Những ngọn sóng thi nhau vỗ bờ, bao phủ xung quanh đảo nhỏ.
Hạ Nhất Minh đang tĩnh tọa trên bờ biển đưa mắt quan sát tất thảy.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ khác thưởng, dường như thấy được nơi cuối trời vậy. Mơ hồ Hạ Nhất Minh cảm giác được việc ngưng tụ Thủy chi hoa của hắn cũng không còn xa nữa. Nhưng vấn đề một bước nhỏ này hắn không cách nào bước tiếp được.
Ngay khi toàn bộ tinh thần cùng tâm niệm hướng về mặt biển, bên tai hắn chợt nghe được âm thanh huýt gió tràn đầy lực lượng.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn dĩ nhiên có thể nghe được âm thanh này do Sở Hao Châu phát ra.
Sau lần nói chuyện trước đó một tháng, Sở Hao Châu bắt đầu bế quan. Hạ Nhất Minh đối với tâm trạng của lão hiểu rất rõ. Dù sao bản thân hắn cũng từng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Hơn nữa hắn từng đi qua nơi bế quan của Sở Hao Châu vài lần, mặc dù không thấy lão nhưng từ khí tức có thể nhận biết lão nhân này dường như tiến nhập cảnh giới cảm ngộ nào đó.
Điểm này cũng không lạ, với tu vi của lão nhân, đơn hệ lực lượng nắm giữ đã đạt tới cực hạn.
Hơn nữa lão còn dung hợp tam hệ, ngưng tụ bảo giáo. Với tu vi này lại được Hạ Nhất Minh chỉ điểm một chút, dĩ nhiên có thể tiến vào cảm ngộ cảnh giới bất cứ lúc nào.
Đây chính là kinh nghiệm tích lũy bùng phát, một bước này thậm chí đã phải súc tích cả chục năm. Nếu là trăm năm e rằng có thể tiến vào một thế giới khác.
Âm thanh ù ù vang lên không ngớt, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng mừng rỡ. Lão nhân này không ngờ chỉ dùng thời gian 1 tháng đã thuận lợi đột phá, thật sự không thể tưởng tượng được. Bất quá nếu không có tích lũy lúc trước, chưa hẳn lão đã có thể đột phá.
Nhưng ngay khi Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái, một tiếng hí dài chợt vang lên.
Tiếng hí này cũng tràn đầy lực lượng nhưng mơ hồ mang theo một chút khiêu khích.
Chỉ trong giây lát, tiếng huýt gió của Sở Hao Châu cùng tiếng hí của độc giác mã đã xen lẫn cùng nhau. Hơn nữa cùng đồng thời hướng về một nơi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn thậm chí không cần nghe tiếp cũng biết một người một ngựa này khẳng định đang chạy tới hốc núi giữa đảo.
Thân thể đang ngồi xếp bằng chợt bật dậy, với tốc độ nhanh nhất hắn cũng tiến thẳng về nơi đó.
Trên đường đi hắn bắt gặp một bóng trắng xuất hiện, chính là tiểu gia hỏa bảo trư không biết từ lúc nào cũng đang hướng về nơi kia. Đưa một tay ra, Hạ Nhất Minh đã dễ dàng ôm bảo trư vào lòng. Một bóng đen sau lưng chợt lóe, Hạ Nhất Minh không cần quay đầu cũng biết khẳng định là Bách Linh Bát. Chẳng qua khiến hắn ngạc nhiên, không biết từ khi nào Bách Linh Bát cũng quan tâm đến chuyện khác như vậy.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, chỉ vào tích tắc đã tới nơi hốc núi kia.
Ở nơi này, Sở Hao Châu cùng độc giác mã đang đứng xa nhìn nhau, bọn họ không lập tức xuất thủ.
Hai người một heo tạm thời quan sát ở một nơi xa xa, một người một ngựa kia dường như đối với bọn họ cũng không quan tâm, trực tiếp coi như không khí vậy.
Một người một ngựa mấy chục năm nay đã giao đấu không ít lần. Đối với thực lực cùng chiến kỹ của nhau đã vô cùng am hiểu, bởi thế không bên nào dễ dàng can đảm ra tay trước.
Bất quá lúc này Sở Hao Châu so với trước đây dường như có biến hóa lớn.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhưng không hiểu sao có cảm giác mâu thuẫn. Giống như một người vừa đạt được đỉnh cao võ đạo, tận lực giấu giếm khí tức nhưng không cách nào che giấu toàn bộ nên vẫn tản ra uy áp sâm nghiêm.
Biến hóa kỳ dị này không chỉ khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ quái mà ngay cả độc giác mã cũng cảm nhận được điều này.
Nó cúi thấp đầu, hơi thở khẽ dồn dập hơn, dường như có chút bất an.
Đột nhiên bốn vó khẽ động, nó như một tia chớp nháy mắt đã chạy quanh người Sở Hao Châu.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong vào hô hấp một bức tường ánh sáng mơ hồ đã bao vây lấy Sở Hao Châu.
Tốc độ của độc giác mã quả thực khiến người khác cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn mang tới cảm giác không gì có thể cản được nó.
Một tiếng hét vang dội từ trong bức tường ánh sáng khi truyền ra, một cỗ khí thế cường đại phóng lên cao.
Cỗ lực lượng này lấy Sở Hao Châu làm trung tâm, như sóng gợn tản ra bốn phía.
Tốc độ cực nhanh kia Sở Hao Châu sớm đã chịu nhiều uất ức, nhưng lão cũng có biện pháp ứng phó nhất định.
Đối với tốc độ này, công kích đơn thể đã không thể ảnh hưởng tướng.
Đánh không trúng người, cho dù là mạnh mẽ tới đâu cũng là vô dụng.
Bởi vậy Sở Hao Châu sử dụng lúc này chính là Thủy hệ lực lượng vô cùng vô tận phát ra từng đạo sóng gợn trong không gian. Với lực lượng mạnh mẽ nhất thời tản ra khiến không khí xung quanh bị ảnh hưởng, bóng dáng độc giác mã nhanh chóng hiện ra.
Chỉ giây lát, bức tường ánh sáng kia đã biến mất, độc giác mã lại lần nữa xuất hiện, tốc độ của nó đã bị Sở Hao Châu hóa giải. Nhưng biểu hiện của nó lại như không thèm để ý tới điều này, có lẽ bởi trước đây đã từng gặp phải tình huống này nên sự tự tin của nó không chút ảnh hưởng.
Hạ Nhất Minh có chút run lên, hắn đã thấy Sở Hao Châu khi phát ra cỗ lực lượng kia, ngoài Thủy hệ lực lượng còn có ẩn chứa Phong lực lượng bên trong. Hai hệ lực lượng này kết hợp tạo thành một chỉnh thế hoàn mỹ.
Sở Hao Châu mặc dù đã sớm tấn giai Tôn giả, nhưng lão tu luyện chỉ là đơn hệ lực lượng. Cũng không phải lão không biết dung hợp tam hệ mạnh mẽ hơn hẳn đơn hệ nhưng bởi lão không có tam hệ công pháp dung hợp nên không dám mạo muội dung hợp.
Đặc biệt là Thủy, Hỏa lại là hai hệ tương khắc.
Bất quá sau lần nói chuyện với Hạ Nhất Minh, trong đầu lão đã hình thành một phương pháp. Mặc dù trong thời gian ngắn ngủi một tháng nhưng lão cũng đã có chút nắm vững.
Lúc này Phong, Thủy lực lượng dung hợp phát ra uy lực đáng sợ, quanh người lão như có vô số dây trói vô hình khiến độc giác mã không cách nào duy trì tốc độ vốn có nữa.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ là Sở Hao Châu đột nhột phát ra uy thế cường đại như vậy nhưng tại sao độc giác mã vẫn có vẻ không quan tâm, chẳng lẽ nó đã có phương pháp ứng phó.
Vẻ mặt Sở Hao Châu bình thản, lão ổn định mã bộ, tiến nhanh tới. Khi vung tay lên không ngờ quanh người lão lại xuất hiện têm một cỗ chân khí xoáy tròn. Dưới lực lượng này dẫn dẫn dắt, vô số những dây trói vô hình kia bắt đầu khóa chặt độc giác mã.
Hạ Nhất Minh mắt thấy điều này không khỏi trợn tròn, suy nghĩ trong đầu lướt qua cực nhanh, sau một lát mới bình tĩnh lại.
Sở Hao Châu trước đây khẳng định đã nhiều lần thử dung hợp những lực lượng này. Mặc dù không thể thành công nhưng Phong, Thủy hay Phong, Hỏa dung hợp sớm đã đạt tới mức độ nhất định.
Khi thấy Hạ Nhất Minh thi triển ra Thủy, Mộc, Hỏa tam hệ dung hợp tạo thành khỏa cầu đen đỏ kia đối với Sở Hao Châu mà nói đích thị là một điều mới mẻ. Nhưng đối với Phong, Thủy dung hợp từ bảo phiến Sở Hao Châu hẳn đã có chút quen thuộc. Nếu không như vậy sao chỉ có một tháng thời gian lão đã vận dụng thuần thục như vậy chứ?
Cũng như, nếu không cùng lão giao thủ mười năm, lần đầu gặp phải thủ đoạn này, sao độc giác mã có thể trấn tĩnh như vậy?
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm tham xấu hổ. Bản thân hắn kinh nghiệm quả thật còn rất kém. Hơn nữa cũng quá coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi. Vị Tôn giả Sở Hao Châu này ngay cả tam hệ dung hợp ngưng tụ bảo giáp cũng có thể làm được, lẽ nào chỉ song hệ dung hợp mà làm không xong chứ?
Trong hốc núi, trận chiến dần trở lên kịch liệt hơn. Độc giác mã dĩ nhiên là vô cùng cao ngạo, bị Sở Hao Châu công kích chiếm thượng phong, động tác của nó cũng bắt đầu điên cuồng.
Trong miệng nó đồng dạng phát ra âm thanh tràn đầy lực lượng.
Trong âm thanh này không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy cảm giác hưng phấn, dường như cùng Sở Hao Châu giao thủ mà nói không phải là chuyện khó chịu mà là chuyện nó luôn mong chờ vậy.
Thân thể độc giác mã đột nhiên phát sáng, một đạo lôi điện màu tím từ thân thể nó bắn ra. Cỗ lực lượng cường đại này thoáng chốc đã phá bỏ lực lượng vây hãm mà Sở Hao Châu tạo ra.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than. Năng lực lớn nhất của độc giác mã chính là tốc độ, mà Sở Hao Châu vừa ra tay đã trăm phương ngàn kế muốn vây hãm để nó không thể phát huy năng lực này. Điều này khiến phần thắng của lão tăng lên đáng kể.
Nhưng đầu độc giác mã này cũng không tầm thường. Bất luận là ai cũng không biết thực lực của nó cường đại tới đâu. Cỗ lôi điện quanh người nó nhìn qua vô cùng yếu ớt nhưng đủ khiến Sở Hao Châu hao tâm tốn sức bày ra chân khí vây hãm chỉ chạm nhẹ vào là lập tức tiêu biến không cách nào phục hồi lại.
Trong mắt bạch mã hiện ra vẻ trào phúng, nó đương nhiên biết, chỉ với tốc độ của nó, bất luận Sở Hao Châu có bao nhiêu thủ đoạn cũng đừng mong bắt được.
Nhưng giờ phút này Sở Hao Châu dường như đã tiên liệu trước, lão chợt quát lên một tiếng chói tai, vang vọng tới trời, nó khiến Hạ Nhất Minh có cảm giác run lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngay sau từ trong lòng bàn tay Sở Hao Châu chợt bạo phát một cỗ chân khí khác biệt. Chính là tam hệ chân khí lúc này đã dung hợp hoàn toàn mà xuất ra.
Lực lượng cường đại như tia chớp nháy mắt đã bao vây lấy độc giác mã đang giật mình vào đó.
Những ngọn sóng thi nhau vỗ bờ, bao phủ xung quanh đảo nhỏ.
Hạ Nhất Minh đang tĩnh tọa trên bờ biển đưa mắt quan sát tất thảy.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ khác thưởng, dường như thấy được nơi cuối trời vậy. Mơ hồ Hạ Nhất Minh cảm giác được việc ngưng tụ Thủy chi hoa của hắn cũng không còn xa nữa. Nhưng vấn đề một bước nhỏ này hắn không cách nào bước tiếp được.
Ngay khi toàn bộ tinh thần cùng tâm niệm hướng về mặt biển, bên tai hắn chợt nghe được âm thanh huýt gió tràn đầy lực lượng.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn dĩ nhiên có thể nghe được âm thanh này do Sở Hao Châu phát ra.
Sau lần nói chuyện trước đó một tháng, Sở Hao Châu bắt đầu bế quan. Hạ Nhất Minh đối với tâm trạng của lão hiểu rất rõ. Dù sao bản thân hắn cũng từng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Hơn nữa hắn từng đi qua nơi bế quan của Sở Hao Châu vài lần, mặc dù không thấy lão nhưng từ khí tức có thể nhận biết lão nhân này dường như tiến nhập cảnh giới cảm ngộ nào đó.
Điểm này cũng không lạ, với tu vi của lão nhân, đơn hệ lực lượng nắm giữ đã đạt tới cực hạn.
Hơn nữa lão còn dung hợp tam hệ, ngưng tụ bảo giáo. Với tu vi này lại được Hạ Nhất Minh chỉ điểm một chút, dĩ nhiên có thể tiến vào cảm ngộ cảnh giới bất cứ lúc nào.
Đây chính là kinh nghiệm tích lũy bùng phát, một bước này thậm chí đã phải súc tích cả chục năm. Nếu là trăm năm e rằng có thể tiến vào một thế giới khác.
Âm thanh ù ù vang lên không ngớt, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng mừng rỡ. Lão nhân này không ngờ chỉ dùng thời gian 1 tháng đã thuận lợi đột phá, thật sự không thể tưởng tượng được. Bất quá nếu không có tích lũy lúc trước, chưa hẳn lão đã có thể đột phá.
Nhưng ngay khi Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái, một tiếng hí dài chợt vang lên.
Tiếng hí này cũng tràn đầy lực lượng nhưng mơ hồ mang theo một chút khiêu khích.
Chỉ trong giây lát, tiếng huýt gió của Sở Hao Châu cùng tiếng hí của độc giác mã đã xen lẫn cùng nhau. Hơn nữa cùng đồng thời hướng về một nơi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn thậm chí không cần nghe tiếp cũng biết một người một ngựa này khẳng định đang chạy tới hốc núi giữa đảo.
Thân thể đang ngồi xếp bằng chợt bật dậy, với tốc độ nhanh nhất hắn cũng tiến thẳng về nơi đó.
Trên đường đi hắn bắt gặp một bóng trắng xuất hiện, chính là tiểu gia hỏa bảo trư không biết từ lúc nào cũng đang hướng về nơi kia. Đưa một tay ra, Hạ Nhất Minh đã dễ dàng ôm bảo trư vào lòng. Một bóng đen sau lưng chợt lóe, Hạ Nhất Minh không cần quay đầu cũng biết khẳng định là Bách Linh Bát. Chẳng qua khiến hắn ngạc nhiên, không biết từ khi nào Bách Linh Bát cũng quan tâm đến chuyện khác như vậy.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, chỉ vào tích tắc đã tới nơi hốc núi kia.
Ở nơi này, Sở Hao Châu cùng độc giác mã đang đứng xa nhìn nhau, bọn họ không lập tức xuất thủ.
Hai người một heo tạm thời quan sát ở một nơi xa xa, một người một ngựa kia dường như đối với bọn họ cũng không quan tâm, trực tiếp coi như không khí vậy.
Một người một ngựa mấy chục năm nay đã giao đấu không ít lần. Đối với thực lực cùng chiến kỹ của nhau đã vô cùng am hiểu, bởi thế không bên nào dễ dàng can đảm ra tay trước.
Bất quá lúc này Sở Hao Châu so với trước đây dường như có biến hóa lớn.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhưng không hiểu sao có cảm giác mâu thuẫn. Giống như một người vừa đạt được đỉnh cao võ đạo, tận lực giấu giếm khí tức nhưng không cách nào che giấu toàn bộ nên vẫn tản ra uy áp sâm nghiêm.
Biến hóa kỳ dị này không chỉ khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ quái mà ngay cả độc giác mã cũng cảm nhận được điều này.
Nó cúi thấp đầu, hơi thở khẽ dồn dập hơn, dường như có chút bất an.
Đột nhiên bốn vó khẽ động, nó như một tia chớp nháy mắt đã chạy quanh người Sở Hao Châu.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong vào hô hấp một bức tường ánh sáng mơ hồ đã bao vây lấy Sở Hao Châu.
Tốc độ của độc giác mã quả thực khiến người khác cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn mang tới cảm giác không gì có thể cản được nó.
Một tiếng hét vang dội từ trong bức tường ánh sáng khi truyền ra, một cỗ khí thế cường đại phóng lên cao.
Cỗ lực lượng này lấy Sở Hao Châu làm trung tâm, như sóng gợn tản ra bốn phía.
Tốc độ cực nhanh kia Sở Hao Châu sớm đã chịu nhiều uất ức, nhưng lão cũng có biện pháp ứng phó nhất định.
Đối với tốc độ này, công kích đơn thể đã không thể ảnh hưởng tướng.
Đánh không trúng người, cho dù là mạnh mẽ tới đâu cũng là vô dụng.
Bởi vậy Sở Hao Châu sử dụng lúc này chính là Thủy hệ lực lượng vô cùng vô tận phát ra từng đạo sóng gợn trong không gian. Với lực lượng mạnh mẽ nhất thời tản ra khiến không khí xung quanh bị ảnh hưởng, bóng dáng độc giác mã nhanh chóng hiện ra.
Chỉ giây lát, bức tường ánh sáng kia đã biến mất, độc giác mã lại lần nữa xuất hiện, tốc độ của nó đã bị Sở Hao Châu hóa giải. Nhưng biểu hiện của nó lại như không thèm để ý tới điều này, có lẽ bởi trước đây đã từng gặp phải tình huống này nên sự tự tin của nó không chút ảnh hưởng.
Hạ Nhất Minh có chút run lên, hắn đã thấy Sở Hao Châu khi phát ra cỗ lực lượng kia, ngoài Thủy hệ lực lượng còn có ẩn chứa Phong lực lượng bên trong. Hai hệ lực lượng này kết hợp tạo thành một chỉnh thế hoàn mỹ.
Sở Hao Châu mặc dù đã sớm tấn giai Tôn giả, nhưng lão tu luyện chỉ là đơn hệ lực lượng. Cũng không phải lão không biết dung hợp tam hệ mạnh mẽ hơn hẳn đơn hệ nhưng bởi lão không có tam hệ công pháp dung hợp nên không dám mạo muội dung hợp.
Đặc biệt là Thủy, Hỏa lại là hai hệ tương khắc.
Bất quá sau lần nói chuyện với Hạ Nhất Minh, trong đầu lão đã hình thành một phương pháp. Mặc dù trong thời gian ngắn ngủi một tháng nhưng lão cũng đã có chút nắm vững.
Lúc này Phong, Thủy lực lượng dung hợp phát ra uy lực đáng sợ, quanh người lão như có vô số dây trói vô hình khiến độc giác mã không cách nào duy trì tốc độ vốn có nữa.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ là Sở Hao Châu đột nhột phát ra uy thế cường đại như vậy nhưng tại sao độc giác mã vẫn có vẻ không quan tâm, chẳng lẽ nó đã có phương pháp ứng phó.
Vẻ mặt Sở Hao Châu bình thản, lão ổn định mã bộ, tiến nhanh tới. Khi vung tay lên không ngờ quanh người lão lại xuất hiện têm một cỗ chân khí xoáy tròn. Dưới lực lượng này dẫn dẫn dắt, vô số những dây trói vô hình kia bắt đầu khóa chặt độc giác mã.
Hạ Nhất Minh mắt thấy điều này không khỏi trợn tròn, suy nghĩ trong đầu lướt qua cực nhanh, sau một lát mới bình tĩnh lại.
Sở Hao Châu trước đây khẳng định đã nhiều lần thử dung hợp những lực lượng này. Mặc dù không thể thành công nhưng Phong, Thủy hay Phong, Hỏa dung hợp sớm đã đạt tới mức độ nhất định.
Khi thấy Hạ Nhất Minh thi triển ra Thủy, Mộc, Hỏa tam hệ dung hợp tạo thành khỏa cầu đen đỏ kia đối với Sở Hao Châu mà nói đích thị là một điều mới mẻ. Nhưng đối với Phong, Thủy dung hợp từ bảo phiến Sở Hao Châu hẳn đã có chút quen thuộc. Nếu không như vậy sao chỉ có một tháng thời gian lão đã vận dụng thuần thục như vậy chứ?
Cũng như, nếu không cùng lão giao thủ mười năm, lần đầu gặp phải thủ đoạn này, sao độc giác mã có thể trấn tĩnh như vậy?
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm tham xấu hổ. Bản thân hắn kinh nghiệm quả thật còn rất kém. Hơn nữa cũng quá coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi. Vị Tôn giả Sở Hao Châu này ngay cả tam hệ dung hợp ngưng tụ bảo giáp cũng có thể làm được, lẽ nào chỉ song hệ dung hợp mà làm không xong chứ?
Trong hốc núi, trận chiến dần trở lên kịch liệt hơn. Độc giác mã dĩ nhiên là vô cùng cao ngạo, bị Sở Hao Châu công kích chiếm thượng phong, động tác của nó cũng bắt đầu điên cuồng.
Trong miệng nó đồng dạng phát ra âm thanh tràn đầy lực lượng.
Trong âm thanh này không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy cảm giác hưng phấn, dường như cùng Sở Hao Châu giao thủ mà nói không phải là chuyện khó chịu mà là chuyện nó luôn mong chờ vậy.
Thân thể độc giác mã đột nhiên phát sáng, một đạo lôi điện màu tím từ thân thể nó bắn ra. Cỗ lực lượng cường đại này thoáng chốc đã phá bỏ lực lượng vây hãm mà Sở Hao Châu tạo ra.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than. Năng lực lớn nhất của độc giác mã chính là tốc độ, mà Sở Hao Châu vừa ra tay đã trăm phương ngàn kế muốn vây hãm để nó không thể phát huy năng lực này. Điều này khiến phần thắng của lão tăng lên đáng kể.
Nhưng đầu độc giác mã này cũng không tầm thường. Bất luận là ai cũng không biết thực lực của nó cường đại tới đâu. Cỗ lôi điện quanh người nó nhìn qua vô cùng yếu ớt nhưng đủ khiến Sở Hao Châu hao tâm tốn sức bày ra chân khí vây hãm chỉ chạm nhẹ vào là lập tức tiêu biến không cách nào phục hồi lại.
Trong mắt bạch mã hiện ra vẻ trào phúng, nó đương nhiên biết, chỉ với tốc độ của nó, bất luận Sở Hao Châu có bao nhiêu thủ đoạn cũng đừng mong bắt được.
Nhưng giờ phút này Sở Hao Châu dường như đã tiên liệu trước, lão chợt quát lên một tiếng chói tai, vang vọng tới trời, nó khiến Hạ Nhất Minh có cảm giác run lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngay sau từ trong lòng bàn tay Sở Hao Châu chợt bạo phát một cỗ chân khí khác biệt. Chính là tam hệ chân khí lúc này đã dung hợp hoàn toàn mà xuất ra.
Lực lượng cường đại như tia chớp nháy mắt đã bao vây lấy độc giác mã đang giật mình vào đó.