Từ đáy biển sâu xuất hiện một quái vật thật lớn, những xúc tu của nó cũng hoàn toàn lộ ra.
Mỗi xúc tu này có vô số giác hút, khi chúng mở ra không khỏi mang lại cảm giác vô cùng đáng sợ. Độc giác mã củng cố tinh thần muốn thoát ra khỏi phạm vi những xúc tu này, bởi những chiếc xúc tu này đang tạo ra những mũi tên nước cường đại.
Từng đạo thủy tiễn ác liệt phá không bắn tới đem theo uy lực vô cùng cường đại.
Ngay cả Lôi diện da dày xương cứng lúc này cũng không dám để những đạo thủy tiễn này bắn trúng. Nó tả xung hữu đột, nhưng căn bản không thể thoát khỏi vòng vây của thủy tiễn mà rời đi.
Trong lòng biển, từng đợt sóng lớn khí thế như khai thiên tích địa chậm rãi xuất hiện.
Hạ Nhất Minh mơ hồ xuất hiện suy nghĩ. Nếu chờ đại quái vật này hoàn toàn xuất hiện, bản thân hắn cũng Lôi điên mới thật sự gặp nguy cơ.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Hạ Nhất Minh lấp lóe tinh mang, hắn hướng nắp Cửu Long Lô về phía lòng biển.
Chậm rãi một khối da thịt trụi lủi chậm rãi nổi lên. Mặc dù Hạ Nhất Minh không thấy rõ nó là vật gì nhưng áp lực mang lại cũng vô cùng khủng bố.
Trái lại Lôi điện cùng bảo trư hình thể mặc dù nhỏ nhưng đối với áp lực này so với Hạ Nhất Minh tốt hơn rất nhiều.
Mồ hôi trên lạnh chảy ròng, ngay cả quần áo của Hạ Nhất Minh lúc này cũng thấm đẫm mồ hôi.
Hoành Sơn nhất mạch căn bản không biết đây là mồ hôi của mình hay là nước trên đại dương bắn vào.
Giờ phút này hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Đại gia hỏa kia, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng phải ra tay...
Cánh tay hắn rốt cuộc cũng mở ra nắp đậy Cửu Long Lô. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Màu đỏ...
Trên mặt biển xanh đột nhiên xuất hiện màu đỏ chói lóa.
Thủy có thể khắc Hỏa, nhưng khi hỏa hệ đạt tới cảnh giới cao nhất ngay cả đại dương mênh mông cũng không thể ngăn cản ngọn lửa thần thánh này.
Trước mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên sáng lên, hơn nữa hắn cũng không thấy, không cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.
Xung quanh người hắn một biển lửa trải dài vô tận.
Thậm chí vượt ra ngoài tầm mắt của hắn, ngoài lửa cũng chỉ là lửa. Hạ Nhất Minh phảng phất như bản thân đang tiến vào Cửu Long Lô vậy, một thế giới chỉ có lửa tồn tại.
Chậm rãi, hắn thu liễm tinh thần, lúc này mới phát hiện trên đầu mình một đóa hoa màu đỏ đang xoay tròn, xung quanh người hắn cũng có thêm một tầng bảo hộ kỳ dị. Trong tầng bảo hộ này, nhiệt độ vẫn như bình thường.
Còn ngoài vòng bảo hộ chính là liệt hỏa trùm trời.
Dưới chân hắn, Lôi điện không dám dừng lại một chút, bất quá vòng bảo hộ trên người Hạ Nhất Minh nhanh chóng bao phủ lấy nó.
Ánh mắt Lôi điện xuất hiện một vẻ như may mắn. Bất quá trong ánh mắt nó nhìn Hạ Nhất Minh, lại có thêm cảm giác kính sợ vô cùng, đồng thời là sự thân thiết mười phần.
Hạ Nhất Minh có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Lôi điện lại nhìn hắn kỳ lạ như thế.
Trên thực tế, Lôi điện mặc dù đã chấp nhận Hạ Nhất Minh nhưng là do bảo trư tác động. Hơn nữa sau khi nuốt bốn đoạn sừng Long xà thành công đột phá lên Thánh thú.
Đây cũng chỉ là một phần nhân tình mà thôi. Trong lòng nó vẫn có cảm giác khiêu ngạo, với thực lực của Hạ Nhất Minh nó cũng chưa từng chứng kiến. Đặc biệt sau khi trở thành Thánh thú, nó cũng không coi ai ngoài Bách Linh Bát cùng bảo trư vào mắt.
Nhưng khi gặp được quái thú này cùng với việc chứng kiến uy lực trên người Hạ Nhất Minh biểu hiện ra, tâm tính của nó nhất thời đã tốt hơn rất nhiều. Đối với Hạ Nhất Minh lúc này nó càng thêm kính sợ, không có nửa điểm coi thường nữa.
Biển lửa tiếp tục cháy, đừng nói là Độc giác mã, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không dám tự tiện di chuyển.
Bởi vì hắn đối khả năng bảo hộ của Hỏa chi hoa cảm thấy vô cùng khó tin.
Lửa lớn như vậy uy lực sao có thể tầm thường, quả thực điều này khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả quái thú dưới đáy biển cũng bị ngọn lửa này dọa bặt vô âm tín.
Mặc kệ là bị ngọn lửa này đốt thành tro, hay bỏ chạy, dù sao Hạ Nhất Minh đã không còn thấy bất cứ tung tích nào của nó nữa.
Lực lượng hỏa hệ mãnh liệt như vậy, nếu Hỏa chi hoa của Hạ Nhất Minh có thể kháng cự, đánh chết hắn cũng không tin.
Bất quá sự thật lại sờ sờ trước mắt, Hỏa chi hoa của hắn quả thực có công lao này.
Bởi vậy trong phạm vi biển lửa bao trùm, nếu không có nó che chở ba người bọn hắn chỉ bước một bước e rằng cũng cháy thành than.
Biển lửa mênh mông ròng rã cháy liên tục một ngày một đêm sau đó mới chậm rãi tiêu biến.
Bất quá Hạ Nhất Minh không có ngu ngơ đợi hết một ngày này. Hơn nửa ngày sau hắn đã cỡi Lôi điện, dưới sự bảo hộ của Hỏa chi hoa với tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này.
Lúc này Lôi điện với mệnh lệnh của Hạ Nhất Minh tuyệt đối phục tùng, không có nửa điểm kháng cự. Cũng như tâm ý của nó muốn rời xa nơi này, bởi vậy đã như tia chớp bắn đi.
Sau khi rời khỏi biển lửa, bọn họ quay đầu lại nhìn, chứng kiến chân trời xa xa đỏ rực, ngay cả bầu trời cũng thế.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn Cửu Long Lô trên tay, hắn lần đầu tiên phát hiện, thần khí quả nhiên là thần khí, không phải thứ thần binh lợi khí chó mèo có thể so sánh.
So sánh với nó ngay cả thần khí mô phỏng Ngũ Hành Hoàn cũng trở lên thua kém rất nhiều.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh tin, ở phía Nam đại lục tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn kia khẳng định cũng là do một tay cao thủ Thần đạo tạo lên.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bờm Lôi điện, nó dường như cũng nghiêng đầu hưởng thụ cảm giác này.
Uy lực Cửu Long Lô của Hạ Nhất Minh hoàn toàn khuất phục Lôi điện, bởi vật lúc này nó mới có thể thay đổi như thế.
- Lôi điện. Chúng ta trở về thôi.
Hạ Nhất Minh trong lòng âm thầm thở dài, nói ra một câu kinh điển:
- Hải ngoại dường như không phải nơi chúng ta có thể đi lại tự do.
Khi nghĩ tới quái thú dưới đáy biển kia, ngay cả bảo trư cũng cảm thấy ớn lạnh, nó liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi sợ hãi nhìn lại.
Đề nghị của Hạ Nhất Minh được tất cả tán đồng, ngay cả Lôi điện tính tình cuồng ngạo cũng không có ý phản đối. Sự hăng hái lúc đầu trải qua biến cố vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Nó nhanh chóng xoay lại, xác định phương hướng sau đó chạy đi như bay.
Hạ Nhất Minh yên lặng ngồi trên lưng Độc giác mã, cũng không tỏ thái độ gì.
Về phần phương hướng hoang đảo kia, bất quá có Lôi điện ở đây hắn cũng không cần lo lắng.
Người bình thường không nói, nhưng lão mã này sống ở hòn đảo đó đã vài chục năm, lẽ nào đường về cũng không nhận ra.
Nhưng chỉ chạy chốc lát, Lôi điện đã ngừng lại.
Hạ Nhất Minh trong lòng kinh hãi, nhưng cảm giác từ trên người Lôi điện truyền lại cũng không phải là cảm giác nguy hiểm. Trong đầu hắn hoài nghi không thôi, không hiểu Lôi điện dừng lại đây làm gì?
Ánh mắt đảo qua một vòng, Hạ Nhất Minh đã thấy được trên mặt biển một cái xúc tu.
Mặc dù đa phần xúc tu này đã cháy đen, nhưng Hạ Nhất Minh liếc mắt cũng nhân ra xúc tu này chính là của sinh vật đã ngăn cản Độc giác mã rời khỏi nơi kia.
Chẳng qua lúc này nửa đoạn xúc tu này đã hoàn toàn tách khỏi chủ nhân của nó, cứ thế trôi dạt trên mặt biển, bất quá từ đầu tới cuối không có loại cá nào dám tới gần nơi này, bởi mùi vị của nó phát ra thật sự vẫn hết sức khủng bố.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hai chân nhất thời kẹp chặt lại.
Bốn vó Lôi điện vung lên, nháy mắt bọn họ đã tới gần xúc tu kia.
Hạ Nhất Minh đưa tay chạm vào xúc tu này.
Khi tay hắn vừa chạm tới lập tức đã cảm nhận lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong đó.
Đây thuần túy là Thủy lực lượng, nhưng lại đạt tới tình trạng khó tin. Mặc dù không thể so sánh cùng thần khí Cửu Long Lô nhưng cũng không phải thứ Hạ Nhất Minh có thể với tới được.
Nhưng đáng tiếc xúc tu này cũng có một phần hóa thành tro bụi, thậm chí còn có hiện tượng phân hủy, bởi vậy có thể thấy được quái vật kia bị thương rất nặng, không chết cũng chỉ vất vưởng nơi nào mà thôi.
Hạ Nhất Minh do dự một hồi lại mở ra không gian giới.
Nhưng khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là không gian giới đã chứa quá nhiều đồ vậy, mà xúc tu trong tay hắn thật sự quá lớn, làm thế nào cũng không thể nhét vào được.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh không còn cách nào khác đành lấy bao gia vị Kim Chiến Dịch tặng lúc trước ra, gắt gao đặt trên lưng Lôi điện. Sau đó sắp lại một lần, huyền thiết, Phong Thủy bảo phiến, sừng Long xà,...đều bị hắn xếp thành một đống, lúc này mới có chỗ nhét đoạn xúc tu kia vào.
Làm xong tất cả, Hạ Nhất Minh vỗ vỗ tay, nhìn bọc đồ, nhẹ giọng nói:
- Kim huynh. Xin thứ lỗi.
Sau đó hắn nhẹ thúc vào hông Lôi điện, trên mặt biển lập tức xuất hiện vệt dài trắng xóa.
Vệt trắng này một mực hướng về phía Tây bảo trì thẳng tắp phương hướng, nó để lại dấu vết trên mặt biển thật lâu mới tiêu tan.
Từ đáy biển sâu xuất hiện một quái vật thật lớn, những xúc tu của nó cũng hoàn toàn lộ ra.
Mỗi xúc tu này có vô số giác hút, khi chúng mở ra không khỏi mang lại cảm giác vô cùng đáng sợ. Độc giác mã củng cố tinh thần muốn thoát ra khỏi phạm vi những xúc tu này, bởi những chiếc xúc tu này đang tạo ra những mũi tên nước cường đại.
Từng đạo thủy tiễn ác liệt phá không bắn tới đem theo uy lực vô cùng cường đại.
Ngay cả Lôi diện da dày xương cứng lúc này cũng không dám để những đạo thủy tiễn này bắn trúng. Nó tả xung hữu đột, nhưng căn bản không thể thoát khỏi vòng vây của thủy tiễn mà rời đi.
Trong lòng biển, từng đợt sóng lớn khí thế như khai thiên tích địa chậm rãi xuất hiện.
Hạ Nhất Minh mơ hồ xuất hiện suy nghĩ. Nếu chờ đại quái vật này hoàn toàn xuất hiện, bản thân hắn cũng Lôi điên mới thật sự gặp nguy cơ.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Hạ Nhất Minh lấp lóe tinh mang, hắn hướng nắp Cửu Long Lô về phía lòng biển.
Chậm rãi một khối da thịt trụi lủi chậm rãi nổi lên. Mặc dù Hạ Nhất Minh không thấy rõ nó là vật gì nhưng áp lực mang lại cũng vô cùng khủng bố.
Trái lại Lôi điện cùng bảo trư hình thể mặc dù nhỏ nhưng đối với áp lực này so với Hạ Nhất Minh tốt hơn rất nhiều.
Mồ hôi trên lạnh chảy ròng, ngay cả quần áo của Hạ Nhất Minh lúc này cũng thấm đẫm mồ hôi.
Hoành Sơn nhất mạch căn bản không biết đây là mồ hôi của mình hay là nước trên đại dương bắn vào.
Giờ phút này hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Đại gia hỏa kia, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng phải ra tay...
Cánh tay hắn rốt cuộc cũng mở ra nắp đậy Cửu Long Lô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Màu đỏ...
Trên mặt biển xanh đột nhiên xuất hiện màu đỏ chói lóa.
Thủy có thể khắc Hỏa, nhưng khi hỏa hệ đạt tới cảnh giới cao nhất ngay cả đại dương mênh mông cũng không thể ngăn cản ngọn lửa thần thánh này.
Trước mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên sáng lên, hơn nữa hắn cũng không thấy, không cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.
Xung quanh người hắn một biển lửa trải dài vô tận.
Thậm chí vượt ra ngoài tầm mắt của hắn, ngoài lửa cũng chỉ là lửa. Hạ Nhất Minh phảng phất như bản thân đang tiến vào Cửu Long Lô vậy, một thế giới chỉ có lửa tồn tại.
Chậm rãi, hắn thu liễm tinh thần, lúc này mới phát hiện trên đầu mình một đóa hoa màu đỏ đang xoay tròn, xung quanh người hắn cũng có thêm một tầng bảo hộ kỳ dị. Trong tầng bảo hộ này, nhiệt độ vẫn như bình thường.
Còn ngoài vòng bảo hộ chính là liệt hỏa trùm trời.
Dưới chân hắn, Lôi điện không dám dừng lại một chút, bất quá vòng bảo hộ trên người Hạ Nhất Minh nhanh chóng bao phủ lấy nó.
Ánh mắt Lôi điện xuất hiện một vẻ như may mắn. Bất quá trong ánh mắt nó nhìn Hạ Nhất Minh, lại có thêm cảm giác kính sợ vô cùng, đồng thời là sự thân thiết mười phần.
Hạ Nhất Minh có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Lôi điện lại nhìn hắn kỳ lạ như thế.
Trên thực tế, Lôi điện mặc dù đã chấp nhận Hạ Nhất Minh nhưng là do bảo trư tác động. Hơn nữa sau khi nuốt bốn đoạn sừng Long xà thành công đột phá lên Thánh thú.
Đây cũng chỉ là một phần nhân tình mà thôi. Trong lòng nó vẫn có cảm giác khiêu ngạo, với thực lực của Hạ Nhất Minh nó cũng chưa từng chứng kiến. Đặc biệt sau khi trở thành Thánh thú, nó cũng không coi ai ngoài Bách Linh Bát cùng bảo trư vào mắt.
Nhưng khi gặp được quái thú này cùng với việc chứng kiến uy lực trên người Hạ Nhất Minh biểu hiện ra, tâm tính của nó nhất thời đã tốt hơn rất nhiều. Đối với Hạ Nhất Minh lúc này nó càng thêm kính sợ, không có nửa điểm coi thường nữa.
Biển lửa tiếp tục cháy, đừng nói là Độc giác mã, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không dám tự tiện di chuyển.
Bởi vì hắn đối khả năng bảo hộ của Hỏa chi hoa cảm thấy vô cùng khó tin.
Lửa lớn như vậy uy lực sao có thể tầm thường, quả thực điều này khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả quái thú dưới đáy biển cũng bị ngọn lửa này dọa bặt vô âm tín.
Mặc kệ là bị ngọn lửa này đốt thành tro, hay bỏ chạy, dù sao Hạ Nhất Minh đã không còn thấy bất cứ tung tích nào của nó nữa.
Lực lượng hỏa hệ mãnh liệt như vậy, nếu Hỏa chi hoa của Hạ Nhất Minh có thể kháng cự, đánh chết hắn cũng không tin.
Bất quá sự thật lại sờ sờ trước mắt, Hỏa chi hoa của hắn quả thực có công lao này.
Bởi vậy trong phạm vi biển lửa bao trùm, nếu không có nó che chở ba người bọn hắn chỉ bước một bước e rằng cũng cháy thành than.
Biển lửa mênh mông ròng rã cháy liên tục một ngày một đêm sau đó mới chậm rãi tiêu biến.
Bất quá Hạ Nhất Minh không có ngu ngơ đợi hết một ngày này. Hơn nửa ngày sau hắn đã cỡi Lôi điện, dưới sự bảo hộ của Hỏa chi hoa với tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này.
Lúc này Lôi điện với mệnh lệnh của Hạ Nhất Minh tuyệt đối phục tùng, không có nửa điểm kháng cự. Cũng như tâm ý của nó muốn rời xa nơi này, bởi vậy đã như tia chớp bắn đi.
Sau khi rời khỏi biển lửa, bọn họ quay đầu lại nhìn, chứng kiến chân trời xa xa đỏ rực, ngay cả bầu trời cũng thế.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn Cửu Long Lô trên tay, hắn lần đầu tiên phát hiện, thần khí quả nhiên là thần khí, không phải thứ thần binh lợi khí chó mèo có thể so sánh.
So sánh với nó ngay cả thần khí mô phỏng Ngũ Hành Hoàn cũng trở lên thua kém rất nhiều.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh tin, ở phía Nam đại lục tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn kia khẳng định cũng là do một tay cao thủ Thần đạo tạo lên.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bờm Lôi điện, nó dường như cũng nghiêng đầu hưởng thụ cảm giác này.
Uy lực Cửu Long Lô của Hạ Nhất Minh hoàn toàn khuất phục Lôi điện, bởi vật lúc này nó mới có thể thay đổi như thế.
- Lôi điện. Chúng ta trở về thôi.
Hạ Nhất Minh trong lòng âm thầm thở dài, nói ra một câu kinh điển:
- Hải ngoại dường như không phải nơi chúng ta có thể đi lại tự do.
Khi nghĩ tới quái thú dưới đáy biển kia, ngay cả bảo trư cũng cảm thấy ớn lạnh, nó liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi sợ hãi nhìn lại.
Đề nghị của Hạ Nhất Minh được tất cả tán đồng, ngay cả Lôi điện tính tình cuồng ngạo cũng không có ý phản đối. Sự hăng hái lúc đầu trải qua biến cố vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Nó nhanh chóng xoay lại, xác định phương hướng sau đó chạy đi như bay.
Hạ Nhất Minh yên lặng ngồi trên lưng Độc giác mã, cũng không tỏ thái độ gì.
Về phần phương hướng hoang đảo kia, bất quá có Lôi điện ở đây hắn cũng không cần lo lắng.
Người bình thường không nói, nhưng lão mã này sống ở hòn đảo đó đã vài chục năm, lẽ nào đường về cũng không nhận ra.
Nhưng chỉ chạy chốc lát, Lôi điện đã ngừng lại.
Hạ Nhất Minh trong lòng kinh hãi, nhưng cảm giác từ trên người Lôi điện truyền lại cũng không phải là cảm giác nguy hiểm. Trong đầu hắn hoài nghi không thôi, không hiểu Lôi điện dừng lại đây làm gì?
Ánh mắt đảo qua một vòng, Hạ Nhất Minh đã thấy được trên mặt biển một cái xúc tu.
Mặc dù đa phần xúc tu này đã cháy đen, nhưng Hạ Nhất Minh liếc mắt cũng nhân ra xúc tu này chính là của sinh vật đã ngăn cản Độc giác mã rời khỏi nơi kia.
Chẳng qua lúc này nửa đoạn xúc tu này đã hoàn toàn tách khỏi chủ nhân của nó, cứ thế trôi dạt trên mặt biển, bất quá từ đầu tới cuối không có loại cá nào dám tới gần nơi này, bởi mùi vị của nó phát ra thật sự vẫn hết sức khủng bố.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hai chân nhất thời kẹp chặt lại.
Bốn vó Lôi điện vung lên, nháy mắt bọn họ đã tới gần xúc tu kia.
Hạ Nhất Minh đưa tay chạm vào xúc tu này.
Khi tay hắn vừa chạm tới lập tức đã cảm nhận lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong đó.
Đây thuần túy là Thủy lực lượng, nhưng lại đạt tới tình trạng khó tin. Mặc dù không thể so sánh cùng thần khí Cửu Long Lô nhưng cũng không phải thứ Hạ Nhất Minh có thể với tới được.
Nhưng đáng tiếc xúc tu này cũng có một phần hóa thành tro bụi, thậm chí còn có hiện tượng phân hủy, bởi vậy có thể thấy được quái vật kia bị thương rất nặng, không chết cũng chỉ vất vưởng nơi nào mà thôi.
Hạ Nhất Minh do dự một hồi lại mở ra không gian giới.
Nhưng khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là không gian giới đã chứa quá nhiều đồ vậy, mà xúc tu trong tay hắn thật sự quá lớn, làm thế nào cũng không thể nhét vào được.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh không còn cách nào khác đành lấy bao gia vị Kim Chiến Dịch tặng lúc trước ra, gắt gao đặt trên lưng Lôi điện. Sau đó sắp lại một lần, huyền thiết, Phong Thủy bảo phiến, sừng Long xà,...đều bị hắn xếp thành một đống, lúc này mới có chỗ nhét đoạn xúc tu kia vào.
Làm xong tất cả, Hạ Nhất Minh vỗ vỗ tay, nhìn bọc đồ, nhẹ giọng nói:
- Kim huynh. Xin thứ lỗi.
Sau đó hắn nhẹ thúc vào hông Lôi điện, trên mặt biển lập tức xuất hiện vệt dài trắng xóa.
Vệt trắng này một mực hướng về phía Tây bảo trì thẳng tắp phương hướng, nó để lại dấu vết trên mặt biển thật lâu mới tiêu tan.