Vào đúng giờ ngọ, Vũ Vô Thường liền xuất hiện, đồng thời thông báo Kỳ Liên song ma cũng tham gia hội giao dịch.
Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cùng đi theo hắn tới đại điện. Tất cả mọi người cũng đều đến đông đủ đang chờ bọn họ. Hạ Nhất Minh cảm thấy giật mình nhưng sau đó mới nghĩ ra bọn họ không phải đợi hắn mà là đợi Sở Hao Châu.
Số người tham gia hội giao dịch mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là nhân vật có thức lực đạt tới đẳng cấp tôn giả. Trong đó Sở Hao Châu đã trở thành cao thủ ngũ khí triều nguyên là có thực lực cao nhất. Nếu không như thế, những người đó toàn là những kẻ kiêu ngạo làm sao chấp nhận đứng chờ cơ chứ?
Vũ Mạc Phi thấy mọi người đến đông đủ liền đứng lên nói:
- Các vị! Tất cả mọi người đều không còn lạ với hội giao dịch nữa. Lão phu vốn muốn chờ Ngụy huynh và Kim huynh của Linh Tiêu bảo điện tới mới mở hội, nhưng ngày hôm qua vừa mới nhận được thư của bọn họ nói có việc quan trọng nên sẽ tới thẳng Tây Bắc mà không đến hội họp với chúng ta.
Mọi người nghe xong đều quay sang bàn tán với nhau, không biết hai vị tôn giả của Linh Tiêu bảo điện gặp phải việc gì mà lại không tới được.
Hạ Nhất Minh lại càng thêm bất ngờ. hắn vẫn tưởng tới đây sẽ gặp lại Kim Chiến Dịch, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi. Chắc phải trở về Tây Bắc rồi mới có thể gặp hắn.
Vũ mạc Phi vỗ hai tay, để cho mọi người tập trung rồi cao giọng nói:
- Các vị! Hội giao dịch hôm nay, Vũ gia chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chắc chắn sẽ không khiến các vị thất vọng. Vì vậy mọi người hãy chú ý.
Ánh mắt của tất cả đều nghiêm túc.
Mặc dù Vũ Mạc Phi thay mặt hoàng tộc Đại Thân , nhưng trước mặt những người tu luyện, bọn họ cũng không lấy thân phận hoàng tộc mà xuất hiện. Ngược lại, bọn họ còn cố gắng coi hoàng tộc như những gia tộc khác.
Bởi vì đối với tôn giả mà nói, hoàng quyền tuy có uy nhưng lại không có tác dụng với cao thủ cùng cấp.
Nếu bọn họ là những người tuân thủ luật pháp thì chắc chắn không thể tu luyện tới cảnh giới tôn giả.
Có điều tất cả mọi người đều thừa nhận sau khi trở thành hoàng tộc thì Vũ gia đã có rất nheiefu thiên hạ chí bảo.
Nếu Vũ Mạc Phi đã nói như thế thì chốc nữa, tất cả đều là những bảo vật hãn hữu trên thế gian.
Thoáng cái có trăm nữ tử với vóc dáng xinh xắn, bưng trên tay một cái khay ngọc. Trên mỗi cái khay lại có một chiếc khăn ngũ sắc đang phủ một thứ gì đó.
Kích thước các khay to bé khác nhau, ngay cả độ nặng cũng có sự thay đổi.
Hạ Nhất Minh liếc mặt một cái đều thấy tu vi của đám nữ tử đó đều không tầm thường. Cho dù kém cỏi nhất thì tu vi cũng phải đạt tới tầng thứ sáu.
Nếu như đó là nam giới thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng cả trăm nữ tử trẻ tuổi đều có tu vi như thế mới khiến cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Đám nữ tử này hiển nhiên đã trải qua huấn luyện một cách nghiêm khắc. Bọn họ đi tới vị trí của mình, nhanh chóng đặt cái khay xuống sau đó mở khăn ra. Khi tất cả các tấm khăn được kéo lên hết, ánh mắt của tất cả những người có mặt trong đại sảnh cùng sáng lên.
Vũ mạc Phi cũng chẳng nói sai. Đồ vật trên một trăm cái khay đủ khiến cho đám người tu luyện phát cuồng, ngay cả tôn giả cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết mấy thứ này đều là bảo vật nhưng khó mà có thể một mình chiếm hết. Thở dài một tiếng thật sâu, bọn họ nhanh chóng thu liễm tinh thần bắt đầu tiến hành thủ tục.
Trước khi những người này đến đây cũng đã biết sẽ có một hội giao dịch như thế cho nên mỗi người cũng đều mang theo vật phẩm để trao đổi.
Tất nhiên, với thân phận từng người thì chỉ cần nói một tiếng cũng có thể lấy vật phẩm đem đi, sau đó hoàng thất Đại Thân sẽ đến tận nơi để lấy đồ trao đổi.
Đó chính là nhờ tác dụng của thanh danh và thực lực. Nếu không, Vũ Mạc Phi làm sao dám thực hiện giao dịch như thế.
Hác Huyết và Phương Thịnh đứng lên đầu tiên, bọn họ chỉ vào một vài món vật phẩm, sau đó cùng với Vũ Mạc Phi nói chuyện vài câu.
Trong chốc lát, khuôn mặt hai bên đều hài lòng mỉm cười. Vũ Mạc Phi phất tay một cái, mấy cô gái nhanh chóng đi tới phủ khăn lên mấy cái khay đó , tuyên bố vật này đã có chủ.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc cũng không biết làm như thế nào.
Mặc dù những thứ rất quý nhưng những vật mà hắn mang từ Hải thiên thành tới cũng khôgn có giá trị tương xứng.
Hơn nữa hắn cũng không nhận thấy vật phẩm nào đặc biệt. Vì vậy suy nghĩ một chút, hạ Nhất minh thở dài một tiếng, quyết định bỏ qua cơ hội lần này.
Một lúc sau , ngoại trừ Hạ Nhất Minh , Sở Hao châu và vị tán tu Đặng Triệu Thần, những người còn lại đều đổi được mấy vật phẩm. Chỉ cần nhìn nét mặt hớn hở của Kỳ Liên song ma cũng biết bọn họ rất hài lòng.
Ánh mắt Vũ Mạc phi liếc về phía ba người còn lại. Khi nhìn Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu, hắn mở miệng cười cười.
Nhưng khi nhìn tới Đặng Triệu Thần, ánh mắt liền có chút khinh thường. Tôn giả tự mình tu luyện dù sao cũng chẳng đáng để cho các đại môn phái hay đại gia tộc nhắc đến. Vì vậy mà Vũ Mạc Phi cũng không để ý tới người này nhiều lắm.
hạ Nhất Minh cũng nhận thấy điều đó. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra không chỉ Vũ Mạc Phi có biểu hiện như thế mà ngay cả mấy người của các đại gia tộc cũng vậy.
Chẳng biết Đặng Triệu Thần có nhận thấy hay không , hay là hàm dưỡng của hắn quá cao. tóm lại, nét mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh.
Sau khi mọi người chấm dứt trao đổi, Vũ Mạc Phi cười ha hả nói:
- hạ huynh! Sở huynh! Chẳng lẽ hai người không tìm được thứ gì hay sao?
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ hảo ý của Vũ huynh! Mấy thứ này đều là bảo vật nhưng bọn ta cũng không cần chúng lắm vì vậy đành bỏ qua.
Vũ Mạc Phi mỉm cười gật đầu, hắn đang định ra lệnh thu hồi thì Đặng Triệu Thần đứng lên, cao giọng nói:
- Vũ huynh! Gần đây tiểu đệ tìm được một vật rất hay, không biết có lọt vào mắt ngài hay không?
Mặc dù Đặng Triệu Thần cũng là tân tôn giả, nhưng hình dạng của hắn hết sức già nua.
Vũ Mạc Phi giật mình cười nói:
- Đặng huynh quá khiêm nhường rồi. Đây là hội giao dịch, chỉ cần ngươi có trong tay thứ tốt thì không chỉ lão phu mà tất cả tôn giả ở đây cũng đều để ý.
Đặng Triệu Thần gật đầu. Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt trước mặt mình sau đó mở ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đảo mắt nhĩn em, sau đó nét mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Trong cái hộp đó co một loại tơ nhiều màu. Mấy sợi tơ đó cũng giống như tơ tằm, nhưng do vị trí của Đặng Triệu Thần lại ngay dưới ánh nắng nên...
chỉ trong khoảng mấy cái hô hấp, được ánh mặt trời chiếu rọi, mấy sợi tơ tỏa ra ánh sáng với vô vàn màu sắc, khiến cho mọi người hoa mắt.
Tất nhiên mấy cái tia sáng đó không gây sự chú ý cho đám tôn giả, nhưng với đám thiếu nữ đang bưng khay đứng trong phòng lại có chút thích thú.
Nhìn quanh một vòng, hạ Nhất Minh lập tức nhận ra trong số tất cả mọi người, có lẽ chỉ mình hắn không biết đó là vật gì.
Vũ Mạc Phi gật đầu nói:
- Thải Linh ti! Không ngờ lại nhiều Thải linh ti đến như vậy. Quả là hiếm thấy.
Lông mày Sở Hao châu giật giật, chợt nhỏ giọng nói:
- Lão đệ! Chúng ta cần thứ này.
Hạ Nhất Minh giật mình, nhưng hắn vẫn tin vào lời nói của Sở Hao Châu. Nếu lão đã nhìn được một vật nào đó thì chắc chắn sẽ có tác dụng, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Cất tiếng cười ha hả, Hạ Nhất minh cao giọng nói:
- hay cho Thải Linh Ti. Vũ huynh! Tiểu đệ có chút hứng thú đối với vật ấy, chẳng hay có thể để lại cho ta không?
Vũ Mạc Phi biến sắc . Nếu mới gặp mặt hai người đó, Vũ Mạc Phi chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Mặc dù Hạ nhất Minh là tôn giả trẻ tuổi nhất trong thiên hạ, có tiềm lực kinh người thì cũng chỉ mới trở thành tôn giả mà thôi. Đối với hoàng thất Đại Thân vẫn chưa có gì đáng nói.
Nhưng sau trận đánh nơi sơn cốc, địa vị của Hạ Nhất Minh đã thay đổi.
Phía sau hắn không chỉ có thánh thú với huyết mạch thần thú mà còn có hai cường giả cấp bậc ngũ khí triều nguyên làm chỗ dựa.
Đám trưởng lão trong hoàng thất Đại Thân đã ra quyết định ngoại trừ trường hợp bất khả kháng nếu không không được đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Ho nhẹ một tiếng, Vũ Mạc Phi mỉm cười nói:
- Hạ huynh! Theo quy định của hội giao dịch, ai có thể đưa ra vật khiến Đặng huynh hài lòng thì có thể đổi được đúng không?
Hắn cũng không có mở miệng từ chối mà lại mở miệng bàn bạc, lời nói hoàn tàn chính xác. Vì vậy mà Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Vũ mạc Phi nói:
- Đặng huynh! Không biết huynh định dùng thứ này trao đổi lấy vật gì?
Đặng Triệu Thần bình tĩnh mở miệng nói:
- Lão phu muốn đổi lấy một thanh thần binh có đẳng cấp cao. Hơn nữa có phải phù hợp với lão phu.
Lời vừa dứt, cho dù là Vũ mạc Phi cũng phải nhíu mày. Nét mặt của hắn có chút khó khăn nói:
- Đặng huynh! Thái Linh ti mặc dù quý báu , nhưng muốn đổi lấy thần binh có đẳng cấp cao mà lại còn phù hợp với ngươi thì đúng là quá khó rồi.
Nét mặt Đặng Triệu Thần cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Đặng mỗ biết! Nhưng Đặng mỗ vô môn vô phái, có thể tím được một thanh thần binh để vụ hóa thành công đã là quá may mắn rồi. Phải tìm thêm thanh thứ hai nếu không tu vi của lão phu cả đời sẽ chỉ dừng lại ở đây.
Mọi người nhìn nhau đều hiểu nỗi khổ của hắn.
Vũ mạc Phi suy nghĩ một lúc nói:
- Đặng huynh! Nếu ngươi đồng ý gia nhập Vũ gia, trở thành nguyên lão thì bổn môn sẽ không tiếc gì một thanh thần binh có đẳng cấp cao đâu.
Vào đúng giờ ngọ, Vũ Vô Thường liền xuất hiện, đồng thời thông báo Kỳ Liên song ma cũng tham gia hội giao dịch.
Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cùng đi theo hắn tới đại điện. Tất cả mọi người cũng đều đến đông đủ đang chờ bọn họ. Hạ Nhất Minh cảm thấy giật mình nhưng sau đó mới nghĩ ra bọn họ không phải đợi hắn mà là đợi Sở Hao Châu.
Số người tham gia hội giao dịch mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là nhân vật có thức lực đạt tới đẳng cấp tôn giả. Trong đó Sở Hao Châu đã trở thành cao thủ ngũ khí triều nguyên là có thực lực cao nhất. Nếu không như thế, những người đó toàn là những kẻ kiêu ngạo làm sao chấp nhận đứng chờ cơ chứ?
Vũ Mạc Phi thấy mọi người đến đông đủ liền đứng lên nói:
- Các vị! Tất cả mọi người đều không còn lạ với hội giao dịch nữa. Lão phu vốn muốn chờ Ngụy huynh và Kim huynh của Linh Tiêu bảo điện tới mới mở hội, nhưng ngày hôm qua vừa mới nhận được thư của bọn họ nói có việc quan trọng nên sẽ tới thẳng Tây Bắc mà không đến hội họp với chúng ta.
Mọi người nghe xong đều quay sang bàn tán với nhau, không biết hai vị tôn giả của Linh Tiêu bảo điện gặp phải việc gì mà lại không tới được.
Hạ Nhất Minh lại càng thêm bất ngờ. hắn vẫn tưởng tới đây sẽ gặp lại Kim Chiến Dịch, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi. Chắc phải trở về Tây Bắc rồi mới có thể gặp hắn.
Vũ mạc Phi vỗ hai tay, để cho mọi người tập trung rồi cao giọng nói:
- Các vị! Hội giao dịch hôm nay, Vũ gia chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chắc chắn sẽ không khiến các vị thất vọng. Vì vậy mọi người hãy chú ý.
Ánh mắt của tất cả đều nghiêm túc.
Mặc dù Vũ Mạc Phi thay mặt hoàng tộc Đại Thân , nhưng trước mặt những người tu luyện, bọn họ cũng không lấy thân phận hoàng tộc mà xuất hiện. Ngược lại, bọn họ còn cố gắng coi hoàng tộc như những gia tộc khác.
Bởi vì đối với tôn giả mà nói, hoàng quyền tuy có uy nhưng lại không có tác dụng với cao thủ cùng cấp.
Nếu bọn họ là những người tuân thủ luật pháp thì chắc chắn không thể tu luyện tới cảnh giới tôn giả.
Có điều tất cả mọi người đều thừa nhận sau khi trở thành hoàng tộc thì Vũ gia đã có rất nheiefu thiên hạ chí bảo.
Nếu Vũ Mạc Phi đã nói như thế thì chốc nữa, tất cả đều là những bảo vật hãn hữu trên thế gian.
Thoáng cái có trăm nữ tử với vóc dáng xinh xắn, bưng trên tay một cái khay ngọc. Trên mỗi cái khay lại có một chiếc khăn ngũ sắc đang phủ một thứ gì đó.
Kích thước các khay to bé khác nhau, ngay cả độ nặng cũng có sự thay đổi.
Hạ Nhất Minh liếc mặt một cái đều thấy tu vi của đám nữ tử đó đều không tầm thường. Cho dù kém cỏi nhất thì tu vi cũng phải đạt tới tầng thứ sáu.
Nếu như đó là nam giới thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng cả trăm nữ tử trẻ tuổi đều có tu vi như thế mới khiến cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Đám nữ tử này hiển nhiên đã trải qua huấn luyện một cách nghiêm khắc. Bọn họ đi tới vị trí của mình, nhanh chóng đặt cái khay xuống sau đó mở khăn ra. Khi tất cả các tấm khăn được kéo lên hết, ánh mắt của tất cả những người có mặt trong đại sảnh cùng sáng lên.
Vũ mạc Phi cũng chẳng nói sai. Đồ vật trên một trăm cái khay đủ khiến cho đám người tu luyện phát cuồng, ngay cả tôn giả cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết mấy thứ này đều là bảo vật nhưng khó mà có thể một mình chiếm hết. Thở dài một tiếng thật sâu, bọn họ nhanh chóng thu liễm tinh thần bắt đầu tiến hành thủ tục.
Trước khi những người này đến đây cũng đã biết sẽ có một hội giao dịch như thế cho nên mỗi người cũng đều mang theo vật phẩm để trao đổi. Nguồn:
Tất nhiên, với thân phận từng người thì chỉ cần nói một tiếng cũng có thể lấy vật phẩm đem đi, sau đó hoàng thất Đại Thân sẽ đến tận nơi để lấy đồ trao đổi.
Đó chính là nhờ tác dụng của thanh danh và thực lực. Nếu không, Vũ Mạc Phi làm sao dám thực hiện giao dịch như thế.
Hác Huyết và Phương Thịnh đứng lên đầu tiên, bọn họ chỉ vào một vài món vật phẩm, sau đó cùng với Vũ Mạc Phi nói chuyện vài câu.
Trong chốc lát, khuôn mặt hai bên đều hài lòng mỉm cười. Vũ Mạc Phi phất tay một cái, mấy cô gái nhanh chóng đi tới phủ khăn lên mấy cái khay đó , tuyên bố vật này đã có chủ.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc cũng không biết làm như thế nào.
Mặc dù những thứ rất quý nhưng những vật mà hắn mang từ Hải thiên thành tới cũng khôgn có giá trị tương xứng.
Hơn nữa hắn cũng không nhận thấy vật phẩm nào đặc biệt. Vì vậy suy nghĩ một chút, hạ Nhất minh thở dài một tiếng, quyết định bỏ qua cơ hội lần này.
Một lúc sau , ngoại trừ Hạ Nhất Minh , Sở Hao châu và vị tán tu Đặng Triệu Thần, những người còn lại đều đổi được mấy vật phẩm. Chỉ cần nhìn nét mặt hớn hở của Kỳ Liên song ma cũng biết bọn họ rất hài lòng.
Ánh mắt Vũ Mạc phi liếc về phía ba người còn lại. Khi nhìn Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu, hắn mở miệng cười cười.
Nhưng khi nhìn tới Đặng Triệu Thần, ánh mắt liền có chút khinh thường. Tôn giả tự mình tu luyện dù sao cũng chẳng đáng để cho các đại môn phái hay đại gia tộc nhắc đến. Vì vậy mà Vũ Mạc Phi cũng không để ý tới người này nhiều lắm.
hạ Nhất Minh cũng nhận thấy điều đó. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra không chỉ Vũ Mạc Phi có biểu hiện như thế mà ngay cả mấy người của các đại gia tộc cũng vậy.
Chẳng biết Đặng Triệu Thần có nhận thấy hay không , hay là hàm dưỡng của hắn quá cao. tóm lại, nét mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh.
Sau khi mọi người chấm dứt trao đổi, Vũ Mạc Phi cười ha hả nói:
- hạ huynh! Sở huynh! Chẳng lẽ hai người không tìm được thứ gì hay sao?
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ hảo ý của Vũ huynh! Mấy thứ này đều là bảo vật nhưng bọn ta cũng không cần chúng lắm vì vậy đành bỏ qua.
Vũ Mạc Phi mỉm cười gật đầu, hắn đang định ra lệnh thu hồi thì Đặng Triệu Thần đứng lên, cao giọng nói:
- Vũ huynh! Gần đây tiểu đệ tìm được một vật rất hay, không biết có lọt vào mắt ngài hay không?
Mặc dù Đặng Triệu Thần cũng là tân tôn giả, nhưng hình dạng của hắn hết sức già nua.
Vũ Mạc Phi giật mình cười nói:
- Đặng huynh quá khiêm nhường rồi. Đây là hội giao dịch, chỉ cần ngươi có trong tay thứ tốt thì không chỉ lão phu mà tất cả tôn giả ở đây cũng đều để ý.
Đặng Triệu Thần gật đầu. Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt trước mặt mình sau đó mở ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đảo mắt nhĩn em, sau đó nét mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Trong cái hộp đó co một loại tơ nhiều màu. Mấy sợi tơ đó cũng giống như tơ tằm, nhưng do vị trí của Đặng Triệu Thần lại ngay dưới ánh nắng nên...
chỉ trong khoảng mấy cái hô hấp, được ánh mặt trời chiếu rọi, mấy sợi tơ tỏa ra ánh sáng với vô vàn màu sắc, khiến cho mọi người hoa mắt.
Tất nhiên mấy cái tia sáng đó không gây sự chú ý cho đám tôn giả, nhưng với đám thiếu nữ đang bưng khay đứng trong phòng lại có chút thích thú.
Nhìn quanh một vòng, hạ Nhất Minh lập tức nhận ra trong số tất cả mọi người, có lẽ chỉ mình hắn không biết đó là vật gì.
Vũ Mạc Phi gật đầu nói:
- Thải Linh ti! Không ngờ lại nhiều Thải linh ti đến như vậy. Quả là hiếm thấy.
Lông mày Sở Hao châu giật giật, chợt nhỏ giọng nói:
- Lão đệ! Chúng ta cần thứ này.
Hạ Nhất Minh giật mình, nhưng hắn vẫn tin vào lời nói của Sở Hao Châu. Nếu lão đã nhìn được một vật nào đó thì chắc chắn sẽ có tác dụng, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Cất tiếng cười ha hả, Hạ Nhất minh cao giọng nói:
- hay cho Thải Linh Ti. Vũ huynh! Tiểu đệ có chút hứng thú đối với vật ấy, chẳng hay có thể để lại cho ta không?
Vũ Mạc Phi biến sắc . Nếu mới gặp mặt hai người đó, Vũ Mạc Phi chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Mặc dù Hạ nhất Minh là tôn giả trẻ tuổi nhất trong thiên hạ, có tiềm lực kinh người thì cũng chỉ mới trở thành tôn giả mà thôi. Đối với hoàng thất Đại Thân vẫn chưa có gì đáng nói.
Nhưng sau trận đánh nơi sơn cốc, địa vị của Hạ Nhất Minh đã thay đổi.
Phía sau hắn không chỉ có thánh thú với huyết mạch thần thú mà còn có hai cường giả cấp bậc ngũ khí triều nguyên làm chỗ dựa.
Đám trưởng lão trong hoàng thất Đại Thân đã ra quyết định ngoại trừ trường hợp bất khả kháng nếu không không được đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Ho nhẹ một tiếng, Vũ Mạc Phi mỉm cười nói:
- Hạ huynh! Theo quy định của hội giao dịch, ai có thể đưa ra vật khiến Đặng huynh hài lòng thì có thể đổi được đúng không?
Hắn cũng không có mở miệng từ chối mà lại mở miệng bàn bạc, lời nói hoàn tàn chính xác. Vì vậy mà Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Vũ mạc Phi nói:
- Đặng huynh! Không biết huynh định dùng thứ này trao đổi lấy vật gì?
Đặng Triệu Thần bình tĩnh mở miệng nói:
- Lão phu muốn đổi lấy một thanh thần binh có đẳng cấp cao. Hơn nữa có phải phù hợp với lão phu.
Lời vừa dứt, cho dù là Vũ mạc Phi cũng phải nhíu mày. Nét mặt của hắn có chút khó khăn nói:
- Đặng huynh! Thái Linh ti mặc dù quý báu , nhưng muốn đổi lấy thần binh có đẳng cấp cao mà lại còn phù hợp với ngươi thì đúng là quá khó rồi.
Nét mặt Đặng Triệu Thần cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Đặng mỗ biết! Nhưng Đặng mỗ vô môn vô phái, có thể tím được một thanh thần binh để vụ hóa thành công đã là quá may mắn rồi. Phải tìm thêm thanh thứ hai nếu không tu vi của lão phu cả đời sẽ chỉ dừng lại ở đây.
Mọi người nhìn nhau đều hiểu nỗi khổ của hắn.
Vũ mạc Phi suy nghĩ một lúc nói:
- Đặng huynh! Nếu ngươi đồng ý gia nhập Vũ gia, trở thành nguyên lão thì bổn môn sẽ không tiếc gì một thanh thần binh có đẳng cấp cao đâu.