“Được, được, là tôi sai, tôi nhận sai còn chưa được sao? Thiên Vũ …” A Hạo ôm eo hắn, dùng giọng nói nũng nịu để thuyết phục.
“Cút!”
Thiên Vũ thúc khuỷu tay ra sau, A Hạo đột nhiên “Ái” một tiếng, vô cùng đau khổ ôm ngực, gục lên sô pha.
“Anh ra tay được thật à? Anh biết chỗ này có vết thương do súng bắn không, vết thương do súng đó!” Giọng A Hạo cực kỳ tủi thân.
“Biết là vết thương do súng bắn! Món nợ này tôi còn chưa tính cho cậu đâu! Không phải Tiêu Nam muốn mạng tôi thì đến lượt cậu muốn mạng tôi! Cậu nghĩ cậu làm thế thì tôi có thể thanh thản sống hả??”
“Lúc ấy tôi cũng không kịp nghĩ …”
“Từ giờ cậu nghĩ đi!” Thiên Vũ trừng gã.
A Hạo cười với hắn, vẫn cưng chiều như thế, tươi tắn như ánh mặt trời, nụ cười tươi tắn trong mắt Thiên Vũ giống như quý giá vô cùng, lóa cả mắt.
Lúc đó Thiên Vũ thật sự nghĩ rằng hắn sẽ không thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng này nữa.
Dù bây giờ đã được nửa năm, hắn đang ngồi trong phòng khách một tòa biệt thự ở Vancouver, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, mặt cỏ xanh biếc, thằng bé nước ngoài nhà hàng xóm đang chơi trốn tìm, Thiên Vũ vẫn có cảm giác không thật Thiên Vũ
Hắn vẫn luôn mơ thấy A Hạo người đầy máu nằm trong lòng hắn. Hắn luôn bừng tỉnh từ giấc mộng, thấy A Hạo đang ngủ say bên cạnh, Thiên Vũ vươn người ôm gã, cảm nhận hơi ấm cơ thể gã …
Mất rồi lại có được, trước kia Thiên Vũ không hiểu.
Hắn chưa từng tin tưởng Phật tổ, Thần linh hay Thượng đế. Thế nhưng bây giờ Thiên Vũ biết ơn số mệnh chưa từng có này.
Ngày đó, may là để phòng ngừa chuyện bất ngờ nên trước đó Chu Tiểu Châu đã để xe cứu thương cùng như nhân viên chăm sóc, chữa bệnh đi sau xe cảnh sát, bọn họ kịp thời cứu được A Hạo nhờ khoảng thời gian quý giá đó.
Ngày đó, may là phát súng kia của Tiêu Nam không trúng ngay vào tim mà còn cách mấy cen-ti-met.
Ngày đó, Thiên Vũ thì thầm bên tai A Hạo, tôi còn chưa nghe cậu nói câu kia, cậu phải tỉnh lại, nói với tôi lần nữa.
Chuyện này là cậu nợ tôi, cậu phải nói lần nữa …
“Thiên Vũ, anh xem, Trí Tuệ lại gửi thư đến này.”
A Hạo ngồi trước máy tính, hưng phấn mở thư ra ra, trong thư là ảnh một cô bé mảnh mai đang ôm một ông già cười tươi, Trí Tuệ để tay hình chữ V.
Thiên Vũ đi đến, thấy trong thư cô bé hỏi: Anh, khi nào các anh sẽ quay về?
Hắn nhìn màn hình, gõ mấy chữ vào ô trả lời:
“Bọn anh sẽ về ăn Tết.”
A Hạo nhìn mấy chữ này, cười với hắn …
Sau khi vết thương của gã khỏi, Thiên Vũ và gã cùng nhau đến Vancouver tĩnh dưỡng.
Trước khi đi Tề Chính Phong nói với hắn cứ yên tâm đi, ông sẽ quản lý Biển sao thay hắn, chờ hắn về nhất định sẽ trao lại một Biển sao giống như ban đầu.
Cảnh sát công bố Long sẹo của Tân Đông cũng tham gia vụ bắn nhau trên đảo ngày đó, trong lúc bắn nhau đã bị cảnh sát hạ gục.
Ngay sau đó Trương Cường liền nâng đỡ một gã thanh niên khác, ông ta gần như làm lại con đường A Hạo từng đi, trở thành lá chắn cho ông ta. Đương nhiên chuyện sau đó đều là việc của người khác, không còn dính dáng gì đến A Hạo với Thiên Vũ cả.
Chu Tiểu Châu cũng quay về đơn vị. Có lần cậu ta ngồi cùng với Thiên Vũ, nhìn hắn mà bảo nếu anh dám phụ lòng anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Thế nhưng cậu không có cơ hội đâu. Mãi mãi không có.
Trước khi ra nước ngoài, Thiên Vũ đi gặp Tiêu Nam.
Y không chết. Ngày đó y cũng được cứu nên lấy về được cái mạng.
Thế nhưng Tiêu Nam không còn là y trước đây nữa.
Lúc Thiên Vũ nhìn hắn, Tiêu Nam mặc quần áo sọc của bệnh nhân, đang chơi với một cô bé 5, 6 tuổi trong vườn hoa bệnh viện.
Hai người chơi rất vui, nét mặt Tiêu Nam vô cùng trẻ con, Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ khuôn mặt đó cũng có thể có biểu cảm như vậy.
Mẹ cô bé đi đến, khó chịu mà kéo con gái đi.
“Mẹ, con muốn chơi thêm một lúc, đây là bạn mới của con.” Cô bé không muốn đi,
“Không chơi với nó! Nó là thằng ngốc mà!” Mẹ cô gái chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này có vấn đề này!”
Tiêu Nam bắt đầu thất vọng, nhìn cô bé bị mẹ lôi đi.
Bác sĩ nói Tiêu Nam bị tổn thương não vĩnh viễn, không thể hồi phục được, không biến thành người thực vật đã là may mắn lắm rồi. Giờ y là một tên ngốc nhưng rút cục lại có được khoảng thời gian đơn thuần nhất trong cuộc đời.
Có một thanh niên trẻ đến gần Tiêu Nam, cho hắn một quả táo.
Tiêu Nam vui vẻ gặm táo như thể tất cả chuyện trong thiên hạ đều không quan trọng bằng một quả táo.
Thanh niên kia im lặng nhìn Tiêu Nam, nhẹ nhàng sửa sang ít tóc cho y.
Thiên Vũ từng gặp người này. Cậu ta từng là bạn tình của Tiêu Nam, tên là Tiểu Siêu.
Cậu ta chẳng qua chỉ là một trong vô số bạn tình của Tiêu Nam nên sớm bị y chán mà vứt bỏ. Thế nhưng thế giới này có lẽ kiểu người gì cũng có, sẽ có người không quan tâm y là người thế nào mà thật lòng với y.
Thiên Vũ không biết Tiêu Nam cũng có cái phúc này, giờ khắc này đây mà vẫn còn một người như vậy.
“Anh Nam, ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi đuổi bướm được không?” Tiểu Siêu nhẹ nhàng nói với y.
Trong mắt tiểu Siêu hiện lên sự đau khổ, thế nhưng cậu ta cam tâm, vui vẻ chịu đựng. Cậu ta đỡ Tiêu Nam đi về phía phòng bệnh, trên đường đều dùng giọng nói dịu dàng, lừa y, cười với y …
Có lẽ trong lòng tiểu Siêu thỏa mãn. Bởi vì sau này cậu ta có thể có được người cậu ta yêu.
Nhìn bóng dáng họ dần xa, Thiên Vũ không nói câu nào.
A Hạo vẫn ở bên cạnh hắn.
Mãi đến khi bóng dáng Tiêu Nam và Tiểu Siêu biến mất, Thiên Vũ mới xoay người thở dài.
Đi thôi.
Thiên Vũ nói.
A Hạo đi cùng hắn, sóng vai ra khỏi bệnh viện.
Hai người không ai quay đầu lại …
“Từ giờ cậu định thế nào?”
Thiên Vũ vỗ lồng ngực A Hạo, xoa tóc gã, hôn lên cái trán ướt sũng của gã mà hỏi.
A Hạo suy nghĩ một lát.
“Thầy dạy tiếng Anh?”
Thiên Vũ phụt một tiếng, suýt nữa thì bật cười.
“Cậu định đạp đổ tiêu chuẩn tiếng Anh đấy hả?”
Sống ở Vancouver nửa năm, A Hạo vẫn nói đi nói lại câu kia.
“Anh bảo không được nhưng người khác vẫn được mà. Giờ tôi cũng là du học sinh từ nước ngoài về đấy nhé.” A Hạo tràn đầy tự tin.
“Không phải cậu bảo muốn đến Biển sao à?”
A Hạo hơi do dự.
“Ở Hán Thành rất nhiều người biết mặt tôi. Tôi sợ Tân Đông tìm đến cửa.”
“Ai bảo chúng ta quay lại Hán Thành?”
Thiên Vũ nói.
A Hạo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chỗ ý, tôi đâu có ý định quay lại. Chúng ta đổi chỗ, bắt đầu lại lần nữa.”
Thiên Vũ cười lấy tài liệu ra đưa cho A Hạo, chỉ chỉ tên thành phố viết trên tài liệu.
“Biển sao mới thành lập chi nhánh mới ở đây. Chỗ này có biển, cậu thích không?”
A Hạo lăn đến.
“Anh nói thật hả? Anh chịu đi cùng tôi à?”
“Vớ vẩn!” Thiên Vũ cảm thấy gã càng ngày càng ngốc, câu hỏi càng lúc càng ngâu.
A Hạo không lên tiếng, gã nhìn Thiên Vũ rất lâu rồi đột nhiên nhào lên, đẩy Thiên Vũ nằm dưới thân mình …
Thiên Vũ bảo, lời hôm đó cậu nói, nói lại lần nữa đi.
A Hạo hỏi, câu nào cơ?
Thiên Vũ bảo, cậu có nói không? Không nói tôi sẽ cưỡng b*c cậu.
A Hạo bảo, thế đến đây đi!
Thiên Vũ nói, sao giờ cậu mặt dày thế?
A Hạo bảo, thế anh cưỡng không? Không thì để tôi cưỡng?
Thiên Vũ không nói gì, phía sau câu nói của gã đều trôi hết vào miệng …
Trong khoảnh khắc cao trào Thiên Vũ nghe thấy A Hạo thì thầm bên tai, nói câu kia.
Hắn ôm chặt lấy gã, như thể sẽ không bao giờ buông tay nữa …
Hắn đã biết, hạnh phúc có hương vị thế nào.
A Hạo ngẩng mặt lên, nhìn hắn.
“Đừng nói thế. Không liên quan đến anh.”
Cậu cúi đầu, giọng nói khàn khàn.
“…Xa như vậy mà anh đến thăm tôi, tôi đã rất cảm động rồi.”
Thiên Vũ thừa nhận những lời này làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Như thể một cảm giác khó chịu và không vững chãi đến ngột ngạt được giải phóng, trong lòng dễ chịu đi không ít. Hắn nghĩ bản thân đi từ nơi vô cùng xa xôi đến đây, có lẽ chính là để nghe câu nói này. Mà hiện giờ hắn đã nghe được rồi, hơn nữa còn dễ dàng hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Như thể nếu A Hạo nói như vậy thì quả thật hắn không có liên quan gì cả.
Đôi khi Lý Thiên Vũ nghĩ bản thân hắn đúng là con mẹ nó dối trá.
“Có việc gì tôi có thể giúp được thì cứ nói.”
Những lời này là từ đáy lòng hắn.
A Hạo lắc đầu.
“Không có, gần như không có gì. Không bằng ở nội thành, làm rất đơn giản …”
A Hạo nói xong lại im lặng. Thiên Vũ đưa cậu một điếu thuốc, A Hạo nhận rồi hút.
Thiên Vũ nhìn vải đen trên tay cậu, rồi lại nhìn mặt A Hạo.
“… Có dự định gì chưa?”
A Hạo nhả khói, ánh mắt chẳng biết nhìn vào đâu.
“Tìm công việc trên thị trấn, gom tiền cho em gái tôi. Nó đang ở đại học trên Thẩm Thành.
Thiên Vũ nhìn cậu.
“Không quay về Hán Thành à?”
“Ừ.”
“Bạn gái cậu đâu?”
Thiên Vũ nhớ A Hạo từng nói bọn họ là đồng hương.
“Cô ấy muốn về thì sẽ về, nếu không muốn tôi cũng không ép.”
Thiên Vũ không nói gì.
A Hạo lặng lẽ hút thuốc.
Buổi chiều, A Hạo đưa Lý Thiên Vũ đi lòng vòng trong thôn. Trên đường đi, Thiên Vũ dần hiểu thêm một ít về quá khứ của A Hạo.
A Hạo sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, nhà chỉ có một ít ruộng đất, sống tạm bợ qua ngày; về sau trên thị trấn muốn lập thành tích muốn xây khu công nghiệp nên cưỡng chế trưng thu đất đai, lại không thu xếp trợ cấp trưng thu đất đai một cách ổn thỏa, nói trưng thu là thu luôn, trong một đêm đất ruộng của nhà A Hạo và hộ dân xung quanh bị san phẳng. Mất đi nguồn sống, hộ nông dân này kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, nộp đơn kiện, khiếu nại lên cơ quan cấp trên, khóc ngày chùi đêm, kết quả hai bàn tay trắng vẫn là hai bàn tay trắng. Mẹ của A Hạo vì để hai đứa con cơm có thức ăn nên sang nhà em trai vay mượn, kết quả bị xe tải đâm chết. Bố của A Hạo cùng đường, đến khu hầm mỏ làm công nhân, anh em A Hạo và ông nội A Hạo đều dựa vào chút tiền đào than ấy để sống.
Năm A Hạo tuổi, trường tiểu học trong thôn tuyển chọn mấy đứa trẻ lên thị trấn biểu diễn văn nghệ, A Hạo người dài chân dài, được người phụ trách trường dạy múa trong huyện vừa ý nên muốn đưa cậu đi. Nhà A Hạo vốn không đóng được học phí nhưng A Hạo cũng khá may, thầy giáo trường dạy múa yêu mến mầm non, miễn cho cậu năm học phí, đưa A Hạo lên trên huyện. A Hạo ở trường múa năm, trừ năm đầu thì chi phí bốn năm sau bố cậu chia ra rất nhiều lần để đóng, mãi cho đến lúc A Hạo tuổi rời trường.
Lúc này A Hạo nhảy múa đã có chút danh tiếng ở huyện dù tuổi còn nhỏ. Lúc cậu rời trường, vài khu vui chơi trên huyện tìm và muốn thuê cậu. Thầy giáo lúc trước đưa cậu lên đây vẫn đối tốt với cậu, đến chuyện trò với cậu, nói cậu không học văn hóa là không ổn, sau này cất bước đều khó khăn, chỉ đi biểu diễn múa thì khó có kiếm cơm cả đời, nói tình nguyện hỗ trợ A Hạo để cậu học trung học trên huyện, có cơ hội sẽ thi học viện múa, có được tấm bằng đại học.
Thế nhưng A Hạo lại chấp nhận cho một khu giải trí tuyển người rồi nhanh chóng đi làm. A Hạo bị bố kiên quyết lôi ra khỏi khu giải trí, đưa cho cậu một túi sách cũ được may vá lại rất cẩn thận nhưng không nói gì cả.
Cấp năm đó, A Hạo tuổi. Mỏ than bị sạt lở, thợ mỏ bị chôn sống. Bố A Hạo treo ở trên một cái khung thép, giữ lại được tính mạng nhưng đùi phải bị tảng đá rơi xuống nện gãy.
Năm đó, A Hạo bỏ học.
Chuyện sau đó A Hạo không nói nhiều, Thiên Vũ đại khái cũng đoán được. Vài năm sau em gái A Hạo lên đại học, tất cả chi phí đều hạn chế. Đoàn văn công huyện tuyển người, công ăn việc làm ổn định khiến người ta chen nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng họ giữ lại một vị trí cho A Hạo, A Hạo rút cục lại không đi. Vì cậu học trường múa, trên người gánh nợ bên ngoài cho cả nhà, bố tàn tật, học phí cho em gái, ông nội cao tuổi, A Hạo chưa đầy tuổi lăn lộn ở các phòng nhảy sàn nhảy, kiếm tiền nuôi gia đình.
Vì học phí năm học mới cho em gái, A Hạo tuổi đến Hán Thành.
Hai người đi đến sườn dốc ở bờ sông. Mặt trời buổi chiều ngả về phía tây, khói bếp lượn lờ, núi xanh ở phía xa như tấm lụa mỏng màu lam nhạt, đồng ruộng xanh mướt tô điểm cho những ngôi nhà san sát nhau. Mọi người quay trở về nhà sau khi thu hoạch ngoài ruộng trông giống tàn nhang trên tấm vải, trong không khí lan tỏa một mùi hoa ngọt ngào.
“Mùi hoa hòe.”
A Hạo nhẹ nhàng nói.
Cậu ngồi xuống sườn dốc, nhìn dòng sông đối diện. Thiên Vũ ngồi bên cạnh cậu.
A Hạo ngồi một lát, chỉ về phía đối diện rồi mở miệng.
“Chỗ đó, hồi trước có trồng một cây hòe.”
Thiên Vũ nhìn về phía đối diện, một bức tường lớn bao quanh chỗ đó, bên trong hỗn độn cát với đá, còn có mấy căn phòng làm việc để không, nhìn qua đổ nát không tả nổi, không có lấy một bóng người.
“Đến mùa này hoa sẽ nở, từng chùm từng chùm, gió thổi qua sẽ lay động.”
A Hạo lẳng lặng nói. Thiên Vũ nhìn cậu, lên tiếng “Là thế sao?”
“Hồi trước, đấy là nhà tôi.”
A Hạo nói.
“Khi còn bé, tôi thường ngủ dưới tàng cây hòe trong sân. Hoa hòe rơi xuống, cả người đều là hoa. Đến giờ ăn cơm mẹ tôi đến gọi, tôi hay lấy rất nhiều hoa hòe che lên người, mẹ tôi bèn giả vờ nhìn không thấy tôi, đi về sau lưng tôi, lấy hoa hòe cào ngứa lưng tôi … Sau đó bố tôi đến, đặt tôi trên vai, cho tôi cưỡi ngựa. Ông nội ôm em gái, ngồi trên cửa cười …”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Canada. Vancouver.
“Chuyện này thật sự đừng trách tôi.”
“Không trách cậu thì trách ai?”
“Được, được, là tôi sai, tôi nhận sai còn chưa được sao? Thiên Vũ …” A Hạo ôm eo hắn, dùng giọng nói nũng nịu để thuyết phục.
“Cút!”
Thiên Vũ thúc khuỷu tay ra sau, A Hạo đột nhiên “Ái” một tiếng, vô cùng đau khổ ôm ngực, gục lên sô pha.
“Anh ra tay được thật à? Anh biết chỗ này có vết thương do súng bắn không, vết thương do súng đó!” Giọng A Hạo cực kỳ tủi thân.
“Biết là vết thương do súng bắn! Món nợ này tôi còn chưa tính cho cậu đâu! Không phải Tiêu Nam muốn mạng tôi thì đến lượt cậu muốn mạng tôi! Cậu nghĩ cậu làm thế thì tôi có thể thanh thản sống hả??”
“Lúc ấy tôi cũng không kịp nghĩ …”
“Từ giờ cậu nghĩ đi!” Thiên Vũ trừng gã.
A Hạo cười với hắn, vẫn cưng chiều như thế, tươi tắn như ánh mặt trời, nụ cười tươi tắn trong mắt Thiên Vũ giống như quý giá vô cùng, lóa cả mắt.
Lúc đó Thiên Vũ thật sự nghĩ rằng hắn sẽ không thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng này nữa.
Dù bây giờ đã được nửa năm, hắn đang ngồi trong phòng khách một tòa biệt thự ở Vancouver, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, mặt cỏ xanh biếc, thằng bé nước ngoài nhà hàng xóm đang chơi trốn tìm, Thiên Vũ vẫn có cảm giác không thật Thiên Vũ
Hắn vẫn luôn mơ thấy A Hạo người đầy máu nằm trong lòng hắn. Hắn luôn bừng tỉnh từ giấc mộng, thấy A Hạo đang ngủ say bên cạnh, Thiên Vũ vươn người ôm gã, cảm nhận hơi ấm cơ thể gã …
Mất rồi lại có được, trước kia Thiên Vũ không hiểu.
Hắn chưa từng tin tưởng Phật tổ, Thần linh hay Thượng đế. Thế nhưng bây giờ Thiên Vũ biết ơn số mệnh chưa từng có này.
Ngày đó, may là để phòng ngừa chuyện bất ngờ nên trước đó Chu Tiểu Châu đã để xe cứu thương cùng như nhân viên chăm sóc, chữa bệnh đi sau xe cảnh sát, bọn họ kịp thời cứu được A Hạo nhờ khoảng thời gian quý giá đó.
Ngày đó, may là phát súng kia của Tiêu Nam không trúng ngay vào tim mà còn cách mấy cen-ti-met.
Ngày đó, Thiên Vũ thì thầm bên tai A Hạo, tôi còn chưa nghe cậu nói câu kia, cậu phải tỉnh lại, nói với tôi lần nữa.
Chuyện này là cậu nợ tôi, cậu phải nói lần nữa …
“Thiên Vũ, anh xem, Trí Tuệ lại gửi thư đến này.”
A Hạo ngồi trước máy tính, hưng phấn mở thư ra ra, trong thư là ảnh một cô bé mảnh mai đang ôm một ông già cười tươi, Trí Tuệ để tay hình chữ V.
Thiên Vũ đi đến, thấy trong thư cô bé hỏi: Anh, khi nào các anh sẽ quay về?
Hắn nhìn màn hình, gõ mấy chữ vào ô trả lời:
“Bọn anh sẽ về ăn Tết.”
A Hạo nhìn mấy chữ này, cười với hắn …
Sau khi vết thương của gã khỏi, Thiên Vũ và gã cùng nhau đến Vancouver tĩnh dưỡng.
Trước khi đi Tề Chính Phong nói với hắn cứ yên tâm đi, ông sẽ quản lý Biển sao thay hắn, chờ hắn về nhất định sẽ trao lại một Biển sao giống như ban đầu.
Cảnh sát công bố Long sẹo của Tân Đông cũng tham gia vụ bắn nhau trên đảo ngày đó, trong lúc bắn nhau đã bị cảnh sát hạ gục.
Ngay sau đó Trương Cường liền nâng đỡ một gã thanh niên khác, ông ta gần như làm lại con đường A Hạo từng đi, trở thành lá chắn cho ông ta. Đương nhiên chuyện sau đó đều là việc của người khác, không còn dính dáng gì đến A Hạo với Thiên Vũ cả.
Chu Tiểu Châu cũng quay về đơn vị. Có lần cậu ta ngồi cùng với Thiên Vũ, nhìn hắn mà bảo nếu anh dám phụ lòng anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Thế nhưng cậu không có cơ hội đâu. Mãi mãi không có.
Trước khi ra nước ngoài, Thiên Vũ đi gặp Tiêu Nam.
Y không chết. Ngày đó y cũng được cứu nên lấy về được cái mạng.
Thế nhưng Tiêu Nam không còn là y trước đây nữa.
Lúc Thiên Vũ nhìn hắn, Tiêu Nam mặc quần áo sọc của bệnh nhân, đang chơi với một cô bé 5, 6 tuổi trong vườn hoa bệnh viện.
Hai người chơi rất vui, nét mặt Tiêu Nam vô cùng trẻ con, Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ khuôn mặt đó cũng có thể có biểu cảm như vậy.
Mẹ cô bé đi đến, khó chịu mà kéo con gái đi.
“Mẹ, con muốn chơi thêm một lúc, đây là bạn mới của con.” Cô bé không muốn đi,
“Không chơi với nó! Nó là thằng ngốc mà!” Mẹ cô gái chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này có vấn đề này!”
Tiêu Nam bắt đầu thất vọng, nhìn cô bé bị mẹ lôi đi.
Bác sĩ nói Tiêu Nam bị tổn thương não vĩnh viễn, không thể hồi phục được, không biến thành người thực vật đã là may mắn lắm rồi. Giờ y là một tên ngốc nhưng rút cục lại có được khoảng thời gian đơn thuần nhất trong cuộc đời.
Có một thanh niên trẻ đến gần Tiêu Nam, cho hắn một quả táo.
Tiêu Nam vui vẻ gặm táo như thể tất cả chuyện trong thiên hạ đều không quan trọng bằng một quả táo.
Thanh niên kia im lặng nhìn Tiêu Nam, nhẹ nhàng sửa sang ít tóc cho y.
Thiên Vũ từng gặp người này. Cậu ta từng là bạn tình của Tiêu Nam, tên là Tiểu Siêu.
Cậu ta chẳng qua chỉ là một trong vô số bạn tình của Tiêu Nam nên sớm bị y chán mà vứt bỏ. Thế nhưng thế giới này có lẽ kiểu người gì cũng có, sẽ có người không quan tâm y là người thế nào mà thật lòng với y.
Thiên Vũ không biết Tiêu Nam cũng có cái phúc này, giờ khắc này đây mà vẫn còn một người như vậy.
“Anh Nam, ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi đuổi bướm được không?” Tiểu Siêu nhẹ nhàng nói với y.
Trong mắt tiểu Siêu hiện lên sự đau khổ, thế nhưng cậu ta cam tâm, vui vẻ chịu đựng. Cậu ta đỡ Tiêu Nam đi về phía phòng bệnh, trên đường đều dùng giọng nói dịu dàng, lừa y, cười với y …
Có lẽ trong lòng tiểu Siêu thỏa mãn. Bởi vì sau này cậu ta có thể có được người cậu ta yêu.
Nhìn bóng dáng họ dần xa, Thiên Vũ không nói câu nào.
A Hạo vẫn ở bên cạnh hắn.
Mãi đến khi bóng dáng Tiêu Nam và Tiểu Siêu biến mất, Thiên Vũ mới xoay người thở dài.
Đi thôi.
Thiên Vũ nói.
A Hạo đi cùng hắn, sóng vai ra khỏi bệnh viện.
Hai người không ai quay đầu lại …
“Từ giờ cậu định thế nào?”
Thiên Vũ vỗ lồng ngực A Hạo, xoa tóc gã, hôn lên cái trán ướt sũng của gã mà hỏi.
A Hạo suy nghĩ một lát.
“Thầy dạy tiếng Anh?”
Thiên Vũ phụt một tiếng, suýt nữa thì bật cười.
“Cậu định đạp đổ tiêu chuẩn tiếng Anh đấy hả?”
Sống ở Vancouver nửa năm, A Hạo vẫn nói đi nói lại câu kia.
“Anh bảo không được nhưng người khác vẫn được mà. Giờ tôi cũng là du học sinh từ nước ngoài về đấy nhé.” A Hạo tràn đầy tự tin.
“Không phải cậu bảo muốn đến Biển sao à?”
A Hạo hơi do dự.
“Ở Hán Thành rất nhiều người biết mặt tôi. Tôi sợ Tân Đông tìm đến cửa.”
“Ai bảo chúng ta quay lại Hán Thành?”
Thiên Vũ nói.
A Hạo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chỗ ý, tôi đâu có ý định quay lại. Chúng ta đổi chỗ, bắt đầu lại lần nữa.”
Thiên Vũ cười lấy tài liệu ra đưa cho A Hạo, chỉ chỉ tên thành phố viết trên tài liệu.
“Biển sao mới thành lập chi nhánh mới ở đây. Chỗ này có biển, cậu thích không?”
A Hạo lăn đến.
“Anh nói thật hả? Anh chịu đi cùng tôi à?”
“Vớ vẩn!” Thiên Vũ cảm thấy gã càng ngày càng ngốc, câu hỏi càng lúc càng ngâu.
A Hạo không lên tiếng, gã nhìn Thiên Vũ rất lâu rồi đột nhiên nhào lên, đẩy Thiên Vũ nằm dưới thân mình …
Thiên Vũ bảo, lời hôm đó cậu nói, nói lại lần nữa đi.
A Hạo hỏi, câu nào cơ?
Thiên Vũ bảo, cậu có nói không? Không nói tôi sẽ cưỡng b*c cậu.
A Hạo bảo, thế đến đây đi!
Thiên Vũ nói, sao giờ cậu mặt dày thế?
A Hạo bảo, thế anh cưỡng không? Không thì để tôi cưỡng?
Thiên Vũ không nói gì, phía sau câu nói của gã đều trôi hết vào miệng …
Trong khoảnh khắc cao trào Thiên Vũ nghe thấy A Hạo thì thầm bên tai, nói câu kia.
Hắn ôm chặt lấy gã, như thể sẽ không bao giờ buông tay nữa …