Động tác của những người đó hết sức ăn ý giống như phối hợp với nhau rất nhiều năm. Nhưng thực tế thì hai người Hạ Nhất Minh đều biết với thực lực của bọn họ không thể thực hiện phối hợp với nhau từ trước. Có lẽ nó liên quan đến tính kỷ luật đặc biệt của người phương Tây.
Hạ Nhất Minh biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Kim huynh! Hay là chúng ta tránh đi trước. Bọn họ đông người lắm.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng có chút tự phụ nhưng hắn cũng hiểu chỉ một mình mình không thể chống lại nhiều người như thế. Cho dù bản thân có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có cách chạy trối chết.
Kim Chiến Dịch xoay người, cười cười, nói:
- Yên tâm! Bọn họ sẽ không lấy nhiều đánh ít đâu.
Hạ Nhất Minh nhìn động tác của những người này, trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm. Hắn không hiểu từ đâu mà Kim Chiến Dịch lại tự tin đến thế bởi động tác của bọn họ rõ ràng là muốn lấy nhiều đánh ít.
- Kim huynh! Ngươi chắc chứ? - Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi lại.
- Tất nhiên! Ta đã ở phương Tây mấy năm. - Hạ Nhất Minh khẳng định, nói:
- Bọn họ rất chú trọng tinh thần kỵ sĩ. Nếu quả thực bọn họ lấy nhiều đánh ít thì sẽ làm mất đi danh vọng của bản thân. Vì thế, cho dù chết hết, bọn họ vẫn chỉ chấp nhận cho một người một mà thôi.
Hạ Nhất Minh có chút yên tâm. Nếu như những người này ngu ngốc như vậy thì hắn cũng chẳng có gì phải lo.
Tháp Tháp Mộc một tay cầm kiếm, một tay cầm thuẫn. Cái thuẫn của hắn rất to, đủ che nửa thân người. Mặc dù không thể so sánh với cái thuẫn của Hùng Vô Cực nhưng như thế cũng đủ to lắm rồi.
Từ trên cái thuẫn lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Chỉ cần liếc mắt cũng có hể thấy được trọng lượng của nó cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên, nhìn lão già đó cầm nó mà chẳng khác nào cầm một cọng cỏ.
Người có tên là Đan Ni lại cầm một thanh trường kiếm nhọn hoắt. Khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy thanh kiếm đó chợt nhớ tới La Thước Á.
Vũ kỹ của phương Đông hằng hà vô số nên các loại binh khí cũng rất nhiều. Còn vũ kỹ của người phương Tây cơ bản là giống nhau. Điều đó có thể thấy được qua những thanh binh khí của họ.
Nhưng chính bởi vì vũ kỹ của bọn họ rất ít nên trải qua vô số năm chúng đã gần như đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Mỗi một loại vũ khí đều có phương pháp sử dụng đặc biệt, đồng dạng tạo nên một nhóm cao thủ lớn đứng đầu.
Hơn nữa, một khi những cao thủ này vất bỏ thể diện mà liên thủ với nhau, thì uy lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Đây là cảm giác khi Hạ Nhất Minh đối mặt với đông đảo cao thủ phương Tây. Hắn thầm cầu khẩn trong lòng chỉ mong những lời Kim Chiến Dịch nói là thật.
Kim Chiến Dịch vác long thương lên vai, đi thẳng tới trước. Động tác của hắn cực nhanh, chỉ vài bước đã tới giữa hai bên. Hắn cao giọng, nói:
- Tháp Tháp Mộc! Đan Ni! Người nào trong các ngươi ra tay trước?
Mặc dù nhân số của đối phương đông đảo, nhưng có thể được Kim Chiến Dịch để mắt cũng chỉ có hai vị lão nhân đó. Bởi chỉ cần nhìn binh khí của họ cũng có thể đoán được thực lực cũng phải đỉnh túc thành công. Chỉ có như vậy mới có thể trở thành đối thủ của hắn.
Tháp Tháp Mộc và Đan Ni liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù, hai người đều là người phương Tây, nhưng khuôn mặt lại có nét khác nhau.
Phương Tây rộng rãi chẳng hề kém Đại Thân. Từ hoàn cảnh thiên nhiên tạo ra khuôn mặt và thân thể khác nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giữa hai người lại vô cùng ăn ý. Sau khi do dự một chút, Đan Ni liền lùi ra sau, còn Tháp Tháp Mộc tiến lên.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch đều cảm thấy kinh ngạc. Đáng nhẽ, Đan Ni ra tay mới là hợp lý. Nhưng lúc này, lão lại chẳng hề để ý đến thể diện khiến cho hai người đều cảm giác có gì đó không hay.
Nhưng nếu đối phương đã bước ra thì cho dù thế nào Kim Chiến Dịch cũng không thể lùi bước.
Hai mắt hắn lóe ra tinh quang, trong lòng thầm quyết định nhanh chóng chấm dứt trận đấu rồi rời đi.
Biểu hiện của người phương Tây lúc này có chút gì đó khác thường, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Long thương trong tay hắn run lên. Dưới sự hỗ trợ của chân khí, nó chợt phát ra những tiếng rít quái dị. Trong những tiếng rít đó có một luồng khí thế mạnh mẽ khiến cho kẻ khác không thể tự chủ.
Từ trong biển lều vải vang lên vô số tiếng quát. Đặc biệt đám chiến mã liên tục hí lên những tiếng sợ hãi. Dưới sự ảnh hưởng của tiếng rít, những con chiến mã đều run rẩy ngã xuống. Một số con lại lồng lên, bứt đứt dây cương, chạy loạn khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, khi tiếng rít vang lên đã khiến cho đám lều vải trở thành một đống hỗn loạn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh phát sáng. Hắn không ngờ long thương lại còn có hiệu quả như vậy.
Nhưng khi đưa mắt nhìn lại đám tiên thiên cường giả, trong lòng hắn cảm thấy hết sức nặng nề.
Những người đó vẫn chăm chú nhìn Kim Chiến Dịch, chẳng thèm chú ý tới tình cảnh phía sau.
Lại thêm đám cao thủ mới từ phía sau cứ lục tục chạy đến, khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy choáng váng bởi số lượng người trước mắt.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần. Hai tay vô thức nắm lại, hai chân đứng vững trên mặt đất. Toàn thân hắn như tiến vào trong trạng thái huyền ảo.
Lúc này, hắn cũng chẳng hy vọng sự khẳng định của Kim Chiến Dịch nữa.
Chỉ có điều, sự thay đổi của hắn diễn ra một cách lặng lẽ. Mặc dù đối diện cũng có vô số cao thủ nhưng tất cả đều bị Kim Chiến Dịch thu hút.
Cũng chẳng có gì là lạ. Bởi trong tình huống có nhiều người như vậy thì cho dù ai cũng chẳng thèm chú ý tới Hạ Nhất Minh.
Tháp Tháp Mộc cầm thuẫn chắn ngay dưới cặp mắt. Đôi mắt của lão nhìn chăm chú vào Kim Chiến Dịch. Lúc này, hai bên đều hết sức tập trung, khí thế giống hệt như một ngọn núi lớn hết sức vững chãi.
Một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong không trung. Chỉ trong nháy mắt điểm sáng đó biến hóa thành hai, ba... thành vô số điểm. Vô số tia sáng tạo ra áp lực cực mạnh bắn thẳng vào hai mắt Tháp Tháp Mộc. Lão hơi khép mắt lại, thân thể hạ thấp xuống.
Người phương Tây có chiều cao hơn hẳn người phương Đông. Mà Tháp Tháp Mộc có thể nói là một trong những người cực cao. Nhưng lúc này, lão trầm người xuống lập tức đưa toàn bộ cơ thể giấu sau tấm thuẫn.
Vô số tiếng động liên tiếp vang lên. Toàn bộ thương ảnh của Kim Chiến Dịch đều bắn lên trên tấm thuẫn của Tháp Tháp Mộc. Vố số sợi năng lượng đập lên tấm thuẫn chẳng khác nào một cái chùy lớn giáng vào.
Tháp Tháp Mộc nấp sau tấm thuẫn rống lên một tiếng giận dữ. Sau đó, thân thể của hắn cùng với tấm thuấn như bị một nguồn lực cực mạnh đánh văng về phía sau.
Cho dù là Hạ Nhất Minh hay Kim Chiến Dịch cũng không thể ngờ lại chiếm được thượng phong nhanh đến thế. Chiến thuật của Tháp Tháp Mộc lui lại cũng không thành công. Thậm chí nó còn khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Kim Chiến Dịch cười dài một tiếng. Long thương chợt run lên, cả thân hình hắn hóa thành một tia chớp đuổi theo tấm chắn. Long thương của hắn vươn ra tạo thành một đường thẳng tắp, đâm thẳng về phía trước. Hiển nhiên, hắn muốn đâm xuyên qua tấm thuẫn, giết chết đối phương.
Tuy nhiên, đúng vào lúc đó, Hạ Nhất Minh chợt cảm nhận được hơi thở của đám cao thủ đối phương thay đổi.
Hơi thở của mười vị tiên thiên cường giả tạo ra áp lực cực nặng. Sau khi Tháp Tháp Mộc bị đánh bay, đồng thời Kim Chiến Dịch đuổi theo thì hơi thở của bọn họ giống như một thùng thuốc nổ bùng lên.
Hạ Nhất Minh biết ngay là không hay. Ánh mắt hắn nhìn phía Tháp Tháp Mộc lui lại liền đoán ra ý định của hắn.
Hướng lão ta bay về hiển nhiên là rơi vào giữa đám cao thủ phương Tây. Phòng thủ của hắn bị đánh bại một cách dễ dàng chắc chắn là do cố ý. Mục đích của hắn là muốn dụ Kim Chiến Dịch vào giữa vòng vây của mọi người. Có lẽ, đây chính là chiến thuật của bọn họ sau khi thấy Kim Chiến Dịch thi triển Vạn Lý nhàn đình.
Nhưng nhiều người như vậy cùng không thể thống nhất bàn bạc với nhau. Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn đã ăn ý như vậy quả là khó có thể tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Kim huynh cẩn thận! Lui mau. - Hạ Nhất Minh kêu lớn.
Tuy nhiên, hai tai Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề nghe thấy. Hắn chẳng hề lui lại phía sau mà chân khí toàn thân đều dồn hết lên long thương. Quang mang từ trên long thương phát ra tạo nên khí thế khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Trong mắt Kim Chiến Dịch chỉ còn có một mình Tháp Tháp Mộc, không hề quan tâm tới bất cứ điều gì khác.
Động tác của những người đó hết sức ăn ý giống như phối hợp với nhau rất nhiều năm. Nhưng thực tế thì hai người Hạ Nhất Minh đều biết với thực lực của bọn họ không thể thực hiện phối hợp với nhau từ trước. Có lẽ nó liên quan đến tính kỷ luật đặc biệt của người phương Tây.
Hạ Nhất Minh biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Kim huynh! Hay là chúng ta tránh đi trước. Bọn họ đông người lắm.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng có chút tự phụ nhưng hắn cũng hiểu chỉ một mình mình không thể chống lại nhiều người như thế. Cho dù bản thân có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có cách chạy trối chết.
Kim Chiến Dịch xoay người, cười cười, nói:
- Yên tâm! Bọn họ sẽ không lấy nhiều đánh ít đâu.
Hạ Nhất Minh nhìn động tác của những người này, trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm. Hắn không hiểu từ đâu mà Kim Chiến Dịch lại tự tin đến thế bởi động tác của bọn họ rõ ràng là muốn lấy nhiều đánh ít.
- Kim huynh! Ngươi chắc chứ? - Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi lại.
- Tất nhiên! Ta đã ở phương Tây mấy năm. - Hạ Nhất Minh khẳng định, nói:
- Bọn họ rất chú trọng tinh thần kỵ sĩ. Nếu quả thực bọn họ lấy nhiều đánh ít thì sẽ làm mất đi danh vọng của bản thân. Vì thế, cho dù chết hết, bọn họ vẫn chỉ chấp nhận cho một người một mà thôi.
Hạ Nhất Minh có chút yên tâm. Nếu như những người này ngu ngốc như vậy thì hắn cũng chẳng có gì phải lo.
Tháp Tháp Mộc một tay cầm kiếm, một tay cầm thuẫn. Cái thuẫn của hắn rất to, đủ che nửa thân người. Mặc dù không thể so sánh với cái thuẫn của Hùng Vô Cực nhưng như thế cũng đủ to lắm rồi.
Từ trên cái thuẫn lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Chỉ cần liếc mắt cũng có hể thấy được trọng lượng của nó cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên, nhìn lão già đó cầm nó mà chẳng khác nào cầm một cọng cỏ.
Người có tên là Đan Ni lại cầm một thanh trường kiếm nhọn hoắt. Khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy thanh kiếm đó chợt nhớ tới La Thước Á.
Vũ kỹ của phương Đông hằng hà vô số nên các loại binh khí cũng rất nhiều. Còn vũ kỹ của người phương Tây cơ bản là giống nhau. Điều đó có thể thấy được qua những thanh binh khí của họ.
Nhưng chính bởi vì vũ kỹ của bọn họ rất ít nên trải qua vô số năm chúng đã gần như đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Mỗi một loại vũ khí đều có phương pháp sử dụng đặc biệt, đồng dạng tạo nên một nhóm cao thủ lớn đứng đầu.
Hơn nữa, một khi những cao thủ này vất bỏ thể diện mà liên thủ với nhau, thì uy lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Đây là cảm giác khi Hạ Nhất Minh đối mặt với đông đảo cao thủ phương Tây. Hắn thầm cầu khẩn trong lòng chỉ mong những lời Kim Chiến Dịch nói là thật.
Kim Chiến Dịch vác long thương lên vai, đi thẳng tới trước. Động tác của hắn cực nhanh, chỉ vài bước đã tới giữa hai bên. Hắn cao giọng, nói:
- Tháp Tháp Mộc! Đan Ni! Người nào trong các ngươi ra tay trước?
Mặc dù nhân số của đối phương đông đảo, nhưng có thể được Kim Chiến Dịch để mắt cũng chỉ có hai vị lão nhân đó. Bởi chỉ cần nhìn binh khí của họ cũng có thể đoán được thực lực cũng phải đỉnh túc thành công. Chỉ có như vậy mới có thể trở thành đối thủ của hắn.
Tháp Tháp Mộc và Đan Ni liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù, hai người đều là người phương Tây, nhưng khuôn mặt lại có nét khác nhau.
Phương Tây rộng rãi chẳng hề kém Đại Thân. Từ hoàn cảnh thiên nhiên tạo ra khuôn mặt và thân thể khác nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giữa hai người lại vô cùng ăn ý. Sau khi do dự một chút, Đan Ni liền lùi ra sau, còn Tháp Tháp Mộc tiến lên.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch đều cảm thấy kinh ngạc. Đáng nhẽ, Đan Ni ra tay mới là hợp lý. Nhưng lúc này, lão lại chẳng hề để ý đến thể diện khiến cho hai người đều cảm giác có gì đó không hay.
Nhưng nếu đối phương đã bước ra thì cho dù thế nào Kim Chiến Dịch cũng không thể lùi bước.
Hai mắt hắn lóe ra tinh quang, trong lòng thầm quyết định nhanh chóng chấm dứt trận đấu rồi rời đi.
Biểu hiện của người phương Tây lúc này có chút gì đó khác thường, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Long thương trong tay hắn run lên. Dưới sự hỗ trợ của chân khí, nó chợt phát ra những tiếng rít quái dị. Trong những tiếng rít đó có một luồng khí thế mạnh mẽ khiến cho kẻ khác không thể tự chủ.
Từ trong biển lều vải vang lên vô số tiếng quát. Đặc biệt đám chiến mã liên tục hí lên những tiếng sợ hãi. Dưới sự ảnh hưởng của tiếng rít, những con chiến mã đều run rẩy ngã xuống. Một số con lại lồng lên, bứt đứt dây cương, chạy loạn khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, khi tiếng rít vang lên đã khiến cho đám lều vải trở thành một đống hỗn loạn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh phát sáng. Hắn không ngờ long thương lại còn có hiệu quả như vậy.
Nhưng khi đưa mắt nhìn lại đám tiên thiên cường giả, trong lòng hắn cảm thấy hết sức nặng nề.
Những người đó vẫn chăm chú nhìn Kim Chiến Dịch, chẳng thèm chú ý tới tình cảnh phía sau.
Lại thêm đám cao thủ mới từ phía sau cứ lục tục chạy đến, khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy choáng váng bởi số lượng người trước mắt.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần. Hai tay vô thức nắm lại, hai chân đứng vững trên mặt đất. Toàn thân hắn như tiến vào trong trạng thái huyền ảo.
Lúc này, hắn cũng chẳng hy vọng sự khẳng định của Kim Chiến Dịch nữa.
Chỉ có điều, sự thay đổi của hắn diễn ra một cách lặng lẽ. Mặc dù đối diện cũng có vô số cao thủ nhưng tất cả đều bị Kim Chiến Dịch thu hút.
Cũng chẳng có gì là lạ. Bởi trong tình huống có nhiều người như vậy thì cho dù ai cũng chẳng thèm chú ý tới Hạ Nhất Minh.
Tháp Tháp Mộc cầm thuẫn chắn ngay dưới cặp mắt. Đôi mắt của lão nhìn chăm chú vào Kim Chiến Dịch. Lúc này, hai bên đều hết sức tập trung, khí thế giống hệt như một ngọn núi lớn hết sức vững chãi.
Một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong không trung. Chỉ trong nháy mắt điểm sáng đó biến hóa thành hai, ba... thành vô số điểm. Vô số tia sáng tạo ra áp lực cực mạnh bắn thẳng vào hai mắt Tháp Tháp Mộc. Lão hơi khép mắt lại, thân thể hạ thấp xuống.
Người phương Tây có chiều cao hơn hẳn người phương Đông. Mà Tháp Tháp Mộc có thể nói là một trong những người cực cao. Nhưng lúc này, lão trầm người xuống lập tức đưa toàn bộ cơ thể giấu sau tấm thuẫn.
Vô số tiếng động liên tiếp vang lên. Toàn bộ thương ảnh của Kim Chiến Dịch đều bắn lên trên tấm thuẫn của Tháp Tháp Mộc. Vố số sợi năng lượng đập lên tấm thuẫn chẳng khác nào một cái chùy lớn giáng vào.
Tháp Tháp Mộc nấp sau tấm thuẫn rống lên một tiếng giận dữ. Sau đó, thân thể của hắn cùng với tấm thuấn như bị một nguồn lực cực mạnh đánh văng về phía sau.
Cho dù là Hạ Nhất Minh hay Kim Chiến Dịch cũng không thể ngờ lại chiếm được thượng phong nhanh đến thế. Chiến thuật của Tháp Tháp Mộc lui lại cũng không thành công. Thậm chí nó còn khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Kim Chiến Dịch cười dài một tiếng. Long thương chợt run lên, cả thân hình hắn hóa thành một tia chớp đuổi theo tấm chắn. Long thương của hắn vươn ra tạo thành một đường thẳng tắp, đâm thẳng về phía trước. Hiển nhiên, hắn muốn đâm xuyên qua tấm thuẫn, giết chết đối phương.
Tuy nhiên, đúng vào lúc đó, Hạ Nhất Minh chợt cảm nhận được hơi thở của đám cao thủ đối phương thay đổi.
Hơi thở của mười vị tiên thiên cường giả tạo ra áp lực cực nặng. Sau khi Tháp Tháp Mộc bị đánh bay, đồng thời Kim Chiến Dịch đuổi theo thì hơi thở của bọn họ giống như một thùng thuốc nổ bùng lên.
Hạ Nhất Minh biết ngay là không hay. Ánh mắt hắn nhìn phía Tháp Tháp Mộc lui lại liền đoán ra ý định của hắn.
Hướng lão ta bay về hiển nhiên là rơi vào giữa đám cao thủ phương Tây. Phòng thủ của hắn bị đánh bại một cách dễ dàng chắc chắn là do cố ý. Mục đích của hắn là muốn dụ Kim Chiến Dịch vào giữa vòng vây của mọi người. Có lẽ, đây chính là chiến thuật của bọn họ sau khi thấy Kim Chiến Dịch thi triển Vạn Lý nhàn đình.
Nhưng nhiều người như vậy cùng không thể thống nhất bàn bạc với nhau. Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn đã ăn ý như vậy quả là khó có thể tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Kim huynh cẩn thận! Lui mau. - Hạ Nhất Minh kêu lớn.
Tuy nhiên, hai tai Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề nghe thấy. Hắn chẳng hề lui lại phía sau mà chân khí toàn thân đều dồn hết lên long thương. Quang mang từ trên long thương phát ra tạo nên khí thế khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Trong mắt Kim Chiến Dịch chỉ còn có một mình Tháp Tháp Mộc, không hề quan tâm tới bất cứ điều gì khác.