Sau khi Hạ Nhất Minh nói xong liền ngồi xuống. Không gian trở nên hết sức yên tĩnh.
Ở đây như có một thói quen, trước khi một người ngồi xuống liền yêu cầu một người khác trong hội tiếp túc đứng lên nói tiếp . Nhưng Hạ Nhất Minh không biết đến quy định đó, mà cũng có thể chẳng hèm để ý tới. Vì vậy mà hắn cũng không mở miệng yêu cầu người khác.
Có điều lúc này đa số mọi người đều đang lẳng lặng suy nghĩ về những điều Hạ Nhất Minh vừa nói. Nếu tách Hạ Nhất Minh và Hác Huyết ra thì cho dù bọn họ nói rất hay nhưng chắc chắn vẫn còn giữ lại nhiều thứ, nên không trợ giúp được nhiều lắm.
Nhưng vấn đề là hôm nay hai người bọn họ lại cùng kết hợp thảo luận nên vẫn có điểm dùng được.
Một lúc sau, cuối cùng Vũ Vô Thường đứng lên cười ha ha nói:
- các vị! Những lời Hạ huynh nói rất hay. Vũ mỗ xin bội phục.
Mọi người cùng gật đầu. Tất cả đều thầm nghĩ nếu chính mình đem công pháp đặc thù hay kỹ xảo của bản thân công khai ra dù chỉ một nửa thì chắc chắn cũng chẳng thua kém gì Hạ Nhất Minh, thậm chí còn thực dụng hơn hắn một bậc. Nhưng vấn đề là bọn họ không dám nói ra những thứ đó.
Hơn nữa tất cả mọi người đều nhận thấy Hạ Nhất Minh lại nói tiếp về vấn đề của Hác Huyết vừa mới nói, chứng tỏ hắn cũng nắm vững về công pháp của Hác Huyết.
Nếu là bất cứ một người nào khác chỉ sợ cũng không thể nói được xuất sắc như thế. Bất quá trong đầu bọn họ đều đang tự hỏi...
Hạ Nhất Minh mới chỉ có hai mươi mốt tuổi , vì sao mà kiến thức của hắn lại uyên bác đến vậy? Chẳng biết làm sao mà hắn có thể học được những thứ đó. Nguồn truyện:
Vũ Vô Thường quay lại đằng sau, đánh mắt một cái với Vũ Vô Trần. Vũ Vô Trần mỉm cười đứng lên.
Trong đám tôn giả, dung mạo của hắn là trẻ nhát. Hơn nữa tầm vóc cao ráo, khuôn mặt trắng như ngọc lại thêm đôi mắt sâu thăm thẳm.
Nếu không biết thì chỉ sợ nói năm nay hắn mới ba mươi tuổi cũng chẳng có người nào nghi ngờ. Máy ngày trước Hạ Nhất Minh đã nghe Kỳ Liên song ma nói tới người này.
Hắn quả là một thiên tài tu luyện võ đạo. Năm mười tám tuổi hắn đã trở thành tiên thiên cường giả nên mới giữ được dung mạo đó cho đến bây giờ.
Bất luận tuổi tác hay tu vi của hắn đều không kém so với Kim Chiến Dịch. Chỉ có điều, ba lần giao thủ với Kim Chiến Dịch đều bị thua bởi một chiêu.
Nhưng không thể phủ nhận, ngoại trừ kim Chiến Dịch được coi là đệ nhất nhân dưới tôn giả ở Đại Thân ra, cũng chẳng còn người nào mới đỉnh túc mà có thể chiến thắng hắn.
Bước tới vị trí giữa, Vũ Vô Trần cao giọng nói:
- Các vị! Vừa rồi Hạ huynh và Hác huynh đã nói tới một loại phương pháp ngưng tụ chân khí. Tiểu đệ cũng có một chút tâm đắc muốn cùng trao đổi với mọi người một chút.
Đôi mày của Hạ Nhất Minh và Hác Huyết đều hơi giật gaịat. Những điều này nghe thì cũng hoàn toàn bình thường, nhưng nghĩ kỹ thì nó lại kích đọng hiềm khích giữa hai bên. Chỉ có điều Hạ Nhất Minh và Hác Huyết vẫn không biểu hiẹn ra ngoài mà thôi.
Vũ Vô Trần quả nhiên có thực lực nhất định. Nội dung mà hắn nói hoàn toàn mới. Đối với những người mới trở thành ton giả mà nói thì đây quả là một đề tài rất tốt.
Hác Huyết biểu hiện chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hắn liếc mắt nhìn Phương Thịnh một cái, đôi môi khẽ mấp máy, truyền âm vào tai Phương Thịnh.
- Hô Duyên phó môn chủ đoán không sai. Quả nhiên Hạ Nhất Minh đã xem qua Ngưng huyết kinh.
Phương THịnh khẽ cau mày, truyền âm lại:
- Chẳng phải ngươi nói nếu không tu luyện Ngưng huyết thuật mà xem Ngưng huyết kinh thì sẽ nổi điên mà chết hay sao?
Nét mặt Hác Huyết có chút khó coi nói:
- Trên thế giới này không hề có chuyện gì là tuyệt đối. Mặc dù từ trước đến nay chưa có người nào đọc qua Ngưng huyết kinh mà còn giữ được thần trí nhưng không có nghĩa là không có. Hơn nữa Hạ Nhât Minh lại rất cổ quái, mới hai mươi tuổi đã trở thành tôn giả, người như thế không thể xét theo lẽ thường được.
Phương Thịnh có chút ngẩn người. Hắn yên lặng gật dầu. Liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái.
Lúc này, Hạ Nhất Minh như đang nghe Vũ Vô Trần nói, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, nhưng vẫn rất tập trung. tuy nhiên khi Phương Thịnh nhìn sang liền thấy Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
Phương THịnh cảm thấy rùng mình, mặc dù nụ cười của Hạ Nhất Minh rất thân thiện nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.
Hít một hơi thật sâu, hắn nói:
- Hác huynh! Ngươi xem hắn có tu luyện Ngưng huyết thuật hay không?
Hác Huyết lắc đầu nói:
- Ngưng huyết thuật chân chính lại có thể tu luyện dễ dàng như thế hay sao? Hơn nữa nếu không có thiên phú tu luyện về Ngưng huyết thuật thì cũng không thể thành công. - Hắn hừ nhẹ một tiếng nói.
- Hạ Nhất Minh kiêm tu ngũ hành cũng đã là chuyện rất giỏi. Ta không tin hắn còn sức mà tu luyện võ đạo khác. - Phương thịnh suy nghĩ chút rồi gật đầu nói:
- Hác Huynh! Hô Duyên phó môn chủ phân phó chúng ta dò hỏi xem Hạ nhất Minh có tu luyện Ngưng huyết thuật hay không. Ý ngươi làm thế nào bây giờ?
Hác Huyết suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đợi bọn họ nói xong, ta sẽ khiêu chiến với Hạ Nhất Minh. Chắc lúc đó chẳng có người nào ngăn cản.
Phương THịnh khẽ lắc đầu nói:
- Không ổn! Vừa rồi ngươi và hắn xung đọt với nhau. Làm thế chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ ngợi. Cứ để tiểu đệ được rồi.
Hác Huyết trầm ngâm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận.
Lúc này Vũ Vô Trần vừa mới nói xong, mỉm cười khom người mời một vị khác đến từ Lâm gia - Lâm Hướng Tình nối tiếp.
Lâm Hưởng Tình cũng không từ chối. Sau khi đi lên cũng mang dáng vẻ hào phóng, nói một cách hết sức thoải mái. Những điều hắn nói lại thuộc về một vấn đề khác. Cho dù mọi người có hứng thú hay không thì vẫn im lặng mà nghe, không có ai mở miệng quấy rầy.
Phương Thịnh chợt thở dài một tiếng, thanh âm có chsut tiếc nuối và bi thương nói:
- Nếu có Chư huynh ở đây. Ba người chúng ta cùng trở thành tôn giả, thảo luận với mọi người đó mới là việc quan trọng.
Nét mặt hác Huyết cũng buồn bã. Hai người bọn họ và Chư Quan Hảo có giao tình từ nhỏ. Nhưng hôm nay, hai người bọn họ trở thành tôn giả còn hắn lại bị suy sụp ở Quỷ Khốc lĩnh. Bọn họ vẫn bị đả kích vì chuyện này.
Tuy nhiên, hai người chỉ nghĩ tới Chư Quan Hảo mà không nghĩ tới những người bị thất bại trong tay mình.
Trong mắt hai người thì những người đó chỉ là những tảng đá lót đường cho mình trở thành tôn giả mà thôi.
Thời gian mọi người trao đổi cũng không dài. Tất cả đều nói ra lĩnh vực mà mình tâm đắc nhất. Mặc dù bọn họ cũng không nói ra những điều quan trọng nhưng mỗi người ở đây đều có thể nói là đại hành gia. Nếu chỉ dùng những thứ bình thường mà thảo luận chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ.
Vì vậy mà mỗi người đều dồn hết tâm tư, nói ra những điều khiến người ta chú ý.
Ngay cả Kỳ Liên song ma cũng nói về vấn đề liên quan tới ngũ hành. Hạ Nhất Minh nhờ đó cũng có được một chút kiến thức.
Về phần những người còn lại, đừng nói là đám đệ tử của các đại gia tộc hay đại môn phái, ngay cả Đặng Triệu Thần cũng có những điểm đặc biệt khiến người ta phải sợ hãi.
Thời gian mười người nói chuyện không dài, nhưng cũng phải tới hai canh giờ.
Sau khi nói xong, nét mặt mỗi người đều có chút trầm ngâm, chẳng biết có đạt được thứ gì hay không nữa.
Tuy nhiên, đối với Hạ Nhất Minh thì hắn cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Con đường võ đạo không thể đóng cửa mà tu luyện. Sở dĩ hắn đi du ngoạn thiên hạ chính là để chiêm ngưỡng công pháp của mọi người mà rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Do tuổi còn ít nên mặc dù giao thủ với rất nhiều nhân vật hàng đầu, nhưng sự hiểu biết đối với võ đạo của vô số nơi trên thế giới thì không thể bằng những người sống hơn trăm tuổi được.
Đây chính là chênh lệch giữa tuổi tác và mức độ kinh nghiệm. Cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được.
Vì vậy sau khi Hạ Nhất Minh nghe được những điều tâm đắc của mọi người, thì có nhiều chỗ bế tắc của hắn bỗng được khai thông.
Tuy không thể khiến tu vi võ đạo của hắn nâng lên một tầm cao mới nhưng cũng làm cho vốn kiến thức của hắn tăng lên rất nhiều.
Mấy người Vũ Vô Thường không thể ngờ được Hạ Nhất Minh lại có được thu hoạch lớn đến thế. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không mời hắn tham gia.
Nhưng không phải bọn họ ngu ngốc mà là trước đây cho dù là thời kỳ thần đạo cũng khôgn có người nào trở thành tôn giả trước một trăm tuổi. Vì vậy mà tất cả mọi người đều không nghĩ Hạ Nhất Minh lại thu hoạch lớn đến thế.
Sau khi tất cả mọi người nói xong, Vũ Vô Thường đứng dậy nói:
- Các vị! Hiếm khi chúng ta có cơ hội gặp nhau để bàn luận võ đạo. Vì vậy nếu có người nào gặp phải vướng mắc thì cứ nói ra để mọi người giúp đỡ. Hoặc nếu có hứng thú thì có thể ở đây ấn chứng với nhau một chút cũng được.
Hai mắt Đặng Triệu Thần sáng lên. Hắn đã đợi câu nói này từ lâu lắm rồi. DO tu luyện một mình nên không thể so được với đám đệ tử của các môn phái có thể thỉnh giáo trưởng bối. Cố gắng đạt tới cảnh giới tôn giả đã là rất giỏi rồi. Con đường tu luyện vốn có rất nhiều vấn đề, hiển nhiên đưa ra vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên hắn vừa mới định mở miệng thì Phương Thịnh đã cười dài một tiếng nói:
- Vũ huynh! Nói đi nói lại thì ấn chứng võ học mới là việc quan trọng.
Dứt câu, hắn hứong Hạ Nhất MInh, ôm quyền nói:
- Vũ Châu Phương THịnh muốn lãnh giáo Hạ huynh! Mong được chỉ giáo.
Nét mặt mọi người đều có chút căng thẳng. Không ngờ Phương Thịnh lại nhanh chóng khiêu chiến như vậy. Hơn nữa, người mà hắn khiêu chiến lại là tôn giả trẻ tuổi nhất, Hạ Nhât Minh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp sân hàon toàn tĩnh lặng không có một tiếng động. Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Nhất Minh chờ hắn trả lời.
Sau khi Hạ Nhất Minh nói xong liền ngồi xuống. Không gian trở nên hết sức yên tĩnh.
Ở đây như có một thói quen, trước khi một người ngồi xuống liền yêu cầu một người khác trong hội tiếp túc đứng lên nói tiếp . Nhưng Hạ Nhất Minh không biết đến quy định đó, mà cũng có thể chẳng hèm để ý tới. Vì vậy mà hắn cũng không mở miệng yêu cầu người khác.
Có điều lúc này đa số mọi người đều đang lẳng lặng suy nghĩ về những điều Hạ Nhất Minh vừa nói. Nếu tách Hạ Nhất Minh và Hác Huyết ra thì cho dù bọn họ nói rất hay nhưng chắc chắn vẫn còn giữ lại nhiều thứ, nên không trợ giúp được nhiều lắm.
Nhưng vấn đề là hôm nay hai người bọn họ lại cùng kết hợp thảo luận nên vẫn có điểm dùng được.
Một lúc sau, cuối cùng Vũ Vô Thường đứng lên cười ha ha nói:
- các vị! Những lời Hạ huynh nói rất hay. Vũ mỗ xin bội phục.
Mọi người cùng gật đầu. Tất cả đều thầm nghĩ nếu chính mình đem công pháp đặc thù hay kỹ xảo của bản thân công khai ra dù chỉ một nửa thì chắc chắn cũng chẳng thua kém gì Hạ Nhất Minh, thậm chí còn thực dụng hơn hắn một bậc. Nhưng vấn đề là bọn họ không dám nói ra những thứ đó.
Hơn nữa tất cả mọi người đều nhận thấy Hạ Nhất Minh lại nói tiếp về vấn đề của Hác Huyết vừa mới nói, chứng tỏ hắn cũng nắm vững về công pháp của Hác Huyết.
Nếu là bất cứ một người nào khác chỉ sợ cũng không thể nói được xuất sắc như thế. Bất quá trong đầu bọn họ đều đang tự hỏi...
Hạ Nhất Minh mới chỉ có hai mươi mốt tuổi , vì sao mà kiến thức của hắn lại uyên bác đến vậy? Chẳng biết làm sao mà hắn có thể học được những thứ đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vũ Vô Thường quay lại đằng sau, đánh mắt một cái với Vũ Vô Trần. Vũ Vô Trần mỉm cười đứng lên.
Trong đám tôn giả, dung mạo của hắn là trẻ nhát. Hơn nữa tầm vóc cao ráo, khuôn mặt trắng như ngọc lại thêm đôi mắt sâu thăm thẳm.
Nếu không biết thì chỉ sợ nói năm nay hắn mới ba mươi tuổi cũng chẳng có người nào nghi ngờ. Máy ngày trước Hạ Nhất Minh đã nghe Kỳ Liên song ma nói tới người này.
Hắn quả là một thiên tài tu luyện võ đạo. Năm mười tám tuổi hắn đã trở thành tiên thiên cường giả nên mới giữ được dung mạo đó cho đến bây giờ.
Bất luận tuổi tác hay tu vi của hắn đều không kém so với Kim Chiến Dịch. Chỉ có điều, ba lần giao thủ với Kim Chiến Dịch đều bị thua bởi một chiêu.
Nhưng không thể phủ nhận, ngoại trừ kim Chiến Dịch được coi là đệ nhất nhân dưới tôn giả ở Đại Thân ra, cũng chẳng còn người nào mới đỉnh túc mà có thể chiến thắng hắn.
Bước tới vị trí giữa, Vũ Vô Trần cao giọng nói:
- Các vị! Vừa rồi Hạ huynh và Hác huynh đã nói tới một loại phương pháp ngưng tụ chân khí. Tiểu đệ cũng có một chút tâm đắc muốn cùng trao đổi với mọi người một chút.
Đôi mày của Hạ Nhất Minh và Hác Huyết đều hơi giật gaịat. Những điều này nghe thì cũng hoàn toàn bình thường, nhưng nghĩ kỹ thì nó lại kích đọng hiềm khích giữa hai bên. Chỉ có điều Hạ Nhất Minh và Hác Huyết vẫn không biểu hiẹn ra ngoài mà thôi.
Vũ Vô Trần quả nhiên có thực lực nhất định. Nội dung mà hắn nói hoàn toàn mới. Đối với những người mới trở thành ton giả mà nói thì đây quả là một đề tài rất tốt.
Hác Huyết biểu hiện chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hắn liếc mắt nhìn Phương Thịnh một cái, đôi môi khẽ mấp máy, truyền âm vào tai Phương Thịnh.
- Hô Duyên phó môn chủ đoán không sai. Quả nhiên Hạ Nhất Minh đã xem qua Ngưng huyết kinh.
Phương THịnh khẽ cau mày, truyền âm lại:
- Chẳng phải ngươi nói nếu không tu luyện Ngưng huyết thuật mà xem Ngưng huyết kinh thì sẽ nổi điên mà chết hay sao?
Nét mặt Hác Huyết có chút khó coi nói:
- Trên thế giới này không hề có chuyện gì là tuyệt đối. Mặc dù từ trước đến nay chưa có người nào đọc qua Ngưng huyết kinh mà còn giữ được thần trí nhưng không có nghĩa là không có. Hơn nữa Hạ Nhât Minh lại rất cổ quái, mới hai mươi tuổi đã trở thành tôn giả, người như thế không thể xét theo lẽ thường được.
Phương Thịnh có chút ngẩn người. Hắn yên lặng gật dầu. Liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái.
Lúc này, Hạ Nhất Minh như đang nghe Vũ Vô Trần nói, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, nhưng vẫn rất tập trung. tuy nhiên khi Phương Thịnh nhìn sang liền thấy Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
Phương THịnh cảm thấy rùng mình, mặc dù nụ cười của Hạ Nhất Minh rất thân thiện nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.
Hít một hơi thật sâu, hắn nói:
- Hác huynh! Ngươi xem hắn có tu luyện Ngưng huyết thuật hay không?
Hác Huyết lắc đầu nói:
- Ngưng huyết thuật chân chính lại có thể tu luyện dễ dàng như thế hay sao? Hơn nữa nếu không có thiên phú tu luyện về Ngưng huyết thuật thì cũng không thể thành công. - Hắn hừ nhẹ một tiếng nói.
- Hạ Nhất Minh kiêm tu ngũ hành cũng đã là chuyện rất giỏi. Ta không tin hắn còn sức mà tu luyện võ đạo khác. - Phương thịnh suy nghĩ chút rồi gật đầu nói:
- Hác Huynh! Hô Duyên phó môn chủ phân phó chúng ta dò hỏi xem Hạ nhất Minh có tu luyện Ngưng huyết thuật hay không. Ý ngươi làm thế nào bây giờ?
Hác Huyết suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đợi bọn họ nói xong, ta sẽ khiêu chiến với Hạ Nhất Minh. Chắc lúc đó chẳng có người nào ngăn cản.
Phương THịnh khẽ lắc đầu nói:
- Không ổn! Vừa rồi ngươi và hắn xung đọt với nhau. Làm thế chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ ngợi. Cứ để tiểu đệ được rồi.
Hác Huyết trầm ngâm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận.
Lúc này Vũ Vô Trần vừa mới nói xong, mỉm cười khom người mời một vị khác đến từ Lâm gia - Lâm Hướng Tình nối tiếp.
Lâm Hưởng Tình cũng không từ chối. Sau khi đi lên cũng mang dáng vẻ hào phóng, nói một cách hết sức thoải mái. Những điều hắn nói lại thuộc về một vấn đề khác. Cho dù mọi người có hứng thú hay không thì vẫn im lặng mà nghe, không có ai mở miệng quấy rầy.
Phương Thịnh chợt thở dài một tiếng, thanh âm có chsut tiếc nuối và bi thương nói:
- Nếu có Chư huynh ở đây. Ba người chúng ta cùng trở thành tôn giả, thảo luận với mọi người đó mới là việc quan trọng.
Nét mặt hác Huyết cũng buồn bã. Hai người bọn họ và Chư Quan Hảo có giao tình từ nhỏ. Nhưng hôm nay, hai người bọn họ trở thành tôn giả còn hắn lại bị suy sụp ở Quỷ Khốc lĩnh. Bọn họ vẫn bị đả kích vì chuyện này.
Tuy nhiên, hai người chỉ nghĩ tới Chư Quan Hảo mà không nghĩ tới những người bị thất bại trong tay mình.
Trong mắt hai người thì những người đó chỉ là những tảng đá lót đường cho mình trở thành tôn giả mà thôi.
Thời gian mọi người trao đổi cũng không dài. Tất cả đều nói ra lĩnh vực mà mình tâm đắc nhất. Mặc dù bọn họ cũng không nói ra những điều quan trọng nhưng mỗi người ở đây đều có thể nói là đại hành gia. Nếu chỉ dùng những thứ bình thường mà thảo luận chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ.
Vì vậy mà mỗi người đều dồn hết tâm tư, nói ra những điều khiến người ta chú ý.
Ngay cả Kỳ Liên song ma cũng nói về vấn đề liên quan tới ngũ hành. Hạ Nhất Minh nhờ đó cũng có được một chút kiến thức.
Về phần những người còn lại, đừng nói là đám đệ tử của các đại gia tộc hay đại môn phái, ngay cả Đặng Triệu Thần cũng có những điểm đặc biệt khiến người ta phải sợ hãi.
Thời gian mười người nói chuyện không dài, nhưng cũng phải tới hai canh giờ.
Sau khi nói xong, nét mặt mỗi người đều có chút trầm ngâm, chẳng biết có đạt được thứ gì hay không nữa.
Tuy nhiên, đối với Hạ Nhất Minh thì hắn cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Con đường võ đạo không thể đóng cửa mà tu luyện. Sở dĩ hắn đi du ngoạn thiên hạ chính là để chiêm ngưỡng công pháp của mọi người mà rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Do tuổi còn ít nên mặc dù giao thủ với rất nhiều nhân vật hàng đầu, nhưng sự hiểu biết đối với võ đạo của vô số nơi trên thế giới thì không thể bằng những người sống hơn trăm tuổi được.
Đây chính là chênh lệch giữa tuổi tác và mức độ kinh nghiệm. Cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được.
Vì vậy sau khi Hạ Nhất Minh nghe được những điều tâm đắc của mọi người, thì có nhiều chỗ bế tắc của hắn bỗng được khai thông.
Tuy không thể khiến tu vi võ đạo của hắn nâng lên một tầm cao mới nhưng cũng làm cho vốn kiến thức của hắn tăng lên rất nhiều.
Mấy người Vũ Vô Thường không thể ngờ được Hạ Nhất Minh lại có được thu hoạch lớn đến thế. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không mời hắn tham gia.
Nhưng không phải bọn họ ngu ngốc mà là trước đây cho dù là thời kỳ thần đạo cũng khôgn có người nào trở thành tôn giả trước một trăm tuổi. Vì vậy mà tất cả mọi người đều không nghĩ Hạ Nhất Minh lại thu hoạch lớn đến thế.
Sau khi tất cả mọi người nói xong, Vũ Vô Thường đứng dậy nói:
- Các vị! Hiếm khi chúng ta có cơ hội gặp nhau để bàn luận võ đạo. Vì vậy nếu có người nào gặp phải vướng mắc thì cứ nói ra để mọi người giúp đỡ. Hoặc nếu có hứng thú thì có thể ở đây ấn chứng với nhau một chút cũng được.
Hai mắt Đặng Triệu Thần sáng lên. Hắn đã đợi câu nói này từ lâu lắm rồi. DO tu luyện một mình nên không thể so được với đám đệ tử của các môn phái có thể thỉnh giáo trưởng bối. Cố gắng đạt tới cảnh giới tôn giả đã là rất giỏi rồi. Con đường tu luyện vốn có rất nhiều vấn đề, hiển nhiên đưa ra vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên hắn vừa mới định mở miệng thì Phương Thịnh đã cười dài một tiếng nói:
- Vũ huynh! Nói đi nói lại thì ấn chứng võ học mới là việc quan trọng.
Dứt câu, hắn hứong Hạ Nhất MInh, ôm quyền nói:
- Vũ Châu Phương THịnh muốn lãnh giáo Hạ huynh! Mong được chỉ giáo.
Nét mặt mọi người đều có chút căng thẳng. Không ngờ Phương Thịnh lại nhanh chóng khiêu chiến như vậy. Hơn nữa, người mà hắn khiêu chiến lại là tôn giả trẻ tuổi nhất, Hạ Nhât Minh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp sân hàon toàn tĩnh lặng không có một tiếng động. Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Nhất Minh chờ hắn trả lời.