Bên trong phòng của Hướng Tiểu Vãn, một bóng trắng từ cửa sổ thoáng qua một cái, trực tiếp nhảy vào.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện cũng không có chỗ đặc biệt gì, khẽ nhíu lông mày, nữ tử áo trắng xoay người, đang định tung người rời đi.
Ở trong nháy mắt này, cửa sổ bịch một tiếng đóng lại.
Nữ tử áo trắng giễu cợt cười một tiếng dưới khăn trắng. “Đóng cửa sổ, luôn sẽ có một cánh cửa khác mở ra, Tây Môn Thiên Tuyết ta, không đi đường tầm thường đâu.”
Dứt lời, nữ tử áo trắng nghênh ngang đi tới cửa giống như đi dạo trong nhà mình.
Ken két ——
Đưa tay mở cửa, ngay trong nháy mắt này, một vật thể không rõ từ đỉnh đầu của nàng thần tốc rơi xuống.
Rào rào —
Nữ tử áo trắng bị xối toàn thân ướt đẫm, nàng hận hận cắn răng, liếc nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Ngẩng đầu, một thùng gỗ trên cửa đang cô đơn nhộn nhào.
Hít hà giọt nước trên người, sắc mặt thực ngưng trọng. “Này, này, này lại là Thất Bộ Xuyên Tràng Tán.
Chân ở giữa không trung của nữ tử áo trắng, mạnh mẽ dừng lại, ánh mắt kinh hãi hướng bốn phía quét tới. “Kẻ nào, kẻ nào dám can đảm dùng độc hại ta, báo ra danh hiệu, Tây Môn Thiên Tuyết ta một đấu một với ngươi.”
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, liền thấy năm điểm tối vọt về phía này.
Tây Môn Thiên Tuyết cả kinh, không chú ý hình tượng lạnh như băng, xé tiếng thét chói tai. “Ngươi, ngươi, các ngươi là ai?”
Năm người mang mặt nạ đáng sợ, xuất hiện ở trong ánh trăng trắng lạnh, giống như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra, hết sức doạ người.
Một tên tiểu nhân mang mặt nạ đáng sợ trong đó đứng dậy, ôm quyền thở dài nói với nữ tử áo trắng kia: “Tại hạ là thần công cái thế lão tam trong Ngũ Đại La Sát —— Tiểu Lý Phi Đao là ta, am hiểu...” Lời của tiểu nhân kia vừa ngừng ở đây, trong tay vèo một tiếng bắn ra một cái phi đao.
Phanh ——
Phi đao kia thế nhưng cắm ở trên khe cửa.
“Hắc hắc hắc, ngại quá, vừa rồi trợt tay, sai lầm sai lầm, làm lại lần nữa.”
Một gã tiểu nhân mặt quỷ khác đứng dậy, hung hăng gõ đầu người nọ.” Đần chết, đầu óc bị cửa kẹp rồi, đơn giản như vậy cũng diễn không được.”
“Lão Tứ đáng chết, sao muội lại đánh tại hạ, từ mới vừa bắt đầu đến bây giờ, muội đánh mấy lần rồi? Muội đánh tại hạ nữa... đánh tại hạ nữa... tại hạ... tại hạ... không diễn.” Không sai, người danh hiệu là Tiểu Lý Phi Đao này, chính là lão tam Độc Cô Phi.
“Hư, lão tam huynh không diễn cũng không thể cản trở, mau lên, kế tiếp xem ta.” Lão tứ mang mặt nạ quỷ, so với lão tam còn doạ người hơn.
Bé nghênh ngang đi về phía Tây Môn Thiên Tuyết, ngừng lại ở chỗ cách Tây Môn Thiên Tuyết mười bước, trong tay đưa ra một cây trúc dài nhỏ, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, động tác nhẹ nhàng dùng cây trúc mảnh kia đẩy khăn trắng của Tây Môn Thiên Tuyết ra.
“Woa, dáng dấp con quỷ nhỏ này không tệ, như thế nào? Theo tiểu gia ta đi, chỉ cần ngươi đi theo tiểu gia ta, bảo đảm ăn ngon, uống ngon.”
Tây Môn Thiên Tuyết cảm thấy khuất nhục vạn phần, rồi lại không dám bước ra một bước, lợi hại của Thất Bộ Xuyên Tràng Tán này nàng biết rất rõ, hôm nay đây là một bước cuối cùng, nàng nói gì cũng không thể rơi xuống.
Chân lơ lửng kia run rẩy, run run, chính là không dám hạ xuống.
Ánh mắt yếu ớt lạnh lùng rơi vào trên người Độc Cô Sương. “Ngươi là ai?”
Độc Cô Sương nghe lời ấy, ngửa mặt lên trời cười dài. “Ha ha ha ha ha, cô bé, nghe cho kỹ, tiểu gia ta là lão tứ ngọc thụ lâm phong, tài mạo song tuyệt, nhất biểu nhân tài, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm, lãnh khốc vô tình, bạc tình quả nghĩa trong Ngũ Đại La Sát —— chính là Công Tiểu Thụ.”
Nói tới chỗ này, Độc Cô Sương liếc Tây Môn Thiên Tuyết một cái, trông thấy phấn chấn trong mắt nàng ta, bé rất hài lòng, nhướng mày nói tiếp: “Nàng có thể gọi ta soái ca, cũng có thể gọi ta mỹ nam. Nhưng nàng tuyệt đối không thể yêu ta, bởi vì yêu ta, thì đồng nghĩa với yêu cô đơn. Ta rất lạnh, cũng rất vô tình, cho nên ta không muốn làm cho nàng bị thương. Nhưng ta lại không thể không khiến nàng bị thương.” Nói xong, bày một tư thế thâm tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mặt nạ của bốn tiểu quỷ khác kéo ra, lấy lão Tam làm đại biểu, đứng ra hung hăng vỗ vỗ gáy Độc Cô Sương.
“Đùa quá lố, huynh có thể để cho muội đùa quá lố sao.” Ha ha ha, cậu rốt cục có thể đánh lại rồi, cảm xúc đánh người thật là tốt nha, thì ra tâm tình khi đánh người thoải mái như vậy. Về sau, cậu nhất định phải đánh đòn phủ đầu, đối đãi lão Tứ bại hoại này, sẽ phải lấy dữ dội chế dữ dội.
“Lão Tam, huynh là đồ sát thủ, tại sao đánh tiểu gia.” Nàng diễn tốt như vậy, chẳng lẽ người này ngắm nghía nàng? Ừ a, nhất định là như vậy, trong mắt lão tam này, rõ ràng viết hâm mộ ghen ghét.
“Tốt lắm, hai người các đệ lui ra, kế tiếp huynh ra sân.” Lão Đại Độc Cô Ly đạp một bước lên trước, ánh mắt lướt qua hai người Độc Cô Sương và Độc Cô Phi, vèo vèo rơi vào trên người Tây Môn Thiên Tuyết.
“Ngươi tên là Tây Môn Thiên Tuyết?” Thanh âm ôn hoà, sát khí gợn sóng.
“Nói nhảm, ta không gọi Tây Môn Thiên Tuyết, chẳng lẽ gọi Đông Môn Thiên Tuyết.” Nữ tử áo trắng động tác bất nhã liếc mắt, bất quá đáy mắt đối với tiểu nhân cao nhất này chứa mấy phần kiêng kỵ.
Hai tròng mắt dưới mặt nạ của Độc Cô Ly chợt lóe, không nhanh không chậm cười nói: “Xem ra chúng ta là người đồng môn, thật ngại, ta tên là Tây Môn Xuy Thuỷ (bốc phét). Lão đại của Ngũ Đại La Sát, hoan nghênh ngươi tới địa bàn của chúng ta. Ở chỗ này, ngươi là rồng cũng phải nằm, là hổ cũng phải nằm cho ta. Địa bàn của ta, ta làm chủ, tất cả chúng ta định đoạt. Hiểu?” Thanh âm lạnh lùng, lộ ra uy hiếp.
Tuy nữ tử áo trắng không cam lòng, nhưng liếc về năm tiểu nhân (từ tiểu nhân ở đây là chỉ người nhỏ, chứ không phải người bỉ ổi) đeo mặt nạ này, thế nhưng không nhìn ra tu vi võ công của bọn họ, năm tiểu nhân này lại quái dị không giống với người thường, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Cho dù muôn vàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có cúi đầu xưng vâng.
Độc Cô Ly rất hài lòng phản ứng của nữ tử áo trắng này, gật đầu một cái lôi kéo Độc Cô Sương và Độc Cô Phi lui về sau mấy bước, cho vị kế tiếp gặt hái.
Trong nháy mắt cậu kéo, lão Tam và lão tứ không khỏi nịnh nọt nói: “Ôi mẹ nó, lão Đại, huynh diễn rất có khí thế, huynh đơn giản chính là mệnh giặc cướp trời sinh, không đi làm giặc cướp, quả là tổn thất của quốc gia, ông trời thở dài.”
Độc Cô Ly vỗ hai tiểu quỷ này một cái, đuôi lông mày cũng không ngừng được đắc ý, nhưng mà lại làm bộ như rất bình tĩnh khuyên can một phen. “Hai người các đệ hảo hảo đi theo lão Đại ta học, bảo đảm về sau đường ở giang hồ ánh sáng ngọc, tiền đồ xán lạn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Sương và Độc Cô Phi run lên, trong lòng thầm mắng. A phi, lão Đại huynh cũng quá không biết xấu hổ, người ta chẳng qua là khách sáo đập huynh hai câu, cái đuôi của huynh liền vểnh lên cao. Khách sáo, là khách sáo có hiểu không?
Lão nhị Độc Cô Khuynh tác phong nhanh nhẹn bước ra mấy bước, tay trái đang cầm một bàn toán tinh xảo, tay phải cầm một cây bút lông sói lớn, một bộ trường bào xanh lơ, phong thần sáng sủa, hơi thở nho nhã tản mát ra quanh thân, so với mặt nạ quỷ trên mặt cậu hết sức không hợp, nhưng lại đáng chết dọa người.
Ba bước điên rồ, năm bước run lên, chín bước ngừng lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn Tây Môn Thiên Tuyết, không nhúc nhích, bất động bất động.
Tây Môn Thiên Tuyết vừa mới bắt đầu còn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt, nhưng dần dần, nàng sợ nhìn thẳng vào mắt, rụt trở về, thân thể cũng run rẩy, không biết là bởi vì bị sợ, hay bởi vì nàng dùng một chân đứng thẳng, thân thể không thăng bằng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vì sao nhìn ta như thế?” Tâm Tây Môn Thiên Tuyết đang nhảy, làm vẻ hoảng sợ.
“Mây viền khoe đẹp, Sao bay đưa hận, Thầm qua sông Ngân vời vợi[1].” Ánh mắt Độc Cô Khuynh nhìn Tây Môn Thiên Tuyết thật sâu, cười dài với nàng.
Chân mày Tây Môn Thiên Tuyết nhíu chặt. “Ngươi, lại biết bài thơ này?” Đây là thư tình năm đó hắn viết cho nàng, vẫn còn nhớ, thời gian ngày xưa, nam tử giống như tiểu nhân trước mắt, phong thần như ngọc, nho nhã phi phàm, hắn tay trái cầm cây quạt, tay phải cầm bài thơ, đọc bài thơ này đưa tình cho nàng.
Tây Môn Thiên Tuyết chăm chú nghe bài thơ này, không khỏi xúc động nhớ tình, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Ôi mẹ nó, nữ nhân này cũng quá biết diễn đi? Còn biết diễn hơn năm người bọn chúng. Độc Cô Sương liếc thấy một màn này, không khỏi khi dễ một phen.
“Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi[2]. “Độc Cô Khuynh quên mình nhớ tới thơ tình của cậu.
Bên kia, lão Tam Độc Cô Phi kéo kéo áo lão Đại, nói thầm nho nhỏ: “Ai, lão Đại, huynh nói lão Nhị có phải trúng tà rồi hay không, huynh ấy đang gào khóc thảm thiết cái gì?”
Độc Cô Ly liếc cậu ta một cái. “Sách đến lúc dùng mới biết ít, hiện tại biết nên học thật giỏi rồi chứ. Nghe nè, lão Nhị đây là đang đọc thơ, a, không đúng, phải là một thủ từ, ai, dù sao nói cho đệ đệ cũng không hiểu.”
Độc Cô Phi âm thầm cục cục trong lòng. Tại hạ làm sao có thể không hiểu, rõ ràng là lão Đại huynh cũng không hiểu, còn cố ý làm dáng làm bộ.
“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ, Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.[3]”
Giờ phút này cử chỉ của Tây Môn Thiên Tuyết điên rồ rồi, nàng ào ào rơi lệ, lầm bầm thì thầm: “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ.”
“Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, Đâu cứ phải mai mai tối tối[4].”Độc Cô Khuynh đọc đến chỗ này, vỗ bàn toán một cái, khiến cho tất cả mọi người chấn động không dứt, Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn đến thiếu chút nữa té xuống, cũng may nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, chặt chẽ ôm chân, chính là không chịu rơi xuống bước thứ bảy này.
Thất Bộ Xuyên Tràng Tán, nếu bước thứ bảy này rơi xuống, ruột của nàng sẽ xuyên bụng tan nát mà chết.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh cười nhạt, mở bàn toán ra, sang sảng nói: “Tây Môn Thiên Tuyết, thơ tình này có phải rất cảm động hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết không có chút hình tượng nào lau nước mắt nước mũi, nặng nề gật đầu nói: “Không tệ, thơ này có thể xưng thiên hạ đệ nhất thơ tình.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, cười nham nhở nói: “A, thật ngại, quên nói cho ngươi biết danh hiệu của ta rồi, ta đứng hàng thứ hai trong Ngũ Đại La Sát, người ta gọi là Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên, ta am hiểu nhất chính là ngâm thơ, thậm dâm, thật dâm, thật ướt, thật ướt.”
Thân thể Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn động lảo đảo một lần nữa, mặt giật mình. “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết bài thơ này?” Đây chính là nàng dấu riêng thật lâu, chưa bao giờ cho người ngoài xem, hắn rốt cuộc làm sao biết nội dung thơ này.
Độc Cô Khuynh còn chưa lên tiếng, Độc Cô Sương liền đứng dậy, cho cái xem thường thật to quát: “Ta kinh, bà《Thước kiều tiên》này nổi danh từ thiên cổ rồi, dõi mắt cả Ngân Nguyệt vương triều, người nào không biết, ngươi đừng có biểu tình người ta đạo văn tác của ngươi có được hay không, rất 囧 người.”
Tây Môn Thiên Tuyết vừa nghe, mặt càng tái nhợt, tinh thần chán nản, lẩm bẩm nói: “Không, không thể nào, hắn không thể nào gạt ta, hắn rõ ràng nói với ta, đây là hắn tự tay sáng tác, từ này, là hắn sáng tác.”
Độc Cô Khuynh khẽ mỉm cười, rất dọa người. “Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến đôi lứa thề nguyền sống chết.” Nói xong, rất có điệu bộ huy động bút lông sói kia.
Nôn ——
Lão Nhị huynh đang làm gì thế, thật coi mình là tình thánh sao.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nhìn ba người rối rắm không dứt, giòn giã cười một tiếng. “Được rồi, đệ không vào Địa Ngục, ai vào địa ngục, ai bảo đệ nhỏ nhất đây.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt sáng ngời dưới mặt nạ kia, cũng thoáng qua ánh tối giảo hoạt vô cùng.
Thân thể nho nhỏ cọ xát tiến lên, ngăn ở trước mặt Độc Cô Khuynh, nhìn nhau cười một tiếng. “Ba bước vừa rồi của nhị ca... rất hoàn mỹ.”
Độc Cô Khuynh dùng bàn toán che mặt cười một tiếng, khóe mắt thoáng qua một tia ánh sáng. “Vậy sao, nhị ca ta thật là thích, Tiểu Ngũ, kế tiếp giao cho đệ, nhớ, giật nảy mình.”
Tiểu Ngũ giơ tay vỗ tay phát ra tiếng. “Chút lòng thành, Tiểu Ngũ vừa ra tay, liền biết có hay không, không quật ngã, cũng lôi đảo một đám, nhị ca, mau lui ra.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, giương người trở về vị trí cũ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn còn chìm dần trong tình cảm, ánh mắt khi thì giận cười, khi thì buồn bã, biến sắc mặt nhanh, làm người ta chắt lưỡi.
Tiểu Ngũ Độc Cô Hoa đứng ở trước mặt nàng, tay nhỏ bé như ngọc lôi kéo ống quần Tây Môn Thiên Tuyết, tiếng trẻ con nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ khóc? Khóc nhè sẽ biến dạng, dáng dấp tỷ đẹp như vậy, kinh hãi thế tục như vậy, biến dạng người ta sẽ đau lòng.”
Tây Môn Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn tiểu nhân đeo mặt nạ cao không tới bắp đùi trước mắt, nội tâm nói không ra cảm giác gì.
“Ngươi, đây là đang an ủi ta sao?” Tây Môn Thiên Tuyết đứng thẳng một chân, thân thể khom xuống nhìn thẳng Độc Cô Hoa.
“Ừ.” Độc Cô Hoa gật đầu, đưa tay non nớt nhỏ bé ra phủ ở trên mặt Tây Môn Thiên Tuyết, ôn nhu lau nước mắt cho nàng. “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đừng khóc có được hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn tiểu nhân trước mắt, nghe thanh âm lo lắng của hắn, nội tâm cảm động không dứt. Có bao lâu không có ai quan tâm nàng như vậy?
Hít mũi một cái, Tây Môn Thiên Tuyết dùng mỉm cười đẹp nhất trả lời: “Tiểu đệ đệ ngoan, tỷ tỷ không khóc.” Nói xong, kích động ôm Độc Cô Hoa, gào khóc.
Độc Cô Hoa lẳng lặng nhìn trời, tròng mắt trong suốt dưới mặt nạ thoáng qua một mạt ánh tối, chỗ sâu con ngươi, càng thêm nháy thâm thúy.
Bàn tay hắn đến sau lưng Tây Môn Thiên Tuyết, từ trong tay áo giũ ra một bọc thuốc nho nhỏ, vừa đưa tay làm vẻ trấn an vỗ Tây Môn Thiên Tuyết, vừa đẩy ra bọc thuốc kia, thuốc bột bên trong lộ ra ngoài, khóe môi cậu hơi giương lên, đem toàn bộ thuốc bột kia đổ vào trong cổ Tây Môn Thiên Tuyết từ sau lưng.
Thuốc bột vô sắc vô vị, không xúc cảm, hơi dính da liền không dấu vết mà mất.
Độc Cô Hoa làm xong tất cả, tay nhỏ bé vò trang giấy đó, ngẩng đầu hướng về phía Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười vô hại. “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn đi.” Nói xong, hất Tây Môn Thiên Tuyết ra, sải bước rời đi.
“Ngươi... A... Ai ui...” Tây Môn Thiên Tuyết bị vung như vậy, thiếu chút nữa chân kia sẽ phải rơi trên mặt đất, cũng may nàng phản ứng khá nhanh, kịp thời ôm lấy.
Chú thích
[1 + 2 + 3 + 4]Đây là bài thơ Thước kiều tiên của tác giả Tần Quán, nguyên văn là
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch thơ (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Bên trong phòng của Hướng Tiểu Vãn, một bóng trắng từ cửa sổ thoáng qua một cái, trực tiếp nhảy vào.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện cũng không có chỗ đặc biệt gì, khẽ nhíu lông mày, nữ tử áo trắng xoay người, đang định tung người rời đi.
Ở trong nháy mắt này, cửa sổ bịch một tiếng đóng lại.
Nữ tử áo trắng giễu cợt cười một tiếng dưới khăn trắng. “Đóng cửa sổ, luôn sẽ có một cánh cửa khác mở ra, Tây Môn Thiên Tuyết ta, không đi đường tầm thường đâu.”
Dứt lời, nữ tử áo trắng nghênh ngang đi tới cửa giống như đi dạo trong nhà mình.
Ken két ——
Đưa tay mở cửa, ngay trong nháy mắt này, một vật thể không rõ từ đỉnh đầu của nàng thần tốc rơi xuống.
Rào rào —
Nữ tử áo trắng bị xối toàn thân ướt đẫm, nàng hận hận cắn răng, liếc nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Ngẩng đầu, một thùng gỗ trên cửa đang cô đơn nhộn nhào.
Hít hà giọt nước trên người, sắc mặt thực ngưng trọng. “Này, này, này lại là Thất Bộ Xuyên Tràng Tán.
Chân ở giữa không trung của nữ tử áo trắng, mạnh mẽ dừng lại, ánh mắt kinh hãi hướng bốn phía quét tới. “Kẻ nào, kẻ nào dám can đảm dùng độc hại ta, báo ra danh hiệu, Tây Môn Thiên Tuyết ta một đấu một với ngươi.”
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, liền thấy năm điểm tối vọt về phía này.
Tây Môn Thiên Tuyết cả kinh, không chú ý hình tượng lạnh như băng, xé tiếng thét chói tai. “Ngươi, ngươi, các ngươi là ai?”
Năm người mang mặt nạ đáng sợ, xuất hiện ở trong ánh trăng trắng lạnh, giống như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra, hết sức doạ người.
Một tên tiểu nhân mang mặt nạ đáng sợ trong đó đứng dậy, ôm quyền thở dài nói với nữ tử áo trắng kia: “Tại hạ là thần công cái thế lão tam trong Ngũ Đại La Sát —— Tiểu Lý Phi Đao là ta, am hiểu...” Lời của tiểu nhân kia vừa ngừng ở đây, trong tay vèo một tiếng bắn ra một cái phi đao.
Phanh ——
Phi đao kia thế nhưng cắm ở trên khe cửa.
“Hắc hắc hắc, ngại quá, vừa rồi trợt tay, sai lầm sai lầm, làm lại lần nữa.”
Một gã tiểu nhân mặt quỷ khác đứng dậy, hung hăng gõ đầu người nọ.” Đần chết, đầu óc bị cửa kẹp rồi, đơn giản như vậy cũng diễn không được.”
“Lão Tứ đáng chết, sao muội lại đánh tại hạ, từ mới vừa bắt đầu đến bây giờ, muội đánh mấy lần rồi? Muội đánh tại hạ nữa... đánh tại hạ nữa... tại hạ... tại hạ... không diễn.” Không sai, người danh hiệu là Tiểu Lý Phi Đao này, chính là lão tam Độc Cô Phi.
“Hư, lão tam huynh không diễn cũng không thể cản trở, mau lên, kế tiếp xem ta.” Lão tứ mang mặt nạ quỷ, so với lão tam còn doạ người hơn.
Bé nghênh ngang đi về phía Tây Môn Thiên Tuyết, ngừng lại ở chỗ cách Tây Môn Thiên Tuyết mười bước, trong tay đưa ra một cây trúc dài nhỏ, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, động tác nhẹ nhàng dùng cây trúc mảnh kia đẩy khăn trắng của Tây Môn Thiên Tuyết ra.
“Woa, dáng dấp con quỷ nhỏ này không tệ, như thế nào? Theo tiểu gia ta đi, chỉ cần ngươi đi theo tiểu gia ta, bảo đảm ăn ngon, uống ngon.”
Tây Môn Thiên Tuyết cảm thấy khuất nhục vạn phần, rồi lại không dám bước ra một bước, lợi hại của Thất Bộ Xuyên Tràng Tán này nàng biết rất rõ, hôm nay đây là một bước cuối cùng, nàng nói gì cũng không thể rơi xuống.
Chân lơ lửng kia run rẩy, run run, chính là không dám hạ xuống.
Ánh mắt yếu ớt lạnh lùng rơi vào trên người Độc Cô Sương. “Ngươi là ai?”
Độc Cô Sương nghe lời ấy, ngửa mặt lên trời cười dài. “Ha ha ha ha ha, cô bé, nghe cho kỹ, tiểu gia ta là lão tứ ngọc thụ lâm phong, tài mạo song tuyệt, nhất biểu nhân tài, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm, lãnh khốc vô tình, bạc tình quả nghĩa trong Ngũ Đại La Sát —— chính là Công Tiểu Thụ.”
Nói tới chỗ này, Độc Cô Sương liếc Tây Môn Thiên Tuyết một cái, trông thấy phấn chấn trong mắt nàng ta, bé rất hài lòng, nhướng mày nói tiếp: “Nàng có thể gọi ta soái ca, cũng có thể gọi ta mỹ nam. Nhưng nàng tuyệt đối không thể yêu ta, bởi vì yêu ta, thì đồng nghĩa với yêu cô đơn. Ta rất lạnh, cũng rất vô tình, cho nên ta không muốn làm cho nàng bị thương. Nhưng ta lại không thể không khiến nàng bị thương.” Nói xong, bày một tư thế thâm tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mặt nạ của bốn tiểu quỷ khác kéo ra, lấy lão Tam làm đại biểu, đứng ra hung hăng vỗ vỗ gáy Độc Cô Sương.
“Đùa quá lố, huynh có thể để cho muội đùa quá lố sao.” Ha ha ha, cậu rốt cục có thể đánh lại rồi, cảm xúc đánh người thật là tốt nha, thì ra tâm tình khi đánh người thoải mái như vậy. Về sau, cậu nhất định phải đánh đòn phủ đầu, đối đãi lão Tứ bại hoại này, sẽ phải lấy dữ dội chế dữ dội.
“Lão Tam, huynh là đồ sát thủ, tại sao đánh tiểu gia.” Nàng diễn tốt như vậy, chẳng lẽ người này ngắm nghía nàng? Ừ a, nhất định là như vậy, trong mắt lão tam này, rõ ràng viết hâm mộ ghen ghét.
“Tốt lắm, hai người các đệ lui ra, kế tiếp huynh ra sân.” Lão Đại Độc Cô Ly đạp một bước lên trước, ánh mắt lướt qua hai người Độc Cô Sương và Độc Cô Phi, vèo vèo rơi vào trên người Tây Môn Thiên Tuyết.
“Ngươi tên là Tây Môn Thiên Tuyết?” Thanh âm ôn hoà, sát khí gợn sóng.
“Nói nhảm, ta không gọi Tây Môn Thiên Tuyết, chẳng lẽ gọi Đông Môn Thiên Tuyết.” Nữ tử áo trắng động tác bất nhã liếc mắt, bất quá đáy mắt đối với tiểu nhân cao nhất này chứa mấy phần kiêng kỵ.
Hai tròng mắt dưới mặt nạ của Độc Cô Ly chợt lóe, không nhanh không chậm cười nói: “Xem ra chúng ta là người đồng môn, thật ngại, ta tên là Tây Môn Xuy Thuỷ (bốc phét). Lão đại của Ngũ Đại La Sát, hoan nghênh ngươi tới địa bàn của chúng ta. Ở chỗ này, ngươi là rồng cũng phải nằm, là hổ cũng phải nằm cho ta. Địa bàn của ta, ta làm chủ, tất cả chúng ta định đoạt. Hiểu?” Thanh âm lạnh lùng, lộ ra uy hiếp.
Tuy nữ tử áo trắng không cam lòng, nhưng liếc về năm tiểu nhân (từ tiểu nhân ở đây là chỉ người nhỏ, chứ không phải người bỉ ổi) đeo mặt nạ này, thế nhưng không nhìn ra tu vi võ công của bọn họ, năm tiểu nhân này lại quái dị không giống với người thường, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Cho dù muôn vàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có cúi đầu xưng vâng.
Độc Cô Ly rất hài lòng phản ứng của nữ tử áo trắng này, gật đầu một cái lôi kéo Độc Cô Sương và Độc Cô Phi lui về sau mấy bước, cho vị kế tiếp gặt hái.
Trong nháy mắt cậu kéo, lão Tam và lão tứ không khỏi nịnh nọt nói: “Ôi mẹ nó, lão Đại, huynh diễn rất có khí thế, huynh đơn giản chính là mệnh giặc cướp trời sinh, không đi làm giặc cướp, quả là tổn thất của quốc gia, ông trời thở dài.”
Độc Cô Ly vỗ hai tiểu quỷ này một cái, đuôi lông mày cũng không ngừng được đắc ý, nhưng mà lại làm bộ như rất bình tĩnh khuyên can một phen. “Hai người các đệ hảo hảo đi theo lão Đại ta học, bảo đảm về sau đường ở giang hồ ánh sáng ngọc, tiền đồ xán lạn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Sương và Độc Cô Phi run lên, trong lòng thầm mắng. A phi, lão Đại huynh cũng quá không biết xấu hổ, người ta chẳng qua là khách sáo đập huynh hai câu, cái đuôi của huynh liền vểnh lên cao. Khách sáo, là khách sáo có hiểu không?
Lão nhị Độc Cô Khuynh tác phong nhanh nhẹn bước ra mấy bước, tay trái đang cầm một bàn toán tinh xảo, tay phải cầm một cây bút lông sói lớn, một bộ trường bào xanh lơ, phong thần sáng sủa, hơi thở nho nhã tản mát ra quanh thân, so với mặt nạ quỷ trên mặt cậu hết sức không hợp, nhưng lại đáng chết dọa người.
Ba bước điên rồ, năm bước run lên, chín bước ngừng lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn Tây Môn Thiên Tuyết, không nhúc nhích, bất động bất động.
Tây Môn Thiên Tuyết vừa mới bắt đầu còn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt, nhưng dần dần, nàng sợ nhìn thẳng vào mắt, rụt trở về, thân thể cũng run rẩy, không biết là bởi vì bị sợ, hay bởi vì nàng dùng một chân đứng thẳng, thân thể không thăng bằng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vì sao nhìn ta như thế?” Tâm Tây Môn Thiên Tuyết đang nhảy, làm vẻ hoảng sợ.
“Mây viền khoe đẹp, Sao bay đưa hận, Thầm qua sông Ngân vời vợi[].” Ánh mắt Độc Cô Khuynh nhìn Tây Môn Thiên Tuyết thật sâu, cười dài với nàng.
Chân mày Tây Môn Thiên Tuyết nhíu chặt. “Ngươi, lại biết bài thơ này?” Đây là thư tình năm đó hắn viết cho nàng, vẫn còn nhớ, thời gian ngày xưa, nam tử giống như tiểu nhân trước mắt, phong thần như ngọc, nho nhã phi phàm, hắn tay trái cầm cây quạt, tay phải cầm bài thơ, đọc bài thơ này đưa tình cho nàng.
Tây Môn Thiên Tuyết chăm chú nghe bài thơ này, không khỏi xúc động nhớ tình, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Ôi mẹ nó, nữ nhân này cũng quá biết diễn đi? Còn biết diễn hơn năm người bọn chúng. Độc Cô Sương liếc thấy một màn này, không khỏi khi dễ một phen.
“Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi[]. “Độc Cô Khuynh quên mình nhớ tới thơ tình của cậu.
Bên kia, lão Tam Độc Cô Phi kéo kéo áo lão Đại, nói thầm nho nhỏ: “Ai, lão Đại, huynh nói lão Nhị có phải trúng tà rồi hay không, huynh ấy đang gào khóc thảm thiết cái gì?”
Độc Cô Ly liếc cậu ta một cái. “Sách đến lúc dùng mới biết ít, hiện tại biết nên học thật giỏi rồi chứ. Nghe nè, lão Nhị đây là đang đọc thơ, a, không đúng, phải là một thủ từ, ai, dù sao nói cho đệ đệ cũng không hiểu.”
Độc Cô Phi âm thầm cục cục trong lòng. Tại hạ làm sao có thể không hiểu, rõ ràng là lão Đại huynh cũng không hiểu, còn cố ý làm dáng làm bộ.
“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ, Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.[]”
Giờ phút này cử chỉ của Tây Môn Thiên Tuyết điên rồ rồi, nàng ào ào rơi lệ, lầm bầm thì thầm: “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ.”
“Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, Đâu cứ phải mai mai tối tối[].”Độc Cô Khuynh đọc đến chỗ này, vỗ bàn toán một cái, khiến cho tất cả mọi người chấn động không dứt, Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn đến thiếu chút nữa té xuống, cũng may nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, chặt chẽ ôm chân, chính là không chịu rơi xuống bước thứ bảy này.
Thất Bộ Xuyên Tràng Tán, nếu bước thứ bảy này rơi xuống, ruột của nàng sẽ xuyên bụng tan nát mà chết.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh cười nhạt, mở bàn toán ra, sang sảng nói: “Tây Môn Thiên Tuyết, thơ tình này có phải rất cảm động hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết không có chút hình tượng nào lau nước mắt nước mũi, nặng nề gật đầu nói: “Không tệ, thơ này có thể xưng thiên hạ đệ nhất thơ tình.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, cười nham nhở nói: “A, thật ngại, quên nói cho ngươi biết danh hiệu của ta rồi, ta đứng hàng thứ hai trong Ngũ Đại La Sát, người ta gọi là Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên, ta am hiểu nhất chính là ngâm thơ, thậm dâm, thật dâm, thật ướt, thật ướt.”
Thân thể Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn động lảo đảo một lần nữa, mặt giật mình. “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết bài thơ này?” Đây chính là nàng dấu riêng thật lâu, chưa bao giờ cho người ngoài xem, hắn rốt cuộc làm sao biết nội dung thơ này.
Độc Cô Khuynh còn chưa lên tiếng, Độc Cô Sương liền đứng dậy, cho cái xem thường thật to quát: “Ta kinh, bà《Thước kiều tiên》này nổi danh từ thiên cổ rồi, dõi mắt cả Ngân Nguyệt vương triều, người nào không biết, ngươi đừng có biểu tình người ta đạo văn tác của ngươi có được hay không, rất 囧 người.”
Tây Môn Thiên Tuyết vừa nghe, mặt càng tái nhợt, tinh thần chán nản, lẩm bẩm nói: “Không, không thể nào, hắn không thể nào gạt ta, hắn rõ ràng nói với ta, đây là hắn tự tay sáng tác, từ này, là hắn sáng tác.”
Độc Cô Khuynh khẽ mỉm cười, rất dọa người. “Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến đôi lứa thề nguyền sống chết.” Nói xong, rất có điệu bộ huy động bút lông sói kia.
Nôn ——
Lão Nhị huynh đang làm gì thế, thật coi mình là tình thánh sao.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nhìn ba người rối rắm không dứt, giòn giã cười một tiếng. “Được rồi, đệ không vào Địa Ngục, ai vào địa ngục, ai bảo đệ nhỏ nhất đây.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt sáng ngời dưới mặt nạ kia, cũng thoáng qua ánh tối giảo hoạt vô cùng.
Thân thể nho nhỏ cọ xát tiến lên, ngăn ở trước mặt Độc Cô Khuynh, nhìn nhau cười một tiếng. “Ba bước vừa rồi của nhị ca... rất hoàn mỹ.”
Độc Cô Khuynh dùng bàn toán che mặt cười một tiếng, khóe mắt thoáng qua một tia ánh sáng. “Vậy sao, nhị ca ta thật là thích, Tiểu Ngũ, kế tiếp giao cho đệ, nhớ, giật nảy mình.”
Tiểu Ngũ giơ tay vỗ tay phát ra tiếng. “Chút lòng thành, Tiểu Ngũ vừa ra tay, liền biết có hay không, không quật ngã, cũng lôi đảo một đám, nhị ca, mau lui ra.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, giương người trở về vị trí cũ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn còn chìm dần trong tình cảm, ánh mắt khi thì giận cười, khi thì buồn bã, biến sắc mặt nhanh, làm người ta chắt lưỡi.
Tiểu Ngũ Độc Cô Hoa đứng ở trước mặt nàng, tay nhỏ bé như ngọc lôi kéo ống quần Tây Môn Thiên Tuyết, tiếng trẻ con nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ khóc? Khóc nhè sẽ biến dạng, dáng dấp tỷ đẹp như vậy, kinh hãi thế tục như vậy, biến dạng người ta sẽ đau lòng.”
Tây Môn Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn tiểu nhân đeo mặt nạ cao không tới bắp đùi trước mắt, nội tâm nói không ra cảm giác gì.
“Ngươi, đây là đang an ủi ta sao?” Tây Môn Thiên Tuyết đứng thẳng một chân, thân thể khom xuống nhìn thẳng Độc Cô Hoa.
“Ừ.” Độc Cô Hoa gật đầu, đưa tay non nớt nhỏ bé ra phủ ở trên mặt Tây Môn Thiên Tuyết, ôn nhu lau nước mắt cho nàng. “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đừng khóc có được hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn tiểu nhân trước mắt, nghe thanh âm lo lắng của hắn, nội tâm cảm động không dứt. Có bao lâu không có ai quan tâm nàng như vậy?
Hít mũi một cái, Tây Môn Thiên Tuyết dùng mỉm cười đẹp nhất trả lời: “Tiểu đệ đệ ngoan, tỷ tỷ không khóc.” Nói xong, kích động ôm Độc Cô Hoa, gào khóc.
Độc Cô Hoa lẳng lặng nhìn trời, tròng mắt trong suốt dưới mặt nạ thoáng qua một mạt ánh tối, chỗ sâu con ngươi, càng thêm nháy thâm thúy.
Bàn tay hắn đến sau lưng Tây Môn Thiên Tuyết, từ trong tay áo giũ ra một bọc thuốc nho nhỏ, vừa đưa tay làm vẻ trấn an vỗ Tây Môn Thiên Tuyết, vừa đẩy ra bọc thuốc kia, thuốc bột bên trong lộ ra ngoài, khóe môi cậu hơi giương lên, đem toàn bộ thuốc bột kia đổ vào trong cổ Tây Môn Thiên Tuyết từ sau lưng.
Thuốc bột vô sắc vô vị, không xúc cảm, hơi dính da liền không dấu vết mà mất.
Độc Cô Hoa làm xong tất cả, tay nhỏ bé vò trang giấy đó, ngẩng đầu hướng về phía Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười vô hại. “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn đi.” Nói xong, hất Tây Môn Thiên Tuyết ra, sải bước rời đi.
“Ngươi... A... Ai ui...” Tây Môn Thiên Tuyết bị vung như vậy, thiếu chút nữa chân kia sẽ phải rơi trên mặt đất, cũng may nàng phản ứng khá nhanh, kịp thời ôm lấy.
Chú thích
[ + + + ]Đây là bài thơ Thước kiều tiên của tác giả Tần Quán, nguyên văn là
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch thơ (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh - Chapter 108
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong phòng của Hướng Tiểu Vãn, một bóng trắng từ cửa sổ thoáng qua một cái, trực tiếp nhảy vào.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện cũng không có chỗ đặc biệt gì, khẽ nhíu lông mày, nữ tử áo trắng xoay người, đang định tung người rời đi.
Ở trong nháy mắt này, cửa sổ bịch một tiếng đóng lại.
Nữ tử áo trắng giễu cợt cười một tiếng dưới khăn trắng. “Đóng cửa sổ, luôn sẽ có một cánh cửa khác mở ra, Tây Môn Thiên Tuyết ta, không đi đường tầm thường đâu.”
Dứt lời, nữ tử áo trắng nghênh ngang đi tới cửa giống như đi dạo trong nhà mình.
Ken két ——
Đưa tay mở cửa, ngay trong nháy mắt này, một vật thể không rõ từ đỉnh đầu của nàng thần tốc rơi xuống.
Rào rào —
Nữ tử áo trắng bị xối toàn thân ướt đẫm, nàng hận hận cắn răng, liếc nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Ngẩng đầu, một thùng gỗ trên cửa đang cô đơn nhộn nhào.
Hít hà giọt nước trên người, sắc mặt thực ngưng trọng. “Này, này, này lại là Thất Bộ Xuyên Tràng Tán.
Chân ở giữa không trung của nữ tử áo trắng, mạnh mẽ dừng lại, ánh mắt kinh hãi hướng bốn phía quét tới. “Kẻ nào, kẻ nào dám can đảm dùng độc hại ta, báo ra danh hiệu, Tây Môn Thiên Tuyết ta một đấu một với ngươi.”
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, liền thấy năm điểm tối vọt về phía này.
Tây Môn Thiên Tuyết cả kinh, không chú ý hình tượng lạnh như băng, xé tiếng thét chói tai. “Ngươi, ngươi, các ngươi là ai?”
Năm người mang mặt nạ đáng sợ, xuất hiện ở trong ánh trăng trắng lạnh, giống như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra, hết sức doạ người.
Một tên tiểu nhân mang mặt nạ đáng sợ trong đó đứng dậy, ôm quyền thở dài nói với nữ tử áo trắng kia: “Tại hạ là thần công cái thế lão tam trong Ngũ Đại La Sát —— Tiểu Lý Phi Đao là ta, am hiểu...” Lời của tiểu nhân kia vừa ngừng ở đây, trong tay vèo một tiếng bắn ra một cái phi đao.
Phanh ——
Phi đao kia thế nhưng cắm ở trên khe cửa.
“Hắc hắc hắc, ngại quá, vừa rồi trợt tay, sai lầm sai lầm, làm lại lần nữa.”
Một gã tiểu nhân mặt quỷ khác đứng dậy, hung hăng gõ đầu người nọ.” Đần chết, đầu óc bị cửa kẹp rồi, đơn giản như vậy cũng diễn không được.”
“Lão Tứ đáng chết, sao muội lại đánh tại hạ, từ mới vừa bắt đầu đến bây giờ, muội đánh mấy lần rồi? Muội đánh tại hạ nữa... đánh tại hạ nữa... tại hạ... tại hạ... không diễn.” Không sai, người danh hiệu là Tiểu Lý Phi Đao này, chính là lão tam Độc Cô Phi.
“Hư, lão tam huynh không diễn cũng không thể cản trở, mau lên, kế tiếp xem ta.” Lão tứ mang mặt nạ quỷ, so với lão tam còn doạ người hơn.
Bé nghênh ngang đi về phía Tây Môn Thiên Tuyết, ngừng lại ở chỗ cách Tây Môn Thiên Tuyết mười bước, trong tay đưa ra một cây trúc dài nhỏ, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, động tác nhẹ nhàng dùng cây trúc mảnh kia đẩy khăn trắng của Tây Môn Thiên Tuyết ra.
“Woa, dáng dấp con quỷ nhỏ này không tệ, như thế nào? Theo tiểu gia ta đi, chỉ cần ngươi đi theo tiểu gia ta, bảo đảm ăn ngon, uống ngon.”
Tây Môn Thiên Tuyết cảm thấy khuất nhục vạn phần, rồi lại không dám bước ra một bước, lợi hại của Thất Bộ Xuyên Tràng Tán này nàng biết rất rõ, hôm nay đây là một bước cuối cùng, nàng nói gì cũng không thể rơi xuống.
Chân lơ lửng kia run rẩy, run run, chính là không dám hạ xuống.
Ánh mắt yếu ớt lạnh lùng rơi vào trên người Độc Cô Sương. “Ngươi là ai?”
Độc Cô Sương nghe lời ấy, ngửa mặt lên trời cười dài. “Ha ha ha ha ha, cô bé, nghe cho kỹ, tiểu gia ta là lão tứ ngọc thụ lâm phong, tài mạo song tuyệt, nhất biểu nhân tài, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm, lãnh khốc vô tình, bạc tình quả nghĩa trong Ngũ Đại La Sát —— chính là Công Tiểu Thụ.”
Nói tới chỗ này, Độc Cô Sương liếc Tây Môn Thiên Tuyết một cái, trông thấy phấn chấn trong mắt nàng ta, bé rất hài lòng, nhướng mày nói tiếp: “Nàng có thể gọi ta soái ca, cũng có thể gọi ta mỹ nam. Nhưng nàng tuyệt đối không thể yêu ta, bởi vì yêu ta, thì đồng nghĩa với yêu cô đơn. Ta rất lạnh, cũng rất vô tình, cho nên ta không muốn làm cho nàng bị thương. Nhưng ta lại không thể không khiến nàng bị thương.” Nói xong, bày một tư thế thâm tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mặt nạ của bốn tiểu quỷ khác kéo ra, lấy lão Tam làm đại biểu, đứng ra hung hăng vỗ vỗ gáy Độc Cô Sương.
“Đùa quá lố, huynh có thể để cho muội đùa quá lố sao.” Ha ha ha, cậu rốt cục có thể đánh lại rồi, cảm xúc đánh người thật là tốt nha, thì ra tâm tình khi đánh người thoải mái như vậy. Về sau, cậu nhất định phải đánh đòn phủ đầu, đối đãi lão Tứ bại hoại này, sẽ phải lấy dữ dội chế dữ dội.
“Lão Tam, huynh là đồ sát thủ, tại sao đánh tiểu gia.” Nàng diễn tốt như vậy, chẳng lẽ người này ngắm nghía nàng? Ừ a, nhất định là như vậy, trong mắt lão tam này, rõ ràng viết hâm mộ ghen ghét.
“Tốt lắm, hai người các đệ lui ra, kế tiếp huynh ra sân.” Lão Đại Độc Cô Ly đạp một bước lên trước, ánh mắt lướt qua hai người Độc Cô Sương và Độc Cô Phi, vèo vèo rơi vào trên người Tây Môn Thiên Tuyết.
“Ngươi tên là Tây Môn Thiên Tuyết?” Thanh âm ôn hoà, sát khí gợn sóng.
“Nói nhảm, ta không gọi Tây Môn Thiên Tuyết, chẳng lẽ gọi Đông Môn Thiên Tuyết.” Nữ tử áo trắng động tác bất nhã liếc mắt, bất quá đáy mắt đối với tiểu nhân cao nhất này chứa mấy phần kiêng kỵ.
Hai tròng mắt dưới mặt nạ của Độc Cô Ly chợt lóe, không nhanh không chậm cười nói: “Xem ra chúng ta là người đồng môn, thật ngại, ta tên là Tây Môn Xuy Thuỷ (bốc phét). Lão đại của Ngũ Đại La Sát, hoan nghênh ngươi tới địa bàn của chúng ta. Ở chỗ này, ngươi là rồng cũng phải nằm, là hổ cũng phải nằm cho ta. Địa bàn của ta, ta làm chủ, tất cả chúng ta định đoạt. Hiểu?” Thanh âm lạnh lùng, lộ ra uy hiếp.
Tuy nữ tử áo trắng không cam lòng, nhưng liếc về năm tiểu nhân (từ tiểu nhân ở đây là chỉ người nhỏ, chứ không phải người bỉ ổi) đeo mặt nạ này, thế nhưng không nhìn ra tu vi võ công của bọn họ, năm tiểu nhân này lại quái dị không giống với người thường, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Cho dù muôn vàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có cúi đầu xưng vâng.
Độc Cô Ly rất hài lòng phản ứng của nữ tử áo trắng này, gật đầu một cái lôi kéo Độc Cô Sương và Độc Cô Phi lui về sau mấy bước, cho vị kế tiếp gặt hái.
Trong nháy mắt cậu kéo, lão Tam và lão tứ không khỏi nịnh nọt nói: “Ôi mẹ nó, lão Đại, huynh diễn rất có khí thế, huynh đơn giản chính là mệnh giặc cướp trời sinh, không đi làm giặc cướp, quả là tổn thất của quốc gia, ông trời thở dài.”
Độc Cô Ly vỗ hai tiểu quỷ này một cái, đuôi lông mày cũng không ngừng được đắc ý, nhưng mà lại làm bộ như rất bình tĩnh khuyên can một phen. “Hai người các đệ hảo hảo đi theo lão Đại ta học, bảo đảm về sau đường ở giang hồ ánh sáng ngọc, tiền đồ xán lạn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Sương và Độc Cô Phi run lên, trong lòng thầm mắng. A phi, lão Đại huynh cũng quá không biết xấu hổ, người ta chẳng qua là khách sáo đập huynh hai câu, cái đuôi của huynh liền vểnh lên cao. Khách sáo, là khách sáo có hiểu không?
Lão nhị Độc Cô Khuynh tác phong nhanh nhẹn bước ra mấy bước, tay trái đang cầm một bàn toán tinh xảo, tay phải cầm một cây bút lông sói lớn, một bộ trường bào xanh lơ, phong thần sáng sủa, hơi thở nho nhã tản mát ra quanh thân, so với mặt nạ quỷ trên mặt cậu hết sức không hợp, nhưng lại đáng chết dọa người.
Ba bước điên rồ, năm bước run lên, chín bước ngừng lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn Tây Môn Thiên Tuyết, không nhúc nhích, bất động bất động.
Tây Môn Thiên Tuyết vừa mới bắt đầu còn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt, nhưng dần dần, nàng sợ nhìn thẳng vào mắt, rụt trở về, thân thể cũng run rẩy, không biết là bởi vì bị sợ, hay bởi vì nàng dùng một chân đứng thẳng, thân thể không thăng bằng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vì sao nhìn ta như thế?” Tâm Tây Môn Thiên Tuyết đang nhảy, làm vẻ hoảng sợ.
“Mây viền khoe đẹp, Sao bay đưa hận, Thầm qua sông Ngân vời vợi[1].” Ánh mắt Độc Cô Khuynh nhìn Tây Môn Thiên Tuyết thật sâu, cười dài với nàng.
Chân mày Tây Môn Thiên Tuyết nhíu chặt. “Ngươi, lại biết bài thơ này?” Đây là thư tình năm đó hắn viết cho nàng, vẫn còn nhớ, thời gian ngày xưa, nam tử giống như tiểu nhân trước mắt, phong thần như ngọc, nho nhã phi phàm, hắn tay trái cầm cây quạt, tay phải cầm bài thơ, đọc bài thơ này đưa tình cho nàng.
Tây Môn Thiên Tuyết chăm chú nghe bài thơ này, không khỏi xúc động nhớ tình, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Ôi mẹ nó, nữ nhân này cũng quá biết diễn đi? Còn biết diễn hơn năm người bọn chúng. Độc Cô Sương liếc thấy một màn này, không khỏi khi dễ một phen.
“Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi[2]. “Độc Cô Khuynh quên mình nhớ tới thơ tình của cậu.
Bên kia, lão Tam Độc Cô Phi kéo kéo áo lão Đại, nói thầm nho nhỏ: “Ai, lão Đại, huynh nói lão Nhị có phải trúng tà rồi hay không, huynh ấy đang gào khóc thảm thiết cái gì?”
Độc Cô Ly liếc cậu ta một cái. “Sách đến lúc dùng mới biết ít, hiện tại biết nên học thật giỏi rồi chứ. Nghe nè, lão Nhị đây là đang đọc thơ, a, không đúng, phải là một thủ từ, ai, dù sao nói cho đệ đệ cũng không hiểu.”
Độc Cô Phi âm thầm cục cục trong lòng. Tại hạ làm sao có thể không hiểu, rõ ràng là lão Đại huynh cũng không hiểu, còn cố ý làm dáng làm bộ.
“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ, Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.[3]”
Giờ phút này cử chỉ của Tây Môn Thiên Tuyết điên rồ rồi, nàng ào ào rơi lệ, lầm bầm thì thầm: “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ.”
“Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, Đâu cứ phải mai mai tối tối[4].”Độc Cô Khuynh đọc đến chỗ này, vỗ bàn toán một cái, khiến cho tất cả mọi người chấn động không dứt, Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn đến thiếu chút nữa té xuống, cũng may nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, chặt chẽ ôm chân, chính là không chịu rơi xuống bước thứ bảy này.
Thất Bộ Xuyên Tràng Tán, nếu bước thứ bảy này rơi xuống, ruột của nàng sẽ xuyên bụng tan nát mà chết.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh cười nhạt, mở bàn toán ra, sang sảng nói: “Tây Môn Thiên Tuyết, thơ tình này có phải rất cảm động hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết không có chút hình tượng nào lau nước mắt nước mũi, nặng nề gật đầu nói: “Không tệ, thơ này có thể xưng thiên hạ đệ nhất thơ tình.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, cười nham nhở nói: “A, thật ngại, quên nói cho ngươi biết danh hiệu của ta rồi, ta đứng hàng thứ hai trong Ngũ Đại La Sát, người ta gọi là Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên, ta am hiểu nhất chính là ngâm thơ, thậm dâm, thật dâm, thật ướt, thật ướt.”
Thân thể Tây Môn Thiên Tuyết bị chấn động lảo đảo một lần nữa, mặt giật mình. “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết bài thơ này?” Đây chính là nàng dấu riêng thật lâu, chưa bao giờ cho người ngoài xem, hắn rốt cuộc làm sao biết nội dung thơ này.
Độc Cô Khuynh còn chưa lên tiếng, Độc Cô Sương liền đứng dậy, cho cái xem thường thật to quát: “Ta kinh, bà《Thước kiều tiên》này nổi danh từ thiên cổ rồi, dõi mắt cả Ngân Nguyệt vương triều, người nào không biết, ngươi đừng có biểu tình người ta đạo văn tác của ngươi có được hay không, rất 囧 người.”
Tây Môn Thiên Tuyết vừa nghe, mặt càng tái nhợt, tinh thần chán nản, lẩm bẩm nói: “Không, không thể nào, hắn không thể nào gạt ta, hắn rõ ràng nói với ta, đây là hắn tự tay sáng tác, từ này, là hắn sáng tác.”
Độc Cô Khuynh khẽ mỉm cười, rất dọa người. “Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến đôi lứa thề nguyền sống chết.” Nói xong, rất có điệu bộ huy động bút lông sói kia.
Nôn ——
Lão Nhị huynh đang làm gì thế, thật coi mình là tình thánh sao.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nhìn ba người rối rắm không dứt, giòn giã cười một tiếng. “Được rồi, đệ không vào Địa Ngục, ai vào địa ngục, ai bảo đệ nhỏ nhất đây.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt sáng ngời dưới mặt nạ kia, cũng thoáng qua ánh tối giảo hoạt vô cùng.
Thân thể nho nhỏ cọ xát tiến lên, ngăn ở trước mặt Độc Cô Khuynh, nhìn nhau cười một tiếng. “Ba bước vừa rồi của nhị ca... rất hoàn mỹ.”
Độc Cô Khuynh dùng bàn toán che mặt cười một tiếng, khóe mắt thoáng qua một tia ánh sáng. “Vậy sao, nhị ca ta thật là thích, Tiểu Ngũ, kế tiếp giao cho đệ, nhớ, giật nảy mình.”
Tiểu Ngũ giơ tay vỗ tay phát ra tiếng. “Chút lòng thành, Tiểu Ngũ vừa ra tay, liền biết có hay không, không quật ngã, cũng lôi đảo một đám, nhị ca, mau lui ra.”
Độc Cô Khuynh hiểu rõ gật đầu, giương người trở về vị trí cũ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn còn chìm dần trong tình cảm, ánh mắt khi thì giận cười, khi thì buồn bã, biến sắc mặt nhanh, làm người ta chắt lưỡi.
Tiểu Ngũ Độc Cô Hoa đứng ở trước mặt nàng, tay nhỏ bé như ngọc lôi kéo ống quần Tây Môn Thiên Tuyết, tiếng trẻ con nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ khóc? Khóc nhè sẽ biến dạng, dáng dấp tỷ đẹp như vậy, kinh hãi thế tục như vậy, biến dạng người ta sẽ đau lòng.”
Tây Môn Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn tiểu nhân đeo mặt nạ cao không tới bắp đùi trước mắt, nội tâm nói không ra cảm giác gì.
“Ngươi, đây là đang an ủi ta sao?” Tây Môn Thiên Tuyết đứng thẳng một chân, thân thể khom xuống nhìn thẳng Độc Cô Hoa.
“Ừ.” Độc Cô Hoa gật đầu, đưa tay non nớt nhỏ bé ra phủ ở trên mặt Tây Môn Thiên Tuyết, ôn nhu lau nước mắt cho nàng. “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đừng khóc có được hay không?”
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn tiểu nhân trước mắt, nghe thanh âm lo lắng của hắn, nội tâm cảm động không dứt. Có bao lâu không có ai quan tâm nàng như vậy?
Hít mũi một cái, Tây Môn Thiên Tuyết dùng mỉm cười đẹp nhất trả lời: “Tiểu đệ đệ ngoan, tỷ tỷ không khóc.” Nói xong, kích động ôm Độc Cô Hoa, gào khóc.
Độc Cô Hoa lẳng lặng nhìn trời, tròng mắt trong suốt dưới mặt nạ thoáng qua một mạt ánh tối, chỗ sâu con ngươi, càng thêm nháy thâm thúy.
Bàn tay hắn đến sau lưng Tây Môn Thiên Tuyết, từ trong tay áo giũ ra một bọc thuốc nho nhỏ, vừa đưa tay làm vẻ trấn an vỗ Tây Môn Thiên Tuyết, vừa đẩy ra bọc thuốc kia, thuốc bột bên trong lộ ra ngoài, khóe môi cậu hơi giương lên, đem toàn bộ thuốc bột kia đổ vào trong cổ Tây Môn Thiên Tuyết từ sau lưng.
Thuốc bột vô sắc vô vị, không xúc cảm, hơi dính da liền không dấu vết mà mất.
Độc Cô Hoa làm xong tất cả, tay nhỏ bé vò trang giấy đó, ngẩng đầu hướng về phía Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười vô hại. “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn đi.” Nói xong, hất Tây Môn Thiên Tuyết ra, sải bước rời đi.
“Ngươi... A... Ai ui...” Tây Môn Thiên Tuyết bị vung như vậy, thiếu chút nữa chân kia sẽ phải rơi trên mặt đất, cũng may nàng phản ứng khá nhanh, kịp thời ôm lấy.
Chú thích
[1 + 2 + 3 + 4]Đây là bài thơ Thước kiều tiên của tác giả Tần Quán, nguyên văn là