Trên không trung bỗng hiện lên một nhân ảnh, Từ Dục Đức từ bên cạnh lôi đài phi thân nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên trên đầu vài người, thành công mượn lực đuổi theo Từ Dục Tài đang bay ra ngoài.
Từ Dục Đức nhẹ nhàng vươn cánh tay lên đỡ lấy huynh đệ của mình vào trong lồng ngực.
Đang ở giữa không trung, hắn xoay nửa thân hình, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Nhất Minh trên lôi đài, ngay sau đó hướng phía trước chạy đi. Nguồn truyện:
Chứng kiến một quyền vừa rồi của Hạ Nhất Minh, hắn liền hiểu được chênh lệch giữa hai người là quá lớn, ở trong lòng hắn nhất thời cảm nhận được áp lực thật lớn, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác nản lỏng. Bởi vì, đáy lòng Từ Dục Đức mơ hồ cảm giác được, cả đời này cũng đừng mơ tưởng có lực lượng cường đại như thiếu niên ấy.
Cho nên ở tại lôi đài, Từ Dục Đức cũng không lưu lại nửa câu liền ôm thân thể bị thương của đệ đệ xoay người rời đi.
Mọi người ở xung quanh thấy một màn như vậy không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, bọn họ kinh ngạc có chút không hiểu nhìn Hạ Nhất Minh ở trên lôi đài trên mặt vẫn còn treo một nụ cười lạnh.
Thời khắc này, vóc dáng nho nhỏ ấy tựa hồ cao lớn vô cùng, không còn người nào dám vì niên kỷ của thiến niên này mà khinh thường nữa. Trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo tia nhìn khiếp sợ, mà ngay cả.
Hạ Nhất Minh hướng ánh mắt nhìn về bốn phía một vòng, ánh mắt hắn cũng không lợi hại như Từ Dục Tài, nhưng làm những người nhìn thẳng hắn đều bất tri bất giác cúi thấp người xuống. Ở trước mặt cao thủ võ đạo, mấy người bình thường đều không chút che dấu biểu hiện ra sự sợ hãi từ đáy lòng bọn họ.
Khẽ cười một chút, kỳ thật trong lòng Hạ Nhất Minh rất là khẩn trương, không như mọi người ở phía dưới tưởng tượng.
Ở bên dưới lôi đài, ánh mắt nhìn lại phía này ít nhất cũng phải hơn ngàn người. Cho dù biết rõ những người này không hề uy hiếp tới mình, nhưng hơn ngàn ánh mắt ngưng tụ lại một chỗ, làm cho tâm tình hắn không khỏi hơi có chút rung động.
Vừa rồi còn một tâm, một lòng muốn vì gia tộc mà ra mặt, lúc đối mặt giao thủ một kích với Từ Dục Tài, Hạ Nhất Minh còn có thể chuyên tâm vào trận đấu. Nhưng giờ phút này tâm được thả lỏng, lại làm cho Hạ Nhất Minh có chút kinh hồn táng đởm.
Cũng may ở trong lần tân niên giác kỹ, Hạ Nhất Minh cũng đã từng trải qua cảm giác này, khi đó có mấy trăm ánh mắt theo dõi hắn và mấy vị huynh trưởng so chiêu, cho nên bây giờ cũng có chút kinh nghiệm nếu không giờ phút này có lẽ hắn đã che mặt mà chạy mất.
Trước khi gặp kỳ ngộ ở bên trong hồ, Hạ Nhất Minh dù sao cũng chỉ là một thiếu niên bình thường. Có lẽ ngày sau khi đã nhiều lần trải qua sự việc như thế này, Hạ Nhất Minh mới có thể ở trước hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt biểu hiện sự ung dung bình thần, nhưng còn bây giờ thì chưa được như vậy.
Dưới chân khẽ dùng chút lực, Hạ Nhất Minh đã ly khai lôi đài tới trước mặt Tam ca.
Hạ Nhất Huyễn giờ phút này mới ở trong khiếp sợ tỉnh lại, hắn nhìn Lục đệ, thần tình cực kỳ phức tạp. Tuy rằng trong lòng Hạ Nhất Huyễn có muôn vàn điều muốn hỏi, nhưng lại biết đây không phải là lúc để nói chuyện, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi.
Hai huynh đệ rất nhanh rời đi, bọn họ sở dĩ đi được là do mọi người e sợ mà nhường đường, chỉ trong nháy mắt đã ra khỏi khu vực lôi đài.
Sau khi hai người rời đi, vô số tiếng động loạt soạt lúc này mới không kiêng nể gì vang lên.
Một trận chiến này của Trình gia và Hạ gia đã trở thành đề tài lưu truyền rộng rãi khắp cả thành, Hạ Nhất Minh cũng vì một trận chiến này mà thành danh, trở thành thiếu niên cao thủ nhất trong tam đại thế gia, sự nổi bật này đến ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng không thể so sánh được.
Ly khai qua mấy con đường, cước bộ Hạ Nhất Huyễn càng lúc càng nhanh, cánh tay hắn tuy rằng bị thương, nhưng dưới sự trợ giúp của Lục đệ cơ bản đã khỏi hẳn.
Đến một nơi hẻo lánh, Hạ Nhất Huyễn bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía Lục đệ, hắn trầm giọng hỏi:
- Nhất Minh. Tu vi của đệ đã tới thất tầng đỉnh phong?
Những người ở dưới xem náo nhiệt có lẽ cũng không biết, nhưng Hạ Nhất Huyễn lại hiểu được rõ ràng, ở bên trong một kích kia của Hạ Nhất Minh không sử dụng bất cứ chiến kỹ nào, mà thuần túy chỉ là nội kình, vậy mà đã phát ra uy lực cường đại như thế.
Chỉ là nội kình, không có bất cứ chiến kỹ nào phụ trợ, thế nhưng lại phát huy tới tình trạng đó, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều rằng, nội kình của Nhất Minh đã đạt tới thất tầng đỉnh phong.
Bởi vì chỉ có thất tầng đỉnh phong, mới có thể đem lục tầng đỉnh phong kết hợp với lục tầng chiến kỹ đánh bay ra ngoài.
Chỉ là theo Hạ Nhất Huyễn biết, Lục đệ của hắn mới tấn chức thất tầng từ đầu năm, đến hôm nay mới chỉ trôi qua nửa năm mà thôi, như thế làm sao có thể đạt tới thất tầng đỉnh phong được?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, đón ánh mắt đang nhìn của Tam ca, chậm rãi gật đầu.
Hạ Nhất Huyễn hít sâu một hơi, tâm tình dâng trào như thủy triều nhất thời không thể kiềm chế được vỗ thật mạnh lên vai Nhất Minh, nói:
- Được. Được. Ngươi cái tên Lục đệ này.
Dứt lời, Nhất Huyễn liền lôi kéo Lục đệ mình bước nhanh về phía trước.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Tam ca. Huynh muốn làm gì?
- Nói nhảm. Đương nhiên là muốn nói cho mấy người phụ thân biết.
Hạ Nhất Huyễn tức giận nói:
- Nếu mấy người phụ thân mà biết được đệ đã đạt tới thất tầng đỉnh phong như vậy khẳng định sẽ cao hứng mãi không thôi.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói thầm: "Nếu để cho bọn họ biết được, mình đã đạt tới cửu tầng nội kình, như vậy không phải là cao hứng mà là sợ hãi."
- Đệ nói cái gì?
Hạ Nhất Huyễn cau mày, quay đầu lại hỏi. Câu nói vừa rồi của Hạ Nhất Minh rất nhỏ, hơn nữa lại hàm hồ cực kỳ, hắn căn bản là không nghe được rõ lắm.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Tam ca. Đệ nói huynh bị thương, đi chậm một chút.
Hạ Nhất Huyễn sang sảng cười, nói:
- Không việc gì. Chút thương tổn nhỏ nhoi đó đã tốt hơn rồi, không còn đáng lo nữa.
Hai người tuy rằng đối với Huyền thành không quen thuộc lắm, nhưng dựa theo đường cũ quay về nhà lại không phải việc gì khó. Một lát sau, hai huynh đệ đã về tới đại viện Hạ gia ở trong thành.
Vừa mới tiến vào đại viện, hai huynh đệ đã nghe thấy tiếng cười to của Hạ Thuyên Tín.
Hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiến vào bên trong chính sảnh, không chỉ thấy hai người Đại bá và phụ thân mà ngay cả mẫu thân cùng tiểu muội cũng ở trong này.
Nhìn thấy hai huynh trưởng trở về, ánh mắt Hạ Nhất Lung nhất thời sang lên, hỏi:
- Tam ca, Lục ca, lôi đài luận võ có vui không?
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh nhìn nhau, không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Trận chiến lôi đài hôm nay, làm sao có khả năng hình dung là chỗ vui đùa được.
Hạ Thuyên Danh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lôi đài tỷ thí đều là chỗ cho một ít tu luyện giả bình thường tham gia tỷ thí mà thôi, từ trước cho tới bây giờ cũng không có cao thủ chân chính nguyện ý vào đấy bàn luận. Các con có thời gian đi xem, không bằng trở về nhà tu luyện, có lẽ đối với các con sẽ trợ giúp lớn hơn một chút.
Hạ Thuyên Tín xua tay nói:
- Nhị đệ. Bọn chúng gặp phải chuyện mới mẻ khó tránh khỏi hiếu động. Lôi đài luận võ tuy rằng không có cao thủ, nhưng đúng là đấu thật, để cho bọn chúng xem một chút có lẽ sẽ có chỗ tốt.
Hạ Thuyên Danh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hai đứa con, phát hiện sắc mặt bọn chúng có chút cổ quái, không khỏi hỏi han:
- Các con làm sao vậy?
Hạ Nhất Huyễn ngẩng đầu, nói:
- Đại bá, phụ thân lúc nãy ở trên lôi đài chúng con gặp phải hai huynh đệ Từ Dục Đức và Từ Dục Tài.
Sắc mặt hai người Hạ Thuyên Tín nhất thời ngưng trọng, Hạ Thuyên Danh trầm giọng nói:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hạ Nhất Huyễn khoanh tay đứng, đem việc Từ Dục Tài lên đài mời chiến, hơn nữa đem việc mình bị đánh bại nói lại một lần. Tuy rằng, lúc đấy Nhất Huyễn bị thua nhưng cũng không chút giấu diếm.
Hai người Hạ Thuyên Tín và Hạ Thuyên Danh khẽ cau mày, đặc biệt khi nghe kể đến một kích cuối cùng của Từ Dục Tài đều lộ ra một tia kinh dị. Hiển nhiên, ngay cả hai người bọn họ cũng chưa từng nghe qua loại chiến kỹ công pháp như vậy.
- Đại ca. Từ gia rốt cục vẫn là Từ gia, lại có thể ấn dấu một loại chiến kỹ lợi hại như vậy, chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo cho lão gia tử biết.
Hạ Thuyên Danh nghiêm nghị nói.
Hạ Thuyên Tín gật đầu một cái, lo lắng suy nghĩ một chút, hơi lắc đầu một chút, nói:
- Nói cho phụ thân thì tất nhiên rồi, nhưng không cần phải ngạc nhiên như thế. Ta có thể khẳng định chiến kỹ của Từ Dục Tài chính là cao giai chiến kỹ, nhưng học tập loại chiến kỹ này đối với việc tu luyện nội kình công pháp sẽ cản trở rất lớn. Nếu đệ tử đời thứ ba Từ gia buông tha cho việc tu luyện, có lẽ trong một thời gian ngắn có thể áp đảo chúng ta, nhưng sau đó lại không thể tiếp tục tạo thành uy hiếp.
Tay phải Hạ Thuyên Danh nhẹ nhàng vỗ lên đùi hai cái, đây là thói quen mỗi khi hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết.
Sau một lát, Hạ Thuyên Danh âm thanh hòa hoãn nói:
- Đại ca. Ta lo lắng là Từ gia sẽ một lần nữa cùng với bọn chúng liên lạc lại.
Hạ Thuyên Tín rùng mình, do dự nửa ngày, nói:
- Không có khả năng. Trừ phi Từ gia xuất hiện tu luyện giả đạt tới tiên thiên cảnh giới nếu không quyết sẽ không có việc này.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh quét nhìn hai vị trưởng bối nửa ngày, từ trong lời nói của bọn họ mơ hồ nghe ra một chút manh mối.
Lai lịch của Từ gia tựa hồ có chút bí hiểm, "bọn họ" thần bí kia lại có thể làm cho Đại bá và phụ thân rất kiêng kỵ.
Hơn nữa theo Hạ Nhất Minh quan sát, Từ Dục Tài cuối cùng sử dụng loại chiến kỹ kia, uy lực to lớn, tuy không thể bằng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức nhưng đã hơn xa chiến kỹ bình thường. Loại chiến kỹ này cho dù không phải là tiên thiên chiến kỹ, cung phải thuộc vào loại chiến kỹ xếp đầu trong tất cả các loại chiến kỹ.
Từ gia có thể có được chiến kỹ như vậy, chất lượng tàng thư của bọn họ rõ ràng cao hơn Hạ gia trang một bậc.
Đang miên man suy nghĩ, Hạ Nhất Huyễn lại tiếp tục nói:
- Đại bá, phụ thân. Con mặc dù thua, nhưng Từ Dục Tài cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Hạ Thuyên Danh hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ con cũng đả thương hắn?
- Con tuy không có khả năng này, nhưng Nhất Minh thì có.
Hạ Nhất Huyễn khẽ nói, hơi nghiêng người, nhìn qua Lục đệ, nói:
- Nhất Minh nhìn thấy con bị thương, phẫn hận mà ra tay, chỉ dùng một chưởng đã đem Từ Dục Tài đánh bay ra ngoài.
- Con nói cái gì?
Hạ Thuyên Danh rùng mình, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, nói:
- Nhất Minh. Con dùng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Phụ thân. Con chỉ sử dụng nội kình đơn thuần thôi.
Hạ Nhất Huyễn lại hưng phấn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, phụ thân. Nội kình của Nhất Minh đã đạt tới thất tầng đỉnh phong.
Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh yên tĩnh đến mức châm rơi cũng nghe thấy tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Đặc biệt là Hạ Nhất Thiên, hắn thở ra một hơi trọc khí thật dài ở trong lồng ngực, ánh mắt hắn quả thực trở nên phức tạp tới cực điểm….
Trên không trung bỗng hiện lên một nhân ảnh, Từ Dục Đức từ bên cạnh lôi đài phi thân nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên trên đầu vài người, thành công mượn lực đuổi theo Từ Dục Tài đang bay ra ngoài.
Từ Dục Đức nhẹ nhàng vươn cánh tay lên đỡ lấy huynh đệ của mình vào trong lồng ngực.
Đang ở giữa không trung, hắn xoay nửa thân hình, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Nhất Minh trên lôi đài, ngay sau đó hướng phía trước chạy đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chứng kiến một quyền vừa rồi của Hạ Nhất Minh, hắn liền hiểu được chênh lệch giữa hai người là quá lớn, ở trong lòng hắn nhất thời cảm nhận được áp lực thật lớn, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác nản lỏng. Bởi vì, đáy lòng Từ Dục Đức mơ hồ cảm giác được, cả đời này cũng đừng mơ tưởng có lực lượng cường đại như thiếu niên ấy.
Cho nên ở tại lôi đài, Từ Dục Đức cũng không lưu lại nửa câu liền ôm thân thể bị thương của đệ đệ xoay người rời đi.
Mọi người ở xung quanh thấy một màn như vậy không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, bọn họ kinh ngạc có chút không hiểu nhìn Hạ Nhất Minh ở trên lôi đài trên mặt vẫn còn treo một nụ cười lạnh.
Thời khắc này, vóc dáng nho nhỏ ấy tựa hồ cao lớn vô cùng, không còn người nào dám vì niên kỷ của thiến niên này mà khinh thường nữa. Trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo tia nhìn khiếp sợ, mà ngay cả.
Hạ Nhất Minh hướng ánh mắt nhìn về bốn phía một vòng, ánh mắt hắn cũng không lợi hại như Từ Dục Tài, nhưng làm những người nhìn thẳng hắn đều bất tri bất giác cúi thấp người xuống. Ở trước mặt cao thủ võ đạo, mấy người bình thường đều không chút che dấu biểu hiện ra sự sợ hãi từ đáy lòng bọn họ.
Khẽ cười một chút, kỳ thật trong lòng Hạ Nhất Minh rất là khẩn trương, không như mọi người ở phía dưới tưởng tượng.
Ở bên dưới lôi đài, ánh mắt nhìn lại phía này ít nhất cũng phải hơn ngàn người. Cho dù biết rõ những người này không hề uy hiếp tới mình, nhưng hơn ngàn ánh mắt ngưng tụ lại một chỗ, làm cho tâm tình hắn không khỏi hơi có chút rung động.
Vừa rồi còn một tâm, một lòng muốn vì gia tộc mà ra mặt, lúc đối mặt giao thủ một kích với Từ Dục Tài, Hạ Nhất Minh còn có thể chuyên tâm vào trận đấu. Nhưng giờ phút này tâm được thả lỏng, lại làm cho Hạ Nhất Minh có chút kinh hồn táng đởm.
Cũng may ở trong lần tân niên giác kỹ, Hạ Nhất Minh cũng đã từng trải qua cảm giác này, khi đó có mấy trăm ánh mắt theo dõi hắn và mấy vị huynh trưởng so chiêu, cho nên bây giờ cũng có chút kinh nghiệm nếu không giờ phút này có lẽ hắn đã che mặt mà chạy mất.
Trước khi gặp kỳ ngộ ở bên trong hồ, Hạ Nhất Minh dù sao cũng chỉ là một thiếu niên bình thường. Có lẽ ngày sau khi đã nhiều lần trải qua sự việc như thế này, Hạ Nhất Minh mới có thể ở trước hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt biểu hiện sự ung dung bình thần, nhưng còn bây giờ thì chưa được như vậy.
Dưới chân khẽ dùng chút lực, Hạ Nhất Minh đã ly khai lôi đài tới trước mặt Tam ca.
Hạ Nhất Huyễn giờ phút này mới ở trong khiếp sợ tỉnh lại, hắn nhìn Lục đệ, thần tình cực kỳ phức tạp. Tuy rằng trong lòng Hạ Nhất Huyễn có muôn vàn điều muốn hỏi, nhưng lại biết đây không phải là lúc để nói chuyện, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi.
Hai huynh đệ rất nhanh rời đi, bọn họ sở dĩ đi được là do mọi người e sợ mà nhường đường, chỉ trong nháy mắt đã ra khỏi khu vực lôi đài.
Sau khi hai người rời đi, vô số tiếng động loạt soạt lúc này mới không kiêng nể gì vang lên.
Một trận chiến này của Trình gia và Hạ gia đã trở thành đề tài lưu truyền rộng rãi khắp cả thành, Hạ Nhất Minh cũng vì một trận chiến này mà thành danh, trở thành thiếu niên cao thủ nhất trong tam đại thế gia, sự nổi bật này đến ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng không thể so sánh được.
Ly khai qua mấy con đường, cước bộ Hạ Nhất Huyễn càng lúc càng nhanh, cánh tay hắn tuy rằng bị thương, nhưng dưới sự trợ giúp của Lục đệ cơ bản đã khỏi hẳn.
Đến một nơi hẻo lánh, Hạ Nhất Huyễn bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía Lục đệ, hắn trầm giọng hỏi:
- Nhất Minh. Tu vi của đệ đã tới thất tầng đỉnh phong?
Những người ở dưới xem náo nhiệt có lẽ cũng không biết, nhưng Hạ Nhất Huyễn lại hiểu được rõ ràng, ở bên trong một kích kia của Hạ Nhất Minh không sử dụng bất cứ chiến kỹ nào, mà thuần túy chỉ là nội kình, vậy mà đã phát ra uy lực cường đại như thế.
Chỉ là nội kình, không có bất cứ chiến kỹ nào phụ trợ, thế nhưng lại phát huy tới tình trạng đó, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều rằng, nội kình của Nhất Minh đã đạt tới thất tầng đỉnh phong.
Bởi vì chỉ có thất tầng đỉnh phong, mới có thể đem lục tầng đỉnh phong kết hợp với lục tầng chiến kỹ đánh bay ra ngoài.
Chỉ là theo Hạ Nhất Huyễn biết, Lục đệ của hắn mới tấn chức thất tầng từ đầu năm, đến hôm nay mới chỉ trôi qua nửa năm mà thôi, như thế làm sao có thể đạt tới thất tầng đỉnh phong được?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, đón ánh mắt đang nhìn của Tam ca, chậm rãi gật đầu.
Hạ Nhất Huyễn hít sâu một hơi, tâm tình dâng trào như thủy triều nhất thời không thể kiềm chế được vỗ thật mạnh lên vai Nhất Minh, nói:
- Được. Được. Ngươi cái tên Lục đệ này.
Dứt lời, Nhất Huyễn liền lôi kéo Lục đệ mình bước nhanh về phía trước.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Tam ca. Huynh muốn làm gì?
- Nói nhảm. Đương nhiên là muốn nói cho mấy người phụ thân biết.
Hạ Nhất Huyễn tức giận nói:
- Nếu mấy người phụ thân mà biết được đệ đã đạt tới thất tầng đỉnh phong như vậy khẳng định sẽ cao hứng mãi không thôi.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói thầm: "Nếu để cho bọn họ biết được, mình đã đạt tới cửu tầng nội kình, như vậy không phải là cao hứng mà là sợ hãi."
- Đệ nói cái gì?
Hạ Nhất Huyễn cau mày, quay đầu lại hỏi. Câu nói vừa rồi của Hạ Nhất Minh rất nhỏ, hơn nữa lại hàm hồ cực kỳ, hắn căn bản là không nghe được rõ lắm.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Tam ca. Đệ nói huynh bị thương, đi chậm một chút.
Hạ Nhất Huyễn sang sảng cười, nói:
- Không việc gì. Chút thương tổn nhỏ nhoi đó đã tốt hơn rồi, không còn đáng lo nữa.
Hai người tuy rằng đối với Huyền thành không quen thuộc lắm, nhưng dựa theo đường cũ quay về nhà lại không phải việc gì khó. Một lát sau, hai huynh đệ đã về tới đại viện Hạ gia ở trong thành.
Vừa mới tiến vào đại viện, hai huynh đệ đã nghe thấy tiếng cười to của Hạ Thuyên Tín.
Hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiến vào bên trong chính sảnh, không chỉ thấy hai người Đại bá và phụ thân mà ngay cả mẫu thân cùng tiểu muội cũng ở trong này.
Nhìn thấy hai huynh trưởng trở về, ánh mắt Hạ Nhất Lung nhất thời sang lên, hỏi:
- Tam ca, Lục ca, lôi đài luận võ có vui không?
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh nhìn nhau, không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Trận chiến lôi đài hôm nay, làm sao có khả năng hình dung là chỗ vui đùa được.
Hạ Thuyên Danh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lôi đài tỷ thí đều là chỗ cho một ít tu luyện giả bình thường tham gia tỷ thí mà thôi, từ trước cho tới bây giờ cũng không có cao thủ chân chính nguyện ý vào đấy bàn luận. Các con có thời gian đi xem, không bằng trở về nhà tu luyện, có lẽ đối với các con sẽ trợ giúp lớn hơn một chút.
Hạ Thuyên Tín xua tay nói:
- Nhị đệ. Bọn chúng gặp phải chuyện mới mẻ khó tránh khỏi hiếu động. Lôi đài luận võ tuy rằng không có cao thủ, nhưng đúng là đấu thật, để cho bọn chúng xem một chút có lẽ sẽ có chỗ tốt.
Hạ Thuyên Danh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hai đứa con, phát hiện sắc mặt bọn chúng có chút cổ quái, không khỏi hỏi han:
- Các con làm sao vậy?
Hạ Nhất Huyễn ngẩng đầu, nói:
- Đại bá, phụ thân lúc nãy ở trên lôi đài chúng con gặp phải hai huynh đệ Từ Dục Đức và Từ Dục Tài.
Sắc mặt hai người Hạ Thuyên Tín nhất thời ngưng trọng, Hạ Thuyên Danh trầm giọng nói:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hạ Nhất Huyễn khoanh tay đứng, đem việc Từ Dục Tài lên đài mời chiến, hơn nữa đem việc mình bị đánh bại nói lại một lần. Tuy rằng, lúc đấy Nhất Huyễn bị thua nhưng cũng không chút giấu diếm.
Hai người Hạ Thuyên Tín và Hạ Thuyên Danh khẽ cau mày, đặc biệt khi nghe kể đến một kích cuối cùng của Từ Dục Tài đều lộ ra một tia kinh dị. Hiển nhiên, ngay cả hai người bọn họ cũng chưa từng nghe qua loại chiến kỹ công pháp như vậy.
- Đại ca. Từ gia rốt cục vẫn là Từ gia, lại có thể ấn dấu một loại chiến kỹ lợi hại như vậy, chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo cho lão gia tử biết.
Hạ Thuyên Danh nghiêm nghị nói.
Hạ Thuyên Tín gật đầu một cái, lo lắng suy nghĩ một chút, hơi lắc đầu một chút, nói:
- Nói cho phụ thân thì tất nhiên rồi, nhưng không cần phải ngạc nhiên như thế. Ta có thể khẳng định chiến kỹ của Từ Dục Tài chính là cao giai chiến kỹ, nhưng học tập loại chiến kỹ này đối với việc tu luyện nội kình công pháp sẽ cản trở rất lớn. Nếu đệ tử đời thứ ba Từ gia buông tha cho việc tu luyện, có lẽ trong một thời gian ngắn có thể áp đảo chúng ta, nhưng sau đó lại không thể tiếp tục tạo thành uy hiếp.
Tay phải Hạ Thuyên Danh nhẹ nhàng vỗ lên đùi hai cái, đây là thói quen mỗi khi hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết.
Sau một lát, Hạ Thuyên Danh âm thanh hòa hoãn nói:
- Đại ca. Ta lo lắng là Từ gia sẽ một lần nữa cùng với bọn chúng liên lạc lại.
Hạ Thuyên Tín rùng mình, do dự nửa ngày, nói:
- Không có khả năng. Trừ phi Từ gia xuất hiện tu luyện giả đạt tới tiên thiên cảnh giới nếu không quyết sẽ không có việc này.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh quét nhìn hai vị trưởng bối nửa ngày, từ trong lời nói của bọn họ mơ hồ nghe ra một chút manh mối.
Lai lịch của Từ gia tựa hồ có chút bí hiểm, "bọn họ" thần bí kia lại có thể làm cho Đại bá và phụ thân rất kiêng kỵ.
Hơn nữa theo Hạ Nhất Minh quan sát, Từ Dục Tài cuối cùng sử dụng loại chiến kỹ kia, uy lực to lớn, tuy không thể bằng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức nhưng đã hơn xa chiến kỹ bình thường. Loại chiến kỹ này cho dù không phải là tiên thiên chiến kỹ, cung phải thuộc vào loại chiến kỹ xếp đầu trong tất cả các loại chiến kỹ.
Từ gia có thể có được chiến kỹ như vậy, chất lượng tàng thư của bọn họ rõ ràng cao hơn Hạ gia trang một bậc.
Đang miên man suy nghĩ, Hạ Nhất Huyễn lại tiếp tục nói:
- Đại bá, phụ thân. Con mặc dù thua, nhưng Từ Dục Tài cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Hạ Thuyên Danh hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ con cũng đả thương hắn?
- Con tuy không có khả năng này, nhưng Nhất Minh thì có.
Hạ Nhất Huyễn khẽ nói, hơi nghiêng người, nhìn qua Lục đệ, nói:
- Nhất Minh nhìn thấy con bị thương, phẫn hận mà ra tay, chỉ dùng một chưởng đã đem Từ Dục Tài đánh bay ra ngoài.
- Con nói cái gì?
Hạ Thuyên Danh rùng mình, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, nói:
- Nhất Minh. Con dùng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Phụ thân. Con chỉ sử dụng nội kình đơn thuần thôi.
Hạ Nhất Huyễn lại hưng phấn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, phụ thân. Nội kình của Nhất Minh đã đạt tới thất tầng đỉnh phong.
Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh yên tĩnh đến mức châm rơi cũng nghe thấy tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Đặc biệt là Hạ Nhất Thiên, hắn thở ra một hơi trọc khí thật dài ở trong lồng ngực, ánh mắt hắn quả thực trở nên phức tạp tới cực điểm….