Hạ Nhất Minh sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới tổng cộng đã gặp được nhị vị tiên thiên cường giả, mà vị trước mắt này không nghi ngờ gì chính là vị thứ ba.
Khi hắn chậm rãi ngồi xuống trong lương đình, không khỏi hơi ngẩn người ra một chút.
Vô luận là Đình Thế Quang của Hỏa Ồ quốc, hay là Huyết Đồ Phu Lữ Tân Văn của Kim Lâm quốc đều là người có tướng mạo đường hoàng. Thế nhưng, vị hộ quốc đại sư của Thiên La quốc này có khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy tức cười.
Kỳ thật, vị Thủy Huyễn Cận Đại Sư này có khuôn mặt tương đối đầy đặn, đôi mắt lấp lánh hữu thần. Nhưng mà, hắn lại có một cặp lỗ tai vô cùng lớn, giống như đôi tai tượng phật vậy.
Bất quá cũng chỉ ngẩn ra một chút mà thôi, Hạ Nhất Minh lập tức thu liễm lại tâm hành lễ thật sâu, nói:
- Ra mắt Thủy huynh.
Sau khi gặp qua được hai người Đinh Thế Quang và Lữ Tân Văn, hắn biết trong lúc tiên thiên cường giả gặp gỡ cũng không lấy thân phận, tuổi tác để so sánh, mà là đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Nếu đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới, như vậy có thể cùng lấy thân phận ngang hàng để nói chuyện.
Thủy Huyễn Cận đứng lên, nhìn chăm chú Hạ Nhất Minh một lúc, đột nhiên thở dài, nói:
- Hạ huynh thật sự là còn trẻ tuổi.
Hạ Nhất Minh nghe thấy được tiếng thở dài có bao hàm sự cảm khái, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn vài lần, sắc mặt không do dự mà hơi biến hóa.
Thủy Huyễn Cận kinh ngạc, hỏi:
- Hạ huynh lại có thể nhìn ra sao?
Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhìn rõ, Thủy huynh không cần lo lắng nhiều.
Hắn nói ra những lời này, cũng không khỏi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Kỳ thật, khi hắn cẩn thận quan sát, đã phát hiện ra sức sống của Thủy Huyễn Cận bây giờ tựa hồ đang có chút mất dần đi.
Khi hắn gặp qua hai tiên thiên cường giả nọ, Hạ Nhất Minh đều cảm thấy sinh cơ bừng bừng, có loại cảm giác giống như trong mùa xuân vạn vật đang sinh trưởng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hắn biết, đây là vì sức sống của tiên thiên cườmg giả rất cường đại nên mới toát ra khí thế như vậy, cũng chỉ có cao thủ cùng giai mới có thể cảm ứng được rõ ràng.
Tuy nhiên, trên người Thủy Huyễn Cận thì sinh cơ lại đang dần dần mất đi, như mùa xuân đã qua, mùa hè cũng đã qua, mà mùa thu lá rụng, mùa đông rét buốt đang đến.
Thủy Huyễn Cận cười sang sáng, nói:
- Hạ huynh, nhãn lực của huynh tốt như thế, quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của ta. Bất quá, ngươi cũng không cần gíấu diếm, lão phu năm nay đã hơn hai trăm tuổi, quả thật không còn sống được mấy năm nữa.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng hắn vô cùng bội phục, người này không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng tinh thần vẫn còn sáng sủa, điểm này có thể cảm nhận được qua ánh mắt trong suốt của hắn, đây quả thật là điều khó có được.
Thủy Huyễn Cận đưa bàn tay ra, nói:
- Hạ huynh, mời ngồi.
Hạ Nhất Minh ngồi xuống trước mặt đối phương, giờ phút này hắn đối với lão nhân hơn hai trăm tuổi này đã có hảo cảm rất tốt. Chỉ là xoay chuyển ánh mắt, nhưng lại vẫn như trước rơi vào hai chiếc tai to lớn của hắn.
Thủy Huyễn Cận thấy được ánh mắt của hắn, không khỏi hơi cười, sau đó, đôi lỗ tai trên đầu hắn tựa hồ phát sinh kỳ tích đang dần rút nhỏ lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại giống như người bình thườmg.
Đôi mắt của Hạ Nhất Minh trợn tròn, hắn lập tức hiểu được, nói:
- Công pháp thật thần kỳ, thỉnh giáo Thủy huynh. Đây là loại công pháp gì vậy?
- Loại công pháp này là Khiếu Tố Thuận Phong Nhĩ, là loại tiên thiên công pháp của hoàng thất Thiên La quốc.
Thủy Huyễn Cận cười nói:
- Đây là một loại tiên thiên phụ trợ công pháp cực kỳ hiếm thấy, bất quá không phải bất kỳ ai cũng có thể học được.
- Vì sao?
- Bởi vì... Loại công pháp này không thuộc trong ngũ hành công pháp, muốn tu tập nó nhất định phải có thiên phú Phong hệ công pháp.
- Thủy Huyễn Cận bình tĩnh nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, nói
- Ngoài ngũ hành công pháp ra, còn có loại công pháp khác sao?
- Đương nhiên.
- Thủy Huyễn Cận hít sâu một hơi, tựa hồ muốn đem toàn bộ không khí tươi mát xung quanh thu hết vào trong người, nói:
- Trong thiên nhiên có thiên biến vạn hóa, con đường thành đại đạo có ngàn vạn lối, mỗi lối đều bất dồng. Trên thế giới này, có bao nhiêu lực lượng là có bấy nhiêu thuộc tính. Ngũ hành lực là loại lực lượng căn bản, nhưng cũng không thể đại biểu cho toàn bộ lực lượng. Mà Phong lực lượng, bất quá cũng chỉ là trong hàng ngàn vạn con đường trở thành đại đạo mà thôi.
Tinh quang trong mắt Hạ Nhất Minh văng ra khắp nơi, trước kia, cho dù là Gia gia hắn cũng chưa từng nói qua chuyện này với hắn. Mà lời nói này chính là dang khai mở tri thức cho hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn tựa hồ đối với thiên nhiên càng có chỗ hiểu sâu hơn.
Đặc biệt hắn từng lĩnh ngộ gió và mưa.
Hắn thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác có thể tùy thời đem bức màn trước mắt vén lên, thiếu chút nữa đã đứng lên luyện tập quyền pháp.
Bất quá, Hạ Nhất Minh rất nhanh thu liễm tâm thần, hướng về phía Thủy Huyễn Cận cung kính thi lễ.
Lần này di tới kinh thành, quả nhiên là một quyết định không sai lầm, chỉ bằng một câu nói này cũng dã làm cho hắn chiếm được rất nhiều lợi ích.
Thấy được thái dộ như vậy của Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận cũng có chút run sợ, hắn kinh ngạc nói:
- Hạ huynh, chẳng lẽ sư phụ của ngươi trước giờ không nói qua những đạo lý này sao?
Quả thật, những đạo lý này hậu thiên cao thủ không cần, nhưng đối với tiên thiên cao thủ mà nói lại là những đạo lý cơ bản nhất, chỉ cần có sư thừa, như vậy đệ tử ngay khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, Nhất định sẽ đem những trụ cột này nói ra.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi ửng đỏ, nói:
- Thủy huynh, tại hạ cũng không có sư thừa.
- Cũng không có sư thừa?
- Thủy Huyễn Cận trầm ngâm một chút, nói:
- Nhưng là theo ta được biết, một nhà Hạ huynh tựa hồ có quan hệ sâu đậm với Hoành Sơn Nhất mạch.
Hạ Nhất Minh hiểu được, những điều này khẳng định là do Lâm Đào Lật tiết lộ tin tức.
Hắn hơi cười nói:
- Gia tổ từng là ký danh đệ tử của Hoành Sơn phái, bất quá bốn mươi năm trước cũng đã rời núi, cho đến nay vẫn chưa quay về Hoành Sơn, cho nên tiểu đệ trước mắt cũng không phải là người của Hoành Sơn.
Sắc mặt Thủy Huyễn Cận hơi thay đổi, hắn thì thào nói:
- Đã như vậy, như vậy Hạ huynh làm sao có thể đặt chân vào tiên thiên cảnh giới?
Hạ Nhất Minh chìa song thủ ra, nói:
- Ta là sử dụng tương sinh công pháp, cuối cùng bứt phá cực hạn bích trướng, tiến vào tiên thiên. Ánh mắt của Thủy Huyễn Cận rốt cục lộ vẻ kinh hãi, nói:
- Hạ huynh, tự mình bước vào tiên thiên cảnh giới mà không phải là sử dụng tiên thiên kim đan sao?
- Đúng vậy.
- Hạ Nhất Minh mĩm cười đôn hậu, suy nghĩ một chút, nói:
- Ta cũng có nghe nói đến tiên thiên kim đan, nhưng đáng tiếc là cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy. Bất quá, tấn chức lên tiên thiên cảnh giới quả thật so với tấn chức nội kình thì khó hơn nhiều.
Khuôn mặt Thủy Huyễn Cận có chút co quắp lại, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi, nói:
- Hạ huynh, lão phu vốn tưởng ngươi cùng với các thanh niên ở trong siêu cấp môn phái giống nhau, thiên phú cực cao, nhưng đều dựa vào tiên thiên kim đan để tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng hôm nay lão phu mới biết được, nguyên lai bản thân còn đánh giá Hạ huynh rất thấp a.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, thử dò xét một chút, hỏi:
- Thủy huynh, ngươi nói siêu cấp môn phái chẳng lẽ là nhưng môn phái lánh đời như Hoành Sơn? Thủy Huyễn Cận bật cười, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch cũng là một trong những môn phái lánh đời, nhưng cùng với các siêu cấp môn phái lại không có quan hệ.
Chứng kiến Hạ Nhất Minh đối với vấn đều này tựa hồ có chút hứng thú, hắn vung tay lên, nói:
- Hạ huynh, sau này ngươi trở thành môn hạ của Hoành Sơn phái thì tự nhiên sẽ biết những tin tức đó, Nếu do ta nói cho biết, ngược lại không được tốt.
Hạ Nhất Minh lúc này mới không hỏi tiếp, hắn trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Thủy huynh, ngươi nói trong siêu cấp môn phải cũng có tiên thiên cường giả trẻ tuổi sao?
Thủy Huyễn Cận do dự chốc lát, nghiêm nghị nói:
- Đúng. Bất quá những người đó mặc dù thiên tư hơn người, nhưng muốn so sánh với Hạ huynh, đó chính là một trời một vực.
Hắn nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có một chút do dự nào.
Quả thật, lấy tuổi của Hạ Nhất Minh, nếu không sử dụng kim đan, hoàu toàn bằng vào thực lực của mình mà tiến vào tiên thiên cảnh giới. Không dám nói sau này có người như vậy không, nhưng tuyệt đối là trước nay chưa từng có.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng: "Mình có thiên phú cái rắm a, nếu như không phải ngày trước gặp được kỳ ngộ trong hồ, làm cho thể chất của bản thân xảy ra biến hóa vi diệu, thì làm sao bản thân có được thành tựu như ngày hôm nay?"
Thủy Huyễn Cận cảm thán vài câu, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh, ngươi nếu nhìn ra tuổi thọ của lão phu không còn dài, như vậy cũng có thể biết được mục đích lão phu yêu cầu ngươi tới đây a.
Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt, nghĩ không ra Thủy Huyễn Cận lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, bất quả nghĩ lại, làm như vậy cũng là phù hợp với tính cách của hắn.
Lo lắng một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Thủy huynh, ta có một chuyện không rõ, Mời ngươi giải thích một chút.
- Mời nói.
- Ngươi vì sao trở thành hộ quốc đại sư của Thiên La quốc vậy?
- Bởi vì lão phu và quốc chủ trước đây của Thiên La quốc có giao tình.
- Thủy Huyễn Cận không chút do dự nói:
- Một trăm ba mươi năm trước, ta đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, hơn trăm năm qua chứng kiến Thiên La quốc hưng thịnh phát triển, từ một tiểu quốc đến nay đã mở rộng gấp bốn lần so với trước. Hôm nay ta đã già, sức khỏe đã kém hơn trước, nhiều nhất cũng chỉ là dựa vào chút danh tiếng khi xưa dễ uy hiếp đám sài lang, mãnh hổ xung quanh mà thôi.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Lão phu nguyên tưởng rằng, sau khi bản thân chết di, Thiên La quốc sẽ giống như những tiểu quốc ở vùng Tây Bắc này, từ từ tiêu vong. Nhưng không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện một thiên tài đại sư như ngươi.
Nói những lời này, hai mắt Thủy Huyễn Cận có chút sáng lên, lộ vẻ kích động, nói tiếp:
– Cho nên ta mời ngươi đến đây, hy vọng ngươi có thể kế thừa vị trí của ta, tiếp tục thủ hộ
cho Thiên La quốc.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi ba động, giờ phút này, vị lão nhân trước mặt này dĩ nhiên lại làm cho Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm giác kỳ dị. Vị Thủy Huyễn Cận đại sư này cùng với Gia gia Hạ Vũ Đức của hắn giống nhau, trong lòng vẫn còn sự tình vướng mắc, vì chuyện này, bọn họ ngay cả lúc sắp chết rồi mà cũng không thể yên tâm.
Mặc dù mục tiêu của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng tâm ý lại không có chút khác nhau.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh im lặng không nói, Thủy Huyễn Cận hòa hoãn nói:
- Hạ huynh, ta biết ngươi tiền đồ vô lượng, nhưng Hạ gia trang nói thế nào thì cũng là con dân của Thiên La quốc, mong ngươi cố đáp ứng yêu cầu của ta.
Hạ Nhất Minh nhất thời nhớ tới lần nói chuyện cùng với gia gia, cũng là ý tứ này a.
Nhìn Hạ Nhất Minh có chút động lòng, sắc mặt Thủy Huyễn Cận có chút vui mừng, nói:
- Hạ huynh, lão Phu trong trăm năm nay góp nhặt cũng được không ít thứ, nếu ngươi có chút hứng thú, không ngại đến đấy xem thử.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
- Thủy huynh, trong quốc khố của Thiên La Quốc có tiên thiên bí tịch không?
Thủy Huyễn Cận sửng sốt, nói:
- Có.
- Ta muốn mượn xem một chút, không biết Thủy huynh có thể thành toàn không?
Thủy Huyễn Cận cười lớn một tiếng, nói:
- Hạ huynh, đây là việc nhỏ, chỉ cần nói một câu là có thể xong.
Hắn dừng một chút, sau đó bổ xung, nói:
- Kỳ thật ngươi chỉ cần đáp ứng trở thành hộ quốc đại sư, như vậy đừng nói là tiên thiên bí tịch trong quốc khố, cho dù là tiền tài trong đó, ngươi cũng có phần.
Hạ Nhất Minh lúc này mới có chút kinh hãi, vì mượn sức một tiên thiên cường giả, Thiên La quốc dĩ nhiên lại có thể bỏ ra một giá lớn như vậy, đây tuyệt đối là chuyện trước nay hắn chưa từng nghĩ qua.
Thủy Huyễn Cận cười mấy tiếng, nói:
- Hạ huynh, vốn ta không nên nói, nhưng ngươi cũng không có sư thừa, như vậy ta vượt giới hạn nói một vài câu cho ngươi biết.
- Thủy huynh thỉnh giảng.
Tiên thiên cường giả chúng ta mặc dù có được thiên địa chân khí, hơn xa so với hậu thiên cường giả. Nhưng mà, chúng ta tinh lực vẫn có hạn, khi tuyển lựa tiên thiên bi tịch tốt nhất không nên tham nhiều, mà là chọn một vài thứ cố định để tu luyện.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch dù sao cũng là môn phải truyền thừa mấy ngàn năm, bên trong cất giữ tuyệt kỹ hơn xa hoàng thất Thiên La quốc, hơn nữa có trưởng lão chỉ điểm cũng dễ dàng cho ngươi lựa chọn phương hướng phát triễn tốt nhất. Cho nên ngươi coi như là nhìn thấy tiên thiên bí tịch, tốt nhất là cũng chỉ nên tham khảo một chút, cũng không nên có ý định nắm giữ nó trong tay.
Hạ Nhất Minh trầm mặc nửa ngày, rốt cục khom người nói:
- Vâng, tiểu đệ xin thụ giáo.
Thủy Huyễn Cận cuống quít khoát tay, nói:
- Hạ huynh không nên khách khí, đây bất quá những lời này là tâm huyết của lão phu nhiều năm qua mà thôi.
Hắn đứng lên, nói:
- Hạ huynh, ta cũng nên vào cung một chuyến, đem bí tịch lại đây cho ngươi xem một chút, dù muốn sao lại một phần cũng không vấn đề.
Hạ Nhất Minh ngược lại có chút do dự, hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Thủy huynh, ngươi nói có đạo lý, ta đã quyết định, chỉ cần Thuận Phong Nhĩ công pháp là đủ rồi.
Trên mặt Thủy Huyễn Cận hiện lên vẻ vui mừng, Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ đã trở thành tiên thiên cường giả. Hơn nữa hắn cũng không phải là người kiêu ngạo, tự mãn, chịu khó nghe lời khuyên bảo của người khác.
Người này tiền đồ ngày sau chỉ sợ không thể hạn lượng.
Giờ phút này, trong lòng hắn có quyết tâm, vô luận phải trả giá bao nhiêu thi cũng phải cho Hạ Nhất Minh trở thành hộ quốc đại sư của Thiên La quốc.
Dưới cảnh sắc huyễn lệ trong căn viện tử, Hạ Nhất Minh cầm lấy một quyển sách không dày, lật từng trang xem.
Dưới sự kiên trì của Thủy Huyễn Cận, Hạ Nhất Minh lựa chọn ở lại nơi hắn giới thiệu Thiệu Minh cư. Gian viện tử này là do lão nhân đích thân lựa chọn làm chỗ ở cho Hạ Nhất Minh.
Bất quá trừ bản thân hắn ra, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên lại ở trong trang viên của hoàng thất.
Mỗi ngày sau, trước của trang viện có hằng hà sa số người kéo đến để làm quen, mà Hạ Nhất Minh Ở Thiệu Minh Cư lại vô cùng thanh nhàn. Không phải là không ai nghĩ tới đi đến đây bái kiến tiên thiên cường giả, mà là chưa ai có dũng khí tiến vào Thiệu Minh cư.
Thủy Huyễn Cận cũng không có nuốt lời, ngay trong ngày đã đem bí tịch Thuận Phong Nhĩ từ trong hoàng cung lấy ra, còn giao cho Hạ Nhất Minh.
Giờ phút này, cầm quyển dị tiên thiên công pháp lên, Hạ Nhất Minh chầm chậm đọc qua, trong miệng hắn thì thào lẩm bẩm, tựa hồ rất tâm đắc.
Hắn trầm ngâm chốc lát, đi tới bên bàn, bắt đầu sao ra nội dung ở trong đó.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài phòng phát ra một thanh âm rất nhỏ.
Phòng xá nơi này đều được xếp đặt rất đặc thù, chăm sóc cũng phi tlmờng tốt, thanh âm mở cửa cơ hồ khó có thể nghe thấy. Nhưng là, đối với tiên thiên cường giả thì cho dù là âm thanh có nhỏ hơn đi nữa, cũng không thể lọt khỏi tai mắt của bọn họ.
Hạ Nhất Minh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Viên Lễ Huân là nữ nhân duy Nhất trong Hạ gia theo hắn đến kinh thành, cũng là người duy Nhất được Hạ Nhất Minh đưa tới Thiệu Minh cư. Trừ nàng ra, cho dù là nô bộc hay thị nữ Thủy Huyễn Cận đem tới, cũng đều bị Hạ Nhất Minh từ chối.
Cùng Viên Lễ Huân ở chung một thời gian, song phương đã có sự ăn ý nhất định trong lối sống, Hạ Nhất Minh biết, trong lúc mình đọc sách, trừ khi là chuyện không thể giải quyết, nếu không Viên Lễ Huân cũng tuyệt đối không đến quấy rầy hắn.
Một đạo âm thanh tinh tế, dễ nghe vang lên:
- Phu quân, Lâm Đào Lật công tử ở bên ngoài viện tử, muốn yết kiến chàng.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, buông chiếc bút trong tay xuống, nói:
- Hắn tới thật nhanh, ta cũng nên ra gặp hắn, hi vọng hắn có thể mang tới tin tức tốt cho ta.
Tnrớc khi lên kinh thành, Hạ Nhất Minh từng nói bóng nói gió với Lâm Đào Lật, hắn muốn xem qua một chút bí tịch thủ ấn mà Lâm Đào Lật từng thi triển.
Mặc dù Thủy Huyễn Cận đã nói qua, tham lam quá sẽ không tốt, nhưng sau khi Hạ Nhất Minh khi học tập loại ấn pháp này, nó đã trở thành một trong những loại vũ kỹ cực mạnh của hắn. Cho nên học thêm một chút về loại ấn pháp này cũng hoàn toàn không quá đáng.
Đi tới đại sảnh, Lâm Đào Lật cung kính chào, song phương khi lần đầu tiên gặp mặt, Lâm gia tuyệt đối đứng ở phía trên, nhưng hôm nay gặp lại, địa vị của hai người đã hoàn toàn thay đổi.Trong lòng Lâm Đào Lật tự nhiên cảm khái ngàn vạn lần, nhưng trên mặt vẫn cung kính.
Viên Lễ Huân sau khi dâng trà lên, hơi cúi người lui vào trong thư phòng của Hạ Nhất Minh.
Đối với câu chuyện của hai người, nàng tuyệt đối sẽ không nghe.
Lâm Đào Lật thấy Viên Lễ Huân rời đi, nhất thời từ trên người lấy ra hai bộ sách dảy, đặt ở trên bàn, nói:
- Hạ Đại Sư, đây là năm loại ấn pháp do Lâm gia chúng ta cất kỹ nhiều năm, nó vốn cũng chỉ là bản sao ra.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, kinh ngạc hỏi:
- Hai quyển này có gì khác nhau sao?
Lâm Đào Lật lắc đầu nói:
- Một bản viết tay là do phụ thân tự mình sao ra, theo lý mà nói thì không có chút sai sót.
Nhưng tiên thiên bí tịch là sự tình trọng đại, thật sự không thể có chút sai lầm. Cho nên gia phụ lệnh cho tại hạ đem nguyên gốc cầm đến, mời Hạ Đại Sư sau khi xem qua thì trả.
Hạ Nhất Minh nghe như Vậy cười tươi, hắn đã rõ ý tứ của đối phương.
Nếu là viết tay mà nói, Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ hoài nghi bọn họ có ý tư tàng, nhưng nếu ngay cả bản gốc cũng cầm tới, như vậy thì cũng không có gì phải nói nữa.
Hướng về phía Lâm Đào Lật nói lời cảm ơn, Lâm công tử tất nhiên là thấy vô cùng mãn ý, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, bản thân sau khi tiến Vào tiên thiên cảnh giới đã phải chịu nhân tình quá nhiều, ngày sau muốn trả lại, chỉ sợ sau này phải bôn ba trả nợ a.
Hạ Nhất Minh sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới tổng cộng đã gặp được nhị vị tiên thiên cường giả, mà vị trước mắt này không nghi ngờ gì chính là vị thứ ba.
Khi hắn chậm rãi ngồi xuống trong lương đình, không khỏi hơi ngẩn người ra một chút.
Vô luận là Đình Thế Quang của Hỏa Ồ quốc, hay là Huyết Đồ Phu Lữ Tân Văn của Kim Lâm quốc đều là người có tướng mạo đường hoàng. Thế nhưng, vị hộ quốc đại sư của Thiên La quốc này có khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy tức cười.
Kỳ thật, vị Thủy Huyễn Cận Đại Sư này có khuôn mặt tương đối đầy đặn, đôi mắt lấp lánh hữu thần. Nhưng mà, hắn lại có một cặp lỗ tai vô cùng lớn, giống như đôi tai tượng phật vậy.
Bất quá cũng chỉ ngẩn ra một chút mà thôi, Hạ Nhất Minh lập tức thu liễm lại tâm hành lễ thật sâu, nói:
- Ra mắt Thủy huynh.
Sau khi gặp qua được hai người Đinh Thế Quang và Lữ Tân Văn, hắn biết trong lúc tiên thiên cường giả gặp gỡ cũng không lấy thân phận, tuổi tác để so sánh, mà là đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Nếu đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới, như vậy có thể cùng lấy thân phận ngang hàng để nói chuyện.
Thủy Huyễn Cận đứng lên, nhìn chăm chú Hạ Nhất Minh một lúc, đột nhiên thở dài, nói:
- Hạ huynh thật sự là còn trẻ tuổi.
Hạ Nhất Minh nghe thấy được tiếng thở dài có bao hàm sự cảm khái, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn vài lần, sắc mặt không do dự mà hơi biến hóa.
Thủy Huyễn Cận kinh ngạc, hỏi:
- Hạ huynh lại có thể nhìn ra sao?
Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhìn rõ, Thủy huynh không cần lo lắng nhiều.
Hắn nói ra những lời này, cũng không khỏi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Kỳ thật, khi hắn cẩn thận quan sát, đã phát hiện ra sức sống của Thủy Huyễn Cận bây giờ tựa hồ đang có chút mất dần đi.
Khi hắn gặp qua hai tiên thiên cường giả nọ, Hạ Nhất Minh đều cảm thấy sinh cơ bừng bừng, có loại cảm giác giống như trong mùa xuân vạn vật đang sinh trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hắn biết, đây là vì sức sống của tiên thiên cườmg giả rất cường đại nên mới toát ra khí thế như vậy, cũng chỉ có cao thủ cùng giai mới có thể cảm ứng được rõ ràng.
Tuy nhiên, trên người Thủy Huyễn Cận thì sinh cơ lại đang dần dần mất đi, như mùa xuân đã qua, mùa hè cũng đã qua, mà mùa thu lá rụng, mùa đông rét buốt đang đến.
Thủy Huyễn Cận cười sang sáng, nói:
- Hạ huynh, nhãn lực của huynh tốt như thế, quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của ta. Bất quá, ngươi cũng không cần gíấu diếm, lão phu năm nay đã hơn hai trăm tuổi, quả thật không còn sống được mấy năm nữa.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng hắn vô cùng bội phục, người này không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng tinh thần vẫn còn sáng sủa, điểm này có thể cảm nhận được qua ánh mắt trong suốt của hắn, đây quả thật là điều khó có được.
Thủy Huyễn Cận đưa bàn tay ra, nói:
- Hạ huynh, mời ngồi.
Hạ Nhất Minh ngồi xuống trước mặt đối phương, giờ phút này hắn đối với lão nhân hơn hai trăm tuổi này đã có hảo cảm rất tốt. Chỉ là xoay chuyển ánh mắt, nhưng lại vẫn như trước rơi vào hai chiếc tai to lớn của hắn.
Thủy Huyễn Cận thấy được ánh mắt của hắn, không khỏi hơi cười, sau đó, đôi lỗ tai trên đầu hắn tựa hồ phát sinh kỳ tích đang dần rút nhỏ lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại giống như người bình thườmg.
Đôi mắt của Hạ Nhất Minh trợn tròn, hắn lập tức hiểu được, nói:
- Công pháp thật thần kỳ, thỉnh giáo Thủy huynh. Đây là loại công pháp gì vậy?
- Loại công pháp này là Khiếu Tố Thuận Phong Nhĩ, là loại tiên thiên công pháp của hoàng thất Thiên La quốc.
Thủy Huyễn Cận cười nói:
- Đây là một loại tiên thiên phụ trợ công pháp cực kỳ hiếm thấy, bất quá không phải bất kỳ ai cũng có thể học được.
- Vì sao?
- Bởi vì... Loại công pháp này không thuộc trong ngũ hành công pháp, muốn tu tập nó nhất định phải có thiên phú Phong hệ công pháp.
- Thủy Huyễn Cận bình tĩnh nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, nói
- Ngoài ngũ hành công pháp ra, còn có loại công pháp khác sao?
- Đương nhiên.
- Thủy Huyễn Cận hít sâu một hơi, tựa hồ muốn đem toàn bộ không khí tươi mát xung quanh thu hết vào trong người, nói:
- Trong thiên nhiên có thiên biến vạn hóa, con đường thành đại đạo có ngàn vạn lối, mỗi lối đều bất dồng. Trên thế giới này, có bao nhiêu lực lượng là có bấy nhiêu thuộc tính. Ngũ hành lực là loại lực lượng căn bản, nhưng cũng không thể đại biểu cho toàn bộ lực lượng. Mà Phong lực lượng, bất quá cũng chỉ là trong hàng ngàn vạn con đường trở thành đại đạo mà thôi.
Tinh quang trong mắt Hạ Nhất Minh văng ra khắp nơi, trước kia, cho dù là Gia gia hắn cũng chưa từng nói qua chuyện này với hắn. Mà lời nói này chính là dang khai mở tri thức cho hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn tựa hồ đối với thiên nhiên càng có chỗ hiểu sâu hơn.
Đặc biệt hắn từng lĩnh ngộ gió và mưa.
Hắn thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác có thể tùy thời đem bức màn trước mắt vén lên, thiếu chút nữa đã đứng lên luyện tập quyền pháp.
Bất quá, Hạ Nhất Minh rất nhanh thu liễm tâm thần, hướng về phía Thủy Huyễn Cận cung kính thi lễ.
Lần này di tới kinh thành, quả nhiên là một quyết định không sai lầm, chỉ bằng một câu nói này cũng dã làm cho hắn chiếm được rất nhiều lợi ích.
Thấy được thái dộ như vậy của Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận cũng có chút run sợ, hắn kinh ngạc nói:
- Hạ huynh, chẳng lẽ sư phụ của ngươi trước giờ không nói qua những đạo lý này sao?
Quả thật, những đạo lý này hậu thiên cao thủ không cần, nhưng đối với tiên thiên cao thủ mà nói lại là những đạo lý cơ bản nhất, chỉ cần có sư thừa, như vậy đệ tử ngay khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, Nhất định sẽ đem những trụ cột này nói ra.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi ửng đỏ, nói:
- Thủy huynh, tại hạ cũng không có sư thừa.
- Cũng không có sư thừa?
- Thủy Huyễn Cận trầm ngâm một chút, nói:
- Nhưng là theo ta được biết, một nhà Hạ huynh tựa hồ có quan hệ sâu đậm với Hoành Sơn Nhất mạch.
Hạ Nhất Minh hiểu được, những điều này khẳng định là do Lâm Đào Lật tiết lộ tin tức.
Hắn hơi cười nói:
- Gia tổ từng là ký danh đệ tử của Hoành Sơn phái, bất quá bốn mươi năm trước cũng đã rời núi, cho đến nay vẫn chưa quay về Hoành Sơn, cho nên tiểu đệ trước mắt cũng không phải là người của Hoành Sơn.
Sắc mặt Thủy Huyễn Cận hơi thay đổi, hắn thì thào nói:
- Đã như vậy, như vậy Hạ huynh làm sao có thể đặt chân vào tiên thiên cảnh giới?
Hạ Nhất Minh chìa song thủ ra, nói:
- Ta là sử dụng tương sinh công pháp, cuối cùng bứt phá cực hạn bích trướng, tiến vào tiên thiên. Ánh mắt của Thủy Huyễn Cận rốt cục lộ vẻ kinh hãi, nói:
- Hạ huynh, tự mình bước vào tiên thiên cảnh giới mà không phải là sử dụng tiên thiên kim đan sao?
- Đúng vậy.
- Hạ Nhất Minh mĩm cười đôn hậu, suy nghĩ một chút, nói:
- Ta cũng có nghe nói đến tiên thiên kim đan, nhưng đáng tiếc là cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy. Bất quá, tấn chức lên tiên thiên cảnh giới quả thật so với tấn chức nội kình thì khó hơn nhiều.
Khuôn mặt Thủy Huyễn Cận có chút co quắp lại, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi, nói:
- Hạ huynh, lão phu vốn tưởng ngươi cùng với các thanh niên ở trong siêu cấp môn phái giống nhau, thiên phú cực cao, nhưng đều dựa vào tiên thiên kim đan để tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng hôm nay lão phu mới biết được, nguyên lai bản thân còn đánh giá Hạ huynh rất thấp a.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, thử dò xét một chút, hỏi:
- Thủy huynh, ngươi nói siêu cấp môn phái chẳng lẽ là nhưng môn phái lánh đời như Hoành Sơn? Thủy Huyễn Cận bật cười, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch cũng là một trong những môn phái lánh đời, nhưng cùng với các siêu cấp môn phái lại không có quan hệ.
Chứng kiến Hạ Nhất Minh đối với vấn đều này tựa hồ có chút hứng thú, hắn vung tay lên, nói:
- Hạ huynh, sau này ngươi trở thành môn hạ của Hoành Sơn phái thì tự nhiên sẽ biết những tin tức đó, Nếu do ta nói cho biết, ngược lại không được tốt.
Hạ Nhất Minh lúc này mới không hỏi tiếp, hắn trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Thủy huynh, ngươi nói trong siêu cấp môn phải cũng có tiên thiên cường giả trẻ tuổi sao?
Thủy Huyễn Cận do dự chốc lát, nghiêm nghị nói:
- Đúng. Bất quá những người đó mặc dù thiên tư hơn người, nhưng muốn so sánh với Hạ huynh, đó chính là một trời một vực.
Hắn nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có một chút do dự nào.
Quả thật, lấy tuổi của Hạ Nhất Minh, nếu không sử dụng kim đan, hoàu toàn bằng vào thực lực của mình mà tiến vào tiên thiên cảnh giới. Không dám nói sau này có người như vậy không, nhưng tuyệt đối là trước nay chưa từng có.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng: "Mình có thiên phú cái rắm a, nếu như không phải ngày trước gặp được kỳ ngộ trong hồ, làm cho thể chất của bản thân xảy ra biến hóa vi diệu, thì làm sao bản thân có được thành tựu như ngày hôm nay?"
Thủy Huyễn Cận cảm thán vài câu, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh, ngươi nếu nhìn ra tuổi thọ của lão phu không còn dài, như vậy cũng có thể biết được mục đích lão phu yêu cầu ngươi tới đây a.
Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt, nghĩ không ra Thủy Huyễn Cận lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, bất quả nghĩ lại, làm như vậy cũng là phù hợp với tính cách của hắn.
Lo lắng một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Thủy huynh, ta có một chuyện không rõ, Mời ngươi giải thích một chút.
- Mời nói.
- Ngươi vì sao trở thành hộ quốc đại sư của Thiên La quốc vậy?
- Bởi vì lão phu và quốc chủ trước đây của Thiên La quốc có giao tình.
- Thủy Huyễn Cận không chút do dự nói:
- Một trăm ba mươi năm trước, ta đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, hơn trăm năm qua chứng kiến Thiên La quốc hưng thịnh phát triển, từ một tiểu quốc đến nay đã mở rộng gấp bốn lần so với trước. Hôm nay ta đã già, sức khỏe đã kém hơn trước, nhiều nhất cũng chỉ là dựa vào chút danh tiếng khi xưa dễ uy hiếp đám sài lang, mãnh hổ xung quanh mà thôi.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Lão phu nguyên tưởng rằng, sau khi bản thân chết di, Thiên La quốc sẽ giống như những tiểu quốc ở vùng Tây Bắc này, từ từ tiêu vong. Nhưng không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện một thiên tài đại sư như ngươi.
Nói những lời này, hai mắt Thủy Huyễn Cận có chút sáng lên, lộ vẻ kích động, nói tiếp:
– Cho nên ta mời ngươi đến đây, hy vọng ngươi có thể kế thừa vị trí của ta, tiếp tục thủ hộ
cho Thiên La quốc.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi ba động, giờ phút này, vị lão nhân trước mặt này dĩ nhiên lại làm cho Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm giác kỳ dị. Vị Thủy Huyễn Cận đại sư này cùng với Gia gia Hạ Vũ Đức của hắn giống nhau, trong lòng vẫn còn sự tình vướng mắc, vì chuyện này, bọn họ ngay cả lúc sắp chết rồi mà cũng không thể yên tâm.
Mặc dù mục tiêu của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng tâm ý lại không có chút khác nhau.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh im lặng không nói, Thủy Huyễn Cận hòa hoãn nói:
- Hạ huynh, ta biết ngươi tiền đồ vô lượng, nhưng Hạ gia trang nói thế nào thì cũng là con dân của Thiên La quốc, mong ngươi cố đáp ứng yêu cầu của ta.
Hạ Nhất Minh nhất thời nhớ tới lần nói chuyện cùng với gia gia, cũng là ý tứ này a.
Nhìn Hạ Nhất Minh có chút động lòng, sắc mặt Thủy Huyễn Cận có chút vui mừng, nói:
- Hạ huynh, lão Phu trong trăm năm nay góp nhặt cũng được không ít thứ, nếu ngươi có chút hứng thú, không ngại đến đấy xem thử.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
- Thủy huynh, trong quốc khố của Thiên La Quốc có tiên thiên bí tịch không?
Thủy Huyễn Cận sửng sốt, nói:
- Có.
- Ta muốn mượn xem một chút, không biết Thủy huynh có thể thành toàn không?
Thủy Huyễn Cận cười lớn một tiếng, nói:
- Hạ huynh, đây là việc nhỏ, chỉ cần nói một câu là có thể xong.
Hắn dừng một chút, sau đó bổ xung, nói:
- Kỳ thật ngươi chỉ cần đáp ứng trở thành hộ quốc đại sư, như vậy đừng nói là tiên thiên bí tịch trong quốc khố, cho dù là tiền tài trong đó, ngươi cũng có phần.
Hạ Nhất Minh lúc này mới có chút kinh hãi, vì mượn sức một tiên thiên cường giả, Thiên La quốc dĩ nhiên lại có thể bỏ ra một giá lớn như vậy, đây tuyệt đối là chuyện trước nay hắn chưa từng nghĩ qua.
Thủy Huyễn Cận cười mấy tiếng, nói:
- Hạ huynh, vốn ta không nên nói, nhưng ngươi cũng không có sư thừa, như vậy ta vượt giới hạn nói một vài câu cho ngươi biết.
- Thủy huynh thỉnh giảng.
Tiên thiên cường giả chúng ta mặc dù có được thiên địa chân khí, hơn xa so với hậu thiên cường giả. Nhưng mà, chúng ta tinh lực vẫn có hạn, khi tuyển lựa tiên thiên bi tịch tốt nhất không nên tham nhiều, mà là chọn một vài thứ cố định để tu luyện.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch dù sao cũng là môn phải truyền thừa mấy ngàn năm, bên trong cất giữ tuyệt kỹ hơn xa hoàng thất Thiên La quốc, hơn nữa có trưởng lão chỉ điểm cũng dễ dàng cho ngươi lựa chọn phương hướng phát triễn tốt nhất. Cho nên ngươi coi như là nhìn thấy tiên thiên bí tịch, tốt nhất là cũng chỉ nên tham khảo một chút, cũng không nên có ý định nắm giữ nó trong tay.
Hạ Nhất Minh trầm mặc nửa ngày, rốt cục khom người nói:
- Vâng, tiểu đệ xin thụ giáo.
Thủy Huyễn Cận cuống quít khoát tay, nói:
- Hạ huynh không nên khách khí, đây bất quá những lời này là tâm huyết của lão phu nhiều năm qua mà thôi.
Hắn đứng lên, nói:
- Hạ huynh, ta cũng nên vào cung một chuyến, đem bí tịch lại đây cho ngươi xem một chút, dù muốn sao lại một phần cũng không vấn đề.
Hạ Nhất Minh ngược lại có chút do dự, hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Thủy huynh, ngươi nói có đạo lý, ta đã quyết định, chỉ cần Thuận Phong Nhĩ công pháp là đủ rồi.
Trên mặt Thủy Huyễn Cận hiện lên vẻ vui mừng, Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ đã trở thành tiên thiên cường giả. Hơn nữa hắn cũng không phải là người kiêu ngạo, tự mãn, chịu khó nghe lời khuyên bảo của người khác.
Người này tiền đồ ngày sau chỉ sợ không thể hạn lượng.
Giờ phút này, trong lòng hắn có quyết tâm, vô luận phải trả giá bao nhiêu thi cũng phải cho Hạ Nhất Minh trở thành hộ quốc đại sư của Thiên La quốc.
Dưới cảnh sắc huyễn lệ trong căn viện tử, Hạ Nhất Minh cầm lấy một quyển sách không dày, lật từng trang xem.
Dưới sự kiên trì của Thủy Huyễn Cận, Hạ Nhất Minh lựa chọn ở lại nơi hắn giới thiệu Thiệu Minh cư. Gian viện tử này là do lão nhân đích thân lựa chọn làm chỗ ở cho Hạ Nhất Minh.
Bất quá trừ bản thân hắn ra, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên lại ở trong trang viên của hoàng thất.
Mỗi ngày sau, trước của trang viện có hằng hà sa số người kéo đến để làm quen, mà Hạ Nhất Minh Ở Thiệu Minh Cư lại vô cùng thanh nhàn. Không phải là không ai nghĩ tới đi đến đây bái kiến tiên thiên cường giả, mà là chưa ai có dũng khí tiến vào Thiệu Minh cư.
Thủy Huyễn Cận cũng không có nuốt lời, ngay trong ngày đã đem bí tịch Thuận Phong Nhĩ từ trong hoàng cung lấy ra, còn giao cho Hạ Nhất Minh.
Giờ phút này, cầm quyển dị tiên thiên công pháp lên, Hạ Nhất Minh chầm chậm đọc qua, trong miệng hắn thì thào lẩm bẩm, tựa hồ rất tâm đắc.
Hắn trầm ngâm chốc lát, đi tới bên bàn, bắt đầu sao ra nội dung ở trong đó.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài phòng phát ra một thanh âm rất nhỏ.
Phòng xá nơi này đều được xếp đặt rất đặc thù, chăm sóc cũng phi tlmờng tốt, thanh âm mở cửa cơ hồ khó có thể nghe thấy. Nhưng là, đối với tiên thiên cường giả thì cho dù là âm thanh có nhỏ hơn đi nữa, cũng không thể lọt khỏi tai mắt của bọn họ.
Hạ Nhất Minh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Viên Lễ Huân là nữ nhân duy Nhất trong Hạ gia theo hắn đến kinh thành, cũng là người duy Nhất được Hạ Nhất Minh đưa tới Thiệu Minh cư. Trừ nàng ra, cho dù là nô bộc hay thị nữ Thủy Huyễn Cận đem tới, cũng đều bị Hạ Nhất Minh từ chối.
Cùng Viên Lễ Huân ở chung một thời gian, song phương đã có sự ăn ý nhất định trong lối sống, Hạ Nhất Minh biết, trong lúc mình đọc sách, trừ khi là chuyện không thể giải quyết, nếu không Viên Lễ Huân cũng tuyệt đối không đến quấy rầy hắn.
Một đạo âm thanh tinh tế, dễ nghe vang lên:
- Phu quân, Lâm Đào Lật công tử ở bên ngoài viện tử, muốn yết kiến chàng.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, buông chiếc bút trong tay xuống, nói:
- Hắn tới thật nhanh, ta cũng nên ra gặp hắn, hi vọng hắn có thể mang tới tin tức tốt cho ta.
Tnrớc khi lên kinh thành, Hạ Nhất Minh từng nói bóng nói gió với Lâm Đào Lật, hắn muốn xem qua một chút bí tịch thủ ấn mà Lâm Đào Lật từng thi triển.
Mặc dù Thủy Huyễn Cận đã nói qua, tham lam quá sẽ không tốt, nhưng sau khi Hạ Nhất Minh khi học tập loại ấn pháp này, nó đã trở thành một trong những loại vũ kỹ cực mạnh của hắn. Cho nên học thêm một chút về loại ấn pháp này cũng hoàn toàn không quá đáng.
Đi tới đại sảnh, Lâm Đào Lật cung kính chào, song phương khi lần đầu tiên gặp mặt, Lâm gia tuyệt đối đứng ở phía trên, nhưng hôm nay gặp lại, địa vị của hai người đã hoàn toàn thay đổi.Trong lòng Lâm Đào Lật tự nhiên cảm khái ngàn vạn lần, nhưng trên mặt vẫn cung kính.
Viên Lễ Huân sau khi dâng trà lên, hơi cúi người lui vào trong thư phòng của Hạ Nhất Minh.
Đối với câu chuyện của hai người, nàng tuyệt đối sẽ không nghe.
Lâm Đào Lật thấy Viên Lễ Huân rời đi, nhất thời từ trên người lấy ra hai bộ sách dảy, đặt ở trên bàn, nói:
- Hạ Đại Sư, đây là năm loại ấn pháp do Lâm gia chúng ta cất kỹ nhiều năm, nó vốn cũng chỉ là bản sao ra.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, kinh ngạc hỏi:
- Hai quyển này có gì khác nhau sao?
Lâm Đào Lật lắc đầu nói:
- Một bản viết tay là do phụ thân tự mình sao ra, theo lý mà nói thì không có chút sai sót.
Nhưng tiên thiên bí tịch là sự tình trọng đại, thật sự không thể có chút sai lầm. Cho nên gia phụ lệnh cho tại hạ đem nguyên gốc cầm đến, mời Hạ Đại Sư sau khi xem qua thì trả.
Hạ Nhất Minh nghe như Vậy cười tươi, hắn đã rõ ý tứ của đối phương.
Nếu là viết tay mà nói, Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ hoài nghi bọn họ có ý tư tàng, nhưng nếu ngay cả bản gốc cũng cầm tới, như vậy thì cũng không có gì phải nói nữa.
Hướng về phía Lâm Đào Lật nói lời cảm ơn, Lâm công tử tất nhiên là thấy vô cùng mãn ý, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, bản thân sau khi tiến Vào tiên thiên cảnh giới đã phải chịu nhân tình quá nhiều, ngày sau muốn trả lại, chỉ sợ sau này phải bôn ba trả nợ a.