Ở lại Hạ gia trang vui vẻ mười ngày, Hạ Nhất Minh đem tám khối Cực Hạn kim đan và hơn trăm khối Tinh Lực kim đang giao cho phụ thân. Hơn nữa còn dặn dò cẩn thận, lấy tính chất đặc biệt của Cực Hạn kim đan, một người trong đời chỉ có duy nhất lần đầu tiên phục dụng mới có thể đột phá cực hạn, cho nên khi dùng phải hết sức thận trọng.
Hạ Thuyên Danh hiển nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó, đem Cực Hạn kim đan cất dấu đi, còn Tinh Lực kim đan thì phân phát xuống dưới, ngay cả Viên Lễ Lăng cũng đạt được một viên.
Hạ Nhất Minh phi thường hài lòng cách làm của phụ thân, nếu Viên Lễ Lăng đã đáp ứng vĩnh viễn ở lại Hạ gia, như vậy tự nhiên là sẽ đối xử với hắn như người nhà.
Sau đó, hắn cùng với Viên Lễ Huân rời đi, đi trước thủ đô của Thiên La quốc.
Tất cả mọi người đều biết, Hạ gia trang sở dĩ hưng thịnh như ngày nay là bởi vì Hạ Nhất Minh là Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, cho nên ngay cả hoàng thất cũng tận lực cùng hắn giao hảo.
Cuộc sống giống như một tuần trăng mật vậy, Hạ Nhất Minh cũng không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình.
Khi hắn rời đi mấy tháng, gia chủ Kim Lâm Viên gia Viên Thành Chí vội vàng chạy tới. Lão từ khi nhận được thức thư của trưởng tử Viên Lễ Lăng, lập tức bỏ hết thảy mọi việc mà chạy tới Hạ gia trang.
Khi lão tới Hạ gia trang, nhất thời bị biến hóa nghiêng trời lệch đất ở đây làm cho khiếp sợ. Nhưng khi cùng Viên Lễ Lăng gặp riêng một mình, lão lập tức nhăn mặt, nói:
- Lễ Lăng, trong thư tín gửi về ngươi nói bậy bạ gì đó? Làm sao có thể buông bỏ chức vị gia chủ Viên gia? Cho dù là nữ nhân của Hạ gia cũng không đáng để ngươi lựa chọn như vậy.
Viên Lễ Lăng hơi cười, nói:
- Phụt hân, hài nhi cũng không phải nhất thời lỗ mãng, mà đã suy nghĩ rất cẩn thận mới đưa ra quyết định đó.
Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, nói:
- Nói hươu nói vượn, chẳng lẽ trong lòng của ngươi nữ nhân Hạ gia còn quan trọng hơn Viên gia?
Viên Lễ Lăng lắc đầu, nói:
- Cái này đương nhiên không thể so sánh được, nhưng phụ thân à, người nghĩ rằng hai nữ nhi của Viên gia ta bước chân được vào Hạ gia là có thể kê cao gối ngủ ngon sao?
Viên Thành Chí ngẩn người ra, lão tự hỏi lòng một lát, nói:
- Lễ Lăng, kỳ thật có Hạ gia chống lưng, Viên gia chúng ta ở Kim Lâm quốc quả thật có thể kê cao gối ngủ ngon.
Lão nghiêm nghị nói:
- Chuyện Hạ Nhất Minh đại sư đánh bại Thành Phó đã truyền đi khắp cả Kim Lâm quốc, ta nghĩ không ra còn có người nào đui mù đủ dũng khí trêu chọc Viên gia bọn ta.
Viên Lễ Lăng than nhẹ một tiếng, nói:
- Phụ thân, một hai năm có lẽ là như thế, nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Nếu lại xuất hiện một thế gia quật khởi điên cuồng như Phạm gia, chúng ta làm cách nào để ứng phó đây? Chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều bởi vì một người thập tầng nội kình cao thủ mà hướng tới Hạ gia cầu viện sao?
Viên Thành Chí nhất thời im lặng không nói gì, sau một lát, lão trầm giọng nói:
- Lễ Lăng, chẳng lẽ đây là lý do để ngươi quyết định như thế sao?
Viên Lễ Lăng cố gắng ưỡn ngực, nói:
- Hạ Nhất Minh đại sư đã đáp ứng rồi, chỉ cần hài nhi ở lại Hạ gia, như vậy trước sáu mươi tuổi sẽ đảm bảo cho hài nhi tiến được vào thập tầng nội kình.
Ánh mắt hắn lóe lên quang mang tự tin, khiến cho Viên Thành Chí khó mà tin được vào mắt mình, hắn nói tiếp:
- Một khi đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, như vậy hài nhi có lẽ còn có thể tiến được thêm một bước nữa.
Viên Thành Chí hít một hơi khí lạnh, lão đương nhiên hiểu rõ được ý tứ của con trai mình.
Thập tầng nội kình đỉnh phong, nếu tiến thêm một bước nữa chính là trở thành tiên thiên cường giả.
Trong lòng lão mơ hồ có chút hiểu được, nếu có cơ hội trở thành tiên thiên cường giả, như vậy với tính tình của Lễ Lăng quả thật là sẽ buông bỏ chức vị gia chủ của Viên gia.
Phụ tử hai người nhìn nhau nửa ngày, mặc dù Viên Thành Chí biết, Lễ Lăng làm như vậy đối với Viên gia mà nói thì tuyệt đối lợi nhiều hơn hại. Nhưng là Viên Lễ Lăng là do lão từ nhỏ hết sức bồi dưỡng để làm người kế thừa Viên gia, hơn nữa lại là trưởng tử được lão yêu thương nhất, cho nên trong lòng lão vẫn có chút do dự không quyết.
Viên Lễ Lăng thở dài một tiếng, đột nhiên nói:
- Phụ thân, người đã từng gặp mặt Lễ Huân muội chưa?
Viên Thành Chí kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại vô duyên vô cớ đề cập tới Viên Lễ Huân làm gì? Lão lắc đầu, nói:
- Ta từ Kim Lâm vội vàng chạy tới đây, đương nhiên không có khả năng gặp mặt Lễ Huân. Nó không phải là được Hạ đại sư rất sủng ái sao? Chẳng lẽ nó đã bị thất sủng rồi?
Viên Lễ Lăng cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ đại sư quả thật vô cùng yêu thuwong Lễ Huân muội, hôm nay tu vi của Lễ Huân đã đạt tới thất tầng nội kình.
Hắn nói những lời này, trong lời nói không chút nào che dấu lòng hâm mộ và đố kỵ.
Nhiều năm qua như vậy, hắn cần mẫn tu luyện cũng chỉ mới đạt tới lục tầng đỉnh phong mà thôi, còn Viên Lễ Huân thì vô thanh vô tức vượt qua hắn. Chuyện này đối với tâm tính tu luyện của hắn có ảnh hưởng rất lớn, cũng là nhân tốt quyết định vô cùng trọng đại.
Viên Thành Chí nghe thấy vậy trợn tròn mắt, lão khó tin nói:
- Thất tầng nội kình? Điều này không có khả năng....
- Quả thật không có khả năng - Viên Lễ Lăng nói yếu ớt:
- Ngắn ngủi chỉ có một năm thời gian từ ngũ tầng trực tiếp tấn chức lên thất tầng, loại tốc độ này, hắc hắc......
Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú lên khuôn mặt đang khiếp sợ của phụ thân, nói:
- Lễ Huân muội ở bên cạnh Hạ đại sư, ngay cả tấn chức tiên thiên cũng có khả năng. Như vậy, người còn muốn hài nhi thay đổi chú ý hay không?
Viên Thành Chí nhướng mày, lão rốt cục chán nản thở dài một tiếng.
Giờ phút này, ở sâu trong lòng lão đã cảm thấy ma lực hấp dẫn của vũ lực cường đại.
Điều này đem so sánh với chức vị gia chủ Viên gia, có lẽ chức vị đó thật sự không tính là gì.
Trên quan đạo, một đạo bóng dáng màu đỏ lóe lên, sau đó truyền tới tiếng vó ngựa như sấm dậy.
Hồng Lăng mã từ khi rời khỏi Hạ gia trang lập tức khôi phục lại vẻ ngang bướng của nó, bốn vó tung bay hướng phía thủ đô chạy đi như bay.
Từ khi nó bị đưa trở lại Hạ gia trang thì bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nhản tản, căn bản không có khả năng thể hiện ra được năng lực của mình. Đã hơn một năm trôi qua, nó quả thật đã chán tới phát cuồng rồi.
Dọc theo đường đi, căn bản là không cần Hạ Nhất Minh thúc giục, nó tự động bán mạng chạy như điên, tựa hồ muốn đem toàn bộ buồn bực trong một năm nay phát tiết ra ngoài.
Bất quá, nó quả thật là bảo mã, mặc dù trên lưng mang theo hai người Viên Lễ Huân và Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn có cây Đại Khảm Đao to kinh khủng mà vẫ không chút để ý tới, không gặp một chút gắng sức nào.
Có bảo mã như thế, bất luận kẻ nào cũng đều vui mừng, hai người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, hai người rất nhanh phát hiện ra, măc dù bọn họ muốn giữ sức cho ngựa, nhưng Hồng Lăng mã không chút cảm kích lòng tốt của hai người, vẫn tiếp tục chạy đi như bay, nếu kéo cương bắt nó đi chậm lại, sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của nó.
Cuối cùng, hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn đành mặc kệ nó. Chỉ dùng mấy ngày thời gian hai người một ngựa đã đi tới thủ đô Thiên La quốc.
Hai người Hạ Nhất Minh sau khi tới kinh thành vẫn tiếp tục giục ngựa phóng nhanh, dọc theo đường đi ai cũng nhìn, nhưng căn bản không người nào có can đảm cản lại.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đi tới Thiệu Minh Cư.
Khi hai người dừng lại trước Thiệu Minh Cư, hai tai Hạ Nhất Minh hơi rung lên, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
Viên Lễ Huân kinh ngạc nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ Thủy đại sư đã thật sự xảy ra chuyện?
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói:
- Thủy đại sư vẫn khỏe, bất quá ở trong Thiệu Minh Cư còn có thêm một vị tiên thiên đại sư.
Viên Lễ Huân càng kinh ngạc, tiên thiên đại sư ngay cả trong môn phái lánh đời như Hoành Sơn cũng chỉ có mấy người mà thôi. Mà ở đây lại có hai vị, cho nên nàng mới vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ ra được vị tiên thiên đại sư ở trong Thiệu Minh Cư là người phương nào.
Bất quá, hai người bọn họ mơ hồ cảm thấy, Thủy Huyễn Cận đại sư truyền tin chỉ sợ có liên quan tới người này.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới nơi này, cũng không tiếp tục thu liễm hơi thở của mình nữa, nhát thời từ trong Thiệu Minh Cư truyền ra một đạo tiếng cười sang sảng.
- Hạ huynh đệ, ngươi trở lại nhanh như vậy thật sự là nằm ngoài sở liệu của lão ca.
Đại môn Thiệu Minh Cư chậm rãi mở ra, âm thanh của Thủy Huyễn Cận xé gió truyền tới, vẻ mặt lão tươi cười từ bên trong đi ra.
Hạ Nhất Minh cười gật đầu một cái, ánh mắt hắn vượt qua Thủy Huyễn Cận rơi xuống trên người vị lão giả ở phía sau.
- Thủy huynh, vị huynh đài này là......
Thủy Huyễn Cận xoay người, nói:
- Hạ huynh đệ, vị này chính là Mao Liệt Quang đại sư đến từ Khai Vanh quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Nhất Minh về phía đối phương hơi gật đầu, nói:
- Nguyên lai là Mao đại sư đại giá quang lâm, thất lễ rồi.
Ánh mắt Mao Liệt Quang rơi xuống người Hạ Nhất Minh mang theo vài phần nghiêm nghị, rõ ràng là đang cảm ứng hơi thở trên người Hạ Nhất Minh.
Giờ phút này ngoài mặt lão cười nhưng trong lòng lại thầm giật mình, nói:
- Ngưỡng mộ uy danh của Hạ đại sư đã lâu, hôm nay thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền, trách không được tiểu đồ lại thất bại trong tay ngài.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Không biết lệnh đồ là vì nào?
- Tiểu đồ là Thành Phó - Mao Liệt Quang hừ nhẹ một tiếng, nói.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra, trách không được vừa gặp mặt người này đã thấy sắc mặc lão không được tốt, nguyên lai là sư phụ của Thành Phó.
Bất quá lão đã sĩ diện như vậy, Hạ Nhất Minh hiển nhiên cũng không thể nhiệt tình lại được, hắn lạnh lùng cười nói:
- Nguyên lai là sư phụ của Thành đại sư, thật sự là thất kính. Bất quá, từ sau khi gặp được Thành đại sư, ta lại muốn chứng thực một chút, miễn cho có người ăn nói ba hoa, lừa gạt người khác.
Sắc mặt Mao Liệt Quang nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, lão trầm mặt lại, nói:
- Hạ đại sư, ngươi có ý tứ gì?
Hạ Nhất Minh không chút sợ hãi nào nhìn thẳng đối phương, nói:
- Ta từng cùng với Thành đại sư nghiệm chứng chút công phu, lần đó may mắn thắng được một chiêu. Nhưng là.....
Miệng của hắn đột nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, nói:
- Mao đại sư cho rằng có thể chống được mấy chiêu của kẻ hèn?
Ánh mắt Mao Liệt Quang chợt lóe lên tinh quang, ánh mắt lão từ từ lạnh băng, một cỗ hơi thở khủng bố từ trên người lão chậm rãi sôi trào.
Hạ Nhất Minh nói thẳng một câu như vậy, làm cho lão không thể nào tiếp tục nhẫn nại được nữa.
Nếu giờ phút này lão còn không động, sau này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho người khác xem thường lão. Cho nên mặc dù lão giờ phút này vẫn không thể nhìn thấu được Hạ Nhất Minh, tuy nhiên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Viên Lễ Huân đối với Hạ Nhất Minh tự nhiên là tin tưởng mười phần, lấy thực lực lúc này của Hạ Nhất Minh chỉ cần không phải là cường giả Nhất Đường thiên, như vậy hắn không cần phải úy kỵ.
Cho dù là thật sự gặp phải cường giả như vậy thì với khinh thân công pháp của Hạ Nhất Minh cũng có thể dễ dàng chạy trốn.
Nàng lui lại sau vài bước, đi tới dưới bóng cây đại thụ trong sân, bình tĩnh quan khán.
Thủy Huyễn Cận hơi nhíu mày lại, sau đó lập tức lại giãn ra, lắc đầu lui lại phía sau đứng ngoài cuộc.
Cảm thụ được khí thế cường đại do Mao Liệt Quang phát ra, Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng, người có tu vi so với Thành Phó quả thật cao hơn, nhưng thực lực của lão nhiều nhất cũng chỉ tương đương với Dược đạo nhân.
Sau khi Hạ Nhất Minh đánh chết song đầu linh thú, đã có thể dễ dàng đánh bại Dược đạo nhân, hôm nay hắn đã lĩnh ngộ nhiều hơn trước, các khiếu huyệt trên người đã đến gần tình trạng viên mãn, hắn được xưng là đệ nhất nhân dưới Vũ Kinh Lôi.
Song phương chưa giao thủ, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập niềm tin tất thắng. Loại niềm tin này theo chân khí của hắn đang vận chuyển mà biểu lộ ra, khí thế nhất thời ngập trời, vượt qua cả đối phương.
Sắc mặt Mao Liệt Quang dị thường ngưng trọng, hắn thầm kêu khổ.
Khi Thành Phó tỷ thí thua, hắn trở về từng cùng với Mao Liệt Quang nói chuyện qua một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận Hạ Nhất Minh mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ hơn Thành Phó một bậc mà thôi. Chênh lệch giữa song phương cũng không quá lớn, nếu không phải là do công pháp tương khắc, như vậy hươu chết về tay ai thì cũng còn chưa biết được.
Mao Liệt Quang là sư phụ của Thành Phó, thời gian đặt chân vào tiên thiên cảnh giới của lão cũng nhiều hơn mười năm, cũng từng lĩnh ngộ được vài thứ. Trong đại sư đường của Khai Vanh quốc nếu như nói Thành Phó có bài danh thứ năm như vậy Mao Liệt Quang tuyệt đối có thể xếp được vào thứ hai.
Trong Khai Vanh quốc, ngoại trừ lão tổ tông của hoàng tộc ra, thì cũng không có người nào dám nói là thắng được Mao Liệt Quang.
Lần này Mao Liệt Quang đặc biệt đi tới Thiên La quốc mặc dù là để truyền tin, nhưng là có ý định chèn ép Hạ Nhất Minh, để lấy lại chút mặt mũi đã mất.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu Mao Liệt Quang cùng Hạ Nhất Minh giao thủ, như vậy lão khẳng định có thể chiến thắng.
Cho nên, Mao Liệt Quang mới có thể vừa thấy mặt đã bày ra bộ dạng khiêu khích, muốn chọc giận Hạ Nhất Minh để phát sinh xung đột.
Tuy nhiên, giờ phút này lão mặc dù đã đạt được tâm nguyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy hối hận mãi không thôi.
Người trẻ tuổi này là Hạ Nhất Minh qua lời kể của Thành Phó?
Khí thế của hắn vì sao lại cường thịnh như vậy, lại còn mơ hồ cao hơn lão một bậc. Chẳng lẽ lần trước hắn cùng Thành Phó giao thủ là không đem toàn lực ra thi triển?
Khí thế trên người Hạ Nhất Minh gia tăng từng chút một, mặc dù gia tăng không nhiều, nhưng vẫn áp chế đối phương.
Có thể đem khí thế khống chế tới loại trình độ này, người sáng suốt chỉ vừa nhìn là biết hắn cố ý làm như vậy.
Cách đó không xa, ánh mắt Thủy Huyễn Cận lộ vẻ khó tin, hắn cảm thụ được biến hóa trên người Hạ Nhất Minh, trong lòng không khỏi thầm than. Không hổ là môn hạ Hoành Sơn, chỉ trở về một chuyến mà đã có thể như thoát thai hoán cốt. Xem ra lời đồn Hoành Sơn nhất mạch có cường giả Nhất Đường Thiên tọa trấn là sự thật.
Lão đem tiến bộ của Hạ Nhất Minh đổ lên cho sự chỉ điểm của cường giả Nhất Đường Thiên, nhưng lão cũng tuyệt đối không đoán ra được, Hạ Nhất Minh sở dĩ có tiến bộ to lớn như vậy đã vượt ra ngoài dự đoán của lão.
Qua một đoạn thời gian nữa, sắc mặt Mao Liệt Quang trở nên khó coi cực kỳ, bị khí thế của Hạ Nhất Minh áp bách trong lòng lão thậm chí còn sinh ra loại cảm giác muốn chạy trốn. Đến tận lúc này, lòng tự tin của lão đã chịu đả kích nghiêm trọng, không còn nửa điểm tự tin có thể thủ thắng trước đối thủ.
Mà ngay lúc niềm tin của lão suy sụp, Hạ Nhất Minh lập tức cảm ứng được biến hóa đó, hắn cười dài một tiếng, tiến lên trước từng bước một.
Từng bước hạ xuống đất, giống như một ngọn núi lớn rơi xuống đất vậy, chấn động làm người khác phải run sợ, cho dù là với tu vi của Mao Liệt Quang cũng không nhịn được mà cả người run run lên một chút.
Khí thế của lão nhất thời rơi xuống thấp tới cực điểm, hoàn toàn bị Hạ Nhất Minh áp chế.
Sau đó, lão thấy được một quyền với tốc độ khó tin nhằm hướng mình đánh tới.
Thầm kêu bất hảo, nhưng lão biết lúc này muốn lui cũng không thể, dưới tình huống khí thế hoàn toàn bị đối thủ áp chế, trừ khi khinh thân công pháp cao hơn đối phương gấp đôi, nếu không căn bản là không có khả năng tránh được một chiêu này.
Hai hàng lông mày của Mao Liệt Quang hơi nhướng lên, lão cũng đã có kinh nghiệm qua rất nhiều trận lớn nhỏ, lúc này bị buộc phải rơi vào tuyệt cảnh, ngược lại đã kích phát hung tính trong lòng lão, chân khí toàn thân được vận chuyển, đột nhiên phóng thích ra ngoài.
Lão hét lớn một tiếng, giơ hai tay lên cao, đôi bàn tay lóe lên ánh sáng kim loại quỷ dị.
Mặc dù lão là sư phụ của Thành Phó, nhưng lão tu luyện cũng không phải là Hỏa hệ công pháp, mà là chủ tu Kim hệ công pháp và phụ tu Thổ hệ. Trong lúc bị một kích của Hạ Nhất Minh đánh tới tự nhiên là không thể giấu diếm, Kim hệ lực lượng trong nháy mắt được gom tụ tới cực điểm, toàn thân toát ra mùi tử khí mạnh mẽ.
Song chưởng như đao, ở giữa hư không hóa thành một đạo tàn ảnh, mang theo khí thế giống như một loại dã thú hướng về phía Hạ Nhất Minh đánh tới.
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, hai tay của hắn cũng giơ lên cao, ở giữa song chưởng cũng đồng dạng lóe lên ánh sáng màu kim loại.
Cuối cùng, song chưởng hắn đan chéo vào nhau, cứ bình thường như vậy đẩy ra ngoài.
Một đạo thanh âm sắc bén từ trong miệng Mao Liệt Quang vang lên.
Song chưởng của Hạ Nhất Minh mặc dù không có bất cứ biến hóa gì, nhưng ở trong mắt lão không nghi ngờ gì nó càng trở nên đáng sợ.
Tiên thiên chiến kỹ Kim hệ, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.......
Một tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, bốn bàn tay của Hạ Nhất Minh và Mao Liệt Quang ở giữa không trung va chạm vào nhau.
Chưởng ảnh của Mao Liệt Quang huyễn hóa đầy trời nhất thời biến mất, lão tức giận hừ một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại khó có thể tưởng tượng được truyền sang, cước bộ của lão không trụ vững được nữa, liên tục thối lui về sau.
Sau mấy bước, lão mới miễn cưỡng đứng vững được, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ, chân khí toàn thân có chút tán loạn.
Ánh mắt lão nhìn lên, Hạ Nhất Minh đang chắp tay sau lưng, ung dung đứng tại chỗ, hắn đang dùng ánh mắt có chút thương xót và trào phúng nhìn lão.
Phẫn nộ công tâm, trong miệng lão có chút ngọt ngọt, một búng máu đen nhất thời được phun ra, cả người mềm nhũn, thế mới biết được bản thân lão đã bị trọng thương.
Thủy Huyễn Cận trợn mắt cứng lưỡi, lão nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng cười khổ mãi không thôi.
Một chiêu, chỉ có một chiêu song phương đã phân thắng bại. Hơn nữa xem bộ dáng của Hạ Nhất Minh giống như hắn đã hạ thủ lưu tình.
Thế lão mới biết, nguyên lai chênh lệch giữa hai người cũng không phải là nhỏ, mà là vô cùng lớn, giống như một trời một vực.
Bên trong Thiệu Minh Cư, vô số ánh mắt nhìn một màn này, những người này có người là môn sinh đệ tử của Thủy Huyễn Cận, cũng có cả sứ giả của Khai Vanh quốc, cũng có cả một số những người bí mật được các đại gia tộc bố trí ở bên trong Thiệu Minh Cư.
Giờ phút này, tất cả những người xem đều vô cùng rúng động, tất cả mọi người biết, ước định trước kia với Hạ Nhất Minh sắp sửa bị hủy bỏ........
Ở lại Hạ gia trang vui vẻ mười ngày, Hạ Nhất Minh đem tám khối Cực Hạn kim đan và hơn trăm khối Tinh Lực kim đang giao cho phụ thân. Hơn nữa còn dặn dò cẩn thận, lấy tính chất đặc biệt của Cực Hạn kim đan, một người trong đời chỉ có duy nhất lần đầu tiên phục dụng mới có thể đột phá cực hạn, cho nên khi dùng phải hết sức thận trọng.
Hạ Thuyên Danh hiển nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó, đem Cực Hạn kim đan cất dấu đi, còn Tinh Lực kim đan thì phân phát xuống dưới, ngay cả Viên Lễ Lăng cũng đạt được một viên.
Hạ Nhất Minh phi thường hài lòng cách làm của phụ thân, nếu Viên Lễ Lăng đã đáp ứng vĩnh viễn ở lại Hạ gia, như vậy tự nhiên là sẽ đối xử với hắn như người nhà.
Sau đó, hắn cùng với Viên Lễ Huân rời đi, đi trước thủ đô của Thiên La quốc.
Tất cả mọi người đều biết, Hạ gia trang sở dĩ hưng thịnh như ngày nay là bởi vì Hạ Nhất Minh là Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, cho nên ngay cả hoàng thất cũng tận lực cùng hắn giao hảo.
Cuộc sống giống như một tuần trăng mật vậy, Hạ Nhất Minh cũng không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình.
Khi hắn rời đi mấy tháng, gia chủ Kim Lâm Viên gia Viên Thành Chí vội vàng chạy tới. Lão từ khi nhận được thức thư của trưởng tử Viên Lễ Lăng, lập tức bỏ hết thảy mọi việc mà chạy tới Hạ gia trang.
Khi lão tới Hạ gia trang, nhất thời bị biến hóa nghiêng trời lệch đất ở đây làm cho khiếp sợ. Nhưng khi cùng Viên Lễ Lăng gặp riêng một mình, lão lập tức nhăn mặt, nói:
- Lễ Lăng, trong thư tín gửi về ngươi nói bậy bạ gì đó? Làm sao có thể buông bỏ chức vị gia chủ Viên gia? Cho dù là nữ nhân của Hạ gia cũng không đáng để ngươi lựa chọn như vậy.
Viên Lễ Lăng hơi cười, nói:
- Phụt hân, hài nhi cũng không phải nhất thời lỗ mãng, mà đã suy nghĩ rất cẩn thận mới đưa ra quyết định đó.
Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, nói:
- Nói hươu nói vượn, chẳng lẽ trong lòng của ngươi nữ nhân Hạ gia còn quan trọng hơn Viên gia?
Viên Lễ Lăng lắc đầu, nói:
- Cái này đương nhiên không thể so sánh được, nhưng phụ thân à, người nghĩ rằng hai nữ nhi của Viên gia ta bước chân được vào Hạ gia là có thể kê cao gối ngủ ngon sao?
Viên Thành Chí ngẩn người ra, lão tự hỏi lòng một lát, nói:
- Lễ Lăng, kỳ thật có Hạ gia chống lưng, Viên gia chúng ta ở Kim Lâm quốc quả thật có thể kê cao gối ngủ ngon.
Lão nghiêm nghị nói:
- Chuyện Hạ Nhất Minh đại sư đánh bại Thành Phó đã truyền đi khắp cả Kim Lâm quốc, ta nghĩ không ra còn có người nào đui mù đủ dũng khí trêu chọc Viên gia bọn ta.
Viên Lễ Lăng than nhẹ một tiếng, nói:
- Phụ thân, một hai năm có lẽ là như thế, nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Nếu lại xuất hiện một thế gia quật khởi điên cuồng như Phạm gia, chúng ta làm cách nào để ứng phó đây? Chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều bởi vì một người thập tầng nội kình cao thủ mà hướng tới Hạ gia cầu viện sao?
Viên Thành Chí nhất thời im lặng không nói gì, sau một lát, lão trầm giọng nói:
- Lễ Lăng, chẳng lẽ đây là lý do để ngươi quyết định như thế sao?
Viên Lễ Lăng cố gắng ưỡn ngực, nói:
- Hạ Nhất Minh đại sư đã đáp ứng rồi, chỉ cần hài nhi ở lại Hạ gia, như vậy trước sáu mươi tuổi sẽ đảm bảo cho hài nhi tiến được vào thập tầng nội kình.
Ánh mắt hắn lóe lên quang mang tự tin, khiến cho Viên Thành Chí khó mà tin được vào mắt mình, hắn nói tiếp:
- Một khi đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, như vậy hài nhi có lẽ còn có thể tiến được thêm một bước nữa.
Viên Thành Chí hít một hơi khí lạnh, lão đương nhiên hiểu rõ được ý tứ của con trai mình.
Thập tầng nội kình đỉnh phong, nếu tiến thêm một bước nữa chính là trở thành tiên thiên cường giả.
Trong lòng lão mơ hồ có chút hiểu được, nếu có cơ hội trở thành tiên thiên cường giả, như vậy với tính tình của Lễ Lăng quả thật là sẽ buông bỏ chức vị gia chủ của Viên gia.
Phụ tử hai người nhìn nhau nửa ngày, mặc dù Viên Thành Chí biết, Lễ Lăng làm như vậy đối với Viên gia mà nói thì tuyệt đối lợi nhiều hơn hại. Nhưng là Viên Lễ Lăng là do lão từ nhỏ hết sức bồi dưỡng để làm người kế thừa Viên gia, hơn nữa lại là trưởng tử được lão yêu thương nhất, cho nên trong lòng lão vẫn có chút do dự không quyết.
Viên Lễ Lăng thở dài một tiếng, đột nhiên nói:
- Phụ thân, người đã từng gặp mặt Lễ Huân muội chưa?
Viên Thành Chí kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại vô duyên vô cớ đề cập tới Viên Lễ Huân làm gì? Lão lắc đầu, nói:
- Ta từ Kim Lâm vội vàng chạy tới đây, đương nhiên không có khả năng gặp mặt Lễ Huân. Nó không phải là được Hạ đại sư rất sủng ái sao? Chẳng lẽ nó đã bị thất sủng rồi?
Viên Lễ Lăng cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ đại sư quả thật vô cùng yêu thuwong Lễ Huân muội, hôm nay tu vi của Lễ Huân đã đạt tới thất tầng nội kình.
Hắn nói những lời này, trong lời nói không chút nào che dấu lòng hâm mộ và đố kỵ.
Nhiều năm qua như vậy, hắn cần mẫn tu luyện cũng chỉ mới đạt tới lục tầng đỉnh phong mà thôi, còn Viên Lễ Huân thì vô thanh vô tức vượt qua hắn. Chuyện này đối với tâm tính tu luyện của hắn có ảnh hưởng rất lớn, cũng là nhân tốt quyết định vô cùng trọng đại.
Viên Thành Chí nghe thấy vậy trợn tròn mắt, lão khó tin nói:
- Thất tầng nội kình? Điều này không có khả năng....
- Quả thật không có khả năng - Viên Lễ Lăng nói yếu ớt:
- Ngắn ngủi chỉ có một năm thời gian từ ngũ tầng trực tiếp tấn chức lên thất tầng, loại tốc độ này, hắc hắc......
Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú lên khuôn mặt đang khiếp sợ của phụ thân, nói:
- Lễ Huân muội ở bên cạnh Hạ đại sư, ngay cả tấn chức tiên thiên cũng có khả năng. Như vậy, người còn muốn hài nhi thay đổi chú ý hay không?
Viên Thành Chí nhướng mày, lão rốt cục chán nản thở dài một tiếng.
Giờ phút này, ở sâu trong lòng lão đã cảm thấy ma lực hấp dẫn của vũ lực cường đại.
Điều này đem so sánh với chức vị gia chủ Viên gia, có lẽ chức vị đó thật sự không tính là gì.
Trên quan đạo, một đạo bóng dáng màu đỏ lóe lên, sau đó truyền tới tiếng vó ngựa như sấm dậy.
Hồng Lăng mã từ khi rời khỏi Hạ gia trang lập tức khôi phục lại vẻ ngang bướng của nó, bốn vó tung bay hướng phía thủ đô chạy đi như bay.
Từ khi nó bị đưa trở lại Hạ gia trang thì bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nhản tản, căn bản không có khả năng thể hiện ra được năng lực của mình. Đã hơn một năm trôi qua, nó quả thật đã chán tới phát cuồng rồi.
Dọc theo đường đi, căn bản là không cần Hạ Nhất Minh thúc giục, nó tự động bán mạng chạy như điên, tựa hồ muốn đem toàn bộ buồn bực trong một năm nay phát tiết ra ngoài.
Bất quá, nó quả thật là bảo mã, mặc dù trên lưng mang theo hai người Viên Lễ Huân và Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn có cây Đại Khảm Đao to kinh khủng mà vẫ không chút để ý tới, không gặp một chút gắng sức nào.
Có bảo mã như thế, bất luận kẻ nào cũng đều vui mừng, hai người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, hai người rất nhanh phát hiện ra, măc dù bọn họ muốn giữ sức cho ngựa, nhưng Hồng Lăng mã không chút cảm kích lòng tốt của hai người, vẫn tiếp tục chạy đi như bay, nếu kéo cương bắt nó đi chậm lại, sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của nó.
Cuối cùng, hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn đành mặc kệ nó. Chỉ dùng mấy ngày thời gian hai người một ngựa đã đi tới thủ đô Thiên La quốc.
Hai người Hạ Nhất Minh sau khi tới kinh thành vẫn tiếp tục giục ngựa phóng nhanh, dọc theo đường đi ai cũng nhìn, nhưng căn bản không người nào có can đảm cản lại.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đi tới Thiệu Minh Cư.
Khi hai người dừng lại trước Thiệu Minh Cư, hai tai Hạ Nhất Minh hơi rung lên, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
Viên Lễ Huân kinh ngạc nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ Thủy đại sư đã thật sự xảy ra chuyện?
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói:
- Thủy đại sư vẫn khỏe, bất quá ở trong Thiệu Minh Cư còn có thêm một vị tiên thiên đại sư.
Viên Lễ Huân càng kinh ngạc, tiên thiên đại sư ngay cả trong môn phái lánh đời như Hoành Sơn cũng chỉ có mấy người mà thôi. Mà ở đây lại có hai vị, cho nên nàng mới vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ ra được vị tiên thiên đại sư ở trong Thiệu Minh Cư là người phương nào.
Bất quá, hai người bọn họ mơ hồ cảm thấy, Thủy Huyễn Cận đại sư truyền tin chỉ sợ có liên quan tới người này.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới nơi này, cũng không tiếp tục thu liễm hơi thở của mình nữa, nhát thời từ trong Thiệu Minh Cư truyền ra một đạo tiếng cười sang sảng.
- Hạ huynh đệ, ngươi trở lại nhanh như vậy thật sự là nằm ngoài sở liệu của lão ca.
Đại môn Thiệu Minh Cư chậm rãi mở ra, âm thanh của Thủy Huyễn Cận xé gió truyền tới, vẻ mặt lão tươi cười từ bên trong đi ra.
Hạ Nhất Minh cười gật đầu một cái, ánh mắt hắn vượt qua Thủy Huyễn Cận rơi xuống trên người vị lão giả ở phía sau.
- Thủy huynh, vị huynh đài này là......
Thủy Huyễn Cận xoay người, nói:
- Hạ huynh đệ, vị này chính là Mao Liệt Quang đại sư đến từ Khai Vanh quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh về phía đối phương hơi gật đầu, nói:
- Nguyên lai là Mao đại sư đại giá quang lâm, thất lễ rồi.
Ánh mắt Mao Liệt Quang rơi xuống người Hạ Nhất Minh mang theo vài phần nghiêm nghị, rõ ràng là đang cảm ứng hơi thở trên người Hạ Nhất Minh.
Giờ phút này ngoài mặt lão cười nhưng trong lòng lại thầm giật mình, nói:
- Ngưỡng mộ uy danh của Hạ đại sư đã lâu, hôm nay thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền, trách không được tiểu đồ lại thất bại trong tay ngài.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Không biết lệnh đồ là vì nào?
- Tiểu đồ là Thành Phó - Mao Liệt Quang hừ nhẹ một tiếng, nói.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra, trách không được vừa gặp mặt người này đã thấy sắc mặc lão không được tốt, nguyên lai là sư phụ của Thành Phó.
Bất quá lão đã sĩ diện như vậy, Hạ Nhất Minh hiển nhiên cũng không thể nhiệt tình lại được, hắn lạnh lùng cười nói:
- Nguyên lai là sư phụ của Thành đại sư, thật sự là thất kính. Bất quá, từ sau khi gặp được Thành đại sư, ta lại muốn chứng thực một chút, miễn cho có người ăn nói ba hoa, lừa gạt người khác.
Sắc mặt Mao Liệt Quang nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, lão trầm mặt lại, nói:
- Hạ đại sư, ngươi có ý tứ gì?
Hạ Nhất Minh không chút sợ hãi nào nhìn thẳng đối phương, nói:
- Ta từng cùng với Thành đại sư nghiệm chứng chút công phu, lần đó may mắn thắng được một chiêu. Nhưng là.....
Miệng của hắn đột nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, nói:
- Mao đại sư cho rằng có thể chống được mấy chiêu của kẻ hèn?
Ánh mắt Mao Liệt Quang chợt lóe lên tinh quang, ánh mắt lão từ từ lạnh băng, một cỗ hơi thở khủng bố từ trên người lão chậm rãi sôi trào.
Hạ Nhất Minh nói thẳng một câu như vậy, làm cho lão không thể nào tiếp tục nhẫn nại được nữa.
Nếu giờ phút này lão còn không động, sau này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho người khác xem thường lão. Cho nên mặc dù lão giờ phút này vẫn không thể nhìn thấu được Hạ Nhất Minh, tuy nhiên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Viên Lễ Huân đối với Hạ Nhất Minh tự nhiên là tin tưởng mười phần, lấy thực lực lúc này của Hạ Nhất Minh chỉ cần không phải là cường giả Nhất Đường thiên, như vậy hắn không cần phải úy kỵ.
Cho dù là thật sự gặp phải cường giả như vậy thì với khinh thân công pháp của Hạ Nhất Minh cũng có thể dễ dàng chạy trốn.
Nàng lui lại sau vài bước, đi tới dưới bóng cây đại thụ trong sân, bình tĩnh quan khán.
Thủy Huyễn Cận hơi nhíu mày lại, sau đó lập tức lại giãn ra, lắc đầu lui lại phía sau đứng ngoài cuộc.
Cảm thụ được khí thế cường đại do Mao Liệt Quang phát ra, Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng, người có tu vi so với Thành Phó quả thật cao hơn, nhưng thực lực của lão nhiều nhất cũng chỉ tương đương với Dược đạo nhân.
Sau khi Hạ Nhất Minh đánh chết song đầu linh thú, đã có thể dễ dàng đánh bại Dược đạo nhân, hôm nay hắn đã lĩnh ngộ nhiều hơn trước, các khiếu huyệt trên người đã đến gần tình trạng viên mãn, hắn được xưng là đệ nhất nhân dưới Vũ Kinh Lôi.
Song phương chưa giao thủ, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập niềm tin tất thắng. Loại niềm tin này theo chân khí của hắn đang vận chuyển mà biểu lộ ra, khí thế nhất thời ngập trời, vượt qua cả đối phương.
Sắc mặt Mao Liệt Quang dị thường ngưng trọng, hắn thầm kêu khổ.
Khi Thành Phó tỷ thí thua, hắn trở về từng cùng với Mao Liệt Quang nói chuyện qua một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận Hạ Nhất Minh mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ hơn Thành Phó một bậc mà thôi. Chênh lệch giữa song phương cũng không quá lớn, nếu không phải là do công pháp tương khắc, như vậy hươu chết về tay ai thì cũng còn chưa biết được.
Mao Liệt Quang là sư phụ của Thành Phó, thời gian đặt chân vào tiên thiên cảnh giới của lão cũng nhiều hơn mười năm, cũng từng lĩnh ngộ được vài thứ. Trong đại sư đường của Khai Vanh quốc nếu như nói Thành Phó có bài danh thứ năm như vậy Mao Liệt Quang tuyệt đối có thể xếp được vào thứ hai.
Trong Khai Vanh quốc, ngoại trừ lão tổ tông của hoàng tộc ra, thì cũng không có người nào dám nói là thắng được Mao Liệt Quang.
Lần này Mao Liệt Quang đặc biệt đi tới Thiên La quốc mặc dù là để truyền tin, nhưng là có ý định chèn ép Hạ Nhất Minh, để lấy lại chút mặt mũi đã mất.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu Mao Liệt Quang cùng Hạ Nhất Minh giao thủ, như vậy lão khẳng định có thể chiến thắng.
Cho nên, Mao Liệt Quang mới có thể vừa thấy mặt đã bày ra bộ dạng khiêu khích, muốn chọc giận Hạ Nhất Minh để phát sinh xung đột.
Tuy nhiên, giờ phút này lão mặc dù đã đạt được tâm nguyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy hối hận mãi không thôi.
Người trẻ tuổi này là Hạ Nhất Minh qua lời kể của Thành Phó?
Khí thế của hắn vì sao lại cường thịnh như vậy, lại còn mơ hồ cao hơn lão một bậc. Chẳng lẽ lần trước hắn cùng Thành Phó giao thủ là không đem toàn lực ra thi triển?
Khí thế trên người Hạ Nhất Minh gia tăng từng chút một, mặc dù gia tăng không nhiều, nhưng vẫn áp chế đối phương.
Có thể đem khí thế khống chế tới loại trình độ này, người sáng suốt chỉ vừa nhìn là biết hắn cố ý làm như vậy.
Cách đó không xa, ánh mắt Thủy Huyễn Cận lộ vẻ khó tin, hắn cảm thụ được biến hóa trên người Hạ Nhất Minh, trong lòng không khỏi thầm than. Không hổ là môn hạ Hoành Sơn, chỉ trở về một chuyến mà đã có thể như thoát thai hoán cốt. Xem ra lời đồn Hoành Sơn nhất mạch có cường giả Nhất Đường Thiên tọa trấn là sự thật.
Lão đem tiến bộ của Hạ Nhất Minh đổ lên cho sự chỉ điểm của cường giả Nhất Đường Thiên, nhưng lão cũng tuyệt đối không đoán ra được, Hạ Nhất Minh sở dĩ có tiến bộ to lớn như vậy đã vượt ra ngoài dự đoán của lão.
Qua một đoạn thời gian nữa, sắc mặt Mao Liệt Quang trở nên khó coi cực kỳ, bị khí thế của Hạ Nhất Minh áp bách trong lòng lão thậm chí còn sinh ra loại cảm giác muốn chạy trốn. Đến tận lúc này, lòng tự tin của lão đã chịu đả kích nghiêm trọng, không còn nửa điểm tự tin có thể thủ thắng trước đối thủ.
Mà ngay lúc niềm tin của lão suy sụp, Hạ Nhất Minh lập tức cảm ứng được biến hóa đó, hắn cười dài một tiếng, tiến lên trước từng bước một.
Từng bước hạ xuống đất, giống như một ngọn núi lớn rơi xuống đất vậy, chấn động làm người khác phải run sợ, cho dù là với tu vi của Mao Liệt Quang cũng không nhịn được mà cả người run run lên một chút.
Khí thế của lão nhất thời rơi xuống thấp tới cực điểm, hoàn toàn bị Hạ Nhất Minh áp chế.
Sau đó, lão thấy được một quyền với tốc độ khó tin nhằm hướng mình đánh tới.
Thầm kêu bất hảo, nhưng lão biết lúc này muốn lui cũng không thể, dưới tình huống khí thế hoàn toàn bị đối thủ áp chế, trừ khi khinh thân công pháp cao hơn đối phương gấp đôi, nếu không căn bản là không có khả năng tránh được một chiêu này.
Hai hàng lông mày của Mao Liệt Quang hơi nhướng lên, lão cũng đã có kinh nghiệm qua rất nhiều trận lớn nhỏ, lúc này bị buộc phải rơi vào tuyệt cảnh, ngược lại đã kích phát hung tính trong lòng lão, chân khí toàn thân được vận chuyển, đột nhiên phóng thích ra ngoài.
Lão hét lớn một tiếng, giơ hai tay lên cao, đôi bàn tay lóe lên ánh sáng kim loại quỷ dị.
Mặc dù lão là sư phụ của Thành Phó, nhưng lão tu luyện cũng không phải là Hỏa hệ công pháp, mà là chủ tu Kim hệ công pháp và phụ tu Thổ hệ. Trong lúc bị một kích của Hạ Nhất Minh đánh tới tự nhiên là không thể giấu diếm, Kim hệ lực lượng trong nháy mắt được gom tụ tới cực điểm, toàn thân toát ra mùi tử khí mạnh mẽ.
Song chưởng như đao, ở giữa hư không hóa thành một đạo tàn ảnh, mang theo khí thế giống như một loại dã thú hướng về phía Hạ Nhất Minh đánh tới.
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, hai tay của hắn cũng giơ lên cao, ở giữa song chưởng cũng đồng dạng lóe lên ánh sáng màu kim loại.
Cuối cùng, song chưởng hắn đan chéo vào nhau, cứ bình thường như vậy đẩy ra ngoài.
Một đạo thanh âm sắc bén từ trong miệng Mao Liệt Quang vang lên.
Song chưởng của Hạ Nhất Minh mặc dù không có bất cứ biến hóa gì, nhưng ở trong mắt lão không nghi ngờ gì nó càng trở nên đáng sợ.
Tiên thiên chiến kỹ Kim hệ, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.......
Một tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, bốn bàn tay của Hạ Nhất Minh và Mao Liệt Quang ở giữa không trung va chạm vào nhau.
Chưởng ảnh của Mao Liệt Quang huyễn hóa đầy trời nhất thời biến mất, lão tức giận hừ một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại khó có thể tưởng tượng được truyền sang, cước bộ của lão không trụ vững được nữa, liên tục thối lui về sau.
Sau mấy bước, lão mới miễn cưỡng đứng vững được, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ, chân khí toàn thân có chút tán loạn.
Ánh mắt lão nhìn lên, Hạ Nhất Minh đang chắp tay sau lưng, ung dung đứng tại chỗ, hắn đang dùng ánh mắt có chút thương xót và trào phúng nhìn lão.
Phẫn nộ công tâm, trong miệng lão có chút ngọt ngọt, một búng máu đen nhất thời được phun ra, cả người mềm nhũn, thế mới biết được bản thân lão đã bị trọng thương.
Thủy Huyễn Cận trợn mắt cứng lưỡi, lão nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng cười khổ mãi không thôi.
Một chiêu, chỉ có một chiêu song phương đã phân thắng bại. Hơn nữa xem bộ dáng của Hạ Nhất Minh giống như hắn đã hạ thủ lưu tình.
Thế lão mới biết, nguyên lai chênh lệch giữa hai người cũng không phải là nhỏ, mà là vô cùng lớn, giống như một trời một vực.
Bên trong Thiệu Minh Cư, vô số ánh mắt nhìn một màn này, những người này có người là môn sinh đệ tử của Thủy Huyễn Cận, cũng có cả sứ giả của Khai Vanh quốc, cũng có cả một số những người bí mật được các đại gia tộc bố trí ở bên trong Thiệu Minh Cư.
Giờ phút này, tất cả những người xem đều vô cùng rúng động, tất cả mọi người biết, ước định trước kia với Hạ Nhất Minh sắp sửa bị hủy bỏ........