Chậm rãi cầm quyển bí tịch trong tay thả xuống, Hạ Nhất Minh thu hồi lại ánh mắt, ánh mắt liên tục thay đổi, tâm tình trong lòng đang dâng lên một cách mãnh liệt.
Giờ khắc này, Hạ Nhất Minh nghĩ tới ngày xưa lúc tiến cấp nhanh chóng đều được mọi người trong gia tộc để ý, nụ cười vui vẻ của phụ thân và ánh mắt hiền hòa của lão gia tử.
Nhưng rồi, càng nhiều người đặt hy vọng vào Hạ Nhất Minh thì áp lực đè lên người hắn càng lớn, làm cho Hạ Nhất Minh chịu không nổi mấy năm liền vẫn giậm chân tại chỗ, như ánh mặt trời đang dần lụi tắt sau màn đêm. Tuy rằng mọi người trong gia tộc hầu như không ai có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng cũng có vài người biểu hiện ý tứ.
Vài năm nay, Hạ Nhất Minh sở dĩ bình thường ban đêm thường luyện công là vì trong lòm luôn có ngọn lửa tức giận không thể dập tắt.
Nếu cứ như thế phát triển, có lẽ sẽ sớm có ngày anh em trong nhà quay ra cãi cọ với nhau, mọi sự tình cũng sẽ từ đấy mà phát sinh. May mắn, hôm nay bản bí tịch Ba Văn Công đã đem lại cho Hạ Nhất Minh một hy vọng mới.
Hạ Nhất Minh chậm rãi khép lại đôi mắt, cùng với cảm xúc đang dâng trào dần dần lắng đọng lại.
Tại thời khắc mấu chốt này, Hạ Nhất Minh toàn thân thả lỏng một cách kỳ dị.
Hạ Nhất Minh cũng không rõ vì sao mình có thể tiến được vào trạng thái như vậy, nhưng hắn cũng hiểu được chỗ tốt rất lớn của trạng thái này đối với việc hắn sắp làm.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên lộ tuyến của tầng thứ sáu bí tịch Ba Công Văn.
Nội kình trong kinh mạch nhanh chóng tuôn ra như thác nước, Hạ Nhất Minh trong lúc bất chi bất giác đã tu luyện tới tầng thứ năm của bí tịch Ba Công Văn và đã đạt tới đỉnh cao của tầng này.
Vô số nội kình từ khắp nơi tập chung lại, chậm rãi hội tụ ở đan điền, hơn nữa lại đi theo một lộ tuyến cố định vận hành, cứ như vậy một vòng rồi lại tiếp một vòng tuần hoàn trong cơ thể từ từ tích tụ năm lượng cường đại.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên muốn trong buổi tối hôm nay đánh sâu nhiều lần vào tầng thứ sáu để đạt được kết quả khả quan.
Tuy là, lúc này Hạ Nhất Minh tu luyện không phải là tu luyện Hỗn Nguyên Kình đã tu luyện suốt tám năm. Mặc dù, Hạ Nhất Minh không đem được hết những điều Tam ca để lại hoàn toàn hiểu rõ, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh tràn đầy quyết tâm, kiên quyết vĩnh viễn không lui lại phía sau.
Bốn năm thời gian mỗi một ngày, một đêm, mỗi khắc Hạ Nhất Minh đều bị bức tường tầng thứ sáu cản trở, hắn đã bị như vậy rất lâu rồi…..
Nội kình cường đại trong cơ thể chậm rãi ân cần săn sóc cho kinh mạch, ở thời khắc quyết định này Hạ Nhất Minh lại có thể trầm ổn làm cho chính hắn cũng cảm thấy lạ thường. Nguồn truyện:
Rốt cục, nội kình trong cơ thể đã tích tụ được một lượng lớn, cũng đã đạt tới cực hạn khống chế của Hạ Nhất Minh, theo ý niệm của hắn nội kình như nước lũ mênh mông phá vỡ đê, hướng tới nội kình tầng thứ sáu đánh sâu vào bên trong.
Tuy rằng, Hỗn Nguyên Kình và Ba Văn Công tầng thứ sáu lộ tuyến vận hành hoàn toàn khác nhau, nhưng muốn phá vỡ được một cửa ải này độ khó lại hoàn toàn không kém. Bằng vào kinh nghiệm trước kia mười mấy lần đánh sâu vào tần thứ sáu của Hỗn Nguyên Kình, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên nổi lên trong lòng một cảm giác kỳ dị, đó là lúc này đây khi trùng kích lại có thể đạt được ý nguyện như thường.
Trong đầu bỗng truyền ra một loạt tiếng nổ như lôi đình vạn quân, hết thảy mọi thứ trong đầu Hạ Nhất Minh đều thay đổi, khoảnh khắc này cảnh tưởng lại thay đổi.
Giống như, một khắc thời gian Hạ Nhất Minh lại nhớ tới hào quang kỳ dị ngày hôm qua, ở trong đầu hắn hiện ra vô số hình ảnh. Làm cho Hạ Nhất Minh một lần nữa trải qua trường hợp mà không gì có thể sánh nổi.
Cuối cùng, trong tiếng sấm giống như ngày tận thế, tinh thần Hạ Nhất Minh dần dần quay trở lại cơ thể.
Thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên, mới là lúc tinh thần hắn hoàn toàn quay lại, nhất thời lại cảm nhận được những biến hóa bất đồng trong cơ thể.
Trong cơ thể Hạ Nhất Minh, một lộ tuyến nội kình mới đã thành công mở ra, so với trước kia nội kình càng cường đại hơn một bậc ở trong cơ thể liên tục lưu chuyển, thân hình tựa như có lực lượng vô cùng vô tận.
Hạ Nhất Minh mở hai mắt ra, ánh trăng trên đỉnh đầu đã tiêu biến, đập vào mắt Hạ Nhất Minh là ánh sáng duy nhất của mặt trời vừa ló dạng.
Bên trong sân tập luyện của gia trang, xuất hiện vài người đệ tử thế hệ thứ ba vẫn hay lui tới nơi này tập luyện lúc sáng sớm. Người giám sát vẫn như cũ là Hạ Thuyên Nghĩa.
Chẳng qua sắc mặt hắn hôm nay cũng không phải là tốt cho lắm, bởi vì hôm qua Hạ Nhất Minh tới muộn, hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy tới.
Nhìn thoáng qua một hướng, trong lòng Hạ Thuyên Nghĩa nổi giận cảm giác như chỉ tiếc không rèn sắt không thành thép. Nhưng ở sâu trong lòng Hạ Thuyên Nghĩa cũng là một tia tiếc nuối, một mầm non trong gia tộc cứ như vậy bị hủy diệt, không thể cứu vãn được sao?
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh nhanh nhanh chạy tới, chỉ mấy lần nhấp nhô đã tới trước mặt Hạ Thuyên Nghĩa.
Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa trầm xuống, nói: "Hôm nay làm sao cháu lại tới muộn?"
Hạ Nhất Minh hạ giọng trả lời: "Tam thúc. Cháu hôm qua thử tu luyện qua Ba Văn Công nên nhất thời không nắm giữ được thời gian."
Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa dần dịu đi, hỏi: "Tu luyện lâu vậy sao? Như vậy mà không cảm giác thấy mâu thuẫn?"
Hạ Nhất Minh lắc đầu vội vàng nói: "Dạ không. Tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường ạ."
"Tốt." Hạ Thuyên Nghĩa hài lòng gật đầu, nói: "Tu luyện như vậy thì không sao, khi nào luyện tới tầng thứ nhất hãy mau chóng nói cho ta biết."
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhưng rốt cục cúi đầu không nói tiếp.
Tuy trong lòng Hạ Nhất Minh phi thường muốn nói cho Tam thúc biết, chính mình chẳng những đã tu luyện tới tầng thứ nhất, hơn nữa ngay cả tầng thứ sáu cũng đã đạt được. Nhưng Hạ Nhất Minh không dám khẳng định, nếu như mình ăn ngay nói thật thì ở trong gia tộc sẽ được hưởng thụ đãi ngộ dạng gì.
Dù sao, chỉ trong một buổi tối không những tu luyện tới đỉnh điểm của tầng thứ năm, thậm chí lại còn nhân tiện đột phá tới tầng thứ sáu. Chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút cũng khiến cho người khác lông tóc dựng ngược.
Hạ Thuyên Nghĩa vung tay lên, nói: "Đi vào tập luyện đi."
Hạ Nhất Minh lên tiếng đáp ứng, gia nhập cùng với các vị huynh đệ tỷ muội đang rèn luyện trên sân. Nhưng, tâm tình Hạ Nhất Minh lại không có ở đây, tuy động tác theo quán tính rèn luyện nhiều năm không có sai sót, trong lòng thì lại hoàng hốt không ngừng.
Hạ Thuyên Nghĩa tuy rằng chú ý tới tình huống của Hạ Nhất Minh nhưng hắn cũng không có nói ra suy nghĩ ở trong lòng. Có lẽ, đây là di chứng do phải thay đổi bí tịch tu luyện, đợi cho Hạ Nhất Minh suy nghĩ cẩn thận lại, chắc có thể buông ra khúc mắc trong lòng.
Luyện công buổi sáng rất nhanh kết thúc, sau khi Hạ Thuyên Nghĩa rời đi, Hạ Nhất Minh nhìn về phía Hạ Nhất Đào đang cùng với hai tỷ muội nói chuyện, rồi cũng xoay người rời đi. Không kịp có cơ hội cho Hạ Nhất Chương và Hạ Nhất Vực có cơ hội kịp mở miệng.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Chương trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, mà Hạ Nhất Vực mặt mày u sầu. Xem ra, Lục ca cũng hận ngay cả mình, thật sự là tai bay vạ gió a.
Tròng mắt Hạ Nhất Vực muốn nói rồi lại không muốn nói với đại ca và nhị ca, quan hệ của Ngũ ca và Lục ca thực không được tốt.
Hạ Nhất Minh trực tiếp ly khai thôn trang, xem xét bốn bề vắng lặng, nhất thời thân hình linh hoạt hướng về phía đỉnh núi phóng đi.
Ở mặt sau của trang viên, cũng không phải là một ngọn núi nhỏ mà là ngọn núi rất lớn. Bên trong ngọn núi, có vô số bảo tàng, nào là những linh dược sinh trưởng hơn ngàn năm, nào là dã thú hung mãnh đều có thể làm cho nhân loại sinh ra tà niệm chiếm đoạt.
Chỉ là, bên trong ngọn núi này cũng chứa vô số nguy hiểm, trừ bỏ các thợ săn hay săn bắn ở bên ngoài, cũng rất ít người dám xâm nhập vào sâu bên trong.
Hạ gia trang từ khi thành lập ở đây, tất nhiên đã có rất nhiều lần có người trong gia trang xâm nhập vào bên trong đó. Hạ Nhất Minh tuy mới chỉ mười ba tuổi, thế nhưng từ khi mười tuổi đã bắt đầu xâm nhập vào trong đó, hàng năm Hạ Nhất Minh xâm nhập vào bên trong núi cũng ít nhất bốn lần. Đối với ngọn núi này tuy là không dám nói nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng chỉ cần không đi vào quá sâu thì bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, trước khi đều là do một hoặc hai người dẫn một đám đông tiểu bối trong gia trang đi vào, mà Hạ Nhất Minh hôm nay tiến vào trong núi chính là chỉ có một mình.
Sơn đạo mặc dù gập ghềnh khó đi nhưng đối với Hạ Nhất Minh thế này cũng chưa là gì.
Hạ Nhất Minh đem nội kình di chuyển theo lộ tuyến, nhất thời cả người trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, đôi khi chỉ cần điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, đã có thể nhảy xa tới mấy thước.
Đương nhiên, đây là căn bản để vận dụng nội kình cũng không phải là cái gì khinh công cả.
Dựa theo quy củ của Hạ gia trang, trực hệ đệ tử chỉ đến khi tu luyện tới tầng thứ sáu mới đủ điều kiện tiến vào Tàng Kinh Các tìm kiếm vũ kỹ thích hợp tiến hành tu luyện. Còn trước đó, phải đem toàn bộ tinh lực dồn vào việc tu luyện nội kình bí tịch, bởi vì nội kình chính là trụ cột của vũ kỹ. Chỉ cần có nội kình cường đại, mới có thể đem vũ ký phát huy tới mức nhuần nhuyễn nhất. Nếu nội kình không cường đại thì ngay cả có cầm trên tay vũ kỹ cường đại nhất thế giới cũng chỉ là hoa chân múa tay, không chịu được một kích của người khác.
Tuy nhiên, nếu tu vi nội kình ngang nhau, thì siêu cấp vũ kỹ sẽ tạo ra khoảng cách chênh lệch nhất định. Chỉ là, nếu đem tâm tư đặt lên trên vũ kỹ thì đối với tu luyện nội kình không khỏi bị phân tâm.
Trong lúc bỏ đi một đường, làm cho những tu luyện giả trong lúc nhất thời đau đầu không biết nên chọn tu luyện cả hai cái một lúc hay chỉ một mà thôi.
Còn Hạ Nhất Minh bây giờ cũng không còn cái gì phiền não, vẻ mặt vui vẻ chạy đi, cảnh giới tầng thứ sáu cũng phải đơn giản chỉ đề cao tu vi nội kình mà ngay cả tốc độ và phản ứng cũng đạt được một bước tiến dài. Thời khắc này, Hạ Nhất Minh thậm chí còn có tin tưởng mình thể đấu tranh với thiên nhiên.
Sau một lúc dọc theo con đường mòn, Hạ Nhất Minh đã tiến nhập vào trong rừng.
Hạ Nhất Minh đến nơi này, là muốn thử nghiệm một chút uy lực khi mình tu luyện tới tầng thứ sáu của bí tịch Ba Công Văn. Nếu thí nghiệm bên trong sơn trang, chỉ cần không cẩn thận sẽ kinh động tới người khác. Dù sao, bên trong sơn trang lão gia tử Hạ Vũ Đức cũng đã tu luyện tới thập cấp nội kình bí tịch.
Chẳng qua, Hạ Nhất Minh cũng tự mình hiểu được, cũng không nên xâm nhập vào sâu trong rừng rậm, mà chỉ ở tại xung quanh đây thử nghiệm thôi. Tùy tiện tìm một cây đại thụ ba người ôm, Hạ Nhất Minh đứng ở phía trước nhấc cánh tay lên dùng hết sức lực đẩy ra phía trước.
Nội kình tầng thứ sáu Ba Văn Công như thủy triều dâng lên theo lòng bàn tay chen chúc nhau phóng ra, chỉ trong nháy mắt Hạ Nhất Minh đã đem một kích mạnh nhất đánh ra…
Chậm rãi cầm quyển bí tịch trong tay thả xuống, Hạ Nhất Minh thu hồi lại ánh mắt, ánh mắt liên tục thay đổi, tâm tình trong lòng đang dâng lên một cách mãnh liệt.
Giờ khắc này, Hạ Nhất Minh nghĩ tới ngày xưa lúc tiến cấp nhanh chóng đều được mọi người trong gia tộc để ý, nụ cười vui vẻ của phụ thân và ánh mắt hiền hòa của lão gia tử.
Nhưng rồi, càng nhiều người đặt hy vọng vào Hạ Nhất Minh thì áp lực đè lên người hắn càng lớn, làm cho Hạ Nhất Minh chịu không nổi mấy năm liền vẫn giậm chân tại chỗ, như ánh mặt trời đang dần lụi tắt sau màn đêm. Tuy rằng mọi người trong gia tộc hầu như không ai có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng cũng có vài người biểu hiện ý tứ.
Vài năm nay, Hạ Nhất Minh sở dĩ bình thường ban đêm thường luyện công là vì trong lòm luôn có ngọn lửa tức giận không thể dập tắt.
Nếu cứ như thế phát triển, có lẽ sẽ sớm có ngày anh em trong nhà quay ra cãi cọ với nhau, mọi sự tình cũng sẽ từ đấy mà phát sinh. May mắn, hôm nay bản bí tịch Ba Văn Công đã đem lại cho Hạ Nhất Minh một hy vọng mới.
Hạ Nhất Minh chậm rãi khép lại đôi mắt, cùng với cảm xúc đang dâng trào dần dần lắng đọng lại.
Tại thời khắc mấu chốt này, Hạ Nhất Minh toàn thân thả lỏng một cách kỳ dị.
Hạ Nhất Minh cũng không rõ vì sao mình có thể tiến được vào trạng thái như vậy, nhưng hắn cũng hiểu được chỗ tốt rất lớn của trạng thái này đối với việc hắn sắp làm.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên lộ tuyến của tầng thứ sáu bí tịch Ba Công Văn.
Nội kình trong kinh mạch nhanh chóng tuôn ra như thác nước, Hạ Nhất Minh trong lúc bất chi bất giác đã tu luyện tới tầng thứ năm của bí tịch Ba Công Văn và đã đạt tới đỉnh cao của tầng này.
Vô số nội kình từ khắp nơi tập chung lại, chậm rãi hội tụ ở đan điền, hơn nữa lại đi theo một lộ tuyến cố định vận hành, cứ như vậy một vòng rồi lại tiếp một vòng tuần hoàn trong cơ thể từ từ tích tụ năm lượng cường đại.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên muốn trong buổi tối hôm nay đánh sâu nhiều lần vào tầng thứ sáu để đạt được kết quả khả quan.
Tuy là, lúc này Hạ Nhất Minh tu luyện không phải là tu luyện Hỗn Nguyên Kình đã tu luyện suốt tám năm. Mặc dù, Hạ Nhất Minh không đem được hết những điều Tam ca để lại hoàn toàn hiểu rõ, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh tràn đầy quyết tâm, kiên quyết vĩnh viễn không lui lại phía sau.
Bốn năm thời gian mỗi một ngày, một đêm, mỗi khắc Hạ Nhất Minh đều bị bức tường tầng thứ sáu cản trở, hắn đã bị như vậy rất lâu rồi…..
Nội kình cường đại trong cơ thể chậm rãi ân cần săn sóc cho kinh mạch, ở thời khắc quyết định này Hạ Nhất Minh lại có thể trầm ổn làm cho chính hắn cũng cảm thấy lạ thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Rốt cục, nội kình trong cơ thể đã tích tụ được một lượng lớn, cũng đã đạt tới cực hạn khống chế của Hạ Nhất Minh, theo ý niệm của hắn nội kình như nước lũ mênh mông phá vỡ đê, hướng tới nội kình tầng thứ sáu đánh sâu vào bên trong.
Tuy rằng, Hỗn Nguyên Kình và Ba Văn Công tầng thứ sáu lộ tuyến vận hành hoàn toàn khác nhau, nhưng muốn phá vỡ được một cửa ải này độ khó lại hoàn toàn không kém. Bằng vào kinh nghiệm trước kia mười mấy lần đánh sâu vào tần thứ sáu của Hỗn Nguyên Kình, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên nổi lên trong lòng một cảm giác kỳ dị, đó là lúc này đây khi trùng kích lại có thể đạt được ý nguyện như thường.
Trong đầu bỗng truyền ra một loạt tiếng nổ như lôi đình vạn quân, hết thảy mọi thứ trong đầu Hạ Nhất Minh đều thay đổi, khoảnh khắc này cảnh tưởng lại thay đổi.
Giống như, một khắc thời gian Hạ Nhất Minh lại nhớ tới hào quang kỳ dị ngày hôm qua, ở trong đầu hắn hiện ra vô số hình ảnh. Làm cho Hạ Nhất Minh một lần nữa trải qua trường hợp mà không gì có thể sánh nổi.
Cuối cùng, trong tiếng sấm giống như ngày tận thế, tinh thần Hạ Nhất Minh dần dần quay trở lại cơ thể.
Thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên, mới là lúc tinh thần hắn hoàn toàn quay lại, nhất thời lại cảm nhận được những biến hóa bất đồng trong cơ thể.
Trong cơ thể Hạ Nhất Minh, một lộ tuyến nội kình mới đã thành công mở ra, so với trước kia nội kình càng cường đại hơn một bậc ở trong cơ thể liên tục lưu chuyển, thân hình tựa như có lực lượng vô cùng vô tận.
Hạ Nhất Minh mở hai mắt ra, ánh trăng trên đỉnh đầu đã tiêu biến, đập vào mắt Hạ Nhất Minh là ánh sáng duy nhất của mặt trời vừa ló dạng.
Bên trong sân tập luyện của gia trang, xuất hiện vài người đệ tử thế hệ thứ ba vẫn hay lui tới nơi này tập luyện lúc sáng sớm. Người giám sát vẫn như cũ là Hạ Thuyên Nghĩa.
Chẳng qua sắc mặt hắn hôm nay cũng không phải là tốt cho lắm, bởi vì hôm qua Hạ Nhất Minh tới muộn, hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy tới.
Nhìn thoáng qua một hướng, trong lòng Hạ Thuyên Nghĩa nổi giận cảm giác như chỉ tiếc không rèn sắt không thành thép. Nhưng ở sâu trong lòng Hạ Thuyên Nghĩa cũng là một tia tiếc nuối, một mầm non trong gia tộc cứ như vậy bị hủy diệt, không thể cứu vãn được sao?
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh nhanh nhanh chạy tới, chỉ mấy lần nhấp nhô đã tới trước mặt Hạ Thuyên Nghĩa.
Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa trầm xuống, nói: "Hôm nay làm sao cháu lại tới muộn?"
Hạ Nhất Minh hạ giọng trả lời: "Tam thúc. Cháu hôm qua thử tu luyện qua Ba Văn Công nên nhất thời không nắm giữ được thời gian."
Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa dần dịu đi, hỏi: "Tu luyện lâu vậy sao? Như vậy mà không cảm giác thấy mâu thuẫn?"
Hạ Nhất Minh lắc đầu vội vàng nói: "Dạ không. Tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường ạ."
"Tốt." Hạ Thuyên Nghĩa hài lòng gật đầu, nói: "Tu luyện như vậy thì không sao, khi nào luyện tới tầng thứ nhất hãy mau chóng nói cho ta biết."
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhưng rốt cục cúi đầu không nói tiếp.
Tuy trong lòng Hạ Nhất Minh phi thường muốn nói cho Tam thúc biết, chính mình chẳng những đã tu luyện tới tầng thứ nhất, hơn nữa ngay cả tầng thứ sáu cũng đã đạt được. Nhưng Hạ Nhất Minh không dám khẳng định, nếu như mình ăn ngay nói thật thì ở trong gia tộc sẽ được hưởng thụ đãi ngộ dạng gì.
Dù sao, chỉ trong một buổi tối không những tu luyện tới đỉnh điểm của tầng thứ năm, thậm chí lại còn nhân tiện đột phá tới tầng thứ sáu. Chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút cũng khiến cho người khác lông tóc dựng ngược.
Hạ Thuyên Nghĩa vung tay lên, nói: "Đi vào tập luyện đi."
Hạ Nhất Minh lên tiếng đáp ứng, gia nhập cùng với các vị huynh đệ tỷ muội đang rèn luyện trên sân. Nhưng, tâm tình Hạ Nhất Minh lại không có ở đây, tuy động tác theo quán tính rèn luyện nhiều năm không có sai sót, trong lòng thì lại hoàng hốt không ngừng.
Hạ Thuyên Nghĩa tuy rằng chú ý tới tình huống của Hạ Nhất Minh nhưng hắn cũng không có nói ra suy nghĩ ở trong lòng. Có lẽ, đây là di chứng do phải thay đổi bí tịch tu luyện, đợi cho Hạ Nhất Minh suy nghĩ cẩn thận lại, chắc có thể buông ra khúc mắc trong lòng.
Luyện công buổi sáng rất nhanh kết thúc, sau khi Hạ Thuyên Nghĩa rời đi, Hạ Nhất Minh nhìn về phía Hạ Nhất Đào đang cùng với hai tỷ muội nói chuyện, rồi cũng xoay người rời đi. Không kịp có cơ hội cho Hạ Nhất Chương và Hạ Nhất Vực có cơ hội kịp mở miệng.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Chương trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, mà Hạ Nhất Vực mặt mày u sầu. Xem ra, Lục ca cũng hận ngay cả mình, thật sự là tai bay vạ gió a.
Tròng mắt Hạ Nhất Vực muốn nói rồi lại không muốn nói với đại ca và nhị ca, quan hệ của Ngũ ca và Lục ca thực không được tốt.
Hạ Nhất Minh trực tiếp ly khai thôn trang, xem xét bốn bề vắng lặng, nhất thời thân hình linh hoạt hướng về phía đỉnh núi phóng đi.
Ở mặt sau của trang viên, cũng không phải là một ngọn núi nhỏ mà là ngọn núi rất lớn. Bên trong ngọn núi, có vô số bảo tàng, nào là những linh dược sinh trưởng hơn ngàn năm, nào là dã thú hung mãnh đều có thể làm cho nhân loại sinh ra tà niệm chiếm đoạt.
Chỉ là, bên trong ngọn núi này cũng chứa vô số nguy hiểm, trừ bỏ các thợ săn hay săn bắn ở bên ngoài, cũng rất ít người dám xâm nhập vào sâu bên trong.
Hạ gia trang từ khi thành lập ở đây, tất nhiên đã có rất nhiều lần có người trong gia trang xâm nhập vào bên trong đó. Hạ Nhất Minh tuy mới chỉ mười ba tuổi, thế nhưng từ khi mười tuổi đã bắt đầu xâm nhập vào trong đó, hàng năm Hạ Nhất Minh xâm nhập vào bên trong núi cũng ít nhất bốn lần. Đối với ngọn núi này tuy là không dám nói nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng chỉ cần không đi vào quá sâu thì bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, trước khi đều là do một hoặc hai người dẫn một đám đông tiểu bối trong gia trang đi vào, mà Hạ Nhất Minh hôm nay tiến vào trong núi chính là chỉ có một mình.
Sơn đạo mặc dù gập ghềnh khó đi nhưng đối với Hạ Nhất Minh thế này cũng chưa là gì.
Hạ Nhất Minh đem nội kình di chuyển theo lộ tuyến, nhất thời cả người trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, đôi khi chỉ cần điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, đã có thể nhảy xa tới mấy thước.
Đương nhiên, đây là căn bản để vận dụng nội kình cũng không phải là cái gì khinh công cả.
Dựa theo quy củ của Hạ gia trang, trực hệ đệ tử chỉ đến khi tu luyện tới tầng thứ sáu mới đủ điều kiện tiến vào Tàng Kinh Các tìm kiếm vũ kỹ thích hợp tiến hành tu luyện. Còn trước đó, phải đem toàn bộ tinh lực dồn vào việc tu luyện nội kình bí tịch, bởi vì nội kình chính là trụ cột của vũ kỹ. Chỉ cần có nội kình cường đại, mới có thể đem vũ ký phát huy tới mức nhuần nhuyễn nhất. Nếu nội kình không cường đại thì ngay cả có cầm trên tay vũ kỹ cường đại nhất thế giới cũng chỉ là hoa chân múa tay, không chịu được một kích của người khác.
Tuy nhiên, nếu tu vi nội kình ngang nhau, thì siêu cấp vũ kỹ sẽ tạo ra khoảng cách chênh lệch nhất định. Chỉ là, nếu đem tâm tư đặt lên trên vũ kỹ thì đối với tu luyện nội kình không khỏi bị phân tâm.
Trong lúc bỏ đi một đường, làm cho những tu luyện giả trong lúc nhất thời đau đầu không biết nên chọn tu luyện cả hai cái một lúc hay chỉ một mà thôi.
Còn Hạ Nhất Minh bây giờ cũng không còn cái gì phiền não, vẻ mặt vui vẻ chạy đi, cảnh giới tầng thứ sáu cũng phải đơn giản chỉ đề cao tu vi nội kình mà ngay cả tốc độ và phản ứng cũng đạt được một bước tiến dài. Thời khắc này, Hạ Nhất Minh thậm chí còn có tin tưởng mình thể đấu tranh với thiên nhiên.
Sau một lúc dọc theo con đường mòn, Hạ Nhất Minh đã tiến nhập vào trong rừng.
Hạ Nhất Minh đến nơi này, là muốn thử nghiệm một chút uy lực khi mình tu luyện tới tầng thứ sáu của bí tịch Ba Công Văn. Nếu thí nghiệm bên trong sơn trang, chỉ cần không cẩn thận sẽ kinh động tới người khác. Dù sao, bên trong sơn trang lão gia tử Hạ Vũ Đức cũng đã tu luyện tới thập cấp nội kình bí tịch.
Chẳng qua, Hạ Nhất Minh cũng tự mình hiểu được, cũng không nên xâm nhập vào sâu trong rừng rậm, mà chỉ ở tại xung quanh đây thử nghiệm thôi. Tùy tiện tìm một cây đại thụ ba người ôm, Hạ Nhất Minh đứng ở phía trước nhấc cánh tay lên dùng hết sức lực đẩy ra phía trước.
Nội kình tầng thứ sáu Ba Văn Công như thủy triều dâng lên theo lòng bàn tay chen chúc nhau phóng ra, chỉ trong nháy mắt Hạ Nhất Minh đã đem một kích mạnh nhất đánh ra…