Hạ Nhất Minh sợ hãi, trái tim hắn đập mạnh. Cho dù là khi tính mạng hắn bị uy hiếp lớn nhất, cho dù là yết hầu hắn trong chớp mắt bị chủy thủ kia chạm phải.
Hắn cũng chưa từng sợ hãi như lúc này.
Lão nhân, vị huynh đệ vong niên của hắn, trong số những vị tiên thiên cường giả, là người đầu tiên hắn thật lòng kết giao,
Mà vừa rồi còn ở nơi nguy hiểm nhất, trước lưỡi hái tử thần mang hắn trở lại, không phải là bảo tiêu Bách Linh Bát mà chính là vị lão nhân tu vi Bách tán thiên này.
Nếu như không phải có vị lão nhân này đứng một bên áp trận, như vậy...
Hậu quả cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể tưởng tượng ra.
Cũng không biết bao lâu sau, Hạ Nhất Minh ngón tay thậm chí vẫn dừng lại giữa khoảng không.
Rốt cuộc, bàn tay của hắn như trải qua ngàn núi, vạn sông, trải qua vô số năm tháng đặt trên mình Thủy Huyễn Cận lão nhân.
Trong nháy mắt, thân thể lão nhân tràn đầy một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ, sau khi tìm được phương hướng sôi trào như nước thoát ra.
Ngắn ngủi chỉ vài lần hô hấp, sinh mệnh lực trong cơ thể Thủy Huyễn Cận đã triệt để biến mất.
Hạ Nhất Minh mở to hai mắt, hắn khó có thể tin tưởng vào cảm giác lúc này.
Từ trong miệng, hắn phảng phất như nói với chính mình:
- Thủy...lão ca.
Một màu đen trong nháy mắt lan truyền toàn thân Thủy Huyễn Cận, thân thể lão giống như được ngâm nước ba ngày, màu đen thẩm thấu vào mọi ngóc ngách trong thân thể lão.
Tiếp sau, vị lão nhân vốn đứng thẳng như núi, cứ như vậy đổ xuống.
Tận đến giây phút này, thân thể lão vẫn giống như trường thương thẳng đứng, thậm chí ngay cả đầu gối lão cũng không chút nào chùng xuống.
Hạ Nhất Minh vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay hắn phải khó khăn lắm mới đỡ được vị lão nhân sắp đổ xuống đất này.
Dường như là bản năng, Hạ Nhất Minh ra tay như chớp, đem lão nhân ôm vào trong lòng, tránh cho thân thể lão tiếp xúc cùng mặt đất.
Chỉ là sau khi cánh tay Hạ Nhất Minh tiếp xúc cùng thân thể Thủy Huyễn Cận, hắn đã biết, tính mạng vị lão ca này đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù vẻ mặt Thủy Huyễn Cận tươi cười không chút thay đổi, nhưng màu đen tràn ngập khuôn mặt khiến nụ cười lúc này mang theo vẻ quái dị, nhìn qua kẻ khác không khỏi trái tim phát lạnh.
Hạ Nhất Minh miệng mở lớn, trong lòng là một mảng mờ mịt.
Nếu như khi sắp tử vong, Hạ Nhất Minh có thể bình tĩnh như người đứng ngoài quan sát, lẳng lặng nhìn thanh chủy thủ sắp đâm vào yết hầu trên cổ.
Còn giây phút này, hắn trong đầu ngoài sự trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng.
- Sau lưng...
Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Hạ Nhất Minh. Bất tri bất giác hắn lật thân thể lão nhân, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Sau lưng lão nhân, ở vị trí của trái tim, có một vết thương nho nhỏ.
Xung quanh vết thương cũng không có máu tươi chảy ra, nhưng ánh mắt Hạ Nhất Minh thấy được màu đen kinh tâm động phách bên trong vết thương đó.
Chân khí Hạ Nhất Minh truyền vào thân thể lão nhân, hắn cảm nhận được, trong trái tim lão đã không còn một giọt máu tươi, giống như đột nhiên bị thứ gì đó ép toàn bộ chất lỏng ra khỏi cơ thể.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hạ Nhất Minh âm thanh mơ hồ phảng phất, dường như nó không phải được phát ra từ miệng hắn.
- Thủy Huyễn Cận kỳ thực đã sớm chết rồi.
Bách Linh Bát rốt cuộc đã mở miệng, âm thanh vẫn như máy móc không hề có chút biến hóa.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng đặt trên mình Bách Linh Bát.
Trong mắt Hạ Nhất Minh dường như ngoài Bách Linh Bát ra cũng không còn ai khác, cho dù là Vu Kinh Lôi khi nãy như thiên sứ hàng lâm, hay Thiên Trì Sơn chủ mạch Chu Bát Thất.
Nhưng cho dù vậy, cũng không ai bởi việc này mà sinh ra bất mãn. Khi thấy được vẻ mặt thương cảm của Hạ Nhất Minh trong tay còn ôm thi thể Thủy Huyễn Cận, bất luận là ai cũng biết, quan hệ của bọn họ quả thực không phải tầm thường.
- Hắn khi cứu ngươi, đã dừng lại một chút, bởi vậy chủy thủ của Xà Nho đã đâm vào trái tim hắn.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Khi đó hắn đã chết. Bất quá... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Bách Linh Bát lắc đầu, âm thanh gã lần đầu xuất hiện vẻ hoài nghi:
- Hắn mặc dù đã chết, nhưng trái tim hắn được lực lượng nào đó chèn ép, khiến máu trong thân thể không thể lưu thông, bởi vậy vẻ ngoài vẫn duy trì nguyên dạng, không chút thay đổi. Chất độc trên chủy thủ cũng bị khống chế trong tim. Cho tới lúc ngươi chạm tay vào hắn, mới làm cho lực lượng kia tiêu tan, máu độc trong tim được truyền đi khắp thân thể.
- Rắc rắc...
Âm thanh kỳ dị từ hai tay Hạ Nhát Minh truyền tới, ánh mắt mọi người lập tức nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hắn, âm thanh đúng là được phát ra từ nơi này.
Vu Kinh Lôi cùng Chu Bát Thất liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ mặc dù dốc sức chạy tới đây nhưng cuối cùng cũng chậm một bước. Bởi vậy không chứng kiến đám người Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua giao thủ, tới lúc này cũng không biết trước khi bọn họ tới rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghe qua những lời Bách Linh Bát phân tích, dường như Thủy Huyễn Cận đã cứu được tính mạng Hạ Nhất Minh.
Vu Kinh Lôi nhìn thi thể Thủy Huyễn Cận trong lòng Hạ Nhất Minh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Khi Nhất đường thiên cường giả giao đấu, lẽ nào một vị Bách tán thiên lại có tư cách xen vào?
Chậm rãi, Hạ Nhất Minh đứng lên, vẻ mặt vẫn bình thường. Ngoại trừ bàn tay dụng sức quá độ cho nên trắng bệch ra, dường như cũng không bộc lộ điều gì khác.
Nhưng khi dông đảo đám tiên thiên cường giả chứng kiến ánh mắt Hạ Nhất Minh quét qua, trong lòng lập tức cảm nhận một cỗ hàn khí bốc lên, chạy dọc xương sống tới tận não bộ, khiến bọn họ giật mình ớn lạnh.
Cho dù mạnh mẽ như Vu Kinh lôi cùng Chu Bát Thất cũng vậy, bọn họ đều không chịu được mà lùi ra sau một chút.
Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh lúc này tràn ngập sát khí.
Đây thuần túy là sát khí, khi thấy được điều này trong mắt Hạ Nhất Minh, bọn họ đột nhiên cảm giác, thế giới này không có bất cứ thứ gì tồn tại mà chỉ là diệt vong.
Không chỉ ánh mắt Hạ Nhất Minh bộc lộ điều đó, ngay cả tinh thần, ý chí của hắn cũng tùy ý phát ra loại khí tức kinh khủng này.
Ôm thi thể Thủy Huyễn Cận, Hạ Nhất Minh xoay người bước, cất bước đi.
Chu Bát Thất lúc này đang đứng trước mặt hắn không chút phản kháng, vô thức tránh sang một bên.
Chu Bát Thất sắc mặt hơi đổi, trong lòng lão không khỏi rúng động. Là một vị Nhất đường thiên cường giả, không thể nghi ngờ trái tim lão đã kiên định lại càng vững vàng như đá.
Nhưng một giây vừa rồi, khi Hạ Nhất Minh ôm thi thể Thủy Huyễn Cận bước về phía lão, trong nháy mắt trái tim lão không khỏi run lên.
Sau đó thân thể lão như không điều khiển mà tự động tránh sang một bên, lúc này mới phát hiện ra, loại phản ứng này vốn hoàn toàn nằm ngoài tiềm thức.
Hạ Nhất Minh không chút để ý tới tâm tư phức tạp của Chu Bát Thất, hắn bước chân không ngừng tiến về phía trước.
Vu Kinh Lôi vô cùng hoàng sợ, vội vàng kêu lên:
- Hạ trưởng lão, ngươi muốn đi đâu?
Hạ Nhất Minh vẫn như trước, không thèm để ý tới. Thân hình hắn đột nhiên di chuyển, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người. Cũng giống như biểu hiện trước đó của Thủy Huyễn Cận, mỗi bước chân lại xuất hiện ở hai nơi khác nhau.
Khác biệt duy nhất chính là khoảng cách mỗi bước của Hạ Nhất Minh xa tới mức khó tin, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi không thôi.
Hạ Nhất Minh từ khi nào nắm giữ năng lực cường đại như vậy?
Đám người Dược đạo nhân trong lòng cũng như hiểu ra, xem ra năng lực mà Hạ Nhất Minh có được, so với Thủy Huyễn Cận cũng không chút nào kém hơn. Vị lão nhân kia mặc dù tu vi chỉ đạt tới Bách tán thiên cảnh giới, nhưng đối với cảm ngộ về Phong chi lực quả thực không ai có thể sánh bằng...
Hạ Nhất Minh vội vã tiến về phía trước, hắn không để ý tới phương hướng của mình, cũng không biết qua bao lâu hắn dừng lại một chút, đột nhiên cảm nhận được một chút chất lỏng rơi thi thể đen bóng của Thủy Huyễn Cận.
Đưa tay lau mặt, bất tri bất giác trên mặt hắn nước mắt rơi đầy.
Từ khi tấn giai tiên thiên đây lần đầu tiên hắn thật sự khóc.
Nhìn khuôn mặt lão nhân, Hạ Nhất Minh trong mắt vẻ mờ mịt cùng thống khổ dần thu lại, thay thế vào đó là một cỗ điên cuồng cừu hận.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên quát khẽ:
- Bách Linh Bát.
Sau lưng hắn, một đạo nhân ảnh bước ra, đúng là kẻ vẫn đi theo hắn, Bách Linh Bát.
- Ngươi vì sao lúc đó không ra tay.
Hạ Nhất Minh dồn dập nói:
- Nếu như ngươi ra tay, huynh ấy sẽ không chết.
- Ta không phát hiện được độc xà dưới lòng đất.
Bách Linh Bát ánh mắt phát sáng, không biết đây có phải là biểu hiện của sự áy náy hay không.
Hạ Nhất Minh gương mặt nhăn nhúm, hắn mặc dù trong cơn giận dữ nhưng vẫn giữ lại chút lý trí. Chỉ là lửa giận cùng sát khí không có chỗ phát tiết khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Ngươi định làm gì vậy?
Bách Linh Bát đột nhiên dò hỏi.
- Giết.
Hạ Nhất Minh âm thanh rít qua khẽ răng phát ra:
- Ăn miếng trả miếng, ta muốn giết chết tất cả bọn chúng.
- Ngươi không thể làm được.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Thực lực tổng hợp của bọn họ hơn xa ngươi nghĩ.
Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hắn xuất hiện thêm vẻ tha thiết:
- Vu trường lão từng nói, thực lực của ngươi đã đạt tới Tam hoa cảnh giới. Ta muốn ngươi giúp ta.
- Xin lỗi. Ta chỉ có thể đảm bảo sự an toàn của ngươi, chứ không thể giúp ngươi giết người.
- Tại sao?
Hạ Nhất Minh hai mặt ngưng lại, hắn toàn lực rít lên. Bởi vì hắn biết, nếu không có Bách Linh Bát trợ giúp, như vậy hắn đừng nói là báo thù cho Thủy Huyễn Cận, cho dù muốn từ trong tay đám Đồ đằng sứ giả thoát ra e cũng không dễ dàng.
- Bởi vì trong trình tự quy định của ta, đối với những sinh vật có trí tuệ ở cấp thấp, không uy hiếp tới tính mạng và an toàn của ta, không thể tiến hành thương hại.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc. Lời giải thích như vậy, quả thật lần đầu hắn nghe được. Bất quá, đối với hiểu biết về Bách Linh Bát của hắn, điều này cũng không có gì là lạ.
Sát khí cùng phẫn nộ trên người Hạ Nhất Minh chậm rãi biến mất. Hắn do dự không biết nên nói điều gì, rốt cuộc vẻ mặt lộ ra vẻ cương quyết.
Ôm thi thể lão nhân, Hạ Nhất Minh xoay người nói:
- Bách Linh Bát, ta muốn yên tĩnh một chút, ngươi không cần đi theo ta. Thêm nữa, phiền người trở về nói với đám người Vu trưởng lão một tiếng, sau khi an táng Thủy lão ca, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Dứt lời, Hạ Nhất Minh đã lập tức xuất phát.
Hướng đi này của Hạ Nhất Minh hoàn toàn trái ngược với hướng đám người Tác Qua rời đi, hơn nữa Bách Linh Bát thông qua vô số phân tích, biết được Hạ Nhất Minh đã thực sự bình tĩnh lại.
Một người khi rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn có thể làm ra những chuyện khó tin. Nhưng khi hắn tỉnh táo lại, dĩ nhiên sẽ không tự tìm đường chết cho mình.
Đại não trong đầu Bách Linh Bát sau khi tập hợp vô số thông tin, với tốc độ nhanh nhất phán đoán, rốt cuộc cũng đưa ra kết luận, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hạ Nhất Minh lúc này đã buông tha cừu hận, khả năng hắn không ngại bằng mọi giá phải báo thù không tới một phần trăm.
Sau khi có được kết luận này, Bách Linh Bát không hề do dự, lập tức xoay người trở về.
Với tốc độ của gã, cho dù là không phải tốc độ nhanh nhất cũng chỉ chưa đầu một canh giờ đã trở lại Hoành Sơn.
Khi Bách Linh Bát về tới Hoành Sơn, lập tức mọi người trở lên xáo động.
Mặc dù sơn đạo dẫn lên đỉnh núi cao nhất đã sụp đổ, nhưng việc này không chút nào ảnh hưởng tới đám người tiên thiên cường giả đi lại. Còn chuyện tu sửa sơn đạo, dĩ nhiên có đám hậu thiên đệ tử lo liệu, cũng không cần bọn họ quan tâm. Mà có thể khiến đám người tiên thiên cường giả chú ý lúc này, chính là việc Hạ Nhất Minh một mình rời đi.
Sau khi Bách Linh Bát về tới Hoành Sơn, lập tức thuật lại toàn bộ những lời Hạ Nhất Minh nhờ gã chuyển dùm.
Đám người Vu Kinh Lôi lúc này mới yên tâm. Mặc dù Thủy Huyễn Cận chết đi khiến mọi người có chút tiếc nuối, nhưng trừ Đình Thế Quang cùng lão có giao tình thâm hậu, những người còn lại cũng không ai để lâu trong lòng.
Đặc biệt đối với đám người Hoành Sơn mà nói, chỉ cần Hạ Nhất Minh không xảy ra chuyện, Thủy Huyễn Cận có chết hay không, kỳ thực cũng không quá quan trọng.
Bách Linh Bát đem vẻ mặt tất cả đám ngươi lưu lại trong đầu, vẻ mặt gã vẫn như trước nhưng trong đầu không ngừng phân tích.
Hạ Nhất Minh càng chạy càng nhanh, tốc độ của hắn không những đề cao.
Đồng thời Thuận Phong Nhĩ kỳ công cũng phát huy tới cực hạn. Với tốc độ này, cho dù là năng lực của Bách Linh Bát thần kỳ tới đâu, cũng đừng mơ tường che dấu được hành tung mà truy tìm tới đây.
Một canh giờ sau, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng đã giảm bớt tốc độ. Hắn tin tưởng, không ai có thể theo dõi mà hắn không phát hiện ra.
Thân hình vừa động, nhằm hướng khác chạy đi.
Khi di chuyền trên không trung, mỗi lần hạ xuống hắn đều đạp nhẹ trên những nhánh cây, ngọn cỏ, chưa từng tiếp xúc với mặt đất, dĩ nhiên là không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đồng thời Hạ Nhất Minh đem hơi thở hoàn toàn thu liễm lại, ngay cả tiên thiên cường giả muốn truy tung cũng khó có thể làm được.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng dừng lại tại một sơn cốc u tĩnh.
Đây là một tiểu sơn cốc cực kỳ hẻo lánh trong thâm sơn. Chính là tiểu cốc Hạ Nhất Minh từng phát hiện song đầu linh thú, cũng là nơi phát hiện ra khối Bạch thạch kỳ bí kia.
Ở nơi này, Hạ Nhất Minh cũng từng thề, sẽ không làm nhục Đại Khảm Đao sau lưng hắn.
Sau khi tiến vào tiểu cốc, Hạ Nhất Minh gỡ Đại Khảm Đạo xuống, vận khí lên đao, đao mang không ngừng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh khẽ động cổ tay, trong chốc lát đã đào một hố lớn trên mặt đất. Sau đó thân thể hắn bay lên, vọt tới trước vách núi, khua nhẹ cổ tay, nhất thời Đại Khảm Đao cắm thật sâu vào vách đá.
Dưới chân khí khổng lồ truyền vào, rất nhanh, một khối đá vuông vức đã được hắn lấy xuống.
Ánh đao chớp động, nháy mắt khối đã kia đã trở thành một cỗ quan tài thật lớn. Mặc dù không tinh xảo như được điêu khắc lên, nhưng đây là tự tay Hạ Nhất Minh làm ra.
Buông Đại Khảm Đao xuống, Hạ Nhất Minh ôm thi thể lão nhân nhẹ nhàng đặt vào thạch quan.
Mỗi một động tác của Hạ Nhất Minh đều vô cùng nhẹ nhàng, dường như lão nhân kia không phải đã chết đi, mà chỉ như ngủ thiếp đi. Mà hắn thì như sợ kinh động giấc ngủ đó, bởi thế mỗi động tác đều vô cùng cẩn trọng.
Đem thạch quan đặt vào huyệt động Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn vào đó.
Trên mặt lão nhân vẫn là nụ cười tự tin, thoải mái.
Trái tim Hạ Nhất Minh dường như thắt lại.
Trước một giây mất đi tính mạng, trái tim lão nhân vốn đã bị chủy thủ đâm thủng. Nhưng lão không lập tức ngã xuống, mà dùng nghị lực thật lớn, đem tiên thiên chân khí bảo vệ trái tim. Chịu đựng thống khổ kinh người, nhưng vẫn vững vàng như núi đứng sau Hạ Nhất Minh.
Đây là việc sau cùng lão nhân làm vì hắn.
Giờ phút này, trong đầu Hạ Nhất Minh nhớ tới câu nói của lão nhân bên ngoài Thiên La thủ đô.
- Lão phu yên tâm rồi...
Khi Hạ Nhất Minh vì Thiên La quốc mà bộc lộ thái độ của chính mình, lão nhân đã thực sự yên lòng.
Dường như Hạ Nhất Minh đã hiểu được ý nghĩ sau cùng của lão. Hắn cũng biết tại sao, khi tính mạng sắp mất đi, lão nhân còn có thể có nghị lực cùng quyết tâm cường đại như vậy.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, chân khí trên người sôi trào như nước.
Thân thể Hạ Nhất Minh bỗng bắn thẳng lên, giữa không trung vung tay một cái, Đại Khảm Đao to lớn kinh người không ngờ bay thẳng vào tay hắn.
Ánh đao chớp lên, cả sơn cốc như tràn ngập đao mang sắc bén.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, từ thức đầu tiên khởi phát, mỗi chiêu mỗi thức lần lượt được Hạ Nhất Minh xuất ra.
Tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, lửa giận kìm nén đã lâu lại bùng lên trong lòng hắn. Vì người đã khuất mà phẫn nộ, lực lượng này khiến chân khí trong cơ thể hắn sôi trào, không ngừng đẩy cao tới đỉnh điểm.
Thức thứ hai mươi, thức thứ hai mươi mốt...
Sau thức thứ hai mốt này, Hạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, hắn cũng không thu tay lại, mà thuận thế bổ ra một đao...
Cùng lúc đó, Ngũ hành chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, bắt đầu từ Thủy hệ, theo tương sinh chuyển hóa, cho tới tận cùng là Kim hệ chân khí cường đại.
Sau đó ánh đao mang thật lớn bay thẳng về phía vách núi.
Âm ầm một tiếng nổ vang, một khe lớn thẳng tắp trải dài trên mặt đất, tới tận vách núi đối diện, trên vách núi cũng nứt ra một khe hở cực lớn.
Một luồng ánh sáng thần kỳ từ khe hở phát ra.
Hạ Nhất Minh thở dốc, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập uy áp.
Khai Sơn, thức thứ hai mươi hai.
Hạ Nhất Minh sợ hãi, trái tim hắn đập mạnh. Cho dù là khi tính mạng hắn bị uy hiếp lớn nhất, cho dù là yết hầu hắn trong chớp mắt bị chủy thủ kia chạm phải.
Hắn cũng chưa từng sợ hãi như lúc này.
Lão nhân, vị huynh đệ vong niên của hắn, trong số những vị tiên thiên cường giả, là người đầu tiên hắn thật lòng kết giao,
Mà vừa rồi còn ở nơi nguy hiểm nhất, trước lưỡi hái tử thần mang hắn trở lại, không phải là bảo tiêu Bách Linh Bát mà chính là vị lão nhân tu vi Bách tán thiên này.
Nếu như không phải có vị lão nhân này đứng một bên áp trận, như vậy...
Hậu quả cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể tưởng tượng ra.
Cũng không biết bao lâu sau, Hạ Nhất Minh ngón tay thậm chí vẫn dừng lại giữa khoảng không.
Rốt cuộc, bàn tay của hắn như trải qua ngàn núi, vạn sông, trải qua vô số năm tháng đặt trên mình Thủy Huyễn Cận lão nhân.
Trong nháy mắt, thân thể lão nhân tràn đầy một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ, sau khi tìm được phương hướng sôi trào như nước thoát ra.
Ngắn ngủi chỉ vài lần hô hấp, sinh mệnh lực trong cơ thể Thủy Huyễn Cận đã triệt để biến mất.
Hạ Nhất Minh mở to hai mắt, hắn khó có thể tin tưởng vào cảm giác lúc này.
Từ trong miệng, hắn phảng phất như nói với chính mình:
- Thủy...lão ca.
Một màu đen trong nháy mắt lan truyền toàn thân Thủy Huyễn Cận, thân thể lão giống như được ngâm nước ba ngày, màu đen thẩm thấu vào mọi ngóc ngách trong thân thể lão.
Tiếp sau, vị lão nhân vốn đứng thẳng như núi, cứ như vậy đổ xuống.
Tận đến giây phút này, thân thể lão vẫn giống như trường thương thẳng đứng, thậm chí ngay cả đầu gối lão cũng không chút nào chùng xuống.
Hạ Nhất Minh vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay hắn phải khó khăn lắm mới đỡ được vị lão nhân sắp đổ xuống đất này.
Dường như là bản năng, Hạ Nhất Minh ra tay như chớp, đem lão nhân ôm vào trong lòng, tránh cho thân thể lão tiếp xúc cùng mặt đất.
Chỉ là sau khi cánh tay Hạ Nhất Minh tiếp xúc cùng thân thể Thủy Huyễn Cận, hắn đã biết, tính mạng vị lão ca này đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù vẻ mặt Thủy Huyễn Cận tươi cười không chút thay đổi, nhưng màu đen tràn ngập khuôn mặt khiến nụ cười lúc này mang theo vẻ quái dị, nhìn qua kẻ khác không khỏi trái tim phát lạnh.
Hạ Nhất Minh miệng mở lớn, trong lòng là một mảng mờ mịt.
Nếu như khi sắp tử vong, Hạ Nhất Minh có thể bình tĩnh như người đứng ngoài quan sát, lẳng lặng nhìn thanh chủy thủ sắp đâm vào yết hầu trên cổ.
Còn giây phút này, hắn trong đầu ngoài sự trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng.
- Sau lưng...
Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Hạ Nhất Minh. Bất tri bất giác hắn lật thân thể lão nhân, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Sau lưng lão nhân, ở vị trí của trái tim, có một vết thương nho nhỏ.
Xung quanh vết thương cũng không có máu tươi chảy ra, nhưng ánh mắt Hạ Nhất Minh thấy được màu đen kinh tâm động phách bên trong vết thương đó.
Chân khí Hạ Nhất Minh truyền vào thân thể lão nhân, hắn cảm nhận được, trong trái tim lão đã không còn một giọt máu tươi, giống như đột nhiên bị thứ gì đó ép toàn bộ chất lỏng ra khỏi cơ thể.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hạ Nhất Minh âm thanh mơ hồ phảng phất, dường như nó không phải được phát ra từ miệng hắn.
- Thủy Huyễn Cận kỳ thực đã sớm chết rồi.
Bách Linh Bát rốt cuộc đã mở miệng, âm thanh vẫn như máy móc không hề có chút biến hóa.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng đặt trên mình Bách Linh Bát.
Trong mắt Hạ Nhất Minh dường như ngoài Bách Linh Bát ra cũng không còn ai khác, cho dù là Vu Kinh Lôi khi nãy như thiên sứ hàng lâm, hay Thiên Trì Sơn chủ mạch Chu Bát Thất.
Nhưng cho dù vậy, cũng không ai bởi việc này mà sinh ra bất mãn. Khi thấy được vẻ mặt thương cảm của Hạ Nhất Minh trong tay còn ôm thi thể Thủy Huyễn Cận, bất luận là ai cũng biết, quan hệ của bọn họ quả thực không phải tầm thường.
- Hắn khi cứu ngươi, đã dừng lại một chút, bởi vậy chủy thủ của Xà Nho đã đâm vào trái tim hắn.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Khi đó hắn đã chết. Bất quá... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Bách Linh Bát lắc đầu, âm thanh gã lần đầu xuất hiện vẻ hoài nghi:
- Hắn mặc dù đã chết, nhưng trái tim hắn được lực lượng nào đó chèn ép, khiến máu trong thân thể không thể lưu thông, bởi vậy vẻ ngoài vẫn duy trì nguyên dạng, không chút thay đổi. Chất độc trên chủy thủ cũng bị khống chế trong tim. Cho tới lúc ngươi chạm tay vào hắn, mới làm cho lực lượng kia tiêu tan, máu độc trong tim được truyền đi khắp thân thể.
- Rắc rắc...
Âm thanh kỳ dị từ hai tay Hạ Nhát Minh truyền tới, ánh mắt mọi người lập tức nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hắn, âm thanh đúng là được phát ra từ nơi này.
Vu Kinh Lôi cùng Chu Bát Thất liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ mặc dù dốc sức chạy tới đây nhưng cuối cùng cũng chậm một bước. Bởi vậy không chứng kiến đám người Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua giao thủ, tới lúc này cũng không biết trước khi bọn họ tới rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghe qua những lời Bách Linh Bát phân tích, dường như Thủy Huyễn Cận đã cứu được tính mạng Hạ Nhất Minh.
Vu Kinh Lôi nhìn thi thể Thủy Huyễn Cận trong lòng Hạ Nhất Minh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Khi Nhất đường thiên cường giả giao đấu, lẽ nào một vị Bách tán thiên lại có tư cách xen vào?
Chậm rãi, Hạ Nhất Minh đứng lên, vẻ mặt vẫn bình thường. Ngoại trừ bàn tay dụng sức quá độ cho nên trắng bệch ra, dường như cũng không bộc lộ điều gì khác.
Nhưng khi dông đảo đám tiên thiên cường giả chứng kiến ánh mắt Hạ Nhất Minh quét qua, trong lòng lập tức cảm nhận một cỗ hàn khí bốc lên, chạy dọc xương sống tới tận não bộ, khiến bọn họ giật mình ớn lạnh.
Cho dù mạnh mẽ như Vu Kinh lôi cùng Chu Bát Thất cũng vậy, bọn họ đều không chịu được mà lùi ra sau một chút.
Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh lúc này tràn ngập sát khí.
Đây thuần túy là sát khí, khi thấy được điều này trong mắt Hạ Nhất Minh, bọn họ đột nhiên cảm giác, thế giới này không có bất cứ thứ gì tồn tại mà chỉ là diệt vong.
Không chỉ ánh mắt Hạ Nhất Minh bộc lộ điều đó, ngay cả tinh thần, ý chí của hắn cũng tùy ý phát ra loại khí tức kinh khủng này.
Ôm thi thể Thủy Huyễn Cận, Hạ Nhất Minh xoay người bước, cất bước đi.
Chu Bát Thất lúc này đang đứng trước mặt hắn không chút phản kháng, vô thức tránh sang một bên.
Chu Bát Thất sắc mặt hơi đổi, trong lòng lão không khỏi rúng động. Là một vị Nhất đường thiên cường giả, không thể nghi ngờ trái tim lão đã kiên định lại càng vững vàng như đá.
Nhưng một giây vừa rồi, khi Hạ Nhất Minh ôm thi thể Thủy Huyễn Cận bước về phía lão, trong nháy mắt trái tim lão không khỏi run lên.
Sau đó thân thể lão như không điều khiển mà tự động tránh sang một bên, lúc này mới phát hiện ra, loại phản ứng này vốn hoàn toàn nằm ngoài tiềm thức.
Hạ Nhất Minh không chút để ý tới tâm tư phức tạp của Chu Bát Thất, hắn bước chân không ngừng tiến về phía trước.
Vu Kinh Lôi vô cùng hoàng sợ, vội vàng kêu lên:
- Hạ trưởng lão, ngươi muốn đi đâu?
Hạ Nhất Minh vẫn như trước, không thèm để ý tới. Thân hình hắn đột nhiên di chuyển, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người. Cũng giống như biểu hiện trước đó của Thủy Huyễn Cận, mỗi bước chân lại xuất hiện ở hai nơi khác nhau.
Khác biệt duy nhất chính là khoảng cách mỗi bước của Hạ Nhất Minh xa tới mức khó tin, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi không thôi.
Hạ Nhất Minh từ khi nào nắm giữ năng lực cường đại như vậy?
Đám người Dược đạo nhân trong lòng cũng như hiểu ra, xem ra năng lực mà Hạ Nhất Minh có được, so với Thủy Huyễn Cận cũng không chút nào kém hơn. Vị lão nhân kia mặc dù tu vi chỉ đạt tới Bách tán thiên cảnh giới, nhưng đối với cảm ngộ về Phong chi lực quả thực không ai có thể sánh bằng...
Hạ Nhất Minh vội vã tiến về phía trước, hắn không để ý tới phương hướng của mình, cũng không biết qua bao lâu hắn dừng lại một chút, đột nhiên cảm nhận được một chút chất lỏng rơi thi thể đen bóng của Thủy Huyễn Cận.
Đưa tay lau mặt, bất tri bất giác trên mặt hắn nước mắt rơi đầy.
Từ khi tấn giai tiên thiên đây lần đầu tiên hắn thật sự khóc.
Nhìn khuôn mặt lão nhân, Hạ Nhất Minh trong mắt vẻ mờ mịt cùng thống khổ dần thu lại, thay thế vào đó là một cỗ điên cuồng cừu hận.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên quát khẽ:
- Bách Linh Bát.
Sau lưng hắn, một đạo nhân ảnh bước ra, đúng là kẻ vẫn đi theo hắn, Bách Linh Bát.
- Ngươi vì sao lúc đó không ra tay.
Hạ Nhất Minh dồn dập nói:
- Nếu như ngươi ra tay, huynh ấy sẽ không chết.
- Ta không phát hiện được độc xà dưới lòng đất.
Bách Linh Bát ánh mắt phát sáng, không biết đây có phải là biểu hiện của sự áy náy hay không.
Hạ Nhất Minh gương mặt nhăn nhúm, hắn mặc dù trong cơn giận dữ nhưng vẫn giữ lại chút lý trí. Chỉ là lửa giận cùng sát khí không có chỗ phát tiết khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Ngươi định làm gì vậy?
Bách Linh Bát đột nhiên dò hỏi.
- Giết.
Hạ Nhất Minh âm thanh rít qua khẽ răng phát ra:
- Ăn miếng trả miếng, ta muốn giết chết tất cả bọn chúng.
- Ngươi không thể làm được.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Thực lực tổng hợp của bọn họ hơn xa ngươi nghĩ.
Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hắn xuất hiện thêm vẻ tha thiết:
- Vu trường lão từng nói, thực lực của ngươi đã đạt tới Tam hoa cảnh giới. Ta muốn ngươi giúp ta.
- Xin lỗi. Ta chỉ có thể đảm bảo sự an toàn của ngươi, chứ không thể giúp ngươi giết người.
- Tại sao?
Hạ Nhất Minh hai mặt ngưng lại, hắn toàn lực rít lên. Bởi vì hắn biết, nếu không có Bách Linh Bát trợ giúp, như vậy hắn đừng nói là báo thù cho Thủy Huyễn Cận, cho dù muốn từ trong tay đám Đồ đằng sứ giả thoát ra e cũng không dễ dàng.
- Bởi vì trong trình tự quy định của ta, đối với những sinh vật có trí tuệ ở cấp thấp, không uy hiếp tới tính mạng và an toàn của ta, không thể tiến hành thương hại.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc. Lời giải thích như vậy, quả thật lần đầu hắn nghe được. Bất quá, đối với hiểu biết về Bách Linh Bát của hắn, điều này cũng không có gì là lạ.
Sát khí cùng phẫn nộ trên người Hạ Nhất Minh chậm rãi biến mất. Hắn do dự không biết nên nói điều gì, rốt cuộc vẻ mặt lộ ra vẻ cương quyết.
Ôm thi thể lão nhân, Hạ Nhất Minh xoay người nói:
- Bách Linh Bát, ta muốn yên tĩnh một chút, ngươi không cần đi theo ta. Thêm nữa, phiền người trở về nói với đám người Vu trưởng lão một tiếng, sau khi an táng Thủy lão ca, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Dứt lời, Hạ Nhất Minh đã lập tức xuất phát.
Hướng đi này của Hạ Nhất Minh hoàn toàn trái ngược với hướng đám người Tác Qua rời đi, hơn nữa Bách Linh Bát thông qua vô số phân tích, biết được Hạ Nhất Minh đã thực sự bình tĩnh lại.
Một người khi rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn có thể làm ra những chuyện khó tin. Nhưng khi hắn tỉnh táo lại, dĩ nhiên sẽ không tự tìm đường chết cho mình.
Đại não trong đầu Bách Linh Bát sau khi tập hợp vô số thông tin, với tốc độ nhanh nhất phán đoán, rốt cuộc cũng đưa ra kết luận, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hạ Nhất Minh lúc này đã buông tha cừu hận, khả năng hắn không ngại bằng mọi giá phải báo thù không tới một phần trăm.
Sau khi có được kết luận này, Bách Linh Bát không hề do dự, lập tức xoay người trở về.
Với tốc độ của gã, cho dù là không phải tốc độ nhanh nhất cũng chỉ chưa đầu một canh giờ đã trở lại Hoành Sơn.
Khi Bách Linh Bát về tới Hoành Sơn, lập tức mọi người trở lên xáo động.
Mặc dù sơn đạo dẫn lên đỉnh núi cao nhất đã sụp đổ, nhưng việc này không chút nào ảnh hưởng tới đám người tiên thiên cường giả đi lại. Còn chuyện tu sửa sơn đạo, dĩ nhiên có đám hậu thiên đệ tử lo liệu, cũng không cần bọn họ quan tâm. Mà có thể khiến đám người tiên thiên cường giả chú ý lúc này, chính là việc Hạ Nhất Minh một mình rời đi.
Sau khi Bách Linh Bát về tới Hoành Sơn, lập tức thuật lại toàn bộ những lời Hạ Nhất Minh nhờ gã chuyển dùm.
Đám người Vu Kinh Lôi lúc này mới yên tâm. Mặc dù Thủy Huyễn Cận chết đi khiến mọi người có chút tiếc nuối, nhưng trừ Đình Thế Quang cùng lão có giao tình thâm hậu, những người còn lại cũng không ai để lâu trong lòng.
Đặc biệt đối với đám người Hoành Sơn mà nói, chỉ cần Hạ Nhất Minh không xảy ra chuyện, Thủy Huyễn Cận có chết hay không, kỳ thực cũng không quá quan trọng.
Bách Linh Bát đem vẻ mặt tất cả đám ngươi lưu lại trong đầu, vẻ mặt gã vẫn như trước nhưng trong đầu không ngừng phân tích.
Hạ Nhất Minh càng chạy càng nhanh, tốc độ của hắn không những đề cao.
Đồng thời Thuận Phong Nhĩ kỳ công cũng phát huy tới cực hạn. Với tốc độ này, cho dù là năng lực của Bách Linh Bát thần kỳ tới đâu, cũng đừng mơ tường che dấu được hành tung mà truy tìm tới đây.
Một canh giờ sau, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng đã giảm bớt tốc độ. Hắn tin tưởng, không ai có thể theo dõi mà hắn không phát hiện ra.
Thân hình vừa động, nhằm hướng khác chạy đi.
Khi di chuyền trên không trung, mỗi lần hạ xuống hắn đều đạp nhẹ trên những nhánh cây, ngọn cỏ, chưa từng tiếp xúc với mặt đất, dĩ nhiên là không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đồng thời Hạ Nhất Minh đem hơi thở hoàn toàn thu liễm lại, ngay cả tiên thiên cường giả muốn truy tung cũng khó có thể làm được.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng dừng lại tại một sơn cốc u tĩnh.
Đây là một tiểu sơn cốc cực kỳ hẻo lánh trong thâm sơn. Chính là tiểu cốc Hạ Nhất Minh từng phát hiện song đầu linh thú, cũng là nơi phát hiện ra khối Bạch thạch kỳ bí kia.
Ở nơi này, Hạ Nhất Minh cũng từng thề, sẽ không làm nhục Đại Khảm Đao sau lưng hắn.
Sau khi tiến vào tiểu cốc, Hạ Nhất Minh gỡ Đại Khảm Đạo xuống, vận khí lên đao, đao mang không ngừng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh khẽ động cổ tay, trong chốc lát đã đào một hố lớn trên mặt đất. Sau đó thân thể hắn bay lên, vọt tới trước vách núi, khua nhẹ cổ tay, nhất thời Đại Khảm Đao cắm thật sâu vào vách đá.
Dưới chân khí khổng lồ truyền vào, rất nhanh, một khối đá vuông vức đã được hắn lấy xuống.
Ánh đao chớp động, nháy mắt khối đã kia đã trở thành một cỗ quan tài thật lớn. Mặc dù không tinh xảo như được điêu khắc lên, nhưng đây là tự tay Hạ Nhất Minh làm ra.
Buông Đại Khảm Đao xuống, Hạ Nhất Minh ôm thi thể lão nhân nhẹ nhàng đặt vào thạch quan.
Mỗi một động tác của Hạ Nhất Minh đều vô cùng nhẹ nhàng, dường như lão nhân kia không phải đã chết đi, mà chỉ như ngủ thiếp đi. Mà hắn thì như sợ kinh động giấc ngủ đó, bởi thế mỗi động tác đều vô cùng cẩn trọng.
Đem thạch quan đặt vào huyệt động Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn vào đó.
Trên mặt lão nhân vẫn là nụ cười tự tin, thoải mái.
Trái tim Hạ Nhất Minh dường như thắt lại.
Trước một giây mất đi tính mạng, trái tim lão nhân vốn đã bị chủy thủ đâm thủng. Nhưng lão không lập tức ngã xuống, mà dùng nghị lực thật lớn, đem tiên thiên chân khí bảo vệ trái tim. Chịu đựng thống khổ kinh người, nhưng vẫn vững vàng như núi đứng sau Hạ Nhất Minh.
Đây là việc sau cùng lão nhân làm vì hắn.
Giờ phút này, trong đầu Hạ Nhất Minh nhớ tới câu nói của lão nhân bên ngoài Thiên La thủ đô.
- Lão phu yên tâm rồi...
Khi Hạ Nhất Minh vì Thiên La quốc mà bộc lộ thái độ của chính mình, lão nhân đã thực sự yên lòng.
Dường như Hạ Nhất Minh đã hiểu được ý nghĩ sau cùng của lão. Hắn cũng biết tại sao, khi tính mạng sắp mất đi, lão nhân còn có thể có nghị lực cùng quyết tâm cường đại như vậy.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, chân khí trên người sôi trào như nước.
Thân thể Hạ Nhất Minh bỗng bắn thẳng lên, giữa không trung vung tay một cái, Đại Khảm Đao to lớn kinh người không ngờ bay thẳng vào tay hắn.
Ánh đao chớp lên, cả sơn cốc như tràn ngập đao mang sắc bén.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, từ thức đầu tiên khởi phát, mỗi chiêu mỗi thức lần lượt được Hạ Nhất Minh xuất ra.
Tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, lửa giận kìm nén đã lâu lại bùng lên trong lòng hắn. Vì người đã khuất mà phẫn nộ, lực lượng này khiến chân khí trong cơ thể hắn sôi trào, không ngừng đẩy cao tới đỉnh điểm.
Thức thứ hai mươi, thức thứ hai mươi mốt...
Sau thức thứ hai mốt này, Hạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, hắn cũng không thu tay lại, mà thuận thế bổ ra một đao...
Cùng lúc đó, Ngũ hành chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, bắt đầu từ Thủy hệ, theo tương sinh chuyển hóa, cho tới tận cùng là Kim hệ chân khí cường đại.
Sau đó ánh đao mang thật lớn bay thẳng về phía vách núi.
Âm ầm một tiếng nổ vang, một khe lớn thẳng tắp trải dài trên mặt đất, tới tận vách núi đối diện, trên vách núi cũng nứt ra một khe hở cực lớn.
Một luồng ánh sáng thần kỳ từ khe hở phát ra.
Hạ Nhất Minh thở dốc, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập uy áp.
Khai Sơn, thức thứ hai mươi hai.