” Thiếu Vũ, trong phòng ngươi sao lại có xiêm y của nữ hài tử?”- Tiện tay chụp lấy ở trên giường, rồi lại hất văng ra thật xa, Thiên Minh đùng đùng tức giận.- ” Vả lại xem kiểu dáng với chất vải của những y phục này, cũng không phải thứ gia đình bình thường có thể mua được. Nói, ngươi là dụ dỗ tiểu thư nhà ai?”
Ung dung ngồi tựa lưng vào ghế, Thiếu Vũ ngay cả ngón tay cũng không muốn động- ” Ngươi cũng đừng ném loạn, những thứ ấy đều là mua chuẩn bị cho ngươi mặc, ném loạn làm dơ cũng tự ngươi chịu tránh nhiệm nha.”
”Cái gì!!! Thì ra ngươi còn có sở thích này?!”- Hai mắt thiếu chút nữa là phun ra lửa, Thiên Minh ngồi thụp xuống giường- “Không mặc! Đánh chết cũng không mặc!”
Vẫn đang không có dự định đứng lên khỏi ghế, Thiếu Vũ chậm rãi nói: “Ngươi không mặc thì thôi. Bất quá về sau gian phòng này chỉ sợ không những có càng nhiều y phục của nữ nhân, còn có thể có thêm một nữ nhân nữa luôn không chừng.
”... Thiếu Vũ, có ý tứ gì?”- Khí thế hùng hổ lập tức giảm xuống phân nửa, Thiên Minh hỏi.
Sắc mặt có nghiêm túc hơn chút, Thiếu Vũ ngồi thẳng người dậy nói- “Phạm sư phụ cùng Lương thúc đã dự tính sẽ đi giúp ta lựa chọn thê tử tương lai, mà hiệu suất làm việc của hai người kia ngươi cũng biết đấy”- Buông thõng tay, bộ dạng bất đắc dĩ- “Cho nên chỗ này của ta sẽ có thêm một vị hôn thê chỉ là chuyện sớm hay muộn a.”
”Thiếu Vũ!!!”- Tay lần tới thắt lưng, Thiên Minh làm bộ muốn rút kiếm.
Vừa bực mình vừa buồn cười giữ lấy tay rút kiếm của Thiên Minh, Thiếu Vũ nói- “Bất quá, ta nói với bọn họ là ta đã có ý trung nhân, là vị cô nương mĩ lệ trang nhã ( khụ), chỉ vì sợ bọn họ trách cứ, cho nên vẫn chưa đưa về nhà.”
Vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác như cũ, Thiên Minh nói
”Thế thì sao?”
”Cho nên bọn họ nói muốn gặp vị cô nương này. Mà vị cô nương này, tất nhiên chính là ngươi.”- Khoé miệng cong lên đầy đắc ý, Thiếu Vũ kéo tay Thiên Minh ngồi xuống giường.- ” Ngươi muốn ngoan ngoãn thay những y phục này, hay là muốn nhìn ta cưới một thê tử về nào?”
“… Ta mặc.”- Khí thế biến thành con số âm, Thiên Minh nhỏ giọng lầu bầu.
”Thế là tốt rồi!”- Thiếu Vũ một bên ra vẻ tán thưởng vỗ vai Thiên Minh, một bên quay đầu đi không ngớt nén tiếng cười trộm.
Thực ra, không ngờ thân thể thiếu niên của Thiên Minh mặc y phục nữ tử vào lại rất vừa vặn. Lại thêm mái tóc tựa như tuỳ tiện thả phía sau, tuy rằng không thể xưng là quốc sắc thiên hương, cũng có thể xem như mỹ nữ hiếm có với đôi mắt sáng trong lương thiện.
Vấn đề bây giờ là: phải đổi tên rồi còn cả quá trình phát sinh cảm tình diễn ra thế nào nữa
“Ta đây tên là gì giờ? Dù sao thì cũng không thể vẫn gọi là Kinh Thiên Minh được.”- Lòng còn đang oán giận thắt lưng của y phục này sao lại phải buộc chặt như vậy a, Thiên Minh hỏi.
”Cái này dễ thôi, lấy một chữ trong tên của ngươi ra là được rồi, nó ví dụ như: Kinh Cơ.”
” Bụi gai?” (Nguyên văn là Kinh Cức, có nghĩa là bụi gại. Bé Minh bé đọc chệch đi thế)
“...Thiên cơ...”
” Bí mật?” (Nguyên văn là Thiên Ky, nghĩa là bí mật)
“||||| Minh Cơ.”
“Minh cơ? ( Đến đây là loạn rồi >_< tuyệt đối không có thu phí quảng cáo...) “
Hắc tuyến treo đầy mặt, Thiếu Vũ nói – ” Tên của ngươi đúng là không dùng được, đến lượt tên ta đi. Hạng cơ thế nào?”
” Máy chụp hình?”- Thiên Minh mở to đôi mắt trong sáng vô tội.
Thiếu Vũ đảo trắng mắt- ” Thiếu Cơ.”
” Cái rổ?”
“... Tên tiểu tử ngươi này thật đúng là phiền phức. Vậy Vũ Cơ đi. Tóm lại bây giờ chữ đã dùng hết, ngươi không được cũng phải được.”- Cảm thấy chính mình đã sắp hộc máu, Thiếu Vũ đưa tay chống đầu.
”Vũ Cơ không tệ, vậy ta gọi là Vũ Cơ?”
“ Từ từ, vẫn là không nên dùng thẳng chữ trong tên, sẽ rất dễ khiến người khác hoài nghi. Đổi một chữ khác đồng âm đi, Vũ Cơ... Vũ Cơ... Ngu Cơ thế nào?”
Cảm thấy đùa vậy thật vui, Thiên Minh có phần hưng phấn đứng bật dậy, học theo động tác trước đây của Nguyệt nhi hành lễ một lần, cố ý bóp méo giọng nói “ Ta là Ngu Cơ”
Sau đó Thiên Minh nhìn lại, phát hiện Thiếu Vũ đang ôm bụng ở trên giường cười thành một đống.
” Tốt! Xem ta tấn công đây!”- Thiên Minh bật người giơ bốn móng vuốt nhào lên.
“Này, này! Đừng có đè lên, khụ...”- Thiếu Vũ cười đến phát ho sặc sụa- ” Đừng quên còn phải biến đổi lai lịch và cả quá trình phát sinh tình cảm... ăn mặc như vậy còn muốn đánh với ta, không có cửa đâu! Lăn xuống cho ta!”- Chỉ xoay người một cái là chặn được Thiên Minh y phục rườm rà, Thiếu Vũ đắc ý đứng lên.
Bi ai phát hiện mép váy bị vướng, Thiên Minh không còn cách nào hơn đành phải cúi đầu dùng sức xé ra.- “ Không bằng cứ như vậy là được rồi. Ta là Ngu Cơ, từ nhỏ đã là cô nhi. Thấy không, bớt phiền hơn nhiều! Cũng không cần phí sức nghĩ xem ta là người nước nào, cũng không phải lo về vấn đề phụ mẫu.”
“Về phần quá trình phát sinh tình cảm a... Đây đương nhiên là vì ta là đại đại đại mỹ nữ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nổi danh rồi. Cho nên Thiếu Vũ đối với ta vừa gặp đã thương, theo đuổi không ngừng. Mà ta đây, lại xa cách, ba lần bảy lượt thử thách Thiếu Vũ, cho tới bây giờ mới miễn cưỡng cảm thấy hắn rất thật lòng, đáp ứng thỉnh thoảng cùng hắn gặp mặt.”- Nói nói đến nỗi hoàn toàn quên mất chuyện vạt váy bị vướng, Thiên Minh hả hê gật gù đắc ý, nói xong cao hứng bừng bừng.
” Còn nghĩ là đẹp lắm... “- Nét mặt như muốn bảo vẻ mặt trông thật khó coi a, ngươi thật không biết xấu hổ a, Thiếu Vũ nhếch nhếch khoé miệng trợn trắng hai mắt.
“Hừ! Vậy ngươi muốn như thế nào?”- Trừng mắt liếc Thiếu Vũ, Thiên Minh vểnh cằm lên, bày ra bộ dạng không thèm để ý đến ngươi.
“Ta anh tuấn thế này...”- Thiếu Vũ mới mở miệng, Thiên Minh lại không ngừng lớn tiếng hướng hắn le lưỡi nhăn mặt, khiến Thiếu Vũ hoàn toàn không có cách nào nói xong.
“Ngươi tên tiểu tử này!”- Tức giận gần chết, Thiếu Vũ xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Thiên Minh.
Thấy Thiếu Vũ tức giận, Thiên Minh cũng cảm thấy ngại ngùng, liền đưa tay kéo kéo tay áo Thiếu Vũ- ” Chuyện này cứ theo ý ngươi nói thì được rồi. Bất quá ta có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Thiếu Vũ xoay người lại.
“Nhất định phải là ngươi thích ta trước đó!”- Từng chữ từng chữ, Thiên Minh nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Lộ ra vẻ mặt thực sự là không chịu nổi ngươi, Thiếu Vũ buông tay ” Được, theo ý ngươi đi.”
Thế là giai thoại ngàn đời của Hạng Thiếu Vũ cùng Ngu Cơ đã ra đời như vậy... Ở trong đoạn giai thoại này, vì Ngu Cơ mỹ mạo khuynh thế, danh tiếng truyền xa, cho nên Hạng Thiếu Vũ nghe được lời đồn xong vô cùng yêu mến Ngu Cơ; sau đó Ngu Cơ gặp được Hạng Thiếu Vũ, cũng vì nhân phẩm xuất chúng cùng khí khái anh hùng của Thiếu Vũ mà ái mộ; Thế là hoàn thành một đoạn giai thoại...
Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh: mỹ mạo khuynh thế? Danh tiếng truyền xa?
Thiên Minh nhìn Thiếu Vũ: nhân phẩm xuất chúng? Khí khái anh hùng?
Một giây đồng hồ sau cả hai cùng lúc xoay người, khom lưng, cuồng tiếu...
Thần tiên
Vào thời đại của Triều Tần, danh hào thiên hạ đệ nhất kiếm khách cùng với danh hào Kiếm Thánh, từ trước tới nay đều thuộc về cùng một nam nhân.
Tên của nam nhân ấy, gọi là Cái Niếp.
Song mọi người cũng đều biết rõ, nam nhân đã từng là đệ nhất cao thủ bên cạnh Tần vương Doanh Chính, về sau lại phản bội Doanh Chính này cũng chẳng thể sống sót để thấy được ánh trăng thời Hán.
Ngày ấy, trong một đêm trăng tròn, đệ nhất kiếm khách Cái Niếp đã chết trong tay một người sử dụng kiếm, mà người giết hắn lúc đó, còn chưa đầy mười tuổi.
Kẻ giết hắn khi ấy là nhi tử của vị bằng hữu duy nhất suốt cuộc đời hắn, cũng là đồ đệ mà chính hắn tự tay dạy dỗ, còn là kẻ sẽ tiếp nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách của hắn về sau.
Kẻ giết hắn khi ấy vẫn mới chỉ là một thiếu niên, tên của thiếu niên ấy, là Kinh Thiên Minh.
Còn nhớ ngày đó ánh trăng rằm sáng rực bỗng nhiên khuất đi trong nháy mắt, còn nhớ ngày đó âm dương chú ấn sau cổ thiếu niên tản mát ra thất sắc (bảy màu sắc) rực rỡ huyền ảo đầy mê hoặc, còn nhớ thiếu niên rút kiếm đâm về phía ân sư cùng mình sống dựa vào nhau, còn nhớ đêm đó huyết quang che mờ đi tất cả..
Ngày đó Cái Niếp cũng không rút kiếm, mà truyền thuyết về nhất đại kiếm khách cùng với Bách bộ phi kiếm thần kì, kết thúc từ đây.
Ngày hôm sau, thiếu niên cấm lấy Uyên Hồng kiếm đã mất chủ nhân yên lặng bước đi trên đường của Hàm Dương, không một lần quay đầu nhìn lại.
Hình ảnh của thiếu niên cô đơn mà mạnh mẽ, trong đầu hắn có phụ thân chưa bao giờ gặp mặt, có bóng dáng mờ nhoà không rõ của mẫu thân, có Niếp đại thúc hắn vẫn luôn coi như ruột thịt, còn có Nguyệt nhi, có Thiếu Vũ...
Mà đến lúc thiếu niên rốt cục cũng trở thành đệ nhất kiếm khách, cùng Hạng Thiếu Vũ viết nên truyền kỳ “ Phá phủ trầm chu, bách nhị Tần quan chung chúc sở” cũng là chuyện của rất nhiều năm sau đó.
Ở thôn trang dưới chân núi Côn Lôn vẫn lưu truyền một truyền thuyết Nói rằng, trên núi Côn Lôn có thần tiên ở.
Có người nói thần tiên trên núi tóc bạc hạo nhan ( tóc bạc, mặt mày trắng trẻo,đẹp lão), là một ông lão; có người nói thần tiên trên núi dung mạo tuấn tú, là một nam tử trung niên; cũng có người nói thần tiên trên núi dung nhan đoan chính thanh nhã, là một tiên nữ.
Mỗi người đều nói chính mình đã từng tận mắt nhìn thấy thần tiên, thề thốt chân thành mà miêu tả lại cảnh tượng lúc đó. Nhiều cách nói rối ren, chưa kết luận được.
Người tin chắc thần tiên là một ông lão nói rằng, trong lúc hắn bắt cá ở khe suối trên núi đã từng thấy một con chim gỗ rất lớn bay qua đỉnh đầu mình, bóng của nó chiếu xuống so với mây đen còn lớn hơn. Mà phía trên con chim gỗ, lại có một ông lão tóc bạc đang ngồi.
Người cho rằng thần tiên là một nam tử trung niên lại nói rằng, lúc hắn ở trong núi chặt cây, đã từng trông thấy có người đứng trước gió, ống tay áo bay phất phới, trong tay nắm lấy một đạo bạch quang ( một nguồn ánh sáng trắng). Đạo bạch quang này tựa như tia chớp lao tới, một loạt cây gỗ cao to liền im hơi lặng tiếng mà ngã xuống.
Còn người tin chắc trên núi có tiên nữ dược nông (trồng thuốc) trẻ tuổi, lại ấp úng nói không thành lời hoàn chỉnh mà kể, chỉ có thể từ trong lời nói giấu giấu diếm diếm của hắn nghe ra được rằng hắn đã từng đi hái thuốc bị thương ngã ở miếu hoang không người trong khe núi, đúng lúc tuyệt vọng thì trước mắt lại đột nhiên hiện ra một vị nữ tử đẹp tựa thiên tiên lãnh tựa băng sương, dùng tiên pháp chữa lành vết thương của hắn
Có người hiếu kỳ liền cố ý trèo lên trên núi, mong gặp được thần tiên. Thế nhưng hơn tám người đi trở về, vẫn luôn nhất vô sở hoạch (hoàn toàn không có kết quả).
Vì vậy mọi người liền cười nói: chuyện thần tiên, quả nhiên cũng chỉ là thần thoại mà thôi
Khi mọi người trong thôn trang đang nhân lúc kết thúc một ngày làm việc mà trò chuyện về thần tiên, ở một nơi trên núi, chiếc bình phong dáng vẻ trông như vách đá lại lặng lẽ dịch chuyển mở ra, để lộ ra ngôi nhà gỗ tinh xảo bên trong.
Một vị nam tử trung niên ngồi tựa mình vào khung cửa sổ, nhìn về phía biển mây mênh mang. Mặc dù trên thái dương của hắn nhìn qua đã thấy có vài sợi tóc bạc, thế nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn khôi ngô, nhãn thần sâu sắc.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”- Một vị nữ tử trẻ tuổi, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi đang bưng chén trà đi tới.
Nam tử vội vã thẳng người lại- “Dung cô nương. Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, Thiên Minh cùng Nguyệt nhi bây giờ không biết thế nào rồi”
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha!”- Ngoài cửa sổ đột nhiên không hề báo trước bộc phát ra tiếng cười to, hai người trong phòng không hẹn mà cùng hiện lên một tia xấu hổ.
Nét mặt vốn dĩ ôn hò trong nháy mắt biến thành nghiêm nghị, Đoan Mộc Dung lạnh lùng mở miệng “Ban đại sư, ngươi cười cái gì?”
“Ta chỉ là cười Cái tiên sinh, đến bây giờ vẫn cứ mỗi câu mỗi gọi Dung cô nương, thực sự là tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) a? Ha ha ha hạ ha, ha ha ha ha ha!”- Từ ngoài cửa sổ ló ra một cái đầu mi hoa nhãn tiếu ( mặt cười mắt cười), chính là Ban đại sư.
“... Ban đại sư, xem ra ngươi hiện tại rất nhàn rỗi, không bằng đi giúp ta đi hái chút dược thảo về có được không?”-ảTái với ngữ khí càng thêm lạnh nhạt, trên mặt Đoan Mộc Dung là hiện ra nét tươi cười.
“Dung cô nương ta sai rồi, lão đầu ta bây giờ sẽ trở về phòng mình, đảm bảo sẽ không nghe lén nữa, ta nói đi là đi.”- Vội vã quay đầu đi, Ban đại sư lấy tốc độ mà Đạo Chích năm xưa xem chừng cũng phải ngó theo không kịp biến mất ở bên ngoài cửa sổ.
Đoan Mộc Dung cùng Cái Niếp liếc mắt nhìn nhau, hai người hiểu ý cười.
“Ngươi đang lo cho Thiên Minh?”
“Đúng vậy.”
“ Vậy năm đó khi ta cứu sống ngươi, ngươi vì sao lại không chịu nói cho hắn biết rằng ngươi vẫn chưa chết? Những năm gần đây, trong lòng hài tử ấy vẫn luôn mang theo tội lỗi chính mình tự tay giết ân sư.”
“Bởi vì ta nghĩ ta cứ một mực ở bên cạnh hắn, trái lại còn là bất lợi lớn cho hắn. Kiếm thuật có thể dạy cho hắn, ta đã đều dạy cho hắn cả rồi; mà điều kiện quan trọng còn lại kẻ mạnh cần, ta lại không thể nào dạy cho hắn được, chỉ có thể dựa vào chính hắn một mình lĩnh hội và trưởng thành mà thôi. Nếu như ta không rời khỏi hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không có cách nào vượt qua ta.”
“Tuy rằng ta cũng không hiểu rõ lắm, thế nhưng ta tin tưởng cách làm của ngươi có lý.”
“Dung cô nương, ngươi không lo lắng cho Nguyệt nhi sao?”
“Ta đương nhiên là lo lắng. Bất quá Thiên Minh và Nguyệt nhi bây giờ, sớm đã không còn là tiểu hài tử năm đó nữa rồi, ta tin tưởng bọn hắn có thể cùng nhau tiếp tục cố gắng sau này.”
“Là vì ngươi tin tưởng Nguyệt nhi, cũng tin tưởng Thiên Minh?”
“Đúng vậy. Bởi vì Thiên Minh hắn vẫn luôn lấy ngươi làm mục tiêu, cho nên ta cũng tin tưởng hắn.”
“Dung cô nương.”
“Ân?”
“Có thể gặp được ngươi, là may mắn lớn nhất kiếp này của Cái mỗ.”
Giải Thích
_______Tiết tử
Lão tiên sinh hay còn gọi là Lão Tử, Cái Niếp đã từng nói đây là người duy nhất trong thiên hạ có thể giải trừ chú ấn của Kinh Thiên Minh.
_____Vũ quá thiên minh(nhất)
Ở đây có một đoạn phục bút ( đoạn văn viết chỉ để dẫn ý cho đoạn sau), chính là đoạn về Thương Lang Vương kia
______Vũ quá thiên minh(nhị)
Chân tướng là thế này:
Đêm đó lúc đầu lẽ ra cũng giống như trước đây, Thiên Minh vung kiếm chém lung tung, Thiếu Vũ đỡ lại. Về sau Thiên Minh lỡ tay chém rách y sam sau lưng Thiếu Vũ, nhìn thấy vết sẹo trên lưng Thiếu Vũ, liền hiểu được là vì lần trước Thiếu Vũ đã thay mình cản chiêu thức của Thương Lang Vương. Lúc này Thiếu Vũ quay lưng về phía Thiên Minh, không nhìn thấy Thiên Minh thất thần. Cho nên hậu quả sau khi cổ tay của Thiếu Vũ dùng sức đánh lại Thiên Minh đang quên không phản kháng chính là... cổ tay Thiên Minh xanh tím một mảng, oa oa kêu loạn...
______Vũ quá thiên minh(tam)
Chương này hẳn là rất rõ ràng dễ hiểu không có nghi hoặc gì đáng nói...>_<
Sở dĩ nguyên nhân khiến Thiên Minh phát hoả chính là hắn thấy một nữ hài tử đang cầm khăn tay lau lau vết rượu trên ngực Thiếu Vũ...kết quả là đầu nóng lên rút kiếm ra chém.
______ Phù sinh ngược mộng(nhất)
Sợi dây chuyền đeo trên cổ Thiên Minh không phải là cái của hắn, là của Cao Nguyệt. Hắn với Cao Nguyệt từ rất lâu trước đã trao đổi dây chuyền đính ước với nhau. Đối với cao thủ âm dương thuật như Nguyệt nhi mà nói, sợi dây chuyền kia đồng thời cũng là vật nối kết.
Thứ nằm trong hộp gỗ là ngân quan của Thiếu Vũ, cái nên xem hết phù sinh thiên cũng đã biết rồi... Bất quá Thiên Minh trong phần này đã không nhớ rõ Thiếu Vũ, chỉ là vô thức cảm thấy rằng chiếc hộp gỗ kia rất quan trọng.
______Phù sinh ngược mộng (nhị)
Ký ức về Thiếu Vũ bị niêm phong vào tầng sâu nhất trong tiềm thức của Thiên Minh. Thế nhưng đoạn ký ức kia vô cùng mãnh liệt, cho nên thỉnh thoảng lại bất ngờ bùng lên. Biểu hiện ra ngoài chính là Thiên Minh ngủ mê mệt, lúc mê man, ký ức về Thiếu Vũ sẽ vùng vẫy thoát ra, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Thiên Minh vậy.
Nguyệt nhi biết Thiên Minh mỗi lần đều mộng về Thiếu Vũ, thế nhưng nàng sợ ngộ nhỡ Thiên Minh khôi phục lại ký ức, lại gặp phải hậu quả các khó nắm bắt được, cho nên mới nghiêm cấm hai đồ đệ không được nhắc tới bất kể tình huống gì lúc Thiên Minh ở trong mộng với hắn.
_______ Phù sinh ngược mộng( tam)
Rốt cuộc cũng tới dụ thụ thiên mọi người quan tâm rồi... >_<
Bình Minh trong mộng thấy hình dạng Cái Niếp người đầy máu, chính là ký ức đêm hôm chú ấn phát tác hắn đã ngộ sát Cái Niếp, ở trong ngoại truyện 2 có nhắc đến tình hình cụ thể.
Lúc nửa đêm Thiên Minh chạy đến cạnh Thiếu Vũ đó, cũng nửa là vô tình nửa là cố ý muốn dụ dỗ... Thực ra chính hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang mong chờ cái gì orz (Ta thực sự nghi ngờ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì Thiên Minh sẽ lại đau đến oa oa kêu loạn... Kết luận: kết quả của đam mỹ + không được dạy dỗ đầy đủ|||||) Đương nhiên Thiếu Vũ cũng không đến nỗi trì độn như mọi người tưởng tượng, đưa đến miệng còn không biết ăn...>_<, nhưng khi hắn đưa tay muốn tháo y phục của Thiên Minh không cẩn thận đụng phải mặt dây chuyền của Cao Nguyệt. Vậy nên trong lòng lập tức hối hận, kết quả là cái gì cũng không xảy ra... Còn về phần Thiếu Vũ sau đó phải đi tắm nước lạnh hay phải đi chạy bộ vạn dặm, tuỳ mọi người tưởng tượng a...>_<
______ Phù sinh ngược mộng(ngũ)
Trong tác phẩn này thì Ngu Cơ cũng là Thiên Minh, cho nên lúc bị vây ở Cai Hạ Thiên Minh đang ở bên cạnh Thiếu Vũ. Thiếu Vũ tự biết vô vọng, vì vậy đã gỡ ngân quan của mình xuống đưa cho Thiên Minh, bảo Thiên Minh rời đi một mình. Thiên Minh không chịu đi một mình, nhưng hắn cũng biết Thiếu Vũ tuyệt đối không thể nào bỏ rơi thuộc hạ của mình được, nên liền tự sát. Thiếu Vũ bất đắc dĩ phải đánh bất tỉnh Thiên Minh, thông qua sợi dây chuyền trên cổ Thiên Minh báo cho Cao Nguyệt xin nàng đến cứu người. Cho nên Cao Nguyệt đến cứu Thiên Minh đi, còn Thiếu Vũ tự vận ở Ô Giang.
P/S: Thiếu Vũ chết lúc ba mươi tuổi, còn không bằng tuổi của Niếp thúc hiện nay. Trong Bách bộ phi kiếm Thiếu Vũ 14 tuổi, còn lại thời gian 16 năm...
Số phận của Thiếu Vũ quả thật là bi thảm a 5555, đếm từng ngày chờ đến một cái kết cục bi thảm vô vọng... Lúc mọi người xem “Hán Vũ đại đế” cũng không biết Hoắc Thiểu không sống đến 24 tuổi sẽ chết, cho nên ít ra xem đến trước tập hắn chết vẫn còn vô cùng vui vẻ...
Nước mắt lưng tròng, nước mắt lưng tròng....
Toàn văn hoàn
Cùng với thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều chuyện cũng theo đó mà dần dần thay đổi. Nói ví dụ như, Tiểu Vũ và Tiểu Minh lớn lên, nói ví dụ như khoé mắt không đổi của Cao Nguyệt có nếp nhăn bị người ta phát hiện.
Hoặc ví dụ như, tần suất Kinh Thiên Minh mê man và độ dài thời gian mỗi lần như vậy.
Vì thế, khi rốt cục có một ngày Kinh Thiên Minh không còn tỉnh lại nữa, tất cả mọi người cũng không còn cảm thấy quá giật mình.
Mà người không bất ngờ nhất, có lẽ chính là Kinh Thiên Minh.
Lần mê man cuối cùng trước khi mất, hắn đã nói đi nói lại với Cao Nguyệt cùng một câu:
Nguyệt nhi, xin lỗi.
Nguyệt nhi, xin lỗi…
Xin lỗi…
Bia mộ của vị nhất đại kiếm khách này rất đơn giản, phía trên chỉ viết năm chữ lớn “Kinh Thiên Minh chi mộ”. Không hề nhắc đến thân phận của hắn, cũng không có viết tên tuổi người lập bia.
Thứ chôn cùng hắn, là vòng cổ ngọc bích khi còn niên thiếu hắn trao đổi với Nguyệt Nhi, còn có chiếc hộp gỗ cũ trước giờ chưa ai từng thấy hắn mở ra kia nữa.
Tiểu Vũ và Tiểu Minh nhân lúc Cao Nguyệt không chú ý, liền lén lút mở chiếc hộp gỗ Kinh Thiên Minh bình thường vẫn không cho bọn họ chạm vào ấy ra, muốn nhìn xem bên trong rốt cục là vật gì vậy.
Bọn họ phát hiện chiếc hộp gỗ kia nhẹ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, tựa hồ không có nhiều vật. Mà mở lúc, bên trong chỉ cất một chiếc ngân quan giản dị thường dùng để đeo trên trán.
Chiếc ngân quan này được làm thủ công rất tinh xảo, bên trên có khảm một viên trân châu lớn màu lam cùng hai viên tiểu châu màu đỏ.
Lúc cầm lên nhìn kỹ, bọn họ còn phát hiện bên trong sườn chiếc ngân quan này có khắc ba chữ, nét bút khí lực rõ ràng, nhưng là loại văn tự bọn họ không biết
Có thể, là tên một người chăng? Hai người một bên suy đoán, một bên đem hộp gỗ thả lại bên cạnh Kinh Thiên Minh đang nằm, nét mặt khoan thai.
” Tiểu Vũ, sư phụ lại qua đời như vậy... Thực sự cứ như nằm mơ, không có lấy một chút cảm giác chân thực.”
” Nằm mơ không hẳn là sẽ không có cảm giác chân thực a. Theo ta thấy, sư phụ thường ngày lúc hôn mê so với lúc thanh tỉnh còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.”
“Ta cũng nghĩ thế, sư phụ lúc đang nằm mơ, thường sẽ lộ ra một vẻ mặt mà lúc hắn thanh tỉnh chúng ta chưa hề được thấy. Vẻ mặt ấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, cũng rất an tâm... Nói chung, là một loại cảm giác ta không hiểu rõ.”
” Cái này a... Không chừng sau này ngươi sẽ hiểu được.”
” Hả? Vì sao?”
“Khái, chẳng vì sao cả, ta tùy tiện nói thôi.”
“Tiểu Vũ!”
Cao Nguyệt lẳng lặng đứng trước mộ phần, tay chậm rãi vỗ về mấy chữ trên bia mộ, ngón tay lướt qua vẽ theo từng nét chữ
Thiên Minh. Nàng gọi tên của nam nhân trên bia mộ.
Thiên Minh, ngươi có biết không? Lần ấy khi ngươi bị vây ở Cai Hạ ( nơi Hạng Vũ bại trận), ta dốc hết toàn bộ sức mạnh của mình mới có thể cứu ngươi ra. Thế nhưng mãi cho tới hôm nay, ta cũng không hối hận quyết định của mình khi ấy.
Thiên Minh, ngươi có biết không? Lần ấy người cho ta biết để đi cứu ngươi, là Thiếu Vũ.
Khi đó, Thiếu Vũ chỉ cười nói với ta:
“Nguyệt cô nương, Thiên Minh sau này nhờ ngươi chiếu cố.”
Thiên Minh, ngươi có biết không? Khi đó Lão tiên sinh nói hắn có thể giúp ngươi giải trừ chú ấn, thế nhưng ngươi sẽ quên đi người quan trọng nhất của mình.
Thiên Minh, khi đó mọi người đều nghĩ ngươi sẽ quên ta …thê tử ngươi mới cưới chưa lâu.
Thế nhưng Thiên Minh, ngươi biết không?
Lúc chú ấn được giải trừ người ngươi quên không phải là ta, cũng không phải phụ mẫu của ngươi hay Cái Niếp tiên sinh.
Người ngươi quên, là Thiếu Vũ.
………………………………………
Chính văn hoàn
Chính văn hoàn ồi kìa! Hic, có mấy đoạn mà công nhận mình ngâm lâu quá. Còn hai cái phiên ngoại cùng một phần giải thích của tác giả nữa, mọi người chờ xem nha ^^
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
” Thiếu Vũ, trong phòng ngươi sao lại có xiêm y của nữ hài tử?”- Tiện tay chụp lấy ở trên giường, rồi lại hất văng ra thật xa, Thiên Minh đùng đùng tức giận.- ” Vả lại xem kiểu dáng với chất vải của những y phục này, cũng không phải thứ gia đình bình thường có thể mua được. Nói, ngươi là dụ dỗ tiểu thư nhà ai?”
Ung dung ngồi tựa lưng vào ghế, Thiếu Vũ ngay cả ngón tay cũng không muốn động- ” Ngươi cũng đừng ném loạn, những thứ ấy đều là mua chuẩn bị cho ngươi mặc, ném loạn làm dơ cũng tự ngươi chịu tránh nhiệm nha.”
”Cái gì!!! Thì ra ngươi còn có sở thích này?!”- Hai mắt thiếu chút nữa là phun ra lửa, Thiên Minh ngồi thụp xuống giường- “Không mặc! Đánh chết cũng không mặc!”
Vẫn đang không có dự định đứng lên khỏi ghế, Thiếu Vũ chậm rãi nói: “Ngươi không mặc thì thôi. Bất quá về sau gian phòng này chỉ sợ không những có càng nhiều y phục của nữ nhân, còn có thể có thêm một nữ nhân nữa luôn không chừng.
”... Thiếu Vũ, có ý tứ gì?”- Khí thế hùng hổ lập tức giảm xuống phân nửa, Thiên Minh hỏi.
Sắc mặt có nghiêm túc hơn chút, Thiếu Vũ ngồi thẳng người dậy nói- “Phạm sư phụ cùng Lương thúc đã dự tính sẽ đi giúp ta lựa chọn thê tử tương lai, mà hiệu suất làm việc của hai người kia ngươi cũng biết đấy”- Buông thõng tay, bộ dạng bất đắc dĩ- “Cho nên chỗ này của ta sẽ có thêm một vị hôn thê chỉ là chuyện sớm hay muộn a.”
”Thiếu Vũ!!!”- Tay lần tới thắt lưng, Thiên Minh làm bộ muốn rút kiếm.
Vừa bực mình vừa buồn cười giữ lấy tay rút kiếm của Thiên Minh, Thiếu Vũ nói- “Bất quá, ta nói với bọn họ là ta đã có ý trung nhân, là vị cô nương mĩ lệ trang nhã ( khụ), chỉ vì sợ bọn họ trách cứ, cho nên vẫn chưa đưa về nhà.”
Vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác như cũ, Thiên Minh nói
”Thế thì sao?”
”Cho nên bọn họ nói muốn gặp vị cô nương này. Mà vị cô nương này, tất nhiên chính là ngươi.”- Khoé miệng cong lên đầy đắc ý, Thiếu Vũ kéo tay Thiên Minh ngồi xuống giường.- ” Ngươi muốn ngoan ngoãn thay những y phục này, hay là muốn nhìn ta cưới một thê tử về nào?”
“… Ta mặc.”- Khí thế biến thành con số âm, Thiên Minh nhỏ giọng lầu bầu.
”Thế là tốt rồi!”- Thiếu Vũ một bên ra vẻ tán thưởng vỗ vai Thiên Minh, một bên quay đầu đi không ngớt nén tiếng cười trộm.
Thực ra, không ngờ thân thể thiếu niên của Thiên Minh mặc y phục nữ tử vào lại rất vừa vặn. Lại thêm mái tóc tựa như tuỳ tiện thả phía sau, tuy rằng không thể xưng là quốc sắc thiên hương, cũng có thể xem như mỹ nữ hiếm có với đôi mắt sáng trong lương thiện.
Vấn đề bây giờ là: phải đổi tên rồi còn cả quá trình phát sinh cảm tình diễn ra thế nào nữa
“Ta đây tên là gì giờ? Dù sao thì cũng không thể vẫn gọi là Kinh Thiên Minh được.”- Lòng còn đang oán giận thắt lưng của y phục này sao lại phải buộc chặt như vậy a, Thiên Minh hỏi.
”Cái này dễ thôi, lấy một chữ trong tên của ngươi ra là được rồi, nó ví dụ như: Kinh Cơ.”
” Bụi gai?” (Nguyên văn là Kinh Cức, có nghĩa là bụi gại. Bé Minh bé đọc chệch đi thế)
“...Thiên cơ...”
” Bí mật?” (Nguyên văn là Thiên Ky, nghĩa là bí mật)
“||||| Minh Cơ.”
“Minh cơ? ( Đến đây là loạn rồi >_< tuyệt đối không có thu phí quảng cáo...) “
Hắc tuyến treo đầy mặt, Thiếu Vũ nói – ” Tên của ngươi đúng là không dùng được, đến lượt tên ta đi. Hạng cơ thế nào?”
” Máy chụp hình?”- Thiên Minh mở to đôi mắt trong sáng vô tội.
Thiếu Vũ đảo trắng mắt- ” Thiếu Cơ.”
” Cái rổ?”
“... Tên tiểu tử ngươi này thật đúng là phiền phức. Vậy Vũ Cơ đi. Tóm lại bây giờ chữ đã dùng hết, ngươi không được cũng phải được.”- Cảm thấy chính mình đã sắp hộc máu, Thiếu Vũ đưa tay chống đầu.
”Vũ Cơ không tệ, vậy ta gọi là Vũ Cơ?”
“ Từ từ, vẫn là không nên dùng thẳng chữ trong tên, sẽ rất dễ khiến người khác hoài nghi. Đổi một chữ khác đồng âm đi, Vũ Cơ... Vũ Cơ... Ngu Cơ thế nào?”
Cảm thấy đùa vậy thật vui, Thiên Minh có phần hưng phấn đứng bật dậy, học theo động tác trước đây của Nguyệt nhi hành lễ một lần, cố ý bóp méo giọng nói “ Ta là Ngu Cơ”
Sau đó Thiên Minh nhìn lại, phát hiện Thiếu Vũ đang ôm bụng ở trên giường cười thành một đống.
” Tốt! Xem ta tấn công đây!”- Thiên Minh bật người giơ bốn móng vuốt nhào lên.
“Này, này! Đừng có đè lên, khụ...”- Thiếu Vũ cười đến phát ho sặc sụa- ” Đừng quên còn phải biến đổi lai lịch và cả quá trình phát sinh tình cảm... ăn mặc như vậy còn muốn đánh với ta, không có cửa đâu! Lăn xuống cho ta!”- Chỉ xoay người một cái là chặn được Thiên Minh y phục rườm rà, Thiếu Vũ đắc ý đứng lên.
Bi ai phát hiện mép váy bị vướng, Thiên Minh không còn cách nào hơn đành phải cúi đầu dùng sức xé ra.- “ Không bằng cứ như vậy là được rồi. Ta là Ngu Cơ, từ nhỏ đã là cô nhi. Thấy không, bớt phiền hơn nhiều! Cũng không cần phí sức nghĩ xem ta là người nước nào, cũng không phải lo về vấn đề phụ mẫu.”
“Về phần quá trình phát sinh tình cảm a... Đây đương nhiên là vì ta là đại đại đại mỹ nữ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nổi danh rồi. Cho nên Thiếu Vũ đối với ta vừa gặp đã thương, theo đuổi không ngừng. Mà ta đây, lại xa cách, ba lần bảy lượt thử thách Thiếu Vũ, cho tới bây giờ mới miễn cưỡng cảm thấy hắn rất thật lòng, đáp ứng thỉnh thoảng cùng hắn gặp mặt.”- Nói nói đến nỗi hoàn toàn quên mất chuyện vạt váy bị vướng, Thiên Minh hả hê gật gù đắc ý, nói xong cao hứng bừng bừng.
” Còn nghĩ là đẹp lắm... “- Nét mặt như muốn bảo vẻ mặt trông thật khó coi a, ngươi thật không biết xấu hổ a, Thiếu Vũ nhếch nhếch khoé miệng trợn trắng hai mắt.
“Hừ! Vậy ngươi muốn như thế nào?”- Trừng mắt liếc Thiếu Vũ, Thiên Minh vểnh cằm lên, bày ra bộ dạng không thèm để ý đến ngươi.
“Ta anh tuấn thế này...”- Thiếu Vũ mới mở miệng, Thiên Minh lại không ngừng lớn tiếng hướng hắn le lưỡi nhăn mặt, khiến Thiếu Vũ hoàn toàn không có cách nào nói xong.
“Ngươi tên tiểu tử này!”- Tức giận gần chết, Thiếu Vũ xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Thiên Minh.
Thấy Thiếu Vũ tức giận, Thiên Minh cũng cảm thấy ngại ngùng, liền đưa tay kéo kéo tay áo Thiếu Vũ- ” Chuyện này cứ theo ý ngươi nói thì được rồi. Bất quá ta có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Thiếu Vũ xoay người lại.
“Nhất định phải là ngươi thích ta trước đó!”- Từng chữ từng chữ, Thiên Minh nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Lộ ra vẻ mặt thực sự là không chịu nổi ngươi, Thiếu Vũ buông tay ” Được, theo ý ngươi đi.”
Thế là giai thoại ngàn đời của Hạng Thiếu Vũ cùng Ngu Cơ đã ra đời như vậy... Ở trong đoạn giai thoại này, vì Ngu Cơ mỹ mạo khuynh thế, danh tiếng truyền xa, cho nên Hạng Thiếu Vũ nghe được lời đồn xong vô cùng yêu mến Ngu Cơ; sau đó Ngu Cơ gặp được Hạng Thiếu Vũ, cũng vì nhân phẩm xuất chúng cùng khí khái anh hùng của Thiếu Vũ mà ái mộ; Thế là hoàn thành một đoạn giai thoại...
Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh: mỹ mạo khuynh thế? Danh tiếng truyền xa?
Thiên Minh nhìn Thiếu Vũ: nhân phẩm xuất chúng? Khí khái anh hùng?
Một giây đồng hồ sau cả hai cùng lúc xoay người, khom lưng, cuồng tiếu...
Thần tiên
Vào thời đại của Triều Tần, danh hào thiên hạ đệ nhất kiếm khách cùng với danh hào Kiếm Thánh, từ trước tới nay đều thuộc về cùng một nam nhân.
Tên của nam nhân ấy, gọi là Cái Niếp.
Song mọi người cũng đều biết rõ, nam nhân đã từng là đệ nhất cao thủ bên cạnh Tần vương Doanh Chính, về sau lại phản bội Doanh Chính này cũng chẳng thể sống sót để thấy được ánh trăng thời Hán.
Ngày ấy, trong một đêm trăng tròn, đệ nhất kiếm khách Cái Niếp đã chết trong tay một người sử dụng kiếm, mà người giết hắn lúc đó, còn chưa đầy mười tuổi.
Kẻ giết hắn khi ấy là nhi tử của vị bằng hữu duy nhất suốt cuộc đời hắn, cũng là đồ đệ mà chính hắn tự tay dạy dỗ, còn là kẻ sẽ tiếp nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách của hắn về sau.
Kẻ giết hắn khi ấy vẫn mới chỉ là một thiếu niên, tên của thiếu niên ấy, là Kinh Thiên Minh.
Còn nhớ ngày đó ánh trăng rằm sáng rực bỗng nhiên khuất đi trong nháy mắt, còn nhớ ngày đó âm dương chú ấn sau cổ thiếu niên tản mát ra thất sắc (bảy màu sắc) rực rỡ huyền ảo đầy mê hoặc, còn nhớ thiếu niên rút kiếm đâm về phía ân sư cùng mình sống dựa vào nhau, còn nhớ đêm đó huyết quang che mờ đi tất cả..
Ngày đó Cái Niếp cũng không rút kiếm, mà truyền thuyết về nhất đại kiếm khách cùng với Bách bộ phi kiếm thần kì, kết thúc từ đây.
Ngày hôm sau, thiếu niên cấm lấy Uyên Hồng kiếm đã mất chủ nhân yên lặng bước đi trên đường của Hàm Dương, không một lần quay đầu nhìn lại.
Hình ảnh của thiếu niên cô đơn mà mạnh mẽ, trong đầu hắn có phụ thân chưa bao giờ gặp mặt, có bóng dáng mờ nhoà không rõ của mẫu thân, có Niếp đại thúc hắn vẫn luôn coi như ruột thịt, còn có Nguyệt nhi, có Thiếu Vũ...
Mà đến lúc thiếu niên rốt cục cũng trở thành đệ nhất kiếm khách, cùng Hạng Thiếu Vũ viết nên truyền kỳ “ Phá phủ trầm chu, bách nhị Tần quan chung chúc sở” cũng là chuyện của rất nhiều năm sau đó.
Ở thôn trang dưới chân núi Côn Lôn vẫn lưu truyền một truyền thuyết Nói rằng, trên núi Côn Lôn có thần tiên ở.
Có người nói thần tiên trên núi tóc bạc hạo nhan ( tóc bạc, mặt mày trắng trẻo,đẹp lão), là một ông lão; có người nói thần tiên trên núi dung mạo tuấn tú, là một nam tử trung niên; cũng có người nói thần tiên trên núi dung nhan đoan chính thanh nhã, là một tiên nữ.
Mỗi người đều nói chính mình đã từng tận mắt nhìn thấy thần tiên, thề thốt chân thành mà miêu tả lại cảnh tượng lúc đó. Nhiều cách nói rối ren, chưa kết luận được.
Người tin chắc thần tiên là một ông lão nói rằng, trong lúc hắn bắt cá ở khe suối trên núi đã từng thấy một con chim gỗ rất lớn bay qua đỉnh đầu mình, bóng của nó chiếu xuống so với mây đen còn lớn hơn. Mà phía trên con chim gỗ, lại có một ông lão tóc bạc đang ngồi.
Người cho rằng thần tiên là một nam tử trung niên lại nói rằng, lúc hắn ở trong núi chặt cây, đã từng trông thấy có người đứng trước gió, ống tay áo bay phất phới, trong tay nắm lấy một đạo bạch quang ( một nguồn ánh sáng trắng). Đạo bạch quang này tựa như tia chớp lao tới, một loạt cây gỗ cao to liền im hơi lặng tiếng mà ngã xuống.
Còn người tin chắc trên núi có tiên nữ dược nông (trồng thuốc) trẻ tuổi, lại ấp úng nói không thành lời hoàn chỉnh mà kể, chỉ có thể từ trong lời nói giấu giấu diếm diếm của hắn nghe ra được rằng hắn đã từng đi hái thuốc bị thương ngã ở miếu hoang không người trong khe núi, đúng lúc tuyệt vọng thì trước mắt lại đột nhiên hiện ra một vị nữ tử đẹp tựa thiên tiên lãnh tựa băng sương, dùng tiên pháp chữa lành vết thương của hắn
Có người hiếu kỳ liền cố ý trèo lên trên núi, mong gặp được thần tiên. Thế nhưng hơn tám người đi trở về, vẫn luôn nhất vô sở hoạch (hoàn toàn không có kết quả).
Vì vậy mọi người liền cười nói: chuyện thần tiên, quả nhiên cũng chỉ là thần thoại mà thôi
Khi mọi người trong thôn trang đang nhân lúc kết thúc một ngày làm việc mà trò chuyện về thần tiên, ở một nơi trên núi, chiếc bình phong dáng vẻ trông như vách đá lại lặng lẽ dịch chuyển mở ra, để lộ ra ngôi nhà gỗ tinh xảo bên trong.
Một vị nam tử trung niên ngồi tựa mình vào khung cửa sổ, nhìn về phía biển mây mênh mang. Mặc dù trên thái dương của hắn nhìn qua đã thấy có vài sợi tóc bạc, thế nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn khôi ngô, nhãn thần sâu sắc.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”- Một vị nữ tử trẻ tuổi, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi đang bưng chén trà đi tới.
Nam tử vội vã thẳng người lại- “Dung cô nương. Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, Thiên Minh cùng Nguyệt nhi bây giờ không biết thế nào rồi”
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha!”- Ngoài cửa sổ đột nhiên không hề báo trước bộc phát ra tiếng cười to, hai người trong phòng không hẹn mà cùng hiện lên một tia xấu hổ.
Nét mặt vốn dĩ ôn hò trong nháy mắt biến thành nghiêm nghị, Đoan Mộc Dung lạnh lùng mở miệng “Ban đại sư, ngươi cười cái gì?”
“Ta chỉ là cười Cái tiên sinh, đến bây giờ vẫn cứ mỗi câu mỗi gọi Dung cô nương, thực sự là tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) a? Ha ha ha hạ ha, ha ha ha ha ha!”- Từ ngoài cửa sổ ló ra một cái đầu mi hoa nhãn tiếu ( mặt cười mắt cười), chính là Ban đại sư.
“... Ban đại sư, xem ra ngươi hiện tại rất nhàn rỗi, không bằng đi giúp ta đi hái chút dược thảo về có được không?”-ảTái với ngữ khí càng thêm lạnh nhạt, trên mặt Đoan Mộc Dung là hiện ra nét tươi cười.
“Dung cô nương ta sai rồi, lão đầu ta bây giờ sẽ trở về phòng mình, đảm bảo sẽ không nghe lén nữa, ta nói đi là đi.”- Vội vã quay đầu đi, Ban đại sư lấy tốc độ mà Đạo Chích năm xưa xem chừng cũng phải ngó theo không kịp biến mất ở bên ngoài cửa sổ.
Đoan Mộc Dung cùng Cái Niếp liếc mắt nhìn nhau, hai người hiểu ý cười.
“Ngươi đang lo cho Thiên Minh?”
“Đúng vậy.”
“ Vậy năm đó khi ta cứu sống ngươi, ngươi vì sao lại không chịu nói cho hắn biết rằng ngươi vẫn chưa chết? Những năm gần đây, trong lòng hài tử ấy vẫn luôn mang theo tội lỗi chính mình tự tay giết ân sư.”
“Bởi vì ta nghĩ ta cứ một mực ở bên cạnh hắn, trái lại còn là bất lợi lớn cho hắn. Kiếm thuật có thể dạy cho hắn, ta đã đều dạy cho hắn cả rồi; mà điều kiện quan trọng còn lại kẻ mạnh cần, ta lại không thể nào dạy cho hắn được, chỉ có thể dựa vào chính hắn một mình lĩnh hội và trưởng thành mà thôi. Nếu như ta không rời khỏi hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không có cách nào vượt qua ta.”
“Tuy rằng ta cũng không hiểu rõ lắm, thế nhưng ta tin tưởng cách làm của ngươi có lý.”
“Dung cô nương, ngươi không lo lắng cho Nguyệt nhi sao?”
“Ta đương nhiên là lo lắng. Bất quá Thiên Minh và Nguyệt nhi bây giờ, sớm đã không còn là tiểu hài tử năm đó nữa rồi, ta tin tưởng bọn hắn có thể cùng nhau tiếp tục cố gắng sau này.”
“Là vì ngươi tin tưởng Nguyệt nhi, cũng tin tưởng Thiên Minh?”
“Đúng vậy. Bởi vì Thiên Minh hắn vẫn luôn lấy ngươi làm mục tiêu, cho nên ta cũng tin tưởng hắn.”
“Dung cô nương.”
“Ân?”
“Có thể gặp được ngươi, là may mắn lớn nhất kiếp này của Cái mỗ.”
Giải Thích
_______Tiết tử
Lão tiên sinh hay còn gọi là Lão Tử, Cái Niếp đã từng nói đây là người duy nhất trong thiên hạ có thể giải trừ chú ấn của Kinh Thiên Minh.
_____Vũ quá thiên minh(nhất)
Ở đây có một đoạn phục bút ( đoạn văn viết chỉ để dẫn ý cho đoạn sau), chính là đoạn về Thương Lang Vương kia
______Vũ quá thiên minh(nhị)
Chân tướng là thế này:
Đêm đó lúc đầu lẽ ra cũng giống như trước đây, Thiên Minh vung kiếm chém lung tung, Thiếu Vũ đỡ lại. Về sau Thiên Minh lỡ tay chém rách y sam sau lưng Thiếu Vũ, nhìn thấy vết sẹo trên lưng Thiếu Vũ, liền hiểu được là vì lần trước Thiếu Vũ đã thay mình cản chiêu thức của Thương Lang Vương. Lúc này Thiếu Vũ quay lưng về phía Thiên Minh, không nhìn thấy Thiên Minh thất thần. Cho nên hậu quả sau khi cổ tay của Thiếu Vũ dùng sức đánh lại Thiên Minh đang quên không phản kháng chính là... cổ tay Thiên Minh xanh tím một mảng, oa oa kêu loạn...
______Vũ quá thiên minh(tam)
Chương này hẳn là rất rõ ràng dễ hiểu không có nghi hoặc gì đáng nói...>_<
Sở dĩ nguyên nhân khiến Thiên Minh phát hoả chính là hắn thấy một nữ hài tử đang cầm khăn tay lau lau vết rượu trên ngực Thiếu Vũ...kết quả là đầu nóng lên rút kiếm ra chém.
______ Phù sinh ngược mộng(nhất)
Sợi dây chuyền đeo trên cổ Thiên Minh không phải là cái của hắn, là của Cao Nguyệt. Hắn với Cao Nguyệt từ rất lâu trước đã trao đổi dây chuyền đính ước với nhau. Đối với cao thủ âm dương thuật như Nguyệt nhi mà nói, sợi dây chuyền kia đồng thời cũng là vật nối kết.
Thứ nằm trong hộp gỗ là ngân quan của Thiếu Vũ, cái nên xem hết phù sinh thiên cũng đã biết rồi... Bất quá Thiên Minh trong phần này đã không nhớ rõ Thiếu Vũ, chỉ là vô thức cảm thấy rằng chiếc hộp gỗ kia rất quan trọng.
______Phù sinh ngược mộng (nhị)
Ký ức về Thiếu Vũ bị niêm phong vào tầng sâu nhất trong tiềm thức của Thiên Minh. Thế nhưng đoạn ký ức kia vô cùng mãnh liệt, cho nên thỉnh thoảng lại bất ngờ bùng lên. Biểu hiện ra ngoài chính là Thiên Minh ngủ mê mệt, lúc mê man, ký ức về Thiếu Vũ sẽ vùng vẫy thoát ra, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Thiên Minh vậy.
Nguyệt nhi biết Thiên Minh mỗi lần đều mộng về Thiếu Vũ, thế nhưng nàng sợ ngộ nhỡ Thiên Minh khôi phục lại ký ức, lại gặp phải hậu quả các khó nắm bắt được, cho nên mới nghiêm cấm hai đồ đệ không được nhắc tới bất kể tình huống gì lúc Thiên Minh ở trong mộng với hắn.
_______ Phù sinh ngược mộng( tam)
Rốt cuộc cũng tới dụ thụ thiên mọi người quan tâm rồi... >_<
Bình Minh trong mộng thấy hình dạng Cái Niếp người đầy máu, chính là ký ức đêm hôm chú ấn phát tác hắn đã ngộ sát Cái Niếp, ở trong ngoại truyện 2 có nhắc đến tình hình cụ thể.
Lúc nửa đêm Thiên Minh chạy đến cạnh Thiếu Vũ đó, cũng nửa là vô tình nửa là cố ý muốn dụ dỗ... Thực ra chính hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang mong chờ cái gì orz (Ta thực sự nghi ngờ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì Thiên Minh sẽ lại đau đến oa oa kêu loạn... Kết luận: kết quả của đam mỹ + không được dạy dỗ đầy đủ|||||) Đương nhiên Thiếu Vũ cũng không đến nỗi trì độn như mọi người tưởng tượng, đưa đến miệng còn không biết ăn...>_<, nhưng khi hắn đưa tay muốn tháo y phục của Thiên Minh không cẩn thận đụng phải mặt dây chuyền của Cao Nguyệt. Vậy nên trong lòng lập tức hối hận, kết quả là cái gì cũng không xảy ra... Còn về phần Thiếu Vũ sau đó phải đi tắm nước lạnh hay phải đi chạy bộ vạn dặm, tuỳ mọi người tưởng tượng a...>_<
______ Phù sinh ngược mộng(ngũ)
Trong tác phẩn này thì Ngu Cơ cũng là Thiên Minh, cho nên lúc bị vây ở Cai Hạ Thiên Minh đang ở bên cạnh Thiếu Vũ. Thiếu Vũ tự biết vô vọng, vì vậy đã gỡ ngân quan của mình xuống đưa cho Thiên Minh, bảo Thiên Minh rời đi một mình. Thiên Minh không chịu đi một mình, nhưng hắn cũng biết Thiếu Vũ tuyệt đối không thể nào bỏ rơi thuộc hạ của mình được, nên liền tự sát. Thiếu Vũ bất đắc dĩ phải đánh bất tỉnh Thiên Minh, thông qua sợi dây chuyền trên cổ Thiên Minh báo cho Cao Nguyệt xin nàng đến cứu người. Cho nên Cao Nguyệt đến cứu Thiên Minh đi, còn Thiếu Vũ tự vận ở Ô Giang.
P/S: Thiếu Vũ chết lúc ba mươi tuổi, còn không bằng tuổi của Niếp thúc hiện nay. Trong Bách bộ phi kiếm Thiếu Vũ 14 tuổi, còn lại thời gian 16 năm...
Số phận của Thiếu Vũ quả thật là bi thảm a 5555, đếm từng ngày chờ đến một cái kết cục bi thảm vô vọng... Lúc mọi người xem “Hán Vũ đại đế” cũng không biết Hoắc Thiểu không sống đến 24 tuổi sẽ chết, cho nên ít ra xem đến trước tập hắn chết vẫn còn vô cùng vui vẻ...