặt của phụ thân, sao lại tái nhợt như thế?”
“Làm sao? Làm sao?”
“Vì sao? Vì sao?”
Ánh mắt của tiểu quỷ nhanh chóng rời khỏi Hướng Tiểu Vãn, nhanh chóng chuyển sang Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của Độc Cô Diễm, tinh thần thoải mái. Hừ, mới vừa nãy còn cười nàng, giờ lại đến phiên mình, nàng cũng muốn xem một chút, hắn dùng chiêu gì thu phục tên tiểu quỷ biến thái này.
Hướng Tiểu Vãn mang tâm trạng xem kịch vui, nhìn Độc Cô Diễm từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Đôt nhiên, Độc Cô Sương hoảng sợ kinh hồn, phát ra một âm thanh điên loạn: “A...chẳng lẽ là phụ thân bị nhũ mẫu bắt làm máy ép? Muội nghe các nha hoàn nói, có một loại thần công âm hiểm hút cái gì đó...Cái gì đó vừa hút xong, phụ thân sẽ bị như vậy. Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Hướng Tiểu Vãn 囧.
Độc Cô Phi vỗ Độc Cô sương một cái, nói tiếp: “Đần quá, cái đó gọi là tinh trùng, chỉ có dũng mạnh như phụ thân mới có.”
Độc Cô Diễm choáng váng.
Độc Cô sương hiểu ra: “Thì ra là tinh trùng, Lão Tam, huynh thật thô bạo, sao lại vỗ muội.”
Độc Cô Ly làm như tỉnh ngộ: “Thì ra nhũ mẫu hút tinh trùng của phụ thân.”
Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô Diễm co quắp không dứt.
Độc Cô Hoa đứng lại, dùng giọng nói còn hôi sữa của mình nói: “Phụ thân là dã lang hàng đầu, nhũ mẫu chỉ là một tiểu bái bái, hai người hỗ trợ lẫn nhau.”
Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô Diễm đồng thời co quắp lần nữa.
Thư đường.
Sau khi ngủ tiểu quỷ tuôn ra một tràng những lời nói kinh hãi thế tục, đã bị Độc Cô Diễm hung hăng bắt chép đức kinh năm trăm lần. Lúc này, tiểu quỷ tập trung tinh thần cao độ, chép đức kinh.
Độc Cô Diễm đứng giám sát bên cạnh, không để cho bọn chúng có chút xíu lười biếng nào. Những năm gần đây, hắn lơ là quản giáo, mới có thể để cho năm hài tử biến thành bộ dáng như hôm nay. Mỗi người bọn chúng đều thâm trầm cùng quái dị, hắn phải uốn nắn bọn chúng lại, nếu không sau này chỉ sợ là bọn chúng sẽ bước vào ma đạo, là đời sau của Độc Cô gia, nhất định phải đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không thể để cho con cháu đời sau được cưng chiều quá đáng, trở nên vô pháp vô thiên.
Độc Cô Diễm nhìn bộ dáng nghiêm túc của bọn chúng, trên gương mặt tuấn tú cũng bắt đầu mỉm cười.
Độc Cô Sương từ sau quyển sách len lén ngẩng đầu lên, liếc bốn phía một cái, sau đó, bé nhỏ giọng hỏi Độc Cô Diễm: “Phụ thân, nhũ mẫu đâu?”
Độc Cô Diễm thản nhiên liếc bé một cái, nói: “Nhũ mẫu của các con đi nấu cơm, các con chép cho tốt, không đủ một trăm lần khỏi ăn cơm trưa.”
“... Dạ.” Năm tiểu quỷ đồng thanh, một trăm lần, chính là hành hạ mà, phụ thân của bọn chúng thật là tàn bạo quá đáng.
Tuy có bất mãn, nhưng cả tên đều không dám biểu lộ ra, mọi người cùng cúi bày ra bộ dạng nghiêm túc chép đức kinh.