Trên tay Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn đều có một kiện binh khí tỏa ra lực lượng mạnh mẽ. Hai kiện binh khí đó chính là Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên.
Chỉ là, chúng khác với những kiện phàng chế do Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc cầm, hai kiện binh khí này chính là hai kiện thần khí số một của Quang Minh và Hắc Ám.
Hai kiện binh khí này không giống với tưởng tượng của Hạ Nhất Minh là nó ở trên Thần Chi Đảo, mà ngược lại bọn chúng được giấu trong Thiên Đường Địa Ngục.
Trên mặt Ngả Đức Văn xuất hiện một tia do dự, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, chúng ta lần này tới đây chính là phụng mệnh người kế thừa Thánh Tử đại nhân vĩ đại.
- Thánh Tử truyền nhân? - Sắc mặt Liệt Đắc thay đổi, nói:
- Thánh Tử truyền nhân muốn hai người các ngươi lấy hai kiện thần khí này để làm gì?
Ngả Đức Văn khẽ lắc đầu, hắn thành khẩn nói:
- Ta không biết. Nhưng lão nhân gia người nói đây chính là cơ hội để cho phương Tây chúng ta được quật khởi, nếu thành công thì có thể giết chết Hạ Nhất Minh mang quang vinh về cho phương Tây.
Tây Đức Ni thở dài một tiếng, nói:
- Ngả Đức Văn, Cách Lâm Đốn, các ngươi không cần vọng tưởng.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Trước lúc Lô Khắc lâm chung muốn ta chuyển cáo tới các ngươi một câu, Hạ Nhất Minh đã lĩnh ngộ được Thế Giới lực lượng, cho nên phương Tây chúng ta không thể tiếp tục trêu chọc vào hắn.
Ánh mắt Cách Lâm Đốn lóe lên một tia quang mang hung lệ.
Trước khi bước vào đại lục phương Tây, trong lòng hắn kỳ thật vẫn còn ôm một tia mộng tưởng không thực tế, nhưng mãi cho tới phút này hắn mới chịu bỏ qua. Nguyên lai Lô Khắc các hạ thật sự đã chết, nguyên lai thực lực Hạ Nhất Minh đã đạt tới mức bọn hắn không thể chiến thắng được.
Thân hình Liệt Đắc liên tục run rẩy, hắn hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện Lý Áo Ba Đặc đã chết, hai vị Ngụy Thần Cảnh ngã xuống sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho phương Tây.
Khẽ lắc đầu, Liệt Đắc nói:
- Ngả Đức Văn, hai kiện thần khí này là trụ cột của Thiên Đường Địa Ngục. Thiên Đường Địa Ngục sở dĩ có thể vận chuyển, hơn nữa trợ giúp phương Tây bồi dưỡng ra nhân tài chính là công lao của hai kiện thần khí này. Các ngươi nếu đem hai kiện thần khí này đi thì Thiên Đường Địa Ngục sẽ bị phá hỏng hoàng toàn. Nguồn truyện:
Hắn dừng lại một chút, trong giọng nói mơ hồ có vài phần cầu khẩn:
- Thế hệ này của chúng ta đã không thể vượt qua được phương Đông, cho nên nếu muốn chúng ta một lần nữa quật khởi dậy thì nhất định phải xuất hiện tầng tầng lớp lớp thế hệ thanh niên cường giả. Mà để đạt được điều này thì Thiên Đường Địa Ngục đóng góp một phần vai trò quan trọng không thể thiếu được.
Vị Thần Điện giáo hoàng bệ hạ này biết rõ thực lực của hai thanh niên trước mặt, cho nên hắn mới bỏ qua thân phận tôn quý của giáo hoàng mà cầu khẩn. Ánh mắt Ngả Đức Văn hơi dừng lại, trong lòng hắn nhất thời xuất hiện một chút do dự.
Cách Lâm Đốn tức giận hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngả Đức Văn, ngươi còn nhớ truyền nhân của Thánh Tử đã nói, đây chính là cơ hội cuối cùng để cho phương Tây chúng ta được quật khởi.
Gương mặt Ngả Đức Văn khẽ run rẩy, hắn trầm giọng nói:
- Giáo Hoàng bệ hạ, thật xin lỗi, ta không thể nghe lệnh của ngài.
Nghe thấy vậy sắc mặt Liệt Đắc giống như tro tàn, Tây Đức Ni chậm rãi đưa tay lên, từ trên tay hắn tản mát ra Phong hệ lực lượng cường đại.
- Hai tên tiểu tử vừa tấn giai thần đạo như các ngươi mà cũng dám phá hủy hy vọng quật khởi của phương Tây chúng ta sao? - Ánh mắt hắn không giận mà uy nghiêm nói:
- Chỉ cần ta còn sống một ngày thì hai người các ngươi không thể làm thế.
Mặc dù Tây Đức Ni chỉ có một người nhưng hắn dù sao cũng là Ngụy Thần Cảnh cường giả lâu năm, cho nên hai người vừa tấn giai thần đạo như Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn còn xa mới có thể so sánh. Dù trong tay hai người có cầm hai kiện thần khí mạnh nhất của phương Tây thì hắn cũng có thể lấy một chọi hai, trong lòng hắn cũng không hề có nửa điểm yếu kém.
Liệt Đắc giáo hoàng thấy vậy thì trong lòng hắn xuất hiện một tia hy vọng.
Khác với Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn, khi hai người Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc ngã xuống, bọn họ đã xác định Thần Điện, Hắc Ám Hội Nghị không thể tiếp tục là địch của Hạ Nhất Minh. Nếu như tiếp tục dây dưa, chắc chắn hai thế lực mạnh nhất phương Tây sẽ phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cho nên, dù hai người bọn họ nói đây là ý của truyền nhân Quang Ám Thánh Tử, bọn họ cũng không chút do dự mà cự tuyệt.
Cảm thụ Phong hệ lực lượng cường đại từ trên người đối phương tỏa ra, ánh mắt hai vị thần đạo trẻ tuổi lập tức trở nên ngưng trọng.
Đối mặt với một Ngụy Thần Cảnh cường giả thành danh nhiều năm, hai người bọn họ không hề có chút khinh thường đối phương.
Hai người liếc mắt nhìn nha một cái, đồng thời hai cánh tay đều động lấy ra kiện thần khí cổ quái hình tam giác.
Ngay cả với kiến thức của Tây Đức Ni cũng phải thừ người ra, đây là đồ vật gì? Tấm thuẫn sao.....
Bất quá, chỉ bằng vào hình dạng cổ quái của tấm thuẫn này mà muốn ngăn cản Phong hệ thần lực mà hắn đã tu luyện hơn ngàn năm thì quá là xem thường nhau rồi. Hừ lạnh một tiếng, Phong hệ lực lượng từ trên tay hắn nhất thời trở nên cuồng bạo.
Đột nhiên, gió lớn nổi lên, chỉ lát sau cát bay đá chạy khắp nơi khí thế phô thiên cái địa.
Ánh mắt hai vị thần đạo trẻ tuổi nhất thời xuất hiện một tia kinh hãi, Ngụy Thần Cảnh cường giả quả nhiên không thể khinh thường, cho dù hai người bọn hắn liên thủ với nhau chỉ sợ cũng phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng mà, lúc này cũng không hề cảm thấy sợ hãi quá nhiều, hai kiện thần khí trên tay bọn họ đồng thời vung lên, Quang Ám Đại Lĩnh Vực nanh chóng được phóng thích ra.
Phong hệ lực lượng khổng lồ một khi tiến vào trong khu vực này thì lập tức tiêu tan không còn nửa điểm tác dụng. Vô luận Tây Đức Ni điều khiển Phong hệ lực lượng có cường đại tới đâu thì cũng không thể phá được Quang Ám Đại Lĩnh Vực. Sắc mặt Tây Đức Ni khẽ thay đổi, sau đó hắn lập tức cảm nhận được một loại lực lượng không rõ nguồn gốc đang dần tiến lại gần.
Vẻ mặt Tây Đức Ni lập tức ửng hồng lên, cả người nhanh chóng thối lui lại phía sau, thân thể uốn lượn giống như một con tôm cong người bật lùi lại.
Vẫn tiếp tục duy trì tư thế bất nhã của mình, Tây Đức Ni lợi dụng Phong hệ lực lượng liên tục lui về sau hơn trăm trượng.
Rất may đây là khu vực cánh đồng rồng lớn, nếu không thì chưa chắn hắn đã thành công tránh né đòn công kích của đối phương.
Ngả Đức Văn và Các Lâm Đốn liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù bọn họ bức lui được Tây Đức Ni nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy vui sướng. Linh Hồn trùng kích của nhiên là một loại lực lượng cường đại, ngay cả Ngụy Thần Cảnh cường giả cũng không dám đón đỡ.
Thế nhưng thần đạo cường giả trên thế giới này quả nhiên không giống với những người khác, ngay cả với thực lực của Tây Đức Ni cũng có thể tránh né, như vậy Hạ Nhất Minh thì sao? Cuối cùng bọn họ đã tin tưởng, chỉ bằng vào thực lực của hai người bọn họ thì căn bản không thể gây ra được uy hiếp đối với Hạ Nhất Minh.
Ngả Đức Văn khẽ gật đầu, nói:
- Tây Đức Ni các hạ, chúng ta quả thật là phụng mệnh truyền nhân của Quang Ám Thánh Tử tới đây, vừa rồi có chỗ đắc tội xin chớ trách.
Hắn cùng với Cách Lâm Đốn đồng thời lui lại sau vài bước, Quang Ám lực lượng điên cuồng tiến vào trong tấm thuẫn. Chỉ trong nháy mắt, hai mặt tấm thuẫn dường như bị nung nóng lên, tỏa ra quang mang chói mắt, sau đó hai người bọn họ hóa thành hai đạo lưu quang bay đi.
Thân hình Tây Đức Ni hơi thoáng lên cái đã quay trở lại chỗ cũ, hắn am hiểu Phong hệ lực lượng, nhưng khi nhìn thấy tốc độ của hai người này thì lập tức bỏ ý định truy tung ở trong đầu. Tốc độ của bọn họ đã vượt xa cực hạn mà hắn có thể thi triển, cho nên hắn không thể đuổi theo được bọn họ. Đến tận lúc này, hắn mới biết hai kiện thần khí đó không phải là dùng để phòng thủ, mà chính là thần khí chuyên dùng để bỏ chạy.
- Hết rồi....... - Thanh âm run rẩy của Liệt Đắc bỗng vang lên. Tây Đức Ni đưa ánh mắt nhìn thoáng qua giáo hoàng Thần Điện, chỉ thấy ánh mắt lão nhân này có phần uể oải, phảng phất như già đi vài chục tuổi. Mà mục quang của Liệt Đắc lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào khu vực không gian nơi hai người Ngả Đức Văn vừa đi ra, lúc này vùng không gian đó chậm rãi ba động.
Sắc mặt Tây Đức Ni cũng trở nên khó coi, bởi vì hắn biết dấu hiệu này cũng không phải là do Thiên Đường Địa Ngục sắp đóng cửa, mà là không gian này đang muốn biến mất hoàn toàn.
Khi hai kiện thần khí chống đỡ cho Thiên Đường Địa Ngục bị lấy đi, thì không gian bên trong nó bắt đầu sụp đổ. Ánh mắt hai người Tây Đức Ni và Liệt Đắc đều xuất hiện vẻ đau lòng, phương Tây vì sao lại xuất hiện nhiều tai ương như vậy a?
***********************
Ở trong một tòa đại viện của Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh một mình ngồi ở trong phòng của mình, tuy nói qua nửa năm nữa là tới ngày vui của hắn, nhưng với thân phận của hắn bây giờ thì tất cả mọi việc đều có người lo toàn bộ mọi chuyện, căn bản không cần hắn phải để ý tới một chút nào.
Chỉ có một chuyện làm cho hắn cảm thấy không vui, chính là mẫu thân hắn ra lệnh, trong vòng một năm này hắn và Viên Lễ Huân không thể gặp mặt nhau. Nếu như đề nghị đó là do người khác đưa ra, Hạ Nhất Minh đã sớm bác bỏ, nhưng mà do mẫu thân hắn nói thì hắn chỉ có nước nghe theo chứ không dám trái ý.
Dù sao, đối với thần đạo cường giả như hai người mà nói thì thời gian một năm cũng không phải là dài, chỉ cần dốc lòng tu luyện thì có thể trong nháy mắt vượt qua.
Mà Hạ Nhất Minh quả thật cũng lựa chọn phương án này để cho thời gian trôi nhanh.
Hắn ở trong phòng cẩn thận nghiền ngẫm lại những kiến thức do Thần Long truyền thụ về Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực.
Muốn tấn chức Chân Thần Cảnh thì nhất định phải có được Thế Giới lực, nhưng muốn nắm giữ được Thế Giới lực thì trước tiên phải có được đại lĩnh vực hoàn mỹ.
Cho tới hôm nay, Ngũ Hành lĩnh vực thì hắn đã ngưng tụ được bốn hệ lĩnh vực, mà Quang Ám Đại Lĩnh Vực mặc dù đã ngưng tụ thành công, nhưng do thời gian tu luyện quá ngắn cho nên lực lượng tích lũy không đủ. Mà cuộc sống trong Hạ gia trang có chút buồn chán, cho nên hắn dốc lòng vào tu luyện để không ngừng tích lũy, tâm tính của hắn quả thật là rất vững vàng. Chân Thần Cảnh dù sao cũng không phải dễ dàng tấn chức được, nếu không thì trong vạn năm qua cũng không chỉ có hai người tấn chức tới cảnh giới này.
Hắn đã sớm chuẩn bị cho việc khổ tu trăm năm, nếu như trong vòng trăm năm mà tấn chức được Chân Thần Cảnh thì cũng là chuyện rất giỏi a.
Lúc này, hắn nhắm mắt dưỡng thần, từng câu chữ do Thần Long truyền thụ hiện lên trong đầu, để cho hắn tìm hiểu những ảo diệu trong đó. Nhưng mà, đột nhiên hắn cảm ứng được điều gì đó.
Thân hình hơi lóe lên đã ra khỏi phòng, ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn về phương Tây xa xôi, tựa hồ như xuyên qua không gian vô hạn nhìn thấy điều gì đó.....
Trên tay Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn đều có một kiện binh khí tỏa ra lực lượng mạnh mẽ. Hai kiện binh khí đó chính là Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên.
Chỉ là, chúng khác với những kiện phàng chế do Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc cầm, hai kiện binh khí này chính là hai kiện thần khí số một của Quang Minh và Hắc Ám.
Hai kiện binh khí này không giống với tưởng tượng của Hạ Nhất Minh là nó ở trên Thần Chi Đảo, mà ngược lại bọn chúng được giấu trong Thiên Đường Địa Ngục.
Trên mặt Ngả Đức Văn xuất hiện một tia do dự, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, chúng ta lần này tới đây chính là phụng mệnh người kế thừa Thánh Tử đại nhân vĩ đại.
- Thánh Tử truyền nhân? - Sắc mặt Liệt Đắc thay đổi, nói:
- Thánh Tử truyền nhân muốn hai người các ngươi lấy hai kiện thần khí này để làm gì?
Ngả Đức Văn khẽ lắc đầu, hắn thành khẩn nói:
- Ta không biết. Nhưng lão nhân gia người nói đây chính là cơ hội để cho phương Tây chúng ta được quật khởi, nếu thành công thì có thể giết chết Hạ Nhất Minh mang quang vinh về cho phương Tây.
Tây Đức Ni thở dài một tiếng, nói:
- Ngả Đức Văn, Cách Lâm Đốn, các ngươi không cần vọng tưởng.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Trước lúc Lô Khắc lâm chung muốn ta chuyển cáo tới các ngươi một câu, Hạ Nhất Minh đã lĩnh ngộ được Thế Giới lực lượng, cho nên phương Tây chúng ta không thể tiếp tục trêu chọc vào hắn.
Ánh mắt Cách Lâm Đốn lóe lên một tia quang mang hung lệ.
Trước khi bước vào đại lục phương Tây, trong lòng hắn kỳ thật vẫn còn ôm một tia mộng tưởng không thực tế, nhưng mãi cho tới phút này hắn mới chịu bỏ qua. Nguyên lai Lô Khắc các hạ thật sự đã chết, nguyên lai thực lực Hạ Nhất Minh đã đạt tới mức bọn hắn không thể chiến thắng được.
Thân hình Liệt Đắc liên tục run rẩy, hắn hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện Lý Áo Ba Đặc đã chết, hai vị Ngụy Thần Cảnh ngã xuống sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho phương Tây.
Khẽ lắc đầu, Liệt Đắc nói:
- Ngả Đức Văn, hai kiện thần khí này là trụ cột của Thiên Đường Địa Ngục. Thiên Đường Địa Ngục sở dĩ có thể vận chuyển, hơn nữa trợ giúp phương Tây bồi dưỡng ra nhân tài chính là công lao của hai kiện thần khí này. Các ngươi nếu đem hai kiện thần khí này đi thì Thiên Đường Địa Ngục sẽ bị phá hỏng hoàng toàn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn dừng lại một chút, trong giọng nói mơ hồ có vài phần cầu khẩn:
- Thế hệ này của chúng ta đã không thể vượt qua được phương Đông, cho nên nếu muốn chúng ta một lần nữa quật khởi dậy thì nhất định phải xuất hiện tầng tầng lớp lớp thế hệ thanh niên cường giả. Mà để đạt được điều này thì Thiên Đường Địa Ngục đóng góp một phần vai trò quan trọng không thể thiếu được.
Vị Thần Điện giáo hoàng bệ hạ này biết rõ thực lực của hai thanh niên trước mặt, cho nên hắn mới bỏ qua thân phận tôn quý của giáo hoàng mà cầu khẩn. Ánh mắt Ngả Đức Văn hơi dừng lại, trong lòng hắn nhất thời xuất hiện một chút do dự.
Cách Lâm Đốn tức giận hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngả Đức Văn, ngươi còn nhớ truyền nhân của Thánh Tử đã nói, đây chính là cơ hội cuối cùng để cho phương Tây chúng ta được quật khởi.
Gương mặt Ngả Đức Văn khẽ run rẩy, hắn trầm giọng nói:
- Giáo Hoàng bệ hạ, thật xin lỗi, ta không thể nghe lệnh của ngài.
Nghe thấy vậy sắc mặt Liệt Đắc giống như tro tàn, Tây Đức Ni chậm rãi đưa tay lên, từ trên tay hắn tản mát ra Phong hệ lực lượng cường đại.
- Hai tên tiểu tử vừa tấn giai thần đạo như các ngươi mà cũng dám phá hủy hy vọng quật khởi của phương Tây chúng ta sao? - Ánh mắt hắn không giận mà uy nghiêm nói:
- Chỉ cần ta còn sống một ngày thì hai người các ngươi không thể làm thế.
Mặc dù Tây Đức Ni chỉ có một người nhưng hắn dù sao cũng là Ngụy Thần Cảnh cường giả lâu năm, cho nên hai người vừa tấn giai thần đạo như Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn còn xa mới có thể so sánh. Dù trong tay hai người có cầm hai kiện thần khí mạnh nhất của phương Tây thì hắn cũng có thể lấy một chọi hai, trong lòng hắn cũng không hề có nửa điểm yếu kém.
Liệt Đắc giáo hoàng thấy vậy thì trong lòng hắn xuất hiện một tia hy vọng.
Khác với Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn, khi hai người Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc ngã xuống, bọn họ đã xác định Thần Điện, Hắc Ám Hội Nghị không thể tiếp tục là địch của Hạ Nhất Minh. Nếu như tiếp tục dây dưa, chắc chắn hai thế lực mạnh nhất phương Tây sẽ phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cho nên, dù hai người bọn họ nói đây là ý của truyền nhân Quang Ám Thánh Tử, bọn họ cũng không chút do dự mà cự tuyệt.
Cảm thụ Phong hệ lực lượng cường đại từ trên người đối phương tỏa ra, ánh mắt hai vị thần đạo trẻ tuổi lập tức trở nên ngưng trọng.
Đối mặt với một Ngụy Thần Cảnh cường giả thành danh nhiều năm, hai người bọn họ không hề có chút khinh thường đối phương.
Hai người liếc mắt nhìn nha một cái, đồng thời hai cánh tay đều động lấy ra kiện thần khí cổ quái hình tam giác.
Ngay cả với kiến thức của Tây Đức Ni cũng phải thừ người ra, đây là đồ vật gì? Tấm thuẫn sao.....
Bất quá, chỉ bằng vào hình dạng cổ quái của tấm thuẫn này mà muốn ngăn cản Phong hệ thần lực mà hắn đã tu luyện hơn ngàn năm thì quá là xem thường nhau rồi. Hừ lạnh một tiếng, Phong hệ lực lượng từ trên tay hắn nhất thời trở nên cuồng bạo.
Đột nhiên, gió lớn nổi lên, chỉ lát sau cát bay đá chạy khắp nơi khí thế phô thiên cái địa.
Ánh mắt hai vị thần đạo trẻ tuổi nhất thời xuất hiện một tia kinh hãi, Ngụy Thần Cảnh cường giả quả nhiên không thể khinh thường, cho dù hai người bọn hắn liên thủ với nhau chỉ sợ cũng phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng mà, lúc này cũng không hề cảm thấy sợ hãi quá nhiều, hai kiện thần khí trên tay bọn họ đồng thời vung lên, Quang Ám Đại Lĩnh Vực nanh chóng được phóng thích ra.
Phong hệ lực lượng khổng lồ một khi tiến vào trong khu vực này thì lập tức tiêu tan không còn nửa điểm tác dụng. Vô luận Tây Đức Ni điều khiển Phong hệ lực lượng có cường đại tới đâu thì cũng không thể phá được Quang Ám Đại Lĩnh Vực. Sắc mặt Tây Đức Ni khẽ thay đổi, sau đó hắn lập tức cảm nhận được một loại lực lượng không rõ nguồn gốc đang dần tiến lại gần.
Vẻ mặt Tây Đức Ni lập tức ửng hồng lên, cả người nhanh chóng thối lui lại phía sau, thân thể uốn lượn giống như một con tôm cong người bật lùi lại.
Vẫn tiếp tục duy trì tư thế bất nhã của mình, Tây Đức Ni lợi dụng Phong hệ lực lượng liên tục lui về sau hơn trăm trượng.
Rất may đây là khu vực cánh đồng rồng lớn, nếu không thì chưa chắn hắn đã thành công tránh né đòn công kích của đối phương.
Ngả Đức Văn và Các Lâm Đốn liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù bọn họ bức lui được Tây Đức Ni nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy vui sướng. Linh Hồn trùng kích của nhiên là một loại lực lượng cường đại, ngay cả Ngụy Thần Cảnh cường giả cũng không dám đón đỡ.
Thế nhưng thần đạo cường giả trên thế giới này quả nhiên không giống với những người khác, ngay cả với thực lực của Tây Đức Ni cũng có thể tránh né, như vậy Hạ Nhất Minh thì sao? Cuối cùng bọn họ đã tin tưởng, chỉ bằng vào thực lực của hai người bọn họ thì căn bản không thể gây ra được uy hiếp đối với Hạ Nhất Minh.
Ngả Đức Văn khẽ gật đầu, nói:
- Tây Đức Ni các hạ, chúng ta quả thật là phụng mệnh truyền nhân của Quang Ám Thánh Tử tới đây, vừa rồi có chỗ đắc tội xin chớ trách.
Hắn cùng với Cách Lâm Đốn đồng thời lui lại sau vài bước, Quang Ám lực lượng điên cuồng tiến vào trong tấm thuẫn. Chỉ trong nháy mắt, hai mặt tấm thuẫn dường như bị nung nóng lên, tỏa ra quang mang chói mắt, sau đó hai người bọn họ hóa thành hai đạo lưu quang bay đi.
Thân hình Tây Đức Ni hơi thoáng lên cái đã quay trở lại chỗ cũ, hắn am hiểu Phong hệ lực lượng, nhưng khi nhìn thấy tốc độ của hai người này thì lập tức bỏ ý định truy tung ở trong đầu. Tốc độ của bọn họ đã vượt xa cực hạn mà hắn có thể thi triển, cho nên hắn không thể đuổi theo được bọn họ. Đến tận lúc này, hắn mới biết hai kiện thần khí đó không phải là dùng để phòng thủ, mà chính là thần khí chuyên dùng để bỏ chạy.
- Hết rồi....... - Thanh âm run rẩy của Liệt Đắc bỗng vang lên. Tây Đức Ni đưa ánh mắt nhìn thoáng qua giáo hoàng Thần Điện, chỉ thấy ánh mắt lão nhân này có phần uể oải, phảng phất như già đi vài chục tuổi. Mà mục quang của Liệt Đắc lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào khu vực không gian nơi hai người Ngả Đức Văn vừa đi ra, lúc này vùng không gian đó chậm rãi ba động.
Sắc mặt Tây Đức Ni cũng trở nên khó coi, bởi vì hắn biết dấu hiệu này cũng không phải là do Thiên Đường Địa Ngục sắp đóng cửa, mà là không gian này đang muốn biến mất hoàn toàn.
Khi hai kiện thần khí chống đỡ cho Thiên Đường Địa Ngục bị lấy đi, thì không gian bên trong nó bắt đầu sụp đổ. Ánh mắt hai người Tây Đức Ni và Liệt Đắc đều xuất hiện vẻ đau lòng, phương Tây vì sao lại xuất hiện nhiều tai ương như vậy a?
***********************
Ở trong một tòa đại viện của Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh một mình ngồi ở trong phòng của mình, tuy nói qua nửa năm nữa là tới ngày vui của hắn, nhưng với thân phận của hắn bây giờ thì tất cả mọi việc đều có người lo toàn bộ mọi chuyện, căn bản không cần hắn phải để ý tới một chút nào.
Chỉ có một chuyện làm cho hắn cảm thấy không vui, chính là mẫu thân hắn ra lệnh, trong vòng một năm này hắn và Viên Lễ Huân không thể gặp mặt nhau. Nếu như đề nghị đó là do người khác đưa ra, Hạ Nhất Minh đã sớm bác bỏ, nhưng mà do mẫu thân hắn nói thì hắn chỉ có nước nghe theo chứ không dám trái ý.
Dù sao, đối với thần đạo cường giả như hai người mà nói thì thời gian một năm cũng không phải là dài, chỉ cần dốc lòng tu luyện thì có thể trong nháy mắt vượt qua.
Mà Hạ Nhất Minh quả thật cũng lựa chọn phương án này để cho thời gian trôi nhanh.
Hắn ở trong phòng cẩn thận nghiền ngẫm lại những kiến thức do Thần Long truyền thụ về Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực.
Muốn tấn chức Chân Thần Cảnh thì nhất định phải có được Thế Giới lực, nhưng muốn nắm giữ được Thế Giới lực thì trước tiên phải có được đại lĩnh vực hoàn mỹ.
Cho tới hôm nay, Ngũ Hành lĩnh vực thì hắn đã ngưng tụ được bốn hệ lĩnh vực, mà Quang Ám Đại Lĩnh Vực mặc dù đã ngưng tụ thành công, nhưng do thời gian tu luyện quá ngắn cho nên lực lượng tích lũy không đủ. Mà cuộc sống trong Hạ gia trang có chút buồn chán, cho nên hắn dốc lòng vào tu luyện để không ngừng tích lũy, tâm tính của hắn quả thật là rất vững vàng. Chân Thần Cảnh dù sao cũng không phải dễ dàng tấn chức được, nếu không thì trong vạn năm qua cũng không chỉ có hai người tấn chức tới cảnh giới này.
Hắn đã sớm chuẩn bị cho việc khổ tu trăm năm, nếu như trong vòng trăm năm mà tấn chức được Chân Thần Cảnh thì cũng là chuyện rất giỏi a.
Lúc này, hắn nhắm mắt dưỡng thần, từng câu chữ do Thần Long truyền thụ hiện lên trong đầu, để cho hắn tìm hiểu những ảo diệu trong đó. Nhưng mà, đột nhiên hắn cảm ứng được điều gì đó.
Thân hình hơi lóe lên đã ra khỏi phòng, ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn về phương Tây xa xôi, tựa hồ như xuyên qua không gian vô hạn nhìn thấy điều gì đó.....