Một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ đáy lòng truyền đến.
Ngay tại lúc này, Độc Cô Sương trong tay hắn bị người ôm đi.
Độc Cô Diễm liền giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn nhàn nhạt cười, trong đôi mắt đen nhánh thật to lộ ra linh khí, làm an lòng người. Nụ cười này, không giống với bất kỳ nụ cười nào trong quá khứ, hắn nhìn một chút, lại không khỏi si mê.
Nữ nhân trước mắt, vẫn là một bộ quần áo màu trắng, tóc nửa rủ xuống, nhưng ôn nhu tỉ mỉ phát tán quanh thân, làm hắn thoáng như mộng cảnh, nếu nói Hướng Tiểu Vãn trước kia có chín phần giống ái thê của hắn, thì Hướng Tiểu Vãn bây giờ giống như là thê tử của hắn đang đứng ở trước mặt, ôn nhu mỉm cười với hắn...
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu nhìn Độc Cô Sương một cái, Độc Cô Sương chạm đến đôi mắt của Hướng Tiểu Vãn thì mỉm cười rút thân thể ra.
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được ôn nhu nói: “Tứ tiểu thư là cố ý khóc như vậy đúng không? Tiểu thư sợ phụ thân biết tính tình thật của tiểu thư, đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang tiếng khóc thút thít của Độc Cô Sương ngửa lên, tiếng khóc đã sớm ngừng lại. Nó nhìn Hướng Tiểu Vãn, giống như là lại đánh giá nàng lần nữa, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải càng không ngừng quan sát.
Nhũ mẫu này tại sao lại ôn nhu với mình như thế? Hừ, nhũ mẫu ấy cho là diện mạo giống mẫu thân đã chết thì bé sẽ có hảo cảm với cô ấy sao? Bé ghét nhất người khác tự cho mình là đúng, bé mới không cần được quan tâm...
Độc Cô Sương rũ mắt xuống, bên trong thoáng qua tức giận. Nhũ mẫu đáng chết, ngày sau xem Độc Cô Sương này từ từ chỉnh chết cô, hừ.
Bất quá ngoài mặt, bé giả vờ thật biết điều gật đầu. “Nhũ mẫu, người có thể đừng nói cho phụ thân biết không, con sẽ sửa đổi.”
Trước mắt lừa gạt nhũ mẫu đần này rồi hãy nói, chờ phụ thân không để ý bé nữa, đến lúc đó bé mới hảo hảo chỉnh nhũ mẫu này.
Hướng Tiểu Vãn ôn nhu nhìn Độc Cô Sương, nghe được bé nói sẽ sửa đổi thì nàng nở nụ cười lần nữa, một nụ cười nhìn thật đẹp, để lại một ấn tượng tươi đẹp cho mọi người.
“Nhũ mẫu bảo đảm sẽ không nói cho phụ thân tiểu thư biết, bất quá tiểu thư cũng không thể gạt nhũ mẫu nha, chúng ta ngoéo tay, nhũ mẫu biết tiểu thư là đứa bé ngoan, nhất định nói sẽ giữ lời.” Nói xong, Hướng Tiểu Vãn đưa ra đầu ngón tay về phía Độc Cô Sương.
Độc Cô Sương nhìn Hướng Tiểu Vãn, lại ngắm đầu ngón tay của bé, trên mặt mang vẻ mờ mịt.
Ngoéo tay? Mẹ nó, ngoéo cái gì?
Hướng Tiểu Vãn thấy bé mờ mịt, biết bé không hiểu ý của nàng. Vì vậy nàng kéo ngón tay nho nhỏ của Độc Cô Sương qua, móc với đầu ngón tay của mình, khẽ khom xuống móc ngón tay út của bé, mặt mày nàng cong cong, ôn nhu. “Ngoéo tay, treo ngược, trăm năm cũng không cho đổi.”
Cả người Độc Cô Sương chấn động, đôi mắt to sáng ngời nhìn Hướng Tiểu Vãn, bên trong có một tia phức tạp mà tuổi của bé không nên có, bất quá rất nhanh tia phức tạp này liền được giấu đi, bé nhìn chằm chằm hai ngón tay móc vào nhau, nội tâm có loại cảm giác muốn khóc, bé, bé muốn mẫu thân.
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu nhìn Độc Cô Sương tựa như khóc nhưng không phải là khóc, nàng biết, tiểu nữ oa năm tuổi này nhất định là đang nhớ tới mẫu thân đã chết đi của bé.
Một cánh tay khác, không khỏi nâng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Độc Cô Sương, động tác ôn nhu mà có tiết tấu kia, khiến cho Độc Cô Sương cảm thấy như trong mộng, bé tựa hồ nằm mơ thấy mẫu thân của mình, đang ôm bé, trên mặt, đều là nụ cười cưng chìu.
Ba đứa quỷ khác nhìn một màn này, ánh mắt nho nhỏ cũng thoáng qua kinh ngạc, bất quá bọn chúng cũng không dám biểu hiện ra, sợ bị Độc Cô Diễm thấy.
Không phải chứ, lão tứ thô lỗ đến nỗi khiễn đám nam nhi như bọn chúng cũng thấy xấu hổ, sao có thể an tĩnh ở trong ngực của nhũ mẫu đó?
Chẳng lẽ... Lão Tứ cũng trúng tà sao?
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ đáy lòng truyền đến.
Ngay tại lúc này, Độc Cô Sương trong tay hắn bị người ôm đi.
Độc Cô Diễm liền giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn nhàn nhạt cười, trong đôi mắt đen nhánh thật to lộ ra linh khí, làm an lòng người. Nụ cười này, không giống với bất kỳ nụ cười nào trong quá khứ, hắn nhìn một chút, lại không khỏi si mê.
Nữ nhân trước mắt, vẫn là một bộ quần áo màu trắng, tóc nửa rủ xuống, nhưng ôn nhu tỉ mỉ phát tán quanh thân, làm hắn thoáng như mộng cảnh, nếu nói Hướng Tiểu Vãn trước kia có chín phần giống ái thê của hắn, thì Hướng Tiểu Vãn bây giờ giống như là thê tử của hắn đang đứng ở trước mặt, ôn nhu mỉm cười với hắn...
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu nhìn Độc Cô Sương một cái, Độc Cô Sương chạm đến đôi mắt của Hướng Tiểu Vãn thì mỉm cười rút thân thể ra.
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được ôn nhu nói: “Tứ tiểu thư là cố ý khóc như vậy đúng không? Tiểu thư sợ phụ thân biết tính tình thật của tiểu thư, đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang tiếng khóc thút thít của Độc Cô Sương ngửa lên, tiếng khóc đã sớm ngừng lại. Nó nhìn Hướng Tiểu Vãn, giống như là lại đánh giá nàng lần nữa, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải càng không ngừng quan sát.
Nhũ mẫu này tại sao lại ôn nhu với mình như thế? Hừ, nhũ mẫu ấy cho là diện mạo giống mẫu thân đã chết thì bé sẽ có hảo cảm với cô ấy sao? Bé ghét nhất người khác tự cho mình là đúng, bé mới không cần được quan tâm...
Độc Cô Sương rũ mắt xuống, bên trong thoáng qua tức giận. Nhũ mẫu đáng chết, ngày sau xem Độc Cô Sương này từ từ chỉnh chết cô, hừ.
Bất quá ngoài mặt, bé giả vờ thật biết điều gật đầu. “Nhũ mẫu, người có thể đừng nói cho phụ thân biết không, con sẽ sửa đổi.”
Trước mắt lừa gạt nhũ mẫu đần này rồi hãy nói, chờ phụ thân không để ý bé nữa, đến lúc đó bé mới hảo hảo chỉnh nhũ mẫu này.
Hướng Tiểu Vãn ôn nhu nhìn Độc Cô Sương, nghe được bé nói sẽ sửa đổi thì nàng nở nụ cười lần nữa, một nụ cười nhìn thật đẹp, để lại một ấn tượng tươi đẹp cho mọi người.
“Nhũ mẫu bảo đảm sẽ không nói cho phụ thân tiểu thư biết, bất quá tiểu thư cũng không thể gạt nhũ mẫu nha, chúng ta ngoéo tay, nhũ mẫu biết tiểu thư là đứa bé ngoan, nhất định nói sẽ giữ lời.” Nói xong, Hướng Tiểu Vãn đưa ra đầu ngón tay về phía Độc Cô Sương.
Độc Cô Sương nhìn Hướng Tiểu Vãn, lại ngắm đầu ngón tay của bé, trên mặt mang vẻ mờ mịt.
Ngoéo tay? Mẹ nó, ngoéo cái gì?
Hướng Tiểu Vãn thấy bé mờ mịt, biết bé không hiểu ý của nàng. Vì vậy nàng kéo ngón tay nho nhỏ của Độc Cô Sương qua, móc với đầu ngón tay của mình, khẽ khom xuống móc ngón tay út của bé, mặt mày nàng cong cong, ôn nhu. “Ngoéo tay, treo ngược, trăm năm cũng không cho đổi.”
Cả người Độc Cô Sương chấn động, đôi mắt to sáng ngời nhìn Hướng Tiểu Vãn, bên trong có một tia phức tạp mà tuổi của bé không nên có, bất quá rất nhanh tia phức tạp này liền được giấu đi, bé nhìn chằm chằm hai ngón tay móc vào nhau, nội tâm có loại cảm giác muốn khóc, bé, bé muốn mẫu thân.
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu nhìn Độc Cô Sương tựa như khóc nhưng không phải là khóc, nàng biết, tiểu nữ oa năm tuổi này nhất định là đang nhớ tới mẫu thân đã chết đi của bé.
Một cánh tay khác, không khỏi nâng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Độc Cô Sương, động tác ôn nhu mà có tiết tấu kia, khiến cho Độc Cô Sương cảm thấy như trong mộng, bé tựa hồ nằm mơ thấy mẫu thân của mình, đang ôm bé, trên mặt, đều là nụ cười cưng chìu.
Ba đứa quỷ khác nhìn một màn này, ánh mắt nho nhỏ cũng thoáng qua kinh ngạc, bất quá bọn chúng cũng không dám biểu hiện ra, sợ bị Độc Cô Diễm thấy.
Không phải chứ, lão tứ thô lỗ đến nỗi khiễn đám nam nhi như bọn chúng cũng thấy xấu hổ, sao có thể an tĩnh ở trong ngực của nhũ mẫu đó?
Chẳng lẽ... Lão Tứ cũng trúng tà sao?