Hạ Nhất Minh trước thái độ cung kính, khúm núm của ba người đứng đầu Tạ gia trong lòng không khỏi cảm than, nghĩ: "Trước khi bản thân tấn giai tiên thiên cảnh giới, tuy là thái độ của họ cũng thập phần khách khí, nhưng tuyệt không có chút khoa trương thế này. Đến khi mình tấn giai tiên thiên cảnh giới lại hứa hẹn với Tạ Tri Ân trong vòng ba năm giúp lão đánh sâu vào tiên thiên cảnh giới, thì thái độ của bọn họ với mình tôn kính đã lên tới cực điểm. Đặc biệt là cái vị lão nhân đã trăm tuổi Tạ Tri Ân này, vậy mà lại có dáng dấp của một vị đồ đệ."
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Tạ tiền bối, nếu có một vị cường giả tiên thiên cảnh bảo vệ, như thế có hay không hậu thiên cường giả tại thập tầng nội kình đình phong đều có thể đột phá cánh cửa này.
Tạ Tri Ân cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ tiên sinh, điều này căn bản là không có khả năng.
Lão khẽ lắc đầu than thở:
- Cường giả cảnh giới tiên thiên bảo vệ, chỉ bất quá đề cao năng lực tiếp nhận của kinh mạch. Có thể tiếp nhận tới cực hạn mà không bị bạo thể mà chết. Muốn chân chính đột phá phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Hoặc là bản thân là hậu thiên cường giả tu luyện hai loại công pháp đạt thập tầng đỉnh phong, hoặc là có một khỏa nội đan linh thú ngoài năm trăm năm tuổi. Hơn nữa, mặc dù có những điều kiện này, bất quá cũng chỉ là nói có cơ hội đột phá. Về phần có thể đột phá hay không lại là một chuyện khác.
Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng. Trong lòng hắn thầm than nghĩ, "Tuy rằng mình đã đột phá nhưng muốn giúp gia gia đột phá cũng là khó có thể thành công."
- Nói như vậy, nếu như ta ra tay trợ giúp, lão nhân gia ngài cũng không nhất định sẽ thành công tiến giai rồi?
Tạ Tri Ân nét mặt buồn bã, sau đó nói:
- Đúng là như vậy, nhưng ước nguyện sau cùng của lão hủ xin Hạ tiên sinh tác thành.
Lão rất sợ sau khi nói những lời này sẽ làm Hạ Nhất Minh đổi ý, lập tức hành lễ, lần này còn vái sâu hơn cả lần trước, thần sắc thành khẩn đủ để làm bất cứ ai cũng phải động lòng.
Hạ Nhất Minh vội vàng đưa tay đỡ lão lên, nói:
- Tiền bối, xin yên tâm, ta đã đáp ứng rồi tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Âm thanh trầm ổn của hắn tự nhiên mang theo một lực lượng khiến người khác tin phục.
Bọn người Tạ Tri Ân như cất được tảng đá trong lòng. Mặc dù dưới tình huống được Hạ Nhất Minh ra tay trợ giúp, Tạ Tri Ân cũng không nhất định sẽ đột phá thành công, thế nhưng có sự giúp đỡ này hi vọng thành công sẽ lớn hơn nhiều. Điều này đủ để Tạ gia nguyện trả giá bất cứ điều gì.
Một lão nô bộc đột nhiên từ bên ngoài chạy vội vào, hai tay đưa ra tấm thiếp vàng.
Trên mặt đầy vẻ kích động, người còn chưa bước tới miệng đã nói:
- Đại lão gia, Đình Minh Hà thân vương điện hạ tới thăm.
Bọn người Tạ Noãn Hàng sắc mặt hơi đổi, mấy người bọn họ ánh mắt trao đổi một cái, Tạ Noãn Ý cung kính nói:
- Hạ tiên sinh, Đình Minh Hà Thân vương khẳng định là vì ngài mà tới, chẳng hay ngài có thể gặp mặt nói chuyện.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Đình Minh Hà là ai?
Tạ Noãn Ý do dự một chút rồi nói:
- Hỏa Ô quốc tứ đại thế gia trong đó lớn mạnh nhất chính là Hỏa Ô hoàng thất, cũng chính là thế gia duy nhất có cao thủ tiên thiên cảnh giới. Đình Minh Hà là một trong ba cao thủ trong Đình gia, mặc dù trong mắt ngài cũng không tính là gì nhưng tại Hỏa Ô quốc cũng là một cao thủ thanh danh hiển hách.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Hạ mỗ tấn giai tiên thiên muốn tạm thời bế quan vài ngày, trong lúc này không muốn gặp người ngoài xin Tạ tiên sinh thứ lỗi.
Tạ Noãn Ý lễ thật sâu, trong mắt lão hiện lên một sự vui mừng, vội vàng nói:
- Nếu ý Hạ tiên sinh đã nói như thế, Tạ mỗ nhất định y lời chuyển cáo.
Bọn người Tạ Noãn Hàng cũng âm thầm thở dài một hơi, đứng ở lập trường của bọn họ đương nhiên không hi vọng Hạ Nhất Minh ngoại trừ Tạ gia tại Hỏa Ô quốc còn cùng thế gia khác liên quan.
Nhìn sắc trời, Hạ Nhất Minh hai tay cung lại, nói:
- Hạ mỗ muốn đi ra ngoài một chuyến. nhiều ít một ngày sẽ trở lại.
Dứt lời, hướng phía Tạ Minh Kim khẽ gật đầu.
Thân hình khẽ động đã như một làn khói nhẹ, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Mọi người trong Tạ gia lại nhìn nhau, một lát sau Tạ Noãn Hàng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
- Minh Kim. Ta xem Hạ tiên sinh đối với cháu rất có hảo cảm, cháu hẳn là biết nói làm sao chứ.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh cũng không cùng Tạ Minh Kim nói bất cứ điều gì trước mặt bọn họ, nhưng trước những ánh mắt lọc lõi đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, Hạ Nhất Minh trước khi rời đi động tác cố ý hướng phía Tạ Minh Kim nói chuyện đều bị bọn họ thấy rõ.
Tạ Minh Kim ngẩn ra, sau đó lặng lẽ gật đầu nói:
- Vâng Đại bá.
Tạ Minh Kim trong lòng dâng lên chút cảm khái vô hạn. Tuy hắn cũng cho rằng việc Hạ Nhất Minh tấn giai tiên thiên cảnh giới cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, nhưng tuyệt đối không ngờ Hạ Nhất Minh có thể nhanh chóng thành công đến vậy. Nghĩ lại, tuổi tác cũng chỉ tương đương nhưng thực lực kém xa, ngay cả với tính tình hảo sảng của hắn cũng không tránh khỏi có chút chạnh lòng.
Hạ Nhất Minh thân hình như chớp rời khỏi Tạ phủ. Phương hướng hắn đi tới chính lá cửa lớn của Tạ phủ, bất quá tốc độ cực nhanh làm người thường khó có thể thấy được.
Tấn giai tiên thiên cảnh giới không chỉ là nội kình toàn thân được tinh luyện thăng hoa có thể cùng nối liền với năng lượng bên ngoài hơn nữa tố chất thân thể cũng hoàn toàn được đề thăng không thể tưởng tượng nổi.
Những bước tiến cực nhanh của Hạ Nhất Minh cho dù người bình thường thấy được cũng nghĩ là hoa mắt mà thôi. Chỉ trong phút chốc, hắn đã tới cửa lớn của Tạ gia phủ. Bên ngoài cửa lớn đã được mở ra có hơn hai trăm tráng hán, thân thể mang áo giáp, đứng thẳng như núi, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức trang trọng cùng mạnh mẽ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh cũng đã nhìn ra, bọn họ đều đã đạt tới lục tầng nội kình, không cần hỏi cũng khẳng định có thể biết đây chính là những hộ vệ của vị Đình Minh Hà Thân vương kia.
Hạ Nhất Minh trong lòng hơi động, ngũ tầng đến lục tầng chỉ kém một đường, nhưng đa phần tu luyện giả đều dừng tại một đường này.
Tuy rằng người hầu bên cạnh cùng những thực khách của Thân vương cũng không thiếu cao thủ thất tầng, bát tầng nội kình, nhưng đội ngũ hộ vệ này đều đạt lục tầng nội kình cũng quá khoa trương a. Hắn trong lòng trầm tư, hai chân nhất thời chậm lại, cứ như vậy đứng lại quan sát đội ngũ này.
Hắn như quỷ mị đột ngột hiện ra trước mặt hai tên thân vệ đang đứng nghiêm trang.
Bằng năng lực của bọn họ cũng không cách nào biết được cái người này làm sao có thể xuất hiện ở đây.
Trải qua bao gian khổ rèn luyện làm cho họ có phản ứng vô thức, hai tên thân vệ tay run run đồng thời rút đại đao hét lớn:
- Người nào?
Phản ứng của bọn họ lập tức kinh động cả đội ngũ. Lập tức có hơn mười ánh mắt cực kỳ sắc bén hướng phía đó nhìn lại.
Hạ Nhất Minh ngạo nghễ cười, căn bản là mặc kệ điều này, hắn vung tay xoay người hướng phía ngoài đi tới. Chỉ bất quá, lúc này hắn không nhanh chóng mà như người bình thường đi ra, cứ như vậy dưới ánh mắt xung quanh quan sát hướng về phía ngoài bước tới.
Các thân vệ kia sắc mặt đều đã thay đổi, bọn họ tại Nghênh Phong Thành tuy không phải hoành hành ngang ngược không cố kỵ, nhưng hiếm có người dám đối với bọn họ làm như không thấy.
Bất quá họ cũng nhớ kỹ tốt xấu đây cũng là Tạ gia phủ, tuy rằng trước mắt rất tức giận cũng không liều lĩnh hành động.
Trong bọn họ tồn tại một kiệu lớn mười sáu người khiêng. Mỗi một kiệu phu đều là những đại hán vóc người cao to lực lưỡng như thiết cột.
Ngay cả dưới tình huống như thế họ cũng vẫn nghiêm trang đứng bên cạnh chiếc kiệu lớn không chớp nửa con mắt.
Kèm cửa trên chiếc kiệu khẽ động, một hán tử trung niên mặc cẩm bào đi ra.
Người này vừa đi tới tức thì những người xung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì nháo động?
Hai tên thân vệ khi nãy vội quỳ một chân trên mặt đất nói:
- Hồi bẩm Vương gia, vừa mới có một người đột nhiên xuất hiện không rõ lai lịch, xin Vương gia tha tội.
Người nọ hướng phía Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua. Kỳ thật, hắn tuy trong kiệu nhưng đối với tình huống bên ngoài cũng rõ ràng. Chỉ có điều làm hắn kinh sợ là bản thân cũng không cách nào phát hiện Hạ Nhất Minh làm sao có thể xuất hiện bên cạnh đội ngũ. Nếu không phải như thế hắn cũng không tự mình rời khỏi kiệu.
Hạ Nhất Minh tuy rằng cũng không có thi triển bất kỳ công pháp gì, nhưng cước bộ như bay, hơn xa người bình thường. Lúc này thân hình đã đi tới đầu phố, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt của người nọ.
Hạ Nhất Minh do dự quay đầu nhìn lại cánh cửa Tạ phủ, ánh mắt mạnh mẽ lưu hình ảnh của người này trong đầu, sau đó rời đi. Người nọ chẳng hiểu vì sao trong đầu bỗng nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tròng đầu tự diễu không ngớt. Một tiếng cười sang sảng từ xa truyền lại.
- Tạ Noãn Hàng cung nghinh Thân vương điện hạ.
Theo âm thanh càng lúc càng lớn dần, gia chủ Tạ gia đã xuất hiện bên ngoài cửa lớn.
Đinh Minh Hà lắc đầu bật cười nói:
- Tạ huynh. Chớ chê cười ta, ta tới nơi này chưa từng làm ra cái gì gọi là Thân vương a.
Tạ Noãn Hàng trên mặt tươi cười nói:
- Được. Đã như vậy mời Đình huynh vào trong trò chuyện a.
Hai người sóng vai đi vào trong Tạ gia đại sảnh, những thân vệ cùng thực khách đều không dám làm phiền họ.
Đi tới đại sảnh, sau khi ngồi vào bàn trà, Đình Minh Hà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tạ huynh, ý đồ của ta tới đây hẳn huynh cũng đoán được phải không?
Tạ Noãn Hàng khẽ gật đầu nói:
- Đoán được vài phần, xin Đình huynh cứ nói.
- Hảo thế tổ vinh hạnh mời Tạ Tri Ân đại sư tiến nhập Hỏa Ô Tháp Nhất Tự.
Đình Minh Hà đứng lên hướng về phía hoàng cung hơi khom người nói.
Tạ Noãn Hàng sao dám chậm chễ, vội đứng dậy, vẻ mặt nao nao nói:
- Đình huynh khả năng hiểu nhầm rồi. Gia tổ chưa tiến vào tiên thiên cảnh giới sao dám nhận danh xưng là đại sư.
Đình Minh Hà vẻ mặt sửng sốt không nói thành lời, một lát sau mới nói:
- Tạ huynh, vị kia mới tiến giai rõ ràng thuộc tính tiến giai cũng là Hỏa hệ chủ tu, lẽ nào vị mới tiến giai tiên thiên kia không phải là lệnh tổ Tạ Tri Ân.
Tạ Noãn Hàng lắc đầu cười khổ nói:
- Điều này đương nhiên không phải.
Đình Minh Hà chần chừ một chút rồi nói:
- Nếu đã không phải là Tạ Tri Ân tiền bối, vậy vị cao nhân trong quý phủ là?
Tạ Noãn Hàng than nhẹ một tiếng nói:
- Vị đại sư kia là Nhị đệ ra ngoài ngẫu nhiên gặp được bạn bè thân thiết, mời về ở tạm trong nhà vài ngày, không nghĩ rằng tại bỉ phủ tiến giai vào tiên thiên cảnh giới.
Vẻ mặt Đình Minh Hà như dại ra, nếu như điều này không phải nghe từ chính miệng Tạ Noãn Hàng, hắn tuyệt đối không thể tin được.
Từ bên ngoài kết thân được một người bạn, mời về nhà ở, vậy mà sau đó đột phá tiên thiên cảnh giới. Cái vận khí này cũng thật tốt quá đi, cơ thịt trên mặt hắn giật giật vài cái. Vì sao cái chuyện tốt này không rơi trên người ta chứ?
Cảm thấy hai ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt mình, Đình Minh Hà chợt giật mình tỉnh lại, xấu hổ cười cười nói:
- Tạ huynh, vị đại sư này là thực khách tại Tạ gia?
Tạ Noãn Hàng sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải. Hạ tiên sinh là khách nhân tôn quý nhất của Tạ gia chúng ta, ngay cả mời ngài đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong tộc cũng là bôi nhọ thân phận của ngài.
Đình Minh Hà lặng lẽ gật đầu, Tạ gia tuy rằng truyền thừa ngàn năm cũng từng xuất hiện tiên thiên cường giả, nhưng cũng không phải đời nào cũng có thể xuất hiện loại thiên tài như vậy.
Lúc này người lợi hại nhất trong Tạ gia chính là cao thủ đạt thập tầng nội kình.
Mà, đông đảo các trưởng lão bên trong tu vi nội kình bất quá cũng chỉ đạt cửu tầng mà thôi.
Cửu tầng hậu thiên cao thủ, ngay cả trong toàn bộ Hỏa Ô quốc cũng được cho là những người đứng đầu. Tứ đại gia tộc muốn cao thủ bậc này cũng phải trả giá tiền tài cùng tinh lực cực lớn, mới mời được họ đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong gia tộc.
Thế nhưng loại cao thủ này cùng với nhân vật cảnh giới tiên thiên so sánh thật không là gì. Người trong Tạ gia đầu óc cũng không phải chỉ toàn nước, bằng không tuyệt đối sẽ không mời nhân vật bậc này đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong tộc.
Sau một lát, Đình Minh Hà nói:
- Tạ huynh, chẳng hay tiểu đệ có thể đến chào Hạ đại sư một chút hay không?
Hắn thất sắc mặt Tạ Noãn Hàng có chút khó coi bèn vội vàng giải thích:
- Tạ huynh không nên hiểu lầm, tiểu đệ bất quá chỉ theo lệnh gia tổ muốn mời vị Hạ đại sư này kiến thức qua hoàng cung mà thôi. Tuyệt đối không có bất kỳ ý nào khác.
Tạ Noãn Hàng sắc mặt lúc này mới có vẻ chuyển biến tốt đẹp một chút. Bất quá lão cười khổ một tiếng:
- Đình huynh, đáng tiếc huynh đến chậm một chút.
- Cái gì?
Đình Minh Hà khó hiểu hỏi.
Tạ Noãn Hàng thở dài một tiếng nói:
- Hạ tiên sinh đã vừa rời đi.
Đình Minh Hà trên mặt không chút che giấu, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ảo não, hắn đương nhiên không cho rằng Tạ Noãn Hàng lừa gạt mình.
Tạ Noãn Hàng ho nhẹ một tiếng nói:
- Đình huynh, Hạ tiên sinh trước khi rời đi đã nói, nhanh chậm cũng chỉ một ngày sẽ trở lại.
Đình Minh Hà sắc mặt lại biến đổi, hắn lễ một cái nói:
- Như vậy xinh Tạ huynh cho phép đệ ở lại quý phủ, đồng thời đến khi đó giới thiệu ta với vị đó.
Tạ Noãn Hàng hoàn lễ nói:
- Đây là việc nhỏ. Bất quá Hạ tiên sinh từng nói qua, ngài vừa tiến giai tiên thiên cần bế quan tạm thời không gặp ai, xin Đình huynh thứ lỗi.
Đình Minh Hà cười nói:
- Đó là tất nhiên.
Nói đến đây trong đầu Đình Minh Hà bỗng hiện lên một bóng người. Trong nháy mắt lưng hắn bỗng toát mồ hôi lạnh. May là lúc đó chính mình cũng không có bật luận gì xung đột a.
Không lâu sau, Hạ Nhất Minh đã rời khỏi Nghênh Phong thành hướng phía núi cao tiến tới. Tiết trời lành lạnh làm cho một thành lớn như Nghênh Phong thành cũng có ít người ra đường, mà Hạ Nhất Minh lại chọn một con đường vắn vẻ để đi, cuối cùng hắn cũng tìm được một cốc nhỏ trong núi.
Sơn cốc này tuy không lớn nhưng lại có những dòng suối nhỏ chảy xuyên qua. Đi tới cạnh dòng suối nhỏ, Hạ Nhất Minh rửa sạch khuôn mặt, nước suối lạnh lẽo làm khuôn mặt phát nhiệt của hắn chậm rãi lạnh đi. Rất lâu sau hắn rốt cuộc cũng đứng lên, dần dần nhắm mắt, hắn lẳng lặng cảm thụ hết thảy xung quanh.
Hạ Nhất Minh cảm giác cơ thể mình cùng bên ngoài dường như đang tiến hành liên hệ trao đổi một chân khí huyền diệu.
Cứ như vậy hắn ngồi cạnh dòng suối, chân khí chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể.
Hắn nhờ sự trợ giúp của Liệt Hỏa Công mà phá tan ranh giới tiên thiên.
Từng sợi năng lượng từ bên ngoài dũng mãnh truyền vào cơ thể làm hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Mỗi huyệt đạo trên thân thể chân khí lưu chuyển tới, sau khi đã trở lên cường đại lại chia ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Liệt Hỏa Công chậm rãi lưu chuyển qua toàn bộ kinh mạch sau đó tất cả nội kình tập trung tại đan điền, Hạ Nhất Minh cảm thấy như một cơn lũ nóng bỏng.
Bất quá loại cảm giác này cực kỳ mong manh, chỉ thoáng qua rồi vụt mất. Dường như năng lượng Hỏa hệ có chút biến hóa kỳ lạ.
Nhưng cho dù biến hóa thế nào cũng không phải là điều Hạ Nhất Minh có thể giải thích.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh đã có đáp án.
Tuyến kinh mạch Liệt Hỏa Công lưu chuyển qua không phải là những khiếu huyệt thường mà là những khiếu huyệt đã được cải tạo, tựa hồ qua đó có thể thu nạp một chút ngoại lực, sau đó từ từ trở lên cường đại. Mà tất cả quá trình chân khí lưu chuyển trong những khiếu huyệt này cũng không phải là không gây ra động tĩnh.
Trong cơ thể con người, toàn bộ khiếu huyệt được kinh mạch liên hệ qua lại cho dù là chân khí chưa có đi qua nhưng khiếu huyệt tựa hồ cũng bị ảnh hưởng mà trở lên lớn mạnh hơn một chút.
Thế nhưng tốc độ này không cách nào sánh với việc khiếu huyệt trực tiếp thu nạp chân khí.
Chỉ có thể nói là một người ăn thịt mà người kia chỉ ăn canh mà thôi.
Sau một lát, Liệt Hỏa Công trong cơ thể Hạ Nhất Minh biến đổi lực lượng lưu chuyển lần lượt là Hỗn Nguyên Kình, Ba Văn Công cùng Khô Mộc Công.
Nhưng mà Hạ Nhất Minh nhanh chóng phát hiện, ngay cả khí hắn thay phiên vận hành Ngũ hành công pháp, trong cơ thể hắn vẫn có rất nhiều khiếu huyệt không có dùng tới.
Hơn nữa ngoại trừ Hỏa hệ công pháp còn lại bất kỳ công pháp nào cũng thu nạp ngoại lực với tốc độ rất chậm.
Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ hiện ra một ý niệm, Liệt Hỏa Công sau khi được Khô Mộc Công trợ giúp dường như đã có biến đổi vi diệu.
Loại công pháp này dường như hiệu quả vượt lên Khô Mộc Công vốn cùng đẳng cấp.
Mà bao gồm cả Khô Mộc Công trong bốn loại công pháp Hạ Nhất Minh tu luyện mặc dù cũng từng bước mở rộng nhưng mà tốc độ biến hóa này còn xa mới bằng Liệt Hỏa Công. Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng hiểu vì sao công pháp lại chia thành tiên thiên cùng hậu thiên công pháp.
Tiên thiên công pháp không hẳn đại diện cho lực lượng cường đại, nhưng đúng là chỉ cường giả cảnh giới tiên thiên chuyên tu luyện.
Trước đây Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, công pháp chủ tu ngoài tiên thiên chiến kỹ khẳng định sẽ có công pháp chủ tu nội kình tương ứng.
Mà hắn lúc này tuy rằng tốc độ tu luyện tiên thiên chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rất nhanh, nhưng muốn duy trì tốc độ này hắn càng phải nắm giữ nhiều tiên thiên công pháp chủ tu nội kình hơn nữa.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng, tạm thời dùng Liệt Hỏa Công biến dị làm chủ tu công pháp vậy.
Về phần tiên thiên công pháp chủ tu nội kình các hệ khác có lẽ phải xem duyên phận, hoặc là hắn có thể không ngừng tu luyện Hỗn Nguyên Kình chờ chúng biến dị. Giống như Liệt Hỏa Công trở thành nội kình chủ tu công pháp.
Bất quá, làm được điều này chỉ sợ cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn mà đạt được.
Hạ Nhất Minh trước thái độ cung kính, khúm núm của ba người đứng đầu Tạ gia trong lòng không khỏi cảm than, nghĩ: "Trước khi bản thân tấn giai tiên thiên cảnh giới, tuy là thái độ của họ cũng thập phần khách khí, nhưng tuyệt không có chút khoa trương thế này. Đến khi mình tấn giai tiên thiên cảnh giới lại hứa hẹn với Tạ Tri Ân trong vòng ba năm giúp lão đánh sâu vào tiên thiên cảnh giới, thì thái độ của bọn họ với mình tôn kính đã lên tới cực điểm. Đặc biệt là cái vị lão nhân đã trăm tuổi Tạ Tri Ân này, vậy mà lại có dáng dấp của một vị đồ đệ."
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Tạ tiền bối, nếu có một vị cường giả tiên thiên cảnh bảo vệ, như thế có hay không hậu thiên cường giả tại thập tầng nội kình đình phong đều có thể đột phá cánh cửa này.
Tạ Tri Ân cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ tiên sinh, điều này căn bản là không có khả năng.
Lão khẽ lắc đầu than thở:
- Cường giả cảnh giới tiên thiên bảo vệ, chỉ bất quá đề cao năng lực tiếp nhận của kinh mạch. Có thể tiếp nhận tới cực hạn mà không bị bạo thể mà chết. Muốn chân chính đột phá phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Hoặc là bản thân là hậu thiên cường giả tu luyện hai loại công pháp đạt thập tầng đỉnh phong, hoặc là có một khỏa nội đan linh thú ngoài năm trăm năm tuổi. Hơn nữa, mặc dù có những điều kiện này, bất quá cũng chỉ là nói có cơ hội đột phá. Về phần có thể đột phá hay không lại là một chuyện khác.
Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng. Trong lòng hắn thầm than nghĩ, "Tuy rằng mình đã đột phá nhưng muốn giúp gia gia đột phá cũng là khó có thể thành công."
- Nói như vậy, nếu như ta ra tay trợ giúp, lão nhân gia ngài cũng không nhất định sẽ thành công tiến giai rồi?
Tạ Tri Ân nét mặt buồn bã, sau đó nói:
- Đúng là như vậy, nhưng ước nguyện sau cùng của lão hủ xin Hạ tiên sinh tác thành.
Lão rất sợ sau khi nói những lời này sẽ làm Hạ Nhất Minh đổi ý, lập tức hành lễ, lần này còn vái sâu hơn cả lần trước, thần sắc thành khẩn đủ để làm bất cứ ai cũng phải động lòng.
Hạ Nhất Minh vội vàng đưa tay đỡ lão lên, nói:
- Tiền bối, xin yên tâm, ta đã đáp ứng rồi tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Âm thanh trầm ổn của hắn tự nhiên mang theo một lực lượng khiến người khác tin phục.
Bọn người Tạ Tri Ân như cất được tảng đá trong lòng. Mặc dù dưới tình huống được Hạ Nhất Minh ra tay trợ giúp, Tạ Tri Ân cũng không nhất định sẽ đột phá thành công, thế nhưng có sự giúp đỡ này hi vọng thành công sẽ lớn hơn nhiều. Điều này đủ để Tạ gia nguyện trả giá bất cứ điều gì.
Một lão nô bộc đột nhiên từ bên ngoài chạy vội vào, hai tay đưa ra tấm thiếp vàng.
Trên mặt đầy vẻ kích động, người còn chưa bước tới miệng đã nói:
- Đại lão gia, Đình Minh Hà thân vương điện hạ tới thăm.
Bọn người Tạ Noãn Hàng sắc mặt hơi đổi, mấy người bọn họ ánh mắt trao đổi một cái, Tạ Noãn Ý cung kính nói:
- Hạ tiên sinh, Đình Minh Hà Thân vương khẳng định là vì ngài mà tới, chẳng hay ngài có thể gặp mặt nói chuyện.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Đình Minh Hà là ai?
Tạ Noãn Ý do dự một chút rồi nói:
- Hỏa Ô quốc tứ đại thế gia trong đó lớn mạnh nhất chính là Hỏa Ô hoàng thất, cũng chính là thế gia duy nhất có cao thủ tiên thiên cảnh giới. Đình Minh Hà là một trong ba cao thủ trong Đình gia, mặc dù trong mắt ngài cũng không tính là gì nhưng tại Hỏa Ô quốc cũng là một cao thủ thanh danh hiển hách.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Hạ mỗ tấn giai tiên thiên muốn tạm thời bế quan vài ngày, trong lúc này không muốn gặp người ngoài xin Tạ tiên sinh thứ lỗi.
Tạ Noãn Ý lễ thật sâu, trong mắt lão hiện lên một sự vui mừng, vội vàng nói:
- Nếu ý Hạ tiên sinh đã nói như thế, Tạ mỗ nhất định y lời chuyển cáo.
Bọn người Tạ Noãn Hàng cũng âm thầm thở dài một hơi, đứng ở lập trường của bọn họ đương nhiên không hi vọng Hạ Nhất Minh ngoại trừ Tạ gia tại Hỏa Ô quốc còn cùng thế gia khác liên quan.
Nhìn sắc trời, Hạ Nhất Minh hai tay cung lại, nói:
- Hạ mỗ muốn đi ra ngoài một chuyến. nhiều ít một ngày sẽ trở lại.
Dứt lời, hướng phía Tạ Minh Kim khẽ gật đầu.
Thân hình khẽ động đã như một làn khói nhẹ, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Mọi người trong Tạ gia lại nhìn nhau, một lát sau Tạ Noãn Hàng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
- Minh Kim. Ta xem Hạ tiên sinh đối với cháu rất có hảo cảm, cháu hẳn là biết nói làm sao chứ.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh cũng không cùng Tạ Minh Kim nói bất cứ điều gì trước mặt bọn họ, nhưng trước những ánh mắt lọc lõi đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, Hạ Nhất Minh trước khi rời đi động tác cố ý hướng phía Tạ Minh Kim nói chuyện đều bị bọn họ thấy rõ.
Tạ Minh Kim ngẩn ra, sau đó lặng lẽ gật đầu nói:
- Vâng Đại bá.
Tạ Minh Kim trong lòng dâng lên chút cảm khái vô hạn. Tuy hắn cũng cho rằng việc Hạ Nhất Minh tấn giai tiên thiên cảnh giới cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, nhưng tuyệt đối không ngờ Hạ Nhất Minh có thể nhanh chóng thành công đến vậy. Nghĩ lại, tuổi tác cũng chỉ tương đương nhưng thực lực kém xa, ngay cả với tính tình hảo sảng của hắn cũng không tránh khỏi có chút chạnh lòng.
Hạ Nhất Minh thân hình như chớp rời khỏi Tạ phủ. Phương hướng hắn đi tới chính lá cửa lớn của Tạ phủ, bất quá tốc độ cực nhanh làm người thường khó có thể thấy được.
Tấn giai tiên thiên cảnh giới không chỉ là nội kình toàn thân được tinh luyện thăng hoa có thể cùng nối liền với năng lượng bên ngoài hơn nữa tố chất thân thể cũng hoàn toàn được đề thăng không thể tưởng tượng nổi.
Những bước tiến cực nhanh của Hạ Nhất Minh cho dù người bình thường thấy được cũng nghĩ là hoa mắt mà thôi. Chỉ trong phút chốc, hắn đã tới cửa lớn của Tạ gia phủ. Bên ngoài cửa lớn đã được mở ra có hơn hai trăm tráng hán, thân thể mang áo giáp, đứng thẳng như núi, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức trang trọng cùng mạnh mẽ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh cũng đã nhìn ra, bọn họ đều đã đạt tới lục tầng nội kình, không cần hỏi cũng khẳng định có thể biết đây chính là những hộ vệ của vị Đình Minh Hà Thân vương kia.
Hạ Nhất Minh trong lòng hơi động, ngũ tầng đến lục tầng chỉ kém một đường, nhưng đa phần tu luyện giả đều dừng tại một đường này.
Tuy rằng người hầu bên cạnh cùng những thực khách của Thân vương cũng không thiếu cao thủ thất tầng, bát tầng nội kình, nhưng đội ngũ hộ vệ này đều đạt lục tầng nội kình cũng quá khoa trương a. Hắn trong lòng trầm tư, hai chân nhất thời chậm lại, cứ như vậy đứng lại quan sát đội ngũ này.
Hắn như quỷ mị đột ngột hiện ra trước mặt hai tên thân vệ đang đứng nghiêm trang.
Bằng năng lực của bọn họ cũng không cách nào biết được cái người này làm sao có thể xuất hiện ở đây.
Trải qua bao gian khổ rèn luyện làm cho họ có phản ứng vô thức, hai tên thân vệ tay run run đồng thời rút đại đao hét lớn:
- Người nào?
Phản ứng của bọn họ lập tức kinh động cả đội ngũ. Lập tức có hơn mười ánh mắt cực kỳ sắc bén hướng phía đó nhìn lại.
Hạ Nhất Minh ngạo nghễ cười, căn bản là mặc kệ điều này, hắn vung tay xoay người hướng phía ngoài đi tới. Chỉ bất quá, lúc này hắn không nhanh chóng mà như người bình thường đi ra, cứ như vậy dưới ánh mắt xung quanh quan sát hướng về phía ngoài bước tới.
Các thân vệ kia sắc mặt đều đã thay đổi, bọn họ tại Nghênh Phong Thành tuy không phải hoành hành ngang ngược không cố kỵ, nhưng hiếm có người dám đối với bọn họ làm như không thấy.
Bất quá họ cũng nhớ kỹ tốt xấu đây cũng là Tạ gia phủ, tuy rằng trước mắt rất tức giận cũng không liều lĩnh hành động.
Trong bọn họ tồn tại một kiệu lớn mười sáu người khiêng. Mỗi một kiệu phu đều là những đại hán vóc người cao to lực lưỡng như thiết cột.
Ngay cả dưới tình huống như thế họ cũng vẫn nghiêm trang đứng bên cạnh chiếc kiệu lớn không chớp nửa con mắt.
Kèm cửa trên chiếc kiệu khẽ động, một hán tử trung niên mặc cẩm bào đi ra.
Người này vừa đi tới tức thì những người xung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì nháo động?
Hai tên thân vệ khi nãy vội quỳ một chân trên mặt đất nói:
- Hồi bẩm Vương gia, vừa mới có một người đột nhiên xuất hiện không rõ lai lịch, xin Vương gia tha tội.
Người nọ hướng phía Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua. Kỳ thật, hắn tuy trong kiệu nhưng đối với tình huống bên ngoài cũng rõ ràng. Chỉ có điều làm hắn kinh sợ là bản thân cũng không cách nào phát hiện Hạ Nhất Minh làm sao có thể xuất hiện bên cạnh đội ngũ. Nếu không phải như thế hắn cũng không tự mình rời khỏi kiệu.
Hạ Nhất Minh tuy rằng cũng không có thi triển bất kỳ công pháp gì, nhưng cước bộ như bay, hơn xa người bình thường. Lúc này thân hình đã đi tới đầu phố, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt của người nọ.
Hạ Nhất Minh do dự quay đầu nhìn lại cánh cửa Tạ phủ, ánh mắt mạnh mẽ lưu hình ảnh của người này trong đầu, sau đó rời đi. Người nọ chẳng hiểu vì sao trong đầu bỗng nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tròng đầu tự diễu không ngớt. Một tiếng cười sang sảng từ xa truyền lại.
- Tạ Noãn Hàng cung nghinh Thân vương điện hạ.
Theo âm thanh càng lúc càng lớn dần, gia chủ Tạ gia đã xuất hiện bên ngoài cửa lớn.
Đinh Minh Hà lắc đầu bật cười nói:
- Tạ huynh. Chớ chê cười ta, ta tới nơi này chưa từng làm ra cái gì gọi là Thân vương a.
Tạ Noãn Hàng trên mặt tươi cười nói:
- Được. Đã như vậy mời Đình huynh vào trong trò chuyện a.
Hai người sóng vai đi vào trong Tạ gia đại sảnh, những thân vệ cùng thực khách đều không dám làm phiền họ.
Đi tới đại sảnh, sau khi ngồi vào bàn trà, Đình Minh Hà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tạ huynh, ý đồ của ta tới đây hẳn huynh cũng đoán được phải không?
Tạ Noãn Hàng khẽ gật đầu nói:
- Đoán được vài phần, xin Đình huynh cứ nói.
- Hảo thế tổ vinh hạnh mời Tạ Tri Ân đại sư tiến nhập Hỏa Ô Tháp Nhất Tự.
Đình Minh Hà đứng lên hướng về phía hoàng cung hơi khom người nói.
Tạ Noãn Hàng sao dám chậm chễ, vội đứng dậy, vẻ mặt nao nao nói:
- Đình huynh khả năng hiểu nhầm rồi. Gia tổ chưa tiến vào tiên thiên cảnh giới sao dám nhận danh xưng là đại sư.
Đình Minh Hà vẻ mặt sửng sốt không nói thành lời, một lát sau mới nói:
- Tạ huynh, vị kia mới tiến giai rõ ràng thuộc tính tiến giai cũng là Hỏa hệ chủ tu, lẽ nào vị mới tiến giai tiên thiên kia không phải là lệnh tổ Tạ Tri Ân.
Tạ Noãn Hàng lắc đầu cười khổ nói:
- Điều này đương nhiên không phải.
Đình Minh Hà chần chừ một chút rồi nói:
- Nếu đã không phải là Tạ Tri Ân tiền bối, vậy vị cao nhân trong quý phủ là?
Tạ Noãn Hàng than nhẹ một tiếng nói:
- Vị đại sư kia là Nhị đệ ra ngoài ngẫu nhiên gặp được bạn bè thân thiết, mời về ở tạm trong nhà vài ngày, không nghĩ rằng tại bỉ phủ tiến giai vào tiên thiên cảnh giới.
Vẻ mặt Đình Minh Hà như dại ra, nếu như điều này không phải nghe từ chính miệng Tạ Noãn Hàng, hắn tuyệt đối không thể tin được.
Từ bên ngoài kết thân được một người bạn, mời về nhà ở, vậy mà sau đó đột phá tiên thiên cảnh giới. Cái vận khí này cũng thật tốt quá đi, cơ thịt trên mặt hắn giật giật vài cái. Vì sao cái chuyện tốt này không rơi trên người ta chứ?
Cảm thấy hai ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt mình, Đình Minh Hà chợt giật mình tỉnh lại, xấu hổ cười cười nói:
- Tạ huynh, vị đại sư này là thực khách tại Tạ gia?
Tạ Noãn Hàng sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải. Hạ tiên sinh là khách nhân tôn quý nhất của Tạ gia chúng ta, ngay cả mời ngài đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong tộc cũng là bôi nhọ thân phận của ngài.
Đình Minh Hà lặng lẽ gật đầu, Tạ gia tuy rằng truyền thừa ngàn năm cũng từng xuất hiện tiên thiên cường giả, nhưng cũng không phải đời nào cũng có thể xuất hiện loại thiên tài như vậy.
Lúc này người lợi hại nhất trong Tạ gia chính là cao thủ đạt thập tầng nội kình.
Mà, đông đảo các trưởng lão bên trong tu vi nội kình bất quá cũng chỉ đạt cửu tầng mà thôi.
Cửu tầng hậu thiên cao thủ, ngay cả trong toàn bộ Hỏa Ô quốc cũng được cho là những người đứng đầu. Tứ đại gia tộc muốn cao thủ bậc này cũng phải trả giá tiền tài cùng tinh lực cực lớn, mới mời được họ đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong gia tộc.
Thế nhưng loại cao thủ này cùng với nhân vật cảnh giới tiên thiên so sánh thật không là gì. Người trong Tạ gia đầu óc cũng không phải chỉ toàn nước, bằng không tuyệt đối sẽ không mời nhân vật bậc này đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong tộc.
Sau một lát, Đình Minh Hà nói:
- Tạ huynh, chẳng hay tiểu đệ có thể đến chào Hạ đại sư một chút hay không?
Hắn thất sắc mặt Tạ Noãn Hàng có chút khó coi bèn vội vàng giải thích:
- Tạ huynh không nên hiểu lầm, tiểu đệ bất quá chỉ theo lệnh gia tổ muốn mời vị Hạ đại sư này kiến thức qua hoàng cung mà thôi. Tuyệt đối không có bất kỳ ý nào khác.
Tạ Noãn Hàng sắc mặt lúc này mới có vẻ chuyển biến tốt đẹp một chút. Bất quá lão cười khổ một tiếng:
- Đình huynh, đáng tiếc huynh đến chậm một chút.
- Cái gì?
Đình Minh Hà khó hiểu hỏi.
Tạ Noãn Hàng thở dài một tiếng nói:
- Hạ tiên sinh đã vừa rời đi.
Đình Minh Hà trên mặt không chút che giấu, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ảo não, hắn đương nhiên không cho rằng Tạ Noãn Hàng lừa gạt mình.
Tạ Noãn Hàng ho nhẹ một tiếng nói:
- Đình huynh, Hạ tiên sinh trước khi rời đi đã nói, nhanh chậm cũng chỉ một ngày sẽ trở lại.
Đình Minh Hà sắc mặt lại biến đổi, hắn lễ một cái nói:
- Như vậy xinh Tạ huynh cho phép đệ ở lại quý phủ, đồng thời đến khi đó giới thiệu ta với vị đó.
Tạ Noãn Hàng hoàn lễ nói:
- Đây là việc nhỏ. Bất quá Hạ tiên sinh từng nói qua, ngài vừa tiến giai tiên thiên cần bế quan tạm thời không gặp ai, xin Đình huynh thứ lỗi.
Đình Minh Hà cười nói:
- Đó là tất nhiên.
Nói đến đây trong đầu Đình Minh Hà bỗng hiện lên một bóng người. Trong nháy mắt lưng hắn bỗng toát mồ hôi lạnh. May là lúc đó chính mình cũng không có bật luận gì xung đột a.
Không lâu sau, Hạ Nhất Minh đã rời khỏi Nghênh Phong thành hướng phía núi cao tiến tới. Tiết trời lành lạnh làm cho một thành lớn như Nghênh Phong thành cũng có ít người ra đường, mà Hạ Nhất Minh lại chọn một con đường vắn vẻ để đi, cuối cùng hắn cũng tìm được một cốc nhỏ trong núi.
Sơn cốc này tuy không lớn nhưng lại có những dòng suối nhỏ chảy xuyên qua. Đi tới cạnh dòng suối nhỏ, Hạ Nhất Minh rửa sạch khuôn mặt, nước suối lạnh lẽo làm khuôn mặt phát nhiệt của hắn chậm rãi lạnh đi. Rất lâu sau hắn rốt cuộc cũng đứng lên, dần dần nhắm mắt, hắn lẳng lặng cảm thụ hết thảy xung quanh.
Hạ Nhất Minh cảm giác cơ thể mình cùng bên ngoài dường như đang tiến hành liên hệ trao đổi một chân khí huyền diệu.
Cứ như vậy hắn ngồi cạnh dòng suối, chân khí chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể.
Hắn nhờ sự trợ giúp của Liệt Hỏa Công mà phá tan ranh giới tiên thiên.
Từng sợi năng lượng từ bên ngoài dũng mãnh truyền vào cơ thể làm hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Mỗi huyệt đạo trên thân thể chân khí lưu chuyển tới, sau khi đã trở lên cường đại lại chia ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Liệt Hỏa Công chậm rãi lưu chuyển qua toàn bộ kinh mạch sau đó tất cả nội kình tập trung tại đan điền, Hạ Nhất Minh cảm thấy như một cơn lũ nóng bỏng.
Bất quá loại cảm giác này cực kỳ mong manh, chỉ thoáng qua rồi vụt mất. Dường như năng lượng Hỏa hệ có chút biến hóa kỳ lạ.
Nhưng cho dù biến hóa thế nào cũng không phải là điều Hạ Nhất Minh có thể giải thích.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh đã có đáp án.
Tuyến kinh mạch Liệt Hỏa Công lưu chuyển qua không phải là những khiếu huyệt thường mà là những khiếu huyệt đã được cải tạo, tựa hồ qua đó có thể thu nạp một chút ngoại lực, sau đó từ từ trở lên cường đại. Mà tất cả quá trình chân khí lưu chuyển trong những khiếu huyệt này cũng không phải là không gây ra động tĩnh.
Trong cơ thể con người, toàn bộ khiếu huyệt được kinh mạch liên hệ qua lại cho dù là chân khí chưa có đi qua nhưng khiếu huyệt tựa hồ cũng bị ảnh hưởng mà trở lên lớn mạnh hơn một chút.
Thế nhưng tốc độ này không cách nào sánh với việc khiếu huyệt trực tiếp thu nạp chân khí.
Chỉ có thể nói là một người ăn thịt mà người kia chỉ ăn canh mà thôi.
Sau một lát, Liệt Hỏa Công trong cơ thể Hạ Nhất Minh biến đổi lực lượng lưu chuyển lần lượt là Hỗn Nguyên Kình, Ba Văn Công cùng Khô Mộc Công.
Nhưng mà Hạ Nhất Minh nhanh chóng phát hiện, ngay cả khí hắn thay phiên vận hành Ngũ hành công pháp, trong cơ thể hắn vẫn có rất nhiều khiếu huyệt không có dùng tới.
Hơn nữa ngoại trừ Hỏa hệ công pháp còn lại bất kỳ công pháp nào cũng thu nạp ngoại lực với tốc độ rất chậm.
Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ hiện ra một ý niệm, Liệt Hỏa Công sau khi được Khô Mộc Công trợ giúp dường như đã có biến đổi vi diệu.
Loại công pháp này dường như hiệu quả vượt lên Khô Mộc Công vốn cùng đẳng cấp.
Mà bao gồm cả Khô Mộc Công trong bốn loại công pháp Hạ Nhất Minh tu luyện mặc dù cũng từng bước mở rộng nhưng mà tốc độ biến hóa này còn xa mới bằng Liệt Hỏa Công. Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng hiểu vì sao công pháp lại chia thành tiên thiên cùng hậu thiên công pháp.
Tiên thiên công pháp không hẳn đại diện cho lực lượng cường đại, nhưng đúng là chỉ cường giả cảnh giới tiên thiên chuyên tu luyện.
Trước đây Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, công pháp chủ tu ngoài tiên thiên chiến kỹ khẳng định sẽ có công pháp chủ tu nội kình tương ứng.
Mà hắn lúc này tuy rằng tốc độ tu luyện tiên thiên chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rất nhanh, nhưng muốn duy trì tốc độ này hắn càng phải nắm giữ nhiều tiên thiên công pháp chủ tu nội kình hơn nữa.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng, tạm thời dùng Liệt Hỏa Công biến dị làm chủ tu công pháp vậy.
Về phần tiên thiên công pháp chủ tu nội kình các hệ khác có lẽ phải xem duyên phận, hoặc là hắn có thể không ngừng tu luyện Hỗn Nguyên Kình chờ chúng biến dị. Giống như Liệt Hỏa Công trở thành nội kình chủ tu công pháp.
Bất quá, làm được điều này chỉ sợ cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn mà đạt được.