Khi Phiền Thạc chính thức mở miệng nhận thua. Tất cả mọi người đứng xem như dỡ bỏ tảng đá trên mình xuống.
Mặc dù, trong trận đánh cũng không có nhiều pha chiến đấu sôi động, nhưng bọn họ đã thấy được Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa của Kỳ Liên Song Ma, Vạn Lý Nhàn Đình của Kim Chiến Dịch và Toản Địa Chi Thuật của Hạ Nhất Minh. Bằng đó thứ cũng đã đủ để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Giờ phút này, nếu Phiền Thạc đã nhận thua nói thì chính là Linh Tiêu Bảo Điện giành được thắng lợi, chiếm được mười viên Giáp Hoàng Đan. Kết quả như vậy đối với mọi người trong Linh Tiêu Bảo Điện mà nói là có thể chấp nhận.
Nhưng khi Kim Chiến Dịch mở miệng, nhất thời lại khiến cho trong lòng mọi người biến động. Ánh mắt bọn họ nhìn Kim Chiến Dịch có chút khác thường.
Phiền Thạc hơi trầm mặt xuống, nói:
- Kim hiền chất! Tại sao ngươi còn chưa đồng ý?
Kim Chiến Dịch đối với ánh mắt nghiêm nghị của lão không chút sợ hãi, thân hình hơi cúi xuống, cao giọng nói:
- Phiền tôn giả đại nhân! Vãn bối ngưỡng mộ Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa dương danh thiên hạ của Song ma huynh đệ đã lâu. Đặc biệt là Kim chi hoa cuối cùng có thể nói là nhất tuyệt.
Thanh âm của hắn chợt cao lên, ẩn chứa chiến ý vô cùng lớn:
- Vãn bối tuy bất tài nhưng cũng mong có thể chứng kiến một lần.
Đến tận lúc này, mọi người đều hiểu được ý định của hắn: các ngươi đã tới đây khiêu chiến, nếu không lưu lại một chút công phu chân chính thì đừng mong rời đi.
Nghĩ tới tính cách của Kim Chiến Dịch - hắn là một kẻ khiến người ta vô cùng đau đầu, đi khắp nơi khiêu chiến, trong lòng mọi người không khỏi cười thầm. Kỳ Liên Song Ma lần này đá phải tảng đá rồi. Đã chọc vào tổ ong vò vẽ Kim Chiến Dịch này mà muốn cho qua thì không phải chuyện dễ.
Ánh mắt Phiền Thạc đảo qua trên hai người Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch bình tĩnh nói:
- Hai người các ngươi có Vạn Lý Nhàn Đình và Toản Địa Chi Thuật, thì quyết đấu còn thua làm sao được?
Kim Chiến Dịch bật cười. Phiền Thạc cũng không có từ chối lời đề nghị của hắn, mà là để lại cho bọn họ một con đường để chọn. Chỉ có điều nếu muốn giao thủ với Kỳ Liên Song Ma ngay bây giờ thì không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh hơi gật đầu một cái.
- Phiền Thạc tôn giả! Hai chúng ta cam đoan lần này sẽ không sử dụng Vạn Lý Nhàn Đình cùng Toản Địa Chi Thuật nữa. - Kim Chiến Dịch bình tĩnh nói.
Lời này vừa dứt, gương mặt đang tươi cười của nhị vị tôn giả cũng không tránh khỏi có chút biến sắc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đây chính là hai thuật phòng thân của bọn họ. Có được hai kỹ năng này thì giao thủ với cường giả dưới cấp bậc tôn giả, bọn họ không bao giờ rơi vào thế bất lợi. Nhưng một khi bỏ nó qua một bên thì kết quả lại khó nói trước được.
- Điều này không được.... - Một tiếng nói thanh thúy vang lên. Thu cô nương ở gần đó không nhịn được mở miệng nói:
- Kim sư huynh! Nếu là quyết chiến thì làm gì có đạo lý không cho thi triển tuyệt kỹ. Không bằng, ngươi cứ trói tay trói chân để tỷ thí với bọn họ.
Nét mặt già nua của Phiền Thạc cùng Kỳ Liên Song Ma hơi đỏ lên. Nhưng bọn họ cũng chẳng hề lên tiếng. Thu cô nương này có lai lịch rất lớn. Cho dù là ba người bọn lão cũng không dám trêu chọc vào.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Thu sư muội! Thực ra, ta và Hạ huynh đệ muốn cùng với Kỳ Liên Song Ma thoải mái giao thủ một lần. Chúng ta muốn xem một chút Kim hệ chiến kỹ mạnh như lời đồn hay không. Xin muội không nên nhúng tay vào.
Lời nói của Kim Chiến Dịch tuy uyển chuyển, nhưng ngữ khí biểu đạt trong đó lại hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Thu cô nương hiện lên một tia tức giận, nhưng lại tràn ngập vẻ lo lắng. Bất quá, nàng vẫn cố gắng kìm chế, không phản đối nữa.
Ánh mắt Phiền Thạc đảo qua một vòng trên bốn người bọn họ, rốt cục xoay người, cũng không thấy lão có động tác gì đã quay trở lại chỗ ngồi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi. Tốc độ của lão quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả hắn.
Hắn thầm nghĩ nếu đêm hôm đó đuổi theo phía sau là một vị tôn giả như lão, chỉ sợ hắn khó có thể thoát khỏi một cách dễ dàng.
Lão hất tay một cái, bốn người bên dưới lập tức hiểu ý.
Kỳ Liên Song Ma ôm quyền, sắc mặt bọn họ cực kỳ ngưng trọng. Song phương sau khi trải qua chuyện vừa rồi khí thế của bản thân cũng xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu.
Khí thế của song ma sau khi bị áp chế mãnh liệt nên đối với bọn họ cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng Phiền Thạc cũng không thể làm cách nào khác. Trận đấu này rất quan trọng đối với Song Ma. Nếu mất đi cơ hội lần này có trời mới biết bọn họ còn có thể đột phá cực hạn hay không.
Song phương đứng ở xa nhìn nhau. Kỳ Liên Song Ma quát khẽ một tiếng, lập thành trận thế. Tuy nhiên lần này lại hơi khác so với trước.
Thân thể Đại ma đứng hơi lui lại phía sau vài tấc so với Nhị ma. Đồng thời, hai người cũng không phải là đang đứng trên một đường thẳng.
Ngũ hành chi hoa đang xoay trên đỉnh đầu bọn họ lao thẳng về phía Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh. Sau đó, thân thể song ma khẽ nhúc nhích, bám sát theo Ngũ hành chi hoa lao tới.
Kim Chiến Dịch cười "ha ha" một tiếng. Ánh mắt hắn hết sức kiên định. Hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, lóe lên kim quang.
Sau đó, hắn há miệng phun ra Kim chi hoa. Đóa Kim chi hoa của hắn bay về phía trước, đồng thời từ hai bàn cũng phát ra tiếng nổ. Năng lượng Kim hệ từ trong lòng bàn tay trái hắn phóng thích ra, kết hợp lại một chỗ với Kim chi hoa. Chỉ trong một lần hô hấp trên tay hắn đã xuất hiện cây trường thương.
Đó không phải là long thương. Nó do hắn tập trung toàn bộ Kim hệ lực lượng ngưng tụ lại mà thành.
Ánh mắt mọi người mơ hồ tỏa sáng, ngay cả Ngụy Tông Tân cũng không ngoại lệ.
Kim Chiến Dịch đối với vận dụng Kim hệ lực lượng đạt tới trình độ rất cao. Ngay cả Đại sư huynh của hắn cũng cảm thấy không thể bằng.
Hạ Nhất Minh khâm phục nhìn hắn. Mặc dù, gã cũng có sở trường về Kim hệ lực lượng, nhưng chưa ngưng tụ Kim chi hoa thì còn chưa có khả năng làm được điều đó.
Tuy nhiên, đối mặt với khí thế mãnh liệt do Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa mang đến, Hạ Nhất Minh cũng không cam lòng yếu thế.
Đồng dạng, hắn cũng há miệng, ba đóa hoa có màu sắc bất đồng lập tức xuất hiện trước mặt. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi khiến cho ba đóa hoa cùng lúc phát nổ. Hơi thở của ba đóa hoa tỏa ra vây xung quanh người hắn, trong nháy mắt chúng đã hợp lại thành một.
Ba đạo quang mang tạo thành một sự cân bằng rất vi diệu.
Tam hoa hợp nhất của hắn tựa hồ có chút tương tự với Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa, nhưng ở trong mắt các cao thủ thì lại có chút khác biệt.
Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa của Kỳ Liên Song Ma là do mượn ngũ hành tương sinh lực lượng mà hợp lại thành một thể, chỉ cần trong ngũ hành khuyết thiếu một loại thôi thì tuyệt kỹ không thể thi triển. Nhưng tam hoa của Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn dung hợp làm một.
Những người khác có lẽ không nhận ra được sự khác nhau trong đó, nhưng Phiền Thạc cùng hai vị tôn giả còn lại thì không thể không nhận ra.
Hạ Nhất Minh cũng chưa có một kiện thần binh lợi khí nào dung nhập vào trong thân thể. Bởi hắn không phải là tôn giả.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn có thể đem ba loại thuộc tính bất đồng luyện hóa làm một, điều này làm cho bọn họ cảm thấy thật khó tin.
Sự tình vượt quá hiểu biết của bọn họ, khiến cho trong lòng ba người không khỏi sinh ra một tia kiêng kỵ. Trong lòng bọn họ nổi lên một áp lực không hiểu nổi.
Chẳng lẽ, Thần đạo biến mất mấy ngàn năm qua lại có hi vọng tái hiện trong thiên hạ?
Hạ Nhất Minh cũng không biết hắn đem tam hoa hợp nhất đã mang tới cho ba vị tôn giả rất nhiều kích động. Tâm niệm duy nhất của hắn hôm nay chính là hợp tác cùng với Kim Chiến Dịch bức Song Ma thi triển ra một đòn mạnh nhất.
Sau một khắc, Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa, kim thương trong tay Kim Chiến Dịch cùng với ánh sáng ba màu trước người Hạ Nhất Minh hợp lại một chỗ.
Đây là lần đầu tiên bốn người đối kháng chính thức kể từ khi quyết đấu tới giờ.
Ở trong bảo tháp, hai người Hạ Nhất Minh có được sự hỗ trợ từ lực lượng thần bí trong bảo tháp.
Nhưng lúc này Kỳ Liên Song Ma đã đề cao cảnh giác, chính thức đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất giữa cả hi. Mà sau khi hai người Hạ Nhất Minh mất đi sự trợ giúp từ lực lượng thần bí trong bảo tháp thì đây mới chính thức là thực lực của song phương.
"Oanh....."
Một tiếng nổ vang lên. Từ vị trí của bốn người bọn họ, một cỗ khí lưu cực mạnh phát tán ra bốn phương tám hướng. Đặc biệt là đất đá dưới chân giống như những viên đạn bay vun vút ra xung quanh.
Cao Vĩ Lượng tiến lên chắn trước mặt Thu cô nương.
Với thực lực của hắn hiển nhiên chẳng thèm để ý tới đám đất đá và khí lưu đang lao tới. Nhưng cơ bản hắn đối với bốn người trong sân có chút kiêng kỵ, nên cũng không dám coi thường. Nếu không cẩn thận bảo vệ Thu cô nương, để cho nàng bị thương, thì hắn chẳng thể tránh khỏi cơn tức giận của Tông chủ đại nhân.
Mọi người chung quanh vốn đang xem cuộc chiến nhất thời trở nên náo động. Nguồn năng lượng cực mạnh ập tới khiến cho ngay cả cường giả Nhất Đường Thiên cũng chực ngã. Một lượng lớn đất đá bay ra xung quanh, khiến cho thì mọi người còn lại, ngoại trừ hai vị cường giả đã đạt tới đỉnh túc chi thế, đều lựa chọn cách tránh né. Nếu thật sự gặp phải tình huống không thể tránh nổi mới ra tay.
Về phần các tiên thiên cường giả bình thường xung quanh thì không may mắn như vậy. Bọn họ luống cuống tay chân chống đỡ dư âm va chạm của bốn người đang quyết đấu, thậm chí có ba người còn phải chịu một chút thương tổn.
Đến lúc này, họ mới cảm giác được chênh lệch giữa mình với những người chung quanh lớn thế nào. Sự chênh lệch đó không sao bù đắp nổi. Nó khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác mất mác.
Đợi cho mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại, tất cả mọi người mới có thể thấy được kết quả của lần giao phong vừa rồi….
Khi Phiền Thạc chính thức mở miệng nhận thua. Tất cả mọi người đứng xem như dỡ bỏ tảng đá trên mình xuống.
Mặc dù, trong trận đánh cũng không có nhiều pha chiến đấu sôi động, nhưng bọn họ đã thấy được Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa của Kỳ Liên Song Ma, Vạn Lý Nhàn Đình của Kim Chiến Dịch và Toản Địa Chi Thuật của Hạ Nhất Minh. Bằng đó thứ cũng đã đủ để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Giờ phút này, nếu Phiền Thạc đã nhận thua nói thì chính là Linh Tiêu Bảo Điện giành được thắng lợi, chiếm được mười viên Giáp Hoàng Đan. Kết quả như vậy đối với mọi người trong Linh Tiêu Bảo Điện mà nói là có thể chấp nhận.
Nhưng khi Kim Chiến Dịch mở miệng, nhất thời lại khiến cho trong lòng mọi người biến động. Ánh mắt bọn họ nhìn Kim Chiến Dịch có chút khác thường.
Phiền Thạc hơi trầm mặt xuống, nói:
- Kim hiền chất! Tại sao ngươi còn chưa đồng ý?
Kim Chiến Dịch đối với ánh mắt nghiêm nghị của lão không chút sợ hãi, thân hình hơi cúi xuống, cao giọng nói:
- Phiền tôn giả đại nhân! Vãn bối ngưỡng mộ Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa dương danh thiên hạ của Song ma huynh đệ đã lâu. Đặc biệt là Kim chi hoa cuối cùng có thể nói là nhất tuyệt.
Thanh âm của hắn chợt cao lên, ẩn chứa chiến ý vô cùng lớn:
- Vãn bối tuy bất tài nhưng cũng mong có thể chứng kiến một lần.
Đến tận lúc này, mọi người đều hiểu được ý định của hắn: các ngươi đã tới đây khiêu chiến, nếu không lưu lại một chút công phu chân chính thì đừng mong rời đi.
Nghĩ tới tính cách của Kim Chiến Dịch - hắn là một kẻ khiến người ta vô cùng đau đầu, đi khắp nơi khiêu chiến, trong lòng mọi người không khỏi cười thầm. Kỳ Liên Song Ma lần này đá phải tảng đá rồi. Đã chọc vào tổ ong vò vẽ Kim Chiến Dịch này mà muốn cho qua thì không phải chuyện dễ.
Ánh mắt Phiền Thạc đảo qua trên hai người Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch bình tĩnh nói:
- Hai người các ngươi có Vạn Lý Nhàn Đình và Toản Địa Chi Thuật, thì quyết đấu còn thua làm sao được?
Kim Chiến Dịch bật cười. Phiền Thạc cũng không có từ chối lời đề nghị của hắn, mà là để lại cho bọn họ một con đường để chọn. Chỉ có điều nếu muốn giao thủ với Kỳ Liên Song Ma ngay bây giờ thì không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh hơi gật đầu một cái.
- Phiền Thạc tôn giả! Hai chúng ta cam đoan lần này sẽ không sử dụng Vạn Lý Nhàn Đình cùng Toản Địa Chi Thuật nữa. - Kim Chiến Dịch bình tĩnh nói.
Lời này vừa dứt, gương mặt đang tươi cười của nhị vị tôn giả cũng không tránh khỏi có chút biến sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Đây chính là hai thuật phòng thân của bọn họ. Có được hai kỹ năng này thì giao thủ với cường giả dưới cấp bậc tôn giả, bọn họ không bao giờ rơi vào thế bất lợi. Nhưng một khi bỏ nó qua một bên thì kết quả lại khó nói trước được.
- Điều này không được.... - Một tiếng nói thanh thúy vang lên. Thu cô nương ở gần đó không nhịn được mở miệng nói:
- Kim sư huynh! Nếu là quyết chiến thì làm gì có đạo lý không cho thi triển tuyệt kỹ. Không bằng, ngươi cứ trói tay trói chân để tỷ thí với bọn họ.
Nét mặt già nua của Phiền Thạc cùng Kỳ Liên Song Ma hơi đỏ lên. Nhưng bọn họ cũng chẳng hề lên tiếng. Thu cô nương này có lai lịch rất lớn. Cho dù là ba người bọn lão cũng không dám trêu chọc vào.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Thu sư muội! Thực ra, ta và Hạ huynh đệ muốn cùng với Kỳ Liên Song Ma thoải mái giao thủ một lần. Chúng ta muốn xem một chút Kim hệ chiến kỹ mạnh như lời đồn hay không. Xin muội không nên nhúng tay vào.
Lời nói của Kim Chiến Dịch tuy uyển chuyển, nhưng ngữ khí biểu đạt trong đó lại hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Thu cô nương hiện lên một tia tức giận, nhưng lại tràn ngập vẻ lo lắng. Bất quá, nàng vẫn cố gắng kìm chế, không phản đối nữa.
Ánh mắt Phiền Thạc đảo qua một vòng trên bốn người bọn họ, rốt cục xoay người, cũng không thấy lão có động tác gì đã quay trở lại chỗ ngồi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi. Tốc độ của lão quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả hắn.
Hắn thầm nghĩ nếu đêm hôm đó đuổi theo phía sau là một vị tôn giả như lão, chỉ sợ hắn khó có thể thoát khỏi một cách dễ dàng.
Lão hất tay một cái, bốn người bên dưới lập tức hiểu ý.
Kỳ Liên Song Ma ôm quyền, sắc mặt bọn họ cực kỳ ngưng trọng. Song phương sau khi trải qua chuyện vừa rồi khí thế của bản thân cũng xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu.
Khí thế của song ma sau khi bị áp chế mãnh liệt nên đối với bọn họ cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng Phiền Thạc cũng không thể làm cách nào khác. Trận đấu này rất quan trọng đối với Song Ma. Nếu mất đi cơ hội lần này có trời mới biết bọn họ còn có thể đột phá cực hạn hay không.
Song phương đứng ở xa nhìn nhau. Kỳ Liên Song Ma quát khẽ một tiếng, lập thành trận thế. Tuy nhiên lần này lại hơi khác so với trước.
Thân thể Đại ma đứng hơi lui lại phía sau vài tấc so với Nhị ma. Đồng thời, hai người cũng không phải là đang đứng trên một đường thẳng.
Ngũ hành chi hoa đang xoay trên đỉnh đầu bọn họ lao thẳng về phía Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh. Sau đó, thân thể song ma khẽ nhúc nhích, bám sát theo Ngũ hành chi hoa lao tới.
Kim Chiến Dịch cười "ha ha" một tiếng. Ánh mắt hắn hết sức kiên định. Hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, lóe lên kim quang.
Sau đó, hắn há miệng phun ra Kim chi hoa. Đóa Kim chi hoa của hắn bay về phía trước, đồng thời từ hai bàn cũng phát ra tiếng nổ. Năng lượng Kim hệ từ trong lòng bàn tay trái hắn phóng thích ra, kết hợp lại một chỗ với Kim chi hoa. Chỉ trong một lần hô hấp trên tay hắn đã xuất hiện cây trường thương.
Đó không phải là long thương. Nó do hắn tập trung toàn bộ Kim hệ lực lượng ngưng tụ lại mà thành.
Ánh mắt mọi người mơ hồ tỏa sáng, ngay cả Ngụy Tông Tân cũng không ngoại lệ.
Kim Chiến Dịch đối với vận dụng Kim hệ lực lượng đạt tới trình độ rất cao. Ngay cả Đại sư huynh của hắn cũng cảm thấy không thể bằng.
Hạ Nhất Minh khâm phục nhìn hắn. Mặc dù, gã cũng có sở trường về Kim hệ lực lượng, nhưng chưa ngưng tụ Kim chi hoa thì còn chưa có khả năng làm được điều đó.
Tuy nhiên, đối mặt với khí thế mãnh liệt do Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa mang đến, Hạ Nhất Minh cũng không cam lòng yếu thế.
Đồng dạng, hắn cũng há miệng, ba đóa hoa có màu sắc bất đồng lập tức xuất hiện trước mặt. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi khiến cho ba đóa hoa cùng lúc phát nổ. Hơi thở của ba đóa hoa tỏa ra vây xung quanh người hắn, trong nháy mắt chúng đã hợp lại thành một.
Ba đạo quang mang tạo thành một sự cân bằng rất vi diệu.
Tam hoa hợp nhất của hắn tựa hồ có chút tương tự với Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa, nhưng ở trong mắt các cao thủ thì lại có chút khác biệt.
Ngũ Hành Luân Hồi chi hoa của Kỳ Liên Song Ma là do mượn ngũ hành tương sinh lực lượng mà hợp lại thành một thể, chỉ cần trong ngũ hành khuyết thiếu một loại thôi thì tuyệt kỹ không thể thi triển. Nhưng tam hoa của Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn dung hợp làm một.
Những người khác có lẽ không nhận ra được sự khác nhau trong đó, nhưng Phiền Thạc cùng hai vị tôn giả còn lại thì không thể không nhận ra.
Hạ Nhất Minh cũng chưa có một kiện thần binh lợi khí nào dung nhập vào trong thân thể. Bởi hắn không phải là tôn giả.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn có thể đem ba loại thuộc tính bất đồng luyện hóa làm một, điều này làm cho bọn họ cảm thấy thật khó tin.
Sự tình vượt quá hiểu biết của bọn họ, khiến cho trong lòng ba người không khỏi sinh ra một tia kiêng kỵ. Trong lòng bọn họ nổi lên một áp lực không hiểu nổi.
Chẳng lẽ, Thần đạo biến mất mấy ngàn năm qua lại có hi vọng tái hiện trong thiên hạ?
Hạ Nhất Minh cũng không biết hắn đem tam hoa hợp nhất đã mang tới cho ba vị tôn giả rất nhiều kích động. Tâm niệm duy nhất của hắn hôm nay chính là hợp tác cùng với Kim Chiến Dịch bức Song Ma thi triển ra một đòn mạnh nhất.
Sau một khắc, Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa, kim thương trong tay Kim Chiến Dịch cùng với ánh sáng ba màu trước người Hạ Nhất Minh hợp lại một chỗ.
Đây là lần đầu tiên bốn người đối kháng chính thức kể từ khi quyết đấu tới giờ.
Ở trong bảo tháp, hai người Hạ Nhất Minh có được sự hỗ trợ từ lực lượng thần bí trong bảo tháp.
Nhưng lúc này Kỳ Liên Song Ma đã đề cao cảnh giác, chính thức đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất giữa cả hi. Mà sau khi hai người Hạ Nhất Minh mất đi sự trợ giúp từ lực lượng thần bí trong bảo tháp thì đây mới chính thức là thực lực của song phương.
"Oanh....."
Một tiếng nổ vang lên. Từ vị trí của bốn người bọn họ, một cỗ khí lưu cực mạnh phát tán ra bốn phương tám hướng. Đặc biệt là đất đá dưới chân giống như những viên đạn bay vun vút ra xung quanh.
Cao Vĩ Lượng tiến lên chắn trước mặt Thu cô nương.
Với thực lực của hắn hiển nhiên chẳng thèm để ý tới đám đất đá và khí lưu đang lao tới. Nhưng cơ bản hắn đối với bốn người trong sân có chút kiêng kỵ, nên cũng không dám coi thường. Nếu không cẩn thận bảo vệ Thu cô nương, để cho nàng bị thương, thì hắn chẳng thể tránh khỏi cơn tức giận của Tông chủ đại nhân.
Mọi người chung quanh vốn đang xem cuộc chiến nhất thời trở nên náo động. Nguồn năng lượng cực mạnh ập tới khiến cho ngay cả cường giả Nhất Đường Thiên cũng chực ngã. Một lượng lớn đất đá bay ra xung quanh, khiến cho thì mọi người còn lại, ngoại trừ hai vị cường giả đã đạt tới đỉnh túc chi thế, đều lựa chọn cách tránh né. Nếu thật sự gặp phải tình huống không thể tránh nổi mới ra tay.
Về phần các tiên thiên cường giả bình thường xung quanh thì không may mắn như vậy. Bọn họ luống cuống tay chân chống đỡ dư âm va chạm của bốn người đang quyết đấu, thậm chí có ba người còn phải chịu một chút thương tổn.
Đến lúc này, họ mới cảm giác được chênh lệch giữa mình với những người chung quanh lớn thế nào. Sự chênh lệch đó không sao bù đắp nổi. Nó khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác mất mác.
Đợi cho mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại, tất cả mọi người mới có thể thấy được kết quả của lần giao phong vừa rồi….