Toàn bộ suy nghĩ của Hướng Tiểu Vãn đặt trên người Tam công chúa kia, thầm nghĩ: “Thật là vật báu nhân gian hiếm có nha.”
Tam công chúa múa cử động thân thể, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Độc Cô Diễm, dùng ánh mắt lẳng lơ câu hồn, mang theo ý chí quyết tâm, phảng phất hai tia chớp, bay vèo vèo về phía Độc Cô Diễm.
Còn Độc Cô Diễm, vẫn bình tĩnh như thường, không thèm nhìn Tam công chúa lấy một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, nhằm về phía Hướng Tiểu Vãn.
Trong nháy mắt, Hướng Tiểu Vãn hoảng sợ, vội vàng nhìn ra chỗ khác, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm.
Cái tên biến thái đáng chết này, tại sao lại dùng ánh mắt đó phóng điện với nàng? Quả thực là rất lẳng lơ.
Chung Ly Tuyệt lạnh như băng đem hành động của cả hai người thu hết vào mắt, nắm chén rượu trong tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, chén rượu dưới tay crắc một cái, đã bị hắn bóp nát.
Cũng may trong bữa tiệc tiếng đàn sáo vang dội, âm thanh bị bóp nát cũng nhỏ bé, không đáng kể, không ai nghe được.
Độc Cô Diễm nhàn nhã liếc về phía vị trí của Chung Ly Tuyệt, băt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn, dường như suy nghĩ điều gì đó, dời ánh mắt đi, cầm chén rượu lên, hắn tự mình đứng lên kính rượu.
Tam công chúa Chung Ly Yến sử sụng kỹ thuật nghiêng người bay lên chuẩn bị kết thúc, nàng đột nhiên xoay tròn, như một cánh bướm, mũi chân kiễng đứng trên đài cao, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, hiện lên một điệu bộ xinh đẹp vô cùng, giống như một đóa hoa kiều diễm, tỏa ra một sắc thái kinh người.
Trong sân, âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên, thậm chí có người còn đứng lên ghế thét chói tai.
Hướng Tiểu Vãn cũng bị lây không khí trong bữa tiệc, nàng đứng lên, hướng về phía Tam công chúa hô to: “Wow, công chúa người thật TRÂU BÒ ~.~, không nghĩ rằng lời hay ý đẹp như vậy mà công chúa có thể dùng tứ chi diễn tả ra được vô cùng nhuần nhuyễn, công chúa, người quả thật là nhân tài.”
Yến Trung Mỗ đại thần không ngại học hỏi kẻ dưới: “Xin hỏi vị cô nương này, ý của câu lời hay ý đẹp mà người nói là sao?” Hắn nhìn kỹ thuật múa của công chúa, căn bản không nghĩ ra rằng nó có liên quan gì.
Tất cả mọi người cũng tò mò, nghi vấn: “Đúng vậy, không biết là câu danh ngôn nào, không nghĩ ra rằng công chúa thật có tài, càng không ngờ rằng vị cô nương này có ánh mắt sắc bén như vậy, nhìn một cái liền nhận ra thâm ý của công chúa.” Mỗ đại thần nhìn Hướng Tiểu Vãn, lộ ra sự kính nể.
Sau khi biểu diễn xong, nghe được giọng nói của Hướng Tiểu Vãn, Tam công chúa đã thu hồi lại kỹ thuật múa, trở lại vị trí, nàng suy đoán, nhất định là Hướng Tiểu Vãn muốn mở miệng ra nhục nhã nàng, nàng không ngu ngốc để cho nàng ta nhục nhã.
Nhưng khi vừa nghe xong lời nói của Hướng Tiểu Vãn, rõ ràng nàng cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn rất khâm phục kỹ thuật nhảy của nàng, cho nên nàng quyết định thi triển trình độ múa kỹ thuật cao hơn, mặc dù kỹ thuật này mệt chết người. Hiện tại nàng đang rất khó chịu, nhưng vì đợi Hướng Tiểu Vãn nói ra câu danh ngôn kia, cho nên trong hoàn cảnh khá chấn động này, nàng quyết định cắn răng nhịn xuống.
Chung Ly Tuyệt cũng hứng thú dạt dào, cười yếu ớt, ánh mắt sáng quắc nhìn Hướng Tiểu Vãn. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc câu này có ý tứ là gì.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có Độc Cô Diễm thản nhiên, không phải là hắn không hiếu kỳ, mà là hắn vốn hiểu rất rõ Hướng Tiểu Vãn, nàng không nói thì thôi, vừa mở miệng nhất định sẽ kinh hãi thế tục, cho nên hắn mới bình tĩnh.
Nâng chén rượu, ưu nhã để nơi khóe miệng, từ từ uống.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Hướng Tiểu Vãn nhanh chóng bước ra một bước, giọng nói giống như vàng anh, uyển chuyện lay động lòng người: “Danh ngôn đó chính là, một bó hoa tươi cắm bãi phân trâu. Công chúa, thật ra thì ta còn muốn nói với người, một ngọn núi cao ~.~
Phanh
Mới vừa rồi ở trên ghế có tiếng thét chói tai, một gã nam nhân vừa té xuống.
Phốc.
Đang uống rượu, Độc Cô Diễm bỗng phun ra đất, may là hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị lời nói của Hướng Tiểu Vãn làm cho kinh hãi.
Oanh.
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, đến từ Tam công chúa, lúc này nàng bị một câu của Hướng Tiểu Vãn làm cho tức giận đến suýt hộc máu, hận ý càng lúc càng sâu đậm với Hướng Tiểu Vãn, hận không thể bay qua ngay lập tức, đem nàng ta nuốt sống đi.
Cả bữa tiệc, một trận gió lạnh thổi qua, thân thể mọi người cũng run lẩy bẩy.
Hướng Tiểu Vãn nhìn thấy phản ứng mọi người như thế, có chút không hiểu hỏi: “Mọi người có nghi ngờ gì đối với câu danh ngôn này sao? Nếu có nghi ngờ, xin tìm Tam công chúa, với kỹ thuật múa tuyệt vời như thế, nhất định Tam công chúa có thể giải đáp cho quý vị.” Giọng nói không có một chút khinh bỉ gì, nàng thật sự khen ngợi vũ đạo của Tam công chúa.
Nhưng mà câu nói kia, khi Tam công chúa nghe được, lại là sự châm chọc. Nàng bò dậy từ mặt đất, đi về phía chỗ ngồi của mình, mỗi bước đều run rẩy, hận ý làm cho nàng thiếu chút nữa không kềm chế được, hung hăng nắm chặt bàn tay lại, đi đến bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn tới da đầu tê dại, Tam công chúa này rất dọa người nha, không phải là nàng đã khen nàng ta hai câu sao, vì sao lại thể hiện vẻ mặt kích động như thế?
Mặc dù trong lòng có chút xem thường Tam công chúa là không biết bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì một vẻ mặt lễ phép mỉm cười: “Công chúa, điệu múa vừa rồi làm cho người ta cảm thấy kinh động, làm ta nhớ thêm một từ mới, sơn kê vũ kính (Thiên Di: Gà núi khiêu vũ). Công chúa, quả thực là vũ đạo của người lá thiên tài, năm trăm năm sau, chỉ sợ không ai có thể đem hình tượng gà núi phát huy được đến như vậy, có thể nói là thần kỳ.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên trước mặt Tam công chúa.
Nếu như vừa nãy nói là Tam công chúa chỉ có hận ý, thì bây giờ phải nói là hận ý ngập trời. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào dám châm chọc nàng như thế. Từ nhỏ đến lớn khi nàng múa đều được khen ngợi, hơn nữa dung mạo nàng khuynh thành, lần nào múa cũng sẽ khiến vạn người mê, và hôm nay, nàng vốn cho rằng dùng điệu múa đã chuẩn bị mấy tháng có thể chiếm được sự ưu ái của Độc Cô Diễm, vốn là sẽ thành công. Nhưng không ngờ lại bị tiện nhân này nói ba xạo để phá hư.
Nàng thề, nếu không đem tiện nhân kia xương nghiền thành tro, thật sự khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng.
Chung Ly Yến đè chặt hận ý trong lòng nàng, cố gắng khôi phục lại vẻ lạnh lùng cao quý trên mặt, nàng nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng cười một tiếng, tăng thêm vài phần âm lượng để mọi người nghe được rõ ràng.
“Hướng cô nương đã nói như thế, có thể thấy được đã nghiên cứu vũ đạo cực kỳ rõ, rất mong màn biểu diễn kế tiếp của cô nương.” Nói đến đây, nàng dừng lại khụy xuống một chút, nhìn xuống mọi người, giọng nói càng lạnh: “Ta nghĩ tất cả mọi người cũng đang rất mong đợi, nếu như vậy, chúng ta hãy vỗ tay để mời Hướng cô nương lên đài đi.”
Tiếng nói chưa dứt,dưới đài đã rộ lên tiếng vỗ tay rôm rả, có thể thấy được, mọi người ai cũng hết sức mong đợi điệu múa kinh động của Hướng Tiểu Vãn.
Ánh mắt Độc Cô Diễm đăm chiêu nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy Hướng Tiểu Vãn từng múa qua, nàng lên đài như vậy, không biết...
Ánh mắt hoàng đế Độc Cô Tuyệt nóng rực khóa chặt trên người Hướng Tiểu Vãn. Đối với vũ đạo của nàng, hắn rất là mong đợi.
Hướng Tiểu Vãn bị mọi người nhìn chằm chằm, có chút hối lỗi: “Mọi người muốn xem ta múa? Nhưng mà ta nói trước, lát nữa nếu ta nhảy không tốt, mọi người đừng cười nha.”
Mọi người nghe Hướng Tiểu Vãn nói xong, cũng âm thầm cho rằng nàng quá đáng khiêm nhường, đối với màn biểu diễn kế tiếp của nàng càng thêm mong đợi.
Trong lúc ánh mắt mọi người mang theo vạn phần mong đợi, Hướng Tiểu Vãn bước lên võ đài.
Ánh đèn lóe lên, giờ khắc này Hướng Tiểu Vãn thật đẹp, phảng phất như tiên tử hạ phàm, hàng vạn ánh mắt tập trung trên người nàng.
Hướng về phía mọi người, nàng nhẹ nhàng khom người hành lễ, sau đó nghiêm sắc mặt lại, nàng bắt đầu biểu diễn.
“Bài tập thể dục thể thao theo đài bắt đầu:”
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...”
╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗
“Hai, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...”
╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗
...
Mọi người hóa đá ngay tại chỗ...
Toàn bộ suy nghĩ của Hướng Tiểu Vãn đặt trên người Tam công chúa kia, thầm nghĩ: “Thật là vật báu nhân gian hiếm có nha.”
Tam công chúa múa cử động thân thể, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Độc Cô Diễm, dùng ánh mắt lẳng lơ câu hồn, mang theo ý chí quyết tâm, phảng phất hai tia chớp, bay vèo vèo về phía Độc Cô Diễm.
Còn Độc Cô Diễm, vẫn bình tĩnh như thường, không thèm nhìn Tam công chúa lấy một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, nhằm về phía Hướng Tiểu Vãn.
Trong nháy mắt, Hướng Tiểu Vãn hoảng sợ, vội vàng nhìn ra chỗ khác, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm.
Cái tên biến thái đáng chết này, tại sao lại dùng ánh mắt đó phóng điện với nàng? Quả thực là rất lẳng lơ.
Chung Ly Tuyệt lạnh như băng đem hành động của cả hai người thu hết vào mắt, nắm chén rượu trong tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, chén rượu dưới tay crắc một cái, đã bị hắn bóp nát.
Cũng may trong bữa tiệc tiếng đàn sáo vang dội, âm thanh bị bóp nát cũng nhỏ bé, không đáng kể, không ai nghe được.
Độc Cô Diễm nhàn nhã liếc về phía vị trí của Chung Ly Tuyệt, băt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn, dường như suy nghĩ điều gì đó, dời ánh mắt đi, cầm chén rượu lên, hắn tự mình đứng lên kính rượu.
Tam công chúa Chung Ly Yến sử sụng kỹ thuật nghiêng người bay lên chuẩn bị kết thúc, nàng đột nhiên xoay tròn, như một cánh bướm, mũi chân kiễng đứng trên đài cao, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, hiện lên một điệu bộ xinh đẹp vô cùng, giống như một đóa hoa kiều diễm, tỏa ra một sắc thái kinh người.
Trong sân, âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên, thậm chí có người còn đứng lên ghế thét chói tai.
Hướng Tiểu Vãn cũng bị lây không khí trong bữa tiệc, nàng đứng lên, hướng về phía Tam công chúa hô to: “Wow, công chúa người thật TRÂU BÒ ~.~, không nghĩ rằng lời hay ý đẹp như vậy mà công chúa có thể dùng tứ chi diễn tả ra được vô cùng nhuần nhuyễn, công chúa, người quả thật là nhân tài.”
Yến Trung Mỗ đại thần không ngại học hỏi kẻ dưới: “Xin hỏi vị cô nương này, ý của câu lời hay ý đẹp mà người nói là sao?” Hắn nhìn kỹ thuật múa của công chúa, căn bản không nghĩ ra rằng nó có liên quan gì.
Tất cả mọi người cũng tò mò, nghi vấn: “Đúng vậy, không biết là câu danh ngôn nào, không nghĩ ra rằng công chúa thật có tài, càng không ngờ rằng vị cô nương này có ánh mắt sắc bén như vậy, nhìn một cái liền nhận ra thâm ý của công chúa.” Mỗ đại thần nhìn Hướng Tiểu Vãn, lộ ra sự kính nể.
Sau khi biểu diễn xong, nghe được giọng nói của Hướng Tiểu Vãn, Tam công chúa đã thu hồi lại kỹ thuật múa, trở lại vị trí, nàng suy đoán, nhất định là Hướng Tiểu Vãn muốn mở miệng ra nhục nhã nàng, nàng không ngu ngốc để cho nàng ta nhục nhã.
Nhưng khi vừa nghe xong lời nói của Hướng Tiểu Vãn, rõ ràng nàng cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn rất khâm phục kỹ thuật nhảy của nàng, cho nên nàng quyết định thi triển trình độ múa kỹ thuật cao hơn, mặc dù kỹ thuật này mệt chết người. Hiện tại nàng đang rất khó chịu, nhưng vì đợi Hướng Tiểu Vãn nói ra câu danh ngôn kia, cho nên trong hoàn cảnh khá chấn động này, nàng quyết định cắn răng nhịn xuống.
Chung Ly Tuyệt cũng hứng thú dạt dào, cười yếu ớt, ánh mắt sáng quắc nhìn Hướng Tiểu Vãn. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc câu này có ý tứ là gì.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có Độc Cô Diễm thản nhiên, không phải là hắn không hiếu kỳ, mà là hắn vốn hiểu rất rõ Hướng Tiểu Vãn, nàng không nói thì thôi, vừa mở miệng nhất định sẽ kinh hãi thế tục, cho nên hắn mới bình tĩnh.
Nâng chén rượu, ưu nhã để nơi khóe miệng, từ từ uống.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Hướng Tiểu Vãn nhanh chóng bước ra một bước, giọng nói giống như vàng anh, uyển chuyện lay động lòng người: “Danh ngôn đó chính là, một bó hoa tươi cắm bãi phân trâu. Công chúa, thật ra thì ta còn muốn nói với người, một ngọn núi cao ~.~
Phanh
Mới vừa rồi ở trên ghế có tiếng thét chói tai, một gã nam nhân vừa té xuống.
Phốc.
Đang uống rượu, Độc Cô Diễm bỗng phun ra đất, may là hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị lời nói của Hướng Tiểu Vãn làm cho kinh hãi.
Oanh.
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, đến từ Tam công chúa, lúc này nàng bị một câu của Hướng Tiểu Vãn làm cho tức giận đến suýt hộc máu, hận ý càng lúc càng sâu đậm với Hướng Tiểu Vãn, hận không thể bay qua ngay lập tức, đem nàng ta nuốt sống đi.
Cả bữa tiệc, một trận gió lạnh thổi qua, thân thể mọi người cũng run lẩy bẩy.
Hướng Tiểu Vãn nhìn thấy phản ứng mọi người như thế, có chút không hiểu hỏi: “Mọi người có nghi ngờ gì đối với câu danh ngôn này sao? Nếu có nghi ngờ, xin tìm Tam công chúa, với kỹ thuật múa tuyệt vời như thế, nhất định Tam công chúa có thể giải đáp cho quý vị.” Giọng nói không có một chút khinh bỉ gì, nàng thật sự khen ngợi vũ đạo của Tam công chúa.
Nhưng mà câu nói kia, khi Tam công chúa nghe được, lại là sự châm chọc. Nàng bò dậy từ mặt đất, đi về phía chỗ ngồi của mình, mỗi bước đều run rẩy, hận ý làm cho nàng thiếu chút nữa không kềm chế được, hung hăng nắm chặt bàn tay lại, đi đến bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn tới da đầu tê dại, Tam công chúa này rất dọa người nha, không phải là nàng đã khen nàng ta hai câu sao, vì sao lại thể hiện vẻ mặt kích động như thế?
Mặc dù trong lòng có chút xem thường Tam công chúa là không biết bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì một vẻ mặt lễ phép mỉm cười: “Công chúa, điệu múa vừa rồi làm cho người ta cảm thấy kinh động, làm ta nhớ thêm một từ mới, sơn kê vũ kính (Thiên Di: Gà núi khiêu vũ). Công chúa, quả thực là vũ đạo của người lá thiên tài, năm trăm năm sau, chỉ sợ không ai có thể đem hình tượng gà núi phát huy được đến như vậy, có thể nói là thần kỳ.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên trước mặt Tam công chúa.
Nếu như vừa nãy nói là Tam công chúa chỉ có hận ý, thì bây giờ phải nói là hận ý ngập trời. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào dám châm chọc nàng như thế. Từ nhỏ đến lớn khi nàng múa đều được khen ngợi, hơn nữa dung mạo nàng khuynh thành, lần nào múa cũng sẽ khiến vạn người mê, và hôm nay, nàng vốn cho rằng dùng điệu múa đã chuẩn bị mấy tháng có thể chiếm được sự ưu ái của Độc Cô Diễm, vốn là sẽ thành công. Nhưng không ngờ lại bị tiện nhân này nói ba xạo để phá hư.
Nàng thề, nếu không đem tiện nhân kia xương nghiền thành tro, thật sự khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng.
Chung Ly Yến đè chặt hận ý trong lòng nàng, cố gắng khôi phục lại vẻ lạnh lùng cao quý trên mặt, nàng nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng cười một tiếng, tăng thêm vài phần âm lượng để mọi người nghe được rõ ràng.
“Hướng cô nương đã nói như thế, có thể thấy được đã nghiên cứu vũ đạo cực kỳ rõ, rất mong màn biểu diễn kế tiếp của cô nương.” Nói đến đây, nàng dừng lại khụy xuống một chút, nhìn xuống mọi người, giọng nói càng lạnh: “Ta nghĩ tất cả mọi người cũng đang rất mong đợi, nếu như vậy, chúng ta hãy vỗ tay để mời Hướng cô nương lên đài đi.”
Tiếng nói chưa dứt,dưới đài đã rộ lên tiếng vỗ tay rôm rả, có thể thấy được, mọi người ai cũng hết sức mong đợi điệu múa kinh động của Hướng Tiểu Vãn.
Ánh mắt Độc Cô Diễm đăm chiêu nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy Hướng Tiểu Vãn từng múa qua, nàng lên đài như vậy, không biết...
Ánh mắt hoàng đế Độc Cô Tuyệt nóng rực khóa chặt trên người Hướng Tiểu Vãn. Đối với vũ đạo của nàng, hắn rất là mong đợi.
Hướng Tiểu Vãn bị mọi người nhìn chằm chằm, có chút hối lỗi: “Mọi người muốn xem ta múa? Nhưng mà ta nói trước, lát nữa nếu ta nhảy không tốt, mọi người đừng cười nha.”
Mọi người nghe Hướng Tiểu Vãn nói xong, cũng âm thầm cho rằng nàng quá đáng khiêm nhường, đối với màn biểu diễn kế tiếp của nàng càng thêm mong đợi.
Trong lúc ánh mắt mọi người mang theo vạn phần mong đợi, Hướng Tiểu Vãn bước lên võ đài.
Ánh đèn lóe lên, giờ khắc này Hướng Tiểu Vãn thật đẹp, phảng phất như tiên tử hạ phàm, hàng vạn ánh mắt tập trung trên người nàng.
Hướng về phía mọi người, nàng nhẹ nhàng khom người hành lễ, sau đó nghiêm sắc mặt lại, nàng bắt đầu biểu diễn.
“Bài tập thể dục thể thao theo đài bắt đầu:”
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...”
╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗
“Hai, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...”
╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗╔囧╗╔囧╝╚囧╝╚囧╗
...
Mọi người hóa đá ngay tại chỗ...
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh - Chapter 71
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Toàn bộ suy nghĩ của Hướng Tiểu Vãn đặt trên người Tam công chúa kia, thầm nghĩ: “Thật là vật báu nhân gian hiếm có nha.”
Tam công chúa múa cử động thân thể, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Độc Cô Diễm, dùng ánh mắt lẳng lơ câu hồn, mang theo ý chí quyết tâm, phảng phất hai tia chớp, bay vèo vèo về phía Độc Cô Diễm.
Còn Độc Cô Diễm, vẫn bình tĩnh như thường, không thèm nhìn Tam công chúa lấy một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, nhằm về phía Hướng Tiểu Vãn.
Trong nháy mắt, Hướng Tiểu Vãn hoảng sợ, vội vàng nhìn ra chỗ khác, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm.
Cái tên biến thái đáng chết này, tại sao lại dùng ánh mắt đó phóng điện với nàng? Quả thực là rất lẳng lơ.
Chung Ly Tuyệt lạnh như băng đem hành động của cả hai người thu hết vào mắt, nắm chén rượu trong tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, chén rượu dưới tay crắc một cái, đã bị hắn bóp nát.
Cũng may trong bữa tiệc tiếng đàn sáo vang dội, âm thanh bị bóp nát cũng nhỏ bé, không đáng kể, không ai nghe được.
Độc Cô Diễm nhàn nhã liếc về phía vị trí của Chung Ly Tuyệt, băt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn, dường như suy nghĩ điều gì đó, dời ánh mắt đi, cầm chén rượu lên, hắn tự mình đứng lên kính rượu.
Tam công chúa Chung Ly Yến sử sụng kỹ thuật nghiêng người bay lên chuẩn bị kết thúc, nàng đột nhiên xoay tròn, như một cánh bướm, mũi chân kiễng đứng trên đài cao, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, hiện lên một điệu bộ xinh đẹp vô cùng, giống như một đóa hoa kiều diễm, tỏa ra một sắc thái kinh người.
Trong sân, âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên, thậm chí có người còn đứng lên ghế thét chói tai.
Hướng Tiểu Vãn cũng bị lây không khí trong bữa tiệc, nàng đứng lên, hướng về phía Tam công chúa hô to: “Wow, công chúa người thật TRÂU BÒ ~.~, không nghĩ rằng lời hay ý đẹp như vậy mà công chúa có thể dùng tứ chi diễn tả ra được vô cùng nhuần nhuyễn, công chúa, người quả thật là nhân tài.”
Yến Trung Mỗ đại thần không ngại học hỏi kẻ dưới: “Xin hỏi vị cô nương này, ý của câu lời hay ý đẹp mà người nói là sao?” Hắn nhìn kỹ thuật múa của công chúa, căn bản không nghĩ ra rằng nó có liên quan gì.
Tất cả mọi người cũng tò mò, nghi vấn: “Đúng vậy, không biết là câu danh ngôn nào, không nghĩ ra rằng công chúa thật có tài, càng không ngờ rằng vị cô nương này có ánh mắt sắc bén như vậy, nhìn một cái liền nhận ra thâm ý của công chúa.” Mỗ đại thần nhìn Hướng Tiểu Vãn, lộ ra sự kính nể.
Sau khi biểu diễn xong, nghe được giọng nói của Hướng Tiểu Vãn, Tam công chúa đã thu hồi lại kỹ thuật múa, trở lại vị trí, nàng suy đoán, nhất định là Hướng Tiểu Vãn muốn mở miệng ra nhục nhã nàng, nàng không ngu ngốc để cho nàng ta nhục nhã.
Nhưng khi vừa nghe xong lời nói của Hướng Tiểu Vãn, rõ ràng nàng cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn rất khâm phục kỹ thuật nhảy của nàng, cho nên nàng quyết định thi triển trình độ múa kỹ thuật cao hơn, mặc dù kỹ thuật này mệt chết người. Hiện tại nàng đang rất khó chịu, nhưng vì đợi Hướng Tiểu Vãn nói ra câu danh ngôn kia, cho nên trong hoàn cảnh khá chấn động này, nàng quyết định cắn răng nhịn xuống.
Chung Ly Tuyệt cũng hứng thú dạt dào, cười yếu ớt, ánh mắt sáng quắc nhìn Hướng Tiểu Vãn. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc câu này có ý tứ là gì.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có Độc Cô Diễm thản nhiên, không phải là hắn không hiếu kỳ, mà là hắn vốn hiểu rất rõ Hướng Tiểu Vãn, nàng không nói thì thôi, vừa mở miệng nhất định sẽ kinh hãi thế tục, cho nên hắn mới bình tĩnh.
Nâng chén rượu, ưu nhã để nơi khóe miệng, từ từ uống.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Hướng Tiểu Vãn nhanh chóng bước ra một bước, giọng nói giống như vàng anh, uyển chuyện lay động lòng người: “Danh ngôn đó chính là, một bó hoa tươi cắm bãi phân trâu. Công chúa, thật ra thì ta còn muốn nói với người, một ngọn núi cao ~.~
Phanh
Mới vừa rồi ở trên ghế có tiếng thét chói tai, một gã nam nhân vừa té xuống.
Phốc.
Đang uống rượu, Độc Cô Diễm bỗng phun ra đất, may là hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị lời nói của Hướng Tiểu Vãn làm cho kinh hãi.
Oanh.
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, đến từ Tam công chúa, lúc này nàng bị một câu của Hướng Tiểu Vãn làm cho tức giận đến suýt hộc máu, hận ý càng lúc càng sâu đậm với Hướng Tiểu Vãn, hận không thể bay qua ngay lập tức, đem nàng ta nuốt sống đi.
Cả bữa tiệc, một trận gió lạnh thổi qua, thân thể mọi người cũng run lẩy bẩy.
Hướng Tiểu Vãn nhìn thấy phản ứng mọi người như thế, có chút không hiểu hỏi: “Mọi người có nghi ngờ gì đối với câu danh ngôn này sao? Nếu có nghi ngờ, xin tìm Tam công chúa, với kỹ thuật múa tuyệt vời như thế, nhất định Tam công chúa có thể giải đáp cho quý vị.” Giọng nói không có một chút khinh bỉ gì, nàng thật sự khen ngợi vũ đạo của Tam công chúa.
Nhưng mà câu nói kia, khi Tam công chúa nghe được, lại là sự châm chọc. Nàng bò dậy từ mặt đất, đi về phía chỗ ngồi của mình, mỗi bước đều run rẩy, hận ý làm cho nàng thiếu chút nữa không kềm chế được, hung hăng nắm chặt bàn tay lại, đi đến bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn tới da đầu tê dại, Tam công chúa này rất dọa người nha, không phải là nàng đã khen nàng ta hai câu sao, vì sao lại thể hiện vẻ mặt kích động như thế?
Mặc dù trong lòng có chút xem thường Tam công chúa là không biết bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì một vẻ mặt lễ phép mỉm cười: “Công chúa, điệu múa vừa rồi làm cho người ta cảm thấy kinh động, làm ta nhớ thêm một từ mới, sơn kê vũ kính (Thiên Di: Gà núi khiêu vũ). Công chúa, quả thực là vũ đạo của người lá thiên tài, năm trăm năm sau, chỉ sợ không ai có thể đem hình tượng gà núi phát huy được đến như vậy, có thể nói là thần kỳ.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên trước mặt Tam công chúa.
Nếu như vừa nãy nói là Tam công chúa chỉ có hận ý, thì bây giờ phải nói là hận ý ngập trời. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào dám châm chọc nàng như thế. Từ nhỏ đến lớn khi nàng múa đều được khen ngợi, hơn nữa dung mạo nàng khuynh thành, lần nào múa cũng sẽ khiến vạn người mê, và hôm nay, nàng vốn cho rằng dùng điệu múa đã chuẩn bị mấy tháng có thể chiếm được sự ưu ái của Độc Cô Diễm, vốn là sẽ thành công. Nhưng không ngờ lại bị tiện nhân này nói ba xạo để phá hư.
Nàng thề, nếu không đem tiện nhân kia xương nghiền thành tro, thật sự khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng.
Chung Ly Yến đè chặt hận ý trong lòng nàng, cố gắng khôi phục lại vẻ lạnh lùng cao quý trên mặt, nàng nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng cười một tiếng, tăng thêm vài phần âm lượng để mọi người nghe được rõ ràng.
“Hướng cô nương đã nói như thế, có thể thấy được đã nghiên cứu vũ đạo cực kỳ rõ, rất mong màn biểu diễn kế tiếp của cô nương.” Nói đến đây, nàng dừng lại khụy xuống một chút, nhìn xuống mọi người, giọng nói càng lạnh: “Ta nghĩ tất cả mọi người cũng đang rất mong đợi, nếu như vậy, chúng ta hãy vỗ tay để mời Hướng cô nương lên đài đi.”
Tiếng nói chưa dứt,dưới đài đã rộ lên tiếng vỗ tay rôm rả, có thể thấy được, mọi người ai cũng hết sức mong đợi điệu múa kinh động của Hướng Tiểu Vãn.
Ánh mắt Độc Cô Diễm đăm chiêu nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy Hướng Tiểu Vãn từng múa qua, nàng lên đài như vậy, không biết...
Ánh mắt hoàng đế Độc Cô Tuyệt nóng rực khóa chặt trên người Hướng Tiểu Vãn. Đối với vũ đạo của nàng, hắn rất là mong đợi.
Hướng Tiểu Vãn bị mọi người nhìn chằm chằm, có chút hối lỗi: “Mọi người muốn xem ta múa? Nhưng mà ta nói trước, lát nữa nếu ta nhảy không tốt, mọi người đừng cười nha.”
Mọi người nghe Hướng Tiểu Vãn nói xong, cũng âm thầm cho rằng nàng quá đáng khiêm nhường, đối với màn biểu diễn kế tiếp của nàng càng thêm mong đợi.
Trong lúc ánh mắt mọi người mang theo vạn phần mong đợi, Hướng Tiểu Vãn bước lên võ đài.
Ánh đèn lóe lên, giờ khắc này Hướng Tiểu Vãn thật đẹp, phảng phất như tiên tử hạ phàm, hàng vạn ánh mắt tập trung trên người nàng.
Hướng về phía mọi người, nàng nhẹ nhàng khom người hành lễ, sau đó nghiêm sắc mặt lại, nàng bắt đầu biểu diễn.