Không khí xung quanh như trở nên đông đặc. Ngay cả những cơn gió vẫn thổi từ ngoài biển vào cũng biến đi đâu mất. Khi cái bóng người to lớn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy một áp lực rất mạnh. Bất kể là bạn hay địch cũng đều bị khí thế của người đó trấn áp.
Kẻ mới đến chính là người mà Hạ Nhất Minh đã gặp trên hoang đảo, Sở Hao Châu. Chỉ có điều, so với trước kia thì hôm nay Sở Hao Châu đã hoàn toàn lột xác. Bạn đang đọc truyện được copy tại
KHổ luyện bao nhiêu năm đã khiến cho Sở Hao Châu có được một sự tích lũy kinh người. Chỉ cần có được chút cơ duyên thì không người nào có thể áp chế lão đột phá được nữa.
Hạ Nhất Minh rất kích động. Hắn cảm giác sau khi luyện hóa Long tiên cùng với nội đan của thánh thú, tinh khí thần của Sở Hao Châu đã tăng mạnh, toàn thân phát ra lực lượng mạnh mẽ cùng với sự tự tin.
Thậm chí, hắn có cảm giác như Sở Hao Châu đã chạm được một chút vào cảnh giới mới. Chỉ cần nắm được một điểm nào đó là có thể đạt tới một tầng cao mới. Tuy nhiên một điểm đó lại vô cùng khó khăn, nếu không có sự may mắn thì có lẽ cả đời lão cũng đừng mong vượt qua.
Lúc này, khí thế trên người Sở Hao Châu rất mạnh, đạt tới mức độ không thể tưởng tượng được. Hạ Nhất Minh thầm đoán nếu để cho bạch mã Lôi Điện đánh một trận công bằng với Sở Hao Châu thì chỉ sợ khó mà thắng được một cách dễ dàng.
Ánh mắt Sở Hao Châu lạnh lùng nhìn chung quanh. Lâm Nghi Vũ vừa mới hết sức kiêu ngạo, hay Cổ lão ma đang cuồng ngôn cùng với con lục túc thánh thú đang nằm dưới đất đều ngậm hết miệng lại. Bọn họ nhìn Sở Hao Châu có chút đố kỵ và sợ hãi.
Ánh mắt Sở Hao Châu chợt dừng lại. Hai mắt lão chớp chớp như không tin được vào mắt mình.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, phất tay:
- Hắc hắc...
Khí thế trên người Sở Hao Châu chợt giảm đi một chút, ngập ngừng nói:
- Hạ huynh đệ! Làm sao mà ngươi cũng có mặt ở đây?
Hạ Nhất Minh giơ tay nói một cách bất đắc dĩ:
- Sở lão ca! Tiểu đệ du ngoạn ở Đông Hải nghe nói Bồng Lai tiên đảo rất lớn nên mới đến để xem. Không ngờ vô tình lại tới đây. Hắn cười cười nói.
- Nhưng chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây cũng là thiên ý. Sở lão ca! Lần này thì huynh không thể cự tuyệt được nữa đâu.
Sở Hao Châu thừa biết Hạ Nhất Minh nói tới chuyện gì. Trước khi đi khỏi hoang đảo , Hạ Nhất Minh đã nhiều lần nói muốn cùng lão báo thù, nhưng đều bị Sở Hao Châu dùng lý do đó là chuyện bổn môn để từ chối. Tuy nhiên, hôm nay hai người bọn họ lại gặp nhau lần nữa nên cho dù cố chấp đến mấy thì Sở Hao Châu cũng cho đó là ý trời.
Lâm Nghi Vũ hít một hơi thật sâu nói:
- Sở huynh! Hơn bốn mươi năm không gặp.
Sở Hao Châu ngửa mặt lên trời cười nói:
- Lâm Nghi Vũ! Lão phu đi gặp Diêm vương, nhưng lão ta nói trên thế giới này vẫn còn kẻ ác chưa trừ vì vậy mà cho ta trở về để tiêu diệt Hải Thiên môn các ngươi.
Lâm Nghi Vũ sầm ngay mặt lại. Hắn cũng biét mình và Sở Hao Châu có mối thù không đội trời chung. Trừ khi có một bên bị chết còn không vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa bỏ.
Nhưng vốn là một con cáo già, nên hắn đảo mắt một cái liền nói:
- Triển huynh! Chân tôn giả! Hải thiên môn muốn cùng với Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc kết minh với nhau. Từ nay về sau, ba nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực quản lý Bồng Lai tiên đảo, phát triển nó thành đệ nhất đảo ở Đông Hải. Không biết ý hai vị thế nào?
Nét mặt Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh có chút thay đổi. Hai người bọn họ liếc mắt cho nhau đều thấy trong mắt đối phương có sự dao động. Nói không động tâm với một lời đề nghị như vậy thì chính là lừa dối bản thân.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng nói:
- Chúc mừng hai vị.
Triển Hồng Đồ ngẩn người nói:
- Hạ huynh! Ngươi nói vậy là sao?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Hai vị cùng với Hải Thiên môn liên kết với nhau, chỉ cần đánh chết Sở lão ca và tiểu đệ thì toàn bộ Bồng Lai tiên đảo sẽ hoàn toàn thuộc về hai vị cùng với Lâm , Trần huynh đài, lại còn cả Cổ lão ma và Đái Phong Tử nữa chứ. Hai ngươi cùng với bốn vị tôn giả của Hải Thiên môn lại còn có thêm một con thánh thú này từ nay về sau đồng tâm đồng sức quản lý Bồng Lai tiên đảo.
Lâm Nghi Vũ biến sắc, trong lòng thầm hận Hạ Nhát Minh thấu xương.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh nghe thấy thế mới hiểu ra. Hắn đưa mắt nhìn về phía mấy người Hải Thiên môn. Cảm nhận một chút, nét mặt lão lập tức trở nên nghiêm trọng.
- Hạ huynh đệ! Hai tên đó sao lại ở đây?
- Sở lão ca! Hai người này là do Lâm Nghi Vũ tôn giả mời tới. Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nói.
Lâm Nghi Vũ chợt hừ lạnh một tiếng nói:
- Sở Hao Châu! Ngươi chỉ biết tìm tới lão phu báo thù. Nhưng ngươi cũng biết Tiên Linh sơn bị diệt không phải do một mình Hải Thiên môn bọn ta mà cả Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc cũng có liên quan.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh cùng biến sắc. Hai người bọn họ nổi giận nói:
- Lâm Nghi Vũ! Ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lâm Nghi Vũ cười nhạt nói:
- Khi xưa, Tiên Linh sơn nhất mạch mạnh nhất trên Bồng Lai tiên đảo, cho dù kẻ nào cũng không dám trái lệnh bọn họ. Mỗi nhà chúng ta đều có một vị tôn giả nhưng vẫn chẳng thế sánh với Tiên Linh sơn. Hắn ngẩng đầu, hãnh diện nói:
- Cũng may lão thiên có mắt khiến cho đám tôn giả của bọn họ trong lúc luyện công nếu không bạo thể thì cũng tới đại hạn mà chết, dần dần suy sụp. Mà tôn giả mạnh nhất của Tiên Linh sơn là sở Hao Châu lại không có tung tích, chẳng biết sống chết thế nào. Vì thế ba nhà chúng ta mới liên thủ giết chết tôn giả của Tiên Linh sơn, nhổ hết gốc rễ của họ.
Triển Hồng đồ nhớn nhác nói:
- Nói bậy! Lâm Nghi Vũ! Hải Thiên thành chính là vị trí của Tiên Linh sơn ngày trước bị các ngươi đổi tên! Ngoài các ngươi ra, hai phái bọn ta không lien quan tới chuyện đó.
Lâm Nghi Vũ khinh thường nhìn hắn một cái nói:
- Các ngươi không liên quan? là do các ngươi nhát gan nên không dám xuất đầu lộ diện. Hắc hắc! Sau khi Hải Thiên môn chúng ta chiếm được thành của Tiên Linh sơn, Trần Ốc đã tìm được thần binh phù hợp liền đột phá trở thành tôn giả. Lúc đó, các ngươi có hối hận hay không?
Nét mặt hai người Triển Hồng Đồ cùng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Lâm Nghi Vũ quay đầu lại nhìn Sở Hao Châu, lạnh nhạt nói:
- Sở Hao Châu! Lão phu biết giữa ta và ngươi chẳng có gì để nói. Nhưng lão phu vẫn không cam tâm một mình chịu tội.
Triển Hồng Đồ vội vàng nói:
- Sở huynh! Người này hoàn toàn nói bậy. Ngươi không thể tin được.
Lâm Nghi Vũ cười to nói:
- Sở Hao Châu! Ngươi thử nghĩ kỹ một chút xem. Ngày xưa, ba phái chúng ta thực lực tương đương nhau, nếu bọn họ không âm thầm ra tay thì làm sao có thể nhanh chóng diệt hết toàn bộ thế lực của Tiên Linh sơn?
Chân Vãn Khanh hướng Sở Hao Châu, khom người một cái nói:
- Sở huynh! Bốn mươi năm trước, Linh thứu cốc của chúng ta quả thật có ra tay. Nàng ngẩng đầu, nghiêm nghị nói:
- Sở huynh là một nhân vật anh hùng nên lão thân muốn hỏi một câu rằng lúc quý môn cường thịnh đối đãi với ba phái chúng ta thế nào? nếu quý môn tiếp tục tồn tại thì đến hôm nay ba phái chúng ta có còn sống yên ổn hay không? Nét mặt Sở Hao Châu co rúm lại, có phần do dự.
Triển Hồng Đồ vội kêu lên:
- Sở huynh! Chi cần ngươi đồng ý bỏ qua chuyện cũ, tiểu đệ và Chân tôn giả sẽ về phía ngươi chống lại bọn họ.
Trong lòng hắn thầm tính toán: với uy thế của Sở Hao Châu lúc này lại có thêm cả Hạ Nhất Minh thì khả năng thắng là rất lớn.
Nét mặt Lâm Nghi Vũ hơi trầm xuống nhưng chỉ cười lạnh, không nói gì.
Bên hắn có bốn vị tôn giả lại thêm một con thánh thú nên cũng chẳng cảm thấy sợ hãi. Chỉ có điều khiến cho hắn thất vọng chính là kế hoạch đã định lại khó có thể thực hiện được.
Sở Hao Châu ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau thở dài nói:
- Quả thật khi xưa Tiên Linh sơn đối với đồng đạo rất ngặt nghèo. Ba đại môn phái trên đảo phản bội lại cũng là kết quả của bản môn. Lão cúi đầu nói:
- Cũng được! Lão phu chỉ tìm kẻ chịu trách nhiệm chính, còn lại không nói tới nữa.
Triển Hồng Đồ nghe thấy thế cảm thấy vui mừng nói:
- Đa tạ Sở huynh! Chúng ta cùng liên thủ đánh với Hải Thiên môn một trận.
Sở Hao Châu cười to nói:
- Sở mỗ dù có yếu thế cũng không muốn liên thủ với hai vị. Lão vung tay lên nói:
- Triển Hồng Đồ! Chân Vãn Khanh! Nơi này khôgn có chuyện của các ngươi. Xin về đi.
Lão vừa nói dứt, ngoài trừ Hạ Nhất Minh những người còn lại đều há hốc miệng tưởng mình nghe nhầm.
Triển Hồng Đồ biến sắc nói:
- Sở huynh! Hai ngươi kia là Ma đạo tôn giả nổi tiếng từ trăm năm trước đấy.
Hai mắt Sở Hao Châu trợn tròn, phát ra uy thế chẳng khác gì so với lúc phả cửa thành mà vào.
- Triển Hồng Đồ! Ngươi ngươi không đi, lão phu nhất định giết chết ngươi ngay tại chỗ.
Nét mặt Triển Hồng đồ thay đổi không ngừng. Cuối cùng, không nói gì xoay người bỏ đi.
Chân Vãn Khanh thở dài một tiếng, vái lão một cái rồi cũng đi theo.
Không khí xung quanh như trở nên đông đặc. Ngay cả những cơn gió vẫn thổi từ ngoài biển vào cũng biến đi đâu mất. Khi cái bóng người to lớn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy một áp lực rất mạnh. Bất kể là bạn hay địch cũng đều bị khí thế của người đó trấn áp.
Kẻ mới đến chính là người mà Hạ Nhất Minh đã gặp trên hoang đảo, Sở Hao Châu. Chỉ có điều, so với trước kia thì hôm nay Sở Hao Châu đã hoàn toàn lột xác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
KHổ luyện bao nhiêu năm đã khiến cho Sở Hao Châu có được một sự tích lũy kinh người. Chỉ cần có được chút cơ duyên thì không người nào có thể áp chế lão đột phá được nữa.
Hạ Nhất Minh rất kích động. Hắn cảm giác sau khi luyện hóa Long tiên cùng với nội đan của thánh thú, tinh khí thần của Sở Hao Châu đã tăng mạnh, toàn thân phát ra lực lượng mạnh mẽ cùng với sự tự tin.
Thậm chí, hắn có cảm giác như Sở Hao Châu đã chạm được một chút vào cảnh giới mới. Chỉ cần nắm được một điểm nào đó là có thể đạt tới một tầng cao mới. Tuy nhiên một điểm đó lại vô cùng khó khăn, nếu không có sự may mắn thì có lẽ cả đời lão cũng đừng mong vượt qua.
Lúc này, khí thế trên người Sở Hao Châu rất mạnh, đạt tới mức độ không thể tưởng tượng được. Hạ Nhất Minh thầm đoán nếu để cho bạch mã Lôi Điện đánh một trận công bằng với Sở Hao Châu thì chỉ sợ khó mà thắng được một cách dễ dàng.
Ánh mắt Sở Hao Châu lạnh lùng nhìn chung quanh. Lâm Nghi Vũ vừa mới hết sức kiêu ngạo, hay Cổ lão ma đang cuồng ngôn cùng với con lục túc thánh thú đang nằm dưới đất đều ngậm hết miệng lại. Bọn họ nhìn Sở Hao Châu có chút đố kỵ và sợ hãi.
Ánh mắt Sở Hao Châu chợt dừng lại. Hai mắt lão chớp chớp như không tin được vào mắt mình.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, phất tay:
- Hắc hắc...
Khí thế trên người Sở Hao Châu chợt giảm đi một chút, ngập ngừng nói:
- Hạ huynh đệ! Làm sao mà ngươi cũng có mặt ở đây?
Hạ Nhất Minh giơ tay nói một cách bất đắc dĩ:
- Sở lão ca! Tiểu đệ du ngoạn ở Đông Hải nghe nói Bồng Lai tiên đảo rất lớn nên mới đến để xem. Không ngờ vô tình lại tới đây. Hắn cười cười nói.
- Nhưng chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây cũng là thiên ý. Sở lão ca! Lần này thì huynh không thể cự tuyệt được nữa đâu.
Sở Hao Châu thừa biết Hạ Nhất Minh nói tới chuyện gì. Trước khi đi khỏi hoang đảo , Hạ Nhất Minh đã nhiều lần nói muốn cùng lão báo thù, nhưng đều bị Sở Hao Châu dùng lý do đó là chuyện bổn môn để từ chối. Tuy nhiên, hôm nay hai người bọn họ lại gặp nhau lần nữa nên cho dù cố chấp đến mấy thì Sở Hao Châu cũng cho đó là ý trời.
Lâm Nghi Vũ hít một hơi thật sâu nói:
- Sở huynh! Hơn bốn mươi năm không gặp.
Sở Hao Châu ngửa mặt lên trời cười nói:
- Lâm Nghi Vũ! Lão phu đi gặp Diêm vương, nhưng lão ta nói trên thế giới này vẫn còn kẻ ác chưa trừ vì vậy mà cho ta trở về để tiêu diệt Hải Thiên môn các ngươi.
Lâm Nghi Vũ sầm ngay mặt lại. Hắn cũng biét mình và Sở Hao Châu có mối thù không đội trời chung. Trừ khi có một bên bị chết còn không vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa bỏ.
Nhưng vốn là một con cáo già, nên hắn đảo mắt một cái liền nói:
- Triển huynh! Chân tôn giả! Hải thiên môn muốn cùng với Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc kết minh với nhau. Từ nay về sau, ba nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực quản lý Bồng Lai tiên đảo, phát triển nó thành đệ nhất đảo ở Đông Hải. Không biết ý hai vị thế nào?
Nét mặt Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh có chút thay đổi. Hai người bọn họ liếc mắt cho nhau đều thấy trong mắt đối phương có sự dao động. Nói không động tâm với một lời đề nghị như vậy thì chính là lừa dối bản thân.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng nói:
- Chúc mừng hai vị.
Triển Hồng Đồ ngẩn người nói:
- Hạ huynh! Ngươi nói vậy là sao?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Hai vị cùng với Hải Thiên môn liên kết với nhau, chỉ cần đánh chết Sở lão ca và tiểu đệ thì toàn bộ Bồng Lai tiên đảo sẽ hoàn toàn thuộc về hai vị cùng với Lâm , Trần huynh đài, lại còn cả Cổ lão ma và Đái Phong Tử nữa chứ. Hai ngươi cùng với bốn vị tôn giả của Hải Thiên môn lại còn có thêm một con thánh thú này từ nay về sau đồng tâm đồng sức quản lý Bồng Lai tiên đảo.
Lâm Nghi Vũ biến sắc, trong lòng thầm hận Hạ Nhát Minh thấu xương.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh nghe thấy thế mới hiểu ra. Hắn đưa mắt nhìn về phía mấy người Hải Thiên môn. Cảm nhận một chút, nét mặt lão lập tức trở nên nghiêm trọng.
- Hạ huynh đệ! Hai tên đó sao lại ở đây?
- Sở lão ca! Hai người này là do Lâm Nghi Vũ tôn giả mời tới. Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nói.
Lâm Nghi Vũ chợt hừ lạnh một tiếng nói:
- Sở Hao Châu! Ngươi chỉ biết tìm tới lão phu báo thù. Nhưng ngươi cũng biết Tiên Linh sơn bị diệt không phải do một mình Hải Thiên môn bọn ta mà cả Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc cũng có liên quan.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh cùng biến sắc. Hai người bọn họ nổi giận nói:
- Lâm Nghi Vũ! Ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lâm Nghi Vũ cười nhạt nói:
- Khi xưa, Tiên Linh sơn nhất mạch mạnh nhất trên Bồng Lai tiên đảo, cho dù kẻ nào cũng không dám trái lệnh bọn họ. Mỗi nhà chúng ta đều có một vị tôn giả nhưng vẫn chẳng thế sánh với Tiên Linh sơn. Hắn ngẩng đầu, hãnh diện nói:
- Cũng may lão thiên có mắt khiến cho đám tôn giả của bọn họ trong lúc luyện công nếu không bạo thể thì cũng tới đại hạn mà chết, dần dần suy sụp. Mà tôn giả mạnh nhất của Tiên Linh sơn là sở Hao Châu lại không có tung tích, chẳng biết sống chết thế nào. Vì thế ba nhà chúng ta mới liên thủ giết chết tôn giả của Tiên Linh sơn, nhổ hết gốc rễ của họ.
Triển Hồng đồ nhớn nhác nói:
- Nói bậy! Lâm Nghi Vũ! Hải Thiên thành chính là vị trí của Tiên Linh sơn ngày trước bị các ngươi đổi tên! Ngoài các ngươi ra, hai phái bọn ta không lien quan tới chuyện đó.
Lâm Nghi Vũ khinh thường nhìn hắn một cái nói:
- Các ngươi không liên quan? là do các ngươi nhát gan nên không dám xuất đầu lộ diện. Hắc hắc! Sau khi Hải Thiên môn chúng ta chiếm được thành của Tiên Linh sơn, Trần Ốc đã tìm được thần binh phù hợp liền đột phá trở thành tôn giả. Lúc đó, các ngươi có hối hận hay không?
Nét mặt hai người Triển Hồng Đồ cùng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Lâm Nghi Vũ quay đầu lại nhìn Sở Hao Châu, lạnh nhạt nói:
- Sở Hao Châu! Lão phu biết giữa ta và ngươi chẳng có gì để nói. Nhưng lão phu vẫn không cam tâm một mình chịu tội.
Triển Hồng Đồ vội vàng nói:
- Sở huynh! Người này hoàn toàn nói bậy. Ngươi không thể tin được.
Lâm Nghi Vũ cười to nói:
- Sở Hao Châu! Ngươi thử nghĩ kỹ một chút xem. Ngày xưa, ba phái chúng ta thực lực tương đương nhau, nếu bọn họ không âm thầm ra tay thì làm sao có thể nhanh chóng diệt hết toàn bộ thế lực của Tiên Linh sơn?
Chân Vãn Khanh hướng Sở Hao Châu, khom người một cái nói:
- Sở huynh! Bốn mươi năm trước, Linh thứu cốc của chúng ta quả thật có ra tay. Nàng ngẩng đầu, nghiêm nghị nói:
- Sở huynh là một nhân vật anh hùng nên lão thân muốn hỏi một câu rằng lúc quý môn cường thịnh đối đãi với ba phái chúng ta thế nào? nếu quý môn tiếp tục tồn tại thì đến hôm nay ba phái chúng ta có còn sống yên ổn hay không? Nét mặt Sở Hao Châu co rúm lại, có phần do dự.
Triển Hồng Đồ vội kêu lên:
- Sở huynh! Chi cần ngươi đồng ý bỏ qua chuyện cũ, tiểu đệ và Chân tôn giả sẽ về phía ngươi chống lại bọn họ.
Trong lòng hắn thầm tính toán: với uy thế của Sở Hao Châu lúc này lại có thêm cả Hạ Nhất Minh thì khả năng thắng là rất lớn.
Nét mặt Lâm Nghi Vũ hơi trầm xuống nhưng chỉ cười lạnh, không nói gì.
Bên hắn có bốn vị tôn giả lại thêm một con thánh thú nên cũng chẳng cảm thấy sợ hãi. Chỉ có điều khiến cho hắn thất vọng chính là kế hoạch đã định lại khó có thể thực hiện được.
Sở Hao Châu ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau thở dài nói:
- Quả thật khi xưa Tiên Linh sơn đối với đồng đạo rất ngặt nghèo. Ba đại môn phái trên đảo phản bội lại cũng là kết quả của bản môn. Lão cúi đầu nói:
- Cũng được! Lão phu chỉ tìm kẻ chịu trách nhiệm chính, còn lại không nói tới nữa.
Triển Hồng Đồ nghe thấy thế cảm thấy vui mừng nói:
- Đa tạ Sở huynh! Chúng ta cùng liên thủ đánh với Hải Thiên môn một trận.
Sở Hao Châu cười to nói:
- Sở mỗ dù có yếu thế cũng không muốn liên thủ với hai vị. Lão vung tay lên nói:
- Triển Hồng Đồ! Chân Vãn Khanh! Nơi này khôgn có chuyện của các ngươi. Xin về đi.
Lão vừa nói dứt, ngoài trừ Hạ Nhất Minh những người còn lại đều há hốc miệng tưởng mình nghe nhầm.
Triển Hồng Đồ biến sắc nói:
- Sở huynh! Hai ngươi kia là Ma đạo tôn giả nổi tiếng từ trăm năm trước đấy.
Hai mắt Sở Hao Châu trợn tròn, phát ra uy thế chẳng khác gì so với lúc phả cửa thành mà vào.
- Triển Hồng Đồ! Ngươi ngươi không đi, lão phu nhất định giết chết ngươi ngay tại chỗ.
Nét mặt Triển Hồng đồ thay đổi không ngừng. Cuối cùng, không nói gì xoay người bỏ đi.
Chân Vãn Khanh thở dài một tiếng, vái lão một cái rồi cũng đi theo.