Cực nam của bình nguyên trung tâm có một dãy núi rất lớn bao lại với nhau tạo thành một vòng tròn kín đáo. Sau khi nghe toàn cảnh dãy núi, Hạ Nhất Minh đoán rằng nó không phải do thiên nhiên tạo thành. Đến khi tận mắt nhìn thấy, Hạ Nhất Minh càng thêm chắc chắn.
Trên toàn rặng núi chỉ có một màu xám duy nhất, không hề có một bóng cây cối nào hết.
Kim Chiến Dịch hít một hơi thật sâu, nói:
- Hạ huynh! Phía trước chính là Quỷ Khốc lĩnh. Xung quanh đây, trong vòng trăm dặm không hề có một người nào sinh sống. - Hạ Nhất Minh nói:
- Kim huynh! Ngay cả ta và ngươi cũng cảm thấy hồi hộp thì nói gì tới người bình thường. Làm sao bọn họ dám ở đây.
Kim Chiến Dịch giật mình, lắc đầu nói:
- Hạ huynh đệ! Theo các vị trưởng bối nói lại thì trong ngọn núi này có một vị trí bị mây mù bao phủ. Nơi đó chính là Quỷ Khốc lĩnh. Oán khí và âm khí ở bên trong nặng hơn ngoài tới hàng trăm lần.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn cứ tưởng đây chính là Quỷ Khốc lĩnh. Chẳng ngờ được nó lại còn nằm sâu tít trong núi, lại thêm oán khí rất nhiều nữa.
Kim Chiến Dịch chẳng để ý tới nét mặt Hạ Nhất Minh, tiếp tục nói:
- Trong Quỷ Khốc lĩnh có một vị trí được gọi là cấm địa. Cho dù thế nào cũng không thể đi vào đó.
Hạ Nhất Minh căng thẳng, nghiêm nghị nói:
- Kim huynh nói kĩ xem.
Nếu các vị tiền bối đã nhắc tới vị trí đó thì chắc chắn là hết sức nguy hiểm. Hạ Nhất Minh cũng chẳng có ý định trở thành anh hùng làm gì.
- Trong Quỷ Khốc lĩnh, càng tới gần đỉnh núi thì mây mù càng dầy. Dưới đỉnh núi, với con mắt của ta có thể thấy được trong khoảng mười thước. Nhưng lên tới đỉnh thì chỉ thấy được khoảng chừng ba thước. Hạ huynh phải hết sức cẩn thận. Nếu vô tình đi vào khu vực tầm nhìn chỉ khoảng ba thước thì nhanh chóng lui ra ngoài, không được dừng lại ở đó.
Nghe Kim Chiến Dịch nói vậy, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy có chút nặng nề. Hắn im lặng gật đầu, ghi nhớ tất cả. Đưa mắt nhìn sang, thấy ba người Chư Quan Hảo vẫn bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã biết trước chuyện này.
- Chúng ta đi thôi.
Khi Kim Chiến Dịch nói xong. Phương Thịnh trầm giọng nói. Mọi người đều gật đầu. Bọn họ đến đây không phải để nói chuyện phiếm. Cả năm đều im lặng đi lên đỉnh núi. Mất thời gian khoảng chừng một bữa cơm tất cả cũng lên tới nơi. Từ đây nhìn ra quang cảnh xung quanh có thể thấy được sự khác biệt. Cả một vùng núi non chìm trong sương trắng. Ẩn hiện trong đó có một ngọn núi cực lớn. Hai tai Hạ Nhất Minh hơi động, tiếng gió thổi qua mang theo những tiếng rít.
Nhìn quanh một vòng, Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày. Có lẽ, do địa hình của nó nên tiếng gió mới như vậy. Nói nó chẳng khác nào tiếng quỷ khóc, sói tru cũng chẳng có gì quá đáng.
Nếu là người hơi thiếu can đảm một chút mà nghe thấy những âm thanh đó chắc chắn chỉ muốn quay về.
Ba người Hác Huyết nhìn về phía trước. Ánh mắt tràn ngập niềm hy vọng. Giống như trước mặt họ không phải là Quỷ Khốc lĩnh mà chính là Động Thiên Phúc Địa thì đúng hơn.
Đột nhiên, có một tiếng hú dài không biết từ nơi nào đó trên ngọn núi vang lên. Ngay lập tức có hơn mười tiếng hú cũng lập tức vang lên.
Kim Chiến Dịch và ba người Hác Huyết cũng hú lên một tiếng hưởng ứng. Khắp không gian tràn ngập sự hưng phấn.
Những tiếng hú dài ngắn, không đều khiến cho Hạ Nhất Minh nhíu mày. Trong số đó, hắn không chỉ phát hiện ra Ngụy Tông Tân, Vũ Vô Thường. Thậm chí còn có cả Tháp Tháp Mộc và Đan Ni.
Vào lúc này, tất cả các cao thủ hai phương Đông, Tây như quên mất ân oán giữa bọn họ.
- Nhanh! - Tiếng Hác Huyết vang lên. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi. Làn sương mù trắng xóa đang từ từ biến thành màu đen. Cùng với màu sắc thay đổi, luồng quỷ khí âm u cũng bắt đầu tăng lên. Ánh mắt đám người Hác Huyết hiện rõ sự hưng phấn. Ngay cả Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề kém.
- Hạ huynh! Sau khi ngươi đi vào Quỷ Khốc lĩnh phải nhớ kỹ là không được ở quá một tháng. - Kim Chiến Dịch dặn dò nói:
- Mặc dù tốc độ tu luyện bên trong nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng nếu quá một tháng chắc chắn sẽ bị nhiễm âm khí biến thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nhớ kỹ lời dặn của Kim Chiến Dịch. Một tiếng huýt sáo dài lại vang lên, không biết là người nào đã vọt xuống đầu tiên. Có người thứ nhất thì chắc chắn cũng có người thứ hai. Tất cả đám cao thủ nhanh chóng lao xuống.
Ba người Hác Huyết liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt họ ngoại trừ sự hưng phấn còn có một chút khó hiểu.
Vị thích khách tôn giả của Hoàng Tuyền môn đã hẹn trên đường đi chặn giết Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh. Với sự giúp đỡ của bọn họ chắc chắn có thể thành công. Nhưng đến tận lúc này, người đó vẫn chẳng hề động tĩnh. Liếc mắt nhìn nhau, ba người chỉ biết cười khổ. Khi đám cao thủ liên tiếp đi vào trong làn sương màu đen, bọn họ gật đầu với nhau một cái.
Nếu cao thủ của Hoàng Tuyền môn xuất hiện bọn họ cũng chẳng ngại gì mà không ra tay. Nhưng nếu người ta đã không xuất hiện, thì chẳng có gì phải tự thú. Hác Huyết vung tay một cái, nói:
- Đi thôi.
Thân hình hắn như hóa thành một cánh chim lớn trên bầu trời, bắt đầu lao xuống. Chư Quan Hảo nhìn sang Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh, gật đầu một cái nói:
- Nhị vị! Một tháng sau gặp lại.
Nói xong, hắn cùng với Phương Thịnh sóng vai nhau mà đi. Kim Chiến Dịch cũng gật đầu, nói:
- Hạ huynh đệ! Khi vào tới Quỷ Khốc lĩnh, chúng ta sẽ tách ra. - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Tại sao?
- Chúng ta đi vào đó là để tìm kiếm sự đột phá. Mà trong Quỷ Khốc lĩnh, nếu hai người ở gần nhau quá thì sẽ ảnh hưởng tới sự tu luyện. - Kim Chiến Dịch chỉ về phía trước, nói:
- Không chỉ chúng ta mà bọn Hác Huyết cũng muốn tách ra.
Hạ Nhất Minh nhìn hướng ba người đó, từ từ gật đầu. Hác Huyết phóng thẳng về phía trước còn Phương Thịnh và Chư Quan Hảo lại càng lúc càng nới rộng khoảng cách.
- Hạ huynh đệ! Khi đã với tới Quỷ Khốc linh, ngươi chỉ có một mình. Lúc đó, không chỉ cẩn thận với âm khí xâm nhập mà còn phải cẩn thận với những người khác.
Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Cho dù là ai, ngoại trừ chính mình ra thì kể cả ta ngươi cũng không thể tin.
Hạ Nhất Minh sửng sốt, thầm nghĩ Kim Chiến Dịch có phần hơi nói quá. Tuy nhiên, Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Một khi đi vào đó, chịu sự ảnh hưởng của âm khí, nếu không cẩn thận sẽ biến thành kẻ điên. Vì vậy sau khi ngươi đi vào tìm được chỗ tĩnh tu rồi, nếu không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì đừng nên đổi chỗ. Bởi vì, khi ngươi xông vào vị trí của người khác chắc chắn sẽ gặp phải sự công kích. Tất nhiên, nếu có người tới gần, ngươi cũng cứ thoải mái mà ra tay, không cần phải lưu tình.
Nét mặt Hạ Nhất Minh thay đổi liên tục. Càng tới gần, hắn càng cảm nhận được sự nguy hiểm của Quỷ Khốc lĩnh.
Thứ nguy hiểm đó không chỉ phát ra từ Quỷ Khốc lĩnh mà còn đến từ đám cao thủ có mặt trong đó.
Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói với Hạ Nhất Minh:
- Hạ huynh đệ! Ngươi còn rất trẻ, cho dù không vào đó thì cũng có thể trở thành tôn giả. Nhớ đừng có để mất mạng ở trong đó.
Nói xong, Kim Chiến Dịch huýt sáo một tiếng, nhảy xuống phía dưới. Hạ Nhất Minh nuốt một chút nước bọt, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Trong lòng hắn có chút dao động vì lời nói của Kim Chiến Dịch. Tuổi hắn còn quá trẻ nên khả năng tiến vào đó vẫn không thể bằng mấy lão quái vật sống hơn trăm năm kia. Hơn nữa, hắn có sự tự tin rằng trong hai mươi năm sẽ trở thành tôn giả. Như thế mà vẫn còn mạo hiểm thì có đáng giá hay không?
Đột nhiên, vạt áo trước ngực hắn hơi rung run. Hạ Nhất Minh giật mình, nhanh chóng lấy ra một hòn đá nhỏ.
Hắn áp hòn đá đó lên tai liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bách Linh Bát:
- Có ba cao thủ đang đến gần ngươi.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Có thể để cho Bách Linh Bát gọi là cao thủ thì tu vi của họ chẳng hề kém hắn. Giọng nói của Bách Linh Bát lại vang lên:
- Ba tên tôn giả đó đều muốn giết chết ngươi.
Hạ Nhất Minh cứng người, nói:
- Bao xa?
- Khoảng trăm trượng. Bọn họ chuẩn bị ra tay.
Hạ Nhất Minh chợt hét to một tiếng, chẳng khác gì tiếng sấm nổ. Ba bóng đen phía sau, ngẩn người không hiểu tại sao tên tiểu tử đó lại hét lên như thế.
Ngay sau đó, bọn họ chợt thấy Hạ Nhất Minh liều mạng chạy vào trong làn sương màu đen. Tốc độ của hắn rõ ràng đã dốc toàn lực.
Cực nam của bình nguyên trung tâm có một dãy núi rất lớn bao lại với nhau tạo thành một vòng tròn kín đáo. Sau khi nghe toàn cảnh dãy núi, Hạ Nhất Minh đoán rằng nó không phải do thiên nhiên tạo thành. Đến khi tận mắt nhìn thấy, Hạ Nhất Minh càng thêm chắc chắn.
Trên toàn rặng núi chỉ có một màu xám duy nhất, không hề có một bóng cây cối nào hết.
Kim Chiến Dịch hít một hơi thật sâu, nói:
- Hạ huynh! Phía trước chính là Quỷ Khốc lĩnh. Xung quanh đây, trong vòng trăm dặm không hề có một người nào sinh sống. - Hạ Nhất Minh nói:
- Kim huynh! Ngay cả ta và ngươi cũng cảm thấy hồi hộp thì nói gì tới người bình thường. Làm sao bọn họ dám ở đây.
Kim Chiến Dịch giật mình, lắc đầu nói:
- Hạ huynh đệ! Theo các vị trưởng bối nói lại thì trong ngọn núi này có một vị trí bị mây mù bao phủ. Nơi đó chính là Quỷ Khốc lĩnh. Oán khí và âm khí ở bên trong nặng hơn ngoài tới hàng trăm lần.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn cứ tưởng đây chính là Quỷ Khốc lĩnh. Chẳng ngờ được nó lại còn nằm sâu tít trong núi, lại thêm oán khí rất nhiều nữa.
Kim Chiến Dịch chẳng để ý tới nét mặt Hạ Nhất Minh, tiếp tục nói:
- Trong Quỷ Khốc lĩnh có một vị trí được gọi là cấm địa. Cho dù thế nào cũng không thể đi vào đó.
Hạ Nhất Minh căng thẳng, nghiêm nghị nói:
- Kim huynh nói kĩ xem.
Nếu các vị tiền bối đã nhắc tới vị trí đó thì chắc chắn là hết sức nguy hiểm. Hạ Nhất Minh cũng chẳng có ý định trở thành anh hùng làm gì.
- Trong Quỷ Khốc lĩnh, càng tới gần đỉnh núi thì mây mù càng dầy. Dưới đỉnh núi, với con mắt của ta có thể thấy được trong khoảng mười thước. Nhưng lên tới đỉnh thì chỉ thấy được khoảng chừng ba thước. Hạ huynh phải hết sức cẩn thận. Nếu vô tình đi vào khu vực tầm nhìn chỉ khoảng ba thước thì nhanh chóng lui ra ngoài, không được dừng lại ở đó.
Nghe Kim Chiến Dịch nói vậy, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy có chút nặng nề. Hắn im lặng gật đầu, ghi nhớ tất cả. Đưa mắt nhìn sang, thấy ba người Chư Quan Hảo vẫn bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã biết trước chuyện này.
- Chúng ta đi thôi.
Khi Kim Chiến Dịch nói xong. Phương Thịnh trầm giọng nói. Mọi người đều gật đầu. Bọn họ đến đây không phải để nói chuyện phiếm. Cả năm đều im lặng đi lên đỉnh núi. Mất thời gian khoảng chừng một bữa cơm tất cả cũng lên tới nơi. Từ đây nhìn ra quang cảnh xung quanh có thể thấy được sự khác biệt. Cả một vùng núi non chìm trong sương trắng. Ẩn hiện trong đó có một ngọn núi cực lớn. Hai tai Hạ Nhất Minh hơi động, tiếng gió thổi qua mang theo những tiếng rít.
Nhìn quanh một vòng, Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày. Có lẽ, do địa hình của nó nên tiếng gió mới như vậy. Nói nó chẳng khác nào tiếng quỷ khóc, sói tru cũng chẳng có gì quá đáng.
Nếu là người hơi thiếu can đảm một chút mà nghe thấy những âm thanh đó chắc chắn chỉ muốn quay về.
Ba người Hác Huyết nhìn về phía trước. Ánh mắt tràn ngập niềm hy vọng. Giống như trước mặt họ không phải là Quỷ Khốc lĩnh mà chính là Động Thiên Phúc Địa thì đúng hơn.
Đột nhiên, có một tiếng hú dài không biết từ nơi nào đó trên ngọn núi vang lên. Ngay lập tức có hơn mười tiếng hú cũng lập tức vang lên.
Kim Chiến Dịch và ba người Hác Huyết cũng hú lên một tiếng hưởng ứng. Khắp không gian tràn ngập sự hưng phấn.
Những tiếng hú dài ngắn, không đều khiến cho Hạ Nhất Minh nhíu mày. Trong số đó, hắn không chỉ phát hiện ra Ngụy Tông Tân, Vũ Vô Thường. Thậm chí còn có cả Tháp Tháp Mộc và Đan Ni.
Vào lúc này, tất cả các cao thủ hai phương Đông, Tây như quên mất ân oán giữa bọn họ.
- Nhanh! - Tiếng Hác Huyết vang lên. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi. Làn sương mù trắng xóa đang từ từ biến thành màu đen. Cùng với màu sắc thay đổi, luồng quỷ khí âm u cũng bắt đầu tăng lên. Ánh mắt đám người Hác Huyết hiện rõ sự hưng phấn. Ngay cả Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề kém.
- Hạ huynh! Sau khi ngươi đi vào Quỷ Khốc lĩnh phải nhớ kỹ là không được ở quá một tháng. - Kim Chiến Dịch dặn dò nói:
- Mặc dù tốc độ tu luyện bên trong nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng nếu quá một tháng chắc chắn sẽ bị nhiễm âm khí biến thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nhớ kỹ lời dặn của Kim Chiến Dịch. Một tiếng huýt sáo dài lại vang lên, không biết là người nào đã vọt xuống đầu tiên. Có người thứ nhất thì chắc chắn cũng có người thứ hai. Tất cả đám cao thủ nhanh chóng lao xuống.
Ba người Hác Huyết liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt họ ngoại trừ sự hưng phấn còn có một chút khó hiểu.
Vị thích khách tôn giả của Hoàng Tuyền môn đã hẹn trên đường đi chặn giết Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh. Với sự giúp đỡ của bọn họ chắc chắn có thể thành công. Nhưng đến tận lúc này, người đó vẫn chẳng hề động tĩnh. Liếc mắt nhìn nhau, ba người chỉ biết cười khổ. Khi đám cao thủ liên tiếp đi vào trong làn sương màu đen, bọn họ gật đầu với nhau một cái.
Nếu cao thủ của Hoàng Tuyền môn xuất hiện bọn họ cũng chẳng ngại gì mà không ra tay. Nhưng nếu người ta đã không xuất hiện, thì chẳng có gì phải tự thú. Hác Huyết vung tay một cái, nói:
- Đi thôi.
Thân hình hắn như hóa thành một cánh chim lớn trên bầu trời, bắt đầu lao xuống. Chư Quan Hảo nhìn sang Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh, gật đầu một cái nói:
- Nhị vị! Một tháng sau gặp lại.
Nói xong, hắn cùng với Phương Thịnh sóng vai nhau mà đi. Kim Chiến Dịch cũng gật đầu, nói:
- Hạ huynh đệ! Khi vào tới Quỷ Khốc lĩnh, chúng ta sẽ tách ra. - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Tại sao?
- Chúng ta đi vào đó là để tìm kiếm sự đột phá. Mà trong Quỷ Khốc lĩnh, nếu hai người ở gần nhau quá thì sẽ ảnh hưởng tới sự tu luyện. - Kim Chiến Dịch chỉ về phía trước, nói:
- Không chỉ chúng ta mà bọn Hác Huyết cũng muốn tách ra.
Hạ Nhất Minh nhìn hướng ba người đó, từ từ gật đầu. Hác Huyết phóng thẳng về phía trước còn Phương Thịnh và Chư Quan Hảo lại càng lúc càng nới rộng khoảng cách.
- Hạ huynh đệ! Khi đã với tới Quỷ Khốc linh, ngươi chỉ có một mình. Lúc đó, không chỉ cẩn thận với âm khí xâm nhập mà còn phải cẩn thận với những người khác.
Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Cho dù là ai, ngoại trừ chính mình ra thì kể cả ta ngươi cũng không thể tin.
Hạ Nhất Minh sửng sốt, thầm nghĩ Kim Chiến Dịch có phần hơi nói quá. Tuy nhiên, Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Một khi đi vào đó, chịu sự ảnh hưởng của âm khí, nếu không cẩn thận sẽ biến thành kẻ điên. Vì vậy sau khi ngươi đi vào tìm được chỗ tĩnh tu rồi, nếu không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì đừng nên đổi chỗ. Bởi vì, khi ngươi xông vào vị trí của người khác chắc chắn sẽ gặp phải sự công kích. Tất nhiên, nếu có người tới gần, ngươi cũng cứ thoải mái mà ra tay, không cần phải lưu tình.
Nét mặt Hạ Nhất Minh thay đổi liên tục. Càng tới gần, hắn càng cảm nhận được sự nguy hiểm của Quỷ Khốc lĩnh.
Thứ nguy hiểm đó không chỉ phát ra từ Quỷ Khốc lĩnh mà còn đến từ đám cao thủ có mặt trong đó.
Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói với Hạ Nhất Minh:
- Hạ huynh đệ! Ngươi còn rất trẻ, cho dù không vào đó thì cũng có thể trở thành tôn giả. Nhớ đừng có để mất mạng ở trong đó.
Nói xong, Kim Chiến Dịch huýt sáo một tiếng, nhảy xuống phía dưới. Hạ Nhất Minh nuốt một chút nước bọt, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Trong lòng hắn có chút dao động vì lời nói của Kim Chiến Dịch. Tuổi hắn còn quá trẻ nên khả năng tiến vào đó vẫn không thể bằng mấy lão quái vật sống hơn trăm năm kia. Hơn nữa, hắn có sự tự tin rằng trong hai mươi năm sẽ trở thành tôn giả. Như thế mà vẫn còn mạo hiểm thì có đáng giá hay không?
Đột nhiên, vạt áo trước ngực hắn hơi rung run. Hạ Nhất Minh giật mình, nhanh chóng lấy ra một hòn đá nhỏ.
Hắn áp hòn đá đó lên tai liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bách Linh Bát:
- Có ba cao thủ đang đến gần ngươi.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Có thể để cho Bách Linh Bát gọi là cao thủ thì tu vi của họ chẳng hề kém hắn. Giọng nói của Bách Linh Bát lại vang lên:
- Ba tên tôn giả đó đều muốn giết chết ngươi.
Hạ Nhất Minh cứng người, nói:
- Bao xa?
- Khoảng trăm trượng. Bọn họ chuẩn bị ra tay.
Hạ Nhất Minh chợt hét to một tiếng, chẳng khác gì tiếng sấm nổ. Ba bóng đen phía sau, ngẩn người không hiểu tại sao tên tiểu tử đó lại hét lên như thế. Nguồn:
Ngay sau đó, bọn họ chợt thấy Hạ Nhất Minh liều mạng chạy vào trong làn sương màu đen. Tốc độ của hắn rõ ràng đã dốc toàn lực.