Nhóm người Hạ Nhất Minh phóng trên mặt biển mà đi , rất nhanh đã tới hòn đảo bên phải, bọn họ lại một lần nữa nghe thấy tiếng hí dài, trong âm thanh của nó mang một ý chí chiến đấu bất khuất vô cùng mạnh mẽ , càng đến gần âm thanh này càng làm cho con người ta có một cảm giác nôn nao,sôi sục.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ , trong đầu của hắn không ngừng hồi tưởng đến nội dung bên trong của cuốn kỳ thư , nhưng mà làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng đó là từ đầu cho đến cuối , hắn đều không thể nghĩ ra được đây rốt cuộc là tiếng kêu của sinh vật nào.
Cuối cùng,Bọn họ cũng đã đặt chân lên hòn đảo , so với cái hoang đảo nhỏ bé mà lúc đầu hắn tới , cái đảo này chẳng những lớn hơn rất nhiều , mà rừng cây còn phân bố rậm rạp , cho con người ta cảm giác một cơ hội sống bừng bừng . Từ điều đó có thể suy ra , cuộc sống trên đảo này cũng vô cùng phong phú . Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nhưng có một điều mà Hạ Nhất Minh dám chắc chắn đây chỉ là một hoang đảo , không phải là nơi con ngươi sinh sống.
Bởi vì trên hòn đảo bên cạnh là nơi cư ngụ của một đàn Hắc Ưng , nếu như nơi đây thật sự có lòai người , chắc chắn đã lọt vào sự công kích của chúng mà dẫn đến tuyệt diệt .Bởi vì dưới sự tấn công của chúng , cho dù là tiên thiên cường giả cũng sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây mà thôi
Hai tai Hạ Nhất Minh lần thứ hai chợt động ,hắn sắc mặt có một chút thay đổi, nói: "Bách huynh, con linh thú này đang kịch liệt chiến đấu , nhưng mà cùng nó giao tranh hình như chính là con người."
Mặc dù hắn cũng không có nhìn thấy những gì đang trải ra trong cuôc chiến , nhưng từ trong hòn đảo truyền đến dư chấn của một luồng lực lớn mạnh đến cực điểm , mà lọai khí tức này thì Hạ Nhất Minh thực sự rất quen thuộc , đây chính là uy áp của con người thuộc cấp bậc Tôn Giả mới có được ,
Giống như cao cấp linh thú cho dù đang ở một nơi rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức của đồng lọai ,sau khi thăng cấp tôn giả cũng vậy ,cảm giác của Hạ Nhất Minh ở phương diện này đã được nâng lên một cấp bậc khác . Trừ phi là không động thủ, nếu không chỉ cần có một chút khí thế biến hóa , Hạ Nhất Minh liền có thể lập tức nhận ra đó là khí tức của một vị Tôn Giả hay của một con Linh Thú.
Chuyện đời đôi khi cũng lạ ,trên một cái hoang đảo xa xôi như thế này lại có thể gặp được một con người , không những thế còn là một vị cấp bậc Tôn Giả , khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn do dự một chút, hướng Bách Linh Bát khẽ gật đầu, hai người vẫn như cũ là hướng về phía cuộc chiến trên hòn đảo mà tới .Lần này, Hạ Nhất Minh lại là đem tu vi bản thân và khí tức tòan bộ ẩn dấu hết , hắn thực sự không muốn người khác phát hiện ra tung tích của mình.
Còn Bảo Trư , con tiểu gia hỏa này vô cùng thỏai mái đang tiến vào trạng thái ngủ một cách chết mê chết mệt .
Ở trong tình huống này , dù cho là Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh cũng không dám khẳng định có thể nghe thấy tiếng hít thở trong thân thể của nó , thì người khác làm sao có thể phát hiện được .
Trên hòn đảo , đường đi cũng không thật sự quá tốt , nhưng mà đối với Hạ Nhất Minh mà nói, việc nhỏ này tự nhiên không tạo thành bất luận khó khăn gì .
Rất nhanh , bọn họ cũng đã đến nơi giao chiến.Càng đến gần bao nhiêu,Hạ Nhất Minh càng cảm thấy môt khối lực lượng tấn công tràn đầy mạnh mẽ bấy nhiêu . Sắc mặt hắn càng trở nên uy nghiêm hơn , Một người , một thú đang chiến đấu nơi đây tuyệt đối có thể gọi là cấp bậc khủng bố , việc khác không nói tới , nhưng mà về khí tức thì so với ba vị Tôn Giả đã cùng với Hạ Nhất Minh giao chiến thì cả hai đã có lực lượng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đi tới thung lũng được bao bọc xung quanh bốn phía toàn là núi , hắn hơi hạ thấp thân mình xuống , quan sát cái thung lũng vĩ đại này , hắn tự hỏi không biết nó từ đâu mà hình thành , bởi vì đây thực sự là một nơi dùng để chiến đấu khá lý tưởng , với lại Hạ Nhất Minh liếc mắt cũng đã nhìn ra, những khối đá nham thạch bao bọc bốn phía cũng có một ít cổ quái , dưới cường độ lực lượng tấn công cuồng bạo của cả hai , mà không có một chút nào làm cho chúng có dấu hiệu rạn nứt .
Tuy nhiên , sự chú ý của Hạ Nhất Minh nhanh chóng chuyển qua cuộc chiến đấu của người và thú trong thung lũng.
Vị Tôn Giả đang chiến đấu kia bề ngòai là một vị lão nhân , râu tóc bạc trắng , mặt có chút dơ bẩn ,đã không biết qua bao nhiêu ngày không tắm rửa . Trang phục mặc trên người càng giản dị chỉ là một tấm da thú , không những thế mà nó còn rách nát , không đủ che tòan bộ thân thể .
Nhưng cho dù là như thế, Hạ Nhất Minh cũng không một chút ý xem nhẹ vị lão nhân ở trước mắt này. Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngòai , đôi khi sẽ dẫn tới một sai lầm chết người.
Cơ thể của Lão Nhân bất kể dưới lại tình huống như thế nào , đều là lưng thẳng tắp, hai chân vững vàng bám trên mặt đất, giống như một gốc cây cổ thụ vạn năm tuy nhìn rệu rã nhưng lại vững chắc như bàn thạch , hai tay giang rộng , trên thân thể tóat ra một luồng ngạo khí ngay thẳng cương trực .
Hạ Nhất Minh chỉ cần quan sát bằng mắt , liền lập tức nhận ra người này trời sinh ra tính tình cương trực vô tư và hào sảng , cho nên mới có thể tu luyện ra khí thế bừng bừng quang minh lỗi lạc như vậy .
Nếu như người này lòng dạ thực sự hẹp hòi , tính thích tính toán chi li, hoặc âm hiểm hại người , như vậy khí tức của hắn sẽ không bao giờ có được sự cương trực như thế này mà sẽ có một chút dã tâm và cay độc .
Xem xét cẩn thận vũ kỹ của hắn, Hạ Nhất Minh lại thầm cảm thấy kỳ lạ ,cách làm người của hắn cùng vũ kỹ của hắn đều giống nhau mạnh mẽ cuồng bạo , khi đánh chỉ là những đường quyền thẳng tắp , ra tay là không lưu lại lực lượng , đường đường chính chính , bởi vì như thế cho nên khi mỗi một chưởng của hắn được vung lên thì uy năng cường đại trong đó lại phát ra không có gì sánh kịp .tạo ra một đường gió lốc chung quanh , không khí tựa hồ cũng bị chân khí của hắn hấp dẫn , vòng quanh mỗi một quyền của hắn hình thành nên không gian giam cầm lực rộng lớn .
Hạ Nhất Minh chợt suy nghĩ , nếu như là mình cùng hắn đánh nhau, như vậy trừ phi là sử dụng Ngũ Hành Hoàn, hoặc là Phiên Thiên Ấn, Cửu Long lò, Ngũ Hành Hợp nhất , nếu không chỉ bằng vào công pháp bình thường chỉ sợ không thể nào chống đỡ được mấy chiêu này.
Đây không phải là cảm giác , mà đây chính là thông qua khí tức mạnh yếu của đối phương mà phán đóan . Hạ Nhất Minh có thể cam đoan , vị lão nhân này cho dù là tay không đối địch , cũng có thể đem Gabri kẻ luôn thiên về phòng ngự đánh cho bán sống bán chết
Cùng với vị Lạo Nhân đang chiến đấu , đó chính là một con Bạch Mã
Thân thể Bạch Mã khá là kỳ lạ , ở chính giữa trán của nó xuất hiện một chiếc sừng khá dài , sừng này không thể so sánh với Cự Mãng được, sừng Cự Mãng như là một cay đại thụ phân ra nhiều nhánh , còn sừng của con linh thú này thì chính là một đường thẳng tắp thu nhọn về phía đỉnh đầu , dọc từ gốc cho tới mũi nhọn của nó là một đường vân uốn lượn bao quanh.
Trừ cái này ra, chiếc bờm của con Bạch Mã này còn khá dài , rũ xuống thân thể , mỗi lần nó di chuyển tránh né , chiếc bờm tung bay trong gió , nhìn cực kỳ tiêu sái phóng khóang
Nhìn con ngựa này so với Hồng Lăng mã hay Hắc Ô của Kim Chiến Dịch đều lợi hại hơn rất nhiều lần
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh chặc lưỡi ,do miên man suy nghĩ nên hắn đã nghĩ vớ nghĩ vẫn , đây chính là một con Linh thú có thể cùng tôn giả chống lại , há nào có thể cùng những con ngựa bình thường mà so sánh đây.
Lẳng lặng quan sát bọn họ chiến đấu , Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc phát hiện.
Con ngựa trắng này chỉ vẻn vẹn là một con tiên thiên linh thú , mà không phải là Thánh Thú trong truyền thuyết có thể cùng Tôn Giả chống lại.
Sau khi cùng bộ tộc Đồ Đằng trở thành kẻ địch của nhau, Hạ Nhất Minh tự nhiên muốn thu thập những tư liệu có quan hệ với Đồ Đằng .
Cho nên, hắn mới biết được ở trong núi sâu, có một loại linh thú tên là thánh thú , chúng có uy năng mạnh mẽ vô cùng , cho dù là lòai người đạt tới cấp bậc Tôn Giả khi cùng Thánh Thú đối chiến với nhau , cũng không hẳn sẽ chiếm được lợi thế , có khi còn thua một cách thảm bại .
Hạ Nhất Minh bây giờ đã thăng cấp thành tôn giả, với lại còn có Ngũ Hành Hoàn bên cạnh , nhưng vẫn như cũ không dám dễ dàng tiến vào núi sâu, cũng là bởi vì sợ hãi những con Thánh Thú mạnh mẽ đó .
Linh thú, chúng có thiên phú vượt xa so với nhân loại . Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại ,tốc độ tu luyện của lòai người tuyệt nhiên cũng vượt xa so với linh thú.
Linh thú mạnh hay yếu ngoài thiên phú ra, chính là lấy thời gian chúng có thể sống sót bao lâu mà quyết định.
Một khi linh thú sống trên năm trăm năm , trên cơ bản có thể xúc tích ra nội đan, hơn nữa còn có thể sử dụng một bộ phận Thiên Địa Khí , thậm chí còn có thể nhả ra năng lượng khí tức. Mà linh thú sinh tồn đã ngoài ngàn năm , chính là tinh thần và trí tuệ được nâng cao lên , việc điều động Thiên Địa Khí đã đến mức khủng bố , uy năng của chúng thậm chí còn có thể cùng Nhất Tuyến Thiên cường giả so sánh với nhau.
Mà ngàn năm linh thú nếu sống sau một ngàn năm , dưới cơ duyên xảo hợp trải qua một biến cố nào đó , làm cho chúng nảy sinh ra năng lực biến dị, thật sự nắm chắc việc vận dụng thiên địa lực . Có thể làm cho thiên địa lực ở trong thân thể của bọn chúng lưu chuyển một cách tự nhiên , lúc đó nó có thể kích thích tòan bộ năng lực của cơ thể mà bước trên một con đường cao hơn
Nếu như là đạt được một bước này, như vậy linh thú mới thật sự trở thành Thánh Thú.
Ở trong thế giới linh thú , Thánh Thú đã tương đương với cấp bậc Tôn Giả của loài người . Với lại bởi vì Thánh Thú thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, cho nên khi Tôn Giả cùng nó đối chiến thì bại nhiều hơn là thắng .
Đương nhiên, giống như Hạ Nhất Minh có thể nắm chắc Giả Thần Khí so sánh với Tôn Giả cùng bậc thật sự đã có sự bất đồng.
Nhưng mà Giả Thần Khí trong thiên hạ cũng chỉ có vài món , cho nên tuyệt đại bộ phận tôn giả thà rằng đắc tội những cao thủ như vậy , cũng không bằng lòng cùng thánh thú cấp bậc kết thù kết oán.
Tuy nhiên việc phán đoán đó là linh thú hay Thánh Thú không thể nhìn là biết ngay được , mà phải cảm ứng mật độ Thiên Địa Khí quanh người nó ra sao, cùng phương thức giao chiến như thế nào , mới có thể phân biệt được đâu là Thánh Thú đâu chỉ là linh thú.
Bây giờ, làm cho Hạ Nhất Minh kỳ quái là con ngựa cùng lão nhân đánh nhau kia, bất kể là cảm ứng mật độ thiên địa khí quanh người nó , hay cả phương thức chiến đấu , tựa hồ không có đạt tới cấp bậc thánh thú.
Một đầu tiên thiên linh thú, lại cũng có thể cùng một vị Tôn Giả đối chiến ngang hàng mà không rơi vào thế hạ phong , cái này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Lần thứ hai quan sát một lúc lâu, Hạ Nhất Minh cuối cùng đã có một chút hiểu biết.
Con ngựa trắng chứng thật là có một thiên phú kì lạ, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, lực lượng cũng thực sự rất mạnh.
Lão nhân một quyền một chưởng đánh ra, ẩn chứa thiên địa lực không phải chuyện đùa, nếu như là ngàn năm linh thú khác trúng đòn này nhất định là trầy da tróc vẩy , xương gãy mà gân cũng sẽ đứt đoạn từ lâu.
Nhưng mà từ lúc hai bên đánh nhau đến giờ, Bạch Mã vô cùng thoải mái tránh được tuyệt đại bộ phận quyền cước của lão giả.
Nó bốn vó chỉ là nhẹ nhàng di chuyển, cũng đã phóng ra xa hơn mười trượng. Loại tốc độ này cho dù là Hạ Nhất Minh trừng lớn con mắt lên hết cỡ, cũng không có cách nào thấy rõ ràng.
Trong lòng của hắn ngay lập tức nổi lên một cảm giác mát lạnh , con ngựa trắng này gây cho hắn sự rung động, thực không có lời lẽ nào có khả năng hình dung được , có tốc độ như vậy , trên đời này còn bao nhiêu công kích có thể đánh trúng nó đây.
Sau một lúc né tránh, con ngựa trắng cũng bắt đầu chuẩn bị tấn công , đầu nó hơi chúi thấp , khi lão nhân vừa di chuyển tới , hai chân trước của nó liền làm trụ chống thân thể lập tức xoay tròn , hai chân sau đã vung lên đá thật mạnh.
Lão nhân tựa hồ đối đòn tấn công của nó đã sớm có chuẩn bị , khi hai chăn của con bạch mã sắp vung tới trước mặt hắn, thì một quyền từ bàn tay phải chợt vung lên đánh mạnh vào móng ngựa , thân thể lão chợt rung lên vài cái ,lúc này mới bền vững đứng yên Mà bạch mã mặc dù là bay ngược về sau mấy trượng, nhưng mà rất rõ ràng,tuy lực lượng của lão nhân kia rất mạnh , nhưng vẫn như cũ không có bất luận tổn thương gì tới nó
Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng hiểu được sự bất lực của lão.
Mặc dù đối thủ của lão không phải là một con thánh thú, nhưng mà tốc độ của nó thật sự nhanh như chớp , đồng thời lực lượng cũng vô cùng mạnh , cho nên lão không có cách nào đánh trúng vào điểm yếu của đối phương , căn bản là vô phương kế .
Mấy bác có ý kiến gì thì cho em xin tại đây nhé ^_^ :0 (147)::
Nhóm người Hạ Nhất Minh phóng trên mặt biển mà đi , rất nhanh đã tới hòn đảo bên phải, bọn họ lại một lần nữa nghe thấy tiếng hí dài, trong âm thanh của nó mang một ý chí chiến đấu bất khuất vô cùng mạnh mẽ , càng đến gần âm thanh này càng làm cho con người ta có một cảm giác nôn nao,sôi sục.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ , trong đầu của hắn không ngừng hồi tưởng đến nội dung bên trong của cuốn kỳ thư , nhưng mà làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng đó là từ đầu cho đến cuối , hắn đều không thể nghĩ ra được đây rốt cuộc là tiếng kêu của sinh vật nào.
Cuối cùng,Bọn họ cũng đã đặt chân lên hòn đảo , so với cái hoang đảo nhỏ bé mà lúc đầu hắn tới , cái đảo này chẳng những lớn hơn rất nhiều , mà rừng cây còn phân bố rậm rạp , cho con người ta cảm giác một cơ hội sống bừng bừng . Từ điều đó có thể suy ra , cuộc sống trên đảo này cũng vô cùng phong phú . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhưng có một điều mà Hạ Nhất Minh dám chắc chắn đây chỉ là một hoang đảo , không phải là nơi con ngươi sinh sống.
Bởi vì trên hòn đảo bên cạnh là nơi cư ngụ của một đàn Hắc Ưng , nếu như nơi đây thật sự có lòai người , chắc chắn đã lọt vào sự công kích của chúng mà dẫn đến tuyệt diệt .Bởi vì dưới sự tấn công của chúng , cho dù là tiên thiên cường giả cũng sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây mà thôi
Hai tai Hạ Nhất Minh lần thứ hai chợt động ,hắn sắc mặt có một chút thay đổi, nói: "Bách huynh, con linh thú này đang kịch liệt chiến đấu , nhưng mà cùng nó giao tranh hình như chính là con người."
Mặc dù hắn cũng không có nhìn thấy những gì đang trải ra trong cuôc chiến , nhưng từ trong hòn đảo truyền đến dư chấn của một luồng lực lớn mạnh đến cực điểm , mà lọai khí tức này thì Hạ Nhất Minh thực sự rất quen thuộc , đây chính là uy áp của con người thuộc cấp bậc Tôn Giả mới có được ,
Giống như cao cấp linh thú cho dù đang ở một nơi rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức của đồng lọai ,sau khi thăng cấp tôn giả cũng vậy ,cảm giác của Hạ Nhất Minh ở phương diện này đã được nâng lên một cấp bậc khác . Trừ phi là không động thủ, nếu không chỉ cần có một chút khí thế biến hóa , Hạ Nhất Minh liền có thể lập tức nhận ra đó là khí tức của một vị Tôn Giả hay của một con Linh Thú.
Chuyện đời đôi khi cũng lạ ,trên một cái hoang đảo xa xôi như thế này lại có thể gặp được một con người , không những thế còn là một vị cấp bậc Tôn Giả , khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn do dự một chút, hướng Bách Linh Bát khẽ gật đầu, hai người vẫn như cũ là hướng về phía cuộc chiến trên hòn đảo mà tới .Lần này, Hạ Nhất Minh lại là đem tu vi bản thân và khí tức tòan bộ ẩn dấu hết , hắn thực sự không muốn người khác phát hiện ra tung tích của mình.
Còn Bảo Trư , con tiểu gia hỏa này vô cùng thỏai mái đang tiến vào trạng thái ngủ một cách chết mê chết mệt .
Ở trong tình huống này , dù cho là Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh cũng không dám khẳng định có thể nghe thấy tiếng hít thở trong thân thể của nó , thì người khác làm sao có thể phát hiện được .
Trên hòn đảo , đường đi cũng không thật sự quá tốt , nhưng mà đối với Hạ Nhất Minh mà nói, việc nhỏ này tự nhiên không tạo thành bất luận khó khăn gì .
Rất nhanh , bọn họ cũng đã đến nơi giao chiến.Càng đến gần bao nhiêu,Hạ Nhất Minh càng cảm thấy môt khối lực lượng tấn công tràn đầy mạnh mẽ bấy nhiêu . Sắc mặt hắn càng trở nên uy nghiêm hơn , Một người , một thú đang chiến đấu nơi đây tuyệt đối có thể gọi là cấp bậc khủng bố , việc khác không nói tới , nhưng mà về khí tức thì so với ba vị Tôn Giả đã cùng với Hạ Nhất Minh giao chiến thì cả hai đã có lực lượng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đi tới thung lũng được bao bọc xung quanh bốn phía toàn là núi , hắn hơi hạ thấp thân mình xuống , quan sát cái thung lũng vĩ đại này , hắn tự hỏi không biết nó từ đâu mà hình thành , bởi vì đây thực sự là một nơi dùng để chiến đấu khá lý tưởng , với lại Hạ Nhất Minh liếc mắt cũng đã nhìn ra, những khối đá nham thạch bao bọc bốn phía cũng có một ít cổ quái , dưới cường độ lực lượng tấn công cuồng bạo của cả hai , mà không có một chút nào làm cho chúng có dấu hiệu rạn nứt .
Tuy nhiên , sự chú ý của Hạ Nhất Minh nhanh chóng chuyển qua cuộc chiến đấu của người và thú trong thung lũng.
Vị Tôn Giả đang chiến đấu kia bề ngòai là một vị lão nhân , râu tóc bạc trắng , mặt có chút dơ bẩn ,đã không biết qua bao nhiêu ngày không tắm rửa . Trang phục mặc trên người càng giản dị chỉ là một tấm da thú , không những thế mà nó còn rách nát , không đủ che tòan bộ thân thể .
Nhưng cho dù là như thế, Hạ Nhất Minh cũng không một chút ý xem nhẹ vị lão nhân ở trước mắt này. Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngòai , đôi khi sẽ dẫn tới một sai lầm chết người.
Cơ thể của Lão Nhân bất kể dưới lại tình huống như thế nào , đều là lưng thẳng tắp, hai chân vững vàng bám trên mặt đất, giống như một gốc cây cổ thụ vạn năm tuy nhìn rệu rã nhưng lại vững chắc như bàn thạch , hai tay giang rộng , trên thân thể tóat ra một luồng ngạo khí ngay thẳng cương trực .
Hạ Nhất Minh chỉ cần quan sát bằng mắt , liền lập tức nhận ra người này trời sinh ra tính tình cương trực vô tư và hào sảng , cho nên mới có thể tu luyện ra khí thế bừng bừng quang minh lỗi lạc như vậy .
Nếu như người này lòng dạ thực sự hẹp hòi , tính thích tính toán chi li, hoặc âm hiểm hại người , như vậy khí tức của hắn sẽ không bao giờ có được sự cương trực như thế này mà sẽ có một chút dã tâm và cay độc .
Xem xét cẩn thận vũ kỹ của hắn, Hạ Nhất Minh lại thầm cảm thấy kỳ lạ ,cách làm người của hắn cùng vũ kỹ của hắn đều giống nhau mạnh mẽ cuồng bạo , khi đánh chỉ là những đường quyền thẳng tắp , ra tay là không lưu lại lực lượng , đường đường chính chính , bởi vì như thế cho nên khi mỗi một chưởng của hắn được vung lên thì uy năng cường đại trong đó lại phát ra không có gì sánh kịp .tạo ra một đường gió lốc chung quanh , không khí tựa hồ cũng bị chân khí của hắn hấp dẫn , vòng quanh mỗi một quyền của hắn hình thành nên không gian giam cầm lực rộng lớn .
Hạ Nhất Minh chợt suy nghĩ , nếu như là mình cùng hắn đánh nhau, như vậy trừ phi là sử dụng Ngũ Hành Hoàn, hoặc là Phiên Thiên Ấn, Cửu Long lò, Ngũ Hành Hợp nhất , nếu không chỉ bằng vào công pháp bình thường chỉ sợ không thể nào chống đỡ được mấy chiêu này.
Đây không phải là cảm giác , mà đây chính là thông qua khí tức mạnh yếu của đối phương mà phán đóan . Hạ Nhất Minh có thể cam đoan , vị lão nhân này cho dù là tay không đối địch , cũng có thể đem Gabri kẻ luôn thiên về phòng ngự đánh cho bán sống bán chết
Cùng với vị Lạo Nhân đang chiến đấu , đó chính là một con Bạch Mã
Thân thể Bạch Mã khá là kỳ lạ , ở chính giữa trán của nó xuất hiện một chiếc sừng khá dài , sừng này không thể so sánh với Cự Mãng được, sừng Cự Mãng như là một cay đại thụ phân ra nhiều nhánh , còn sừng của con linh thú này thì chính là một đường thẳng tắp thu nhọn về phía đỉnh đầu , dọc từ gốc cho tới mũi nhọn của nó là một đường vân uốn lượn bao quanh.
Trừ cái này ra, chiếc bờm của con Bạch Mã này còn khá dài , rũ xuống thân thể , mỗi lần nó di chuyển tránh né , chiếc bờm tung bay trong gió , nhìn cực kỳ tiêu sái phóng khóang
Nhìn con ngựa này so với Hồng Lăng mã hay Hắc Ô của Kim Chiến Dịch đều lợi hại hơn rất nhiều lần
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh chặc lưỡi ,do miên man suy nghĩ nên hắn đã nghĩ vớ nghĩ vẫn , đây chính là một con Linh thú có thể cùng tôn giả chống lại , há nào có thể cùng những con ngựa bình thường mà so sánh đây.
Lẳng lặng quan sát bọn họ chiến đấu , Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc phát hiện.
Con ngựa trắng này chỉ vẻn vẹn là một con tiên thiên linh thú , mà không phải là Thánh Thú trong truyền thuyết có thể cùng Tôn Giả chống lại.
Sau khi cùng bộ tộc Đồ Đằng trở thành kẻ địch của nhau, Hạ Nhất Minh tự nhiên muốn thu thập những tư liệu có quan hệ với Đồ Đằng .
Cho nên, hắn mới biết được ở trong núi sâu, có một loại linh thú tên là thánh thú , chúng có uy năng mạnh mẽ vô cùng , cho dù là lòai người đạt tới cấp bậc Tôn Giả khi cùng Thánh Thú đối chiến với nhau , cũng không hẳn sẽ chiếm được lợi thế , có khi còn thua một cách thảm bại .
Hạ Nhất Minh bây giờ đã thăng cấp thành tôn giả, với lại còn có Ngũ Hành Hoàn bên cạnh , nhưng vẫn như cũ không dám dễ dàng tiến vào núi sâu, cũng là bởi vì sợ hãi những con Thánh Thú mạnh mẽ đó .
Linh thú, chúng có thiên phú vượt xa so với nhân loại . Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại ,tốc độ tu luyện của lòai người tuyệt nhiên cũng vượt xa so với linh thú.
Linh thú mạnh hay yếu ngoài thiên phú ra, chính là lấy thời gian chúng có thể sống sót bao lâu mà quyết định.
Một khi linh thú sống trên năm trăm năm , trên cơ bản có thể xúc tích ra nội đan, hơn nữa còn có thể sử dụng một bộ phận Thiên Địa Khí , thậm chí còn có thể nhả ra năng lượng khí tức. Mà linh thú sinh tồn đã ngoài ngàn năm , chính là tinh thần và trí tuệ được nâng cao lên , việc điều động Thiên Địa Khí đã đến mức khủng bố , uy năng của chúng thậm chí còn có thể cùng Nhất Tuyến Thiên cường giả so sánh với nhau.
Mà ngàn năm linh thú nếu sống sau một ngàn năm , dưới cơ duyên xảo hợp trải qua một biến cố nào đó , làm cho chúng nảy sinh ra năng lực biến dị, thật sự nắm chắc việc vận dụng thiên địa lực . Có thể làm cho thiên địa lực ở trong thân thể của bọn chúng lưu chuyển một cách tự nhiên , lúc đó nó có thể kích thích tòan bộ năng lực của cơ thể mà bước trên một con đường cao hơn
Nếu như là đạt được một bước này, như vậy linh thú mới thật sự trở thành Thánh Thú.
Ở trong thế giới linh thú , Thánh Thú đã tương đương với cấp bậc Tôn Giả của loài người . Với lại bởi vì Thánh Thú thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, cho nên khi Tôn Giả cùng nó đối chiến thì bại nhiều hơn là thắng .
Đương nhiên, giống như Hạ Nhất Minh có thể nắm chắc Giả Thần Khí so sánh với Tôn Giả cùng bậc thật sự đã có sự bất đồng.
Nhưng mà Giả Thần Khí trong thiên hạ cũng chỉ có vài món , cho nên tuyệt đại bộ phận tôn giả thà rằng đắc tội những cao thủ như vậy , cũng không bằng lòng cùng thánh thú cấp bậc kết thù kết oán.
Tuy nhiên việc phán đoán đó là linh thú hay Thánh Thú không thể nhìn là biết ngay được , mà phải cảm ứng mật độ Thiên Địa Khí quanh người nó ra sao, cùng phương thức giao chiến như thế nào , mới có thể phân biệt được đâu là Thánh Thú đâu chỉ là linh thú.
Bây giờ, làm cho Hạ Nhất Minh kỳ quái là con ngựa cùng lão nhân đánh nhau kia, bất kể là cảm ứng mật độ thiên địa khí quanh người nó , hay cả phương thức chiến đấu , tựa hồ không có đạt tới cấp bậc thánh thú.
Một đầu tiên thiên linh thú, lại cũng có thể cùng một vị Tôn Giả đối chiến ngang hàng mà không rơi vào thế hạ phong , cái này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Lần thứ hai quan sát một lúc lâu, Hạ Nhất Minh cuối cùng đã có một chút hiểu biết.
Con ngựa trắng chứng thật là có một thiên phú kì lạ, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, lực lượng cũng thực sự rất mạnh.
Lão nhân một quyền một chưởng đánh ra, ẩn chứa thiên địa lực không phải chuyện đùa, nếu như là ngàn năm linh thú khác trúng đòn này nhất định là trầy da tróc vẩy , xương gãy mà gân cũng sẽ đứt đoạn từ lâu.
Nhưng mà từ lúc hai bên đánh nhau đến giờ, Bạch Mã vô cùng thoải mái tránh được tuyệt đại bộ phận quyền cước của lão giả.
Nó bốn vó chỉ là nhẹ nhàng di chuyển, cũng đã phóng ra xa hơn mười trượng. Loại tốc độ này cho dù là Hạ Nhất Minh trừng lớn con mắt lên hết cỡ, cũng không có cách nào thấy rõ ràng.
Trong lòng của hắn ngay lập tức nổi lên một cảm giác mát lạnh , con ngựa trắng này gây cho hắn sự rung động, thực không có lời lẽ nào có khả năng hình dung được , có tốc độ như vậy , trên đời này còn bao nhiêu công kích có thể đánh trúng nó đây.
Sau một lúc né tránh, con ngựa trắng cũng bắt đầu chuẩn bị tấn công , đầu nó hơi chúi thấp , khi lão nhân vừa di chuyển tới , hai chân trước của nó liền làm trụ chống thân thể lập tức xoay tròn , hai chân sau đã vung lên đá thật mạnh.
Lão nhân tựa hồ đối đòn tấn công của nó đã sớm có chuẩn bị , khi hai chăn của con bạch mã sắp vung tới trước mặt hắn, thì một quyền từ bàn tay phải chợt vung lên đánh mạnh vào móng ngựa , thân thể lão chợt rung lên vài cái ,lúc này mới bền vững đứng yên Mà bạch mã mặc dù là bay ngược về sau mấy trượng, nhưng mà rất rõ ràng,tuy lực lượng của lão nhân kia rất mạnh , nhưng vẫn như cũ không có bất luận tổn thương gì tới nó
Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng hiểu được sự bất lực của lão.
Mặc dù đối thủ của lão không phải là một con thánh thú, nhưng mà tốc độ của nó thật sự nhanh như chớp , đồng thời lực lượng cũng vô cùng mạnh , cho nên lão không có cách nào đánh trúng vào điểm yếu của đối phương , căn bản là vô phương kế .
Mấy bác có ý kiến gì thì cho em xin tại đây nhé ^_^ :0 (147)::