Độc Cô Diễm không chần chờ nữa, cúi đầu ngậm trái cây hấp dẫn kia, dùng sức mút, mà một cái tay khác của hắn, vẫn không quên xoa nắn bên mềm mại kia của Hướng Tiểu Vãn.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn nhất thời chấn động, trận trận tê dại càng thêm truyền ra khắp cả người.
Trời ạ, đây là cảm giác gì, ngây ngất, trầm trầm, có chút phiêu, lại có điểm thẹn thùng vội vã, rồi lại mang theo mong đợi...
Đôi mắt Hướng Tiểu Vãn mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã rất đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch to để thở. Nếu không mở ra để thở, chỉ sợ nàng thật muốn ngất đi, loại cảm giác thoải mái xa lạ lại nói không ra lời này, khiến nàng cảm giác mình giống như muốn chìm ở bên trong...
Đồng tử nóng rực của Độc Cô Diễm liếc thấy Hướng Tiểu Vãn như thế thì vẻ mặt thiếu chút nữa cầm giữ không được, cắn răng nhịn xuống đau đớn, hắn che xuống môi mỏng, hôn lên trên cái miệng nhỏ nhắn mở ra của Hướng Tiểu Vãn, đầu lưỡi suồng sã tứ phía phác hoạ hương vị ngọt ngào trong miệng đỏ, cắn nuốt ngọt đẹp của nàng.
Hướng Tiểu Vãn giật mình, sửng sốt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm. Nàng, nàng, nụ hôn đầu của nàng, dĩ nhiên lại bị đoạt đi như vậy?
Trời ơi, thật quá đáng, nàng vẫn ảo tưởng, nụ hôn đầu của nàng muốn ở trong một hoàn cảnh rất lãng mạn hiến tặng cho nam nhân mình thích nhất, nhưng tên khốn kiếp trước mắt này, lại trộm đi nụ hôn đầu của nàng. (tác giả bày tỏ im lặng, ngươi nha cũng bị người ăn được một nửa, lại vẫn muốn giữ được nụ hôn đầu? Thật là một đứa...)
Giận, rất giận, vô cùng giận.
Hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn lóe lên hỏa khí đằng đằng, gương mặt dữ tợn giống như Độc Cô Diễm thiếu nàng mấy trăm năm khoản nợ, mà Độc Cô Diễm say đắm ở trong hôn hít, căn bản không biết biến hoá của Hướng Tiểu Vãn.
Lưỡi nóng của Độc Cô Diễm đang liều mạng vẽ dây dưa đầu lưỡi Hướng Tiểu Vãn thì con ngươi nàng chợt lóe, thầm nghĩ một tiếng, chính là hiện tại.
Sau đó hàm răng dùng sức cắn, giây tiếp theo, một đạo tiếng hô đè nén lại vô cùng thống khổ vang lên.
“Ngao...” Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt có chút khó coi, làm như có tức giận, bất quá nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lại uất ức của Hướng Tiểu Vãn thì trên mặt của hắn lại xuất hiện ôn nhu.
Độc Cô Diễm vừa rời mình, Hướng Tiểu Vãn lập tức cuồn cuộn kéo chăn lên người, hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, sau đó cúi đầu, không nói không nói.
Độc Cô Diễm nhíu lông mày, trên mặt mang vẻ trìu mến ôn nhu cùng áy náy, cúi đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, thật xin lỗi.” Là hắn quá gấp, mới vừa rồi hắn cũng muốn khắc chế mình, nhưng trong cơ thể giống như có một cỗ hơi thở điên cuồng đang tán loạn, làm hắn vốn luôn luôn tỉnh táo giờ khắc này lại hoàn toàn khắc chế không được dục vọng của mình.
Hướng Tiểu Vãn vẫn không có ngẩng đầu, cũng không có nói chuyện.
Độc Cô Diễm nóng nảy, một tay ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực. “Vãn nhi, nói chuyện với ta có được hay không? Là ta không tốt, đều là lỗi của ta, nàng đừng như vậy? Mới vừa rồi là lỗi của ta, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không đối nàng như vậy nữa.”
Giọng nói của Độc Cô Diễm rất là nóng nảy, trong thanh âm mang theo sợ hãi, buổi nói chuyện này, Hướng Tiểu Vãn nghe đến kinh ngạc liên tiếp.
Chậm rãi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Độc Cô Diễm giống như là nhìn quái vật. Nam nhân ở trước mắt, mặt mày vẫn như cũ, tuấn mỹ bức người như khi mới gặp, nhưng sự lãnh khốc giữa hai lông mày của hắn đã tiêu tán, thay vào đó là ôn nhu, yêu thương, cùng với một loại thần sắc phức tạp mà Hướng Tiểu Vãn nhìn không rõ.
Hắn, còn là Độc Cô Diễm đó sao? Không, tuyệt đối không phải, loại cảm giác đó, căn bản không giống. Nếu là Độc Cô Diễm, coi như là mạnh mẽ đoạt lấy nàng, coi như nàng thống khổ vạn phần, Độc Cô Diễm cũng là mặt không thay đổi rời đi.
“Vãn nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng nói chuyện đi, đều là lỗi của ta, nếu như nàng còn tức, vậy nàng đánh ta đi.” Nói xong, Độc Cô Diễm kéo tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn qua, nặng nề tát xuống mặt mình.
Độc Cô Diễm không chần chờ nữa, cúi đầu ngậm trái cây hấp dẫn kia, dùng sức mút, mà một cái tay khác của hắn, vẫn không quên xoa nắn bên mềm mại kia của Hướng Tiểu Vãn.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn nhất thời chấn động, trận trận tê dại càng thêm truyền ra khắp cả người.
Trời ạ, đây là cảm giác gì, ngây ngất, trầm trầm, có chút phiêu, lại có điểm thẹn thùng vội vã, rồi lại mang theo mong đợi...
Đôi mắt Hướng Tiểu Vãn mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã rất đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch to để thở. Nếu không mở ra để thở, chỉ sợ nàng thật muốn ngất đi, loại cảm giác thoải mái xa lạ lại nói không ra lời này, khiến nàng cảm giác mình giống như muốn chìm ở bên trong...
Đồng tử nóng rực của Độc Cô Diễm liếc thấy Hướng Tiểu Vãn như thế thì vẻ mặt thiếu chút nữa cầm giữ không được, cắn răng nhịn xuống đau đớn, hắn che xuống môi mỏng, hôn lên trên cái miệng nhỏ nhắn mở ra của Hướng Tiểu Vãn, đầu lưỡi suồng sã tứ phía phác hoạ hương vị ngọt ngào trong miệng đỏ, cắn nuốt ngọt đẹp của nàng.
Hướng Tiểu Vãn giật mình, sửng sốt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm. Nàng, nàng, nụ hôn đầu của nàng, dĩ nhiên lại bị đoạt đi như vậy?
Trời ơi, thật quá đáng, nàng vẫn ảo tưởng, nụ hôn đầu của nàng muốn ở trong một hoàn cảnh rất lãng mạn hiến tặng cho nam nhân mình thích nhất, nhưng tên khốn kiếp trước mắt này, lại trộm đi nụ hôn đầu của nàng. (tác giả bày tỏ im lặng, ngươi nha cũng bị người ăn được một nửa, lại vẫn muốn giữ được nụ hôn đầu? Thật là một đứa...)
Giận, rất giận, vô cùng giận.
Hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn lóe lên hỏa khí đằng đằng, gương mặt dữ tợn giống như Độc Cô Diễm thiếu nàng mấy trăm năm khoản nợ, mà Độc Cô Diễm say đắm ở trong hôn hít, căn bản không biết biến hoá của Hướng Tiểu Vãn.
Lưỡi nóng của Độc Cô Diễm đang liều mạng vẽ dây dưa đầu lưỡi Hướng Tiểu Vãn thì con ngươi nàng chợt lóe, thầm nghĩ một tiếng, chính là hiện tại.
Sau đó hàm răng dùng sức cắn, giây tiếp theo, một đạo tiếng hô đè nén lại vô cùng thống khổ vang lên.
“Ngao...” Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt có chút khó coi, làm như có tức giận, bất quá nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lại uất ức của Hướng Tiểu Vãn thì trên mặt của hắn lại xuất hiện ôn nhu.
Độc Cô Diễm vừa rời mình, Hướng Tiểu Vãn lập tức cuồn cuộn kéo chăn lên người, hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, sau đó cúi đầu, không nói không nói.
Độc Cô Diễm nhíu lông mày, trên mặt mang vẻ trìu mến ôn nhu cùng áy náy, cúi đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, thật xin lỗi.” Là hắn quá gấp, mới vừa rồi hắn cũng muốn khắc chế mình, nhưng trong cơ thể giống như có một cỗ hơi thở điên cuồng đang tán loạn, làm hắn vốn luôn luôn tỉnh táo giờ khắc này lại hoàn toàn khắc chế không được dục vọng của mình.
Hướng Tiểu Vãn vẫn không có ngẩng đầu, cũng không có nói chuyện.
Độc Cô Diễm nóng nảy, một tay ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực. “Vãn nhi, nói chuyện với ta có được hay không? Là ta không tốt, đều là lỗi của ta, nàng đừng như vậy? Mới vừa rồi là lỗi của ta, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không đối nàng như vậy nữa.”
Giọng nói của Độc Cô Diễm rất là nóng nảy, trong thanh âm mang theo sợ hãi, buổi nói chuyện này, Hướng Tiểu Vãn nghe đến kinh ngạc liên tiếp.
Chậm rãi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Độc Cô Diễm giống như là nhìn quái vật. Nam nhân ở trước mắt, mặt mày vẫn như cũ, tuấn mỹ bức người như khi mới gặp, nhưng sự lãnh khốc giữa hai lông mày của hắn đã tiêu tán, thay vào đó là ôn nhu, yêu thương, cùng với một loại thần sắc phức tạp mà Hướng Tiểu Vãn nhìn không rõ.
Hắn, còn là Độc Cô Diễm đó sao? Không, tuyệt đối không phải, loại cảm giác đó, căn bản không giống. Nếu là Độc Cô Diễm, coi như là mạnh mẽ đoạt lấy nàng, coi như nàng thống khổ vạn phần, Độc Cô Diễm cũng là mặt không thay đổi rời đi.
“Vãn nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng nói chuyện đi, đều là lỗi của ta, nếu như nàng còn tức, vậy nàng đánh ta đi.” Nói xong, Độc Cô Diễm kéo tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn qua, nặng nề tát xuống mặt mình.
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh - Chapter 62
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Độc Cô Diễm không chần chờ nữa, cúi đầu ngậm trái cây hấp dẫn kia, dùng sức mút, mà một cái tay khác của hắn, vẫn không quên xoa nắn bên mềm mại kia của Hướng Tiểu Vãn.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn nhất thời chấn động, trận trận tê dại càng thêm truyền ra khắp cả người.
Trời ạ, đây là cảm giác gì, ngây ngất, trầm trầm, có chút phiêu, lại có điểm thẹn thùng vội vã, rồi lại mang theo mong đợi...
Đôi mắt Hướng Tiểu Vãn mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã rất đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch to để thở. Nếu không mở ra để thở, chỉ sợ nàng thật muốn ngất đi, loại cảm giác thoải mái xa lạ lại nói không ra lời này, khiến nàng cảm giác mình giống như muốn chìm ở bên trong...
Đồng tử nóng rực của Độc Cô Diễm liếc thấy Hướng Tiểu Vãn như thế thì vẻ mặt thiếu chút nữa cầm giữ không được, cắn răng nhịn xuống đau đớn, hắn che xuống môi mỏng, hôn lên trên cái miệng nhỏ nhắn mở ra của Hướng Tiểu Vãn, đầu lưỡi suồng sã tứ phía phác hoạ hương vị ngọt ngào trong miệng đỏ, cắn nuốt ngọt đẹp của nàng.
Hướng Tiểu Vãn giật mình, sửng sốt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm. Nàng, nàng, nụ hôn đầu của nàng, dĩ nhiên lại bị đoạt đi như vậy?
Trời ơi, thật quá đáng, nàng vẫn ảo tưởng, nụ hôn đầu của nàng muốn ở trong một hoàn cảnh rất lãng mạn hiến tặng cho nam nhân mình thích nhất, nhưng tên khốn kiếp trước mắt này, lại trộm đi nụ hôn đầu của nàng. (tác giả bày tỏ im lặng, ngươi nha cũng bị người ăn được một nửa, lại vẫn muốn giữ được nụ hôn đầu? Thật là một đứa...)
Giận, rất giận, vô cùng giận.
Hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn lóe lên hỏa khí đằng đằng, gương mặt dữ tợn giống như Độc Cô Diễm thiếu nàng mấy trăm năm khoản nợ, mà Độc Cô Diễm say đắm ở trong hôn hít, căn bản không biết biến hoá của Hướng Tiểu Vãn.
Lưỡi nóng của Độc Cô Diễm đang liều mạng vẽ dây dưa đầu lưỡi Hướng Tiểu Vãn thì con ngươi nàng chợt lóe, thầm nghĩ một tiếng, chính là hiện tại.
Sau đó hàm răng dùng sức cắn, giây tiếp theo, một đạo tiếng hô đè nén lại vô cùng thống khổ vang lên.
“Ngao...” Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt có chút khó coi, làm như có tức giận, bất quá nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lại uất ức của Hướng Tiểu Vãn thì trên mặt của hắn lại xuất hiện ôn nhu.
Độc Cô Diễm vừa rời mình, Hướng Tiểu Vãn lập tức cuồn cuộn kéo chăn lên người, hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, sau đó cúi đầu, không nói không nói.
Độc Cô Diễm nhíu lông mày, trên mặt mang vẻ trìu mến ôn nhu cùng áy náy, cúi đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, thật xin lỗi.” Là hắn quá gấp, mới vừa rồi hắn cũng muốn khắc chế mình, nhưng trong cơ thể giống như có một cỗ hơi thở điên cuồng đang tán loạn, làm hắn vốn luôn luôn tỉnh táo giờ khắc này lại hoàn toàn khắc chế không được dục vọng của mình.
Hướng Tiểu Vãn vẫn không có ngẩng đầu, cũng không có nói chuyện.
Độc Cô Diễm nóng nảy, một tay ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực. “Vãn nhi, nói chuyện với ta có được hay không? Là ta không tốt, đều là lỗi của ta, nàng đừng như vậy? Mới vừa rồi là lỗi của ta, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không đối nàng như vậy nữa.”
Giọng nói của Độc Cô Diễm rất là nóng nảy, trong thanh âm mang theo sợ hãi, buổi nói chuyện này, Hướng Tiểu Vãn nghe đến kinh ngạc liên tiếp.
Chậm rãi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Độc Cô Diễm giống như là nhìn quái vật. Nam nhân ở trước mắt, mặt mày vẫn như cũ, tuấn mỹ bức người như khi mới gặp, nhưng sự lãnh khốc giữa hai lông mày của hắn đã tiêu tán, thay vào đó là ôn nhu, yêu thương, cùng với một loại thần sắc phức tạp mà Hướng Tiểu Vãn nhìn không rõ.
Hắn, còn là Độc Cô Diễm đó sao? Không, tuyệt đối không phải, loại cảm giác đó, căn bản không giống. Nếu là Độc Cô Diễm, coi như là mạnh mẽ đoạt lấy nàng, coi như nàng thống khổ vạn phần, Độc Cô Diễm cũng là mặt không thay đổi rời đi.
“Vãn nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng nói chuyện đi, đều là lỗi của ta, nếu như nàng còn tức, vậy nàng đánh ta đi.” Nói xong, Độc Cô Diễm kéo tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn qua, nặng nề tát xuống mặt mình.