Bên trong Hải Thiên thành bỗng có hai đạo nhân ảnh lóe, cả hai thân ảnh này đều di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được để rời khỏi thành.
Triển hồng Đồ cùng Chân Vãn Khanh cũng không có đi xa, mà ở bên ngoài hải Thiên thành ẩn nấp.
Bọn họ tự nhiên có ý nghĩ muốn tọa sơn quan hổ đấu, trong lòng hai người đối với đám người hạ Nhất Minh khôgn có nhiều hy vọng sẽ thủ thắng.
Triển Hồng Đồ dậm mạnh chân, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng kích động như thế.
- Sở lão đầu thật sự càng già càng ương ngạnh, nếu hai người chúng ta ở lại, hơn nữa còn có bạch mã và Bách Linh Bát tiên sinh đồng loạt ra tay khẳng định có thể chiến thắng.
Chân Vãn Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:
- Triển tôn giả, Sở lão đầu mặc dù ương ngạnh nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn. Lão khẳng định nắm chắc bảy thành, nếu không lão nhất định sẽ không cự tuyệt sự tương trợ của chúng ta.
Triển Hồng Đồ do dự một chút, trầm giọng nói:
- Bọn họ đối mặt với năm vị tôn giả, hơn nữa trong đó còn có một con thánh thú a...
Hắc vừa nói tới đây thì nghe thấy một tiếng nổ từ bên trong thành vang lên, sau đó một cỗ khí thế khổng lồ bạo phát.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được một chút lo lắng trong mắt đối phương. Bởi vì bọn họ đều biết đây hẳn là tín hiểu của mấy vị tôn giả trong thành bắt đầu động thủ, mặc dù hai người hy vọng Sở Hao Châu có thể giết chết đám người Lâm Nghi Vũ, nhưng ở tận sâu trong đáy lòng bọn họ cũng vẫn có chút bất an.
Sở Hao Châu đã từng nói qua không hề so đo với bọn chúng, tuy nhiên đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, nếu vì vậy mà có thể làm bọn họ yên tâm thì là điều không thể.
Cho nên ở trong lòng bọn họ mong muốn kết quả lý tưởng nhất chính là Sở hao Châu cùng đám Lâm Nghi Vũ đồng quy vu tận.
Chỉ là, cho dù người nào cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Một khi một phương bị thua khẳng định sẽ liều mạng đào tẩu, tất cả mọi người đều biết cấp bậc tôn giả một khi chạy trốn, đừng ai mong có thể dễ dàng truy đuổi.
Nếu không như thế, bốn mươi năm trước khi Sở Hao Châu bị thầy trò Lâm Nghi Vũ giáp công đã không thể bình yên thoát đi.
Tiếng nổ trong thành cùng với khí thế cường đại càng lúc càng xảy ra một cách dữ dội, cho dù là với tu vi hai người cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.
Bất quá , dù hai người có lớn gan hơn nữa cũng không dám tiến vào trong thành để theo dõi.
Nếu chẳng may bị những người này hiểu lầm mình nhân lúc cháy nhà hôi của, chỉ sợ hai người ngay cả cơ hội chạy trốn cũng khôgn có.
Qua một khắc thời gian, Chân Vãn Khanh cất lên một tiéng kêu dài, từ cuối chân trời bay tới một con Linh thứu to lớn. Bất quá, khi đầu linh thứu này bay tới, ánh mắt cũng nhìn vào trong thành, rõ ràng nó cảm ứng được bên trong đó có hơi thở làm nó phải sợ hãi.
Chân Vãn Khanh nhảy lên cao, chân chạm vào lưng con linh thứu.
Sắt mặt Triển Hồng Đồ khẽ biến, cười khổ nói:
- Chân tôn giả, ngươi có phi hành linh thú trợ giúp, có thể tránh né sự truy kích của bọn họ, lão phu thì lại không có bổn sự này...
Chân Vãn khanh do dự một chút nói:
- lên đây đi.
Triển Hồng đồ vội vàng ôm quyền:
- Đa tạ.
Thân hình hắn vừa động đã rơi xuống lưng con linh thứu, thân thể con linh thứu khẽ lung lay một chút, tựa hồ như nó muốn làm cho hắn ngã xuống. Nhưng Triển Hồng Đồ là nhân vật như thế nào? Một khi đã đứng trên lưng linh thứu lập tức vững như núi thái sơn.
Chân Vãn Khanh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai linh thứu mấy câu, đại gia hỏa này rốt cục cũng bình tĩnh lại, giang hai cánh ra bay lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Linh thứu ở trong chủng tộc phi hành ma thú tương đối dũng mãnh, mặc dù so sánh với bạch mã thì có vẻ như khôgn đáng là gì. Nhưng khi bay lượn trong không trung cũng lộ ra phong phạm của một vị vương giả.
Một đôi cánh lớn được triển khai, con linh thứu dừng lại ở phía trên cao cách xa mặt đất trăm thước.
Ở vị trí này, hai người tương đối an toàn, tối thiểu với hiểu biết của bọn họ, tôn giả bình thường không có khả năng uy hiếp tới độ cao phi hành ma thú.
Hai người cúi xuống nhìn, vừa vặn chứng kiến đại điện bị hủy, mà Ngũ hành hoàn của Hạ Nhất Minh lúc này cũng phóng xuất ra hơn trăm đạo thần quang kỳ diệu khiến cho Cổ lão ma trở nên vô cùng chật vật.
Trong mắt Chân Vãn Khanh lộ vẻ rung động:
- Người này sao lại có năng lực cường đại như vậy? Triển tôn giả, ngươi có phải đã cùng hắn giao thủ qua đúng không? kết quả cuối cùng như nào?
Sắc mặt Triển Hồng Đồ trắng xanh một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng:
- lão phu vốn tưởng lần trước cùng hắn giao thủ đã khiến hắn thi triển hết sức, nhưng hôm nay mới biết được, hắn vẫn còn ẩn dấu thực lực, quả là bất phàm.
Chân Vãn Khanh khẽ gật đầu:
- Nguyên lai người này có tu vi lại cao như vậy, chẳng trách Sở Hao Châu không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Triển Hồng Đồ cười khổ một tiếng:
- Thực lực bọn họ không thể so sánh được với tôn giả bình thường, có lẽ một ngày nào đó hai người này còn có thể tiến xa thêm một bước.
Nói những lời này, ngay cả hắn cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng đố kỵ.
Bất quá, bọn họ cũng không ngờ được, đây mới chỉ là bắt đầu, sự việc phát sinh sau đó đều khiến cho người nào theo dõi đều phải sợ hãi.
Cổ lão ma dĩ nhiên đã thành công luyện được Ngưng huyết nhân trong truyền thuyết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Đông hải vĩnh viễn không còn ngày bình yên.
Không chỉ có như thế, sau khi lôi điện xuất hiện đánh vào Lục túc thánh thú, hết thảy mọi việc đều làm cho lòng bọn họ lạnh ngắt. Tinh quang từ trên người Sở Hao Châu lóe lên, Long tiên bao quanh lấy hắn lại trợ giúp hắn phi hành. Điều này khiến cho hai người Triển Hồng Đồ sợ hãi tới mức thiếu chút nữa đã rớt từ không trung xuống.
Hai người Triển Hồng Đồ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được nỗi sợ hãi cùng sự bất đắc dĩ trong ánh mắt đối phương.
Chỉ liếc mắt một cái, hai người đã nhận ra lão gia hỏa Sở Hao Châu đã đột phá cực hạn tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Mặc dù lão mới chỉ miễn cưỡng sử dụng khả năng phi hành, nhưng hai người đều biết, chỉ cần cho lão vài năm thời gian để củng cố sẽ khiến cho thực lực đại tăng.
Trong lòng bọn họ thầm kêu may mắn, may mắn Sở Hao Châu sốt ruột trong việc báo thù cho nên khi vừa tấn cấp NGũ khí chi cảnh lập tức đã chạy đến đây báo thù.
Nếu khôgn đợi tới khi lão ổn định cảnh giới, công lực đại thành, chỉ sợ sẽ khôgn có việc sẽ bỏ qua cho hai người.
Khi hai thầy trò Lâm Nghi Vũ bỏ chạy, Sở Hao Châu thi triển ra thực lực Ngũ Khí chi cảnh, Cổ lão ma cũng lập tức xoay người chạy đi, nhưng từ phía sau hắn Hạ Nhất Minh đang thi triển Phiên thiên ấn như kẻ điên đuổi theo.
Chứng kién Hạ Nhất Minh giống như con ruồi, nhặng bám theo khiến cho ai cũng phải đau đầu, hai vị tôn giả đồng thời cảm thấy sống lưng có một trận hàn ý dâng lên.
Bọn họ biết, vô luận Hạ Nhất Minh hay Sở Hao Châu quay lại đảo báo thù thì bọn họ cũng không dễ trêu chọc vào.
ngay sau đó, Bách Linh Bát thần bí quỷ dị tới hiện trường, đem mấy khối xá lợi tử thu lại.
Nếu là bình thường, hai người bọn họ ở cùng một chỗ có lẽ còn có gan uy hiếp Bách Linh Bát giao xá lợi tử . Nhưng sau khi xem hết thảy cuộc chiến, ý niệm này trong lòng bọn họ sớm đã tan thành mây khói.
Không bao lâu, từ phương xa truyền lại một tiếng hí dài, Sở Hao Châu đã giết được Lâm Nghĩ Vũ, hắn nghe thấy tiéng hí lập tức bay qua. nhưng không nghĩ tới, tốc độ Bách Linh Bát so với hắn còn nhanh hơn nhiều, cơ hồ chỉ tháong qua cái đã vượt qua hắn bay về phía bạch mã phát ra tiếng hí.
Nhìn thấy màn này, hai người Triển Hồng Đồ càng thêm sợ hãi.
Nguyên lai người này cũng là cao thủ Ngũ khí chi cảnh, chẳng trách Sở Hao Châu tin tưởng mười phần, căn bản là không cần hai người bọn họ nhúng tay vào.
Sau khi Sở Hao Châu cùng Bách Linh Bát rời đi, trong thành lập tức đại loạn, đặc biệt là Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc cùng lúc bỏ mạng tại đây, điều này đối với Hải Thiên môn chính là một đả kích trí mạng.
Hơn nữa trong thành vốn có cường giả của hơn ngàn đảo nhỏ hội tụ lại, vốn đã hỗn loạn giờ lại càng hỗn loạn hơn.
Sắc mặt Triển hồng Đồ khẽ biến:
- Châu tôn giả, không thể để những người này chạy thoát khỏi nơi đây.
Chân Vãn Khanh trầm ngâm chút, nhất thời hiểu rõ được ý tứ của hắn.
Nếu thầy trò Lâm Nghi Vũ đã chết, Hải Thiên môn đối với bọn họ mà nói thì đã trở thành một miếng bánh để cắn nuốt.
Hôm nay, tiên thiên cường giả của Hải Thiên môn ở trong thành còn đông đúc, nếu không thừa dịp này làm một mẻ lưới để bắt tất cả, như vậy ngày sau chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn.
Vỗ nhẹ lên linh thứu, con linh thứu lập tức vỗ cánh bay xuống dưới, Chân Vãn Khanh nói thì thầm vài câu rồi từ trên cao nhảy xuốgn cùng với Triển hồng Đồ.
Hai chân Triển Hồng Đồ vừa mới chạm đất, hắn lập tức cao giọng nói:
- Lão phu Triển Hồng Đồ của Kiền Sơn môn cùng Chân Vãn Khanh của Linh thứu cốc ở đây, tất cả những ai không phải là người của Hải thiên môn đều quay trở lại chỗ mình, không được chạy loạn nếu không sẽ phải chịu họa sát thân.
Lời hắn còn chưa dứt thân hình đã hóa thành một đạo tinh quang đuổi theo một vị tiên thiên cường giả trong Hải thiên thành, hơn nữa còn giơ quyền đánh tới.
Chênh lệch giữa tôn giả và tiên thiên cường giả lớn tới mức độ không thể so sánh được, mặc dù chỉ là một quyền đơn giản nhưng cũng có thể đánh gục được đối phương.
Còn Chân Vãn Khanh tuy chỉ là một vi tôn giả nữ giới, nhưng một khi nàng đã quyết tâm ra tay thì mức độ tàn nhẫn không hề dưới Triển Hồng Đồ.
Hai người đem thân pháp của mình thi triển tới cực hạn, hễ là tiên thiên cường giả có ý định chạy trốn, trên cơ bản đều bị hai người giải quyết.
Về phần những cao thủ nội kình bình thường, hai người Triển Hồng Đồ lại không ngăn trở. Bởi vì đói với bọn hắn mà nói, nếu có thể giết sạch tiên thiên cường giả của Hải thiên môn, như vậy những người khác có thể phái người tiêu diệt mà không gặp bất cứ khó khăn gì lớn.
Chỉ một thoáng thời gian đã có ít nhất mười vị tiên thiên cường giả chết vào trong tay hai người Triển Hồng Đồ. Nhưng hai người đều biết, trong mười người đó khẳng định cũng có người sai sót.
Nhưng mà dưới tình huống hỗn loạn như thế này, nếu không lấy uy thế lôi đình vạn quân mà xử lý, mà chỉ cần một chút chần chờ cam đoan mọi người trong thành sẽ lập tức bỏ trốn. Hai người bọn họ cho dù là tôn giả nhưng cũng không có khả năng một lúc ngăn cản được nhiều người như này.
Cứ như vậy, trong vòng một canh giờ, hai người Triển Hồng Đồ không ngừng càn quét bên ngoài Hải thiên thành, hễ là tiên thiên cường giả từ bên trong chạy ra hay cả những cao thủ hậu thiên cũng khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay hai người.
Một canh giờ sau, từ phương xa xuất hiện liên tục mấy chấm đen, mấy chấm đen này dùng tốc độ nhanh như điện bay tới. Hai người Triển Hồng Đồ lập tức đem sát khí của mình thu liễm lại, đồng thời tươi cười tiến lên nghênh đón.
Bên trong Hải Thiên thành bỗng có hai đạo nhân ảnh lóe, cả hai thân ảnh này đều di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được để rời khỏi thành.
Triển hồng Đồ cùng Chân Vãn Khanh cũng không có đi xa, mà ở bên ngoài hải Thiên thành ẩn nấp.
Bọn họ tự nhiên có ý nghĩ muốn tọa sơn quan hổ đấu, trong lòng hai người đối với đám người hạ Nhất Minh khôgn có nhiều hy vọng sẽ thủ thắng.
Triển Hồng Đồ dậm mạnh chân, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng kích động như thế.
- Sở lão đầu thật sự càng già càng ương ngạnh, nếu hai người chúng ta ở lại, hơn nữa còn có bạch mã và Bách Linh Bát tiên sinh đồng loạt ra tay khẳng định có thể chiến thắng.
Chân Vãn Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:
- Triển tôn giả, Sở lão đầu mặc dù ương ngạnh nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn. Lão khẳng định nắm chắc bảy thành, nếu không lão nhất định sẽ không cự tuyệt sự tương trợ của chúng ta.
Triển Hồng Đồ do dự một chút, trầm giọng nói:
- Bọn họ đối mặt với năm vị tôn giả, hơn nữa trong đó còn có một con thánh thú a...
Hắc vừa nói tới đây thì nghe thấy một tiếng nổ từ bên trong thành vang lên, sau đó một cỗ khí thế khổng lồ bạo phát.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được một chút lo lắng trong mắt đối phương. Bởi vì bọn họ đều biết đây hẳn là tín hiểu của mấy vị tôn giả trong thành bắt đầu động thủ, mặc dù hai người hy vọng Sở Hao Châu có thể giết chết đám người Lâm Nghi Vũ, nhưng ở tận sâu trong đáy lòng bọn họ cũng vẫn có chút bất an.
Sở Hao Châu đã từng nói qua không hề so đo với bọn chúng, tuy nhiên đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, nếu vì vậy mà có thể làm bọn họ yên tâm thì là điều không thể.
Cho nên ở trong lòng bọn họ mong muốn kết quả lý tưởng nhất chính là Sở hao Châu cùng đám Lâm Nghi Vũ đồng quy vu tận.
Chỉ là, cho dù người nào cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Một khi một phương bị thua khẳng định sẽ liều mạng đào tẩu, tất cả mọi người đều biết cấp bậc tôn giả một khi chạy trốn, đừng ai mong có thể dễ dàng truy đuổi.
Nếu không như thế, bốn mươi năm trước khi Sở Hao Châu bị thầy trò Lâm Nghi Vũ giáp công đã không thể bình yên thoát đi.
Tiếng nổ trong thành cùng với khí thế cường đại càng lúc càng xảy ra một cách dữ dội, cho dù là với tu vi hai người cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.
Bất quá , dù hai người có lớn gan hơn nữa cũng không dám tiến vào trong thành để theo dõi.
Nếu chẳng may bị những người này hiểu lầm mình nhân lúc cháy nhà hôi của, chỉ sợ hai người ngay cả cơ hội chạy trốn cũng khôgn có.
Qua một khắc thời gian, Chân Vãn Khanh cất lên một tiéng kêu dài, từ cuối chân trời bay tới một con Linh thứu to lớn. Bất quá, khi đầu linh thứu này bay tới, ánh mắt cũng nhìn vào trong thành, rõ ràng nó cảm ứng được bên trong đó có hơi thở làm nó phải sợ hãi.
Chân Vãn Khanh nhảy lên cao, chân chạm vào lưng con linh thứu.
Sắt mặt Triển Hồng Đồ khẽ biến, cười khổ nói:
- Chân tôn giả, ngươi có phi hành linh thú trợ giúp, có thể tránh né sự truy kích của bọn họ, lão phu thì lại không có bổn sự này...
Chân Vãn khanh do dự một chút nói:
- lên đây đi.
Triển Hồng đồ vội vàng ôm quyền:
- Đa tạ.
Thân hình hắn vừa động đã rơi xuống lưng con linh thứu, thân thể con linh thứu khẽ lung lay một chút, tựa hồ như nó muốn làm cho hắn ngã xuống. Nhưng Triển Hồng Đồ là nhân vật như thế nào? Một khi đã đứng trên lưng linh thứu lập tức vững như núi thái sơn.
Chân Vãn Khanh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai linh thứu mấy câu, đại gia hỏa này rốt cục cũng bình tĩnh lại, giang hai cánh ra bay lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Linh thứu ở trong chủng tộc phi hành ma thú tương đối dũng mãnh, mặc dù so sánh với bạch mã thì có vẻ như khôgn đáng là gì. Nhưng khi bay lượn trong không trung cũng lộ ra phong phạm của một vị vương giả.
Một đôi cánh lớn được triển khai, con linh thứu dừng lại ở phía trên cao cách xa mặt đất trăm thước.
Ở vị trí này, hai người tương đối an toàn, tối thiểu với hiểu biết của bọn họ, tôn giả bình thường không có khả năng uy hiếp tới độ cao phi hành ma thú.
Hai người cúi xuống nhìn, vừa vặn chứng kiến đại điện bị hủy, mà Ngũ hành hoàn của Hạ Nhất Minh lúc này cũng phóng xuất ra hơn trăm đạo thần quang kỳ diệu khiến cho Cổ lão ma trở nên vô cùng chật vật.
Trong mắt Chân Vãn Khanh lộ vẻ rung động:
- Người này sao lại có năng lực cường đại như vậy? Triển tôn giả, ngươi có phải đã cùng hắn giao thủ qua đúng không? kết quả cuối cùng như nào?
Sắc mặt Triển Hồng Đồ trắng xanh một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng:
- lão phu vốn tưởng lần trước cùng hắn giao thủ đã khiến hắn thi triển hết sức, nhưng hôm nay mới biết được, hắn vẫn còn ẩn dấu thực lực, quả là bất phàm.
Chân Vãn Khanh khẽ gật đầu:
- Nguyên lai người này có tu vi lại cao như vậy, chẳng trách Sở Hao Châu không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Triển Hồng Đồ cười khổ một tiếng:
- Thực lực bọn họ không thể so sánh được với tôn giả bình thường, có lẽ một ngày nào đó hai người này còn có thể tiến xa thêm một bước.
Nói những lời này, ngay cả hắn cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng đố kỵ.
Bất quá, bọn họ cũng không ngờ được, đây mới chỉ là bắt đầu, sự việc phát sinh sau đó đều khiến cho người nào theo dõi đều phải sợ hãi.
Cổ lão ma dĩ nhiên đã thành công luyện được Ngưng huyết nhân trong truyền thuyết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Đông hải vĩnh viễn không còn ngày bình yên.
Không chỉ có như thế, sau khi lôi điện xuất hiện đánh vào Lục túc thánh thú, hết thảy mọi việc đều làm cho lòng bọn họ lạnh ngắt. Tinh quang từ trên người Sở Hao Châu lóe lên, Long tiên bao quanh lấy hắn lại trợ giúp hắn phi hành. Điều này khiến cho hai người Triển Hồng Đồ sợ hãi tới mức thiếu chút nữa đã rớt từ không trung xuống.
Hai người Triển Hồng Đồ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được nỗi sợ hãi cùng sự bất đắc dĩ trong ánh mắt đối phương.
Chỉ liếc mắt một cái, hai người đã nhận ra lão gia hỏa Sở Hao Châu đã đột phá cực hạn tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Mặc dù lão mới chỉ miễn cưỡng sử dụng khả năng phi hành, nhưng hai người đều biết, chỉ cần cho lão vài năm thời gian để củng cố sẽ khiến cho thực lực đại tăng.
Trong lòng bọn họ thầm kêu may mắn, may mắn Sở Hao Châu sốt ruột trong việc báo thù cho nên khi vừa tấn cấp NGũ khí chi cảnh lập tức đã chạy đến đây báo thù.
Nếu khôgn đợi tới khi lão ổn định cảnh giới, công lực đại thành, chỉ sợ sẽ khôgn có việc sẽ bỏ qua cho hai người.
Khi hai thầy trò Lâm Nghi Vũ bỏ chạy, Sở Hao Châu thi triển ra thực lực Ngũ Khí chi cảnh, Cổ lão ma cũng lập tức xoay người chạy đi, nhưng từ phía sau hắn Hạ Nhất Minh đang thi triển Phiên thiên ấn như kẻ điên đuổi theo.
Chứng kién Hạ Nhất Minh giống như con ruồi, nhặng bám theo khiến cho ai cũng phải đau đầu, hai vị tôn giả đồng thời cảm thấy sống lưng có một trận hàn ý dâng lên.
Bọn họ biết, vô luận Hạ Nhất Minh hay Sở Hao Châu quay lại đảo báo thù thì bọn họ cũng không dễ trêu chọc vào.
ngay sau đó, Bách Linh Bát thần bí quỷ dị tới hiện trường, đem mấy khối xá lợi tử thu lại.
Nếu là bình thường, hai người bọn họ ở cùng một chỗ có lẽ còn có gan uy hiếp Bách Linh Bát giao xá lợi tử . Nhưng sau khi xem hết thảy cuộc chiến, ý niệm này trong lòng bọn họ sớm đã tan thành mây khói.
Không bao lâu, từ phương xa truyền lại một tiếng hí dài, Sở Hao Châu đã giết được Lâm Nghĩ Vũ, hắn nghe thấy tiéng hí lập tức bay qua. nhưng không nghĩ tới, tốc độ Bách Linh Bát so với hắn còn nhanh hơn nhiều, cơ hồ chỉ tháong qua cái đã vượt qua hắn bay về phía bạch mã phát ra tiếng hí.
Nhìn thấy màn này, hai người Triển Hồng Đồ càng thêm sợ hãi.
Nguyên lai người này cũng là cao thủ Ngũ khí chi cảnh, chẳng trách Sở Hao Châu tin tưởng mười phần, căn bản là không cần hai người bọn họ nhúng tay vào.
Sau khi Sở Hao Châu cùng Bách Linh Bát rời đi, trong thành lập tức đại loạn, đặc biệt là Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc cùng lúc bỏ mạng tại đây, điều này đối với Hải Thiên môn chính là một đả kích trí mạng.
Hơn nữa trong thành vốn có cường giả của hơn ngàn đảo nhỏ hội tụ lại, vốn đã hỗn loạn giờ lại càng hỗn loạn hơn.
Sắc mặt Triển hồng Đồ khẽ biến:
- Châu tôn giả, không thể để những người này chạy thoát khỏi nơi đây.
Chân Vãn Khanh trầm ngâm chút, nhất thời hiểu rõ được ý tứ của hắn.
Nếu thầy trò Lâm Nghi Vũ đã chết, Hải Thiên môn đối với bọn họ mà nói thì đã trở thành một miếng bánh để cắn nuốt.
Hôm nay, tiên thiên cường giả của Hải Thiên môn ở trong thành còn đông đúc, nếu không thừa dịp này làm một mẻ lưới để bắt tất cả, như vậy ngày sau chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn.
Vỗ nhẹ lên linh thứu, con linh thứu lập tức vỗ cánh bay xuống dưới, Chân Vãn Khanh nói thì thầm vài câu rồi từ trên cao nhảy xuốgn cùng với Triển hồng Đồ.
Hai chân Triển Hồng Đồ vừa mới chạm đất, hắn lập tức cao giọng nói:
- Lão phu Triển Hồng Đồ của Kiền Sơn môn cùng Chân Vãn Khanh của Linh thứu cốc ở đây, tất cả những ai không phải là người của Hải thiên môn đều quay trở lại chỗ mình, không được chạy loạn nếu không sẽ phải chịu họa sát thân.
Lời hắn còn chưa dứt thân hình đã hóa thành một đạo tinh quang đuổi theo một vị tiên thiên cường giả trong Hải thiên thành, hơn nữa còn giơ quyền đánh tới.
Chênh lệch giữa tôn giả và tiên thiên cường giả lớn tới mức độ không thể so sánh được, mặc dù chỉ là một quyền đơn giản nhưng cũng có thể đánh gục được đối phương.
Còn Chân Vãn Khanh tuy chỉ là một vi tôn giả nữ giới, nhưng một khi nàng đã quyết tâm ra tay thì mức độ tàn nhẫn không hề dưới Triển Hồng Đồ.
Hai người đem thân pháp của mình thi triển tới cực hạn, hễ là tiên thiên cường giả có ý định chạy trốn, trên cơ bản đều bị hai người giải quyết.
Về phần những cao thủ nội kình bình thường, hai người Triển Hồng Đồ lại không ngăn trở. Bởi vì đói với bọn hắn mà nói, nếu có thể giết sạch tiên thiên cường giả của Hải thiên môn, như vậy những người khác có thể phái người tiêu diệt mà không gặp bất cứ khó khăn gì lớn.
Chỉ một thoáng thời gian đã có ít nhất mười vị tiên thiên cường giả chết vào trong tay hai người Triển Hồng Đồ. Nhưng hai người đều biết, trong mười người đó khẳng định cũng có người sai sót.
Nhưng mà dưới tình huống hỗn loạn như thế này, nếu không lấy uy thế lôi đình vạn quân mà xử lý, mà chỉ cần một chút chần chờ cam đoan mọi người trong thành sẽ lập tức bỏ trốn. Hai người bọn họ cho dù là tôn giả nhưng cũng không có khả năng một lúc ngăn cản được nhiều người như này.
Cứ như vậy, trong vòng một canh giờ, hai người Triển Hồng Đồ không ngừng càn quét bên ngoài Hải thiên thành, hễ là tiên thiên cường giả từ bên trong chạy ra hay cả những cao thủ hậu thiên cũng khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay hai người.
Một canh giờ sau, từ phương xa xuất hiện liên tục mấy chấm đen, mấy chấm đen này dùng tốc độ nhanh như điện bay tới. Hai người Triển Hồng Đồ lập tức đem sát khí của mình thu liễm lại, đồng thời tươi cười tiến lên nghênh đón.