Ánh mắt Độc Cô Diễm vẫn nhìn vào Đệ Nhất Công Tử, dường như muốn thông qua đôi mắt thâm thúy, khám phá đối phương.
Vậy mà Đệ Nhất Công Tử cũng không vừa, đối với ánh mắt của Độc Cô Diễm, không nhúc nhích chút nào.
Hồi lâu, hắn cười cười một tiếng, giọng nói giống như câu dẫn người khác vang lên trong phòng khách: “Độc Cô tướng quân, không biết ngài suy nghĩ thế nào?”
Độc Cô Diễm khẽ nhíu mày, vừa định nói, lại nghe thấy một tiếng vang lớn từ ngoài cửa.
Độc Cô Diễm giật mình, ngay sau đó tung người nhảy ra ngoài.
Vừa đúng lúc hắn ra ngoài, bốn tiểu quỷ len lén theo cửa hông chạy vào đại sảnh, ngay lúc Đệ Nhất Công Tử còn đặt sự chú ý ở ngoài cửa thì bốn tên nhóc cười xấu xa một tiếng, sau đó chia ra bắt đầu hành động.
Lão Đại bưng một rổ đậu, động tác sẵn sàng chuẩn bị ném xuống đất.
Lão Nhị bưng một chậu máu chó đã sai người chuẩn bị, hai tay nắm thật chặt, chăm chú nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử, chỉ cần bước đầu tiên hoàn thành, máu chó trong tay cậu sẽ hắt ra ngoài, người hứng phải cái đó chính là Đệ Nhất Công Tử.
Lão Tam cầm trong tay một cây trúc thật dài, cậu núp phía sau bình phong, núp sâu trong đó, lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ chờ khi lão Tứ chuyển động, cậu lập tức bước ra, dùng gậy trúc phẩy cái khăn che mặt của tên Đệ Nhất Công Tử đáng ghét kia xuống, cậu cũng muốn nhìn một chút, đệ nhất công tử hay phụ thân bọn họ ai đẹp trai hơn.
Đứng đầu là lão Tứ, cũng là người không thích Đệ Nhất Công Tử trong bốn người. Mặc dù Đệ Nhất Công Tử là người phong hoa tuyết nguyệt, Độc Cô Sương xưa nay hứng thú với mỹ nam cũng khó có thể thích được mỹ nam này.
Bé biết Độc Cô Diễm sẽ trở về rất nhanh, bé tính toán đến gần bên người Đệ Nhất Công Tử, cực lực sỉ nhục ông ta, sau đó ngay lúc Đệ Nhất Công Tử tức giận muốn đánh bé, thì kế hoạch chỉnh người của bọn họ bắt đầu.
Ngay lúc bọn họ coi là thời cơ, nếu như tất cả kế hoạch thuận lợi, vừa xong hết thảy, Đệ Nhất Công Tử sẽ chật vật, hung hăng muốn đánh bé thì Độc Cô Diễm sẽ xuất hiện, hắc hắc, thấy một màn như vậy, phụ thân sẽ không để ý kẻ nào gây ra chuyện, Đệ Nhất Công Tử chắc chắn sẽ khó khăn khi biện minh, ha ha. Cái kế hoạch này, có thể nói là hoàn hảo.
Đệ Nhất Công Tử nghe được trong sảnh có bốn hơi thở, vì vậy hắn quay lại, nhìn lướt qua trong sảnh.
Trong tích tắc thân thể nho nhỏ của Độc Cô Sương chạy ra.
Hai tay chống nạnh, rất có tư thế của nữ hoàng đi tới cách Đệ Nhất Công Tử ba bước, ngẩng đầu lên, bộ dạng cao ngạo không ai sánh kịp: “Ông chính là cái loại tự kỷ làm người ta ghê tởm Đệ Nhất Công Tử?”
Ngay lúc Độc Cô Sương bước ra, Đệ Nhất Công Tử liền nhận ra thân phận của cô bé, biết được bé là nữ nhi của Độc Cô Diễm, đối với loại tiểu oa oa này hắn luôn có lực sát thương, trong lòng cho rằng Độc Cô Sương đến muốn làm quen với hắn, liền bày ra một bộ dáng phong lưu không ai bì nổi chờ Độc Cô Sương cúi lạy.
Nhưng không ngờ, Độc Cô Sương vừa nói một câu đó khiến hắn không thể nói gì.
Gương mặt tuấn tú yêu nghiệt dưới tấm màn đỏ, lần đầu tiên trở nên dữ tợn. Con bé, con bé nói gì, con bé có thể không thèm đếm xỉa gì đến dáng người của ta, nên có thể ở trước mặt ta, không bị Nhiếp Hồn Thuật của ta mê hoặc, cái này, không thể nào.
Đệ Nhất Công Tử vốn là ưu nhã động lòng người, bây giờ chỉ tràn đầy kinh ngạc trong ánh mắt.
Nhiếp Hồn Thuật của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng mất đi hiệu quả, ngay cả vừa rồi Độc Cô Diễm nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng phải vận công ngăn cản, tiểu nữ oa đáng chết này, tại sao lại có thể, tại sao lại có thể không bị hắn mê hoặc...
Không, hắn không tin, tuyệt đối là không thể nào, nhất định là ảo giác, đúng, là sai.
Đệ Nhất Công Tử tràn đầy tự tin, tự trấn an mình, một câu nói đơn giản của Độc Cô Sương biến mất hoàn toàn.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử trước mắt, mặc dù không thấy được mặt hắn, thế nhưng ánh mắt trợn to câu dẫn người, giống như thấy quỷ.
Độc Cô Sương khinh bỉ liếc mắt. Ta khinh, phải khoa trương như vậy sao, tiểu gia ta không có giết cha ông, đoạt vợ ông, ăn con trai của ông, cần phải thế sao.
Mắc ói, giả vờ.
Ngay lúc hai người trợn mắt nhìn nhau, Đệ Nhất Công Tử đang ở trong tình trạng thua cuộc, hắn không thể nào tin nổi, một đời câu dẫn, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều bị hắn câu dẫn khiến cho điên loạn, cho nên, cho nên khi bị cô nhóc Độc Cô Sương chưa tới năm tuổi phá giải, điều này làm sao hắn chịu nổi.
Tay run run chỉ, Đệ Nhất Công Tử phát ra âm thanh quá đáng kích động, còn là quá đáng kinh hãi, run rẩy: “Con, con làm sao có thể không bị ta mê hoặc?” Nhiếp Hồn Thuật của hắn đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, khắp thiên hạ người có thể thoát được không nhiều mấy, vì sao tiểu nữ oa rõ ràng là không biết võ công, lại có thể không bị mê hoặc?
Lời kia vừa thốt ra, Độc Cô Sương thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân.
Ta khinh, đại thúc à, ông cho rằng ông là ngọc hoàng đại đế sao, ta nhổ, ta bị ông mê hoặc, ông cho rằng ông rất tuấn tú sao, nói cho ông biết, tiểu gia ta ghét nhất loại người tự cho mình là siêu phàm, tất nhiên là, tự sướng phải có chừng mực, tiểu gia ta thích nam nhân lạnh lùng, lạnh lùng có hiểu không?
Độc Cô Sương khinh bỉ dùng hai ngón tay kéo chóp mũi, là một heo con siêu dễ thương, le lưỡi một cái, tức chết người: “Ta khinh, ông nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng dám bảo tiểu gia ta bị mê hoặc, xem ra ông cũng là do yêu tinh sinh ra, không chừng ông là một nhân yêu, nhân yêu hiểu không? Là loại người nam không ra nam nữ không ra nữ đó.” Đối với từ nhân yêu này, Độc Cô Sương học từ Hướng Tiểu Vãn mà ra, bây giờ bắt chước dùng lại, bé phát huy vô cùng thành thạo.
Đệ Nhất Công Tử bị Độc Cô Sương chỉ thẳng vào mũi mắng to, bị chấn động đến mức nói không hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Hắn vẫn cho là Nhiếp Hồn Thuật ngay cả sư huynh cũng khen không dứt, làm sao có thể thất bại, không thể nào, nhất định là gạt người.
Đệ Nhất Công Tử hoàn toàn trong trạng thái điên cuồng, căn bản là quên hết mọi chuyện.
Độc Cô Sương nhìn Đệ Nhất Công Tử, âm thầm tự nhủ. Thật là ngu ngốc
Mắt thấy phụ thân sắp về tới nơi, bọn chúng phải nắm chắc thời cơ triển khai hành động.
Vì vậy, Độc Cô Sương vỗ tay, ý nói kế hoạch của bé hoàn thành, bắt đầu triển khai bước kế tiếp.
Bước kế tiếp, chính là Độc Cô Phi.
Cậu đứng lên, đưa gậy trúc dài về phía Đệ Nhất Công Tử, bởi vì Đệ Nhất Công Tử đang ở trong trạng thái điên cuồng, cho nên đối với sự việc phát sinh bên ngoài không để ý, Độc Cô Phi dễ dàng đẩy cái khăn che mặt của Đệ Nhất Công Tử ra.
Ánh mắt Độc Cô Diễm vẫn nhìn vào Đệ Nhất Công Tử, dường như muốn thông qua đôi mắt thâm thúy, khám phá đối phương.
Vậy mà Đệ Nhất Công Tử cũng không vừa, đối với ánh mắt của Độc Cô Diễm, không nhúc nhích chút nào.
Hồi lâu, hắn cười cười một tiếng, giọng nói giống như câu dẫn người khác vang lên trong phòng khách: “Độc Cô tướng quân, không biết ngài suy nghĩ thế nào?”
Độc Cô Diễm khẽ nhíu mày, vừa định nói, lại nghe thấy một tiếng vang lớn từ ngoài cửa.
Độc Cô Diễm giật mình, ngay sau đó tung người nhảy ra ngoài.
Vừa đúng lúc hắn ra ngoài, bốn tiểu quỷ len lén theo cửa hông chạy vào đại sảnh, ngay lúc Đệ Nhất Công Tử còn đặt sự chú ý ở ngoài cửa thì bốn tên nhóc cười xấu xa một tiếng, sau đó chia ra bắt đầu hành động.
Lão Đại bưng một rổ đậu, động tác sẵn sàng chuẩn bị ném xuống đất.
Lão Nhị bưng một chậu máu chó đã sai người chuẩn bị, hai tay nắm thật chặt, chăm chú nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử, chỉ cần bước đầu tiên hoàn thành, máu chó trong tay cậu sẽ hắt ra ngoài, người hứng phải cái đó chính là Đệ Nhất Công Tử.
Lão Tam cầm trong tay một cây trúc thật dài, cậu núp phía sau bình phong, núp sâu trong đó, lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ chờ khi lão Tứ chuyển động, cậu lập tức bước ra, dùng gậy trúc phẩy cái khăn che mặt của tên Đệ Nhất Công Tử đáng ghét kia xuống, cậu cũng muốn nhìn một chút, đệ nhất công tử hay phụ thân bọn họ ai đẹp trai hơn.
Đứng đầu là lão Tứ, cũng là người không thích Đệ Nhất Công Tử trong bốn người. Mặc dù Đệ Nhất Công Tử là người phong hoa tuyết nguyệt, Độc Cô Sương xưa nay hứng thú với mỹ nam cũng khó có thể thích được mỹ nam này.
Bé biết Độc Cô Diễm sẽ trở về rất nhanh, bé tính toán đến gần bên người Đệ Nhất Công Tử, cực lực sỉ nhục ông ta, sau đó ngay lúc Đệ Nhất Công Tử tức giận muốn đánh bé, thì kế hoạch chỉnh người của bọn họ bắt đầu.
Ngay lúc bọn họ coi là thời cơ, nếu như tất cả kế hoạch thuận lợi, vừa xong hết thảy, Đệ Nhất Công Tử sẽ chật vật, hung hăng muốn đánh bé thì Độc Cô Diễm sẽ xuất hiện, hắc hắc, thấy một màn như vậy, phụ thân sẽ không để ý kẻ nào gây ra chuyện, Đệ Nhất Công Tử chắc chắn sẽ khó khăn khi biện minh, ha ha. Cái kế hoạch này, có thể nói là hoàn hảo.
Đệ Nhất Công Tử nghe được trong sảnh có bốn hơi thở, vì vậy hắn quay lại, nhìn lướt qua trong sảnh.
Trong tích tắc thân thể nho nhỏ của Độc Cô Sương chạy ra.
Hai tay chống nạnh, rất có tư thế của nữ hoàng đi tới cách Đệ Nhất Công Tử ba bước, ngẩng đầu lên, bộ dạng cao ngạo không ai sánh kịp: “Ông chính là cái loại tự kỷ làm người ta ghê tởm Đệ Nhất Công Tử?”
Ngay lúc Độc Cô Sương bước ra, Đệ Nhất Công Tử liền nhận ra thân phận của cô bé, biết được bé là nữ nhi của Độc Cô Diễm, đối với loại tiểu oa oa này hắn luôn có lực sát thương, trong lòng cho rằng Độc Cô Sương đến muốn làm quen với hắn, liền bày ra một bộ dáng phong lưu không ai bì nổi chờ Độc Cô Sương cúi lạy.
Nhưng không ngờ, Độc Cô Sương vừa nói một câu đó khiến hắn không thể nói gì.
Gương mặt tuấn tú yêu nghiệt dưới tấm màn đỏ, lần đầu tiên trở nên dữ tợn. Con bé, con bé nói gì, con bé có thể không thèm đếm xỉa gì đến dáng người của ta, nên có thể ở trước mặt ta, không bị Nhiếp Hồn Thuật của ta mê hoặc, cái này, không thể nào.
Đệ Nhất Công Tử vốn là ưu nhã động lòng người, bây giờ chỉ tràn đầy kinh ngạc trong ánh mắt.
Nhiếp Hồn Thuật của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng mất đi hiệu quả, ngay cả vừa rồi Độc Cô Diễm nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng phải vận công ngăn cản, tiểu nữ oa đáng chết này, tại sao lại có thể, tại sao lại có thể không bị hắn mê hoặc...
Không, hắn không tin, tuyệt đối là không thể nào, nhất định là ảo giác, đúng, là sai.
Đệ Nhất Công Tử tràn đầy tự tin, tự trấn an mình, một câu nói đơn giản của Độc Cô Sương biến mất hoàn toàn.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử trước mắt, mặc dù không thấy được mặt hắn, thế nhưng ánh mắt trợn to câu dẫn người, giống như thấy quỷ.
Độc Cô Sương khinh bỉ liếc mắt. Ta khinh, phải khoa trương như vậy sao, tiểu gia ta không có giết cha ông, đoạt vợ ông, ăn con trai của ông, cần phải thế sao.
Mắc ói, giả vờ.
Ngay lúc hai người trợn mắt nhìn nhau, Đệ Nhất Công Tử đang ở trong tình trạng thua cuộc, hắn không thể nào tin nổi, một đời câu dẫn, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều bị hắn câu dẫn khiến cho điên loạn, cho nên, cho nên khi bị cô nhóc Độc Cô Sương chưa tới năm tuổi phá giải, điều này làm sao hắn chịu nổi.
Tay run run chỉ, Đệ Nhất Công Tử phát ra âm thanh quá đáng kích động, còn là quá đáng kinh hãi, run rẩy: “Con, con làm sao có thể không bị ta mê hoặc?” Nhiếp Hồn Thuật của hắn đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, khắp thiên hạ người có thể thoát được không nhiều mấy, vì sao tiểu nữ oa rõ ràng là không biết võ công, lại có thể không bị mê hoặc?
Lời kia vừa thốt ra, Độc Cô Sương thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân.
Ta khinh, đại thúc à, ông cho rằng ông là ngọc hoàng đại đế sao, ta nhổ, ta bị ông mê hoặc, ông cho rằng ông rất tuấn tú sao, nói cho ông biết, tiểu gia ta ghét nhất loại người tự cho mình là siêu phàm, tất nhiên là, tự sướng phải có chừng mực, tiểu gia ta thích nam nhân lạnh lùng, lạnh lùng có hiểu không?
Độc Cô Sương khinh bỉ dùng hai ngón tay kéo chóp mũi, là một heo con siêu dễ thương, le lưỡi một cái, tức chết người: “Ta khinh, ông nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng dám bảo tiểu gia ta bị mê hoặc, xem ra ông cũng là do yêu tinh sinh ra, không chừng ông là một nhân yêu, nhân yêu hiểu không? Là loại người nam không ra nam nữ không ra nữ đó.” Đối với từ nhân yêu này, Độc Cô Sương học từ Hướng Tiểu Vãn mà ra, bây giờ bắt chước dùng lại, bé phát huy vô cùng thành thạo.
Đệ Nhất Công Tử bị Độc Cô Sương chỉ thẳng vào mũi mắng to, bị chấn động đến mức nói không hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Hắn vẫn cho là Nhiếp Hồn Thuật ngay cả sư huynh cũng khen không dứt, làm sao có thể thất bại, không thể nào, nhất định là gạt người.
Đệ Nhất Công Tử hoàn toàn trong trạng thái điên cuồng, căn bản là quên hết mọi chuyện.
Độc Cô Sương nhìn Đệ Nhất Công Tử, âm thầm tự nhủ. Thật là ngu ngốc
Mắt thấy phụ thân sắp về tới nơi, bọn chúng phải nắm chắc thời cơ triển khai hành động.
Vì vậy, Độc Cô Sương vỗ tay, ý nói kế hoạch của bé hoàn thành, bắt đầu triển khai bước kế tiếp.
Bước kế tiếp, chính là Độc Cô Phi.
Cậu đứng lên, đưa gậy trúc dài về phía Đệ Nhất Công Tử, bởi vì Đệ Nhất Công Tử đang ở trong trạng thái điên cuồng, cho nên đối với sự việc phát sinh bên ngoài không để ý, Độc Cô Phi dễ dàng đẩy cái khăn che mặt của Đệ Nhất Công Tử ra.
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh - Chapter 125
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh mắt Độc Cô Diễm vẫn nhìn vào Đệ Nhất Công Tử, dường như muốn thông qua đôi mắt thâm thúy, khám phá đối phương.
Vậy mà Đệ Nhất Công Tử cũng không vừa, đối với ánh mắt của Độc Cô Diễm, không nhúc nhích chút nào.
Hồi lâu, hắn cười cười một tiếng, giọng nói giống như câu dẫn người khác vang lên trong phòng khách: “Độc Cô tướng quân, không biết ngài suy nghĩ thế nào?”
Độc Cô Diễm khẽ nhíu mày, vừa định nói, lại nghe thấy một tiếng vang lớn từ ngoài cửa.
Độc Cô Diễm giật mình, ngay sau đó tung người nhảy ra ngoài.
Vừa đúng lúc hắn ra ngoài, bốn tiểu quỷ len lén theo cửa hông chạy vào đại sảnh, ngay lúc Đệ Nhất Công Tử còn đặt sự chú ý ở ngoài cửa thì bốn tên nhóc cười xấu xa một tiếng, sau đó chia ra bắt đầu hành động.
Lão Đại bưng một rổ đậu, động tác sẵn sàng chuẩn bị ném xuống đất.
Lão Nhị bưng một chậu máu chó đã sai người chuẩn bị, hai tay nắm thật chặt, chăm chú nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử, chỉ cần bước đầu tiên hoàn thành, máu chó trong tay cậu sẽ hắt ra ngoài, người hứng phải cái đó chính là Đệ Nhất Công Tử.
Lão Tam cầm trong tay một cây trúc thật dài, cậu núp phía sau bình phong, núp sâu trong đó, lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ chờ khi lão Tứ chuyển động, cậu lập tức bước ra, dùng gậy trúc phẩy cái khăn che mặt của tên Đệ Nhất Công Tử đáng ghét kia xuống, cậu cũng muốn nhìn một chút, đệ nhất công tử hay phụ thân bọn họ ai đẹp trai hơn.
Đứng đầu là lão Tứ, cũng là người không thích Đệ Nhất Công Tử trong bốn người. Mặc dù Đệ Nhất Công Tử là người phong hoa tuyết nguyệt, Độc Cô Sương xưa nay hứng thú với mỹ nam cũng khó có thể thích được mỹ nam này.
Bé biết Độc Cô Diễm sẽ trở về rất nhanh, bé tính toán đến gần bên người Đệ Nhất Công Tử, cực lực sỉ nhục ông ta, sau đó ngay lúc Đệ Nhất Công Tử tức giận muốn đánh bé, thì kế hoạch chỉnh người của bọn họ bắt đầu.
Ngay lúc bọn họ coi là thời cơ, nếu như tất cả kế hoạch thuận lợi, vừa xong hết thảy, Đệ Nhất Công Tử sẽ chật vật, hung hăng muốn đánh bé thì Độc Cô Diễm sẽ xuất hiện, hắc hắc, thấy một màn như vậy, phụ thân sẽ không để ý kẻ nào gây ra chuyện, Đệ Nhất Công Tử chắc chắn sẽ khó khăn khi biện minh, ha ha. Cái kế hoạch này, có thể nói là hoàn hảo.
Đệ Nhất Công Tử nghe được trong sảnh có bốn hơi thở, vì vậy hắn quay lại, nhìn lướt qua trong sảnh.
Trong tích tắc thân thể nho nhỏ của Độc Cô Sương chạy ra.
Hai tay chống nạnh, rất có tư thế của nữ hoàng đi tới cách Đệ Nhất Công Tử ba bước, ngẩng đầu lên, bộ dạng cao ngạo không ai sánh kịp: “Ông chính là cái loại tự kỷ làm người ta ghê tởm Đệ Nhất Công Tử?”
Ngay lúc Độc Cô Sương bước ra, Đệ Nhất Công Tử liền nhận ra thân phận của cô bé, biết được bé là nữ nhi của Độc Cô Diễm, đối với loại tiểu oa oa này hắn luôn có lực sát thương, trong lòng cho rằng Độc Cô Sương đến muốn làm quen với hắn, liền bày ra một bộ dáng phong lưu không ai bì nổi chờ Độc Cô Sương cúi lạy.
Nhưng không ngờ, Độc Cô Sương vừa nói một câu đó khiến hắn không thể nói gì.
Gương mặt tuấn tú yêu nghiệt dưới tấm màn đỏ, lần đầu tiên trở nên dữ tợn. Con bé, con bé nói gì, con bé có thể không thèm đếm xỉa gì đến dáng người của ta, nên có thể ở trước mặt ta, không bị Nhiếp Hồn Thuật của ta mê hoặc, cái này, không thể nào.
Đệ Nhất Công Tử vốn là ưu nhã động lòng người, bây giờ chỉ tràn đầy kinh ngạc trong ánh mắt.
Nhiếp Hồn Thuật của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng mất đi hiệu quả, ngay cả vừa rồi Độc Cô Diễm nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng phải vận công ngăn cản, tiểu nữ oa đáng chết này, tại sao lại có thể, tại sao lại có thể không bị hắn mê hoặc...
Không, hắn không tin, tuyệt đối là không thể nào, nhất định là ảo giác, đúng, là sai.
Đệ Nhất Công Tử tràn đầy tự tin, tự trấn an mình, một câu nói đơn giản của Độc Cô Sương biến mất hoàn toàn.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử trước mắt, mặc dù không thấy được mặt hắn, thế nhưng ánh mắt trợn to câu dẫn người, giống như thấy quỷ.
Độc Cô Sương khinh bỉ liếc mắt. Ta khinh, phải khoa trương như vậy sao, tiểu gia ta không có giết cha ông, đoạt vợ ông, ăn con trai của ông, cần phải thế sao.
Mắc ói, giả vờ.
Ngay lúc hai người trợn mắt nhìn nhau, Đệ Nhất Công Tử đang ở trong tình trạng thua cuộc, hắn không thể nào tin nổi, một đời câu dẫn, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều bị hắn câu dẫn khiến cho điên loạn, cho nên, cho nên khi bị cô nhóc Độc Cô Sương chưa tới năm tuổi phá giải, điều này làm sao hắn chịu nổi.
Tay run run chỉ, Đệ Nhất Công Tử phát ra âm thanh quá đáng kích động, còn là quá đáng kinh hãi, run rẩy: “Con, con làm sao có thể không bị ta mê hoặc?” Nhiếp Hồn Thuật của hắn đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, khắp thiên hạ người có thể thoát được không nhiều mấy, vì sao tiểu nữ oa rõ ràng là không biết võ công, lại có thể không bị mê hoặc?
Lời kia vừa thốt ra, Độc Cô Sương thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân.
Ta khinh, đại thúc à, ông cho rằng ông là ngọc hoàng đại đế sao, ta nhổ, ta bị ông mê hoặc, ông cho rằng ông rất tuấn tú sao, nói cho ông biết, tiểu gia ta ghét nhất loại người tự cho mình là siêu phàm, tất nhiên là, tự sướng phải có chừng mực, tiểu gia ta thích nam nhân lạnh lùng, lạnh lùng có hiểu không?
Độc Cô Sương khinh bỉ dùng hai ngón tay kéo chóp mũi, là một heo con siêu dễ thương, le lưỡi một cái, tức chết người: “Ta khinh, ông nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng dám bảo tiểu gia ta bị mê hoặc, xem ra ông cũng là do yêu tinh sinh ra, không chừng ông là một nhân yêu, nhân yêu hiểu không? Là loại người nam không ra nam nữ không ra nữ đó.” Đối với từ nhân yêu này, Độc Cô Sương học từ Hướng Tiểu Vãn mà ra, bây giờ bắt chước dùng lại, bé phát huy vô cùng thành thạo.
Đệ Nhất Công Tử bị Độc Cô Sương chỉ thẳng vào mũi mắng to, bị chấn động đến mức nói không hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Hắn vẫn cho là Nhiếp Hồn Thuật ngay cả sư huynh cũng khen không dứt, làm sao có thể thất bại, không thể nào, nhất định là gạt người.
Đệ Nhất Công Tử hoàn toàn trong trạng thái điên cuồng, căn bản là quên hết mọi chuyện.
Độc Cô Sương nhìn Đệ Nhất Công Tử, âm thầm tự nhủ. Thật là ngu ngốc
Mắt thấy phụ thân sắp về tới nơi, bọn chúng phải nắm chắc thời cơ triển khai hành động.
Vì vậy, Độc Cô Sương vỗ tay, ý nói kế hoạch của bé hoàn thành, bắt đầu triển khai bước kế tiếp.
Bước kế tiếp, chính là Độc Cô Phi.
Cậu đứng lên, đưa gậy trúc dài về phía Đệ Nhất Công Tử, bởi vì Đệ Nhất Công Tử đang ở trong trạng thái điên cuồng, cho nên đối với sự việc phát sinh bên ngoài không để ý, Độc Cô Phi dễ dàng đẩy cái khăn che mặt của Đệ Nhất Công Tử ra.