Hướng Tiểu Vãn nhảy xong đã lâu, bữa tiệc đều là trầm tĩnh giống như chết.
Nàng sợ hãi đi về phía bàn tiệc của công chúa, âm thầm khấn, tiểu thuyết xuyên việt không phải là viết như vậy sao, nữ chủ lên đài biểu diễn một chút gì đó có ý mới, sau đó dưới đài thanh âm trầm trồ khen ngợi, chẳng lẽ là chỗ nào đó sai lầm?
“Tốt, rất tốt.” Độc Cô Diễm đứng lên, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn ôn nhu cười một tiếng, sau đó tiếng vỗ tay vang dội.
Lúc này Chung Ly Tuyệt cũng hắng giọng cười to. “Ha ha ha ha, không tệ, Tiểu Vãn nhảy rất có ý tứ, trẫm rất thích.”
Hoàng đế đều nói thích, các đại thần trong tiệc nào dám nói không thích. Vì vậy, tất cả mọi người đứng lên, tiếng vỗ tay như sấm hoa lạp lạp vang lên.
Hướng Tiểu Vãn ngồi vào bàn tiệc công chúa, cả người đều là hoảng hoảng hốt hốt, tiếng vỗ tay này cũng quá rung động, mặc dù nàng nhảy rất có ý mới không tồi, nhưng cũng không đẹp đến khiến mọi người trong tiệc có vẻ mặt này đâu.
Đặc biệt là một đại thần mới vừa rồi từ trên ghế rơi xuống, mặt vặn vẹo một hồi, nhìn Hướng Tiểu Vãn, bộ mặt co quắp từng trận.
Chung Ly Yến hận hận liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, cười lạnh nói: “Vũ điệu của Hướng cô nương quả nhiên không giống bình thường, quả nhiên là ‘vũ điệu kinh thế.’” Bốn chữ kia, Chung Ly Yến cắn đặc biệt nặng, ý vị châm chọc mười phần.
Hướng Tiểu Vãn vô hại cười một tiếng. “Cám ơn công chúa khích lệ, hắc hắc, được công chúa khen như vậy, ta cũng có chút ngượng ngùng.” Nói xong, bưng miệng cười, ánh mắt ngượng ngùng chớp chớp đối với Tam công chúa.
Mọi người bên cạnh tam công chúa, thở lạnh trận trận.
Mà Tam công chúa là giận đến mặt phẫn đỏ. “Thối lắm, Bổn công chúa khi nào khen ngươi.” Nàng bây giờ không nhịn được bạo nói tục rồi, trong lòng bắt đầu đánh giá Hướng Tiểu Vãn lại lần nữa.
Hướng Tiểu Vãn này, tuyệt đối không đơn giản, nàng nhịn đau lấy ra con ếch máu cũng giết không được, điều này cũng quên đi, lại vẫn bị này Hướng Tiểu Vãn ba lần bốn lượt trêu, lấy thông minh tài trí của mình, người bình thường tuyệt đối không thể bất động thanh sắc trêu nàng như vậy. Hừ, Hướng Tiểu Vãn này nhất định là đang giả bộ ngu.
Rất tốt, ngươi đã thích như vậy, vậy ta sẽ để cho ngươi ngu thật.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Tam công chúa Chung Ly Yến, một tia sáng không dễ dàng phát giác từ trong mắt của nàng thoáng qua, chỉ là trong nháy mắt, liền đã mất tung tích, khôi phục cười yếu ớt ngơ ngác vô hại kia.
Trong lòng, nàng đã đoán được, chất độc bị Như Hương nuốt vào, là ai để rồi, chỉ cần không trở lại chọc nàng, nàng Hướng Tiểu Vãn có thể làm kẻ ngu cái gì cũng không biết, nhưng nếu như ba lần bốn lượt ám sát nàng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết đâu.
Ở cổ đại này, nàng chỉ muốn an toàn mạng sống, nếu như cũng không thể thoát khỏi bị số mạng dây dưa, như vậy nàng nhất định sẽ dũng cảm đứng ra, cho dù chết, nàng cũng sẽ không khiếp đảm.
Mấy ngày qua, nàng vẫn luôn âm thầm suy tư một ít chuyện, thái độ không giải thích được của Độc Cô Diễm đối với nàng, khiến cho nàng có chút sợ, mặc dù chung đụng với Độc Cô Diễm nàng thật rất vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy, Độc Cô Diễm như vậy chỉ là một ảo ảnh không thành thật, nàng từng vô số lần nghĩ đến, Độc Cô Diễm biến thái như vậy, có phải là nam nhân áo đen thần bí gây nên?
Mơ hồ, Hướng Tiểu Vãn cảm thấy có âm mưu gì đó đang trồi lên mặt nước, nhưng nàng lại nghĩ không tới là cái gì.
Đối với Độc Cô Diễm, nàng không thể không có cảm giác, mấy ngày qua từng ly từng tý chiếu vào đầu, nàng biết mình thích nam nhân này, chẳng qua là phần thích này, có chút nặng nề, thân phận chủ nhân thân thể này của nàng không rõ, tựa hồ cũng có quan hệ lớn với người áo đen. Nàng đoán, chủ nhân vốn có của thân thể này, là con cờ người áo đen kia cố ý đặt cạnh Độc Cô Diễm, mà bây giờ, người áo đen kia bắt đầu đi nước cờ này.
Hướng Tiểu Vãn khẽ rũ tròng mắt xuống, không nói thêm gì nữa, cả người an tĩnh đến có chút dị thường.
Chung Ly Yến nhìn vặn lông mày, càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng, Hướng Tiểu Vãn này, nhất định là đang giả bộ ngu, người này, cần phải diệt trừ.
“Chư vị, trẫm mời mọi người một ly.” Ở bên trong an tĩnh, Chung Ly tuyệt bưng ly rượu lên, hướng mọi người uống một hơi cạn sạch.
“Tạ hoàng thượng, bọn thần cũng kính hoàng thượng một ly.”
Lúc này không khí lại bị kéo ra, yến tiệc náo nhiệt.
Chung Ly Tuyệt nhìn chúng đại thần trong tiệc, mắt màu đen đồng chợt lóe, mơ hồ quét qua Độc Cô Diễm, cuối cùng lại cười nói: “Chiêu sinh yến hôm nay, trẫm có một chuyện vui chia xẻ cùng chư vị.”
“Chúc mừng hoàng thượng, thần cả gan hỏi, không biết là việc vui gì?” Có người lập tức nịnh hót lên tiếng.
Ánh mắt Chung Ly Tuyệt bất động, vẫn rơi vào trên người Độc Cô Diễm, nụ cười kia, sâu hơn. “Nói đến chuyện vui này, thật ra thì quan hệ với Đại tướng quân rất lớn.”
Lần này, chúng thần tử trên tiệc bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, trong lòng cũng đoán ra chuyện vui theo lời hoàng thượng là thế nào.
Mọi người, cũng mang theo ánh mắt tựa như hâm mộ vừa tựa như đồng tình nhìn Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm cũng là vẻ mặt bình thường, mắt ưng thâm thúy thoáng qua bén nhọn, hắn nắm ly rượu, động tác lười biếng uống.
“Hoàng thượng, thần có một chuyện thỉnh cầu hoàng thượng.” Độc Cô Diễm để ly rượu xuống, lãnh đạm nói ra miệng.
Nghe được Độc Cô Diễm nói như vậy, mũi nhọn trong hai tròng mắt Chung Ly Tuyệt chợt lóe, thần giác cười cứng lại, bất quá động tác rất nhỏ này, trừ Độc Cô Diễm ra, sợ không ai nhìn ra được.
“Diễm, cần gì phải khách sáo với trẫm, nói đi.” Thật ra thì ngay từ lúc Độc Cô Diễm vừa mở miệng, hắn liền biết Độc Cô Diễm muốn nói gì rồi, chỉ sợ tính toán của mình sớm bị Độc Cô Diễm nhìn ra, cho nên hắn mới muốn nói ra trước hắn ta một bước, đoạt cơ hội mở miệng trước.
Trong lòng có không cam lòng và nhàn nhạt oán hận trải qua, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha cho cơ hội này, nữ nhân gọi là Hướng Tiểu Vãn này, chỉ có thể là của Chung Ly Tuyệt hắn, cho dù như thế nào hắn cũng muốn đoạt lấy.
Thu lại suy nghĩ trong lòng, Chung Ly Tuyệt cười đến cực kỳ sáng sủa.
Độc Cô Diễm đứng lên, chậm rãi hướng bàn tiệc công chúa đi tới, một đường mà đến, các thần tử bên cạnh cũng nghị luận ầm ĩ.
Bên bàn tiệc công chúa, Tam công chúa mặt mong đợi, cái eo thẳng tắp, mặt xinh đẹp nhìn về Độc Cô Diễm, cười đến cực kỳ đắc ý.
Nàng cũng biết, Diễm ca ca nhất định sẽ lựa chọn nàng. Tay Chung Ly Yến đặt ở trên đùi đưa ra ngoài, nàng tính toán ở trong nháy mắt nhanh nhất, chuyển tới Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm lướt qua mọi người, đi tới trước gót chân của nàng.
Chung Ly Yến thấy vậy, làm bộ như ngượng ngùng cười một tiếng, tay kia đưa ra ngoài. “Diễm ca ca, ca thật đáng ghét, kéo tay người ta trước mặt nhiều người như vậy.”
Hướng Tiểu Vãn ngồi ở vị trí cuối cùng sau nàng, nổi lên từng tầng da gà.
Độc Cô Diễm lướt qua nàng ta, chân mày cũng không nhăn hạ xuống, chứ đừng nói chi là nhìn nàng ta, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn, đứng lại, ánh mắt ôn nhu mà lại nóng rực ngưng mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, không nhúc nhích nhìn Độc Cô Diễm, hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt, giống như tất cả trong nháy mắt đó dừng lại, vĩnh hằng.
Chung Ly Yến nhìn cái tay thất bại của mình, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong ánh mắt nín cười của mọi người, Chung Ly Yến rốt cục không nhịn được rống to lên tiếng. “Độc Cô Diễm, ca có ý gì?”
Hướng Tiểu Vãn nhảy xong đã lâu, bữa tiệc đều là trầm tĩnh giống như chết.
Nàng sợ hãi đi về phía bàn tiệc của công chúa, âm thầm khấn, tiểu thuyết xuyên việt không phải là viết như vậy sao, nữ chủ lên đài biểu diễn một chút gì đó có ý mới, sau đó dưới đài thanh âm trầm trồ khen ngợi, chẳng lẽ là chỗ nào đó sai lầm?
“Tốt, rất tốt.” Độc Cô Diễm đứng lên, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn ôn nhu cười một tiếng, sau đó tiếng vỗ tay vang dội.
Lúc này Chung Ly Tuyệt cũng hắng giọng cười to. “Ha ha ha ha, không tệ, Tiểu Vãn nhảy rất có ý tứ, trẫm rất thích.”
Hoàng đế đều nói thích, các đại thần trong tiệc nào dám nói không thích. Vì vậy, tất cả mọi người đứng lên, tiếng vỗ tay như sấm hoa lạp lạp vang lên.
Hướng Tiểu Vãn ngồi vào bàn tiệc công chúa, cả người đều là hoảng hoảng hốt hốt, tiếng vỗ tay này cũng quá rung động, mặc dù nàng nhảy rất có ý mới không tồi, nhưng cũng không đẹp đến khiến mọi người trong tiệc có vẻ mặt này đâu.
Đặc biệt là một đại thần mới vừa rồi từ trên ghế rơi xuống, mặt vặn vẹo một hồi, nhìn Hướng Tiểu Vãn, bộ mặt co quắp từng trận.
Chung Ly Yến hận hận liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, cười lạnh nói: “Vũ điệu của Hướng cô nương quả nhiên không giống bình thường, quả nhiên là ‘vũ điệu kinh thế.’” Bốn chữ kia, Chung Ly Yến cắn đặc biệt nặng, ý vị châm chọc mười phần.
Hướng Tiểu Vãn vô hại cười một tiếng. “Cám ơn công chúa khích lệ, hắc hắc, được công chúa khen như vậy, ta cũng có chút ngượng ngùng.” Nói xong, bưng miệng cười, ánh mắt ngượng ngùng chớp chớp đối với Tam công chúa.
Mọi người bên cạnh tam công chúa, thở lạnh trận trận.
Mà Tam công chúa là giận đến mặt phẫn đỏ. “Thối lắm, Bổn công chúa khi nào khen ngươi.” Nàng bây giờ không nhịn được bạo nói tục rồi, trong lòng bắt đầu đánh giá Hướng Tiểu Vãn lại lần nữa.
Hướng Tiểu Vãn này, tuyệt đối không đơn giản, nàng nhịn đau lấy ra con ếch máu cũng giết không được, điều này cũng quên đi, lại vẫn bị này Hướng Tiểu Vãn ba lần bốn lượt trêu, lấy thông minh tài trí của mình, người bình thường tuyệt đối không thể bất động thanh sắc trêu nàng như vậy. Hừ, Hướng Tiểu Vãn này nhất định là đang giả bộ ngu.
Rất tốt, ngươi đã thích như vậy, vậy ta sẽ để cho ngươi ngu thật.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Tam công chúa Chung Ly Yến, một tia sáng không dễ dàng phát giác từ trong mắt của nàng thoáng qua, chỉ là trong nháy mắt, liền đã mất tung tích, khôi phục cười yếu ớt ngơ ngác vô hại kia.
Trong lòng, nàng đã đoán được, chất độc bị Như Hương nuốt vào, là ai để rồi, chỉ cần không trở lại chọc nàng, nàng Hướng Tiểu Vãn có thể làm kẻ ngu cái gì cũng không biết, nhưng nếu như ba lần bốn lượt ám sát nàng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết đâu.
Ở cổ đại này, nàng chỉ muốn an toàn mạng sống, nếu như cũng không thể thoát khỏi bị số mạng dây dưa, như vậy nàng nhất định sẽ dũng cảm đứng ra, cho dù chết, nàng cũng sẽ không khiếp đảm.
Mấy ngày qua, nàng vẫn luôn âm thầm suy tư một ít chuyện, thái độ không giải thích được của Độc Cô Diễm đối với nàng, khiến cho nàng có chút sợ, mặc dù chung đụng với Độc Cô Diễm nàng thật rất vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy, Độc Cô Diễm như vậy chỉ là một ảo ảnh không thành thật, nàng từng vô số lần nghĩ đến, Độc Cô Diễm biến thái như vậy, có phải là nam nhân áo đen thần bí gây nên?
Mơ hồ, Hướng Tiểu Vãn cảm thấy có âm mưu gì đó đang trồi lên mặt nước, nhưng nàng lại nghĩ không tới là cái gì.
Đối với Độc Cô Diễm, nàng không thể không có cảm giác, mấy ngày qua từng ly từng tý chiếu vào đầu, nàng biết mình thích nam nhân này, chẳng qua là phần thích này, có chút nặng nề, thân phận chủ nhân thân thể này của nàng không rõ, tựa hồ cũng có quan hệ lớn với người áo đen. Nàng đoán, chủ nhân vốn có của thân thể này, là con cờ người áo đen kia cố ý đặt cạnh Độc Cô Diễm, mà bây giờ, người áo đen kia bắt đầu đi nước cờ này.
Hướng Tiểu Vãn khẽ rũ tròng mắt xuống, không nói thêm gì nữa, cả người an tĩnh đến có chút dị thường.
Chung Ly Yến nhìn vặn lông mày, càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng, Hướng Tiểu Vãn này, nhất định là đang giả bộ ngu, người này, cần phải diệt trừ.
“Chư vị, trẫm mời mọi người một ly.” Ở bên trong an tĩnh, Chung Ly tuyệt bưng ly rượu lên, hướng mọi người uống một hơi cạn sạch.
“Tạ hoàng thượng, bọn thần cũng kính hoàng thượng một ly.”
Lúc này không khí lại bị kéo ra, yến tiệc náo nhiệt.
Chung Ly Tuyệt nhìn chúng đại thần trong tiệc, mắt màu đen đồng chợt lóe, mơ hồ quét qua Độc Cô Diễm, cuối cùng lại cười nói: “Chiêu sinh yến hôm nay, trẫm có một chuyện vui chia xẻ cùng chư vị.”
“Chúc mừng hoàng thượng, thần cả gan hỏi, không biết là việc vui gì?” Có người lập tức nịnh hót lên tiếng.
Ánh mắt Chung Ly Tuyệt bất động, vẫn rơi vào trên người Độc Cô Diễm, nụ cười kia, sâu hơn. “Nói đến chuyện vui này, thật ra thì quan hệ với Đại tướng quân rất lớn.”
Lần này, chúng thần tử trên tiệc bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, trong lòng cũng đoán ra chuyện vui theo lời hoàng thượng là thế nào.
Mọi người, cũng mang theo ánh mắt tựa như hâm mộ vừa tựa như đồng tình nhìn Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm cũng là vẻ mặt bình thường, mắt ưng thâm thúy thoáng qua bén nhọn, hắn nắm ly rượu, động tác lười biếng uống.
“Hoàng thượng, thần có một chuyện thỉnh cầu hoàng thượng.” Độc Cô Diễm để ly rượu xuống, lãnh đạm nói ra miệng.
Nghe được Độc Cô Diễm nói như vậy, mũi nhọn trong hai tròng mắt Chung Ly Tuyệt chợt lóe, thần giác cười cứng lại, bất quá động tác rất nhỏ này, trừ Độc Cô Diễm ra, sợ không ai nhìn ra được.
“Diễm, cần gì phải khách sáo với trẫm, nói đi.” Thật ra thì ngay từ lúc Độc Cô Diễm vừa mở miệng, hắn liền biết Độc Cô Diễm muốn nói gì rồi, chỉ sợ tính toán của mình sớm bị Độc Cô Diễm nhìn ra, cho nên hắn mới muốn nói ra trước hắn ta một bước, đoạt cơ hội mở miệng trước.
Trong lòng có không cam lòng và nhàn nhạt oán hận trải qua, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha cho cơ hội này, nữ nhân gọi là Hướng Tiểu Vãn này, chỉ có thể là của Chung Ly Tuyệt hắn, cho dù như thế nào hắn cũng muốn đoạt lấy.
Thu lại suy nghĩ trong lòng, Chung Ly Tuyệt cười đến cực kỳ sáng sủa.
Độc Cô Diễm đứng lên, chậm rãi hướng bàn tiệc công chúa đi tới, một đường mà đến, các thần tử bên cạnh cũng nghị luận ầm ĩ.
Bên bàn tiệc công chúa, Tam công chúa mặt mong đợi, cái eo thẳng tắp, mặt xinh đẹp nhìn về Độc Cô Diễm, cười đến cực kỳ đắc ý.
Nàng cũng biết, Diễm ca ca nhất định sẽ lựa chọn nàng. Tay Chung Ly Yến đặt ở trên đùi đưa ra ngoài, nàng tính toán ở trong nháy mắt nhanh nhất, chuyển tới Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm lướt qua mọi người, đi tới trước gót chân của nàng.
Chung Ly Yến thấy vậy, làm bộ như ngượng ngùng cười một tiếng, tay kia đưa ra ngoài. “Diễm ca ca, ca thật đáng ghét, kéo tay người ta trước mặt nhiều người như vậy.”
Hướng Tiểu Vãn ngồi ở vị trí cuối cùng sau nàng, nổi lên từng tầng da gà.
Độc Cô Diễm lướt qua nàng ta, chân mày cũng không nhăn hạ xuống, chứ đừng nói chi là nhìn nàng ta, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn, đứng lại, ánh mắt ôn nhu mà lại nóng rực ngưng mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, không nhúc nhích nhìn Độc Cô Diễm, hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt, giống như tất cả trong nháy mắt đó dừng lại, vĩnh hằng.
Chung Ly Yến nhìn cái tay thất bại của mình, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong ánh mắt nín cười của mọi người, Chung Ly Yến rốt cục không nhịn được rống to lên tiếng. “Độc Cô Diễm, ca có ý gì?”