Hàn khí tràn ngập trong lòng, ngay cả hai vị lão Tôn giả cũng không ngoại lệ.
Bởi bọn họ cảm nhận được trong tiếng hống này Long uy cường đại.
Đây chính là thiên địa chi uy chỉ có trong truyền thuyết.
Khi nghe được âm thanh này, trong đầu bọn họ xuất hiện ý nghĩ không thể chống đỡ. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tôn giả cường đại quả thực rất khó tin, bởi thế mọi người lập tức đoán ra âm thanh kia do một vị Thần đạo cường giả phát ra.
Thần đạo, chỉ có Thần đạo chi uy mới có thể dập tắt ý niệm phản kháng trong đầu đám Tôn giả bọn họ.
Liên tưởng tới thảm cảnh Kiền Sơn Môn, bọn họ lập tức nghĩ tới kẻ gây ra tai họa này.
Nhất thời vẻ mặt mọi người trắng bệch, dưới Thần đạo tất cả chỉ là kiến hôi, câu nói này sớm đã khắc sâu trong lòng mỗi người. Đặc biệt hôm nay khi Thần đạo trở lại, hào quang lần nữa lóe sáng, không còn ai có thể khiêu khích điều này.
Triển Hồng Đồ mặc dù biến sắc nhưng sau khi thấy rõ biến hóa trên mặt ba người Lâm Tăng Hà, trong lòng không nhịn được cảm giác hả hê.
- Ba người...Đây là tiếng hống của Thần thú.
Lão hít một hơi thật sâu nói:
- Lão phu cũng không biết đây là Thần thú gì. Bất quá như Lâm Tôn giả đã nói, Bồng Lai Tiên Đảo đồng khí tương liên, vinh nhục cùng hưởng. Chúng ta sẽ cùng nhau đối phó kiếp nạn này.
Ba người Lâm Tằng Hà sắc mặt nhất thời trở lên vô cùng khó coi, thậm chí âm trầm tới xuất thủy.
Bọn họ tới nơi đây với mục đích đục nước béo cò, nhân lúc nhà cháy hôi của, tuyệt đối không phải vì ngăn cản tai họa giúp Kiền Sơn Môn. Trong lòng bọn họ hi vọng, Kiền Sơn Môn bị hủy diệt hoàn toàn.
Hơn nữa khi nghĩ tới thảm trạng Kiền Sơn thành, ba người bọn họ trong lòng phát lạnh. Ngay cả tòa thành kia cũng bị quét ngang, lực lượng nhân loại sao có thể kháng cự?
Hoa Linh Yến cùng Đỗ Vĩnh Quý đồng loạt trừng mắt nhìn Lâm Tằng Hà, trong lòng không khỏi oán hận. Không phải lão tích cực lôi kéo quan hệ sao? Đại nạn trước mắt phải làm gì?
Lâm Tằng Hà trong lòng vô cùng hối hận. Đầu Tây phương ác long kia rõ ràng đã rời đi sao còn trở lại? Có còn thiên lý nữa không? Chẳng lẽ nó thật sự ghi hận Kiền Sơn Môn, không chết không thôi?
Nếu thật sự như thế, chính là vận may của các phái khác. Nhưng việc đầu tiên cần làm chính là tận lực dứt ra, không thể dính vào chuyện này. Đôi mặt với Thần thú không khác gì tìm chết.
Chỉ nháy mắt ngàn vạn suy tính lướt qua trong đầu bọn họ. Bất quá dưới yêu cầu của Triển Hồng Đồ, mặc bọn họ suy tính ra sao cũng phải theo lão ra ngoài.
Tuy vậy trong đầu bọn họ cũng hạ quyết tâm. Nếu thật sự ác long xuất hiện, cho dù vứt đi thể diện, ngày sau bị người nhạo báng cũng phải rời đi.
Trước mặt Thần đạo cường giả đừng nói đám Tôn giả bọn họ, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng chỉ là bụi phấn. Bọn họ không ngốc, tuyệt đối không đem tính mạng mình ra đùa.
- Hống...
Trên không trung lại truyền tới tiếng hống thứ hai.
Cả Kiền Sơn cùng Kiền Sơn thành phía dưới run lên trong âm thanh kinh khủng này. Bất luận Kiền Môn đệ tử hay dân chúng trong thành đều lộ rõ vẻ sầu thảm.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện thân ảnh màu trắng cực lớn.
Đây là một đầu quái thú dài tới mười lăm, mười sáu trượng. Trên đầu quái thú này xuất hiện cặp sừng lớn, thân thể dưới ánh mặt trời tản ra quang mang chói lọi.
Trên không trung, khí thế đầu Thần thú phô thiên cái địa như Thần linh đang quan sát nhân gian, cấp cho người khác uy áp không thể kháng cự.
Cũng may cỗ uy áp này chấn nhiếp tất cả mọi người nếu không tòa thành bên dưới đã trở thành mảnh hỗn loạn, người người dẫm đạp lên nhau.
Ba người Lâm Tằng Hà sắc mặt đại biến, trước khi bước ra trong lòng bọn họ hi vọng đầu Thần thú kia chỉ qua đường. Bất quá chứng kiến đầu Thần thú cường đại trên không, bọn họ biết nó cố tình bay tới Kiền Sơn Môn.
Bọn họ không muốn chịu tội thay cho Kiền Sơn Môn bởi thế liếc mắt nhìn nhau, thân thể khẽ động, chỉ cần có thể sẽ lập tức bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chờ khí tức bọn họ ngưng tụ, đầu Thần thú kinh khủng trên cao đã liếc mắt nhìn ba người.
Đây là ánh mắt kinh khủng cỡ nào?
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến động tác ba người ngưng lại. Ngay cả chân khí trong cơ thể cũng bị khóa chặt.
Thân thể bọn họ nhưng chịu cấm chế, đừng nói chống cự, ngay cả giãy giụa cũng không thể.
Tới lúc này bọn họ mới biết sự đáng sợ của Thần đạo.
Lực lượng này so với truyền thuyết còn kinh khủng hơn. Trước mặt Thần đạo cường giả, sống chết của họ đã không thuộc về bản thân.
Chỉ nháy mắt, sự hối hận tràn ngập trong lòng ba người.
Bọn họ đang yên ổn sống trong môn phái, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới đây? Cùng Kiền Sơn Môn chống lại Thần thú, chẳng phải tìm chết sao?
Trên mặt đất mọi người sợ hãi nhìn lên, thậm chí không ai dám mảy may nhúc nhích. Đột nhiên một âm thanh mang theo vẻ dở khóc dở cười vang lên.
- Bảo trư. Không nên nháo loạn khiến mọi người sợ hãi.
Thần thú khủng bố nhất thời ngoác miệng cười lớn.
Bất quá trong tiếng cười của nó không có bất cứ uy áp nào, phảng phất như tâm tình vui vẻ mà cười lớn một hồi.
- Hạ Thần quân. Ngài đã trở lại.
Thân thể Triển Hồng Đồ khẽ run lên. Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc này, trong lòng lão tràn ngập kích động. Ngay cả trăm năm tu dưỡng lúc này cũng bị lão vứt qua một bên.
- Triển Tông chủ. Quý phái từ bao giờ xuất hiện mấy vị Tôn giả này. À. Ngay cả Chân Tôn giả cũng ở đây.
Trước mắt mọi người như hoa lên đã thấy một người trẻ tuổi xuất hiện. Năm vị Tôn giả đứng đây đều là những nhân vật cường đại nhất trên Bồng Lai Tiên Đảo nhưng bọn họ không biết Hạ Nhất Minh từ đâu xuất hiện.
Chân Vãn Khanh vội vàng cung kính nói:
- Hạ Thần quân. Đã lâu không gặp. Chúc mừng ngài đã tiến giai Thần đạo.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, phất tay áo nói:
- Đều là bằng hữu cũ không cần khách khí như vậy.
Nói xong ánh mắt hắn chuyển qua ba người Lâm Tằng Hà.
Đột nhiên hắn khẽ cau mày khiến ba người Lâm Tằng Hà thân thể không thể khống chế, mồ hôi như tắm.
Mặc dù trên thân thể người trẻ tuổi này không tản ra bất cứ uy áp nào nhưng không hiểu sao ba người bọn họ cảm giác không thể hô hấp.
Trong mắt bọn họ người thanh niên này càng đáng sợ hơn đầu Thần thú kia. Chỉ cần hắn khẽ vung tay bọn họ sẽ nhanh chóng biến thành tro bụi.
Đây là uy năng Thần đạo cường giả, cho dù chưa phóng thích cũng đủ để các cường giả khác không thể xâm phạm.
- Triển Tông chủ. Ba người này tu luyện công pháp khác với quý phái, hẳn không phải đồng môn.
Triển Hồng Đồ vội vàng cúi đầu, cẩn trọng giới thiệu thân phận ba người.
Lúc này Hạ Nhất Minh đã không còn ngây thơ như trước, chỉ cần nghe qua hắn đã biết nội tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn bật cười, ánh mắt như điện liếc qua ba người. Ba người Lâm Tằng Hà không hẹn cùng lùi lại, gương mặt bọn họ không còn chút huyết sắc.
Cái liếc mắt này của Hạ Nhất Minh đã để trong lòng bọn họ bóng ma vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Từ nay về sau trong trí nhớ của họ, Hạ Nhất Minh cùng Kiền Sơn Môn trở nên vĩnh viễn không thể xâm phạm.
Đương nhiên nếu bọn họ tiến giai Thần đạo, ấn ký Hạ Nhất Minh để lại trong đầu họ sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng xác xuất ba người này có thể tiến giai Thần đạo quả thực vô cùng nhỏ bé.
Cách tay vung lên, trước mặt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện mảnh không gian kỳ lạ.
Một động khẩu cực lớn xuất hiện trước mắt mấy vị Tôn giả.
Nhìn động khẩu không đáy trong hư không, trái tim mọi người không khỏi đập mạnh.
Đột nhiên hai vật cực lớn rơi ra từ động khẩu.
Moi người sau khi nhìn rõ vật này sắc mặt nhất thời đại biến.
Trên mặt đất chính là thi thể Thần long, bất quá thi thể này đã bị một đao bổ làm hai.
- Đây là...
Triển Hồng Đồ lắp bắp nói.
Mặc dù tất cả mọi người đều đoán ra lai lịch thi thể này nhưng cũng bởi nguyên nhân đó bọn họ mới cảm thấy chấn động.
- Đây là thi thể Tát Ma Đức.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Nợ máu phải trả máu. Nó hủy diệt Kiền Sơn thành, ta lấy tính mạng nó tế vong linh trong thành.
Trong lòng mọi người run lên, thì ra Hạ Nhất Minh thật sự đi đòi công đạo, hắn trực tiếp chém chết hung phạm hủy diệt tòa thành.
Tây phương Thần long cũng là một vị Thần đạo cường giả nhưng người trẻ tuổi không nghi ngờ càng cường đại hơn. Hắn ngay cả Thần đạo cường giả cũng có thể diệt sát.
Trong giây lát ánh mắt mọi người nhìn Hạ Nhất Minh mang theo vẻ sợ hãi không nói thành lời.
Ba người Lâm Tằng Hà chật vật cúi đầu không dám ngẩng mặt đối diện Hạ Nhất Minh cùng Triển Hồng Đồ.
Cảnh tượng trước mắt đủ khiến bọn họ tới chết cũng không dám chủ ý tới Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc.
Hàn khí tràn ngập trong lòng, ngay cả hai vị lão Tôn giả cũng không ngoại lệ.
Bởi bọn họ cảm nhận được trong tiếng hống này Long uy cường đại.
Đây chính là thiên địa chi uy chỉ có trong truyền thuyết.
Khi nghe được âm thanh này, trong đầu bọn họ xuất hiện ý nghĩ không thể chống đỡ. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tôn giả cường đại quả thực rất khó tin, bởi thế mọi người lập tức đoán ra âm thanh kia do một vị Thần đạo cường giả phát ra.
Thần đạo, chỉ có Thần đạo chi uy mới có thể dập tắt ý niệm phản kháng trong đầu đám Tôn giả bọn họ.
Liên tưởng tới thảm cảnh Kiền Sơn Môn, bọn họ lập tức nghĩ tới kẻ gây ra tai họa này.
Nhất thời vẻ mặt mọi người trắng bệch, dưới Thần đạo tất cả chỉ là kiến hôi, câu nói này sớm đã khắc sâu trong lòng mỗi người. Đặc biệt hôm nay khi Thần đạo trở lại, hào quang lần nữa lóe sáng, không còn ai có thể khiêu khích điều này.
Triển Hồng Đồ mặc dù biến sắc nhưng sau khi thấy rõ biến hóa trên mặt ba người Lâm Tăng Hà, trong lòng không nhịn được cảm giác hả hê.
- Ba người...Đây là tiếng hống của Thần thú.
Lão hít một hơi thật sâu nói:
- Lão phu cũng không biết đây là Thần thú gì. Bất quá như Lâm Tôn giả đã nói, Bồng Lai Tiên Đảo đồng khí tương liên, vinh nhục cùng hưởng. Chúng ta sẽ cùng nhau đối phó kiếp nạn này.
Ba người Lâm Tằng Hà sắc mặt nhất thời trở lên vô cùng khó coi, thậm chí âm trầm tới xuất thủy.
Bọn họ tới nơi đây với mục đích đục nước béo cò, nhân lúc nhà cháy hôi của, tuyệt đối không phải vì ngăn cản tai họa giúp Kiền Sơn Môn. Trong lòng bọn họ hi vọng, Kiền Sơn Môn bị hủy diệt hoàn toàn.
Hơn nữa khi nghĩ tới thảm trạng Kiền Sơn thành, ba người bọn họ trong lòng phát lạnh. Ngay cả tòa thành kia cũng bị quét ngang, lực lượng nhân loại sao có thể kháng cự?
Hoa Linh Yến cùng Đỗ Vĩnh Quý đồng loạt trừng mắt nhìn Lâm Tằng Hà, trong lòng không khỏi oán hận. Không phải lão tích cực lôi kéo quan hệ sao? Đại nạn trước mắt phải làm gì?
Lâm Tằng Hà trong lòng vô cùng hối hận. Đầu Tây phương ác long kia rõ ràng đã rời đi sao còn trở lại? Có còn thiên lý nữa không? Chẳng lẽ nó thật sự ghi hận Kiền Sơn Môn, không chết không thôi?
Nếu thật sự như thế, chính là vận may của các phái khác. Nhưng việc đầu tiên cần làm chính là tận lực dứt ra, không thể dính vào chuyện này. Đôi mặt với Thần thú không khác gì tìm chết.
Chỉ nháy mắt ngàn vạn suy tính lướt qua trong đầu bọn họ. Bất quá dưới yêu cầu của Triển Hồng Đồ, mặc bọn họ suy tính ra sao cũng phải theo lão ra ngoài.
Tuy vậy trong đầu bọn họ cũng hạ quyết tâm. Nếu thật sự ác long xuất hiện, cho dù vứt đi thể diện, ngày sau bị người nhạo báng cũng phải rời đi.
Trước mặt Thần đạo cường giả đừng nói đám Tôn giả bọn họ, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng chỉ là bụi phấn. Bọn họ không ngốc, tuyệt đối không đem tính mạng mình ra đùa.
- Hống...
Trên không trung lại truyền tới tiếng hống thứ hai.
Cả Kiền Sơn cùng Kiền Sơn thành phía dưới run lên trong âm thanh kinh khủng này. Bất luận Kiền Môn đệ tử hay dân chúng trong thành đều lộ rõ vẻ sầu thảm.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện thân ảnh màu trắng cực lớn.
Đây là một đầu quái thú dài tới mười lăm, mười sáu trượng. Trên đầu quái thú này xuất hiện cặp sừng lớn, thân thể dưới ánh mặt trời tản ra quang mang chói lọi.
Trên không trung, khí thế đầu Thần thú phô thiên cái địa như Thần linh đang quan sát nhân gian, cấp cho người khác uy áp không thể kháng cự.
Cũng may cỗ uy áp này chấn nhiếp tất cả mọi người nếu không tòa thành bên dưới đã trở thành mảnh hỗn loạn, người người dẫm đạp lên nhau.
Ba người Lâm Tằng Hà sắc mặt đại biến, trước khi bước ra trong lòng bọn họ hi vọng đầu Thần thú kia chỉ qua đường. Bất quá chứng kiến đầu Thần thú cường đại trên không, bọn họ biết nó cố tình bay tới Kiền Sơn Môn.
Bọn họ không muốn chịu tội thay cho Kiền Sơn Môn bởi thế liếc mắt nhìn nhau, thân thể khẽ động, chỉ cần có thể sẽ lập tức bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chờ khí tức bọn họ ngưng tụ, đầu Thần thú kinh khủng trên cao đã liếc mắt nhìn ba người.
Đây là ánh mắt kinh khủng cỡ nào?
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến động tác ba người ngưng lại. Ngay cả chân khí trong cơ thể cũng bị khóa chặt.
Thân thể bọn họ nhưng chịu cấm chế, đừng nói chống cự, ngay cả giãy giụa cũng không thể.
Tới lúc này bọn họ mới biết sự đáng sợ của Thần đạo.
Lực lượng này so với truyền thuyết còn kinh khủng hơn. Trước mặt Thần đạo cường giả, sống chết của họ đã không thuộc về bản thân.
Chỉ nháy mắt, sự hối hận tràn ngập trong lòng ba người.
Bọn họ đang yên ổn sống trong môn phái, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới đây? Cùng Kiền Sơn Môn chống lại Thần thú, chẳng phải tìm chết sao?
Trên mặt đất mọi người sợ hãi nhìn lên, thậm chí không ai dám mảy may nhúc nhích. Đột nhiên một âm thanh mang theo vẻ dở khóc dở cười vang lên.
- Bảo trư. Không nên nháo loạn khiến mọi người sợ hãi.
Thần thú khủng bố nhất thời ngoác miệng cười lớn.
Bất quá trong tiếng cười của nó không có bất cứ uy áp nào, phảng phất như tâm tình vui vẻ mà cười lớn một hồi.
- Hạ Thần quân. Ngài đã trở lại.
Thân thể Triển Hồng Đồ khẽ run lên. Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc này, trong lòng lão tràn ngập kích động. Ngay cả trăm năm tu dưỡng lúc này cũng bị lão vứt qua một bên.
- Triển Tông chủ. Quý phái từ bao giờ xuất hiện mấy vị Tôn giả này. À. Ngay cả Chân Tôn giả cũng ở đây.
Trước mắt mọi người như hoa lên đã thấy một người trẻ tuổi xuất hiện. Năm vị Tôn giả đứng đây đều là những nhân vật cường đại nhất trên Bồng Lai Tiên Đảo nhưng bọn họ không biết Hạ Nhất Minh từ đâu xuất hiện.
Chân Vãn Khanh vội vàng cung kính nói:
- Hạ Thần quân. Đã lâu không gặp. Chúc mừng ngài đã tiến giai Thần đạo.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, phất tay áo nói:
- Đều là bằng hữu cũ không cần khách khí như vậy.
Nói xong ánh mắt hắn chuyển qua ba người Lâm Tằng Hà.
Đột nhiên hắn khẽ cau mày khiến ba người Lâm Tằng Hà thân thể không thể khống chế, mồ hôi như tắm.
Mặc dù trên thân thể người trẻ tuổi này không tản ra bất cứ uy áp nào nhưng không hiểu sao ba người bọn họ cảm giác không thể hô hấp.
Trong mắt bọn họ người thanh niên này càng đáng sợ hơn đầu Thần thú kia. Chỉ cần hắn khẽ vung tay bọn họ sẽ nhanh chóng biến thành tro bụi.
Đây là uy năng Thần đạo cường giả, cho dù chưa phóng thích cũng đủ để các cường giả khác không thể xâm phạm.
- Triển Tông chủ. Ba người này tu luyện công pháp khác với quý phái, hẳn không phải đồng môn.
Triển Hồng Đồ vội vàng cúi đầu, cẩn trọng giới thiệu thân phận ba người.
Lúc này Hạ Nhất Minh đã không còn ngây thơ như trước, chỉ cần nghe qua hắn đã biết nội tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn bật cười, ánh mắt như điện liếc qua ba người. Ba người Lâm Tằng Hà không hẹn cùng lùi lại, gương mặt bọn họ không còn chút huyết sắc.
Cái liếc mắt này của Hạ Nhất Minh đã để trong lòng bọn họ bóng ma vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Từ nay về sau trong trí nhớ của họ, Hạ Nhất Minh cùng Kiền Sơn Môn trở nên vĩnh viễn không thể xâm phạm.
Đương nhiên nếu bọn họ tiến giai Thần đạo, ấn ký Hạ Nhất Minh để lại trong đầu họ sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng xác xuất ba người này có thể tiến giai Thần đạo quả thực vô cùng nhỏ bé.
Cách tay vung lên, trước mặt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện mảnh không gian kỳ lạ.
Một động khẩu cực lớn xuất hiện trước mắt mấy vị Tôn giả.
Nhìn động khẩu không đáy trong hư không, trái tim mọi người không khỏi đập mạnh.
Đột nhiên hai vật cực lớn rơi ra từ động khẩu.
Moi người sau khi nhìn rõ vật này sắc mặt nhất thời đại biến.
Trên mặt đất chính là thi thể Thần long, bất quá thi thể này đã bị một đao bổ làm hai.
- Đây là...
Triển Hồng Đồ lắp bắp nói.
Mặc dù tất cả mọi người đều đoán ra lai lịch thi thể này nhưng cũng bởi nguyên nhân đó bọn họ mới cảm thấy chấn động.
- Đây là thi thể Tát Ma Đức.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Nợ máu phải trả máu. Nó hủy diệt Kiền Sơn thành, ta lấy tính mạng nó tế vong linh trong thành.
Trong lòng mọi người run lên, thì ra Hạ Nhất Minh thật sự đi đòi công đạo, hắn trực tiếp chém chết hung phạm hủy diệt tòa thành.
Tây phương Thần long cũng là một vị Thần đạo cường giả nhưng người trẻ tuổi không nghi ngờ càng cường đại hơn. Hắn ngay cả Thần đạo cường giả cũng có thể diệt sát.
Trong giây lát ánh mắt mọi người nhìn Hạ Nhất Minh mang theo vẻ sợ hãi không nói thành lời.
Ba người Lâm Tằng Hà chật vật cúi đầu không dám ngẩng mặt đối diện Hạ Nhất Minh cùng Triển Hồng Đồ.
Cảnh tượng trước mắt đủ khiến bọn họ tới chết cũng không dám chủ ý tới Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc.