Nhìn biển rộng trời cao trước mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh như trăm mối tơ vò. Chẳng lẽ lão thiên gia lại hiểu thấu tâm tư mình, không dưng đưa tới một người đến từ Bồng Lai Tiên Đảo.
Ý định ban đầu của Hạ Nhất Minh vốn chỉ là tìm hiểu chút phương hướng của Bồng Lai Tiên Đảo, sau đó sẽ để lại người này tự sinh tự diệt, không ngờ sau khi biết được lai lịch người này, dự tính của hắn nhất thời biến đổi hoàn toàn.
- Hoắc huynh. Vận khí của ngươi thật không tồi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, dĩ nhiên là hắn cũng xưng huynh gọi đệ theo người này.
Ngay cả trước mặt đám Tôn giả đại nhân thâm sâu khôn lường, Hạ Nhất Minh cũng từng xưng huynh gọi đệ, bởi thế mặc dù người này đã hơn bốn mươi tuổi, hắn xưng hô vẫn vô cùng thuận miệng.
Hoắc Hồng Sanh đối với ân nhân cứu mạng xưng hô như vậy, có chút ngẩn ra, vội vàng nói:
- Không sai. Lúc trước quả là vô cùng xui xẻo. May có ân công cứu mạng, nếu không nhất định chết không có chỗ chôn rồi.
Hạ Nhất Minh cười cười nói:
- Tại hạ họ Hạ, ngươi gọi là một tiếng Hạ tiên sinh là được, ân công gì đó nghe không hợp.
Hoắc Hồng Sanh kinh ngạc, hắn vốn muốn dị nghị ngưng không hiểu sao lời nói không phát ra khỏi miệng được. Hắn cũng là người xông pha đây đó, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lai lịch vị tiên sinh trước mặt khẳng định không đơn giản. Vì vậy hắn cúi đầu thật sâu, cung kính nói:
- Nếu tiên sinh đã nói vậy, tại hạ không dám làm trái.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, nói:
- Ý định kế tiếp của ngươi là làm gì?
Hoắc Hồng Sanh nhìn về phương xa, mơ hồ như thấy vòi rồng trên biển còn chưa biến mất, nói:
- Hạ tiên sinh. Trên người tại hạ còn có pháo tín hiệu chuyên dừng khi sóng to gió lớn. Lúc này có thể đốt lên, nếu không có vấn đề gì hẳn sẽ có người tới cứu.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hắn cười nói:
- Ngươi tin tưởng không?
Hoắc Hồng Sanh gương mặt hiện lên vẻ hãnh diện. Mặc dù giờ phút này dáng vẻ bên ngoài có chút chật vật nhưng trong mắt hắn vẫn có một tia ngạo khí không đổi, giống như thần sắc một vị cao nhân thâm tàng bất lộ vậy.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hoài nghi, khẳng định người này không đơn giản, nhưng hắn lần đầu tới Đông Hải, quả thực không biết trên Bồng Lai Tiên Đảo có những thế lực gì. Bất quá Hoắc gia kia khẳng định không tầm thường.
- Hạ tiên sinh. Gia tộc tại hạ chuyên chế tạo hỏa pháo. Tính năng của chúng rất mạnh, khi đốt lên, trong vòng ba ngày, nếu không gặp phải thời tiết quỷ quái như lúc trước tuyệt đối sẽ không tiêu tan.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong lòng thất kinh. Hoắc gia không ngờ lại có thể khéo léo như vậy, chẳng lẽ bọn họ tài chế tạo còn hơn cả những người Đại Thân sao?
Trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi khẳng định, trong ba ngày sẽ có đội thuyền đi qua đây sao?
Hoắc Hồng Sanh nghiêm nghị nói:
- Đội thuyền của tại hạ có năm chiến thuyền lớn. Chiếc của tại hạ vô tình bị lốc xoáy cuốn vào, bốn chiếc còn lại khi lốc chưa hình thành đã kịp rời xa.
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục:
- Tại hạ có thể khẳng đinh, bốn chiến thuyền kia nhất định không bỏ rơi tại hạ mà trở về.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Nói thế ngươi cũng là một nhân vật.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt đỏ bừng, không biết vì sao khi được người trẻ tuổi trước mặt khích lệ, hắn lại có cảm giác hưng phấn mơ hồ như vậy.
Lắc đầu, Hoắc Hồng Sanh vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu, khiêm tốn nói vài câu.
Chờ hơn nửa ngày sau, gió lốc xa xa mới hoàn toàn biến mất. Biển rộng lại sóng êm gió lặng, một chút cũng không phát hiện ra cấm khu mười dặm khi nãy.
Hoắc Hồng Sanh từ trong lòng lấy ra một ống tinh cương, Hạ Nhất Minh khẽ đảo mắt trong lòng hoài nghi không hiểu thứ này có thể phóng ra như ý không nữa.
Bởi vì theo hắn biết, hỏa dược kiêng kỵ nhất là nước, mà hôm qua Hoắc Hồng Sanh cả người đều bị nước biển thấm đẫm. Quần áo trên người ướt sũng, thân thể như gà nhúng nước. Bởi thế căn bản ống tinh cương này cũng đã bị nước biển bao phủ rất lâu, có mất đi tác dụng cũng là bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng Hoắc Hồng Sanh đối với vật này vô cùng tự tin, hẳn mở một đầu ống ra, sau đó kéo một đầu dây ra ngoài, chậm rãi cắm đầu còn lại xuống mặt đất. Khẽ lui lại mấy bước, một tay vẫn cầm ngòi dẫn.
Đầu dây trên tay hắn chậm rãi đỏ lên, đây chính là biểu hiện cường đại của bát tầng nội kình Hỏa hệ, mặc dù không thể trực tiếp đốt lên ngọn lửa như Tiên thiên cường giả, nhưng nhiệt độ không ngừng tăng lên cũng có thể làm được điều này.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, động tác của đối phương khiến hắn có cảm giác không nói lên lời.
Khóe mắt Hoắc Hồng Sanh thấy được biểu hiện của Hạ Nhất Minh, sắc mặt hắn đỏ bừng, nói:
- Hạ tiên sinh. Hỏa tập ( dụng cụ giữ lửa) của tại hạ bị nước biển làm tắt, không thể đốt lên được. Khiến ngài chê cười rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, hắn nói:
- Hoắc huynh. Không cần phiền toái vậy, để cho ta.
Hoắc Hồng Sanh mừng rỡ nói:
- Hạ tiên sinh trên người có mang theo hỏa tập sao?
Hạ Nhất Minh không nói không rằng, ngón tay chỉ ra, nhất thời một ngọn lửa phóng tới đốt cháy đầu dây kia.
Hoắc Hồng Sanh hai mắt trợn tròn, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh thì thào nói:
- Tiên thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt nhìn qua dây dẫn không ngừng cháy, đối với hỏa pháo này hắn quả thực có chút tò mò.
Trong mắt Hoắc Hồng Sanh lóe lên vẻ khác thường. Kỳ thực với tu vi của hắn trong gia tộc cũng không tính là thấp, Tiên thiên cường giả trong môn phái cũng đã từng gặp qua. Nhưng đa phần đều là những lão giả bẩy, tám mươi tuổi. Còn gương mặt cùng cửa chỉ của Hạ Nhất Minh khiến hắn cảm thấy người này rất trẻ.
Hắn tuyệt đối khẳng định tuổi tác của Hạ Nhất Minh sẽ không lớn hơn mình.
Chuyện này liên quan tới kinh nghiệm, bởi vậy Hoắc Hồng Sanh có thể tính khá chính xác.
Một người chưa tới bốn mươi tuổi đã là Tiên thiên cường giả, tiền đồ sau này có thể nói khó tưởng tượng được. Trong đầu Hoắc Hồng Sanh xuất hiện vô số ý nghĩ.
Dây dẫn đã cháy hết, trong nháy mắt ống tinh cương đột nhiên sáng lên.
Một đoàn hỏa quang dưới ánh mắt Hạ Nhất Minh phóng lên cao phá vỡ không gian, tạo trên đầu bọn họ tiếng nổ ầm vang.
Trong hoa lửa tạo ra, một đoàn hỏa quang nữa tiếp tục bắn lên cao, cứ thế bạo liệt ba lần trên không trung.
Nhất thời trên đỉnh đầu bọn họ hình thành một mảnh lửa đỏ tuyệt đẹp. Màu sắc này khiến Hạ Nhất Minh nghĩ tới ráng đỏ trên trời khi tạo ra biển lửa trước đây.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu vì sao Hoắc Hồng Sanh với thứ này lại tin tưởng như vậy.
Nếu thật sự vùng gần đó có thuyền khẳng định có thể chứng kiến màn kinh người này. Mà với thế lực của Hoắc Hồng Sanh nếu quả thật hắn có vị trí quan trong, khẳng định đồng bọn của hắn sẽ không bỏ đi.
Hạ Nhất Minh tùy ý tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống.
Hoắc Hồng Sanh cũng không dám tới quấy rầy, học theo Hạ Nhất Minh ngồi xuống. Kỳ thực lúc này hắn vừa mệt vừa đối, nhưng trước mặt là Hạ Nhất Minh, hắn căn bản không dám nói tới điều này.
- Hoắc huynh. Tại hạ tới từ đại lục, ra khơi để lịch lãm. Không biết phương hướng Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo ở đâu, thế lực phân bố thế nào.
Hạ Nhất Minh thẳng thắn hỏi.
Hoắc Hồng Sanh do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh, trong lòng khẽ run lên, dĩ nhiên không dám dấu giếm, đem toàn bộ hiểu biết của mình nói ra.
Thông qua lời của hắn, Hạ Nhất Minh mới có chút hiểu biết, đồng thời cảm nhận được thế lực to lớn trên Bồng Lai Tiên Đảo này.
Đông Hải Bồng Lai vang danh một trong ba đại Tiên đảo trên Đông Hải. Ở nơi này thiên địa chân khí vô cùng nồng đậm, là một nơi tu luyện rất tốt.
Mặc dù được gọi là hòn đảm nhỏ, nhưng diện tích của nó quả thực còn lớn hơn một châu trong đất liền.
Dân cư trên đảo lúc này đã gần tới ngàn vạn nhưng vẫn có những vùng chưa khai phá hết.
Bất quá điều này với Hạ Nhất Minh cũng không liên quan, hắn chỉ lưu ý tới vấn đề những thế lực trên đảo thực lực ra sao mà thôi.
Mà đáp án của Hoắc Hồng Sanh lại khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo nổi danh nhất có ba môn phái, chiến cứ gần một nửa diện tích trên đảo là Hải Thiên Môn, cùng hai thế lực không kém hơn là Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc.
Ba thế lực này trên đảo chính là tồn tại đỉnh cao, bởi mỗi môn phái đều có cường giả cấp bậc Tôn giả tọa trấn.
Khi Hạ Nhất Minh nghe được những lời này không khỏi rất kinh ngạc.
Chỉ có ngàn vạn dân mà có không dưới ba vị Tôn giả đại nhân, điều này quả thực khó tin.
Chẳng qua sau khi nghe Hoắc Hồng Sanh giải thích, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy thư thái.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo, những môn phái khác hẳn với Đại Thân trên lục địa.
Bởi Đông hải vô cùng lớn, trừ tam đại Tiên đảo còn có vô số những đảo nhỏ xung quanh, nếu tính số người trên những đảo này nữa sẽ đạt tới số lượng đáng sợ.
Những Tôn giả trên các đảo nhỏ này, đa phần sau khi tấn giai sẽ tới một trong ba đại Tiên đảo khai tông lập phái. Mà những môn phái mất đi Tôn giả tọa trấn sẽ chủ động rút lui trong vài tháng, bởi vậy những môn phái trên đảo thường xuyên thay đổi là điều hiển nhiên.
Có thể nói cả Đông Hải những cường giả đứng đầu đều tập trung trên tam đại Tiên đảo, bởi thế chỉ ngàn vạn dân có ít nhất ba vị Tôn giả là chuyện có thật.
Hạ Nhất Minh nghe xong những lời giải thích của Hoắc Hồng Sanh, trong lòng không khỏi cảm khái. Mỗi một nơi đều có điểm đặc biệt riêng, nếu không phải đi ngàn dặm đường sao biết được những điều này.
Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Nhất Minh nhìn về phía trước, đột nhiên cười nói:
- Đội thuyền của ngươi tới rồi.
Hoắc Hồng Sanh vui mừng khôn xiết. Hắn gắt gao nhìn về hướng Hạ Nhất Minh chỉ, sau hồi lâu mới tháy một chấm đen không ngừng lớn lên.
Nhìn biển rộng trời cao trước mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh như trăm mối tơ vò. Chẳng lẽ lão thiên gia lại hiểu thấu tâm tư mình, không dưng đưa tới một người đến từ Bồng Lai Tiên Đảo.
Ý định ban đầu của Hạ Nhất Minh vốn chỉ là tìm hiểu chút phương hướng của Bồng Lai Tiên Đảo, sau đó sẽ để lại người này tự sinh tự diệt, không ngờ sau khi biết được lai lịch người này, dự tính của hắn nhất thời biến đổi hoàn toàn.
- Hoắc huynh. Vận khí của ngươi thật không tồi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, dĩ nhiên là hắn cũng xưng huynh gọi đệ theo người này.
Ngay cả trước mặt đám Tôn giả đại nhân thâm sâu khôn lường, Hạ Nhất Minh cũng từng xưng huynh gọi đệ, bởi thế mặc dù người này đã hơn bốn mươi tuổi, hắn xưng hô vẫn vô cùng thuận miệng.
Hoắc Hồng Sanh đối với ân nhân cứu mạng xưng hô như vậy, có chút ngẩn ra, vội vàng nói:
- Không sai. Lúc trước quả là vô cùng xui xẻo. May có ân công cứu mạng, nếu không nhất định chết không có chỗ chôn rồi.
Hạ Nhất Minh cười cười nói:
- Tại hạ họ Hạ, ngươi gọi là một tiếng Hạ tiên sinh là được, ân công gì đó nghe không hợp.
Hoắc Hồng Sanh kinh ngạc, hắn vốn muốn dị nghị ngưng không hiểu sao lời nói không phát ra khỏi miệng được. Hắn cũng là người xông pha đây đó, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lai lịch vị tiên sinh trước mặt khẳng định không đơn giản. Vì vậy hắn cúi đầu thật sâu, cung kính nói:
- Nếu tiên sinh đã nói vậy, tại hạ không dám làm trái.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, nói:
- Ý định kế tiếp của ngươi là làm gì?
Hoắc Hồng Sanh nhìn về phương xa, mơ hồ như thấy vòi rồng trên biển còn chưa biến mất, nói:
- Hạ tiên sinh. Trên người tại hạ còn có pháo tín hiệu chuyên dừng khi sóng to gió lớn. Lúc này có thể đốt lên, nếu không có vấn đề gì hẳn sẽ có người tới cứu.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hắn cười nói:
- Ngươi tin tưởng không?
Hoắc Hồng Sanh gương mặt hiện lên vẻ hãnh diện. Mặc dù giờ phút này dáng vẻ bên ngoài có chút chật vật nhưng trong mắt hắn vẫn có một tia ngạo khí không đổi, giống như thần sắc một vị cao nhân thâm tàng bất lộ vậy.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hoài nghi, khẳng định người này không đơn giản, nhưng hắn lần đầu tới Đông Hải, quả thực không biết trên Bồng Lai Tiên Đảo có những thế lực gì. Bất quá Hoắc gia kia khẳng định không tầm thường.
- Hạ tiên sinh. Gia tộc tại hạ chuyên chế tạo hỏa pháo. Tính năng của chúng rất mạnh, khi đốt lên, trong vòng ba ngày, nếu không gặp phải thời tiết quỷ quái như lúc trước tuyệt đối sẽ không tiêu tan.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong lòng thất kinh. Hoắc gia không ngờ lại có thể khéo léo như vậy, chẳng lẽ bọn họ tài chế tạo còn hơn cả những người Đại Thân sao?
Trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi khẳng định, trong ba ngày sẽ có đội thuyền đi qua đây sao?
Hoắc Hồng Sanh nghiêm nghị nói:
- Đội thuyền của tại hạ có năm chiến thuyền lớn. Chiếc của tại hạ vô tình bị lốc xoáy cuốn vào, bốn chiếc còn lại khi lốc chưa hình thành đã kịp rời xa.
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục:
- Tại hạ có thể khẳng đinh, bốn chiến thuyền kia nhất định không bỏ rơi tại hạ mà trở về.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Nói thế ngươi cũng là một nhân vật.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt đỏ bừng, không biết vì sao khi được người trẻ tuổi trước mặt khích lệ, hắn lại có cảm giác hưng phấn mơ hồ như vậy.
Lắc đầu, Hoắc Hồng Sanh vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu, khiêm tốn nói vài câu.
Chờ hơn nửa ngày sau, gió lốc xa xa mới hoàn toàn biến mất. Biển rộng lại sóng êm gió lặng, một chút cũng không phát hiện ra cấm khu mười dặm khi nãy.
Hoắc Hồng Sanh từ trong lòng lấy ra một ống tinh cương, Hạ Nhất Minh khẽ đảo mắt trong lòng hoài nghi không hiểu thứ này có thể phóng ra như ý không nữa.
Bởi vì theo hắn biết, hỏa dược kiêng kỵ nhất là nước, mà hôm qua Hoắc Hồng Sanh cả người đều bị nước biển thấm đẫm. Quần áo trên người ướt sũng, thân thể như gà nhúng nước. Bởi thế căn bản ống tinh cương này cũng đã bị nước biển bao phủ rất lâu, có mất đi tác dụng cũng là bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng Hoắc Hồng Sanh đối với vật này vô cùng tự tin, hẳn mở một đầu ống ra, sau đó kéo một đầu dây ra ngoài, chậm rãi cắm đầu còn lại xuống mặt đất. Khẽ lui lại mấy bước, một tay vẫn cầm ngòi dẫn.
Đầu dây trên tay hắn chậm rãi đỏ lên, đây chính là biểu hiện cường đại của bát tầng nội kình Hỏa hệ, mặc dù không thể trực tiếp đốt lên ngọn lửa như Tiên thiên cường giả, nhưng nhiệt độ không ngừng tăng lên cũng có thể làm được điều này.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, động tác của đối phương khiến hắn có cảm giác không nói lên lời.
Khóe mắt Hoắc Hồng Sanh thấy được biểu hiện của Hạ Nhất Minh, sắc mặt hắn đỏ bừng, nói:
- Hạ tiên sinh. Hỏa tập ( dụng cụ giữ lửa) của tại hạ bị nước biển làm tắt, không thể đốt lên được. Khiến ngài chê cười rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, hắn nói:
- Hoắc huynh. Không cần phiền toái vậy, để cho ta.
Hoắc Hồng Sanh mừng rỡ nói:
- Hạ tiên sinh trên người có mang theo hỏa tập sao?
Hạ Nhất Minh không nói không rằng, ngón tay chỉ ra, nhất thời một ngọn lửa phóng tới đốt cháy đầu dây kia.
Hoắc Hồng Sanh hai mắt trợn tròn, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh thì thào nói:
- Tiên thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt nhìn qua dây dẫn không ngừng cháy, đối với hỏa pháo này hắn quả thực có chút tò mò.
Trong mắt Hoắc Hồng Sanh lóe lên vẻ khác thường. Kỳ thực với tu vi của hắn trong gia tộc cũng không tính là thấp, Tiên thiên cường giả trong môn phái cũng đã từng gặp qua. Nhưng đa phần đều là những lão giả bẩy, tám mươi tuổi. Còn gương mặt cùng cửa chỉ của Hạ Nhất Minh khiến hắn cảm thấy người này rất trẻ.
Hắn tuyệt đối khẳng định tuổi tác của Hạ Nhất Minh sẽ không lớn hơn mình.
Chuyện này liên quan tới kinh nghiệm, bởi vậy Hoắc Hồng Sanh có thể tính khá chính xác.
Một người chưa tới bốn mươi tuổi đã là Tiên thiên cường giả, tiền đồ sau này có thể nói khó tưởng tượng được. Trong đầu Hoắc Hồng Sanh xuất hiện vô số ý nghĩ.
Dây dẫn đã cháy hết, trong nháy mắt ống tinh cương đột nhiên sáng lên.
Một đoàn hỏa quang dưới ánh mắt Hạ Nhất Minh phóng lên cao phá vỡ không gian, tạo trên đầu bọn họ tiếng nổ ầm vang.
Trong hoa lửa tạo ra, một đoàn hỏa quang nữa tiếp tục bắn lên cao, cứ thế bạo liệt ba lần trên không trung.
Nhất thời trên đỉnh đầu bọn họ hình thành một mảnh lửa đỏ tuyệt đẹp. Màu sắc này khiến Hạ Nhất Minh nghĩ tới ráng đỏ trên trời khi tạo ra biển lửa trước đây.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu vì sao Hoắc Hồng Sanh với thứ này lại tin tưởng như vậy.
Nếu thật sự vùng gần đó có thuyền khẳng định có thể chứng kiến màn kinh người này. Mà với thế lực của Hoắc Hồng Sanh nếu quả thật hắn có vị trí quan trong, khẳng định đồng bọn của hắn sẽ không bỏ đi.
Hạ Nhất Minh tùy ý tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống.
Hoắc Hồng Sanh cũng không dám tới quấy rầy, học theo Hạ Nhất Minh ngồi xuống. Kỳ thực lúc này hắn vừa mệt vừa đối, nhưng trước mặt là Hạ Nhất Minh, hắn căn bản không dám nói tới điều này.
- Hoắc huynh. Tại hạ tới từ đại lục, ra khơi để lịch lãm. Không biết phương hướng Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo ở đâu, thế lực phân bố thế nào.
Hạ Nhất Minh thẳng thắn hỏi.
Hoắc Hồng Sanh do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh, trong lòng khẽ run lên, dĩ nhiên không dám dấu giếm, đem toàn bộ hiểu biết của mình nói ra.
Thông qua lời của hắn, Hạ Nhất Minh mới có chút hiểu biết, đồng thời cảm nhận được thế lực to lớn trên Bồng Lai Tiên Đảo này.
Đông Hải Bồng Lai vang danh một trong ba đại Tiên đảo trên Đông Hải. Ở nơi này thiên địa chân khí vô cùng nồng đậm, là một nơi tu luyện rất tốt.
Mặc dù được gọi là hòn đảm nhỏ, nhưng diện tích của nó quả thực còn lớn hơn một châu trong đất liền.
Dân cư trên đảo lúc này đã gần tới ngàn vạn nhưng vẫn có những vùng chưa khai phá hết.
Bất quá điều này với Hạ Nhất Minh cũng không liên quan, hắn chỉ lưu ý tới vấn đề những thế lực trên đảo thực lực ra sao mà thôi.
Mà đáp án của Hoắc Hồng Sanh lại khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo nổi danh nhất có ba môn phái, chiến cứ gần một nửa diện tích trên đảo là Hải Thiên Môn, cùng hai thế lực không kém hơn là Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc.
Ba thế lực này trên đảo chính là tồn tại đỉnh cao, bởi mỗi môn phái đều có cường giả cấp bậc Tôn giả tọa trấn.
Khi Hạ Nhất Minh nghe được những lời này không khỏi rất kinh ngạc.
Chỉ có ngàn vạn dân mà có không dưới ba vị Tôn giả đại nhân, điều này quả thực khó tin.
Chẳng qua sau khi nghe Hoắc Hồng Sanh giải thích, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy thư thái.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo, những môn phái khác hẳn với Đại Thân trên lục địa.
Bởi Đông hải vô cùng lớn, trừ tam đại Tiên đảo còn có vô số những đảo nhỏ xung quanh, nếu tính số người trên những đảo này nữa sẽ đạt tới số lượng đáng sợ.
Những Tôn giả trên các đảo nhỏ này, đa phần sau khi tấn giai sẽ tới một trong ba đại Tiên đảo khai tông lập phái. Mà những môn phái mất đi Tôn giả tọa trấn sẽ chủ động rút lui trong vài tháng, bởi vậy những môn phái trên đảo thường xuyên thay đổi là điều hiển nhiên.
Có thể nói cả Đông Hải những cường giả đứng đầu đều tập trung trên tam đại Tiên đảo, bởi thế chỉ ngàn vạn dân có ít nhất ba vị Tôn giả là chuyện có thật.
Hạ Nhất Minh nghe xong những lời giải thích của Hoắc Hồng Sanh, trong lòng không khỏi cảm khái. Mỗi một nơi đều có điểm đặc biệt riêng, nếu không phải đi ngàn dặm đường sao biết được những điều này.
Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Nhất Minh nhìn về phía trước, đột nhiên cười nói:
- Đội thuyền của ngươi tới rồi.
Hoắc Hồng Sanh vui mừng khôn xiết. Hắn gắt gao nhìn về hướng Hạ Nhất Minh chỉ, sau hồi lâu mới tháy một chấm đen không ngừng lớn lên.