Một đám bồ câu bay xẹt qua đỉnh đầu. Màu vàng thân thể chúng như những chiếc quạt đang mở ra, bay thẳng một đường về phía chân trời.
Phía dưới đàn bồ câu này có tiếng vó ngựa. Một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người đang phóng như bay từ xa nhằm hướng Khai Vanh thủ đô mà tới.
Trong những người này, có một vị hán tử trung niên cùng một vị lão giả tóc bạc trắng.
Khi thấy đại môn thủ đô Khai Vanh quốc, đoàn người hô lên một tiếng, đông đảo khoái mã nhất thời giảm tốc độ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Người dẫn đầu xoay người nói:
- Thúc công, chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi.
Vị lão nhân kia đích thực chính là Tạ Tri Ân lão gia tử tới từ Hỏa Ô quốc. Mặc dù lão tu luyện song hệ thập tầng đỉnh phong, nhưng tuổi tác đã cao, hơn nữa cũng không phải là tiên thiên cường giả, không có thiên địa chân khí quán thể, cho nên trải qua một khoảng thời gian dài hành tẩu trên đường, lão đã có dấu hiệu mỏi mệt. Thậm chí ngay cả với một số người trẻ tuổi trong gia tộc đi theo tu vi chỉ đạt tới thất, bát tầng cũng không bằng.
Lúc này Tạ Tri Ân đang quan sát bức tường thành phía xa, thở dài một hơi:
- Noãn Hàng à. Ta đã già, so với các ngươi đã kém hơn nhiều rồi.
Tạ Noãn Hàng vội vàng an ủi nói:
- Thúc công. Lúc này chỉ cần người đột phá thành công lên tiên thiên lập tức sẽ có thiên địa chân khí quán thể. Tự nhiên là có thể khôi phục trạng thái tuổi trẻ.
Tạ Tri Ân trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Không biết vì sao. Càng đến gần nơi này, trái tim ta càng đập nhanh hơn. Luôn lo lắng không thể đột phá cực hạn. Nếu như thế sẽ lãng phí một cơ hội tốt.
Tạ Noãn Hàng sắc mặt khẽ biến. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã từng nhận lời, đồng ý sẽ trợ giúp Tạ Tri Ân gia trì kinh mạch. Nhưng có thể thành công đột phá lên tiên thiên cảnh giới hay không là phải dựa vào nỗ lực bản thân của lão. Nếu lúc này lão không có lòng tự tin, như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng tới sự thành công khi đột phá.
Mà Hạ Nhất Minh sau khi gia trì kinh mạch sợ rằng cũng không có kiên nhẫn làm chuyện như vậy lần hai.
Cho nên đối với Tạ gia lúc này mày nói, cơ hội kỳ thực chỉ tới một lần mà thôi.
Tạ Noãn Hàng thân là đại đương gia, lão đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của tiên thiên cường giả đối với gia tộc. Lúc này sắc mặt khẽ đổi, trấn an nói:
- Thúc công. Người tu luyện Hỏa, Mộc song hệ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh. Nếu ngay cả người cũng không thể thành công, thử hỏi trên thế gian này ai có thể thành công được.
Tạ Tri Ân ánh mắt kinh ngạc nhìn Tạ Hoãn Hàng, sau đó lão bật cười, nói:
- Noãn Hàng. Ngươi yên tâm đi. Lão phu biết chuyện này không phải chỉ là chuyện bản thân, cho nên sẽ tuyệt đối dốc hết sức...
Lão dừng lại một chút, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có:
- Đến chết mới thôi.
Tạ Noãn Hàng trong lòng thầm run lên, biết rằng lão nhân gia đã hạ quyết tâm rồi.
Lúc này đột phá tiên thiên cảnh giới, nếu thành công thì tốt, nếu không thành công cho dù kinh mạch Tạ Tri Ân sẽ đứt đoạn cũng sẽ không ngừng lại.
Đi vào tử lộ cầu sinh, quyết tâm này không phải ai cũng có thể làm được. Chẳng qua, đối với tuổi tác của Tạ Tri Ân mà nói, chỉ sợ đây là phương thức tốt nhất rồi.
Tạ Noãn Hàng im lặng, rốt cuộc cũng không có nói thêm gì nữa. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía cổng thành.
Trong nội viện, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đang trong phòng luyện công.
Sau khi Viên Lễ Huân bị thương, Hạ Nhất Minh trừ khi nàng dùng thuốc, toàn bộ thời gian còn lại đều đốc thúc nàng tu luyện Thủy hệ công pháp.
Theo ý tứ của Hạ Nhất Minh, có thể luyện chế được Trú Nhan đan hay không còn chưa nắm chắc. Nhưng nếu muốn trợ giúp Viên Lễ Huân đạt tới tiên thiên cảnh giới hoàn toàn nằm trong tầm tay hắn.
Bất quá điều kiện tiên quyết chính là Viên Lễ Huân phải tu luyện nội kình đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Vì mục tiêu này, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ kim đan. Sau khi thương thế của Viên Lễ Huân hồi phục một chút, hắn liền cho nàng sử dụng Tinh lực kim đan, cùng hỗ trợ luyện hóa toàn bộ dược lực.
Tinh lực kim đan đối với cao thủ đã đạt tới thập tầng mà nói hiệu quả không còn quá lớn. Nhưng nếu dùng cho Viên Lễ Huân mới đạt thất tầng hiệu quả lại vượt xa tưởng tượng.
Được dược lực của khỏa kim đan này kích thích, Viên Lễ Huân nội kình tăng lên nhanh chóng.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu rõ, vì sao lúc đầu cùng Dược đạo nhân gặp mặt, lão nhân gia lại chú ý việc mình có hay không phục dụng kim đan để tấn giai.
Bởi vì đối với Hoành Sơn nhất mạch đã truyền thừa hơn ba ngàn năm, muốn nhanh chóng bồi dưỡng ra một cao thủ như vậy dường như cũng không phải là việc khó khăn.
Chỉ bất quá bồi dưỡng ra một vị cao thủ như vậy, bởi vì trên con đường tu luyện đều gặp thuận lợi, không có bị cản trở nhiều. Nên khi tấn giai tiên thiên khó khăn gặp phải lại hơn xa so với người tự lực tu luyện đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì hoàn toàn khác. Hắn đã quyết định, tận lực làm cho Viên Lễ Huân đạt tới thập tầng đỉnh phong. Sau đó dưới bạch thạch sẽ cho nàng sử dụng Tiên thiên kim đan.
Bạch thạch kia vô cùng kỳ lạ. Mặc dù đối với tốc độ hấp thu tiên thiên chân khí không có đề cao nhưng đối với việc hồi phục tinh lực cùng chân khí lại có tác dụng không thể tưởng tượng. Trừ lần đó ra, nếu ngồi dưới Bạch Thạch khó khăn khi đột phá cực hạn bích chướng cũng sẽ vơi đi rất nhiều.
Mặc dù không có khoa trương như bản thân Hạ Nhất Minh, nhưng dưới tình huống đột phá cực hạn, đánh sâu vào tiên thiên cảng giới sự khác biệt càng thêm rõ ràng hơn.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đã hoàn thành luyện công. Khi hắn tân giai nhất đường thiên thì không chỉ chân khí trong các khiếu huyệt ngưng kết thành một đường. Mà hơn nữa chân khí này đã từ từ ngưng kết lại giống như một nắm tay, càng ngày càng lớn thêm.
Mà khi nắm tay này đạt tới một mức độ nhất định mới có phát ra uy lực tối cường.
Bất quá điều làm Hạ Nhất Minh quan tâm lúc này chính là Viên Lễ Huân đang ngồi bên cạnh.
Cô gái này toàn bộ thể xác và tinh thần đã chìm trong tu luyện. So với trước đây, thái độ của nàng cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, rõ ràng là so với trước đây sự cố gắng còn tăng lên vài lần.
Nhìn thấy bộ dạng của Viên Lễ Huân lúc này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cười khổ không thôi.
Trước đây nàng tu luyện mặc dù là theo lời của hắn, nhưng cũng chỉ cho có mà thôi. Bởi vì nàng tuyệt đối không thể tin được ngày nào đó sẽ đột phá tiên thiên. Bởi vậy tốc độ tu luyện của nàng lúc đó đối với nàng mà nói đã vô cùng thỏa mãn.
Nhưng sau khi trên mặt bị thương, hơn nữa biết được trở thành tiên thiên cường giả mới có thể quán nhập thiên địa chân khí, đem vết sẹo xóa đi, nàng đối với tu luyện vô cùng để tâm.
Cho dù là khi Hạ Nhất Minh không chú ý, Viên Lễ Huân cũng sẽ chủ động tiến hành tu luyện. Muốn đem toàn bộ dược lực của Tinh lực kim đan trong cơ thể tận lực phát huy.
Cùng một người mà biến hóa khác biệt như vậy quả là làm kẻ khác trợn mắt cứng lưỡi khó có thể tin được.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được. Thì ra mỗi người đều có điểm yếu, nếu nắm được điểm này, như vậy không cần thúc giục bọn họ cũng sẽ như trâu bò chủ động cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng nhiên hai tai Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn đã nghe từ ngoài biệt viện một âm thanh rất nhỏ. Sau khi nghe được Hạ Nhất Minh biết được đó là Tạ Minh Kim đang dùng âm thanh rất nhỏ nói chuyện với hai gã nô bộc.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, vẫn như trước quan sát Viên Lễ Huân đang không ngừng cố gắng. Hai chân kẽ động, vô thanh vô tức đã rời khỏi nơi này.
Sau vài cái nhấc mình, Hạ Nhất Minh đã đột ngột hiện ra trước mắt những người này.
Hai nô bộc đang làm bộ dạng khó khăn không biết là Hạ Nhất Minh đã biết hết chuyện. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã nói qua, khi hắn tu luyện không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy. Nhưng Tạ Minh Kim thì khác, ít nhất Tạ Minh Kim cũng không có bất hòa, hay sợ sệt không dám nhìn khi Hạ Nhất Minh đạt tới trình độ này.
Đột nhiên những người này thấy mắt hoa lên, sau đó đã thấy Hạ Nhất Minh xuất hiện. Bọn họ không khỏi vui mừng, bởi nếu chủ nhân đã xuất hiện thì việc còn lại bọn họ cũng không cần quản tới nữa.
Hạ Nhất Minh gật dầu nhìn Tạ Minh Kim. Hai người tiến vào vài bước, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Tạ lão nhân gia đã tới?
Tạ Minh Kim đã biết Hạ Nhất Minh có kỳ công Thuận Phong Nhĩ, cho nên đối với việc hắn biết ý đồ của mình tới đây cũng không lấy gì làm kỳ lạ. Tạ Minh Kim khẽ gật đầu nói:
- Đại ca. Người nhà của đệ nói, Thúc công cùng Đạ bá, phụ thân bọn họ đã tới cửa thành Bắc nhưng lại bị cự tuyệt không thể tiến vào.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Bá phụ bọn họ cũng tới? Vấn đề nhỏ như vậy cũng phải huy động nhiều người vậy sao?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, cười nói:
- Minh Kim. Theo ta nghênh đón bá phụ bọn họ đi.
Tạ Minh Kim mờ mịt gật đầu. Hắn biết Hạ Nhất Minh đồng ý gọi một tiếng " bá phụ", còn nguyện ý dùng xe ngựa xa hoa ra nghênh đón bọn người phụ thân, hoàn toàn là vì nể mặt hắn. Điểm này thực sự làm Tạ Minh Kim cảm động, thời khắc này, hắn đối với Hạ Nhất Minh có thêm một niềm cảm kích khôn tả.
Nhưng Tạ gia toàn lực hành động, trong mắt Hạ Nhất Minh chỉ là "vấn đề nhỏ mà huy động nhiều người" khiến Tạ Minh Kim cảm nhận được, Hạ Nhất Minh cùng hắn chênh lệch tới mức độ nào.
Trước mặt Hạ Nhất Minh, Tạ Minh Kim hắn dường như nhỏ bé hẳn.
Bất quá, Tạ Minh Kim tự giễu. Trong mắt cường giả nhất đường thiên, bách tán thiên cường giả bình thường, đặc biệt là thập tầng đỉnh phong cao thủ chỉ sợ cũng không tính là gì.
Hai người sánh vai mà đi, chỉ chốc lát đã rời khỏi quán khu.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng đã đón bọn họ. Hai tên xa phu trên xe ngựa dĩ nhiên là cao thủ cửu tầng nội kình. Bọn chúng vẻ mặt cười nịnh nhìn Hạ Nhất Minh , cầu khẩn nói:
- Hạ đại sư. Xin mời ngài lên xe. Bất cứ ngài muốn tới đâu chúng tôi xin dốc toàn lực chạy tới.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày. Hán biết đây là hậu quả của việc hắn đại náo quán khu của Đồ Phiên quốc.
Lúc này chỉ sợ tất cả mọi người đều biết kết quả của việc Hạ Nhất Minh hắn cùng Bộ Hãnh Thông. Bởi vậy chỉ cần hắn đi ra ngoài, nhất thời sẽ có có người theo sát. Bọn họ cũng không phải sợ có người bị thương mà sợ có người đui mù không biết chọc vào sát tinh này thôi.
Sắc mặt có chút trầm xuống, nhưng khi chứng kiến ánh mắt sợ hãi của hai người này, Hạ Nhất Minh lắc đầu bước lên xe ngựa.
Hai người này cũng là nghe lệnh làm việc, bản thân mình cần gì phải làm khó bọn họ.
Hai gã xa phu trong mắt cũng lộ ra vẻ cảm kích, một người nhẹ giọng dò hỏi:
- Minh Kim huynh đệ. Hạ đại sư muốn tới nơi nào vậy?
Tạ Minh Kim trong lòng thầm than. Đi theo Hạ đại ca thật là tốt, ngay cả cửu tầng nội kình cao thủ cũng phải xuống nước như vậy.
Tạ Minh Kim ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cổng thành Bắc, nhanh lên một chút.
Hai người nọ biến sắc. Nếu Tạ Minh Kim nói rằng nhanh một chút, như vậy bọn họ tuyệt đối không dám chần chừ.
Một người rút trên xe ngựa ra một ngọn cờ lớn, huy động vài cái trên không trung. Người còn lại trong miệng hét vang một tiếng, cánh tay không động mà chỉ bằng lực cổ tay đã đem chiếc roi lớn đánh xuống.
Bốn thớt ngựa lập tức cất vó chạy nhanh tiến về phía cổng thành Bắc không chút kiêng nể.
Bọn họ vội vàng chạy giữa đường lớn vốn cũng không phải nơi người bình thường có thể đi lại.
Một người không ngừng huy động ngọn cờ lớn, bất luận người nào nhìn thấy cũng lập tức tránh xa. Ngay cả đám thường ngày ăn chơi trác táng, coi trời bằng vung cũng ngoan ngoãn tránh sang bên cạnh.
Có bài học của Bộ Hãnh Thông đi trước, phàm là người có tư cách đi giữa đường lớn đều có đã một cảnh cáo nghiêm khắc. Trong khoảng thời gian này, cho dù là đệ tử hoàng thất cũng không dám nghênh ngang đi giữa đường lớn.
Mà có thể không kiêng kỵ nơi nào, phóng như bay giữa đường lớn đưa mắt nhìn cả Khai Vanh thủ đô chỉ sợ cũng chỉ có một người.
Lúc này tất cả những ánh mắt nhìn cỗ xe đang chạy trên đường đều mang theo một tia phức tạp. Mặc dù đa số chủ nhân của những ánh mắt này đều là sứ giả của một trong tam đại cường quốc Đồ Phiên quốc nhưng không ai dám lộ ra ý định trả thù.
Xe ngựa phóng nhanh qua vô số ngã tư đừng, cổng thành Bắc đã thấp thoáng phía xa xa.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cười nói:
- Minh Kim. Bá phụ bọn họ đang bị chặn ở cổng thành, ngươi tới nghênh đón họ vào đi.
Tạ Minh Kim ngẩn ra, sau đó hưng phấn kéo rèm xe, đi ra ngoài nói:
- Hai vị đại ca. Đám người gia phụ ta đang bị vệ binh quý quốc chặn lại ở cổng thành. Xin hai vị giải quyết phiền toái này dùm ta một chút.
Hai gã xa phu mỉm cười đáp ứng. Bọn họ đến giờ mới biết, thì ra Hạ đại sư tự mình đi ra là do nghênh đón đám người Tạ gia. Xem ra Hạ đại sư không chỉ có quan hệ tốt đẹp với Tạ Minh Kim hơn nữa đối với Tạ gia ở Hỏa Ô quốc cũng thế.
Trong thoáng chốc, địa vị của Hỏa Ô Tạ gia trong lòng họ đã cao lên không ít.
Tại cổng thành lúc này, đám người Tạ Noãn Hàng vẻ mặt đầy bất mãn.
Bọn họ sau khi tới được cổng thành này, cũng không thể thuận lợi tiến vào mà bị thủ vệ xông tới ngăn cản.
Các vệ binh này mặc dù rồng rắn lẫn lộn, nhưng cũng không thiếu người có nhãn lực cao minh. Liếc mắt một cái đã nhận ra đội nhân mã mạnh mẽ này, hơn nữa xem trang phục của bọn họ cũng không phải là người của Khai Vanh quốc mà là trang phục của các thế gia ở tiểu quốc.
Bởi vậy bọn họ lập tức ngăn cản đám người Tạ Noãn Hàng lại. Bất luận Tạ Noãn Hàng nhỏ giọng nhờ vả, hay xuất ra ngân lượng hối lộ những người này đều hờ hững, muốn đám người Tạ Noãn Hàng cử người thông báo cho người trong thành đảm bảo mới có thể đi vào. Trước lúc đó thì chỉ có thể chờ tại chỗ.
Đám người Tạ Noãn Hàng tại Hỏa Ô quốc hô phong hoán vũ làm gì đã phải chịu loại đãi ngộ như vậy. Nhưng nơi này dù sao cũng là thủ đô của Khai Vanh quốc. Không nói đến cao thủ tụ tập, coi như Đại sư đường một vị đại sư tùy tiện ra tay cũng đưa mười bảy, mười tám người bọn họ biến mất.
Lúc này đây, bọn họ ngoại trừ việc phái người vào thành thông báo cho Tạ Minh Kim ra cũng chỉ có thể đứng bên ngoài, không dám vọng động.
Chỉ là trong lòng bọn họ càng thêm phẫn nộ hơn bởi đám vệ binh này cũng không phải hùng mạnh mà chỉ là tâm lý có chút mạnh hơn mà thôi.
Cũng chỉ có thủ vệ tại thủ đô của tam đại cường quốc mới có thể có tâm lý tự tin như vậy. Đối mặt với ba vị thập tầng nội kình cao thủ mà cũng có thể kiên trì như vậy.
Bọn họ trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ giống nhau. Khi nào binh đinh của Hỏa Ô quốc gặp cường giả các quốc gia khác mà cũng tự tin như vậy, lúc đó Hỏa Ô quốc mới chính thức hùng mạnh.
Nhưng ngay khi bọn họ đang cảm khái không ngớt thì Tạ Minh Kim đã xuất hiện phía trong cổng thành. Bên người hắn lúc nay có một vị trung niên hán tử trang phục có chút đặc biệt.
Khi thủ vệ cổng thành nhìn thấy trang phục trên người hán tử này, nhất thời cung kính hành lễ. Xem ra bọn họ đối với người kia so với phụ thân còn cung kính hơn vài lần.
Người này ánh mắt đảo qua, không cần mở miệng cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Tạ Noãn Hàng không có nửa điểm yếu thế trước mặt thủ vệ cổng thành nhưng căn bản cũng không dám nhìn thẳng hắn.
- Thả người...
Chỉ ngắn ngủi hai chữ mà thôi cổng thành đã lập tức mở ra, tùy ý để người ra vào.
Đám người Tạ Noãn Hành sau khi thấy được bộ dạng của những thủ vệ này trong lòng cảm thán không thôi.
Tạ Minh Kim tiến lên từng bước nói:
- Thái thúc công, Đại bá, phụ thân, đã để mọi người đợi lâu.
Đám người Tạ Tri Ân lần lượt gật đầu. Tạ Noãn Ý bước tới kéo con mình lại, nhỏ giọng hỏi:
- Minh Kim. Vị tiên sinh này là ai vậy?
Có thể khiến thủ vệ không dám nói một lời đã cho người lạ vào thành, khẳng định không thể là người không có thân phận.
Tạ Minh Kim liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng nói:
- Vị đại ca này đến từ Đại sư đường.
Mọi người nhất thời đều nghiêm túc hẳn lên.
Trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc, có ai không biết Khai Vanh Đại Sư đường uy danh hiển hách.
Tạ Noãn Hàng vội vàng chắp tay, nói:
- Thì ra cao nhân của Đại sư đường. Tạ mỗ thất lễ rồi.
Người nọ vội vàng lui về sau từng bước, nói:
- Tạ tiên sinh khách khí. Tại hạ bất quá chỉ là một gã xa phu nho nhỏ tại Đại sư đường thôi. Không thể nhận lễ của ngài.
Đám người Tạ gia nhất thời hít vào một ngụm lãnh khí. Một xa phu mà đã có được thực lực cửu tầng nội kình, Đại sư đường này quả thực là ngọa hồ tàng long, thật không thể tin được.
Đám người nhanh chóng tiến vào thành, khi đi qua một con phố bỗng nghe tiếng cười nói sang sảng:
- Tạ lão gia tử, Tạ đại bá, Tạ nhị bá, đã lâu không gặp.
Đám người Tạ gia ban đầu cả kinh, có nhiều người không tin vào mắt mình đưa tay lên dụi dụi. Đến khi họ xác định được thân phận người này mới hết sức vui mừng.
Tạ Noãn Hàng bước tới, hành lễ thật sâu, nói:
- Hạ đại sư. Phiền ngài ra đón. Tạ gia hổ thẹn không dám nhận...
Đám người phía sau lão, kể cả Tạ Tri Ân cùng Tạ Minh Kim cũng đều cúi người thật sâu. Lúc này trong lòng bọn họ đã kích động tới cực độ.
Bởi vì bọn họ rõ ràng một điều. Từ nay về sau, danh vọng của Hỏa Ô Tạ gia sẽ cao thêm một tầng, tương lại huy hoàng lại càng có thể nắm trong tầm tay.
Một đám bồ câu bay xẹt qua đỉnh đầu. Màu vàng thân thể chúng như những chiếc quạt đang mở ra, bay thẳng một đường về phía chân trời.
Phía dưới đàn bồ câu này có tiếng vó ngựa. Một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người đang phóng như bay từ xa nhằm hướng Khai Vanh thủ đô mà tới.
Trong những người này, có một vị hán tử trung niên cùng một vị lão giả tóc bạc trắng.
Khi thấy đại môn thủ đô Khai Vanh quốc, đoàn người hô lên một tiếng, đông đảo khoái mã nhất thời giảm tốc độ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người dẫn đầu xoay người nói:
- Thúc công, chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi.
Vị lão nhân kia đích thực chính là Tạ Tri Ân lão gia tử tới từ Hỏa Ô quốc. Mặc dù lão tu luyện song hệ thập tầng đỉnh phong, nhưng tuổi tác đã cao, hơn nữa cũng không phải là tiên thiên cường giả, không có thiên địa chân khí quán thể, cho nên trải qua một khoảng thời gian dài hành tẩu trên đường, lão đã có dấu hiệu mỏi mệt. Thậm chí ngay cả với một số người trẻ tuổi trong gia tộc đi theo tu vi chỉ đạt tới thất, bát tầng cũng không bằng.
Lúc này Tạ Tri Ân đang quan sát bức tường thành phía xa, thở dài một hơi:
- Noãn Hàng à. Ta đã già, so với các ngươi đã kém hơn nhiều rồi.
Tạ Noãn Hàng vội vàng an ủi nói:
- Thúc công. Lúc này chỉ cần người đột phá thành công lên tiên thiên lập tức sẽ có thiên địa chân khí quán thể. Tự nhiên là có thể khôi phục trạng thái tuổi trẻ.
Tạ Tri Ân trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Không biết vì sao. Càng đến gần nơi này, trái tim ta càng đập nhanh hơn. Luôn lo lắng không thể đột phá cực hạn. Nếu như thế sẽ lãng phí một cơ hội tốt.
Tạ Noãn Hàng sắc mặt khẽ biến. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã từng nhận lời, đồng ý sẽ trợ giúp Tạ Tri Ân gia trì kinh mạch. Nhưng có thể thành công đột phá lên tiên thiên cảnh giới hay không là phải dựa vào nỗ lực bản thân của lão. Nếu lúc này lão không có lòng tự tin, như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng tới sự thành công khi đột phá.
Mà Hạ Nhất Minh sau khi gia trì kinh mạch sợ rằng cũng không có kiên nhẫn làm chuyện như vậy lần hai.
Cho nên đối với Tạ gia lúc này mày nói, cơ hội kỳ thực chỉ tới một lần mà thôi.
Tạ Noãn Hàng thân là đại đương gia, lão đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của tiên thiên cường giả đối với gia tộc. Lúc này sắc mặt khẽ đổi, trấn an nói:
- Thúc công. Người tu luyện Hỏa, Mộc song hệ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh. Nếu ngay cả người cũng không thể thành công, thử hỏi trên thế gian này ai có thể thành công được.
Tạ Tri Ân ánh mắt kinh ngạc nhìn Tạ Hoãn Hàng, sau đó lão bật cười, nói:
- Noãn Hàng. Ngươi yên tâm đi. Lão phu biết chuyện này không phải chỉ là chuyện bản thân, cho nên sẽ tuyệt đối dốc hết sức...
Lão dừng lại một chút, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có:
- Đến chết mới thôi.
Tạ Noãn Hàng trong lòng thầm run lên, biết rằng lão nhân gia đã hạ quyết tâm rồi.
Lúc này đột phá tiên thiên cảnh giới, nếu thành công thì tốt, nếu không thành công cho dù kinh mạch Tạ Tri Ân sẽ đứt đoạn cũng sẽ không ngừng lại.
Đi vào tử lộ cầu sinh, quyết tâm này không phải ai cũng có thể làm được. Chẳng qua, đối với tuổi tác của Tạ Tri Ân mà nói, chỉ sợ đây là phương thức tốt nhất rồi.
Tạ Noãn Hàng im lặng, rốt cuộc cũng không có nói thêm gì nữa. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía cổng thành.
Trong nội viện, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đang trong phòng luyện công.
Sau khi Viên Lễ Huân bị thương, Hạ Nhất Minh trừ khi nàng dùng thuốc, toàn bộ thời gian còn lại đều đốc thúc nàng tu luyện Thủy hệ công pháp.
Theo ý tứ của Hạ Nhất Minh, có thể luyện chế được Trú Nhan đan hay không còn chưa nắm chắc. Nhưng nếu muốn trợ giúp Viên Lễ Huân đạt tới tiên thiên cảnh giới hoàn toàn nằm trong tầm tay hắn.
Bất quá điều kiện tiên quyết chính là Viên Lễ Huân phải tu luyện nội kình đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Vì mục tiêu này, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ kim đan. Sau khi thương thế của Viên Lễ Huân hồi phục một chút, hắn liền cho nàng sử dụng Tinh lực kim đan, cùng hỗ trợ luyện hóa toàn bộ dược lực.
Tinh lực kim đan đối với cao thủ đã đạt tới thập tầng mà nói hiệu quả không còn quá lớn. Nhưng nếu dùng cho Viên Lễ Huân mới đạt thất tầng hiệu quả lại vượt xa tưởng tượng.
Được dược lực của khỏa kim đan này kích thích, Viên Lễ Huân nội kình tăng lên nhanh chóng.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu rõ, vì sao lúc đầu cùng Dược đạo nhân gặp mặt, lão nhân gia lại chú ý việc mình có hay không phục dụng kim đan để tấn giai.
Bởi vì đối với Hoành Sơn nhất mạch đã truyền thừa hơn ba ngàn năm, muốn nhanh chóng bồi dưỡng ra một cao thủ như vậy dường như cũng không phải là việc khó khăn.
Chỉ bất quá bồi dưỡng ra một vị cao thủ như vậy, bởi vì trên con đường tu luyện đều gặp thuận lợi, không có bị cản trở nhiều. Nên khi tấn giai tiên thiên khó khăn gặp phải lại hơn xa so với người tự lực tu luyện đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì hoàn toàn khác. Hắn đã quyết định, tận lực làm cho Viên Lễ Huân đạt tới thập tầng đỉnh phong. Sau đó dưới bạch thạch sẽ cho nàng sử dụng Tiên thiên kim đan.
Bạch thạch kia vô cùng kỳ lạ. Mặc dù đối với tốc độ hấp thu tiên thiên chân khí không có đề cao nhưng đối với việc hồi phục tinh lực cùng chân khí lại có tác dụng không thể tưởng tượng. Trừ lần đó ra, nếu ngồi dưới Bạch Thạch khó khăn khi đột phá cực hạn bích chướng cũng sẽ vơi đi rất nhiều.
Mặc dù không có khoa trương như bản thân Hạ Nhất Minh, nhưng dưới tình huống đột phá cực hạn, đánh sâu vào tiên thiên cảng giới sự khác biệt càng thêm rõ ràng hơn.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đã hoàn thành luyện công. Khi hắn tân giai nhất đường thiên thì không chỉ chân khí trong các khiếu huyệt ngưng kết thành một đường. Mà hơn nữa chân khí này đã từ từ ngưng kết lại giống như một nắm tay, càng ngày càng lớn thêm.
Mà khi nắm tay này đạt tới một mức độ nhất định mới có phát ra uy lực tối cường.
Bất quá điều làm Hạ Nhất Minh quan tâm lúc này chính là Viên Lễ Huân đang ngồi bên cạnh.
Cô gái này toàn bộ thể xác và tinh thần đã chìm trong tu luyện. So với trước đây, thái độ của nàng cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, rõ ràng là so với trước đây sự cố gắng còn tăng lên vài lần.
Nhìn thấy bộ dạng của Viên Lễ Huân lúc này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cười khổ không thôi.
Trước đây nàng tu luyện mặc dù là theo lời của hắn, nhưng cũng chỉ cho có mà thôi. Bởi vì nàng tuyệt đối không thể tin được ngày nào đó sẽ đột phá tiên thiên. Bởi vậy tốc độ tu luyện của nàng lúc đó đối với nàng mà nói đã vô cùng thỏa mãn.
Nhưng sau khi trên mặt bị thương, hơn nữa biết được trở thành tiên thiên cường giả mới có thể quán nhập thiên địa chân khí, đem vết sẹo xóa đi, nàng đối với tu luyện vô cùng để tâm.
Cho dù là khi Hạ Nhất Minh không chú ý, Viên Lễ Huân cũng sẽ chủ động tiến hành tu luyện. Muốn đem toàn bộ dược lực của Tinh lực kim đan trong cơ thể tận lực phát huy.
Cùng một người mà biến hóa khác biệt như vậy quả là làm kẻ khác trợn mắt cứng lưỡi khó có thể tin được.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được. Thì ra mỗi người đều có điểm yếu, nếu nắm được điểm này, như vậy không cần thúc giục bọn họ cũng sẽ như trâu bò chủ động cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng nhiên hai tai Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn đã nghe từ ngoài biệt viện một âm thanh rất nhỏ. Sau khi nghe được Hạ Nhất Minh biết được đó là Tạ Minh Kim đang dùng âm thanh rất nhỏ nói chuyện với hai gã nô bộc.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, vẫn như trước quan sát Viên Lễ Huân đang không ngừng cố gắng. Hai chân kẽ động, vô thanh vô tức đã rời khỏi nơi này.
Sau vài cái nhấc mình, Hạ Nhất Minh đã đột ngột hiện ra trước mắt những người này.
Hai nô bộc đang làm bộ dạng khó khăn không biết là Hạ Nhất Minh đã biết hết chuyện. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã nói qua, khi hắn tu luyện không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy. Nhưng Tạ Minh Kim thì khác, ít nhất Tạ Minh Kim cũng không có bất hòa, hay sợ sệt không dám nhìn khi Hạ Nhất Minh đạt tới trình độ này.
Đột nhiên những người này thấy mắt hoa lên, sau đó đã thấy Hạ Nhất Minh xuất hiện. Bọn họ không khỏi vui mừng, bởi nếu chủ nhân đã xuất hiện thì việc còn lại bọn họ cũng không cần quản tới nữa.
Hạ Nhất Minh gật dầu nhìn Tạ Minh Kim. Hai người tiến vào vài bước, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Tạ lão nhân gia đã tới?
Tạ Minh Kim đã biết Hạ Nhất Minh có kỳ công Thuận Phong Nhĩ, cho nên đối với việc hắn biết ý đồ của mình tới đây cũng không lấy gì làm kỳ lạ. Tạ Minh Kim khẽ gật đầu nói:
- Đại ca. Người nhà của đệ nói, Thúc công cùng Đạ bá, phụ thân bọn họ đã tới cửa thành Bắc nhưng lại bị cự tuyệt không thể tiến vào.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Bá phụ bọn họ cũng tới? Vấn đề nhỏ như vậy cũng phải huy động nhiều người vậy sao?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, cười nói:
- Minh Kim. Theo ta nghênh đón bá phụ bọn họ đi.
Tạ Minh Kim mờ mịt gật đầu. Hắn biết Hạ Nhất Minh đồng ý gọi một tiếng " bá phụ", còn nguyện ý dùng xe ngựa xa hoa ra nghênh đón bọn người phụ thân, hoàn toàn là vì nể mặt hắn. Điểm này thực sự làm Tạ Minh Kim cảm động, thời khắc này, hắn đối với Hạ Nhất Minh có thêm một niềm cảm kích khôn tả.
Nhưng Tạ gia toàn lực hành động, trong mắt Hạ Nhất Minh chỉ là "vấn đề nhỏ mà huy động nhiều người" khiến Tạ Minh Kim cảm nhận được, Hạ Nhất Minh cùng hắn chênh lệch tới mức độ nào.
Trước mặt Hạ Nhất Minh, Tạ Minh Kim hắn dường như nhỏ bé hẳn.
Bất quá, Tạ Minh Kim tự giễu. Trong mắt cường giả nhất đường thiên, bách tán thiên cường giả bình thường, đặc biệt là thập tầng đỉnh phong cao thủ chỉ sợ cũng không tính là gì.
Hai người sánh vai mà đi, chỉ chốc lát đã rời khỏi quán khu.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng đã đón bọn họ. Hai tên xa phu trên xe ngựa dĩ nhiên là cao thủ cửu tầng nội kình. Bọn chúng vẻ mặt cười nịnh nhìn Hạ Nhất Minh , cầu khẩn nói:
- Hạ đại sư. Xin mời ngài lên xe. Bất cứ ngài muốn tới đâu chúng tôi xin dốc toàn lực chạy tới.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày. Hán biết đây là hậu quả của việc hắn đại náo quán khu của Đồ Phiên quốc.
Lúc này chỉ sợ tất cả mọi người đều biết kết quả của việc Hạ Nhất Minh hắn cùng Bộ Hãnh Thông. Bởi vậy chỉ cần hắn đi ra ngoài, nhất thời sẽ có có người theo sát. Bọn họ cũng không phải sợ có người bị thương mà sợ có người đui mù không biết chọc vào sát tinh này thôi.
Sắc mặt có chút trầm xuống, nhưng khi chứng kiến ánh mắt sợ hãi của hai người này, Hạ Nhất Minh lắc đầu bước lên xe ngựa.
Hai người này cũng là nghe lệnh làm việc, bản thân mình cần gì phải làm khó bọn họ.
Hai gã xa phu trong mắt cũng lộ ra vẻ cảm kích, một người nhẹ giọng dò hỏi:
- Minh Kim huynh đệ. Hạ đại sư muốn tới nơi nào vậy?
Tạ Minh Kim trong lòng thầm than. Đi theo Hạ đại ca thật là tốt, ngay cả cửu tầng nội kình cao thủ cũng phải xuống nước như vậy.
Tạ Minh Kim ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cổng thành Bắc, nhanh lên một chút.
Hai người nọ biến sắc. Nếu Tạ Minh Kim nói rằng nhanh một chút, như vậy bọn họ tuyệt đối không dám chần chừ.
Một người rút trên xe ngựa ra một ngọn cờ lớn, huy động vài cái trên không trung. Người còn lại trong miệng hét vang một tiếng, cánh tay không động mà chỉ bằng lực cổ tay đã đem chiếc roi lớn đánh xuống.
Bốn thớt ngựa lập tức cất vó chạy nhanh tiến về phía cổng thành Bắc không chút kiêng nể.
Bọn họ vội vàng chạy giữa đường lớn vốn cũng không phải nơi người bình thường có thể đi lại.
Một người không ngừng huy động ngọn cờ lớn, bất luận người nào nhìn thấy cũng lập tức tránh xa. Ngay cả đám thường ngày ăn chơi trác táng, coi trời bằng vung cũng ngoan ngoãn tránh sang bên cạnh.
Có bài học của Bộ Hãnh Thông đi trước, phàm là người có tư cách đi giữa đường lớn đều có đã một cảnh cáo nghiêm khắc. Trong khoảng thời gian này, cho dù là đệ tử hoàng thất cũng không dám nghênh ngang đi giữa đường lớn.
Mà có thể không kiêng kỵ nơi nào, phóng như bay giữa đường lớn đưa mắt nhìn cả Khai Vanh thủ đô chỉ sợ cũng chỉ có một người.
Lúc này tất cả những ánh mắt nhìn cỗ xe đang chạy trên đường đều mang theo một tia phức tạp. Mặc dù đa số chủ nhân của những ánh mắt này đều là sứ giả của một trong tam đại cường quốc Đồ Phiên quốc nhưng không ai dám lộ ra ý định trả thù.
Xe ngựa phóng nhanh qua vô số ngã tư đừng, cổng thành Bắc đã thấp thoáng phía xa xa.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cười nói:
- Minh Kim. Bá phụ bọn họ đang bị chặn ở cổng thành, ngươi tới nghênh đón họ vào đi.
Tạ Minh Kim ngẩn ra, sau đó hưng phấn kéo rèm xe, đi ra ngoài nói:
- Hai vị đại ca. Đám người gia phụ ta đang bị vệ binh quý quốc chặn lại ở cổng thành. Xin hai vị giải quyết phiền toái này dùm ta một chút.
Hai gã xa phu mỉm cười đáp ứng. Bọn họ đến giờ mới biết, thì ra Hạ đại sư tự mình đi ra là do nghênh đón đám người Tạ gia. Xem ra Hạ đại sư không chỉ có quan hệ tốt đẹp với Tạ Minh Kim hơn nữa đối với Tạ gia ở Hỏa Ô quốc cũng thế.
Trong thoáng chốc, địa vị của Hỏa Ô Tạ gia trong lòng họ đã cao lên không ít.
Tại cổng thành lúc này, đám người Tạ Noãn Hàng vẻ mặt đầy bất mãn.
Bọn họ sau khi tới được cổng thành này, cũng không thể thuận lợi tiến vào mà bị thủ vệ xông tới ngăn cản.
Các vệ binh này mặc dù rồng rắn lẫn lộn, nhưng cũng không thiếu người có nhãn lực cao minh. Liếc mắt một cái đã nhận ra đội nhân mã mạnh mẽ này, hơn nữa xem trang phục của bọn họ cũng không phải là người của Khai Vanh quốc mà là trang phục của các thế gia ở tiểu quốc.
Bởi vậy bọn họ lập tức ngăn cản đám người Tạ Noãn Hàng lại. Bất luận Tạ Noãn Hàng nhỏ giọng nhờ vả, hay xuất ra ngân lượng hối lộ những người này đều hờ hững, muốn đám người Tạ Noãn Hàng cử người thông báo cho người trong thành đảm bảo mới có thể đi vào. Trước lúc đó thì chỉ có thể chờ tại chỗ.
Đám người Tạ Noãn Hàng tại Hỏa Ô quốc hô phong hoán vũ làm gì đã phải chịu loại đãi ngộ như vậy. Nhưng nơi này dù sao cũng là thủ đô của Khai Vanh quốc. Không nói đến cao thủ tụ tập, coi như Đại sư đường một vị đại sư tùy tiện ra tay cũng đưa mười bảy, mười tám người bọn họ biến mất.
Lúc này đây, bọn họ ngoại trừ việc phái người vào thành thông báo cho Tạ Minh Kim ra cũng chỉ có thể đứng bên ngoài, không dám vọng động.
Chỉ là trong lòng bọn họ càng thêm phẫn nộ hơn bởi đám vệ binh này cũng không phải hùng mạnh mà chỉ là tâm lý có chút mạnh hơn mà thôi.
Cũng chỉ có thủ vệ tại thủ đô của tam đại cường quốc mới có thể có tâm lý tự tin như vậy. Đối mặt với ba vị thập tầng nội kình cao thủ mà cũng có thể kiên trì như vậy.
Bọn họ trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ giống nhau. Khi nào binh đinh của Hỏa Ô quốc gặp cường giả các quốc gia khác mà cũng tự tin như vậy, lúc đó Hỏa Ô quốc mới chính thức hùng mạnh.
Nhưng ngay khi bọn họ đang cảm khái không ngớt thì Tạ Minh Kim đã xuất hiện phía trong cổng thành. Bên người hắn lúc nay có một vị trung niên hán tử trang phục có chút đặc biệt.
Khi thủ vệ cổng thành nhìn thấy trang phục trên người hán tử này, nhất thời cung kính hành lễ. Xem ra bọn họ đối với người kia so với phụ thân còn cung kính hơn vài lần.
Người này ánh mắt đảo qua, không cần mở miệng cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Tạ Noãn Hàng không có nửa điểm yếu thế trước mặt thủ vệ cổng thành nhưng căn bản cũng không dám nhìn thẳng hắn.
- Thả người...
Chỉ ngắn ngủi hai chữ mà thôi cổng thành đã lập tức mở ra, tùy ý để người ra vào.
Đám người Tạ Noãn Hành sau khi thấy được bộ dạng của những thủ vệ này trong lòng cảm thán không thôi.
Tạ Minh Kim tiến lên từng bước nói:
- Thái thúc công, Đại bá, phụ thân, đã để mọi người đợi lâu.
Đám người Tạ Tri Ân lần lượt gật đầu. Tạ Noãn Ý bước tới kéo con mình lại, nhỏ giọng hỏi:
- Minh Kim. Vị tiên sinh này là ai vậy?
Có thể khiến thủ vệ không dám nói một lời đã cho người lạ vào thành, khẳng định không thể là người không có thân phận.
Tạ Minh Kim liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng nói:
- Vị đại ca này đến từ Đại sư đường.
Mọi người nhất thời đều nghiêm túc hẳn lên.
Trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc, có ai không biết Khai Vanh Đại Sư đường uy danh hiển hách.
Tạ Noãn Hàng vội vàng chắp tay, nói:
- Thì ra cao nhân của Đại sư đường. Tạ mỗ thất lễ rồi.
Người nọ vội vàng lui về sau từng bước, nói:
- Tạ tiên sinh khách khí. Tại hạ bất quá chỉ là một gã xa phu nho nhỏ tại Đại sư đường thôi. Không thể nhận lễ của ngài.
Đám người Tạ gia nhất thời hít vào một ngụm lãnh khí. Một xa phu mà đã có được thực lực cửu tầng nội kình, Đại sư đường này quả thực là ngọa hồ tàng long, thật không thể tin được.
Đám người nhanh chóng tiến vào thành, khi đi qua một con phố bỗng nghe tiếng cười nói sang sảng:
- Tạ lão gia tử, Tạ đại bá, Tạ nhị bá, đã lâu không gặp.
Đám người Tạ gia ban đầu cả kinh, có nhiều người không tin vào mắt mình đưa tay lên dụi dụi. Đến khi họ xác định được thân phận người này mới hết sức vui mừng.
Tạ Noãn Hàng bước tới, hành lễ thật sâu, nói:
- Hạ đại sư. Phiền ngài ra đón. Tạ gia hổ thẹn không dám nhận...
Đám người phía sau lão, kể cả Tạ Tri Ân cùng Tạ Minh Kim cũng đều cúi người thật sâu. Lúc này trong lòng bọn họ đã kích động tới cực độ.
Bởi vì bọn họ rõ ràng một điều. Từ nay về sau, danh vọng của Hỏa Ô Tạ gia sẽ cao thêm một tầng, tương lại huy hoàng lại càng có thể nắm trong tầm tay.