Những thớt ngựa này có thể được coi là thượng phẩm tại Tây Bắc. Bốn chân nhỏ, trên móng có chút lông mao, bờm thưa thớt, động tác nhanh nhẹn, cùng với những thớt mã trọng binh hoàn toàn khác biệt.
Những thớt ngựa Khố Hạ dưới sự thúc giục của những kỵ sĩ, khi tăng tốc khí thế hoàn toàn có thể đem dũng khí ban đầu của mọi người phá vỡ.
Mọi người đứng trước vòng xe ngựa của thương đội lúc này sắc mặt đại biến, nhưng họ biết, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Trên bình nguyên này, bọn họ dù có cỡi ngựa căn bản cũng không có khả năng trốn khỏi sự truy đuổi của những thớt khoái mã kia.
- Giết, giết một người là hòa vốn, giết hai người là có lời...
Hai tròng mắt đỏ au, Từ Tô quát lên một tiếng. Thân thể hắn như chạy nước rút, chuẩn bị đánh sâu vào đám mã tặc đang tấn công.
Các hán tử sau lưng Tử Tô, cho dù sợ hãi, hai chân phát rung, nhưng ngay cả tiểu nam hài đang đỡ lão đầu bếp, hay hán tử dữ tợn miệng đầy máu tươi, đều nghiêng thân mình, binh khí hướng về phía trước.
Bọn họ biết, cho dù là trốn sau xe ngựa, tuyệt đối cũng không thể tránh khỏi bị mã tặc đuổi giết, không bằng liều mạng thôi...
Nhưng ngay lúc này, trong tai bọn họ truyền tới một tiếng cười đầy sảng khoái.
Tiếng cười này không ngờ phát ra từ miệng vị khách nhân trẻ tuổi.
Khi mã tặc tới đây, đám người trong thương đội còn tưởng hắn là nội ứng. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh đi đầu bước ra khỏi vòng xe ngựa, bọn họ lập tức xóa tan nghi ngờ, đồng thời đối với người trẻ tuổi này không khỏi khâm phục vạn phần.
Nhưng lúc này nghe Hạ Nhất Minh cười dài, mọi người đồng thời ngẩn ra, trong lòng duy nhất xuất hiện ý nghĩ, chẳng lẽ người này bị dọa phát điên rồi sao...
Tốc độ mã tặc rất nhanh, một trăm thước chỉ vài hô hấp là tới.
Thủ lĩnh mã tặc, gầm lên một tiếng, tay cầm loan đao giơ cao, trên không trung để lại một tàn ảnh.
Khi thấy được đao ảnh này phàng phất trong không gian, tất cả mọi người ngay cả Từ Tô trong lòng không khỏi run lên.
Người này không ngờ lại là cao thủ thập tầng đỉnh phong.
Đến tận lúc này, cho dù là trái tim của ai cũng không khỏi phát lạnh.
Bọn họ dường như từ trên gã thủ lĩnh mã tặc này thấy được sự đối lập của quốc lực hai nước.
Thiên La quốc có được bốn quận, trong vùng xung quanh cũng được coi là số một số hai. Chỉ cần một vị bát tầng nội kình cao thủ đi đâu cũng được mọi người tôn kính.
Nhưng hàng xóm của bọn họ, Khai Vanh quốc vậy mà có thể xuất ra một cao thủ thập tầng đỉnh phong. Thiên La quốc từ đầu đến cuối cơ bản không có cơ hội phản kháng.
Ánh đao lóe lên, nháy mắt bổ tới trên người Hạ Nhất Minh.
Nhưng giờ phút này mọi người hai mắt trợn tròn.
Bọn họ há miệng cứng lưỡi, sự việc xảy ra lúc này giống như một bức tranh đẹp nhất thế gian in sâu vào tâm trí bọn họ. Ngay cả mười năm sau khi kể cho con cháu họ nghe chuyện lúc này, bọn họ cũng cảm thấy như vừa trải qua.
Hạ Nhất Minh duỗi tay ra, không nhanh không chậm, giống như bình thường đưa tay ra.
Đao ảnh kia bỗng nhiên biến mất. Một đao sắc bén không ngờ biến mất...Mũi đao không ngờ dính chặt trên ba đầu ngón tay của Hạ Nhất Minh.
Thời gian lúc này phảng phất như dừng lại.
Hai bên, cho dù là dịch hay ta, dường như lúc này cũng ngừng hô hấp. Bọn họ miệng mở rộng đủ nuốt cả một con cá, ngoài trái tim đập mãnh liệt, phảng phất như không còn âm thanh nào khác.
Chưa có ai dũng cảm tin tưởng vào hai mắt mình, bọn họ còn tưởng rằng bản thân vì chịu áp lực quá lớn mà sinh ra ảo giác.
Thủ lĩnh mã tặc đôi mắt trợn lên, trong lòng xuất hiện sự kinh hãi không nói thành lời.
Người khác có lẽ không biết, lẽ nào gã cũng không hay. Từ trên bàn tay kia truyền tới một lực lượng giống như kim cương, khiến gã không thể nắm bắt.
Khố Hạ tuấn mã điên cuồng phóng thẳng vào Hạ Nhất Minh.
Nhưng gã thủ lĩnh mã tặc thập tầng đỉnh phong kia lúc này hồn phách vốn đã trên mây. Gã thấy được rõ ràng trên mặt Hạ Nhất Minh nét tươi cười trào phúng.
Gã cuối cùng cũng có ý nghĩ trong đầu. Rốt cuộc là mình gặp phải ai đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng đã truyền tới gã thủ lĩnh.
Cỗ lực lượng này nháy mắt truyền tới tràn ngập từng tế bào trên thân thể gã.
Sau đó thân thể gã như một quả bóng bị bắn ngược về sau.
Khi thân thể gã bay đi, thớt ngựa bên dưới cũng lập tức bị đẩy ngã.
Thân thể nó mặc dù đụng mạnh vào Hạ Nhất Minh, nhưng điều kỳ quái là nó dường như không phải đụng vào một người bình thường mà như đụng vào thành đồng vách sắt.
Một cỗ lực cường đại phản chấn khiến gân cốt nó đứt đoạn, nằm bệt dưới đất không bò dậy nổi.
Bọn mã tặc hình thành mũi nhọn tấn công, mà đỉnh mũi nhọn không nghi ngờ chính là vị thủ lĩnh thập tầng đỉnh phong kia.
Thân thể gã sau khi bắn ngực về sau liền giống như một thiết chùy thật lớn đánh bay đám mã tặc phía sau gã.
Sau đó thân thể gã thất khiếu chảy máu, phát ra tiếng nổ ầm vang. Cũng bởi vì cơ thể không thể chịu nổi cỗ chân khí cường đại kia mà hoàn toàn bạo liệt.
Thịt xương bạo liệt như thùng thuốc nổ bao phủ bốn phương tám hướng.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên từ hơn trăm tên mã tặc còn lại. Mỗi gã trên người lúc này đều chi chít hơn mười vết thương lớn nhỏ.
Áo giáp trên thân thể bọn chúng cơ bản không thể ngăn cản sức công phá này.
Đầy trời mưa máu khiến bọn chúng không thể giải thích được lực lượng nào có thể xuyên qua áo giáp của chúng, đánh sâu vào thân thể, đánh sâu vào hảo mã phía dưới.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế hung hăng thiên quân vạn mã đã hoàn toàn triệt vong.
Càng làm kẻ khác khó tin hơn, một mảnh mưa máu không có bắn tới phía sau Hạ Nhất Minh.
Dường như trước mặt Hạ Nhất Minh là một bức tường vô hình, đem tất cả những gì trong không gian chặn lại.
Đám người Từ Tô trợn mắt há mồm, nhìn về nơi này. Trong mắt bọn họ có chút ngây dại, giờ phút này họ thừ ra như kẻ ngốc.
Ngay cả bọn họ cũng tưởng rằng phen này phải chết không ngờ phát sinh chuyện nghịch thiên như vậy.
Trong mắt bọn họ, không ai bì được với đám kỵ binh tới từ Khai Vanh quốc này, hơn trăm kỵ binh tinh nhuệ, thậm chí trong đó còn có cả một vị hậu thiên thập tầng đỉnh phong.
Lực lượng cường đại này không người trước mắt người trẻ tuổi kia không ngờ giống như hổ giấy, không chịu nổi một kích.
Đám kỵ binh phía sau thét lên một tiếng kinh hãi, bọn chúng liều mạng kìm cương ngựa.
Kỹ thuật cỡi ngựa của bọn họ quả thực đã tới đỉnh cao, Khố Hạ tuấn mã cũng trải qua vố số huấn luyện cùng thực chiến, ngay cả tình huống đột ngột phát sinh như vậy cũng miễn cưỡng dừng lại giữa đường.
Nhưng ngay khi bọn chúng dừng lại, trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn lộ ra vẻ bình thản, khiến đám kỵ sĩ còn lại như gặp phải ác ma.
Thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên biến mất tại chỗ, nhưng hơn trăm người không ai có thể biết hắn làm sao biến mất.
Một giây sau Hạ Nhất Minh đã đột ngột hiện ra giữa đám kỵ sĩ kia.
Trong mắt mọi người lúc này như thấy một đoàn vân vụ.
Một đoàn vân vụ trên nhanh chóng lấy Hạ Nhất Minh làm trung tâm tràn ra bốn phía. Gần như trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đám kỵ sĩ còn lại kia.
Trong vân vụ truyền tới từng âm thanh kêu gào thảm thiết, đánh thức cả đám người thương đội đang ngây ngốc.
Bọn họ lắc lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ chứng kiến một màn kia.
Mặc dù một giây trước Hạ Nhất Minh ra tay cứu họ, nhưng trong mắt bọn họ lúc này Hạ Nhất Minh so với ác quỷ trong truyền thuyết cũng không khác nhau là mấy.
Đột nhiên vân vụ tiêu tan.
Bọn họ kinh hoàng thấy được hơn trăm kỵ sĩ còn lại đã nằm thành từng đống trên mặt đất.
Không có cảnh tượng mưa máu đầy trời, xung quanh cũng không có dấu vết giao đấu mãnh liệt. Trừ vài tiếng ngựa hí ra cũng không có chút nào khác thường cả.
Những kỵ sĩ này cùng Khố Hạ tuấn mã của mình chỉ như ngủ thiếp đi, bất quá bọn họ không chỉ ngủ hơn nữa còn ngủ vĩnh viễn.
Tất cả phảng phất như một giấc mộng, mà bọn người Từ Tô vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng đó.
Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra, khi bọn họ chứng kiến chuyện này thì tất cả đã kết thúc. Trên mặt bọn họ ngoại trừ ngây ngốc cũng không tìm được bất cứ biểu hiện nào khác.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, thân thể trên không khẽ điểm, một người trên mặt đất bỗng bật dậy.
Vừa rồi dưới chân khí áp chế của Hạ Nhất Minh người này toàn thân không chút khí lực. Khi Hạ Nhất Minh đưa chân khí vào thân thể hắn, lúc này hắn mới hoảng sợ bật dậy.
Ánh mắt đảo qua, một trời mưa máu bao trùm, một bên hoảng sợ, một bên yên tĩnh, khiến trái tim kẻ khác phát lạnh.
Loại cảm giác đối lập tới cực điểm này, cho dù là người có ý chí kiến định nhất cũng không thể thừa nhận được.
- Ma quỷ..ngươi là ma quỷ..
Tên kỵ sĩ còn lại miệng mở rộng, hai mắt trắng dã bởi sợ hãi quá độ mà lồi ra, giống như mắt cá, vừa dị thường vừa tức cười.
- Ma quỷ?
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười. Ánh mắt hắn đảo qua hết thảy, ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, như vị thần trên cao đang quan sát con kiến hôi trên mặt đất.
- Đầu lĩnh của ngươi không phải muốn đem ta " Ngũ mã phân thây" sao? Ta bất quá chỉ là hoàn lễ một chút thôi mà.
Trên kỵ sĩ này tu vi cũng đã đạt tới bát tầng đỉnh phong, trong hơn hai trăm kỵ sĩ cũng chỉ thấp hơn thủ lĩnh mà thôi. Nhưng lúc này trước mặt Hạ Nhất Minh hắn không có nửa điểm phong độ cao thủ. Thân thể hắn run lên từng cơn, thậm chí so với lão đầu bếp kia còn run rẩy hơn nhiều.
Trong mắt hắn ngoài sợ hãi ra chỉ là sợ hãi, ý chí kiên định đã bị cái chết thảm của đồng bọn làm tiêu biến.
Hạ Nhất Minh mỉm cười giống như cơ bản chưa từng phát sinh chuyện gì, nói:
- Có biết vì sao ta không giết người không?
Người nọ mở miệng nhưng trong họng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ có hàm trên va lập cập vào hàm dưới, đương nhiên là bị hù dọa vỡ mật, ngay cả nói cũng không nói được nữa rồi.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khinh thường liếc qua, ánh mắt hắn lúc này cũng giống đám kỵ sĩ lúc trước nhìn đám người Từ Tô.
- Trở về nói với chủ nhân của các người, nơi này...là quốc gia của ta.
Âm thanh Hạ Nhất Minh dần cao vút lên như lôi động cửu thiên, trong lòng mọi người ở đó ầm vang:
- Từ hôm nay, các thế lực của Khai Vanh quốc không được bước qua biên giới nửa bước, nếu không ta sẽ huyết tẩy Đại sư đường Khai Vanh quốc.
Âm thanh như chuông vang lên, khiến mặt đất dậy sóng, đánh thẳng vào tâm chí mọi người ở đây.
Đám người Từ Tô lúc này mới trong mộng bừng tỉnh, bọn họ kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh giống như lần đầu gặp được một người như vậy.
Gã kỵ sĩ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã giết chết toàn bộ đồng bọn của gã, khiến gã mơ hồ đoán được người này hẳn chính là vụ tiên thiên cường giả trong truyền thuyết kia.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh nói ra điều trên, hàm răng gã không khỏi tiếp tục " tấu nhạc". Bởi vì hắn đã bị dọa ngây người, thậm chí vượt qua sợ hãi mà Hạ Nhất Minh mới vừa gây ra.
- Ngươi, ngươi là ai?
Gã hơi giật mình hỏi. Dường như còn hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.
Hạ Nhất Minh hai hàng lông mày nhướng lên. Âm thanh của hắn cứ thế vang vọng khắp bình nguyên, như truyền tới cả núi non Tây Bắc...
- Thiên La ... Hạ Nhất Minh.
- Đại ca. Chúng ta bây giờ phải làm sao?
Bên người Từ Tô lần nữa tề tụ một đám người. Những người này hết thảy đều lựa chọn cùng hắn sánh vai tác chiến, đồng sinh cộng tử.
Nhìn Hạ Nhất Minh từ xa, Từ Tô khuôn mặt đỏ bừng kích động.
Từ khi hắn sinh ra tới giờ, đối mặt với đám người Khai Vanh quốc trong lòng luôn có cảm giác tự ti.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh tuyên cáo, âm thanh vang vọng khắp nơi, trong lòng Từ Tô giống như một trời kích động.
Từ Tô ánh mắt liếc nhìn hết thảy huynh đệ, những người này đều là thành viên của thương đội, cũng là ngày thường đi trên con đường này buôn bán cùng thương nhân Khai Vanh quốc.
Giờ phút này trên mặt họ đồng dạng vô cùng kích động mà đỏ bừng lên.
Từ Tô hít vào một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu tràn đầy tự tin. Giờ phút này, hắn bởi vì chính mình là con dân Thiên La quốc mà tự hào.
Khi ánh mắt Từ Tô quan sát sự đối lập tại đương trường đã không còn chút nào sợ hãi mà tràn ngập khoái ý không nói nên lời.
Khai Vanh quốc, quốc gia này đã cưỡi lên đầu bọn họ gần ngàn năm nay.
Giờ phút này, hình tượng cao lớn đó đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Từ Tô, hắn muốn cho bất cứ ai biết rằng..
Hắn... Là một người Thiên La quốc.
- Đại ca..
Vô số âm thanh kích động vang lên gọi Từ Tô bừng tỉnh. Trên mặt hắn lúc này hiện ra vẻ kiên nghị, nói:
- Các huynh đệ. Chúng ta sẽ đem sự việc đêm nay với tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp cả nước. Không, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Tây Bắc.
Hai mắt Từ Tô như phát sáng chói lọi, âm thanh run rẩy khàn khàn:
- Ta là một người Thiên La quốc.
Ba ngày sau, từ Khai Vanh thủ đô nhanh chóng truyền tới Thái A huyện một lệnh khẩn.
Vô số mã tặc tinh anh, vô số kỵ sĩ ngụy trang làm mã tặc,...tất cả đều nhận được một mệnh lệnh giống nhau. Bất luận là ai cũng không thể chọn lựa.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tất cả phải vượt qua biên giới giữa Thiên La quốc cùng Khai Vanh quốc, lấy tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi quốc gia này.
Mặc dù những người này không khỏi có ý kiến bất đồng, nhưng bọn họ nếu đã lựa chọn ở lại như vậy tuyệt đối không cùng Khai Vanh quốc phát sinh bất cứ liên lạc nào khác.
Cùng lúc đó Nhị hoàng tử của Khai Vanh quốc bị phong làm Thân vương, trong vòng một tháng phải rời xa thủ đô tới đất lĩnh phong.
Nếu có một chút đầu óc chính trị, ai cũng có thể hiểu được. Từ nay về sau, vương tử điện hạ này đã mất đi tư cách tranh đoạt ngôi báu.
Đối với phương thức gần như lưu vong mà rời đi, đối với vương tử điện hạ không ai còn chút hứng thú. Mà hắn cũng giống như dự đoán của mọi người, từ nay về sau cũng biến mất luôn trong lịch sử Khai Vanh quốc, không còn bất cứ cơ hội nào xuất hiện.
Dường như tâm trí tương thông, ngay khi đám người từ Khai Vanh quốc rút khỏi Thái A huyện, Lâm gia Lâm Lang quận phái ra đông đảo hạ nhân cùng thực khách phối hợp với quân đội Thiên La quốc đang canh giữ nơi này tiến hành truy quét mã tặc trên quy mô lớn.
Chỉ ngắn ngủi vài tháng, từng đoàn mã tặc chạy có cờ, là tình hình hỗn loạn hơn trăm năm nay của Thiên La quốc đã ổn định trở lại.
Lúc này đám người thoái ly quan hệ với Khai Vanh quốc vẫn ở lại trong Thiên La quốc, bị đả kích trầm trọng, ảnh truy nã bọn chúng dán khắp hang cùng ngõ hẻm trong Thiên La quốc.
Những người này muốn trở về Khai Vanh quốc lẩn trốn, nhưng bọn chúng đau khổ nhận ra rằng, cũng chỉ có thể lẩn trốn mà thôi, từ nay không thể xuất hiện nữa...
Từ đó về sau những huyền thành tiếp giáp với Khai Vanh quốc cũng kết thúc hành trăm năm đau khổ.
Phạm vi thế lực cũ của Khai Vanh quốc tại Tây Bắc trong khoảng thời gian ngắn thay đổi như vũ bão, thế cục biến hóa khiến nhiều người không bắt kịp.
Mà Hạ Nhất Minh lúc này chính thức tạo ra danh vọng của mình đối với bên ngoài.
Tên của hắn không chỉ truyền trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc mà truyền khắp cả vùng Tây Bắc.
Cho dù là trong hai cường quốc còn lại, trên này cũng in sâu trong lòng mỗi người.
Thiên La...Hạ Nhất Minh!
Những thớt ngựa này có thể được coi là thượng phẩm tại Tây Bắc. Bốn chân nhỏ, trên móng có chút lông mao, bờm thưa thớt, động tác nhanh nhẹn, cùng với những thớt mã trọng binh hoàn toàn khác biệt.
Những thớt ngựa Khố Hạ dưới sự thúc giục của những kỵ sĩ, khi tăng tốc khí thế hoàn toàn có thể đem dũng khí ban đầu của mọi người phá vỡ.
Mọi người đứng trước vòng xe ngựa của thương đội lúc này sắc mặt đại biến, nhưng họ biết, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Trên bình nguyên này, bọn họ dù có cỡi ngựa căn bản cũng không có khả năng trốn khỏi sự truy đuổi của những thớt khoái mã kia.
- Giết, giết một người là hòa vốn, giết hai người là có lời...
Hai tròng mắt đỏ au, Từ Tô quát lên một tiếng. Thân thể hắn như chạy nước rút, chuẩn bị đánh sâu vào đám mã tặc đang tấn công.
Các hán tử sau lưng Tử Tô, cho dù sợ hãi, hai chân phát rung, nhưng ngay cả tiểu nam hài đang đỡ lão đầu bếp, hay hán tử dữ tợn miệng đầy máu tươi, đều nghiêng thân mình, binh khí hướng về phía trước.
Bọn họ biết, cho dù là trốn sau xe ngựa, tuyệt đối cũng không thể tránh khỏi bị mã tặc đuổi giết, không bằng liều mạng thôi...
Nhưng ngay lúc này, trong tai bọn họ truyền tới một tiếng cười đầy sảng khoái.
Tiếng cười này không ngờ phát ra từ miệng vị khách nhân trẻ tuổi.
Khi mã tặc tới đây, đám người trong thương đội còn tưởng hắn là nội ứng. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh đi đầu bước ra khỏi vòng xe ngựa, bọn họ lập tức xóa tan nghi ngờ, đồng thời đối với người trẻ tuổi này không khỏi khâm phục vạn phần.
Nhưng lúc này nghe Hạ Nhất Minh cười dài, mọi người đồng thời ngẩn ra, trong lòng duy nhất xuất hiện ý nghĩ, chẳng lẽ người này bị dọa phát điên rồi sao...
Tốc độ mã tặc rất nhanh, một trăm thước chỉ vài hô hấp là tới.
Thủ lĩnh mã tặc, gầm lên một tiếng, tay cầm loan đao giơ cao, trên không trung để lại một tàn ảnh.
Khi thấy được đao ảnh này phàng phất trong không gian, tất cả mọi người ngay cả Từ Tô trong lòng không khỏi run lên.
Người này không ngờ lại là cao thủ thập tầng đỉnh phong.
Đến tận lúc này, cho dù là trái tim của ai cũng không khỏi phát lạnh.
Bọn họ dường như từ trên gã thủ lĩnh mã tặc này thấy được sự đối lập của quốc lực hai nước.
Thiên La quốc có được bốn quận, trong vùng xung quanh cũng được coi là số một số hai. Chỉ cần một vị bát tầng nội kình cao thủ đi đâu cũng được mọi người tôn kính.
Nhưng hàng xóm của bọn họ, Khai Vanh quốc vậy mà có thể xuất ra một cao thủ thập tầng đỉnh phong. Thiên La quốc từ đầu đến cuối cơ bản không có cơ hội phản kháng.
Ánh đao lóe lên, nháy mắt bổ tới trên người Hạ Nhất Minh.
Nhưng giờ phút này mọi người hai mắt trợn tròn.
Bọn họ há miệng cứng lưỡi, sự việc xảy ra lúc này giống như một bức tranh đẹp nhất thế gian in sâu vào tâm trí bọn họ. Ngay cả mười năm sau khi kể cho con cháu họ nghe chuyện lúc này, bọn họ cũng cảm thấy như vừa trải qua.
Hạ Nhất Minh duỗi tay ra, không nhanh không chậm, giống như bình thường đưa tay ra.
Đao ảnh kia bỗng nhiên biến mất. Một đao sắc bén không ngờ biến mất...Mũi đao không ngờ dính chặt trên ba đầu ngón tay của Hạ Nhất Minh.
Thời gian lúc này phảng phất như dừng lại.
Hai bên, cho dù là dịch hay ta, dường như lúc này cũng ngừng hô hấp. Bọn họ miệng mở rộng đủ nuốt cả một con cá, ngoài trái tim đập mãnh liệt, phảng phất như không còn âm thanh nào khác.
Chưa có ai dũng cảm tin tưởng vào hai mắt mình, bọn họ còn tưởng rằng bản thân vì chịu áp lực quá lớn mà sinh ra ảo giác.
Thủ lĩnh mã tặc đôi mắt trợn lên, trong lòng xuất hiện sự kinh hãi không nói thành lời.
Người khác có lẽ không biết, lẽ nào gã cũng không hay. Từ trên bàn tay kia truyền tới một lực lượng giống như kim cương, khiến gã không thể nắm bắt.
Khố Hạ tuấn mã điên cuồng phóng thẳng vào Hạ Nhất Minh.
Nhưng gã thủ lĩnh mã tặc thập tầng đỉnh phong kia lúc này hồn phách vốn đã trên mây. Gã thấy được rõ ràng trên mặt Hạ Nhất Minh nét tươi cười trào phúng.
Gã cuối cùng cũng có ý nghĩ trong đầu. Rốt cuộc là mình gặp phải ai đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng đã truyền tới gã thủ lĩnh.
Cỗ lực lượng này nháy mắt truyền tới tràn ngập từng tế bào trên thân thể gã.
Sau đó thân thể gã như một quả bóng bị bắn ngược về sau.
Khi thân thể gã bay đi, thớt ngựa bên dưới cũng lập tức bị đẩy ngã.
Thân thể nó mặc dù đụng mạnh vào Hạ Nhất Minh, nhưng điều kỳ quái là nó dường như không phải đụng vào một người bình thường mà như đụng vào thành đồng vách sắt.
Một cỗ lực cường đại phản chấn khiến gân cốt nó đứt đoạn, nằm bệt dưới đất không bò dậy nổi.
Bọn mã tặc hình thành mũi nhọn tấn công, mà đỉnh mũi nhọn không nghi ngờ chính là vị thủ lĩnh thập tầng đỉnh phong kia.
Thân thể gã sau khi bắn ngực về sau liền giống như một thiết chùy thật lớn đánh bay đám mã tặc phía sau gã.
Sau đó thân thể gã thất khiếu chảy máu, phát ra tiếng nổ ầm vang. Cũng bởi vì cơ thể không thể chịu nổi cỗ chân khí cường đại kia mà hoàn toàn bạo liệt.
Thịt xương bạo liệt như thùng thuốc nổ bao phủ bốn phương tám hướng.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên từ hơn trăm tên mã tặc còn lại. Mỗi gã trên người lúc này đều chi chít hơn mười vết thương lớn nhỏ.
Áo giáp trên thân thể bọn chúng cơ bản không thể ngăn cản sức công phá này.
Đầy trời mưa máu khiến bọn chúng không thể giải thích được lực lượng nào có thể xuyên qua áo giáp của chúng, đánh sâu vào thân thể, đánh sâu vào hảo mã phía dưới.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế hung hăng thiên quân vạn mã đã hoàn toàn triệt vong. Nguồn:
Càng làm kẻ khác khó tin hơn, một mảnh mưa máu không có bắn tới phía sau Hạ Nhất Minh.
Dường như trước mặt Hạ Nhất Minh là một bức tường vô hình, đem tất cả những gì trong không gian chặn lại.
Đám người Từ Tô trợn mắt há mồm, nhìn về nơi này. Trong mắt bọn họ có chút ngây dại, giờ phút này họ thừ ra như kẻ ngốc.
Ngay cả bọn họ cũng tưởng rằng phen này phải chết không ngờ phát sinh chuyện nghịch thiên như vậy.
Trong mắt bọn họ, không ai bì được với đám kỵ binh tới từ Khai Vanh quốc này, hơn trăm kỵ binh tinh nhuệ, thậm chí trong đó còn có cả một vị hậu thiên thập tầng đỉnh phong.
Lực lượng cường đại này không người trước mắt người trẻ tuổi kia không ngờ giống như hổ giấy, không chịu nổi một kích.
Đám kỵ binh phía sau thét lên một tiếng kinh hãi, bọn chúng liều mạng kìm cương ngựa.
Kỹ thuật cỡi ngựa của bọn họ quả thực đã tới đỉnh cao, Khố Hạ tuấn mã cũng trải qua vố số huấn luyện cùng thực chiến, ngay cả tình huống đột ngột phát sinh như vậy cũng miễn cưỡng dừng lại giữa đường.
Nhưng ngay khi bọn chúng dừng lại, trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn lộ ra vẻ bình thản, khiến đám kỵ sĩ còn lại như gặp phải ác ma.
Thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên biến mất tại chỗ, nhưng hơn trăm người không ai có thể biết hắn làm sao biến mất.
Một giây sau Hạ Nhất Minh đã đột ngột hiện ra giữa đám kỵ sĩ kia.
Trong mắt mọi người lúc này như thấy một đoàn vân vụ.
Một đoàn vân vụ trên nhanh chóng lấy Hạ Nhất Minh làm trung tâm tràn ra bốn phía. Gần như trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đám kỵ sĩ còn lại kia.
Trong vân vụ truyền tới từng âm thanh kêu gào thảm thiết, đánh thức cả đám người thương đội đang ngây ngốc.
Bọn họ lắc lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ chứng kiến một màn kia.
Mặc dù một giây trước Hạ Nhất Minh ra tay cứu họ, nhưng trong mắt bọn họ lúc này Hạ Nhất Minh so với ác quỷ trong truyền thuyết cũng không khác nhau là mấy.
Đột nhiên vân vụ tiêu tan.
Bọn họ kinh hoàng thấy được hơn trăm kỵ sĩ còn lại đã nằm thành từng đống trên mặt đất.
Không có cảnh tượng mưa máu đầy trời, xung quanh cũng không có dấu vết giao đấu mãnh liệt. Trừ vài tiếng ngựa hí ra cũng không có chút nào khác thường cả.
Những kỵ sĩ này cùng Khố Hạ tuấn mã của mình chỉ như ngủ thiếp đi, bất quá bọn họ không chỉ ngủ hơn nữa còn ngủ vĩnh viễn.
Tất cả phảng phất như một giấc mộng, mà bọn người Từ Tô vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng đó.
Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra, khi bọn họ chứng kiến chuyện này thì tất cả đã kết thúc. Trên mặt bọn họ ngoại trừ ngây ngốc cũng không tìm được bất cứ biểu hiện nào khác.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, thân thể trên không khẽ điểm, một người trên mặt đất bỗng bật dậy.
Vừa rồi dưới chân khí áp chế của Hạ Nhất Minh người này toàn thân không chút khí lực. Khi Hạ Nhất Minh đưa chân khí vào thân thể hắn, lúc này hắn mới hoảng sợ bật dậy.
Ánh mắt đảo qua, một trời mưa máu bao trùm, một bên hoảng sợ, một bên yên tĩnh, khiến trái tim kẻ khác phát lạnh.
Loại cảm giác đối lập tới cực điểm này, cho dù là người có ý chí kiến định nhất cũng không thể thừa nhận được.
- Ma quỷ..ngươi là ma quỷ..
Tên kỵ sĩ còn lại miệng mở rộng, hai mắt trắng dã bởi sợ hãi quá độ mà lồi ra, giống như mắt cá, vừa dị thường vừa tức cười.
- Ma quỷ?
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười. Ánh mắt hắn đảo qua hết thảy, ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, như vị thần trên cao đang quan sát con kiến hôi trên mặt đất.
- Đầu lĩnh của ngươi không phải muốn đem ta " Ngũ mã phân thây" sao? Ta bất quá chỉ là hoàn lễ một chút thôi mà.
Trên kỵ sĩ này tu vi cũng đã đạt tới bát tầng đỉnh phong, trong hơn hai trăm kỵ sĩ cũng chỉ thấp hơn thủ lĩnh mà thôi. Nhưng lúc này trước mặt Hạ Nhất Minh hắn không có nửa điểm phong độ cao thủ. Thân thể hắn run lên từng cơn, thậm chí so với lão đầu bếp kia còn run rẩy hơn nhiều.
Trong mắt hắn ngoài sợ hãi ra chỉ là sợ hãi, ý chí kiên định đã bị cái chết thảm của đồng bọn làm tiêu biến.
Hạ Nhất Minh mỉm cười giống như cơ bản chưa từng phát sinh chuyện gì, nói:
- Có biết vì sao ta không giết người không?
Người nọ mở miệng nhưng trong họng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ có hàm trên va lập cập vào hàm dưới, đương nhiên là bị hù dọa vỡ mật, ngay cả nói cũng không nói được nữa rồi.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khinh thường liếc qua, ánh mắt hắn lúc này cũng giống đám kỵ sĩ lúc trước nhìn đám người Từ Tô.
- Trở về nói với chủ nhân của các người, nơi này...là quốc gia của ta.
Âm thanh Hạ Nhất Minh dần cao vút lên như lôi động cửu thiên, trong lòng mọi người ở đó ầm vang:
- Từ hôm nay, các thế lực của Khai Vanh quốc không được bước qua biên giới nửa bước, nếu không ta sẽ huyết tẩy Đại sư đường Khai Vanh quốc.
Âm thanh như chuông vang lên, khiến mặt đất dậy sóng, đánh thẳng vào tâm chí mọi người ở đây.
Đám người Từ Tô lúc này mới trong mộng bừng tỉnh, bọn họ kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh giống như lần đầu gặp được một người như vậy.
Gã kỵ sĩ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã giết chết toàn bộ đồng bọn của gã, khiến gã mơ hồ đoán được người này hẳn chính là vụ tiên thiên cường giả trong truyền thuyết kia.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh nói ra điều trên, hàm răng gã không khỏi tiếp tục " tấu nhạc". Bởi vì hắn đã bị dọa ngây người, thậm chí vượt qua sợ hãi mà Hạ Nhất Minh mới vừa gây ra.
- Ngươi, ngươi là ai?
Gã hơi giật mình hỏi. Dường như còn hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.
Hạ Nhất Minh hai hàng lông mày nhướng lên. Âm thanh của hắn cứ thế vang vọng khắp bình nguyên, như truyền tới cả núi non Tây Bắc...
- Thiên La ... Hạ Nhất Minh.
- Đại ca. Chúng ta bây giờ phải làm sao?
Bên người Từ Tô lần nữa tề tụ một đám người. Những người này hết thảy đều lựa chọn cùng hắn sánh vai tác chiến, đồng sinh cộng tử.
Nhìn Hạ Nhất Minh từ xa, Từ Tô khuôn mặt đỏ bừng kích động.
Từ khi hắn sinh ra tới giờ, đối mặt với đám người Khai Vanh quốc trong lòng luôn có cảm giác tự ti.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh tuyên cáo, âm thanh vang vọng khắp nơi, trong lòng Từ Tô giống như một trời kích động.
Từ Tô ánh mắt liếc nhìn hết thảy huynh đệ, những người này đều là thành viên của thương đội, cũng là ngày thường đi trên con đường này buôn bán cùng thương nhân Khai Vanh quốc.
Giờ phút này trên mặt họ đồng dạng vô cùng kích động mà đỏ bừng lên.
Từ Tô hít vào một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu tràn đầy tự tin. Giờ phút này, hắn bởi vì chính mình là con dân Thiên La quốc mà tự hào.
Khi ánh mắt Từ Tô quan sát sự đối lập tại đương trường đã không còn chút nào sợ hãi mà tràn ngập khoái ý không nói nên lời.
Khai Vanh quốc, quốc gia này đã cưỡi lên đầu bọn họ gần ngàn năm nay.
Giờ phút này, hình tượng cao lớn đó đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Từ Tô, hắn muốn cho bất cứ ai biết rằng..
Hắn... Là một người Thiên La quốc.
- Đại ca..
Vô số âm thanh kích động vang lên gọi Từ Tô bừng tỉnh. Trên mặt hắn lúc này hiện ra vẻ kiên nghị, nói:
- Các huynh đệ. Chúng ta sẽ đem sự việc đêm nay với tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp cả nước. Không, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Tây Bắc.
Hai mắt Từ Tô như phát sáng chói lọi, âm thanh run rẩy khàn khàn:
- Ta là một người Thiên La quốc.
Ba ngày sau, từ Khai Vanh thủ đô nhanh chóng truyền tới Thái A huyện một lệnh khẩn.
Vô số mã tặc tinh anh, vô số kỵ sĩ ngụy trang làm mã tặc,...tất cả đều nhận được một mệnh lệnh giống nhau. Bất luận là ai cũng không thể chọn lựa.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tất cả phải vượt qua biên giới giữa Thiên La quốc cùng Khai Vanh quốc, lấy tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi quốc gia này.
Mặc dù những người này không khỏi có ý kiến bất đồng, nhưng bọn họ nếu đã lựa chọn ở lại như vậy tuyệt đối không cùng Khai Vanh quốc phát sinh bất cứ liên lạc nào khác.
Cùng lúc đó Nhị hoàng tử của Khai Vanh quốc bị phong làm Thân vương, trong vòng một tháng phải rời xa thủ đô tới đất lĩnh phong.
Nếu có một chút đầu óc chính trị, ai cũng có thể hiểu được. Từ nay về sau, vương tử điện hạ này đã mất đi tư cách tranh đoạt ngôi báu.
Đối với phương thức gần như lưu vong mà rời đi, đối với vương tử điện hạ không ai còn chút hứng thú. Mà hắn cũng giống như dự đoán của mọi người, từ nay về sau cũng biến mất luôn trong lịch sử Khai Vanh quốc, không còn bất cứ cơ hội nào xuất hiện.
Dường như tâm trí tương thông, ngay khi đám người từ Khai Vanh quốc rút khỏi Thái A huyện, Lâm gia Lâm Lang quận phái ra đông đảo hạ nhân cùng thực khách phối hợp với quân đội Thiên La quốc đang canh giữ nơi này tiến hành truy quét mã tặc trên quy mô lớn.
Chỉ ngắn ngủi vài tháng, từng đoàn mã tặc chạy có cờ, là tình hình hỗn loạn hơn trăm năm nay của Thiên La quốc đã ổn định trở lại.
Lúc này đám người thoái ly quan hệ với Khai Vanh quốc vẫn ở lại trong Thiên La quốc, bị đả kích trầm trọng, ảnh truy nã bọn chúng dán khắp hang cùng ngõ hẻm trong Thiên La quốc.
Những người này muốn trở về Khai Vanh quốc lẩn trốn, nhưng bọn chúng đau khổ nhận ra rằng, cũng chỉ có thể lẩn trốn mà thôi, từ nay không thể xuất hiện nữa...
Từ đó về sau những huyền thành tiếp giáp với Khai Vanh quốc cũng kết thúc hành trăm năm đau khổ.
Phạm vi thế lực cũ của Khai Vanh quốc tại Tây Bắc trong khoảng thời gian ngắn thay đổi như vũ bão, thế cục biến hóa khiến nhiều người không bắt kịp.
Mà Hạ Nhất Minh lúc này chính thức tạo ra danh vọng của mình đối với bên ngoài.
Tên của hắn không chỉ truyền trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc mà truyền khắp cả vùng Tây Bắc.
Cho dù là trong hai cường quốc còn lại, trên này cũng in sâu trong lòng mỗi người.
Thiên La...Hạ Nhất Minh!