Hạ Nhất Minh quay lại Hạ gia trang là vào lúc trời tờ mờ sáng.
Hà gia trang ở vùng này được coi là một gia trang nổi tiếng, lão trang trủ Hạ Vũ Đức là một người đem nội kình tu luyện tới đỉnh thập cấp cao thủ, ở trong vòng mấy trăm dặm xung quanh được coi là một nhân vật đứng đầu.
Hạ Vũ Đức sinh ra ba người con, tuy rằng bọn họ tu luyện công pháp có thuộc tính bất đồng, nhưng mỗi một người con trai tu vi ít nhất là đạt tới bát tầng nội kình. Chỉ có người con cả là Hạ Thuyên Tín đã sớm tu luyện tới cửu cấp nội kình. Cho nên ở thế hệ thứ ba, người con trưởng tên Hạ Nhất Thiên năm nay tuy mới có hai mươi mốt tuổi, nhưng đã đem nội kình tu luyện tới thất cấp. Vô luận thế nào cũng là đệ nhất nhân trong hệ thứ ba.
Còn mấy đứa con tuy rằng chưa đột phá tới tầng thứ bảy, nhưng lấy niên kỷ của bọn họ bây giờ mà nói thì chỉ một sớm một chiều mà đạt được. Lúc này đây danh vọng Hạ gia trang đang như mặt trời giữa ban trưa.
Quy củ Hạ gia rất nghiêm, mỗi khi trời sáng sớm trong đời thứ ba những ai đạt tới lục tầng nội kình bí tịch đều phải tiến hành luyện công buổi sáng. Làm Hạ Nhất Minh vội vàng từ hồ nước quay trở lại gia trang, bên trong sân tập luyện, đã sớm vang dội lại tiếng quát tháo ầm ĩ.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn thời tiết một chút, thầm than một tiếng trong lòng rồi bất chấp cả người ướt sũng liền trực tiếp đi vào sân tập luyện.
Giờ phút này, trên sân tập luyện đang có năm người trong thế hệ thứ ba đang tiến hành trụ cột huấn luyện, bọn họ đều là những đệ tử chưa đạt tới tầng thứ sáu. Ba nam hai nữ, trong đó bao gồm cả Hạ Nhất Minh.
Lối vào sân tập luyện, một hán tử có thân hình cao lớn đang khoanh tay đứng, hắn cứ như vậy đứng trong sân, giống như một quả núi mang đến cho người ta áp lực cực lớn.
Hạ Nhất Minh bước về phía trước, đi tới bên người hán tử, nhẹ giọng nói: "Tam thúc!"
Hán tử này đúng là tam thúc của Hạ Nhất Minh tên là Hạ Thuyên Nghĩa, hắn quay đầu lại nhìn, đôi mắt ẩn hiện một tia tức giận. Nhưng khi thấy được bộ dáng chật vật của Hạ Nhất Minh cũng không khỏi rùng mình một cái, hỏi: "Cháu như thế nào bây giờ mới tới? Trên Cháu sao lại đầy nước?"
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ lên một chút, trả lời: "Tam thúc! Cháu tối qua luyện trung bình tấn ở trên sườn núi cả đêm, lúc quay về quần áo bị dơ, đi đến bên hồ tẩy rửa không cẩn thận bị ngã xuống đó."
Hạ Thuyên Nghĩa trên mặt dần mất đi vẻ giận giữ, nói: "Nhất Minh. Thúc biết cháu muốn tìm nơi công, nhưng buổi tối tốt nhất cũng không nên đi ra ngoài."
"Vâng."
Hạ Thuyên Nghĩa vung tay lên, nói: "Trở về thay quần áo đi. Sau đó quay lại đây!"
Hạ Nhất Minh khom người một chút, sau đó chạy nhanh về phía phòng mình, thuần thục thay bộ quần áo luyện công rồi chạy trở lại sân tập luyện, gia nhập với mấy người ở đó.
Hạ Thuyên Nghĩa nhìn thấy ánh mắt quật cường của Hạ Nhất Minh khẽ có chút lắc đầu thở dài.
Theo mỗi khi ngày mới bắt đầu, những đệ tử này đều phải tu luyện ba giờ mới xong, sau khi Hạ Thuyên Nghĩa kêu đình chỉ, dặn dò một lúc mới quay người đi.
Hắn vừa mới đi xa, mấy tiểu tử đều không hẹn mà ngồi ngay xuống mặt đất, cả ngay hai nữ hài tử cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh quét ánh mắt nhìn mấy vị huynh đệ tỷ muội một vòng, rồi giống như mọi khi quay người bước đi.
"Nhất Minh. Tầng thứ năm của ngươi khi nào đột phá?" Một giọng nói lười biếng trong đám thanh niên truyền ra.
Hạ Nhất Minh không cần quay đầu cũng biết người hỏi so với mình kém hơn hai tuổi tên là Hạ Nhất Chương.
Ở trong gia tộc, đại bá Hạ Thuyên Tín sinh bốn người con, theo thứ tự con trưởng là Hạ Nhất Thiên, người thứ hai là Hạ Nhất Hải, người thứ năm là Hạ Nhất Chương và người thứ bảy tên Hạ Nhất Vực. Phụ thân Hạ Thuyên Danh của hắn còn có hai người con là người thứ ba Hạ Nhất Huyễn và bát muội Hạ Nhất Lung. Còn lại tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa sinh một nam một nữ là tứ tỷ tên Hạ Nhất Linh, và tiểu đệ Hạ Nhất Đào.
Tuy rằng đều cùng là thành viên trong gia tộc, nhưng quan hệ tỷ muội ở bên trong đều có tốt có xấu.
Bốn người con trai của đại bá trước nay đều là cùng tiến thối, đặc biệt là người con cả Hạ Nhất Thiên lại có thiên phú hơn người. Năm ấy mới hai mươi tuổi đã đột phá tầng thứ bảy nội kình, được tầng lớp cao cấp trong gia tộc cực kỳ xem trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lão Nhị cùng Lão Tam quan hệ hơi mật thiết một chút, chẳng qua do đông đảo huynh đệ ở chung một chỗ nên cơ bản tương đối thuận hòa.
Hôm nay, thế hệ thứ ba có chín người, Hạ Nhất Thiên, Hạ Nhất Hải còn có Hạ Nhất Huyễn đều đã thành công đạt tới tầng thứ sáu được miễn phải luyện tập hàng ngày.
Mà giờ phút này mở miệng hỏi chính là đứng hàng thứ năm trong thế hệ thứ ba là Hạ Nhất Chương.
Cước bộ Hạ Nhất Minh dừng lại, hừ nhẹ một tiếng: "Còn chưa có đột phá. Chẳng lẽ Ngũ ca huynh sắp đột phá sao?"
Hạ Nhất Chương hắc hắc cười nói: "Ta tấn chức tầng thứ năm mới có gần một năm mà thôi, như thế nào đã nhanh như vậy đột phá. Nhưng Lục đệ đã dừng ở đây bốn năm rồi. Năm đó đệ cùng Nhị ca, Tam ca cùng lúc tiến vào tầng thứ năm, bây giờ bọn họ đã tấn chức. Còn đệ vẫn dậm chân tại chỗ, hắc hắc đệ phải cố gắng thật tốt a."
Hạ Nhất Minh mày hơi nhướng lên một chút, lửa giận trong lòng khẽ bốc lên, nhưng không quay người lại chỉ lãnh đạm nói: "Đa tạ, Ngũ ca quan tâm. Điều này ta hiểu."
Dứt lời, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi về phía trước không quay đầu lại.
Hạ Nhất Chương thở dài ra một hơi, dùng một loại ngữ khí trào phúng nói: "Lục đệ. Theo ta thấy ngươi nên đổi loại nội kình bí tịch khác tu luyện đi. Có lẽ có thể một hơi vọt lên tới tầng thứ sáu không chừng."
Hạ Nhất Minh cước bộ không có chút nào dừng lại, giống như chưa từng nghe qua lời nói của Hạ Nhất Chương cứ như vậy rời đi.
Còn lại năm người nhìn nhau, Hạ Nhất Đào đột nhiên bật dậy, hướng phía Lục ca vừa rời đi chạy nhanh theo.
Tỷ muội Hạ Nhất Linh cùng Hạ Nhất Lung liếc mắt căm tức nhìn Hạ Nhất Chương, cùng nắm tay xoay người rời đi. Còn lại lão thất Hạ Nhất Vực nhăn mày nói: "Ngũ ca. Huynh như thế nào lại đi trêu trọc Lục ca. Nếu phụ phân cùng đại ca biết được huynh khẳng định sẽ ăn mắng, lại còn liên lụy cả đệ."
Hạ Nhất Chương trừng mắt nhìn lão thất, nói: "Lá gan ngươi càng ngày càng nhỏ. Hừ. Ta nói đúng hắn định làm gì? Chỉ cần ta so với hắn sớm tiến vào tầng thứ sáu hơn thì chẳng ai nói được ta cái gì cả."
Hạ Nhất Vực nói thẩm trong miệng một vài tiếng, đến ngay cả chính bản thân hắn cũng không nghe được âm thanh: "Ngươi không phải đố kỵ Lục ca sớm hơn tiến vào tầng thứ năm sao."
Cũng may Hạ Nhất Chương không nghe được những lời này của thân đệ đệ mình nếu không khẳng định sẽ tức giận ngay đương trường.
"Lão thất. Ngươi cũng phải cố gắng tranh thủ, tranh thủ sớm đột phá lên tầng thứ sáu. Như vậ, nhà chúng ta mới có thể dẫn đầu các mạch." – Hạ Nhất Chương nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Vực trợn tròn mắt, khó có thể tin nói: "Ngũ ca. Huynh mới tấn giai lên ngũ cấp mới gần năm, mà đệ thì mới tháng trước thôi. Chẳng lẽ huynh muốn đệ lập tức độ phá?"
Hạ Nhất Chương giận giữ hừ một tiếng, nói: "Cũng được. Ta muốn đệ cố gắng gấp bội lần để đuổi theo đại ca, nhị ca…" Hạ Nhất Chương dừng một chút rồi do dự nói: "Còn có tam ca bọn họ như nhau. Không phải đều thành công đột phá tầng thứ sáu sao?"
Hạ Nhất Vực hai mắt nhìn thẳng, nói: "Ngũ ca. Nhị ca và Tam ca so với đệ lớn hơn năm, sáu tuổi mà cũng chỉ mới đột phá tới tầng thứ sáu chỉ một năm nay mà thôi."
Hạ Nhất Chương sắc mặt đỏ lên, nói: "Được. Lão Thất, đệ học ở đâu thói tranh luận về cãi ta. Có phải muốn ăn đánh?"
Hạ Nhất Vực lập tức giật mình, nói: "Ngũ ca. Ta không có a. Ta luyện còn không được sao."
"Được. Hiện tại lập tức bắt đầu khổ luyện. Ta sẽ luyện cùng với ngươi, không cần buồn bã ỉu xìu."
Hạ Nhất Vực: "…."
Hạ Nhất Vực thầm nghĩ: "Hắn thực sự là thân ca ca ta sao?"
Hạ Nhất Minh ly khai nhanh khỏi sân tập luyện, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết. Bởi vì, Hạ Nhất Minh biết, nếu như chỉ vì lời nói qua lại mà động thủ đánh nhau, hắn sẽ bị phục thân trách phạt.
Bỗng nhiên, ở phía sau truyền đến thanh âm thở gấp gáp, trong lòng Hạ Nhất Minh truyền tới một cỗ cảm giác ấm áp, liền ngừng cước bộ.
Quả nhiên, thanh âm Hạ Nhất Đào vang lên: "Lục ca. Huynh không cần nghe lời Ngũ ca nói. Là do huynh ấy đố kỵ việc huynh tiến vào tầng thứ năm sớm hơn mà thôi."
Hạ Nhất Minh mỉm cười, vỗ vai Nhất Đào, nói: "Huynh hiểu mà. Đệ nhanh trở về nhà tập viết chữ đi, nếu không Tam thúc sẽ mắng ngươi nghịch ngợm. Lại nói cả thôn mời ngươi ăn món Măng Sào Thịt Phiến bây giờ"
Nhất Đào giật mình, nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, hai tay bưng kín mông vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
May mắn, Hạ Nhất Đào cũng không có nhìn thấy thân ảnh của lão ba, lúc ấy mới thở nhẹ ra một hơi, do dự nói: "Lục ca. Kỳ thật, Ngũ ca nói cũng có đạo lý hay là huynh thử đổi loại bí tịch khác xem."
Hạ Nhất Minh sắc mặt lộ vẻ căng thẳng, sau đó cười nói: "Huynh sẽ suy nghĩ xem. Cám ơn đệ."
Hạ Nhất Đào tạm biệt một tiếng rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Xem ra, móm Măng Sào Thịt Phiến đối với Nhất Đào có uy hiếp không nhỏ.
Nhìn tiểu đệ rời đi, Hạ Nhất Minh thở dài ra một hơi, nụ cười trên mặt sớm đã biết mất không còn một chút nào. Hạ Nhất Minh xoay người lại thì bỗng thấy một thân ảnh hiện ngay trước mắt, trong lòng run lên, vận lực vào hai chân lập tức nhảy lui về phía sau mấy trượng.
Vừa mới làm ra thế thủ, Hạ Nhất Minh liền cười khổ đứng thẳng dậy, nói: "Tam thúc. Thúc như thế nào lại đùa với tiểu chất như vậy?"
Khuôn mặt nghiêm tục của Hạ Thuyên Nghĩa lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Nhất Minh. Phản ứng của cháu không tồi a."
"Đa tạ, Tam thúc khích lệ."
"Nhất Minh. Ta cùng đại bá và phụ thân cháu đã thương lượng qua." Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên nói: "Cháu nếu muốn đổi lại một bộ bí tịch tu luyện khác thì có thể trực tiếp đi cùng với đại bá tới tàng thư các trong gia tộc, để lựa chọn lại."
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ run lên, nói: "Đa tạ, Tam thúc."
Hạ Thuyên Nghĩa gật đầu một cái, đi về nơi Hạ Nhất Minh vừa rời đi, đồng thời nói: "Ta đi xem Nhất Đào. Nếu nó không luyện chứ tốn. Nhất định sẽ cho nó nhịn cơm."
Nhìn theo bóng dáng Tam thúc rời đi, Hạ Nhất Minh ngửa đầu nhìn trời, rốt cục thở dài rời đi. Không thể tưởng được ngay cả phụ thân và mọi người đều vì chuyện của mình mà bàn qua. Xem ra mình muốn kiên trì cũng không được.
Hạ Nhất Minh quay lại Hạ gia trang là vào lúc trời tờ mờ sáng.
Hà gia trang ở vùng này được coi là một gia trang nổi tiếng, lão trang trủ Hạ Vũ Đức là một người đem nội kình tu luyện tới đỉnh thập cấp cao thủ, ở trong vòng mấy trăm dặm xung quanh được coi là một nhân vật đứng đầu.
Hạ Vũ Đức sinh ra ba người con, tuy rằng bọn họ tu luyện công pháp có thuộc tính bất đồng, nhưng mỗi một người con trai tu vi ít nhất là đạt tới bát tầng nội kình. Chỉ có người con cả là Hạ Thuyên Tín đã sớm tu luyện tới cửu cấp nội kình. Cho nên ở thế hệ thứ ba, người con trưởng tên Hạ Nhất Thiên năm nay tuy mới có hai mươi mốt tuổi, nhưng đã đem nội kình tu luyện tới thất cấp. Vô luận thế nào cũng là đệ nhất nhân trong hệ thứ ba.
Còn mấy đứa con tuy rằng chưa đột phá tới tầng thứ bảy, nhưng lấy niên kỷ của bọn họ bây giờ mà nói thì chỉ một sớm một chiều mà đạt được. Lúc này đây danh vọng Hạ gia trang đang như mặt trời giữa ban trưa.
Quy củ Hạ gia rất nghiêm, mỗi khi trời sáng sớm trong đời thứ ba những ai đạt tới lục tầng nội kình bí tịch đều phải tiến hành luyện công buổi sáng. Làm Hạ Nhất Minh vội vàng từ hồ nước quay trở lại gia trang, bên trong sân tập luyện, đã sớm vang dội lại tiếng quát tháo ầm ĩ.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn thời tiết một chút, thầm than một tiếng trong lòng rồi bất chấp cả người ướt sũng liền trực tiếp đi vào sân tập luyện.
Giờ phút này, trên sân tập luyện đang có năm người trong thế hệ thứ ba đang tiến hành trụ cột huấn luyện, bọn họ đều là những đệ tử chưa đạt tới tầng thứ sáu. Ba nam hai nữ, trong đó bao gồm cả Hạ Nhất Minh.
Lối vào sân tập luyện, một hán tử có thân hình cao lớn đang khoanh tay đứng, hắn cứ như vậy đứng trong sân, giống như một quả núi mang đến cho người ta áp lực cực lớn.
Hạ Nhất Minh bước về phía trước, đi tới bên người hán tử, nhẹ giọng nói: "Tam thúc!"
Hán tử này đúng là tam thúc của Hạ Nhất Minh tên là Hạ Thuyên Nghĩa, hắn quay đầu lại nhìn, đôi mắt ẩn hiện một tia tức giận. Nhưng khi thấy được bộ dáng chật vật của Hạ Nhất Minh cũng không khỏi rùng mình một cái, hỏi: "Cháu như thế nào bây giờ mới tới? Trên Cháu sao lại đầy nước?"
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ lên một chút, trả lời: "Tam thúc! Cháu tối qua luyện trung bình tấn ở trên sườn núi cả đêm, lúc quay về quần áo bị dơ, đi đến bên hồ tẩy rửa không cẩn thận bị ngã xuống đó."
Hạ Thuyên Nghĩa trên mặt dần mất đi vẻ giận giữ, nói: "Nhất Minh. Thúc biết cháu muốn tìm nơi công, nhưng buổi tối tốt nhất cũng không nên đi ra ngoài."
"Vâng."
Hạ Thuyên Nghĩa vung tay lên, nói: "Trở về thay quần áo đi. Sau đó quay lại đây!"
Hạ Nhất Minh khom người một chút, sau đó chạy nhanh về phía phòng mình, thuần thục thay bộ quần áo luyện công rồi chạy trở lại sân tập luyện, gia nhập với mấy người ở đó.
Hạ Thuyên Nghĩa nhìn thấy ánh mắt quật cường của Hạ Nhất Minh khẽ có chút lắc đầu thở dài.
Theo mỗi khi ngày mới bắt đầu, những đệ tử này đều phải tu luyện ba giờ mới xong, sau khi Hạ Thuyên Nghĩa kêu đình chỉ, dặn dò một lúc mới quay người đi.
Hắn vừa mới đi xa, mấy tiểu tử đều không hẹn mà ngồi ngay xuống mặt đất, cả ngay hai nữ hài tử cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh quét ánh mắt nhìn mấy vị huynh đệ tỷ muội một vòng, rồi giống như mọi khi quay người bước đi.
"Nhất Minh. Tầng thứ năm của ngươi khi nào đột phá?" Một giọng nói lười biếng trong đám thanh niên truyền ra.
Hạ Nhất Minh không cần quay đầu cũng biết người hỏi so với mình kém hơn hai tuổi tên là Hạ Nhất Chương.
Ở trong gia tộc, đại bá Hạ Thuyên Tín sinh bốn người con, theo thứ tự con trưởng là Hạ Nhất Thiên, người thứ hai là Hạ Nhất Hải, người thứ năm là Hạ Nhất Chương và người thứ bảy tên Hạ Nhất Vực. Phụ thân Hạ Thuyên Danh của hắn còn có hai người con là người thứ ba Hạ Nhất Huyễn và bát muội Hạ Nhất Lung. Còn lại tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa sinh một nam một nữ là tứ tỷ tên Hạ Nhất Linh, và tiểu đệ Hạ Nhất Đào.
Tuy rằng đều cùng là thành viên trong gia tộc, nhưng quan hệ tỷ muội ở bên trong đều có tốt có xấu.
Bốn người con trai của đại bá trước nay đều là cùng tiến thối, đặc biệt là người con cả Hạ Nhất Thiên lại có thiên phú hơn người. Năm ấy mới hai mươi tuổi đã đột phá tầng thứ bảy nội kình, được tầng lớp cao cấp trong gia tộc cực kỳ xem trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão Nhị cùng Lão Tam quan hệ hơi mật thiết một chút, chẳng qua do đông đảo huynh đệ ở chung một chỗ nên cơ bản tương đối thuận hòa.
Hôm nay, thế hệ thứ ba có chín người, Hạ Nhất Thiên, Hạ Nhất Hải còn có Hạ Nhất Huyễn đều đã thành công đạt tới tầng thứ sáu được miễn phải luyện tập hàng ngày.
Mà giờ phút này mở miệng hỏi chính là đứng hàng thứ năm trong thế hệ thứ ba là Hạ Nhất Chương.
Cước bộ Hạ Nhất Minh dừng lại, hừ nhẹ một tiếng: "Còn chưa có đột phá. Chẳng lẽ Ngũ ca huynh sắp đột phá sao?"
Hạ Nhất Chương hắc hắc cười nói: "Ta tấn chức tầng thứ năm mới có gần một năm mà thôi, như thế nào đã nhanh như vậy đột phá. Nhưng Lục đệ đã dừng ở đây bốn năm rồi. Năm đó đệ cùng Nhị ca, Tam ca cùng lúc tiến vào tầng thứ năm, bây giờ bọn họ đã tấn chức. Còn đệ vẫn dậm chân tại chỗ, hắc hắc đệ phải cố gắng thật tốt a."
Hạ Nhất Minh mày hơi nhướng lên một chút, lửa giận trong lòng khẽ bốc lên, nhưng không quay người lại chỉ lãnh đạm nói: "Đa tạ, Ngũ ca quan tâm. Điều này ta hiểu."
Dứt lời, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi về phía trước không quay đầu lại.
Hạ Nhất Chương thở dài ra một hơi, dùng một loại ngữ khí trào phúng nói: "Lục đệ. Theo ta thấy ngươi nên đổi loại nội kình bí tịch khác tu luyện đi. Có lẽ có thể một hơi vọt lên tới tầng thứ sáu không chừng."
Hạ Nhất Minh cước bộ không có chút nào dừng lại, giống như chưa từng nghe qua lời nói của Hạ Nhất Chương cứ như vậy rời đi.
Còn lại năm người nhìn nhau, Hạ Nhất Đào đột nhiên bật dậy, hướng phía Lục ca vừa rời đi chạy nhanh theo.
Tỷ muội Hạ Nhất Linh cùng Hạ Nhất Lung liếc mắt căm tức nhìn Hạ Nhất Chương, cùng nắm tay xoay người rời đi. Còn lại lão thất Hạ Nhất Vực nhăn mày nói: "Ngũ ca. Huynh như thế nào lại đi trêu trọc Lục ca. Nếu phụ phân cùng đại ca biết được huynh khẳng định sẽ ăn mắng, lại còn liên lụy cả đệ."
Hạ Nhất Chương trừng mắt nhìn lão thất, nói: "Lá gan ngươi càng ngày càng nhỏ. Hừ. Ta nói đúng hắn định làm gì? Chỉ cần ta so với hắn sớm tiến vào tầng thứ sáu hơn thì chẳng ai nói được ta cái gì cả."
Hạ Nhất Vực nói thẩm trong miệng một vài tiếng, đến ngay cả chính bản thân hắn cũng không nghe được âm thanh: "Ngươi không phải đố kỵ Lục ca sớm hơn tiến vào tầng thứ năm sao."
Cũng may Hạ Nhất Chương không nghe được những lời này của thân đệ đệ mình nếu không khẳng định sẽ tức giận ngay đương trường.
"Lão thất. Ngươi cũng phải cố gắng tranh thủ, tranh thủ sớm đột phá lên tầng thứ sáu. Như vậ, nhà chúng ta mới có thể dẫn đầu các mạch." – Hạ Nhất Chương nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Vực trợn tròn mắt, khó có thể tin nói: "Ngũ ca. Huynh mới tấn giai lên ngũ cấp mới gần năm, mà đệ thì mới tháng trước thôi. Chẳng lẽ huynh muốn đệ lập tức độ phá?"
Hạ Nhất Chương giận giữ hừ một tiếng, nói: "Cũng được. Ta muốn đệ cố gắng gấp bội lần để đuổi theo đại ca, nhị ca…" Hạ Nhất Chương dừng một chút rồi do dự nói: "Còn có tam ca bọn họ như nhau. Không phải đều thành công đột phá tầng thứ sáu sao?"
Hạ Nhất Vực hai mắt nhìn thẳng, nói: "Ngũ ca. Nhị ca và Tam ca so với đệ lớn hơn năm, sáu tuổi mà cũng chỉ mới đột phá tới tầng thứ sáu chỉ một năm nay mà thôi."
Hạ Nhất Chương sắc mặt đỏ lên, nói: "Được. Lão Thất, đệ học ở đâu thói tranh luận về cãi ta. Có phải muốn ăn đánh?"
Hạ Nhất Vực lập tức giật mình, nói: "Ngũ ca. Ta không có a. Ta luyện còn không được sao."
"Được. Hiện tại lập tức bắt đầu khổ luyện. Ta sẽ luyện cùng với ngươi, không cần buồn bã ỉu xìu."
Hạ Nhất Vực: "…."
Hạ Nhất Vực thầm nghĩ: "Hắn thực sự là thân ca ca ta sao?"
Hạ Nhất Minh ly khai nhanh khỏi sân tập luyện, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết. Bởi vì, Hạ Nhất Minh biết, nếu như chỉ vì lời nói qua lại mà động thủ đánh nhau, hắn sẽ bị phục thân trách phạt.
Bỗng nhiên, ở phía sau truyền đến thanh âm thở gấp gáp, trong lòng Hạ Nhất Minh truyền tới một cỗ cảm giác ấm áp, liền ngừng cước bộ.
Quả nhiên, thanh âm Hạ Nhất Đào vang lên: "Lục ca. Huynh không cần nghe lời Ngũ ca nói. Là do huynh ấy đố kỵ việc huynh tiến vào tầng thứ năm sớm hơn mà thôi."
Hạ Nhất Minh mỉm cười, vỗ vai Nhất Đào, nói: "Huynh hiểu mà. Đệ nhanh trở về nhà tập viết chữ đi, nếu không Tam thúc sẽ mắng ngươi nghịch ngợm. Lại nói cả thôn mời ngươi ăn món Măng Sào Thịt Phiến bây giờ"
Nhất Đào giật mình, nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, hai tay bưng kín mông vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
May mắn, Hạ Nhất Đào cũng không có nhìn thấy thân ảnh của lão ba, lúc ấy mới thở nhẹ ra một hơi, do dự nói: "Lục ca. Kỳ thật, Ngũ ca nói cũng có đạo lý hay là huynh thử đổi loại bí tịch khác xem."
Hạ Nhất Minh sắc mặt lộ vẻ căng thẳng, sau đó cười nói: "Huynh sẽ suy nghĩ xem. Cám ơn đệ."
Hạ Nhất Đào tạm biệt một tiếng rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Xem ra, móm Măng Sào Thịt Phiến đối với Nhất Đào có uy hiếp không nhỏ.
Nhìn tiểu đệ rời đi, Hạ Nhất Minh thở dài ra một hơi, nụ cười trên mặt sớm đã biết mất không còn một chút nào. Hạ Nhất Minh xoay người lại thì bỗng thấy một thân ảnh hiện ngay trước mắt, trong lòng run lên, vận lực vào hai chân lập tức nhảy lui về phía sau mấy trượng.
Vừa mới làm ra thế thủ, Hạ Nhất Minh liền cười khổ đứng thẳng dậy, nói: "Tam thúc. Thúc như thế nào lại đùa với tiểu chất như vậy?"
Khuôn mặt nghiêm tục của Hạ Thuyên Nghĩa lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Nhất Minh. Phản ứng của cháu không tồi a."
"Đa tạ, Tam thúc khích lệ."
"Nhất Minh. Ta cùng đại bá và phụ thân cháu đã thương lượng qua." Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên nói: "Cháu nếu muốn đổi lại một bộ bí tịch tu luyện khác thì có thể trực tiếp đi cùng với đại bá tới tàng thư các trong gia tộc, để lựa chọn lại."
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ run lên, nói: "Đa tạ, Tam thúc."
Hạ Thuyên Nghĩa gật đầu một cái, đi về nơi Hạ Nhất Minh vừa rời đi, đồng thời nói: "Ta đi xem Nhất Đào. Nếu nó không luyện chứ tốn. Nhất định sẽ cho nó nhịn cơm."
Nhìn theo bóng dáng Tam thúc rời đi, Hạ Nhất Minh ngửa đầu nhìn trời, rốt cục thở dài rời đi. Không thể tưởng được ngay cả phụ thân và mọi người đều vì chuyện của mình mà bàn qua. Xem ra mình muốn kiên trì cũng không được.