Khi đội thuyền tới gần hoang đảo này thì đã không thể tiến thêm được do kích thước quá lớn. Cũng bởi vậy từ trên thuyền lớn hạ xuống một chiếc thuyền nhỏ, trên tuyền bốn người đang ra sức chèo vào.
Bốn người này đều là những hán tử thân thể khỏe mạnh, nước da ngăm đen dưới ánh mặt trời đều bộc lộ cảm giác mạnh mẽ khó tả.
Dĩ nhiên bốn người này tu vi võ đạo không thể sánh bằng Hoắc Hồng Sanh, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là thất tầng nội kình, ba người còn lại chỉ đạt lục tầng mà thôi.
Vị đại hán thất tầng nội kình nhìn mặt cũng biết không phải loại người hiền lành nhưng trước mặt Hoắc Hồng Sanh không ngờ vô cùng cung kính, đặc biệt khi gặp được hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
- Hoắc đại ca. Ngươi vẫn còn sống. Thật tốt rồi.
Hoắc Hồng Sanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, hậm hực nói:
- Nói gì vậy. Chẳng lẽ ngươi mong ta chết sao?
Người kia cười hắc hắc vài tiếng, gương mặt hung hãn xuất hiện nụ cười khiến nó hiền hậu hơn.
Hoắc Hồng Sanh nhìn Hạ Nhất Minh khom người nói:
- Hạ tiên sinh. Đây là huynh đệ kết bái của tại hạ, Hứa Hoành Tiêu. Hắn là người thô lỗ cái gì cũng không biết, xin ngài đừng trách.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, mặc dù người kia vẻ mặt hung ác nhưng nhìn vào cảm tình của hắn với Hoắc Hồng Sanh không chút giả dối nên Hạ Nhất Minh cũng không cảm thấy chướng mắt.
Hứa Hoành Tiêu quan sát Hạ Nhất Minh, không hiểu người trẻ tuổi này lai lịch ra sao mà đại ca đối với hắn lại cung kính như thế.
- Hoành Tiêu. Những chiếc thuyền còn lại đâu?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt trầm xuống nói.
Hứa Hoành Tiêu vội vàng nói:
- Đại ca. Sóng gió qua đi ta cho mọi người tản ra tìm kiếm tin tức của ngươi.
Hắn dừng lại một chút, cười hắc hắc nói:
- Ta đã từng nói qua, đại ca ngươi hiền lành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì mà.
Hoắc Hồng Sanh lúc này mới vui mừng gật đầu. Nhưng chiếc thuyền kia nếu mất thêm vài cái, ngay cả hắn cũng không chịu được kết quả bi thảm này.
Lo lắng một chút, Hoắc Hồng Sanh quay người nhìn Hạ Nhất Minh thi lễ, nói:
- Hạ tiên sinh. Tại hạ sắp trở lại Bồng Lai Tiên Đảo. Không biết ngài có ý định tới đâu lịch lãm?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm không nói, nhưng như chưa quyết.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt vui mừng, lập tức cúi người nói:
- Hạ tiên sinh. Bồng Lai Tiên Đảo chính là một trong tam đại Tiên đảo vô cùng nổi tiếng tại Đông Hải. Thiên địa chân khí nơi đây vô cùng nồng đậm, đối với Tiên thiên cường giả tuyệt đối là nơi tu luyện tốt. Ngài nếu đã tới Đông Hải cũng nên đi qua xem xét một chút. Nếu không sẽ là tiếc nuối khó bù đắp được.
Đám người Hứa Hoành Tiêu đôi mắt trợn tròn. Đi lại trên biển nhiều ít bọn họ cũng có chút kiến thức. Khi nghe được Hoắc Hồng Sanh nói chuyện, cùng thái độ của hắn với Hạ Nhất Minh, cả bọn không hẹn mà cùng nhận ra thân phận Tiên thiên cường giả của Hạ Nhất Minh.
Trong mắt bọn họ Tiên thiên cường giả là những nhân vật cao cao tại thượng, không phải dễ dàng gặp được. Mặc dù nhìn Hạ Nhất Minh bọn họ cảm thấy vô cùng khó tin nhưng chưa ai có dũng khí hỏi lại.
Động tác của Hạ Nhất Minh xem vẻ khó nghĩ, rốt cuộc cũng đồng ý.
Lúc này Hoắc Hồng Sanh mới cảm thấy vui mừng khôn xiết, bất quá chưa hẳn đã bằng sự vui mừng trong lòng Hạ Nhất Minh.
Khí Hoắc Hồng Sanh yêu cầu, Hạ Nhất Minh không muốn đáp ứng ngay nhưng cũng dám giả bộ quá. Nếu để đối phương tưởng rằng mình thật sự có hứng thú với chuyện này Hạ Nhất Minh lúc đó cảm thấy hối hận đã muộn.
Theo yêu cầu cung kính của Hoắc Hồng Sanh, Hạ Nhất Minh cũng tiến lên thuyền lớn.
Mặc dù Hoắc Hồng Sanh trước mặt Hạ Nhất Minh luôn bảo trì thái độ cung kính, nhưng khi hắn lên thuyền, cả người nhất thời biến đổi hoàn toàn. Những thành viên trên thuyền nhìn thấy hắn đều lộ vẻ kính sợ. Những mệnh lệnh Hoắc Hồng Sanh nói ra chưa một ai dám làm trái.
Dĩ nhiên trên thuyền lập tức chuẩn bị hai phòng lớn, một chính là cấp cho Hạ Nhất Minh nghỉ ngơi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đi biển nhưng cũng biết, mỗi tấc không gian trên thuyền đều vô cùng đánh giá. Bản thân mình lại được ở một căn phòng có cả nơi tắm rửa, điều này khiến thực lực Hoắc gia hắn biết được thêm phần nào.
Sau khi tiến vào phòng, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Dưới ánh mắt quan sát của Hoắc Hồng Sanh, Hạ Nhất Minh không chút che giấu vẻ hài lòng. Tới tận lúc này vị cao thủ hậu thiên kia mới thật sự yên lòng.
Hạ Nhất Minh bày tỏ muốn trong khoảng thời gian hành trình này ở đây tìm hiểu chút công pháp.
Hoắc Hồng Sanh ngầm hiểu cung kính cáo lui. Hơn nữa còn dặn dò những người trên thuyền, cơm nước tới giờ thì đặt phía trước, tuyệt đối không được làm phiền khi chưa được gọi. Thậm chí hắn còn sắp xếp một người nhanh nhẹn canh gác, lúc này mới yên tâm đi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Hạ Nhất Minh với cách bài trí căn phòng này vô cùng hài lòng.
Sở dĩ lấy cớ bế quan, bởi hắn không muốn dây dưa cũng những người này nhiều, sau này hắn có thể thoải mái tầm bảo.
Về phần những thế lực trên đảo, tốt nhất là không nên nhúng vào.
Ngồi bên trong căn phòng, Hạ Nhất Minh lấy Không gian giới ra, lật xem vài bí tịch viết tay, ánh mắt hắn chợt bị một bí tịch hấp dẫn.
Lấy bí tịch đó ra, Hạ Nhất Minh cần thận quan sát.
Bí tịch này vốn lúc trước được Kim Chiến Dịch phiên dịch ra, chính là bí tịch võ học tới từ phương Tây. Trong đó ghi chép công pháp đặc thù, có thể sửa chữa thần binh bằng máu của mình.
Mặc dù Kim Chiến Dịch từng nói qua, loại công pháp này cho dù không có tu luyện giả Âm Ba Công hỗ trợ không thể thành công, cũng không thể đạt được như Gia Bố Lý có thể trong chốc lát tăng cường năng lực của binh khí. Nhưng sử dụng công pháp này không nghi ngờ có thể gia cố tính năng phòng ngự của thần binh lợi khí.
Lúc này đang rỗi, hắn cũng muốn xem qua một lát.
Trong bí tịch ghi chép chi tiết, hơn nữa tương đối dễ hiểu, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cảm thán, may là người dịch cũng là đại tông sư trong võ đạo, nếu không chỉ là người tu vi bình thường có trời mới biết sẽ dịch thành dạng gì nữa.
Ít nhất không thể để hắn thuận lợi tìm ra yếu quyết trong đó.
Bí tịch này cũng không dày, rất nhanh Hạ Nhất Minh đã xem xong. Lúc này hắn đang lầm bầm nhắc lại, với trí tuệ của mình, dĩ nhiên nội dung bí tịch đã được Hạ Nhất Minh nhớ rõ.
Cất bí tịch đi, Hạ Nhất Minh lần nữa nhắm mắt, cẩn thận đánh giá.
Đồng thời chân khí cuồn cuộn trong cơ thể cũng bắt đầu vận lên.
Theo nội dung bí tịch ghi lại, chân khí hỗn độn trong đan điền bắt đầu biến hóa. Đặc biệt là Ngũ Hành Hoàn càng dao động mạnh.
Bất cứ một công pháp nào cũng có thể học tập, bất quá với tuyệt đại đa số đều là những người tinh lực không đủ nên không thể học những công pháp khác nhau mà thôi.
Nhưng Hạ Nhất Minh hoàn toàn không lo lắng về chuyện này. Đan điền của hắn không giống người thường, bất luận lực lượng nào khi tiến vào đó cũng trở thành một bộ phận gia tăng thực lực.
Đây cũng chính là nguyên nhân thực lực hắn không ngừng được đề cao.
Cứ như vậy sau hồi lâu, lực lượng vây quanh Ngũ Hành Hoàn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh. Chậm rãi Ngũ Hành Hoàn như cảm nhận được lực lượng bên ngoài, cỗ lực lượng này cũng không bài xích nó. Vì thế cỗ lực lượng thần kỳ trong Ngũ Hành Hoàn xuất ra, từ từ dung hợp với lực lượng bên ngoài.
Đây là một cỗ lực lượng mới, cùng lực lượng trong đan điền hay Ngũ Hành Hoàn khác biệt. Bất quá nó hoàn toàn dung hợp với hai cỗ lực lượng này.
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh xuất hiện ý nghĩ muốn điều khiển Ngũ Hành Hoàn, có thể được lực lượng kia dung nhập vào, Ngũ Hành Hoàn sẽ mạnh mẽ gấp đôi.
Trong lòng hắn chợt hiểu ra, lúc đầu người sáng tạo ra công pháp này hẳn là trên tay cũng có kiện thần khí mô phỏng.
Chẳng qua khiến Hạ Nhất Minh thấy không ổn là tốc độ dung hợp này rất chậm là hắn rất do dự.
Mặc dù sau khi hai lực lượng này dung hợp, Ngũ Hành Hoàn sẽ hình thành một lực lượng mới, nhưng tốc độ này không có thời gian không thể thành công được.
Nói cách khác, nếu hắn không muốn uổng phí công sức, trong mười ngày nửa tháng nhất định không thể sử dụng Ngũ Hành Hoàn được.
Khi phát hiện điều này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Tu luyện công pháp này không ngờ còn tác dụng phụ, đúng là không thể đoán được. Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không vì thế mà ảo não, bởi hắn nhận ra, nếu cỗ lực lượng mới thật sự thành hình, có lẽ Ngũ Hành Hoàn sẽ mạnh mẽ hơn một bậc nữa. Nguồn truyện:
Mười ngày nửa tháng đối với cao thủ như hắn mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Hai tai run lên, Hạ Nhất Minh nghe được âm thanh hoan hô ầm ĩ bên ngoài.
Không cần đích thân ra nhìn, Hạ Nhất Minh cũng biết những chiếc thuyền tìm kiếm tung tích Hoắc Hồng Sanh sau khi nhận được tín hiệu đã chạy lại.
Hạ Nhất Minh đối với việc này không chút hứng thú, hắn hạ quyết tâm, nhất định phải có được cỗ lực lượng mới này mới xuất hiện.
Nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới chiếc thuyền đang chạy tới kia.
Dĩ nhiên hắn cảm nhận được trên thuyền đó có một vị cao thủ Tiên thiên cảnh giới.
Mặc dù lúc này hắn đã không còn coi Tiên thiên cường giả vào đâu, nhưng hắn biết Tiên thiên cường giả, bốn chữ này trong mắt người thường có trọng lượng ra sao.
Một đội thuyền không ngờ còn có nhân vật như vậy, điều này khiến Hạ Nhất Minh với thực lực Hoắc gia có nhận thức khác hẳn. Chỉ sợ bọn họ trên Bồng Lai Tiên Đảo cũng không phải đơn giản như Hoắc Hồng Sanh nói mà thôi.
Khi đội thuyền tới gần hoang đảo này thì đã không thể tiến thêm được do kích thước quá lớn. Cũng bởi vậy từ trên thuyền lớn hạ xuống một chiếc thuyền nhỏ, trên tuyền bốn người đang ra sức chèo vào.
Bốn người này đều là những hán tử thân thể khỏe mạnh, nước da ngăm đen dưới ánh mặt trời đều bộc lộ cảm giác mạnh mẽ khó tả.
Dĩ nhiên bốn người này tu vi võ đạo không thể sánh bằng Hoắc Hồng Sanh, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là thất tầng nội kình, ba người còn lại chỉ đạt lục tầng mà thôi.
Vị đại hán thất tầng nội kình nhìn mặt cũng biết không phải loại người hiền lành nhưng trước mặt Hoắc Hồng Sanh không ngờ vô cùng cung kính, đặc biệt khi gặp được hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
- Hoắc đại ca. Ngươi vẫn còn sống. Thật tốt rồi.
Hoắc Hồng Sanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, hậm hực nói:
- Nói gì vậy. Chẳng lẽ ngươi mong ta chết sao?
Người kia cười hắc hắc vài tiếng, gương mặt hung hãn xuất hiện nụ cười khiến nó hiền hậu hơn.
Hoắc Hồng Sanh nhìn Hạ Nhất Minh khom người nói:
- Hạ tiên sinh. Đây là huynh đệ kết bái của tại hạ, Hứa Hoành Tiêu. Hắn là người thô lỗ cái gì cũng không biết, xin ngài đừng trách.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, mặc dù người kia vẻ mặt hung ác nhưng nhìn vào cảm tình của hắn với Hoắc Hồng Sanh không chút giả dối nên Hạ Nhất Minh cũng không cảm thấy chướng mắt.
Hứa Hoành Tiêu quan sát Hạ Nhất Minh, không hiểu người trẻ tuổi này lai lịch ra sao mà đại ca đối với hắn lại cung kính như thế.
- Hoành Tiêu. Những chiếc thuyền còn lại đâu?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt trầm xuống nói.
Hứa Hoành Tiêu vội vàng nói:
- Đại ca. Sóng gió qua đi ta cho mọi người tản ra tìm kiếm tin tức của ngươi.
Hắn dừng lại một chút, cười hắc hắc nói:
- Ta đã từng nói qua, đại ca ngươi hiền lành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì mà.
Hoắc Hồng Sanh lúc này mới vui mừng gật đầu. Nhưng chiếc thuyền kia nếu mất thêm vài cái, ngay cả hắn cũng không chịu được kết quả bi thảm này.
Lo lắng một chút, Hoắc Hồng Sanh quay người nhìn Hạ Nhất Minh thi lễ, nói:
- Hạ tiên sinh. Tại hạ sắp trở lại Bồng Lai Tiên Đảo. Không biết ngài có ý định tới đâu lịch lãm?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm không nói, nhưng như chưa quyết.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt vui mừng, lập tức cúi người nói:
- Hạ tiên sinh. Bồng Lai Tiên Đảo chính là một trong tam đại Tiên đảo vô cùng nổi tiếng tại Đông Hải. Thiên địa chân khí nơi đây vô cùng nồng đậm, đối với Tiên thiên cường giả tuyệt đối là nơi tu luyện tốt. Ngài nếu đã tới Đông Hải cũng nên đi qua xem xét một chút. Nếu không sẽ là tiếc nuối khó bù đắp được.
Đám người Hứa Hoành Tiêu đôi mắt trợn tròn. Đi lại trên biển nhiều ít bọn họ cũng có chút kiến thức. Khi nghe được Hoắc Hồng Sanh nói chuyện, cùng thái độ của hắn với Hạ Nhất Minh, cả bọn không hẹn mà cùng nhận ra thân phận Tiên thiên cường giả của Hạ Nhất Minh.
Trong mắt bọn họ Tiên thiên cường giả là những nhân vật cao cao tại thượng, không phải dễ dàng gặp được. Mặc dù nhìn Hạ Nhất Minh bọn họ cảm thấy vô cùng khó tin nhưng chưa ai có dũng khí hỏi lại.
Động tác của Hạ Nhất Minh xem vẻ khó nghĩ, rốt cuộc cũng đồng ý.
Lúc này Hoắc Hồng Sanh mới cảm thấy vui mừng khôn xiết, bất quá chưa hẳn đã bằng sự vui mừng trong lòng Hạ Nhất Minh.
Khí Hoắc Hồng Sanh yêu cầu, Hạ Nhất Minh không muốn đáp ứng ngay nhưng cũng dám giả bộ quá. Nếu để đối phương tưởng rằng mình thật sự có hứng thú với chuyện này Hạ Nhất Minh lúc đó cảm thấy hối hận đã muộn.
Theo yêu cầu cung kính của Hoắc Hồng Sanh, Hạ Nhất Minh cũng tiến lên thuyền lớn.
Mặc dù Hoắc Hồng Sanh trước mặt Hạ Nhất Minh luôn bảo trì thái độ cung kính, nhưng khi hắn lên thuyền, cả người nhất thời biến đổi hoàn toàn. Những thành viên trên thuyền nhìn thấy hắn đều lộ vẻ kính sợ. Những mệnh lệnh Hoắc Hồng Sanh nói ra chưa một ai dám làm trái.
Dĩ nhiên trên thuyền lập tức chuẩn bị hai phòng lớn, một chính là cấp cho Hạ Nhất Minh nghỉ ngơi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đi biển nhưng cũng biết, mỗi tấc không gian trên thuyền đều vô cùng đánh giá. Bản thân mình lại được ở một căn phòng có cả nơi tắm rửa, điều này khiến thực lực Hoắc gia hắn biết được thêm phần nào.
Sau khi tiến vào phòng, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Dưới ánh mắt quan sát của Hoắc Hồng Sanh, Hạ Nhất Minh không chút che giấu vẻ hài lòng. Tới tận lúc này vị cao thủ hậu thiên kia mới thật sự yên lòng.
Hạ Nhất Minh bày tỏ muốn trong khoảng thời gian hành trình này ở đây tìm hiểu chút công pháp.
Hoắc Hồng Sanh ngầm hiểu cung kính cáo lui. Hơn nữa còn dặn dò những người trên thuyền, cơm nước tới giờ thì đặt phía trước, tuyệt đối không được làm phiền khi chưa được gọi. Thậm chí hắn còn sắp xếp một người nhanh nhẹn canh gác, lúc này mới yên tâm đi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Hạ Nhất Minh với cách bài trí căn phòng này vô cùng hài lòng.
Sở dĩ lấy cớ bế quan, bởi hắn không muốn dây dưa cũng những người này nhiều, sau này hắn có thể thoải mái tầm bảo.
Về phần những thế lực trên đảo, tốt nhất là không nên nhúng vào.
Ngồi bên trong căn phòng, Hạ Nhất Minh lấy Không gian giới ra, lật xem vài bí tịch viết tay, ánh mắt hắn chợt bị một bí tịch hấp dẫn.
Lấy bí tịch đó ra, Hạ Nhất Minh cần thận quan sát.
Bí tịch này vốn lúc trước được Kim Chiến Dịch phiên dịch ra, chính là bí tịch võ học tới từ phương Tây. Trong đó ghi chép công pháp đặc thù, có thể sửa chữa thần binh bằng máu của mình.
Mặc dù Kim Chiến Dịch từng nói qua, loại công pháp này cho dù không có tu luyện giả Âm Ba Công hỗ trợ không thể thành công, cũng không thể đạt được như Gia Bố Lý có thể trong chốc lát tăng cường năng lực của binh khí. Nhưng sử dụng công pháp này không nghi ngờ có thể gia cố tính năng phòng ngự của thần binh lợi khí.
Lúc này đang rỗi, hắn cũng muốn xem qua một lát.
Trong bí tịch ghi chép chi tiết, hơn nữa tương đối dễ hiểu, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cảm thán, may là người dịch cũng là đại tông sư trong võ đạo, nếu không chỉ là người tu vi bình thường có trời mới biết sẽ dịch thành dạng gì nữa.
Ít nhất không thể để hắn thuận lợi tìm ra yếu quyết trong đó.
Bí tịch này cũng không dày, rất nhanh Hạ Nhất Minh đã xem xong. Lúc này hắn đang lầm bầm nhắc lại, với trí tuệ của mình, dĩ nhiên nội dung bí tịch đã được Hạ Nhất Minh nhớ rõ.
Cất bí tịch đi, Hạ Nhất Minh lần nữa nhắm mắt, cẩn thận đánh giá.
Đồng thời chân khí cuồn cuộn trong cơ thể cũng bắt đầu vận lên.
Theo nội dung bí tịch ghi lại, chân khí hỗn độn trong đan điền bắt đầu biến hóa. Đặc biệt là Ngũ Hành Hoàn càng dao động mạnh.
Bất cứ một công pháp nào cũng có thể học tập, bất quá với tuyệt đại đa số đều là những người tinh lực không đủ nên không thể học những công pháp khác nhau mà thôi.
Nhưng Hạ Nhất Minh hoàn toàn không lo lắng về chuyện này. Đan điền của hắn không giống người thường, bất luận lực lượng nào khi tiến vào đó cũng trở thành một bộ phận gia tăng thực lực.
Đây cũng chính là nguyên nhân thực lực hắn không ngừng được đề cao.
Cứ như vậy sau hồi lâu, lực lượng vây quanh Ngũ Hành Hoàn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh. Chậm rãi Ngũ Hành Hoàn như cảm nhận được lực lượng bên ngoài, cỗ lực lượng này cũng không bài xích nó. Vì thế cỗ lực lượng thần kỳ trong Ngũ Hành Hoàn xuất ra, từ từ dung hợp với lực lượng bên ngoài.
Đây là một cỗ lực lượng mới, cùng lực lượng trong đan điền hay Ngũ Hành Hoàn khác biệt. Bất quá nó hoàn toàn dung hợp với hai cỗ lực lượng này.
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh xuất hiện ý nghĩ muốn điều khiển Ngũ Hành Hoàn, có thể được lực lượng kia dung nhập vào, Ngũ Hành Hoàn sẽ mạnh mẽ gấp đôi.
Trong lòng hắn chợt hiểu ra, lúc đầu người sáng tạo ra công pháp này hẳn là trên tay cũng có kiện thần khí mô phỏng.
Chẳng qua khiến Hạ Nhất Minh thấy không ổn là tốc độ dung hợp này rất chậm là hắn rất do dự.
Mặc dù sau khi hai lực lượng này dung hợp, Ngũ Hành Hoàn sẽ hình thành một lực lượng mới, nhưng tốc độ này không có thời gian không thể thành công được.
Nói cách khác, nếu hắn không muốn uổng phí công sức, trong mười ngày nửa tháng nhất định không thể sử dụng Ngũ Hành Hoàn được.
Khi phát hiện điều này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Tu luyện công pháp này không ngờ còn tác dụng phụ, đúng là không thể đoán được. Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không vì thế mà ảo não, bởi hắn nhận ra, nếu cỗ lực lượng mới thật sự thành hình, có lẽ Ngũ Hành Hoàn sẽ mạnh mẽ hơn một bậc nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mười ngày nửa tháng đối với cao thủ như hắn mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Hai tai run lên, Hạ Nhất Minh nghe được âm thanh hoan hô ầm ĩ bên ngoài.
Không cần đích thân ra nhìn, Hạ Nhất Minh cũng biết những chiếc thuyền tìm kiếm tung tích Hoắc Hồng Sanh sau khi nhận được tín hiệu đã chạy lại.
Hạ Nhất Minh đối với việc này không chút hứng thú, hắn hạ quyết tâm, nhất định phải có được cỗ lực lượng mới này mới xuất hiện.
Nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới chiếc thuyền đang chạy tới kia.
Dĩ nhiên hắn cảm nhận được trên thuyền đó có một vị cao thủ Tiên thiên cảnh giới.
Mặc dù lúc này hắn đã không còn coi Tiên thiên cường giả vào đâu, nhưng hắn biết Tiên thiên cường giả, bốn chữ này trong mắt người thường có trọng lượng ra sao.
Một đội thuyền không ngờ còn có nhân vật như vậy, điều này khiến Hạ Nhất Minh với thực lực Hoắc gia có nhận thức khác hẳn. Chỉ sợ bọn họ trên Bồng Lai Tiên Đảo cũng không phải đơn giản như Hoắc Hồng Sanh nói mà thôi.