Bóng người kia ôm lấy Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt hạ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng thật lâu, bỗng nhiên trầm xuống, bên trong thoáng qua ánh sáng lạnh tựa như băng.
Ngón tay tuy tái nhợt nhưng đẹp mắt, nhẹ nhàng vuốt mặt Hướng Tiểu Vãn, vuốt ve qua lại.
“Gương mặt này của ngươi dù có giống đi nữa nhưng ngươi cũng không phải Tĩnh Hương.” Ngón tay bỗng chán ghét đưa ra, con ngươi như lưỡi đao lạnh lẽo mang theo hận ý nồng nặc nhìn về bóng tối.
“Độc Cô Diễm, Chung Ly Tuyệt, các ngươi nhất định không ngờ tới Hắc Diệu ta chưa chết. Bây giờ, đã tới thời điểm ta trả thù rồi, ta muốn để cho các ngươi thể nghiệm, cái gì mới là... Sống không bằng chết.” Nói vậy một ít đóa Hồng Nhan Lệ đó, là cố ý để cảnh cáo Độc Cô Diễm
Tất cả việc này, chỉ là vừa vừa mới bắt đầu...
Như suy nghĩ ra được điều gì, bóng đen bỗng liếc nhìn sang Hướng Tiểu Vãn rồi ôm nàng tung người tan biến trong bóng tối.
Hôm sau, trời vừa tảng sáng.
Hoàng cung Ngân Nguyệt vương triều, Chiến Hồn điện.
Chiến Hồn điện này là nơi thường ngày hoàng đế Chung Ly Tuyệt bí mật gặp những người cơ mật trong triều, nơi này thủ vệ cực nghiêm, cả Ngân Nguyệt vương nếu như không có lệnh của Chung Ly Tuyệt, bất luận kẻ nào cũng tuyệt đối không thể bước vào, người vi phạm đều bị giết.
Lúc này, chánh điện có hai người đứng, hai người này theo thứ tự là hoàng thượng Chung Ly Tuyệt và Độc Cô Diễm.
“Diễm, ngươi nói là thật? Liệu có nhìn lầm không?” Mặt Chung Ly Tuyệt thận trọng lên tiếng hỏi.
“Hoàng thượng, thần xác định là Hồng Nhan Lệ.” Tối hôm qua, hắn đã kiểm tra, những chất lỏng như máu kia, đúng là Hồng Nhan Lệ làm ra.
Hồng Nhan Lệ, một loại hoa quỷ dị, hoa này nghe nói hàng năm nở trong bóng tối âm lãnh, chỉ nở hoa vào ban đêm lạnh giá, không có người nào, thời gian hoa nở là ba canh giờ, khi đó biến hóa không ngừng.
Hiểu biết về Hồng Nhan Lệ, hắn cũng là từ thê tử Tĩnh Hương của mình biết được. Nàng nói hoa này cũng không thể dùng độc hại thân thể con người, chẳng qua là nếu đem nước hoa này bỏ lên cây hoa, bất kể là giống cây cối gì, cũng sẽ khô héo ở trong nháy mắt, nếu như trên cây có kết hoa, những hoa đó sẽ tiêu điều, cuối cùng rơi rụng thành một chất lỏng như máu, nàng gọi loại chất lỏng này là nước mắt của hoa (Hồng Nhan Lệ).
Thần sắc hai người đều ngưng trọng một hồi lâu, Chung Ly Tuyệt thở dài một tiếng, chuyển ánh mắt nhìn về Độc Cô Diễm. “Diễm, ngươi nói có phải là hắn hay không?” Khi nói đến mấy chữ cuối, thanh âm Chung Ly Tuyệt lại có mấy phần khiếp sợ.
Độc Cô Diễm nhíu lông mày thật sâu, tiếng nói nhỏ dần: “Hoàng thượng, hắn đã chết rồi. Trận đại hoả năm đó ước chừng đốt bảy ngày bảy đêm, sau đó thần lục soát qua cả đám cháy, người nọ cho dù bí thuật có cao sâu hơn, cũng tuyệt đối không thể thoát ra từ trong trận đại hoả đó.” Đối với việc này, Độc Cô Diễm hết sức khẳng định.
“Diễm, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tất cả các thi thể đã bị thiêu hủy trong đám cháy, nhưng chỉ có duy nhât thi thể của hắn lại đầy đủ không chút sứt mẻ.” Chung Ly Tuyệt không khỏi nghi hoặc lên tiếng.
“Hoàng thượng, ngài quên trên người hắn có bí thuật quỷ dị sao?” Nhờ có Tĩnh Hương, hắn đối với người kia thật quen thuộc, một ít cổ thi thể, đúng là hắn không sai.
“Haiz, có lẽ là trẫm đa tâm, lúc này trẫm cảm giác, cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.” Chung Ly Tuyệt thở dài.
“Hoàng thượng chú ý nghỉ ngơi.” Độc Cô Diễm hơi quan tâm nói.
Đối với chuyện Hướng Tiểu Vãn bị cướp, hắn cũng không có nói với Chung Ly Tuyệt, thứ nhất đối với thân phận của Hướng Tiểu Vãn hắn vẫn nghi ngờ, thứ hai thái độ của Chung Ly Tuyệt đối Hướng Tiểu Vãn ngày hôm qua làm cho hắn sinh ra một loại tư tâm khó chịu nên quyết định không nói cho Chung Ly Tuyệt.
“Diễm, ngươi trở về đi, chuyện này, trẫm giao cho ngươi đi điều tra.”
“Dạ, mạt tướng cáo lui.”
Độc Cô Diễm từ Chiến Hồn điện đi ra ngoài, mới vừa đi được vài bước, chỉ thấy một nữ nhân phong thái trác tuyệt cao quý, sau lưng có một đám nô tài đi theo đang tới gần, thấy Độc Cô Diễm, hai tròng mắt nàng sáng lên, mặt vui mừng vọt tới.
“Diễm ca ca...”
Bóng người kia ôm lấy Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt hạ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng thật lâu, bỗng nhiên trầm xuống, bên trong thoáng qua ánh sáng lạnh tựa như băng.
Ngón tay tuy tái nhợt nhưng đẹp mắt, nhẹ nhàng vuốt mặt Hướng Tiểu Vãn, vuốt ve qua lại.
“Gương mặt này của ngươi dù có giống đi nữa nhưng ngươi cũng không phải Tĩnh Hương.” Ngón tay bỗng chán ghét đưa ra, con ngươi như lưỡi đao lạnh lẽo mang theo hận ý nồng nặc nhìn về bóng tối.
“Độc Cô Diễm, Chung Ly Tuyệt, các ngươi nhất định không ngờ tới Hắc Diệu ta chưa chết. Bây giờ, đã tới thời điểm ta trả thù rồi, ta muốn để cho các ngươi thể nghiệm, cái gì mới là... Sống không bằng chết.” Nói vậy một ít đóa Hồng Nhan Lệ đó, là cố ý để cảnh cáo Độc Cô Diễm
Tất cả việc này, chỉ là vừa vừa mới bắt đầu...
Như suy nghĩ ra được điều gì, bóng đen bỗng liếc nhìn sang Hướng Tiểu Vãn rồi ôm nàng tung người tan biến trong bóng tối.
Hôm sau, trời vừa tảng sáng.
Hoàng cung Ngân Nguyệt vương triều, Chiến Hồn điện.
Chiến Hồn điện này là nơi thường ngày hoàng đế Chung Ly Tuyệt bí mật gặp những người cơ mật trong triều, nơi này thủ vệ cực nghiêm, cả Ngân Nguyệt vương nếu như không có lệnh của Chung Ly Tuyệt, bất luận kẻ nào cũng tuyệt đối không thể bước vào, người vi phạm đều bị giết.
Lúc này, chánh điện có hai người đứng, hai người này theo thứ tự là hoàng thượng Chung Ly Tuyệt và Độc Cô Diễm.
“Diễm, ngươi nói là thật? Liệu có nhìn lầm không?” Mặt Chung Ly Tuyệt thận trọng lên tiếng hỏi.
“Hoàng thượng, thần xác định là Hồng Nhan Lệ.” Tối hôm qua, hắn đã kiểm tra, những chất lỏng như máu kia, đúng là Hồng Nhan Lệ làm ra.
Hồng Nhan Lệ, một loại hoa quỷ dị, hoa này nghe nói hàng năm nở trong bóng tối âm lãnh, chỉ nở hoa vào ban đêm lạnh giá, không có người nào, thời gian hoa nở là ba canh giờ, khi đó biến hóa không ngừng.
Hiểu biết về Hồng Nhan Lệ, hắn cũng là từ thê tử Tĩnh Hương của mình biết được. Nàng nói hoa này cũng không thể dùng độc hại thân thể con người, chẳng qua là nếu đem nước hoa này bỏ lên cây hoa, bất kể là giống cây cối gì, cũng sẽ khô héo ở trong nháy mắt, nếu như trên cây có kết hoa, những hoa đó sẽ tiêu điều, cuối cùng rơi rụng thành một chất lỏng như máu, nàng gọi loại chất lỏng này là nước mắt của hoa (Hồng Nhan Lệ).
Thần sắc hai người đều ngưng trọng một hồi lâu, Chung Ly Tuyệt thở dài một tiếng, chuyển ánh mắt nhìn về Độc Cô Diễm. “Diễm, ngươi nói có phải là hắn hay không?” Khi nói đến mấy chữ cuối, thanh âm Chung Ly Tuyệt lại có mấy phần khiếp sợ.
Độc Cô Diễm nhíu lông mày thật sâu, tiếng nói nhỏ dần: “Hoàng thượng, hắn đã chết rồi. Trận đại hoả năm đó ước chừng đốt bảy ngày bảy đêm, sau đó thần lục soát qua cả đám cháy, người nọ cho dù bí thuật có cao sâu hơn, cũng tuyệt đối không thể thoát ra từ trong trận đại hoả đó.” Đối với việc này, Độc Cô Diễm hết sức khẳng định.
“Diễm, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tất cả các thi thể đã bị thiêu hủy trong đám cháy, nhưng chỉ có duy nhât thi thể của hắn lại đầy đủ không chút sứt mẻ.” Chung Ly Tuyệt không khỏi nghi hoặc lên tiếng.
“Hoàng thượng, ngài quên trên người hắn có bí thuật quỷ dị sao?” Nhờ có Tĩnh Hương, hắn đối với người kia thật quen thuộc, một ít cổ thi thể, đúng là hắn không sai.
“Haiz, có lẽ là trẫm đa tâm, lúc này trẫm cảm giác, cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.” Chung Ly Tuyệt thở dài.
“Hoàng thượng chú ý nghỉ ngơi.” Độc Cô Diễm hơi quan tâm nói.
Đối với chuyện Hướng Tiểu Vãn bị cướp, hắn cũng không có nói với Chung Ly Tuyệt, thứ nhất đối với thân phận của Hướng Tiểu Vãn hắn vẫn nghi ngờ, thứ hai thái độ của Chung Ly Tuyệt đối Hướng Tiểu Vãn ngày hôm qua làm cho hắn sinh ra một loại tư tâm khó chịu nên quyết định không nói cho Chung Ly Tuyệt.
“Diễm, ngươi trở về đi, chuyện này, trẫm giao cho ngươi đi điều tra.”
“Dạ, mạt tướng cáo lui.”
Độc Cô Diễm từ Chiến Hồn điện đi ra ngoài, mới vừa đi được vài bước, chỉ thấy một nữ nhân phong thái trác tuyệt cao quý, sau lưng có một đám nô tài đi theo đang tới gần, thấy Độc Cô Diễm, hai tròng mắt nàng sáng lên, mặt vui mừng vọt tới.
“Diễm ca ca...”