- Sở lão ca, ngươi có biết lai lịch vật ấy không?
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng:
- Lão ca nhìn vật ấy đã hơn trăm năm, ngươi nói có biết hay không đây?
Trong lòng động, hạ Nhất Minh lập tức nhớ tới chí bảo của tiên linh sơn, lập tức kinh hô:
- Lôi chấn tử?
Sở Hao Châu gật đầu thật mạnh, thở dài:
- Chúng ta trăm ngàn khổ sở tìm tòi ở thành Hải Thiên, không thu hoạch được gì, nhưng không ngờ đi tới nơi này, trong lúc vô tình lại phát hiện, đây quả thật là số mệnh mà.
Hạ Nhất Minh vuốt ve quả cầu trên tay, trong lòng cũng không ngừng cảm khái, lại thấy bảo trư đang đắc ý dạt dào, dáng vẻ ta là độc tôn tất cả thiên hạ, khiến người ta khó có thể nhịn được cười.
- Lão ca, lôi chấn tử của các ngươi vì sao lại ở đây? Hạ Nhất Minh dò hỏi.
Sở Hao châu suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Ta hiểu rồi, đây chính là Lâm Nghi Vũ đặt ở đây.
Hạ Nhất Minh cực kỳ ngạc nhiên, tùy tiện đặt thần khí ở trên bờ cát, chẳng lẽ kẻ đó điên rồi hay sao?
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- Thần khí này có một đặc điểm, sau khi sử dụng một lần, nhất định phải hấp thu lôi điện lực trong không gian để bổ sung, sau đó mới có thể sử dụng tiếp.
Y nhìn quanh nói tiếp:
- Thần khí này chắc chắn đã bị Lâm Nghi Vũ sử dụng trong vòng hai năm vừa rồi, cho nên hắn mới đặt nó ở đây. Bởi vì đây cũng chính là một trong những điểm nhiều lôi điện nhất trên đảo này, cũng là nơi bổ sung sức mạnh cho lôi chấn tử nhanh nhất.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới thoải mái. Nơi này đương nhiên là nơi tụ tập lôi điện đong đảo nhất, nhưng cũng là một trong những cấm địa nổi tiếng nhất đảo.
Ở đây cơ bản là khôgn có ai tới, nên không lo có ai bắt gặp.
Theo thói quen cất giấu bảo vật trong Tàng bảo các của Lâm nghi vũ, nếu để bảo vật ở nơi không có người qua lại thế này cũng không có gì là kỳ quái.
Tuy nhiên, Lâm Nghi Vũ khẳng định không thể tưởng được, trên thế giới này không ngờ còn có tồn tại kỳ quái là bảo trư. Bất kể là dạng bảo bối gì , càng quý báu thì càng không thể dấu nổi linh giác cảm ứng của bảo trư, cho nên cuối cùng mới rơi vào tay nó.
Lẳng lặng cảm ứng viên cầu trên tay, Hạ Nhất Minh chậm rãi truyền chân khí vào trong đó.
Sau một lát, sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi. Trong cảm giác của hắn, trong quả cầu này không ngờ là thế giới tự thành, trong thế giới đó là lôi điện vô tận. Gần như mỗi thời mỗi khắc đều có lôi điện hùng mạnh lóe lên ở khắp nơi.
Hạ Nhất Minh lập tức rút chân khí ra. Dưới sự tấn công của loại sức mạnh hùng hậu đó , hắn căn bản là không dám tiếp xúc trong thời gian dài.
Đưa lôi chấn tử cho Sở Hao Châu, hạ Nhất Minh nói:
- lão ca, ngươi xem thử đi.
Sở Hao châu nhận lấy, cũng truyền chân khí vào trong đó. nửa ngày sau, y ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt đầy kinh hãi.
Y thở dài một hơi nói:
- Lão đệ, lần này vận khí của chúng ta không tồi, viên lôi chấn tử này đã bổ sung gần như đủ lôi điện lực. May mắn lúc đó Lâm Nghi Vũ không mang ở trên người, nếu không thì hôm đó ta cũng đừng mơ tưởng giết được hắn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Nhìn vẻ kinh hãi trên măt Sở Hao Châu, trong lòng Hạ Nhất minh bổ sung một câu, chỉ sợ không những khó có thể giết được hắn mà muốn toàn thân trở ra cũng không phải dễ.
Đây là uy lực của thần khí, cho dù chưa phát ra nổi 1% uy lực chân chính của thần khí nhưng nó đã có sức mạnh khủng bố tới mức đó. hạ nhất Minh trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Sở lão ca, chẳng lẽ sức mạnh của vật này chưa được tụ tập đủ sao?
Sở Hao Châu trả Lôi Chấn Tử lại cho Hạ Nhất Minh, nói:
- Nếu vật này hao hết năng lượng sẽ biến thành hoàn toàn màu đen, nếu được bổ sung đầy đủ lôi điện sẽ có màu vàng tím. Hiện giờ nó đang có màu hoàng kim, đương nhiên là chưa chứa đầy năng lượng.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, đặt lôi chấn tử tới trước mặt lôi điện nói:
- Lôi điện, phóng thích lực lượng của ngươi, nhìn xem thứ này có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không?
Lôi điện cúi đầu xuống, nhìn vật nhỏ chừng nắm tay người này. Nó dường như cũng có thể cảm nhận được uy năng khổng lồ ẩn chứa trong đó. Sau khi nhìn vài lượt, nó mới chậm rãi lui lại vài bước.
Mấy người hạ nhất Minh liéc nhau, không hẹn mà cùng lùi về phía sau nhưng khảong cách gấp đôi so với lôi điện.
Không ngờ ngay cả Bách Linh Bát cũng không ngoại lệ.
Sau khi lùi lại mấy trượng, trong miệng lôi điện hí lên mấy tiếng nhỏ.
Bốn vó nó bắt đầu nhẹ nhàng nâng lên buông xuống, mỗi một lần đều có vẻ đặc biệt ngưng trọng. hạ Nhất Minh thầm than, thần khí quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ là một viên lôi chấn tử mà thôi đã khiến lôi điện trở nên cẩn thận như vậy, quả thực giống như gặp phải đại địch.
Rốt cục, ở trên chiếc sừng duy nhất của bạch mã bắt đầu lóe ra từng tia lửa điện màu tím mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng tia lửa điện này tuy rằng nhìn không lớn nhưng đám người Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong đó.
Đây là sức mạnh của lôi điện, một trong những loại sức mạnh lợi hại nhất trong thiên nhiên. dưới sự khống chế của bạch mã, chiếc sừng của nó khuếch tán rộng ra, trực tiếp hình thành một hàng rào điện rất lớn quanh thân nó. Nửa ngày sau, hàng rào điện này dần dần thu nhỏ lại, chậm rãi gom lại trên chiếc sừng.
Tuy nhiên đến lúc này, những tia lửa điện trên chiếc sừng đó đã có quy mô lớn hơn gấp mấy lần so với ban đầu.
Ngay cả bạch mã cũng phải mất nhiều thời gian như vậy để tích lực, bởi vậy có thể thấy được lôi điện lực trên chiếc sừng này quả nhiên không phải là nhỏ.
Đám người hạ Nhất Minh đồng thời nín thở.
Tuy rằng Sở Hao Châu từng nói, lôi điện của bạch mã có thể bổ sung tiêu hao của lôi chấn tử, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của y mà thôi, cũng chẳng ai có thể khẳng định được. Cho nên, thấy bạch mã sắp sửa xuất thủ, trong lòng bọn họ đều không kìm được có chút lo lắng đề phòng.
Lẹt xẹt...
Trong không trung hiện lên một tia điện quang màu tím, trong nháy mắt bổ xuống lôi chấn tử. Động tác của bạch mã cực nhanh, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ đều cảm thấy hoa mắt, một tia chớp đã xuất hiện giữa không trung, tốc độ nhanh như vậy khién người ta không kìm nổi có một cảm giác kỳ lạ.
Dường như tia chớp này vốn đã dừng lại ở đó, chẳng qua vì bọn họ nháy mắt nên mới biến dạng như vậy.
bị lôi điện bổ trúng, lôi chấn tử lập tức xoay tròn kịch liệt. Tia chớp hung bạo kia vây quanh lôi chấn tử nhưng không tản đi mà ngược lại còn nhanh chóng thu nhỏ lại.
hạ Nhất minh và Sở Hao châu nhìn nhau, hai người bọn họ đều quá đỗi vui mừng.
Lôi điện cũng đắc ý hí dài một tiếng, ngẩng cao đầu, thần thái cao ngạo. Nguồn truyện:
Dần dần, nhưng tia lửa điện màu tím xung quanh lôi chấn tử bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng gần như không còn gì. Mà điều kiến mọi người cao hứng chính là màu sắc của lôi chấn tử quả nhiên thay đổi, không còn màu hoàng kim nữa mà chuyển sang hoàn toàn màu vàng tím.
Hạ Nhất Minh tiến lên, nắm lấy lôi chấn tử, một lần nữa truyền chân khí vào.
Đột nhiên, hắn cảm nhận thấy một sức mạnh khủng khiếp ùn ùn kéo tới như muốn xé rách hắn thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Hạ Nhất Minh hoảng hốt, vội vàng thu hồi chân khí, cũng không dám thí nghiệm nữa.
Hít một hơi dài, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Sở huynh, lôi chấn tử này sử dụng thế nào ?
Sở Hao Châu trầm ngâm một lát nói:
- Ngu huynh tuy rằng chưa sử dụng bao giờ nhưng theo lời các tiền bối thì chỉ chân khí dụng thổ hệ để dẫn dắt mới có thể dẫn được lôi điện lực ở trong ra để khắc địch. Tuy nhiên thứ này chỉ có thể sử dụng một lần, một khi đã sử dụng, bổ sung lôi điện cho nó quả thực rất khó khăn, cho nên nếu không đến thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần không nên dễ dàng vận dụng nó.
Hạ Nhất Minh lúc này mới yên tâm. Hắn thử vận dụng chân khí thổ hệ, chậm rãi truyền vào bên trong lôi chấn tử.
Nửa ngày sau, trên mặt Hạ Nhất Minh rốt cục lộ ra một tia mỉm cười.
Quả nhiên giống như Sở Hao Châu nói, truyền chân khí thổ hệ vào lôi chấn tử, quả nhiên thuận lợi hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn cũng chỉ cần sử dụng chân khí thổ hệ dẫn dắt, nhất định có thể hoàn toàn phóng ra sức mạnh bên trong.
Đương nhiên, đây mới chỉ là cảm giác mà thôi, về phần thực tế có đúng vậy hay không, cần phải thực chiến mới biết được.
Thật cẩn thận cất lôi chấn tử vào trong ngực, Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Được rồi, chúng ta xuốgn biển thôi, xem dưới đó rốt cục có gì tốt.
Thực sự là sau khi chiếm được lôi chấn tử, hạ Nhất Minh đã cảm thấy rất mỹ mãn, cho dù ở dưới đáy biển không tìm được thứ gì nữa thì hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Tuy nhiên, nếu đã đi tới đây, đương nhiên phải xuống xem.
Mọi người lần lượt đi xuống dưới biển.
Sở Hao Châu quen thuộc với nơi này nhất, đương nhiên là đi đầu tiên. Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát ôm bảo trư đi theo sát phía sau. Còn bạch mã lôi điện thì nhàn nhã đi phía sau mọi người, đôi mắt to của nó lóe sáng, dường như rất hiếu kỳ với mọi thứ ở đây.
Dưới nước đột nhiên truyền đến một trận dạo động kỳ dị, hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía xa.
Tuy rằng là ở dưới nước, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy từ xa đang có rất nhiều bóng đen nhanh chóng bơi tới.
Thể tích của những bóng đen đó cực lớn, hơn xa người bình thường. Tốc độ của chúng ở dưới nước cũng rất nhanh, vừa phát hiện tung tích của đám người hạ Nhất Minh, lập tức bơi lại nhanh như bay.
Không hỏi cũng biết, mấy thứ này chính là bá chủ tuyệt đối của hải vực này, chính là đám cá mập đến từ những chủng tộc khác nhau.
Đàn cá mập này có thực lực hùng mạnh, trên người mỗi con đều có dao động năng lượng rất mạnh mẽ. Hạ Nhất Minh hơi nhăn mày , theo hắn biết, hễ là sinh vật quần cư đều có già có trẻ, sinh mạng lực mạnh yếu tuyệt đối không thể mạnh mẽ đồng đều như vậy được.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một nghi vấn, chẳng lẽ những con cá mập này từ khi sinh ra cho tới khi chết đều cầm giữ sinh mạng lực mạnh mẽ như vậy sao?
chỉ trong giây lát, đàn cá mập đó đã tới gần.
Sở Hao Châu cười lạnh một tiếng, cổ tay vung lên, nước biển trước người y lập tức nhanh chóng đọng lại, giống như là một thanh trường kiếm cực lớn quét qua, bổ hai con cá mập đến đầu tiên thành bốn mảnh.
Lão nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì như sét đánh ngang tai, tuyệt đối không hề để thoát.
Cố lên nào :2 (34)::2 (34)::2 (34):