Mỗi lần mê man đi, Kinh Thiên Minh lại cảm thấy mình dường như đang rơi vào vũ đài của ký ức.Những mảnh ký ức hỗn loạn không trật tự trộn lẫn vào nhau, mang theo cảm giác chân thực mạnh mẽ cùng chút cảm giác mơ màng.Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều khung cảnh và những người mà hắn rõ ràng vô cùng quen thuộc, thế nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể gọi ra tên người trước mặt, cũng không tài nào nhớ ra ở trong khung cảnh kia đã từng xảy ra chuyện gì.
Hắn thường hay thấy Cái Niếp, thấy hình ảnh dường như là của phụ thân, thấy khuôn mặt mẫu thân mơ hồ không nhìn rõ.
Hắn thấy những binh lính cùng sát thủ của Tần Vương và Vệ Trang phái tới đuổi giết mình, một đám người hoặc cười tươi hoặc dữ tợn hoặc ngọt ngào, sau lưng đều tràn đầy sát khí.
Hắn cũng thường thấy Nguyệt nhi. Nguyệt nhi còn nhỏ, Nguyệt nhi lớn lên, Nguyệt nhi mỉm cười, Nguyệt nhi khóc...
Còn nhiều lần hơn, hắn thấy mình lúc vẫn còn là thiếu niên vóc người thấp bé, trên cánh tay gầy yếu có mang bao tay. Hắn biết, thiếu niên kia chính là mình, là mình của rất lâu ngày trước.
Hắn còn luôn trông thấy một tử sam thiếu niên. Một thiếu niên trông rất anh tuấn phong thái hiên ngang, hình dáng tựa hồ so với chính mình khi đó thì lớn hơn vài tuổi. Tử sam thiếu niên kia từ khuôn mặt dáng người đến âm thanh động tác, đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dường như trong đầu óc mình mỗi ngày đều ngập đầy hình ảnh thiếu niên ấy.
Thế nhưng hắn lại gọi không ra tên của tử sam thiếu niên kia...
Trong khung cảnh của ký ức hỗn loạn, hình dáng của tử sam thiếu niên kia lúc nào cũng hoặc công khai hoặc len lén hiện ra bên cạnh mình. Tựa hồ bất kể lúc nào. Hắn cũng luôn luôn ôm cánh tay, vẻ mặt tự tin.
Tử sam thiếu niên ấy luôn hướng mình hô mấy câu.
“Thiên Minh nguy hiểm!”
“Thiên Minh cẩn thận!”
“Thiên Minh né tránh!”
“Thiên Minh...!”
Rất nhiều lúc, tử sam niên thiếu cũng không kịp hướng mình kêu cái gì, nhưng mỗi lần như thế, kẻ đánh lén phía sau mình luôn bị hắn lao đến dứt khoát một cước đá văng đi thật xa.
Tử sam thiếu niên cùng lắm chỉ lớn hơn mình vài tuổi ấy, trong một khoảng thời gian rất dài, luôn luôn mang một bộ dáng sẵn sang vươn hai tay ra bảo hộ chính mình ; mà ánh mắt hắn nhìn mình, cũng luôn mang theo ý vị nhìn tiểu đệ.
Mà hình dáng của tử sam thiếu niên trong thời gian này, không biết vì sao, lúc nào cũng khiến bản thân mình cảm thấy không phục lắm... hơn nữa còn rất không cam tâm...
Ở trong khung cảnh của những ký ức hỗn loạn, mình đã từng vô cùng chăm chỉ luyện tập võ nghệ, cũng từng hướng tử sam thiếu niên kia quát “Ta một ngày nào đó sẽ đánh bại ngươi!”
Tử sam thiếu niên sẽ lại chẳng lưu tâm mà cười nói, mục tiêu của tiểu tử ngươi rất cao đó nha, vậy ngươi cần phải nỗ lực luyện tập.
Kinh Thiên Minh gắng sức muốn phân biệt trình tự của hết thảy những ký ức này, rồi lại rơi vào một vòng ký ức hỗn loạn mới.
( Vẫn là thiếu niên kia...Đúng rồi, thiếu niên đó chính là ta...) Màn đêm đen kịt, thiếu niên một mình nằm trong căn phòng trống trải, rất lâu rồi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Cũng không phải là không mệt mỏi. Chỉ là hễ cứ thiếp đi một chút, hình ảnh Cái Niếp toàn thân đầy máu lúc nào cũng hiện ra trong giấc mơ của hắn, trong lòng thiếu niên ngập đầy cảm giác sợ hãi cùng bất lực.
Ta muốn chạy trốn khỏi ký ức thật đáng sợ đó...Ta muốn đến một nơi an toàn sẽ không gặp ác mộng...Niên thiếu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mở mắt vẫn là một mảnh tăm tối. Trước ngực có một vật gì cứng cứng, lấy tay sờ đến, là vòng cổ ngọc bích trao đổi với Nguyệt nhi.
Đây là đâu...Thần kinh căng thẳng quá mức mất một hồi lâu mới phản ứng xuất hiện đáp án. Đúng rồi, nơi này là chỗ của hắn, ta không cần phải sợ...
Trước mắt thiếu niên lại hiện ra thân ảnh của tử sam thiếu niên kia, cánh tay mạnh mẽ, nụ cười tự tin. ( Nhất định là người ta vô cùng quen thuộc, hắn rốt cuộc là ai...?)
Hắn ngủ ở gian phòng bên kia, ta muốn đi tìm hắn... Niên thiếu chân trần nhảy xuống sàn nhà lạnh cóng, cũng không cầm theo ngoại y ở đầu giường. Niên thiếu thở gấp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tìm đến mục tiêu của mình.
Trong bóng tối dãy hành lang dường như dài vô tận, không có ánh sáng. Thiếu niên sợ hãi thét gọi tên một người, một cái tên tựa hồ có ma lực có thể khiến hắn an tâm. ( Cái tên kia tựa hồ ở ngay bên miệng ta, nhưng ta không thể nào gọi ra được. Vì sao ta lại không nhớ rõ cái tên kia? Vì sao...?)
Tựa như xảy ra kỳ tích, trên hành lang vẫn không có ánh đèn, nhưng lại xuất hiện bóng dáng của một tử sam thiếu niên. Khố tử ( quần) bạch sắc, hắc sắc nội y, lớp tử sam ngoài cùng trông có vẻ vừa mới phủ vội thêm.
“Thiên Minh. Ngươi làm sao vậy?”- Tử sam niên thiếu gọi tên của thiếu niên kia. Tử sam của hắn trong bóng tối vẫn tiên diễm ( màu tươi và đẹp) như thế, mắt hắn sáng rực như sao trời.
Cái tên vốn phải rõ ràng vẫn mơ hồ như cũ. Giống như người rớt xuống nước thấy được rơm rạ, thiếu niên toàn thân run rẩy không chút do dự ôm chặt lấy tử sam thiếu niên, ngẩng đầu nức nở “Ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi…”
Mặc dù còn cách mấy tầng y sam, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng tiếng tim đập rất mạnh mẽ từ lồng ngực rắn chắc của tử sam thiếu niên truyền tới. Thiếu niên vùi đầu xuống, hít vào mùi vị quen thuộc ngày thường chưa bao giờ gần đến như vậy, cảm thấy cả người mình dần dần bình tĩnh trở lại.
“Giờ đã tốt hơn chưa? Thiên Minh, ngươi theo cùng ta ngủ ngon đi,miễn cho ngươi nhát gan lúc nào cũng gặp ác mộng.”- Thoải mái xoa đầu thiếu niên trong ngực, tử sam thiếu niên dùng ngữ khí khoa trương nói đùa.
Bất mãn thì thầm phát ra vài âm thanh không rõ nghĩa, thiếu niên lại vùi đầu vào càng sâu.
“Uy uy, ngươi sẽ không lấy ta làm cái gối đầu chứ. Bất quá ta người lớn rộng lượng, cũng sẽ không so đo với ngươi nhiều như vậy. Chỉ cần ngươi gọi một tiếng đại ca, ta sẽ làm gối đầu cho ngươi một đêm. Thế nào, rất có lời phải không?”- Tử sam niên thiếu cười đến chân mày cong gập lại.
“Đại ca….”- Thiếu niên ngẩng đầu, trong giọng nói nhỏ cam tâm tình nguyện mang theo một chút cảm giác yếu ớt.
Tử sam thiếu niên giật mình mở to hai mắt nhìn- “ Ngươi hôm nay ngoan ngoãn khác thường, không phải sợ đến phát bệnh đấy chứ?”- Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, tử sam thiếu niên lo lắng vươn tay, chạm vào trán thiếu niên trong lòng.
Trên trán truyền đến cảm giác được bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng, nóng rực mà thô ráp, thiếu niên trong lòng lại thấy hết sức bình tĩnh. Hắn chậm rãi khép mắt lại, để mặc chính mình bị hơi thở nóng bỏng của tử sam thiêu niên bao vây cả lại, cứ lẳng lặng dựa vào như vậy không nhúc nhích.
Bối rối gãi gãi đầu, tử sam thiếu niên hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ lên vai thiếu niên trong lòng nói “Quên đi quên đi, đại ca ôm ngươi ngủ.”
( Tình cảnh thật kỳ quái... Ta khi đó thật là rất kỳ quái...
Vả lại ta cảm thấy lúc đó mình hình như mang theo một loại tâm tình khó hiểu, dường như đang cố ý muốn làm cái gì đó, lại giống như đang chờ mong cái gì...
Ta của khi đó rốt cục là đang chờ mong cái gì? Mà ta chuyện ta chờ mong, cuối cùng có xảy ra không?
Thế nhưng, khung cảnh kế tiếp lại chỉ là mấy đoạn ngắn linh tinh không rõ, không hợp lại thành sự việc gì hòn chỉnh...
Chỉ loáng thoáng nhớ sau đó tay tử sam thiếu niên đụng vào vòng cổ ngọc bích trước ngực mình, rồi thì trống rỗng...
Cũng còn loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của mình lúc đó, là vô cùng thất vọng)
“Sư phụ rốt cuộc mơ thấy cái gì a? Lộ ra vẻ mặt kỳ quái như vậy.”- Tiểu Minh ghé vào cái bàn kê bên giường, cố gắng chăm chú theo dõi tình trạng của Kinh Thiên Minh.
Tiểu Vũ cũng ghé vào bên kia cái bàn.- “Trời biết, bất quá vẻ mặt của sư phụ hiện tại rất là ôn nhu, cũng không khác mấy với lúc sư nương nhìn hắn.”- Thấy ví dụ của chính mình thật chẳng ra sao cả, Tiểu Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Thiếu Vũ là ai a? Lúc sư phụ ở trong mộng luôn gọi cái tên này. A, rất giống với tên của ngươi nha!”- Rất bất mãn mà từng mắt Tiểu Vũ một cái, Tiểu Minh hung hăng quẹt quẹt miệng.
Tiểu Vũ từ mặt bàn bên kia chống người đứng dậy, buông tay
“Sao có thể là ta, ngươi thật đúng là ngốc —— a —— “
“Hừ!”
Kinh Thiên Minh, ba mươi tuổi.
Tuyệt thế kiếm khách xưa kia từng vang danh thiên hạ giờ đã yên ổn sống qua ngày trong một thôn trang nhỏ bé. Sống cùng hắn, là thê tử của hắn Cao Nguyệt, còn có hai cô nhi trước đây hắn nhặt về.
Suốt mấy năm liên tục chiến tranh, khắp nơi đều có cô nhi. Mà còn nhiều hài tử hơn thế nữa đã theo chân phụ mẫu chúng cùng đoàn tụ trong lòng đất.
Hai đứa trẻ Kinh Thiên Minh mang về nhà, một đứa lớn tuổi hơn một chút, y sam tuy rách rưới nhưng lại có lý trí vững vàng không giống với hài tử tầm thường; đứa ít hơn vài tuổi lang thang ở bên ngoài đã lâu, cực kỳ hoạt bát cởi mở, tinh nghịch càn quấy không từ bất cứ việc xấu nào.
“Các ngươi tên gọi là gì?”- Kinh Thiện Minh từng hỏi bọn chúng như vậy.
Hai hài tử lặng im nhìn bát trong tay, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Ái ngại cười cười, Kinh Thiên Minh nói
”Ta đây đặt tên cho các ngươi có được không?”
Nhìn gương mặt phu quân tươi cười vẫn hồn nhiên giống như đứa nhỏ, lại nhìn hai hài tử đã ăn no, Cao Nguyệt đứng một bên cũng thoáng mỉm cười.
“Ngươi gọi Tiểu Vũ, hắn gọi Tiểu Minh, thế nào?”- Câu nói của Thiên Minh vừa rời miệng, cái khay trong tay Cao Nguyệt thiếu chút nữa sảy tay rớt xuống.
“Cảm tạ sư phụ! Cảm tạ sư nương!”- Bọn nhỏ nhu thuận gật đầu cười, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng cùng vui sướng.
“Thiên Minh, ngươi hôm nay vì sao lại đặt cho các tiểu hài tử hai cái tên này?”- Tỉ mỉ thắp lại đèn hoa, Cao Nguyệt hỏi nam nhân ngồi bên giường, thanh âm bình tĩnh đến cả một tia gợn sóng cũng không có.
Trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nam nhân suy nghĩ một lát xong lắc đầu nói
“Ta cũng không biết vì sao. Chỉ là lúc đó thấy hai đứa nó, trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ muốn gọi bọn nó là Tiểu Vũ cùng Tiểu Minh.”
“Ta thấy lấy hai cái tên này rất hay.”- Kéo ngọn đèn gần lại một chút, Cao Nguyệt hướng về phía nam nhân lộ ra một nụ cười vẫn xinh đẹp như khi nàng còn là thiếu nữ.
Mà Tiểu Vũ cùng Tiểu Minh rất nhanh hiểu rõ được, sư phụ bọn họ thực ra là người rất dễ thương lượng dễ mềm lòng, cơ bản là xin gì được nấy.Còn nói khá nghiêm khắc, lại là sư nương.
Chỉ có điều ngày đầu tiên dạy học cho bọn họ, Kinh Thiên Minh đã từng nói qua, có hai đồ vật bọn họ tuyệt đối không được động vào.
Vật thứ nhất là bội kiếm Uyên Hồng của hắn. Kinh Thiên Minh đồng thời cũng nói, nếu như sau này các ngươi xuất sư, có lẽ ta sẽ để lại thanh kiếm cho một người trong các ngươi.
Vật thứ hai là một cái hộp gỗ cũ. Đối với cái hộp gỗ này, Kinh Thiên Minh chưa từng giải thích gì nhiều, chỉ nói nó là cái gì đó rất quan trọng với bản thân mình.
Từ sau khi ấn chú trên người bị phá giải hoàn toàn, Kinh Thiên Minh mắc phải một loại tâm bệnh, có đôi khi sẽ lại mê man, dường như là di chứng còn lưu lại.
Bất quá loại tâm bệnh này cũng không nghiêm trọng lắm, một năm đại khái sẽ chỉ phát tác một lần.
Lúc đầu, bọn họ cũng không biết đây là tâm bệnh. Mãi cho đến khi Cao Nguyệt phát hiện Kinh Thiên Minh đã liên tục năm năm, mỗi năm sẽ có một lần ngủ đến gần một ngày một đêm sau mới tỉnh lại. Rốt cục cũng hiểu rõ đây chỉ có thể tính là cố tật khó chữa
Cao Nguyệt chính là một thầy thuốc rất cao minh, nhưng nàng không những không chữa hết được chứng bệnh này của Thiên Minh, ngay cả căn bệnh này do đâu mà có, nguyên nhân phát tác là gì, nàng cũng hoàn toàn không biết rõ.
Mỗi lần Kinh Thiên Minh mê man đi rồi, từ biểu cảm trên gương mặt hắn với lời nói mơ màng xem ra, có vẻ đều là đang nằm mộng.
Thế nhưng, mỗi lần khi Kinh Thiên Minh tỉnh lại, hắn đều không nhớ rõ mình nằm mơ thấy cái gì, cũng không nhớ rõ chính mình trong mộng từng nói qua cái gì.
May mà tình trạng của Kinh Thiên Minh trong một thời gian rất dài vẫn chỉ duy trì ở mức độ mỗi năm chỉ mê man một ngày một đêm, vả lại cũng tuyệt không cảm thấy trên cơ thể có điểm nào không khoẻ, Cao Nguyệt cũng dần dần yên lòng.
Thế nhưng Cao Nguyệt vẫn nhắc nhở cho hai đồ đệ của Thiên Minh, nói bất luận thế nào cũng không được miêu tả cho sư phụ các ngươi tình trạng của hắn sau khi mê man, nếu không bệnh tình của sư phụ các ngươi sẽ không có cách nào cứu chữa được.
Khi đó Tiểu Vũ và Tiểu Minh vẫn còn là hài tử chưa quá mười tuổi, thế nhưng cô nhi từ trước đến nay vẫn sớm hiểu chuyện, bọn họ nhìn nét mặt sư nương cực kỳ nghiêm túc, đều nghiêm chỉnh hướng nàng thề đáp ứng tuyệt không trái lời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mỗi lần mê man đi, Kinh Thiên Minh lại cảm thấy mình dường như đang rơi vào vũ đài của ký ức.Những mảnh ký ức hỗn loạn không trật tự trộn lẫn vào nhau, mang theo cảm giác chân thực mạnh mẽ cùng chút cảm giác mơ màng.Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều khung cảnh và những người mà hắn rõ ràng vô cùng quen thuộc, thế nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể gọi ra tên người trước mặt, cũng không tài nào nhớ ra ở trong khung cảnh kia đã từng xảy ra chuyện gì.
Hắn thường hay thấy Cái Niếp, thấy hình ảnh dường như là của phụ thân, thấy khuôn mặt mẫu thân mơ hồ không nhìn rõ.
Hắn thấy những binh lính cùng sát thủ của Tần Vương và Vệ Trang phái tới đuổi giết mình, một đám người hoặc cười tươi hoặc dữ tợn hoặc ngọt ngào, sau lưng đều tràn đầy sát khí.
Hắn cũng thường thấy Nguyệt nhi. Nguyệt nhi còn nhỏ, Nguyệt nhi lớn lên, Nguyệt nhi mỉm cười, Nguyệt nhi khóc...
Còn nhiều lần hơn, hắn thấy mình lúc vẫn còn là thiếu niên vóc người thấp bé, trên cánh tay gầy yếu có mang bao tay. Hắn biết, thiếu niên kia chính là mình, là mình của rất lâu ngày trước.
Hắn còn luôn trông thấy một tử sam thiếu niên. Một thiếu niên trông rất anh tuấn phong thái hiên ngang, hình dáng tựa hồ so với chính mình khi đó thì lớn hơn vài tuổi. Tử sam thiếu niên kia từ khuôn mặt dáng người đến âm thanh động tác, đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dường như trong đầu óc mình mỗi ngày đều ngập đầy hình ảnh thiếu niên ấy.
Thế nhưng hắn lại gọi không ra tên của tử sam thiếu niên kia...
Trong khung cảnh của ký ức hỗn loạn, hình dáng của tử sam thiếu niên kia lúc nào cũng hoặc công khai hoặc len lén hiện ra bên cạnh mình. Tựa hồ bất kể lúc nào. Hắn cũng luôn luôn ôm cánh tay, vẻ mặt tự tin.
Tử sam thiếu niên ấy luôn hướng mình hô mấy câu.
“Thiên Minh nguy hiểm!”
“Thiên Minh cẩn thận!”
“Thiên Minh né tránh!”
“Thiên Minh...!”
Rất nhiều lúc, tử sam niên thiếu cũng không kịp hướng mình kêu cái gì, nhưng mỗi lần như thế, kẻ đánh lén phía sau mình luôn bị hắn lao đến dứt khoát một cước đá văng đi thật xa.
Tử sam thiếu niên cùng lắm chỉ lớn hơn mình vài tuổi ấy, trong một khoảng thời gian rất dài, luôn luôn mang một bộ dáng sẵn sang vươn hai tay ra bảo hộ chính mình ; mà ánh mắt hắn nhìn mình, cũng luôn mang theo ý vị nhìn tiểu đệ.
Mà hình dáng của tử sam thiếu niên trong thời gian này, không biết vì sao, lúc nào cũng khiến bản thân mình cảm thấy không phục lắm... hơn nữa còn rất không cam tâm...
Ở trong khung cảnh của những ký ức hỗn loạn, mình đã từng vô cùng chăm chỉ luyện tập võ nghệ, cũng từng hướng tử sam thiếu niên kia quát “Ta một ngày nào đó sẽ đánh bại ngươi!”
Tử sam thiếu niên sẽ lại chẳng lưu tâm mà cười nói, mục tiêu của tiểu tử ngươi rất cao đó nha, vậy ngươi cần phải nỗ lực luyện tập.
Kinh Thiên Minh gắng sức muốn phân biệt trình tự của hết thảy những ký ức này, rồi lại rơi vào một vòng ký ức hỗn loạn mới.
( Vẫn là thiếu niên kia...Đúng rồi, thiếu niên đó chính là ta...) Màn đêm đen kịt, thiếu niên một mình nằm trong căn phòng trống trải, rất lâu rồi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Cũng không phải là không mệt mỏi. Chỉ là hễ cứ thiếp đi một chút, hình ảnh Cái Niếp toàn thân đầy máu lúc nào cũng hiện ra trong giấc mơ của hắn, trong lòng thiếu niên ngập đầy cảm giác sợ hãi cùng bất lực.
Ta muốn chạy trốn khỏi ký ức thật đáng sợ đó...Ta muốn đến một nơi an toàn sẽ không gặp ác mộng...Niên thiếu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mở mắt vẫn là một mảnh tăm tối. Trước ngực có một vật gì cứng cứng, lấy tay sờ đến, là vòng cổ ngọc bích trao đổi với Nguyệt nhi.
Đây là đâu...Thần kinh căng thẳng quá mức mất một hồi lâu mới phản ứng xuất hiện đáp án. Đúng rồi, nơi này là chỗ của hắn, ta không cần phải sợ...
Trước mắt thiếu niên lại hiện ra thân ảnh của tử sam thiếu niên kia, cánh tay mạnh mẽ, nụ cười tự tin. ( Nhất định là người ta vô cùng quen thuộc, hắn rốt cuộc là ai...?)
Hắn ngủ ở gian phòng bên kia, ta muốn đi tìm hắn... Niên thiếu chân trần nhảy xuống sàn nhà lạnh cóng, cũng không cầm theo ngoại y ở đầu giường. Niên thiếu thở gấp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tìm đến mục tiêu của mình.
Trong bóng tối dãy hành lang dường như dài vô tận, không có ánh sáng. Thiếu niên sợ hãi thét gọi tên một người, một cái tên tựa hồ có ma lực có thể khiến hắn an tâm. ( Cái tên kia tựa hồ ở ngay bên miệng ta, nhưng ta không thể nào gọi ra được. Vì sao ta lại không nhớ rõ cái tên kia? Vì sao...?)
Tựa như xảy ra kỳ tích, trên hành lang vẫn không có ánh đèn, nhưng lại xuất hiện bóng dáng của một tử sam thiếu niên. Khố tử ( quần) bạch sắc, hắc sắc nội y, lớp tử sam ngoài cùng trông có vẻ vừa mới phủ vội thêm.
“Thiên Minh. Ngươi làm sao vậy?”- Tử sam niên thiếu gọi tên của thiếu niên kia. Tử sam của hắn trong bóng tối vẫn tiên diễm ( màu tươi và đẹp) như thế, mắt hắn sáng rực như sao trời.
Cái tên vốn phải rõ ràng vẫn mơ hồ như cũ. Giống như người rớt xuống nước thấy được rơm rạ, thiếu niên toàn thân run rẩy không chút do dự ôm chặt lấy tử sam thiếu niên, ngẩng đầu nức nở “Ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi…”
Mặc dù còn cách mấy tầng y sam, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng tiếng tim đập rất mạnh mẽ từ lồng ngực rắn chắc của tử sam thiếu niên truyền tới. Thiếu niên vùi đầu xuống, hít vào mùi vị quen thuộc ngày thường chưa bao giờ gần đến như vậy, cảm thấy cả người mình dần dần bình tĩnh trở lại.
“Giờ đã tốt hơn chưa? Thiên Minh, ngươi theo cùng ta ngủ ngon đi,miễn cho ngươi nhát gan lúc nào cũng gặp ác mộng.”- Thoải mái xoa đầu thiếu niên trong ngực, tử sam thiếu niên dùng ngữ khí khoa trương nói đùa.
Bất mãn thì thầm phát ra vài âm thanh không rõ nghĩa, thiếu niên lại vùi đầu vào càng sâu.
“Uy uy, ngươi sẽ không lấy ta làm cái gối đầu chứ. Bất quá ta người lớn rộng lượng, cũng sẽ không so đo với ngươi nhiều như vậy. Chỉ cần ngươi gọi một tiếng đại ca, ta sẽ làm gối đầu cho ngươi một đêm. Thế nào, rất có lời phải không?”- Tử sam niên thiếu cười đến chân mày cong gập lại.
“Đại ca….”- Thiếu niên ngẩng đầu, trong giọng nói nhỏ cam tâm tình nguyện mang theo một chút cảm giác yếu ớt.
Tử sam thiếu niên giật mình mở to hai mắt nhìn- “ Ngươi hôm nay ngoan ngoãn khác thường, không phải sợ đến phát bệnh đấy chứ?”- Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, tử sam thiếu niên lo lắng vươn tay, chạm vào trán thiếu niên trong lòng.
Trên trán truyền đến cảm giác được bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng, nóng rực mà thô ráp, thiếu niên trong lòng lại thấy hết sức bình tĩnh. Hắn chậm rãi khép mắt lại, để mặc chính mình bị hơi thở nóng bỏng của tử sam thiêu niên bao vây cả lại, cứ lẳng lặng dựa vào như vậy không nhúc nhích.
Bối rối gãi gãi đầu, tử sam thiếu niên hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ lên vai thiếu niên trong lòng nói “Quên đi quên đi, đại ca ôm ngươi ngủ.”
( Tình cảnh thật kỳ quái... Ta khi đó thật là rất kỳ quái...
Vả lại ta cảm thấy lúc đó mình hình như mang theo một loại tâm tình khó hiểu, dường như đang cố ý muốn làm cái gì đó, lại giống như đang chờ mong cái gì...
Ta của khi đó rốt cục là đang chờ mong cái gì? Mà ta chuyện ta chờ mong, cuối cùng có xảy ra không?
Thế nhưng, khung cảnh kế tiếp lại chỉ là mấy đoạn ngắn linh tinh không rõ, không hợp lại thành sự việc gì hòn chỉnh...
Chỉ loáng thoáng nhớ sau đó tay tử sam thiếu niên đụng vào vòng cổ ngọc bích trước ngực mình, rồi thì trống rỗng...
Cũng còn loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của mình lúc đó, là vô cùng thất vọng)
“Sư phụ rốt cuộc mơ thấy cái gì a? Lộ ra vẻ mặt kỳ quái như vậy.”- Tiểu Minh ghé vào cái bàn kê bên giường, cố gắng chăm chú theo dõi tình trạng của Kinh Thiên Minh.
Tiểu Vũ cũng ghé vào bên kia cái bàn.- “Trời biết, bất quá vẻ mặt của sư phụ hiện tại rất là ôn nhu, cũng không khác mấy với lúc sư nương nhìn hắn.”- Thấy ví dụ của chính mình thật chẳng ra sao cả, Tiểu Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Thiếu Vũ là ai a? Lúc sư phụ ở trong mộng luôn gọi cái tên này. A, rất giống với tên của ngươi nha!”- Rất bất mãn mà từng mắt Tiểu Vũ một cái, Tiểu Minh hung hăng quẹt quẹt miệng.
Tiểu Vũ từ mặt bàn bên kia chống người đứng dậy, buông tay
“Sao có thể là ta, ngươi thật đúng là ngốc —— a —— “