Hai nàng chậm rãi cúi đầu, khi vừa ngẩng đầu lên, tức thì đôi gò má như ngọc ngà đã phơn phớt hồng. Ánh nắng ban mai chiếu vào không ngờ lại càng xảo diệu tôn lên nhan sắc vốn đã được coi là tuyệt sắc đó.
Ngay khi Hạ Nhất Minh còn hơi có chút kinh ngạc, hai nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo dải khăn trên cổ, áo khoác ngoài cũng theo đó trượt xuống thân thể.
Trên người các nàng mặc một bộ trang phục màu đen gần như trong suốt, thân thể lả lướt mềm mại, đôi gò bồng đảo nhô cao, eo thon mảnh khảnh, cặp mông tròn, đôi chân ngọc thon dài trắng như tuyết, vô cùng hấp dẫn, đúng là có thể điên đảo chúng sinh.
Đôi tai Hạ Nhất Minh khẽ động một chút. Hắn lập tức nghe được tiếng hô hấp thoáng nặng nề cùng tiếng tim đập nhanh hơn của Viên Lễ Huân từ phía sau.
Mặc dù Viên Lễ Huân khéo léo che dấu, thậm chí còn không để người khác phát hiện, nhưng sao có thể dấu diếm được Hạ Nhất Minh chứ.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một cảm giác khác lạ. Từ biểu hiện của Viên Lễ Huân cảm giác được loại tâm tình khẩn trương, trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện cảm giác mừng rỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Loại cảm giác này thật là kỳ lạ, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ.
Hai huynh muội Chiêm Chí Siêu chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh. Khi thấy ánh mắt hắn chỉ lướt qua trên thân thể hấp dẫn của hai tỳ nữ, trong đầu bọn họ đã xuất hiện cảm giác hắn căn bản không có để hai mỹ nhân này vào trong mắt.
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ ra vẻ tiếc nuối. Bất quá bọn họ cũng không hề lấy làm kỳ lạ, với thân phận cùng thực lực của Hạ Nhất Minh, Thiên La hoàng thất để lôi kéo Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ dùng mọi cách. Nếu không có nữ sắc đi kèm, như vậy mới kỳ lạ.
Nhưng bọn họ không biết, Thiên La hoàng thất mặc dù cũng có ý định này nhưng lại bị Thủy Huyễn Cận ngăn cản.
Mà lấy Thủy Huyễn Cận lấy thân phận của mình là Tiên thiên đại sư tiếp đãi khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy được tôn trọng. Há mấy vị mỹ nữ này có thể so sánh.
- Nhị vị. Hạ mỗ trên con đường tu luyện, cũng không cần người khác hầu hạ. Ý tốt của hai vị ta xin nhận.
Hạ Nhất Minh tùy ý nói ra nhưng trong giọng nói lại tràn ngập lực lượng khiến người khác không thể phản kháng.
Chiêm Chí Siêu ung dung mỉm cười, dường như không chút nào vì lời từ chối mà ảnh hưởng. Hắn nhẹ giọng nói:
- Nếu ý Hạ đại sư đã như vậy. Các ngươi lui ra đi.
Hai vị tỳ nữ khéo léo đem danh mục lễ vật để xuống, từ trên mặt đất thu lại khăn che mặt cùng áo khoác ngoài, hành lễ cáo lui.
Chiêm Chí Siêu lại chắp tay, nói:
- Hạ đại sư, đã quấy nhiễu rồi. Xin ngài chớ trách, phần lễ vật này xin nhận lấy thay lời xin lỗi của bọn vãn bối đi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh mặc dù không có bất cứ hảo cảm nào đối với người được Khai Vanh quốc cử tới, thế nhưng lại không thể phủ nhận, vị hoàng tử này đối với việc lung lạc nhân tâm, đúng là có thủ đoạn hơn người.
Ít nhất thái độ cung kính như phát ra từ đáy lòng này, tuyệt đối sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại vung tay lên, nói:
- Không nên. Ta đối với người, đối với những vật ngoại thân nhu cầu không lớn, cũng không có việc gì cần dùng. Hoàng tử điện hạ tốt nhất nên thu lại đi.
Chiêm Chí Siêu nhất thời cười cười, nói:
- Hạ đại sư. Chúng ta biếu những lễ vật này thật sự là để xin lỗi chứ không có ý tứ khác.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Hạ đại sư hiện nay đã đạt tới bách tán thiên cao giai. Chẳng biết khi nào có ý định đánh sâu vào một đường thiên?
Hạ Nhất Minh nhíu mày, ánh mắt tập trung, nói:
- Tam hoàng tử là hậu thiên tu luyện giả lẽ nào hiểu rõ tiên thiên cảnh giới như vậy?
Chiêm Chí Siêu thản nhiên cười, nói:
- Tiểu vương đúng là hậu thiên tu luyện giả, nhưng bên trong Khai Vanh hoàng thất có một vị thái tổ gia. Lão nhân gia chính là cường giả một đường thiên.
Hạ Nhất Minh ánh mắt có chút thay đổi. Khi hắn nhớ lại những gì nghe được trong đêm đó, trong lòng có chút hiểu rõ.
Nhìn tiên tiên cường giả trước mặt dường như có chút động tâm, Chiêm Chí Siêu vội vàng nói:
- Hạ đại sư. Gia tổ đã từng nói qua, trong cảnh giới tiên thiên, muốn từ bách tán thiên đột phá tới nhất đường thiên vô cùng khó khăn. Thậm chí so sánh với hậu thiên đột phá tiên thiên còn muốn khó khăn hơn vài phần. Nếu không phải như vậy, lấy tuổi tác của Thủy Huyễn Cận đại sư, sợ rằng đã sớm đột phá cảnh giới trước mắt.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Điện hạ có ý gì? Hay là nói thẳng ra, nói dài dòng vậy không biết tới khi nào mới chấm dứt.
Chiêm Chí Siêu giật mình. Bên trong Đại sư đường tại Khai Vanh quốc cũng có mười vị tiên thiên cường giả. Nhưng hắn chưa từng gặp vị nào có có thái độ xử lý công việc thẳng thắn như thế.
Chiêm Chí Siêu thầm nghĩ trong lòng. Có lẽ bởi tính cách kỳ lạ này, cho nên Hạ Nhất Minh mới có thể tiến xa như vậy trên con đường võ đạo.
Nhưng Chiêm Chí Siêu không biết được, Hạ Nhất Minh đã sớm biết được ý đồ khi hắn nói tới chuyện này. Nếu đã như thế đương nhiên Hạ Nhất Minh sẽ không muốn lãng phí thời gian.
Vẻ mặt Chiêm Chí Siêu trở lên hết sức nghiêm nghị. Hắn cất cao giọng, nói:
- Hạ đại sư. Nếu ngài không chê, tiểu vương xin đại diện cho gia tổ, mời ngài gia nhập Khai Vanh quốc. Khi tới đó, hoàng thất chúng ta sẽ vì ngài mà mở ra bảo khố tàng binh. Đồng thời khi ngài đánh sâu vào một đường thiên, gia tổ có thể vì ngài mà ra tay hỗ trợ. Khi đó, khả năng đột phá thành công của ngài hẳn sẽ cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh hai mắt khép hờ, trong lòng dường như đang so sánh thiệt hơn, nhưng thật ra trong lòng của hắn đang âm thầm cười khẩy.
Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng một việc Khai Vanh quốc các ngươi nuôi dưỡng mã tặc, để cho bọn chúng hoàng hành tại Thiên La quốc cũng khiến ta cùng các ngươi không thể hợp tác rồi.
Đương nhiên những lời này Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
Cuối cùng Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ. Nhưng bản thân ta đã là Thiên La hộ quốc đại sư, e là không thích hợp gia nhập quý quốc.
Dứt lời Hạ Nhất Minh đứng dậy, nói tiếp:
- Lễ Huân. Thay ta tiễn khách.
Nói xong Hạ Nhất Minh đã quay người rời đi, dĩ nhiên không để cho hai vị trong Khai Vanh hoàng thất có cơ hội nói tiếp.
Viên Lễ Huân cung kính lên tiếng:
- Nhị vị điện hạ. Thiếu gia nhà ta đã trở vào tu luyện. Nếu có thất lễ, xin nhị vị lượng thứ.
Viên Lễ Huân miệng nói xin lỗi nhưng thân thể đã mơ hồ chặn lại lối đi sau lưng Hạ Nhất Minh, dường như không muốn người ta lớn tiếng gọi theo.
Chiêm Chí Siêu thở dài một hơi, nhưng Chiêm Chí Diễm vẫn mỉm cười như cũ nói:
- Nghe người khác kể lại, chăm sóc Hạ đại sư là một thiếp thân rất xinh đẹp, nhất định là cô nương đúng không?
Viên Lễ Huân trong lòng xuất hiện một chút lạnh lẽo. Thân phận của nàng dù sao cũng chỉ là một thiếp thân mà thôi. Tựa hồ vĩnh viễn nàng không thể nào cùng Hạ Nhất Minh sóng vai mà đứng.
Chỉ là từ khi theo hầu Hạ Nhất Minh, cho dù bản thân Hạ Vũ Đức cũng cố ý không đề cập qua vấn đề về danh phận này, nên trong lòng Viên Lễ Hiên luôn một mực tránh né điểm này.
Nhưng giờ phút này, khi Chiêm Chí Diễm nói ra những lời như vậy quả thực đã đem những ảo mộng trong lòng Viên Lễ Huân hoàn toàn đánh vỡ.
Viên Lễ Huân âm thầm thở dài. Ý nghĩ này của nàng quả thật quá xa vời.
Trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Viên Lễ Hiên lúc này, bất quá bản thân nàng không chút do dự trả lời:
- Hồi bẩm điện hạ. Tiểu nữ chính là người hầu hạ thiếu gia.
Chiêm Chí Diễm nhìn Viên Lễ Huân thật chăm chú, đột nhiên mỉm cười nói:
- Hạ đại sư quả thật là một con người thú vị. Hi vọng chúng ta sau này còn có cơ hội gặp lại.
Hai người bọn họ hành tiểu lễ cáo lui, dựa vào lễ tiết mà nói Viên Lễ Huân cũng không có bất cứ điều gì có thể bắt bẻ.
Khi xe ngựa của bọn họ rời khỏi Thiệu Minh Cư vài dặm, lúc này Chiêm Chí Siêu đột nhiên nói:
- Ngũ muội. Huynh đã sớm nói làm như vậy là không tốt. Chỉ sợ khiến Hạ Nhất Minh hắn phản cảm.
Chiêm Chí Siêu than nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Muội xem, cô nương chuyên hầu hạ Hạ Nhất Minh, trên danh nghĩa là thiếp thân của hắn. Nhưng ta có thể chắc chắn nàng vẫn còn là một xử nữ…
Chiêm Chí Diễm hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngay cả thiếp thân của mình Hạ Nhất Minh cũng không có đụng chạm. Hắn còn là nam nhân sao?
Chiêm Chí Siêu sắc mặt hơi đổi, nói:
- Ngũ muội cẩn thận lời nói. Những lời này tuyệt đối không được để người khác biết được.
Chiêm Chí Diễm dường như cũng biết hậu quả của lời nói trên. Nàng le đầu lưỡi hồng hồng làm xấu nhưng lại khiến khuôn mặt xinh xắn càng thêm đáng yêu.
Chiêm Chí Siêu suy nghĩ trong giây lát, nói:
- Huynh thấy vị Hạ đại sư này hẳn có định lực thật cao. Muốn toàn tâm theo đuổi võ đạo, muốn không phải vướng bận cho nên mới làm như vậy.
Chiêm Chí Diễm do dự một chút, nói:
- Không sai. Đúng là như vậy. Khi huynh nhắc tới Thái tổ gia, Hạ Nhất Minh không phải cũng có chút động tâm sao? Chỉ bất quá không biết rốt cuộc vì lý do gì mà hắn bỏ qua mà thôi. Tiếc là…
Nàng thở dài một hơi:
- Hôm nay Hạ Nhất Minh đã từ chối. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Chiêm Chí Siêu trầm ngâm một lát, nói:
- Chúng ta trở về. Trước hết đem toàn bộ sự tình tâu lại với phụ vương. Về phần lão nhân gia người xử lý thế nào, không phải là điều chúng ta có thể định đoạt.
Trên miệng Chiêm Chí Siêu bỗng thoáng qua một ý không thể diễn tả thành lời:
- Đối với nhân vật thiên tài như vậy, cho dù là phụ vương chỉ sợ cũng sẽ phải đau đầu mà thôi.
Chiêm Chí Diễm hơi có chút mỉm cười. Dường như chuyện này lại làm nàng cảm thấy hết sức thú vị.
Sau khi Hạ Nhất Minh tiến vào phòng mình cũng không lập tức tiến hành tu luyện. Hắn lấy ra một quyển sách, im lặng đọc, về phần nội dung mà hắn nắm bắt được như vậy chỉ có trời may ra mới biết.
Lời nói của Chiêm Chí Siêu không làm Hạ Nhất Minh động tâm mới là lạ. Nhưng hắn tuyệt đối không muốn tiếp nhận ân huệ của Khai Vanh quốc.
Một lúc sau, Viên Lễ Huân đã đi tới. Trên khuôn mặt xinh xắn của nàng đã có chút đỏ bừng. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm thấy, trong lòng của nàng dường như hết sức vui sướng. Cùng với tâm trạng ban nãy hoàn toàn khác biệt.
Không hiểu sao, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy được một niềm vui nho nhỏ. Hắn buông quyển sách trên tay xuống, nói:
- Lễ Huân. Bọn họ đi rồi sao?
- Bẩm thiếu gia. Hai vị điện hạ đã rời đi.
Viên Lễ Huân mỉm cười nói:
- Hai vị điện hạ thật là có lòng, còn đưa tới cho chàng mỹ nữ xinh đẹp như vậy.
Hạ Nhất Minh hai mắt hấp háy, nói:
- Các cô nương ấy rất xinh đẹp sao? Ta vừa rồi không có nhìn kỹ.
Hạ Nhất Minh chém gió như vậy mà hai mắt cũng không thèm chớp một cái.
Vừa rồi khi ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc qua, đã đem dung nhan cùng vóc dáng kiều mị của hai tỳ nữ đó lưu lại. Nếu lấy khuôn mặt cùng vóc dáng hai nàng mà nói, các nàng so với Viên Lễ Huân còn hơn một bậc. Nhưng không biết vì sao, khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy hai nàng, cũng không có cảm giác ấm áp như khi nhìn Viên Lễ Huân.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu, bản thân Hạ Nhất Minh hắn đã không có chút thiện cảm với người tới từ Khai Vanh quốc. Thật ra khi đó Hạ Nhất Minh quả thật không có chút để ý tới các nàng, ngược lại đem toàn bộ tâm trí lưu ý Viên Lễ Huân đang đứng phía sau hắn.
Nghe xong những lời Hạ Nhất Minh nói, Viên Lễ Huân hiển nhiên hết sức vui vẻ, nụ cười trên mặt còn mang theo một tia ngọt ngào.
Hạ Nhất Minh nhất thời ngẩn ra, hắn do dự một chút, líu ríu nói:
- Lễ Huân, ta muốn nói… thật ra, ta muốn nói…
Viên Lễ Huân nghiêng đầu, trong ánh mắt toát lên vẻ hoài nghi. Trong ấn tượng của nàng, Hạ Nhất Minh dường như không có thói quen ấp a ấp úng khi nói chuyện với người khác.
Hạ Nhất Minh rốt cuộc hít một hơi thật sâu, nói:
- Ta muốn nói. Kỳ thực bên cạnh ta, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.
Viên Lễ Huân thở phào một tiếng. Sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên, khẽ cúi đầu ngượng ngùng, ngay cả trên chiếc cổ nhỏ nhắn cũng đã phơn phớt đỏ.
Hạ Nhất Minh mặc dù là một Tiên thiên đại sư, nhưng trước hết hắn là một con người. Hơn nữa là một thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi.
Với tuổi tác như vậy, cho dù thành tựu đạt được khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhưng chỉ cần không phải là một người để ý tới thân phận địa vị, khi nói ra những lời này rất khó có thể ăn nói gẫy gọn cho được.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh tiếp tục nói:
- Ta tới gặp Đại bá một chút, tối nay sẽ trở về.
Vừa dứt lời, thân hình hắn đã như ánh chớp rời đi.
Thấy được vẻ chạy trối chết của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân rốt cuộc không nhịn được trên miệng khẽ nở nụ cười. Kể cũng kỳ lạ, khi tiếng cười cất lên, loại cảm giác xấu hổ khi nãy bỗng tiêu biến phân nửa.
Nhìn theo bóng Hạ Nhất Minh rời đi, Viên Lễ Huân đột nhiên phát hiện. Có lẽ mình rời Viên gia cũng không hẳn là việc không tốt. Có lẽ mẫu thân khi sống hay nhắc đến hai từ "hạnh phúc", rốt cuộc nàng cũng tìm được rồi.
Ánh mắt Viên Lễ Huân dần mơ màng, có phần ngây dại….
Cước bộ Hạ Nhất Minh không ngừng nghỉ, cả người thoáng chốc như một cơn gió, nhanh chóng rời đi.
Hắn thậm chí còn không hề kinh động một ai, cứ thế hướng phía Hoàng cung chạy tới.
Phụ tử Hạ Thuyên Tín ở tại trong trang viện của hoàng thất cũng không phải là loại trang viện cao cấp dùng để tiếp đón sứ giả tới từ Khai Vanh quốc, mà bọn họ ở tại một trang viên nhỏ cách đó mười dặm.
Mặc dù nơi này nói là nhỏ hơn, như diện tích trang viện này so với Hạ gia trang cũng không kém hơn là mấy.
Hai phụ tử Hạ Thuyên Tín tại Thiên La thủ đô hiện nay hết sức vui vẻ, mỗi ngày đều phải tiếp đón những vị khách đến từ các nơi. Những vị khách này lai lịch cũng thật lớn. Nếu là trước đây, bọn họ có lẽ không để một cái thế gia nho nhỏ tại Thái Thương huyện vào mắt.
Nếu Hạ Thuyên Tín lấy thân phận của mình gia nhập vào một thế gia lớn, khẳng định sẽ nhận được đãi ngộ rất cao.
Dù sao một vị thập tầng nội kình cao thủ, cũng không phải mỗi một gia tộc đều tùy ý có được.
Nếu Hạ Thuyên Tín lấy thân phận Hạ gia trong Thái Thương huyện đi tới Thiên La thủ đô, nhất thời cũng không người nào để mắt tới. Nếu không phải đám người hộ tống Thái tử điện hạ tiết lộ chuyện Hạ Thuyên Tín có quan hệ với vị mới tấn giai tiên thiên Hạ đại sư, như vậy khẳng định hai phụ tử Hạ Thuyên Tín tại Thiên La thủ đô sẽ rất ít người tới thăm hỏi.
Bất quá giờ phút này, đặc biệt là sau trận đấu Hạ Nhất Minh đánh bại Thành Phó. Trang viện phụ tử Hạ Thuyên Tín đang ở, người tới gặp giống như bánh xe nước trên sông, từ khi trời tờ mờ sáng tới lúc mặt trăng hiện trên đỉnh đầu cũng không gián đoạn.
Hạ Nhất Minh khi tới nơi này thấy được khung cảnh náo nhiệt như vậy không khỏi có chút giật mình. Nghĩ không ra tiếng cười có thể ồn ào như vậy, vang tới tận nơi này, chẳng lẽ mình đến nhầm nơi?
Hạ Nhất Minh do dự trong giây lát, sau đó lấy tốc độ cực nhanh tiến vào. Trong nháy mắt hắn đã lướt qua vô số xe ngựa, từ cửa chính tiến vào.
Đám người đánh xe cùng những tên hộ vệ trước xe hai mắt nhìn nhau. Vừa rồi dường như có thứ gì đó xẹt qua trước mắt họ. Nhưng khi bọn họ định thần lại thì ngay cả con ruồi cũng không thấy. Không khỏi có kẻ tưởng gặp quỷ, nhưng không ai dám tùy tiện kêu lên.
Nếu như sau đó không phát hiện được điều gì, như vậy sẽ ảnh hưởng tới nhiều nhân vật quan trọng phía trong, việc nếm một trận roi da hẳn là có thể tưởng tượng được.
Sau khi Hạ Nhất Minh từ cửa chính tiến vào, hai tai hắn lập tức khẽ run lên. Toàn bộ âm thanh trong đại sảnh được hắn thu vào tai, đồng thời hắn cũng thấy được nơi phụ tử Hạ Thuyên Tín đang đứng.
Hạ Nhất Minh vừa nhấc chân lên, thân hình đã tiếp tục lướt tới như bay. Tốc độ lúc này so với tốc độ từ ngoài tiến vào đây còn nhanh hơn nhiều. Quả thực như một cơn gió vô hình.
Bên trong trang viện này, thực lực của những kẻ theo hầu các thế gia cũng hơn xa những nơi bình thường khác, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không dám có chút khinh thường.
Cuối cùng tránh được hơn mười ánh mắt, Hạ Nhất Minh đã tiến vào bên trong đại sảnh.
Ở nơi này đã có ba vị hán tử xa lạ cùng phụ tử Hạ Thuyên Tín ngồi đối diện nhau. Hai bên khéo léo nói chuyện cùng nhau, dường như có chút hợp ý.
Hạ Nhất Minh cước bộ không ngừng, nhanh chóng tiến vào.
Động tác này của Hạ Nhất Minh cũng không nhẹ nhàng, nhất thời dẫn tới sự chú ý của mấy người trong phòng. Thấy người vừa tiến vào, mọi người bên trong kể cả Hạ Thuyên Tín cũng ngẩn ra, sau đó lập tức đứng dậy, trên mặt lộ một chút vui mừng.
- Nhất Minh. Cháu đã trở lại.
Hạ Thuyên Tín kích động nói.
Hạ Nhất Minh tức thời lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua trên mặt ba vị hán tử xa lạ:
- Đại bá. Cháu có việc muốn cùng ngài thương lượng.
Không đợi Hạ Thuyên Tín mở miệng, ba người này lập tức chắp tay hành lễ cáo lui, tựa hồ như bọn họ vốn đã muốn đi.
Hạ Thuyên Tín tự nhiên là không còn hứng thú gì tiếp chuyện bọn họ. Để Hạ Nhất Thiên tiễn ba người bọn họ, sau đó nói:
- Nhất Minh. Có chuyện gì đừng ngại gọi chúng ta tới. Cháu không cần phải đích thân chạy tới đây.
Hạ Nhất Minh sửng sốt một lúc lâu, trong lòng không biết phải nói gì.
Để trưởng bối chạy đường xa tới gặp, hơn nữa đây còn là Đại bá của mình, Hạ Nhất Minh không thể làm được chuyện này.
Sau khi hai người vừa ngồi xuống, Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Đại bá. Thủy Huyễn Cận đại sư có tìm đến cháu. Thủy đại sư nói, muốn đem một phần cống phẩm thắng được kia giao cho cháu xử lý.
Hạ Thuyên Tín ngẩn ra, sau đó ánh mắt như phát sáng, quả thực có thể cùng bóng đèn so sánh được.
- Nhất Minh. Điều cháu nói là sự thực? Một thành cống phẩm này là của chúng ta?
Hạ Nhất Minh ánh mắt kỳ quái nhìn Đại bá, phản ứng của lão nhân gia hắn quá chừng thất thố rồi.
Nếu nói cho Đại bá tin tức tốt hơn, thật không biết lão nhân gia hắn có không nhịn được mà mở miệng cười ha ha hay không nữa.
Điều này làm Hạ Nhất Minh âm thầm cảm thán không thôi. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sức hút của tiền tài quả là rất lớn. Ngay cả Đại bá cũng bị chìm vào trong đó, không thể tự kiềm chế.