Cả Ngân Nguyệt vương triều đều thái bình, trên đường cái, người đến người đi đông đúc, phồn hoa rực rỡ.
Phồn hoa nhất nơi đây chính là vị trí ở cuối con phố phía đông, vị trí của phủ tướng quân. Nhưng bởi vì Độc Cô Diễm đã sớm từ quan, cho nên bảng hiệu của phủ tướng quân cũng đổi tên. Tấm biển mạ vàng viết lên ba chữ Độc Cô phủ thật to, chữ chữ mạnh mẽ hữu lực, khí thế phi phàm.
Trong sân, một bé gái ba tuổi đang bú bình sữa, hai tròng mắt sáng ngời phát ra tia giảo hoạt, bé hướng về phía Độc Cô Phi đang múa ngân kiếm luyện công đứng bé không xa, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tam ca, người ta muốn thanh kiếm kia của huynh.”
Độc Cô Phi vừa nghe, nhướng mày.”Lục Lục ngoan, kiếm này quá nguy hiểm, muội không thể cầm loạn được.” Đối với tiểu ác ma ba tuổi này, Độc Cô Phi chỉ có thể dụ dỗ, lão Lục biến thái này là Hỗn Thế Ma Vương, cả năm bọn chúng gộp lại cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của Tiểu Lục này.
Lúc này Tiểu Lục muốn đòi kiếm của cậu, chắc chắn là không có chuyện gì tốt. Hừ, lần trước Tiểu Lục cũng khen võ công của cậu cao cường, muốn cậu biểu diễn cho bé xem vài quyền. Khi đó, cậu rất đắc ý nhìn Tiểu Lục huy quyền, nhưng không nghĩ tới Tiểu Lục tiểu ác ma kia thật ra là muốn chỉnh cậu. Lúc cậu muốn nâng thân lên, cái chân ngắn củn kia của Tiểu Lục liền ngáng cậu một cái, hại cậu té như chó ăn cứt. Vậy cũng chưa tính là quá đáng, ác ma Tiểu Lục này vừa nhìn thấy phụ thân cùng nhũ mẫu từ bên kia đi tới, lại oa oa khóc lớn lên, nói cậu khi dễ bé.
Ô ô, đây là thói đời gì, rõ ràng người bị khi dễ là cậu có được hay không, hại cậu cuối cùng bị phụ thân phạt đi chép đạo đức kinh một ngàn lần.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cậu đều trận trận lo sợ, âm thầm thề sau này nếu thấy Tiểu Lục ác ma này liền tránh đi thật xa.
Hôm nay cậu thế nào lại xui xẻo như vậy đây, bị Tiểu Lục ác ma này quấn lấy.
Tiểu Lục Độc Cô Tuyết nghe Độc Cô Phi nói, miệng méo xuống, lại oa oa khóc lớn lên.”Tam ca huynh không phải là nam tử tốt, chỉ biết khi dễ tiểu hài tử.”
Độc Cô Phi mặt bất đắc dĩ thở dài. Cậu cũng là tiểu hài tử có được hay không, rốt cuộc là ai khi dễ ai. Cho dù có muôn vàn không cam lòng, Độc Cô Phi cũng chỉ có thể dụ dỗ Độc Cô Tuyết. “Lục Lục ngoan, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nha”
Lão Thiên ơi, tại sao nhũ mẫu lại sinh ra tiểu ác ma đáng sợ như vậy, lúc nhũ mẫu sinh hạ tiểu ác ma này, năm đứa bọn chúng đều vui vẻ rất nhiều ngày, giờ nghĩ lại một chút, thật hối hận.
Độc Cô Tuyết len lén liếc Độc Cô Phi một cái, thấy cậu một bộ dáng vẻ sợ sệt, rất thích, trong lòng cười trộm. Hắc hắc, không có biện pháp, ai bảo cuộc sống qua ngày nhàm chán quá đây, phụ thân và mẫu thân chỉ biết có hai người âu yếm lẫn nhau, căn bản cũng không thèm ngó ngàng gì đến bé, con riêng nhỏ ngoan này. Không trêu đùa năm ca ca tỷ tỷ này, bé thật sự rất có lỗi với chỉ số IQ cực cao của mình.
Nước mắt rơi xuống: “Tam ca đáng ghét, huynh lừa gạt tiểu hài tử.”
Độc Cô Phi thống khổ xoắn xuýt bị lừa gạt hình như luôn là cậu nha? “Tiểu Lục, là Tam ca không tốt, muội ngoan ngoãn đừng khóc, Tam ca cái gì cũng đáp ứng muội.”
Ánh mắt Độc Cô Tuyết sáng lên, khóe môi hơi câu lên, nhưng mà nước mắt kia vẫn là còn chảy xuống. “Thật sao? Tam ca, huynh thật không gạt muội chứ?”
Ta nào có bản lãnh lừa muội, tiểu ác ma. Lắc đầu mỉm cười ẩn nhẫn nói.”Không lừa muội.”
“Tốt lắm, muội muốn thanh kiếm trong tay huynh.” Bé đã sớm muốn thử cảm giác huy kiếm một chút, nhưng tất cả mọi người đều nói bé còn nhỏ, sợ bé bị thương, không cho bé đụng vào thanh kiếm. Như thế bé cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đụng tới kiếm thôi.
Độc Cô Phi vẻ mặt do dự.”Tiểu Lục, kiếm này không thể cầm lung tung, vạn nhất thương tổn tới...”
Độc Cô Tuyết kêu khóc cắt đứt cậu.”Tam ca gạt người, Tam ca thật đáng ghét.”
Được rồi, cậu sợ rồi, cho kiếm thì cho kiếm đi.
Độc Cô Phi đem kiếm trong tay, cẩn thận từng ly từng tí đưa tới trong tay Độc Cô Tuyết, thận trọng nói: “Tiểu Lục, cầm cho chắc đó, ngàn vạn lần không nên lộn xộn, ngàn vạn lần đừng để bị thương đến tay.”
Độc Cô Tuyết rất vui vẻ nhận lấy kiếm, nước mắt trên mặt đã sớm tan thành mây khói, biến hóa cực nhanh.”Tam ca huynh yên tâm đi, muội sẽ cẩn thận.”
Nói xong, bé học dáng vẻ Độc Cô Phi, có dáng có vẻ quơ múa trường kiếm trong tay.
“Hắc hắc, tiểu tặc, xem kiếm đây.”
Trường kiếm, hướng về phía Độc Cô Phi lướt tới.
Độc Cô Phi giật mình, vội vàng nhảy ra.”Này, Tiểu Lục muội làm gì thế, làm vậy rất nguy hiểm.”
“Hắc hắc, ta không phải là Tiểu Lục, ta là một nữ hiệp giang hồ, Phong Phong Điên, tiểu tặc, nạp mạng đi.”
“Này này này, Tiểu Lục muội tới thật sao, muốn chết à, này, muội đâm đi đâu vậy, Độc Cô Phi trái chạy phải chạy, thật sự là sợ trường kiếm loạn múa trước mắt kia.
“Cáp cáp cáp cáp, Tam ca huynh yên tâm, kỹ thuật của Tiểu Lục rất OK, đến đây đi, tiếp chiêu đi.” Đối với từ OK này, đương nhiên là từ chỗ mẫu thân của bé học được.
Trường kiếm kia ào ào ào ào quét về phía thân thể Độc Cô Phi, Độc Cô Phi bị dọa cho sợ đến ôm đầu chạy tán loạn.
Ác ma, đây tuyệt đối là đại ác ma mà.
“Tiểu Lục, đao kiếm không có mắt, muội kiềm chế chút.”
Độc Cô Tuyết hùng dũng vỗ ngực, quát lên: “Tam ca huynh yên tâm, kiềm chế đây, xem thoát y thần kiếm của ta, a nha!”
Mũi kiếm đâm vào trên quần áo Độc Cô Phi, khoan hãy nói, tay nhỏ cầm tương đối tốt, quần áo Độc Cô Phi bị đâm rách tơi tả, cũng không có đả thương đến da thịt cậu.
Độc Cô Phi vừa đi, vừa lôi kéo quần áo muốn rơi xuống, thảm thương thanh âm cầu xin tha thứ.”Tiểu Lục cô nương, Tam ca sợ muội rồi được không, muội mau thu tay lại đi.” Cứ tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ không còn gì.
“Hắc hăc hắc, hành gia vừa ra tay, liền biết có hay không, hãy xem thoát y thần kiếm của ta, cáp cáp cáp cáp.” Mũi kiếm, lần nữa phá hư quần áo Độc Cô Phi, lần này, Độc Cô Phi kéo cũng kéo không được, quần áo đã rơi xuống, cả người cậu trống trơn.
“Di, Tam ca, cái vật gầy gò kia là vật gì?” Độc Cô Tuyết ngừng huy kiếm, mặt tò mò nhìn chằm chằm giữa chân Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi bị dọa đến mặt một trận xanh, một trận trắng, cuối cùng đỏ giống như là tôm bị nấu chín. Vội vàng che tiểu kê kê, khóc không ra nước mắt nói: “Tiểu Lục muội tha Tam ca đi, Tam ca sai rồi.” Nói xong, cậu ôm tiểu kê kê rưng rưng rời đi.
“Ai, Tam ca, kiếm của huynh không cần nữa sao?” Độc Cô Tuyết hướng bóng lưng vô lực của Độc Cô Phi hô to.
“Không cần.” Cậu nơi nào còn dám đi muốn nữa, chỉ sợ tiểu ác ma này sẽ sát hại tiểu kê kê của cậu.
Độc Cô Tuyết lắc đầu một cái, nói một câu. “Tam ca thật là không chịu nổi đùa giỡn, không có tí sức lực nào.” Độc Cô Tuyết đang xách theo kiếm tính toán trở về phòng tìm mẫu thân chơi, lúc này mắt tinh tường phát hiện Tứ tỷ Độc Cô Sương lén mình vội vàng xoay người, hai tròng mắt không khỏi sáng lên, giòn giã hô: “Tứ tỷ, thật đúng lúc.”
Độc Cô Sương vốn phát hiện tiểu ác ma này ở trong sân, đang định lặng lẽ lẻn trốn, không ngờ vẫn bị phát hiện, một màn lão Tam bị chỉnh vừa rồi, bé đã quan sát toàn bộ, đối với tiểu ác ma trước mắt, bé ôm ý niệm có thể không gặp nhau sẽ không gặp nhau, có thể nhanh chóng né liền nhanh chóng né, không ngờ vẫn chạy không khỏi vận mạng đáng thương.
Cứng miệng ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc hắc he he, Đúng vậy, thật là đúng lúc.” Trời đánh, vì sao lại trùng hợp như thế, bé hận chết cái từ “đúng lúc” này.
Độc Cô Tuyết nhảy tới, vẻ mặt bị thương nhìn chằm chằm vào Độc Cô Sương đang phòng bị lui về phía sau, hốc mắt bé đỏ lên nói: “Tứ tỷ, tỷ chán ghét muội?”
Một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, đôi mắt nhỏ điềm đạm đáng yêu, kết hợp với thanh âm đáng thương muốn mạng người, quả thật làm cho người ta nghe mà trái tim tan nát.
Độc Cô Sương coi như sớm có phòng bị đối với Độc Cô Tuyết, nhưng khi nhìn đến bộ dáng đáng thương kia, cũng đều cảm thấy mình tràn đầy cảm giác tội ác, không khỏi vội vàng lắc đầu nói: “Nào có, Tứ tỷ hiểu rõ tiểu lục nhất.”
“Thật sao?” Thanh âm Độc Cô Tuyết mềm mại hỏi nhỏ.
Độc Cô Sương gật đầu.”Thật.”
Một giây sau, Độc Cô Sương hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
“Tứ tỷ, vậy có thể đưa hình tiểu thụ tỷ mới vẽ nhất cho muội xem không?.” Độc Cô Tuyết lúc này gương mặt phát sáng, nơi nào còn có biểu lộ đáng thương.
“Không được.” Độc Cô Sương cự tuyệt.
Đùa gì thế, mấy ngày trước chính là tiểu ác ma này đã lừa gạt đi một quyển tranh rất vừa ý của bé, tiểu ác ma này xem xong rồi chẳng những không có trả lại, lại còn chê bai bé vẽ không được khá, ném bản vẻ bé tự nhận là kinh thế hoàn mỹ vào trong bể nước, lòng của bé rất đau.
Độc Cô Tuyết vừa nghe Độc Cô Sương cự tuyệt, trên mặt lại nổi lên biểu tình đáng thương, nước mắt giống như là thác nước, thẳng tắp rơi xuống, người xem cực kỳ không nỡ.
“Tứ tỷ gạt người, mới vừa rồi tỷ còn nói thương người ta, bây giờ bảo tỷ đưa người ta xem bản vẽ của tỷ thôi mà tỷ cũng không chịu, Tứ tỷ, tỷ có phải chán ghét muội hay không?”
Trời ạ, lại tới. Đừng như vậy, có thể đừng có lúc nào cũng dùng chiêu này hay không, thật sự là làm cho người ta rất không được mà.
Độc Cô Sương giựt giựt khóe miệng, rưng rưng cắn răng nói: “... Không có chuyện đó, Tứ tỷ rất thương rất thương muội, Tứ tỷ muốn cho muội xem còn không được nữa là.” Ô ô ô, tác phẩm bé vẽ suốt một tháng, rơi vào trong tay tiểu lục, nhất định sống và chết cùng một chỗ rồi.
Lấy ra một bản tác phẩm thật dầy, rất không nỡ đưa ra ngoài.
Độc Cô Tuyết nhận lấy bản họa tác (tác phẩm vẽ), nói một tiếng cám ơn với Độc Cô Sương, liền sôi nổi rời đi, chỉ để lại Độc Cô Sương rưng rưng nhìn trời sám hối.
Màn đêm, chậm rãi phủ xuống, ban đêm đầu mùa hè, luôn đặc biệt yên tĩnh.
Bên hồ sen, tiếng ve từng hồi, ánh trăng vui người.
Chỗ đình nghỉ mát, Độc Cô Khuynh đang đọc thơ dưới đèn.
“Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết. Dĩ vãng bao nhiêu việc. Đêm qua gác nhỏ lại đông phong. Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong. Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại. Chỉ có dung nhan đổi. Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu. Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông[1].”
Đột nhiên, một thanh âm trẻ con giòn giã từ xa xa truyền tới. “Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu, đúng như một đám thái giám vào thanh lâu.”
Rầm ——
Độc Cô Khuynh té ngửa.
Ngẩng đầu, thấy tiểu ác ma Độc Cô Tuyết mặc một bộ áo trắng đi tới. “Lão Nhị, huynh nói muội sửa thơ lại như thế nào, có sáng tạo hay không?”
Độc Cô Khuynh bò dậy, bất đắc dĩ cắn răng thở dài. “Sửa hay... Có sáng tạo.” Bài thơ hay như thế, lại bị chà đạp thành ra như vậy, một đời thi thánh như cậu, làm sao có thể không phụ lòng liệt tổ liệt tông chết đi chứ.
Còn nữa..., có thể đừng gọi hắn lão Nhị không? Cả phủ Độc Cô, chỉ có tiểu ác ma này dám gọi cậu như vậy, hơn nữa còn làm cho thanh âm đặc biệt lớn, những người khác đều gọi ca gọi tỷ, đến chỗ cậu, lại thành lão Nhị, tiểu ác ma này, nhất định là cố ý mà.
Nhũ mẫu, vì sao người sanh ra tiểu ác ma biến thái như vậy, quả thực là từ nhỏ đã muốn giết hại chúng con.
Độc Cô Tuyết đi tới trước mặt Độc Cô Khuynh, ánh mắt rơi vào quyển sách trên tay Độc Cô Khuynh, mắt nhỏ ngắm nghía, ồ lên một tiếng. “Lão Nhị, huynh thường xem loại thơ quá hạn này, có cảm thấy rất buồn bực hay không?”
Còn gọi cậu là lão Nhị nữa kìa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, xem ra đã đến lúc phải cho tiểu ác ma này một chút màu sắc xem rồi.
Độc Cô Khuynh làm mặt nghiêm túc, nhíu mày dựng thẳng, có chút khí thế thẳng lưng, cuối cùng lại lấy lòng cười một tiếng với Độc Cô Tuyết. “Tuyết Nhi, muội xem tối nay bóng đêm không tệ, không bằng muội đi tìm phụ thân và nhũ mẫu đi, bọn họ nhất định đang ngắm trăng ở trong hoa viên đấy.”
Tiểu ác ma, đi nhanh đi, nhị ca thật sự là không chọc nổi muội đâu.
Độc Cô Tuyết bất mãn liếc mắt. “Lão Nhị, huynh cho muội là hài tử ba tuổi à, trong mắt phụ thân và nhũ mẫu đâu còn chứa được trăng sáng cản trở, bọn họ đã sớm củi khô lửa bốc có được hay không.”
Độc Cô Khuynh nghe, không nhịn được co quắp từng hồi. Ai có thể nói cho cậu biết, Hỗn Thế Ma Vương này rốt cuộc muốn thế nào?
Cắn răng, cố gắng để cho thanh âm mình nghe rất ôn hòa. “Hắc hắc he he, tiểu lục, hay là muội đến chỗ đại ca đi, bây giờ đoán chừng đại ca đang ăn khuya, nghe nói gần đây đại ca lại thu một đầu bếp rất giỏi, nhất định ăn thật ngon.”
Mắt Độc Cô Tuyết lăng lăng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Khuynh, nhìn đến da đầu Độc Cô Khuynh luôn luôn tỉnh táo cũng bị tê dại. “Lão Nhị, huynh thật coi muội là tiểu hài tử ba tuổi rồi, chiêu dở vậy cũng dùng trên người muội, sao không hỏi thăm một chút, danh tiếng Độc Cô Tuyết muội trong cả phủ vang dội cỡ nào, vòng vo với muội, lão Nhị, huynh có phải ngốc không?”
Nhìn Độc Cô Tuyết ra vẻ người lớn trước mắt, Độc Cô Khuynh vô lực đứng thẳng vai. “tiểu lục, muội rốt cuộc muốn thế nào mới rời đi?”
Độc Cô Tuyết nghe Độc Cô Khuynh ngả bài, đôi mắt sáng lên. “Hắc hắc, lão Nhị, muốn muội rời đi cũng có thể, bất quá...”
“Bất quá cái gì?”
“Huynh lấy bài thơ tình kia cho muội.” Bé đã sớm biết lão Nhị vẫn dấu một bài thơ tình, bài thơ này là một tỷ tỷ tặng lão nhị lúc dâng hương ở Chiêu An tự một năm trước, bé nghĩ lão Nhị và tỷ tỷ kia nhất định có gian tình rồi, nhưng miệng lão nhị quá cứng, dụ dỗ mấy lần cũng không có kết quả, tối nay, bé chỉ có thể ra hạ sách này thôi.
Không nên trách bé hung ác, vô độc bất trượng phu mà, người thành đại sự phải như vậy.
“Tình... Thơ tình, nhị ca cái gì khác thì không có, nhưng thơ tình thì nhiều lắm, tiểu lục muội muốn đúng không, nhị ca cho muội toàn bộ.”
“Ai muốn thơ tình không chút ý nghĩa nào của huynh, muội muốn thơ tình tỷ tỷ kia viết cho huynh kìa, không lấy ra, hừ hừ, về sau muội sẽ làm cho huynh không được an bình.”
Độc Cô Khuynh nhức đầu. Kia rõ ràng không phải là thơ tình có được hay không, những chữ trên đó, cậu tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào nhìn thấy.
“Không có thơ tình nào đâu, tiểu lục, muội lầm rồi.”
“Lầm?” Độc Cô Tuyết nhíu mày, cười đến rất âm hiểm nói: “Đã thế, chỉ có ra tuyệt chiêu thôi, lão Nhị, nghe đây.”
Độc Cô Tuyết há miệng, tính toán ngâm thơ bé sáng chế.
“Đừng đừng đừng... cô nãi nãi, nhị ca sợ muội rồi, cho muội đây.” Trời ạ, nếu để cho cậu nghe những thứ thơ đáng sợ đó, cậu tình nguyện đưa tờ giấy đó cho tiểu lục cho rồi.
“Hắc hắc, thế thì được, nhị ca lấy ra thôi.” Độc Cô Tuyết rất không khách sáo vươn tay.
Độc Cô Khuynh cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có ngoan ngoãn dâng lên, ai bảo hắn xui xẻo, bị tiểu ác ma này quấn lên rồi.
Đưa ra tờ giấy nhỏ, gương mặt Độc Cô Khuynh đau lòng.
Độc Cô Tuyết nhận lấy tờ giấy, lập tức mở ra, nhìn chữ viết xinh đẹp phía trên, đôi mắt Độc Cô Tuyết bỗng sáng lên. “Ha ha ha ha ha ha... Ôi mẹ nó, lão Nhị không nghĩ tới huynh lại là mặt người dạ thú.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là bài thơ Ngu mỹ nhân kỳ 1 của Lý Dục. Ở trên là bản dịch của Nguyễn Chí Viễn. Bản gốc là:
Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu.