Tiếng gào thét phá tan màn sương đen tĩnh lặng, khuấy động cả không gian.
Một tràng tiếng rú thê lương phá tan trời cao, vang vọng giữa màn sương đen.
Ở trong màn sương đen này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không dám chạy loạn theo ý mình, bởi vì ở nơi đây tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, không thể chỉ đơn giản dựa vào vũ lực là có thể chống đỡ lại hết thảy mọi thứ.
Tuy nhiên, đối với những kẻ đã mất đi thần trí thì căn bản không biết cái gì là nguy hiểm, chỉ biết làm theo bản năng. Sau khi nghe thấy tiếng tru, kẻ điên thứ hai cũng tru lên tương tự, sau đó liều lĩnh rời đi, lao thẳng tới hướng âm thanh vọng lại.
Y lao đi với tốc độ cực nhanh, dẫm lên sơn đạo gập gềnh dưới chân chẳng khác gì đất bằng. Từ điểm này có thể thấy, bình thường y cũng không phải kẻ ngốc, vũ lực hùng mạnh của y tạm thời đủ để bù lại chỗ thiếu hụt của thần trí hiện tại.
Nhưng khi đi qua một hẻm núi hẹp, đột nhiên chân y loạng choạng, lập tức ngã lăn xuống như một quả bóng cao su.
Ở hẻm núi này không biết đột nhiên xuất hiện rất nhiều sợi dây bạc nhỏ từ khi nào. Những sợi dây này cực kỳ cứng cỏi, cho dù người có dùng lực đánh vào cũng không thể làm đứt.
Người này phát ra tiếng tru cực kỳ phẫn nộ. Tuy rằng y không bị thương hoặc có thể nói vết thương nhỏ này so với vô số vết thương trên người y thì chẳng đáng là gì. Nhưng đang chạy lại đột nhiên bị người ngáng đường, cảm giác này quả thật chẳng thích thú gì.
Hai chân y dùng sức định nhảy dựng lên.
Đột nhiên, một tia sáng như mũi châm nhọn màu đỏ lóe lên vô thanh vô tức bắn về phía y.
Không có một chút dấu hiệu, tia sáng kia nương theo gió núi gào thét, khi tới gần người y, mũi châm đột nhiên vỡ tung ra, càng bay nhanh hơn, nháy mắt đã đâm sâu vào thân thể người kia.
Một chút chân khí hình châm đối với kẻ điên này căn bản là không thể tạo thành thương tổn gì, nhưng khi chân khí màu đỏ đó đâm vào cơ thể y, người này lập tức trở nên cứng đờ. Không những thế, trên người y thậm chí còn bao phủ một tầng băng trắng mỏng.
Nếu tầng băng này không phải là mỏng quá mức, chỉ sợ có người còn nghĩ rằng đây là một bộ áo giáp bằng băng.
Tiếp đó, một ngón tay duỗi ra như thể từ trong hư vô, nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của người này.
Chân khí khổng lồ giống như thủy triều hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tụ lại một điểm, đột nhiên tấn công tới.
Nhẹ nhàng, gần như là không cảm nhận được một chút thanh âm kỳ dị nào trong làn gió núi, như thể chưa từng có gì xảy ra, thân thể người kia mềm nhũn ngã xuống. Trong thời khắc cuối cùng trước khi tử vong, thần trí của y dường như được khôi phục, đôi mắt như nhiễm máu tươi lộ ra vẻ giải thoát và cực kỳ không cam lòng.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân hình Hạ Nhất Minh xuất hiện bên người y, lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn đầy lưu luyến của y.
Hạ Nhất Minh tin tưởng rằng, nếu cho y một cơ hội nữa, như vậy y tuyệt đối sẽ không thể để ba người Hác Huyết dễ dàng đắc thủ như vậy.
Nhưng đáng tiếc chính là, y đã vĩnh viễn mất đi cơ hội này.
Hắn đảo mắt quét trên người này hai vòng, hai mắt sáng ngời, cho tay vào bên hông người này, sau đó rút ra một cây trường tiên dài hơn một trượng.
Trên trường tiên này có những tấm vảy tinh mịn. Tuy rằng Hạ Nhất Minh không nhận ra được đây rốt cục là lấy từ sinh vật nào nhưng chỉ cần nhìn ánh sáng đen lấp lánh của vảy và những cạnh sắc bén của nó là Hạ Nhất Minh biết, chủ nhân của những chiếc vảy này khi còn sống không phải là nhỏ.
Tuy nhiên, bất kể khi còn sống nó huy hoàng như thế nào, giờ phút này nó cũng đã tử vong và bị người lấy vảy chế thành trường tiên.
Dung nhập chân khí vào đó, lập tức gặp phải chân khí khác mãnh liệt chống cực. Lúc này Hạ Nhất Minh mới mỉm cười, rốt cục cũng thu được một thần binh lợi khí.
Quấn cây trường tiên quanh người mình, Hạ Nhất Minh giơ trảo giữa hư không, lập tức nhấc người này lên.
Người này bị thương khắp người, máu cũng gần như bị chảy cạn sạch, toàn thân vô cùng nhếch nhác. Hạ Nhất Minh cũng không muốn lưu lại trên người mình bất cứ điểm gì để người khác có thể nắm được, vì vậy mới sử dụng phương pháp cách không khống vật, lặng lẽ nâng thi thể này mang đi.
Sau khi ra ngoài ba trăm thước, Hạ Nhất Minh cũng không tiếp tục đi nữa mà lặng lẽ chờ đợi.
Quả nhiên, không quá lâu, ba người Hác Huyết vội vã đi tới. Trên mặt ba người đều mang theo thần sắc lo lắng và ảo não.
Thông qua Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt của họ.
Khẽ nhếch miệng cười lạnh, Hạ Nhất Minh cực kỳ hiểm tâm tình của bọn họ lúc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bấm tay nhẩm tính, bọn họ đã đánh lén thành công ba người, nhưng trừ người thứ hai bị bọn họ vây trong sơn động nên dễ dàng bị giết chế thì hai người còn lại đều bị thanh âm tru lên hấp dẫn đi mất.
Chuyện tình như vậy liên tục phát sinh đối với họ tự nhiên sẽ khiến họ không thể nào dễ chịu. Đương nhiên những sợi dây bạc ở hẻm núi đã sớm biến mất. Tuy rằng ánh mắt của ba người bọn họ rất sắc bén, kiến thức rộng rãi, nhưng giờ phút này cũng chỉ ngơ ngác tới nơi người kia ngã xuống, nhưng rốt cục cũng không biết tại sao y lại đột nhiên ngã xuống.
Ba người bọn họ ngừng lại, kiểm tra xung quanh một chốc. Chư Quan Hảo nói:
- Hắn ngã sấp xuống, tuy nhiên lại dậy rất nhanh, đi về hướng này.
Theo ngón tay chỉ của gã, không ngờ xuất hiện một dấu vết rất rõ ràng. Tuy nhiên dấu vết này hơi khác so với dấu vết ban đầu, dường như không phải đi mà là lăn.
Nếu ba người Hác Huyết thấy được cảnh tượng vừa rồi, khẳng định bọn họ sẽ biết dấu vết này không phải do người kia lưu lại, nhưng giờ phút này, bọn họ lại không hề có cảm giác gì.
Đi theo dấu vết lưu lại một đoạn, bọn họ ba cái không hẹn mà cùng ngừng lại.
Ở trước mặt bọn họ là một vực sâu không lường được. Trong hoàn cảnh màn sương đen vờn quanh, cho dù lá gan bọn họ có lớn gấp bội cũng không dễ dàng nhảy xuống.
Ba người nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, không thể tưởng được lại đi vô ích nửa ngày.
- Hừ, thực sự là khốn khiếp.
Phương Thịnh hậm hực nói.
Trong tình huống bình thường, Phương Thịnh tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh hiểm ác này, bọn họ chẳng những đã phải phí đại bộ phận tinh lực để chống đỡ sự tấn công của âm sát khí, hơn nữa còn phải chịu đựng áp lực tâm lý thật lớn, cho nên dù là Phương Thịnh cũng không kìm nổi bật lên câu chửi.
Hác Huyết thở dài một tiếng, nói:
- Quên đi, chúng ta đã lấy được hai viên Ngưng Huyết Châu, còn thiếu bảy viên nữa là có thể ngừng tay. Cho dù mỗi ngày lấy một viên cũng đủ rồi.
Phương Thịnh và Chư Quan Hảo trầm ngâm nửa ngày, rốt cục lặng lẽ gật đầu.
Bọn họ lại nhìn xuống vực sâu một lần nữa. Dường như đã giải phóng cảm xúc tiêu cực vừa rồi nên Phương Thịnh có vẻ đặc biệt thanh tỉnh, nói với hai người:
- Không đúng, nơi này hẳn là còn một kẻ điên nữa mới đúng.
Hai người Hác Huyết đều thầm rùng mình. Kẻ điên đó sở dĩ bỏ qua bọn họ mà đi đến ngã xuống vách núi này là bởi vì còn một người điên nữa cũng gầm rú lên nên kẻ điên này mới đi tới đây. Nhưng theo tình hình hiện giờ, dường như không hề có tung tích của người điên thứ hai.
Chư Quan Hảo vẻ mặt âm trầm, đi trở lại đường cũ, cẩn thận kiểm tra lại. Thật lâu sau, y thở một hơi thật dài nói:
- Phương huynh, nơi này có dấu vết đánh nhau, có lẽ hai tên điên cuồng này đánh nhau ở đây, sau đó quấn lấy nhau cùng rơi xuống vực.
Hác Huyết và Phương Thịnh lúc này cũng cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, lúc này bọn họ mới yên lòng.
Hành động lần này của ba người bọn họ tuyệt đối là nghịch thiên. Nếu thực sự bị người phát hiện, như vậy có thể nghĩ được ngay kết cục của họ.
Khi đó tất cả các cao thủ hai phương đông tây đều sẽ liên thủ, trăm phương nghìn kế giết chết bọn họ giải hận. Cho nên từ đầu tới giờ, thần kinh của bọn họ lúc nào cũng căng như dây đàn, không dám thả lỏng chút nào.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ba người mới phẫn nộ bỏ đi.
Xa xa, Hạ Nhất Minh giơ ngón tay cái với Bách Linh Bát, thốt lên từ đáy lòng:
- Bách huynh, ngươi thật sự là liệu sự như thần.
Dừng một chút, hắn lại tò mò hỏi:
- Sao ngươi có thể đoán được, bọn họ khẳng định sẽ chú ý tới kẻ điên kia?
Thanh âm lạnh lùng của Bách Linh Bát vang lên:
- Đây là kiến thức phổ thông.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, không khỏi cười khổ liên tục. Đây có lẽ là kiến thức phổ thông nhưng vấn đề là dưới tình huống như vừa rồi, Hạ Nhất Minh căn bản là không nghĩ rằng cần phải ngụy trang như vậy, nhưng hết thảy đều là Bách Linh Bát bày ra và bố trí. Gã dự kiến trước mọi việc thật sự khiến Hạ Nhất Minh rất khâm phục.
Đặt thi thể kia xuống đất, Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhẹ n hàng đưa tay lên đầu thi thể.
Trong trí nhớ của hắn, Hác Huyết chính là thông qua thủ pháp này để lấy Ngưng Huyết Châu ra, cho nên hắn cũng định bắt chước theo những gì nhìn thấy trên màn ảnh, muốn xem rốt cục Ngưng Huyết Châu này là cái gì.
Truyền một luồng sức mạnh hùng hậu vào đầu thi thể, Hạ Nhất Minh cẩn thận cảm ứng sự thay đổi chân khí của mình. Sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng.
Trong đầu của thi thể này dường như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ hùng hậu.
Tuy nhiên ngoài sức mạnh cực kỳ hùng hậu, loại lực lượng này mang tới cho hắn cảm giác tuyệt đối âm hàn, khiến trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ sợ hãi.
Hắn chần chừ nửa ngày, rốt cục trên tay vận sức, chân khí hùng mạnh tiến vào trong đầu đối phương, chậm rãi đi tới một nơi chứa đựng sức mạnh thần bí.
Hắn cảm nhận rất rõ ràng, ở đây quả nhiên có một viên cầu rất nhỏ.
Dưới sự bao vây của chân khí của hắn, viên cầu bắt đầu chậm rãi di động. Tuy rằng Hạ Nhất Minh đã cực kỳ cẩn thận khống chế nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong viên cầu vẫn vượt ra ngoài ý liệu của hắn.
Cách…
Sau một tiếng vang nhỏ, đầu của người kia rốt cục cũng nứt ra từ giữa, mà viên cầu màu đỏ máu cũng từ trong đầu nhảy ra.
Tiếng gào thét phá tan màn sương đen tĩnh lặng, khuấy động cả không gian.
Một tràng tiếng rú thê lương phá tan trời cao, vang vọng giữa màn sương đen.
Ở trong màn sương đen này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không dám chạy loạn theo ý mình, bởi vì ở nơi đây tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, không thể chỉ đơn giản dựa vào vũ lực là có thể chống đỡ lại hết thảy mọi thứ.
Tuy nhiên, đối với những kẻ đã mất đi thần trí thì căn bản không biết cái gì là nguy hiểm, chỉ biết làm theo bản năng. Sau khi nghe thấy tiếng tru, kẻ điên thứ hai cũng tru lên tương tự, sau đó liều lĩnh rời đi, lao thẳng tới hướng âm thanh vọng lại.
Y lao đi với tốc độ cực nhanh, dẫm lên sơn đạo gập gềnh dưới chân chẳng khác gì đất bằng. Từ điểm này có thể thấy, bình thường y cũng không phải kẻ ngốc, vũ lực hùng mạnh của y tạm thời đủ để bù lại chỗ thiếu hụt của thần trí hiện tại.
Nhưng khi đi qua một hẻm núi hẹp, đột nhiên chân y loạng choạng, lập tức ngã lăn xuống như một quả bóng cao su.
Ở hẻm núi này không biết đột nhiên xuất hiện rất nhiều sợi dây bạc nhỏ từ khi nào. Những sợi dây này cực kỳ cứng cỏi, cho dù người có dùng lực đánh vào cũng không thể làm đứt.
Người này phát ra tiếng tru cực kỳ phẫn nộ. Tuy rằng y không bị thương hoặc có thể nói vết thương nhỏ này so với vô số vết thương trên người y thì chẳng đáng là gì. Nhưng đang chạy lại đột nhiên bị người ngáng đường, cảm giác này quả thật chẳng thích thú gì.
Hai chân y dùng sức định nhảy dựng lên.
Đột nhiên, một tia sáng như mũi châm nhọn màu đỏ lóe lên vô thanh vô tức bắn về phía y.
Không có một chút dấu hiệu, tia sáng kia nương theo gió núi gào thét, khi tới gần người y, mũi châm đột nhiên vỡ tung ra, càng bay nhanh hơn, nháy mắt đã đâm sâu vào thân thể người kia.
Một chút chân khí hình châm đối với kẻ điên này căn bản là không thể tạo thành thương tổn gì, nhưng khi chân khí màu đỏ đó đâm vào cơ thể y, người này lập tức trở nên cứng đờ. Không những thế, trên người y thậm chí còn bao phủ một tầng băng trắng mỏng.
Nếu tầng băng này không phải là mỏng quá mức, chỉ sợ có người còn nghĩ rằng đây là một bộ áo giáp bằng băng.
Tiếp đó, một ngón tay duỗi ra như thể từ trong hư vô, nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của người này.
Chân khí khổng lồ giống như thủy triều hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tụ lại một điểm, đột nhiên tấn công tới.
Nhẹ nhàng, gần như là không cảm nhận được một chút thanh âm kỳ dị nào trong làn gió núi, như thể chưa từng có gì xảy ra, thân thể người kia mềm nhũn ngã xuống. Trong thời khắc cuối cùng trước khi tử vong, thần trí của y dường như được khôi phục, đôi mắt như nhiễm máu tươi lộ ra vẻ giải thoát và cực kỳ không cam lòng.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân hình Hạ Nhất Minh xuất hiện bên người y, lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn đầy lưu luyến của y.
Hạ Nhất Minh tin tưởng rằng, nếu cho y một cơ hội nữa, như vậy y tuyệt đối sẽ không thể để ba người Hác Huyết dễ dàng đắc thủ như vậy.
Nhưng đáng tiếc chính là, y đã vĩnh viễn mất đi cơ hội này.
Hắn đảo mắt quét trên người này hai vòng, hai mắt sáng ngời, cho tay vào bên hông người này, sau đó rút ra một cây trường tiên dài hơn một trượng.
Trên trường tiên này có những tấm vảy tinh mịn. Tuy rằng Hạ Nhất Minh không nhận ra được đây rốt cục là lấy từ sinh vật nào nhưng chỉ cần nhìn ánh sáng đen lấp lánh của vảy và những cạnh sắc bén của nó là Hạ Nhất Minh biết, chủ nhân của những chiếc vảy này khi còn sống không phải là nhỏ.
Tuy nhiên, bất kể khi còn sống nó huy hoàng như thế nào, giờ phút này nó cũng đã tử vong và bị người lấy vảy chế thành trường tiên.
Dung nhập chân khí vào đó, lập tức gặp phải chân khí khác mãnh liệt chống cực. Lúc này Hạ Nhất Minh mới mỉm cười, rốt cục cũng thu được một thần binh lợi khí.
Quấn cây trường tiên quanh người mình, Hạ Nhất Minh giơ trảo giữa hư không, lập tức nhấc người này lên.
Người này bị thương khắp người, máu cũng gần như bị chảy cạn sạch, toàn thân vô cùng nhếch nhác. Hạ Nhất Minh cũng không muốn lưu lại trên người mình bất cứ điểm gì để người khác có thể nắm được, vì vậy mới sử dụng phương pháp cách không khống vật, lặng lẽ nâng thi thể này mang đi.
Sau khi ra ngoài ba trăm thước, Hạ Nhất Minh cũng không tiếp tục đi nữa mà lặng lẽ chờ đợi.
Quả nhiên, không quá lâu, ba người Hác Huyết vội vã đi tới. Trên mặt ba người đều mang theo thần sắc lo lắng và ảo não.
Thông qua Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt của họ.
Khẽ nhếch miệng cười lạnh, Hạ Nhất Minh cực kỳ hiểm tâm tình của bọn họ lúc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bấm tay nhẩm tính, bọn họ đã đánh lén thành công ba người, nhưng trừ người thứ hai bị bọn họ vây trong sơn động nên dễ dàng bị giết chế thì hai người còn lại đều bị thanh âm tru lên hấp dẫn đi mất.
Chuyện tình như vậy liên tục phát sinh đối với họ tự nhiên sẽ khiến họ không thể nào dễ chịu. Đương nhiên những sợi dây bạc ở hẻm núi đã sớm biến mất. Tuy rằng ánh mắt của ba người bọn họ rất sắc bén, kiến thức rộng rãi, nhưng giờ phút này cũng chỉ ngơ ngác tới nơi người kia ngã xuống, nhưng rốt cục cũng không biết tại sao y lại đột nhiên ngã xuống.
Ba người bọn họ ngừng lại, kiểm tra xung quanh một chốc. Chư Quan Hảo nói:
- Hắn ngã sấp xuống, tuy nhiên lại dậy rất nhanh, đi về hướng này.
Theo ngón tay chỉ của gã, không ngờ xuất hiện một dấu vết rất rõ ràng. Tuy nhiên dấu vết này hơi khác so với dấu vết ban đầu, dường như không phải đi mà là lăn.
Nếu ba người Hác Huyết thấy được cảnh tượng vừa rồi, khẳng định bọn họ sẽ biết dấu vết này không phải do người kia lưu lại, nhưng giờ phút này, bọn họ lại không hề có cảm giác gì.
Đi theo dấu vết lưu lại một đoạn, bọn họ ba cái không hẹn mà cùng ngừng lại.
Ở trước mặt bọn họ là một vực sâu không lường được. Trong hoàn cảnh màn sương đen vờn quanh, cho dù lá gan bọn họ có lớn gấp bội cũng không dễ dàng nhảy xuống.
Ba người nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, không thể tưởng được lại đi vô ích nửa ngày.
- Hừ, thực sự là khốn khiếp.
Phương Thịnh hậm hực nói.
Trong tình huống bình thường, Phương Thịnh tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh hiểm ác này, bọn họ chẳng những đã phải phí đại bộ phận tinh lực để chống đỡ sự tấn công của âm sát khí, hơn nữa còn phải chịu đựng áp lực tâm lý thật lớn, cho nên dù là Phương Thịnh cũng không kìm nổi bật lên câu chửi.
Hác Huyết thở dài một tiếng, nói:
- Quên đi, chúng ta đã lấy được hai viên Ngưng Huyết Châu, còn thiếu bảy viên nữa là có thể ngừng tay. Cho dù mỗi ngày lấy một viên cũng đủ rồi.
Phương Thịnh và Chư Quan Hảo trầm ngâm nửa ngày, rốt cục lặng lẽ gật đầu.
Bọn họ lại nhìn xuống vực sâu một lần nữa. Dường như đã giải phóng cảm xúc tiêu cực vừa rồi nên Phương Thịnh có vẻ đặc biệt thanh tỉnh, nói với hai người:
- Không đúng, nơi này hẳn là còn một kẻ điên nữa mới đúng.
Hai người Hác Huyết đều thầm rùng mình. Kẻ điên đó sở dĩ bỏ qua bọn họ mà đi đến ngã xuống vách núi này là bởi vì còn một người điên nữa cũng gầm rú lên nên kẻ điên này mới đi tới đây. Nhưng theo tình hình hiện giờ, dường như không hề có tung tích của người điên thứ hai.
Chư Quan Hảo vẻ mặt âm trầm, đi trở lại đường cũ, cẩn thận kiểm tra lại. Thật lâu sau, y thở một hơi thật dài nói:
- Phương huynh, nơi này có dấu vết đánh nhau, có lẽ hai tên điên cuồng này đánh nhau ở đây, sau đó quấn lấy nhau cùng rơi xuống vực.
Hác Huyết và Phương Thịnh lúc này cũng cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, lúc này bọn họ mới yên lòng.
Hành động lần này của ba người bọn họ tuyệt đối là nghịch thiên. Nếu thực sự bị người phát hiện, như vậy có thể nghĩ được ngay kết cục của họ.
Khi đó tất cả các cao thủ hai phương đông tây đều sẽ liên thủ, trăm phương nghìn kế giết chết bọn họ giải hận. Cho nên từ đầu tới giờ, thần kinh của bọn họ lúc nào cũng căng như dây đàn, không dám thả lỏng chút nào.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ba người mới phẫn nộ bỏ đi.
Xa xa, Hạ Nhất Minh giơ ngón tay cái với Bách Linh Bát, thốt lên từ đáy lòng:
- Bách huynh, ngươi thật sự là liệu sự như thần.
Dừng một chút, hắn lại tò mò hỏi:
- Sao ngươi có thể đoán được, bọn họ khẳng định sẽ chú ý tới kẻ điên kia?
Thanh âm lạnh lùng của Bách Linh Bát vang lên:
- Đây là kiến thức phổ thông.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, không khỏi cười khổ liên tục. Đây có lẽ là kiến thức phổ thông nhưng vấn đề là dưới tình huống như vừa rồi, Hạ Nhất Minh căn bản là không nghĩ rằng cần phải ngụy trang như vậy, nhưng hết thảy đều là Bách Linh Bát bày ra và bố trí. Gã dự kiến trước mọi việc thật sự khiến Hạ Nhất Minh rất khâm phục.
Đặt thi thể kia xuống đất, Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhẹ n hàng đưa tay lên đầu thi thể.
Trong trí nhớ của hắn, Hác Huyết chính là thông qua thủ pháp này để lấy Ngưng Huyết Châu ra, cho nên hắn cũng định bắt chước theo những gì nhìn thấy trên màn ảnh, muốn xem rốt cục Ngưng Huyết Châu này là cái gì.
Truyền một luồng sức mạnh hùng hậu vào đầu thi thể, Hạ Nhất Minh cẩn thận cảm ứng sự thay đổi chân khí của mình. Sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng.
Trong đầu của thi thể này dường như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ hùng hậu.
Tuy nhiên ngoài sức mạnh cực kỳ hùng hậu, loại lực lượng này mang tới cho hắn cảm giác tuyệt đối âm hàn, khiến trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ sợ hãi.
Hắn chần chừ nửa ngày, rốt cục trên tay vận sức, chân khí hùng mạnh tiến vào trong đầu đối phương, chậm rãi đi tới một nơi chứa đựng sức mạnh thần bí.
Hắn cảm nhận rất rõ ràng, ở đây quả nhiên có một viên cầu rất nhỏ.
Dưới sự bao vây của chân khí của hắn, viên cầu bắt đầu chậm rãi di động. Tuy rằng Hạ Nhất Minh đã cực kỳ cẩn thận khống chế nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong viên cầu vẫn vượt ra ngoài ý liệu của hắn.
Cách…
Sau một tiếng vang nhỏ, đầu của người kia rốt cục cũng nứt ra từ giữa, mà viên cầu màu đỏ máu cũng từ trong đầu nhảy ra.