“Bình tĩnh, nhũ mẫu đi ra xem một chút, các con cẩn thận ở lại trong này, ngàn vạn lần không được ra ngoài.”
“Nhũ mẫu, người đừng đi.” Quá nguy hiểm.
Hướng Tiểu Vãn khẽ mỉm cười với năm tiểu quỷ. “Các con yên tâm, nhũ mẫu không có việc gì.” Thần công Nhất Mã Bình Xuyên của nàng đã luyện tốt rồi, coi như đấu tay đôi với Tiểu Xuân Tử, cũng sẽ không thua quá thảm.
Hướng Tiểu Vãn đi ra ngoài, vòng qua hòn đá bị bể, nàng đi tới trước mặt Tiểu Xuân Tử cẩn thận kiểm tra.
Vươn tay thăm dò hơi thở của Tiểu Xuân Tử, còn có một chút hơi thở rất yếu.
Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, đang muốn đứng lên, nhưng lúc này lại bị Tiểu Xuân Tử nắm tay lại.
“A...” Bản năng, Hướng Tiểu Vãn sợ hết hồn, phát ra tiếng thét chói tai.
Một tiếng thét chói tai này, khiến cho Bạch Bàn Bàn và Kim công công vốn là nằm trên mặt đất giả chết bị dọa cho sợ đến nhảy lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hai người nhảy lên, nhìn Tiểu Xuân Tử nằm dưới đất, kinh ngạc.
Bạch Bàn Bàn: “Ông ta, ông ta thật lấy đầu đâm vào cửa đá hả?”
Kim công công: “Hình như vậy.”
“Sẽ không chết chứ?”
“Khó nói lắm.”
Hướng Tiểu Vãn phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm hai người này. “Này, hai người các ông đang nói thầm gì đó?”
Lúc này Bạch Bàn Bàn mới chú ý tới Hướng Tiểu Vãn, gương mặt kích động: “Tiểu sư muội, là muội.”
Tiểu sư muội? 囧, mập mạp này là sư huynh của nàng?
Bạch Bàn Bàn thấy Hướng Tiểu Vãn tỏ vẻ không quen biết hắn, không khỏi lên tiếng lần nữa. “Tiểu sư muội, muội không nhận ra huynh sao?”
Hướng Tiểu Vãn lắc đầu.
Kim công công bên cạnh thấy thế, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn hô: “Hướng nha đầu, Kim gia gia thì sao, ngươi còn nhớ hay không?”
Hướng Tiểu Vãn vẫn lắc đầu.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó đều ở trạng thái điên cuồng.
Bạch Bàn Bàn níu tóc hô: “Đông Phương tiểu sư muội, sao muội có thể quên sư huynh ta, thật không có tâm đồng tình rồi.”
Kim công công lau lệ, cố ra vẻ bi ai nói: “Hướng nha đầu, ngươi thật không có lương tâm, lại quên Kim gia gia.”
Hướng Tiểu Vãn liếc qua hai người diễn kịch này, lạnh run. Mẹ nó, hai lão nhân này thật biết diễn trò, hơn nữa còn diễn quá giả, cho là nàng sẽ bị gạt à, hừ.
Lúc này năm tiểu quỷ và Hắc Diệu chạy ra.
“Nhũ mẫu, người không sao chứ?” Năm người rối rít đi tới bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, lo âu hỏi ra tiếng.
Hướng Tiểu Vãn nhìn bọn chúng, mỉm cười lắc đầu. “Nhũ mẫu không sao.”
Lúc này ánh mắt Bạch Bàn Bàn và Kim công công mới rơi vào trên người năm tiểu tử, từ trên người của bọn chúng từ từ dời đi ánh mắt, lại thấy Hắc Diệu đứng ở bên trên, thần sắc hai người khẽ biến.
Bạch Bàn Bàn kéo Hướng Tiểu Vãn chạy vọt đến chỗ năm hài tử, một bộ đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu. “Hừ hừ, không ngờ ngươi lại bị thương, hắc hắc, một hồi xem chúng ta thu thập ngươi thế nào.”
Kim công công cũng nhảy cách Hắc Diệu mấy bước, mặt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu, sau đó khóe miệng nhếch lên, một bộ dáng kẻ gian cười lạnh nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Thái độ của Hắc Diệu đối với hai người này như cũ không hề sở động, hắn lãnh đạm đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Tiểu Xuân Tử, mơ hồ mang theo bi ai cùng phức tạp.
“Bàn Tử, tên này lại không nhìn chúng ta, ông nói làm sao bây giờ?”
Bạch Bàn Bàn lạnh lùng cười một tiếng. “Hắc, làm sao ư? Đương nhiên là xử lý cho thống khoái rồi, chúng ta cùng tiến lên.”
Mấy tiểu quỷ vẫn không lên tiếng, lúc này cũng không nhịn được liếc mắt.
Độc Cô Sương cầm đầu, đứng dậy chỉ vào hai người kia nói: “Ta nói hai người các ông đủ chưa, Hắc Diệu đại thúc đã sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi, các ông cũng không cần nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì) nữa.”
Cái gì? Bạch Mộ Ngôn bỏ gian tà theo chính nghĩa? Hắn bỏ tối theo sáng á?