Trên đỉnh núi có một người nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng ít ai biết được đây chính là Lão tổ tông bế quan cả trăm năm nay của Thiên Trì nhất mạch, Đế Thích Thiên.
Mặc dù bề ngoài Đế Thích Thiên còn rất trẻ hơn nữa trên thân thể không phát ra khí tức cường đại nào.
Nhưng trong mắt những người từng chứng kiến thực lực của hắn như Thần Toán Tử đều biết, trong thân thể trẻ trung này ẩn giấu lực lượng của cả một đầu viễn cổ cự thú.
Lúc trước sau khi đánh một trận kinh thiên động địa, Thần Toán Tử cả đời không còn ý muốn phản bộ Đế Thích Thiên hay thay thế hắn nữa.
Chỉ bằng thực lực như vậy, đủ để coi thường tất cả.
Trước mắt bọn họ, mọi âm mưu quỷ kế đều dễ dàng bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Bởi vì âm mưu nào cũng phải dựa vào những quy tắc chuẩn bị.
Nếu như ngươi cường đại tới mức không thèm để ý đến những quy tắc đó, vậy âm mưu quỷ kế có lợi hại hơn đi nữa cũng không thể phát huy tác dụng.
Mặc dù cả trăm năm nay Thần Toán Tử tiến bộ rất nhiều, thậm chí đạt tới Ngũ khí triều nguyên đỉnh phong.
Nhưng lão biết, trước mặt Đế Thích Thiên, những tiến bộ này không có bất cứ ý nghĩ gì.
Hướng Đế Thích Thiên hành lễ thật sâu, Thần Toán Tử nói:
- Tông chủ đại nhân. Ta thua rồi.
Đế Thích Thiên nhìn lão, trong ánh mắt không gợn chút rung động nào, hắn cười nói:
- Ngươi thất bại nhưng là thất bại rất đúng lúc.
Dừng một chút, nụ cười hắn càng rạng rỡ hơn:
- Ngươi... thắng.
Thần Toán Tử thở dài một hơi, lão rõ ràng là hiểu ý Đế Thích Thiên.
Cùng Bách Linh Bát đánh một trận, lão mặc dù thua nhưng có cơ hội lĩnh ngộ sâu thêm về võ đạo.
Nói cách khác, tuy thất bại nhưng Thần Toán Tử có khả năng tiến xa hơn.
Đối với tu vi võ đạo bậc này mà nói, bất luận muốn tiến thêm một bước cái giá phải trả là không nhỏ.
Bởi Đế Thích Thiên nhìn rõ trạng thái của Thần Toán Tử mới nói như vậy.
Thần Toán Tử khẽ gật đầu, ánh mắt mờ mịt nói:
- Lão phu cả đời chỉ sở trường Thần toán thuật nhưng khuyết điểm cũng chính là nó. Sức người có hạn, lão phu mặc dù biết rõ đạo lý này nhưng không thể khám phá ra.
Lão hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Nếu không phải gặp người am hiểu Thần toán thuật hơn, có lẽ cả đời này lão phu cũng không cách nào tiến thêm một bước nữa.
Đế Thích Thiên vừa cười vừa nói:
- Nếu đột phá được một ải này, sau này cả thế giới này ngươi tự do vẫy vùng.
Ánh mắt hắn nhìn xa xa, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể đạt tới cảnh giới như bổn tôn, sau này bổn tôn cũng yên tâm tới Bắc Cương Băng Đảo.
Thần Toán Tử ánh mắt khẽ động, lập tức cười khổ nói:
- Muốn đạt tới cảnh giới như tông chủ, thật sự là vô cùng khó.
Dừng một chút, lão nói:
- Nếu là Hạ Nhất Minh hoặc Bách Linh Bát có lẽ mới có thiên phú cùng năng lực như vậy.
Đế Thích Thiên bật cười, nói:
- Bổn tông rất ít khi nghe ngươi tán dương người khác như vậy. Hai người ki có thể nhận được những lời khen ngợi của ngươi thật không dễ dàng.
Thần Toán Tử lắc đầu thở dài, nói:
- Bách Linh Bát kia vũ kỹ đặc biệt, tu vi thâm ảo khó lường. Ta xem trong thiên hạ, trừ người đạt tới cảnh giới như tông chủ, hắn có thể coi là vô địch. Mà Hạ Nhất Minh kia, thật sự là thiên tài tuyệt thế. Hai mươi tuổi đã thành công tấn giai Tôn giả. Thiên phú bậc này, đưa mắt nhìn từ xưa tới nay chưa ai làm được. Hơn nữa hắn mới chỉ tấn giai gần hai năm đã hoàn toàn củng cố cảnh giới.
Nói tới đây âm thanh của lão có chút run rẩy.
Dao động này cực nhỏ, nếu là người khác khẳng định không nghe thấy, nhưng Đế Thích Thiên quen lão cả trăm năm nên hiểu lão rất rõ.
Chân mày khẽ nhíu lại, Đế Thích Thiên cũng không nói thêm gì. Bất quá Thần Toán Tử cũng hiểu ý hắn, không khỏi cười khổ, nói:
- Lão phu khi gặp Hạ Nhất Minh cũng từng tính toán hậu vận của hắn. Nhưng không ngờ là một mảnh hỗn độn, hơn nữa khí tức của hắn mạnh mẽ vượt xa các Tôn giả thông thường. Ngay cả so với Tam hoa đỉnh phong cũng không chút nào thua kém.
Đế Thích Thiên ồ lên một tiếng, nói:
- Hắn tấn giai Tôn giả mới hai năm.
Thần Toán Tử cười khổ, gật đầu nói:
- Lão phu cũng không hiểu chút nào. Nhưng tự tin tuyệt đối không nhìn lầm.
Đế Thích Thiên trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Vậy còn Bách Linh Bát kia, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Thần Toán Tử nhất thời lộ ra vẻ cổ quái, vẻ mặt này ngay cả Đế Thích Thiên cũng lần đầu tiên trong đời chứng kiến.
Ho nhẹ một tiếng, Thần Toán Tử khẽ nói:
- Ta nhìn không ra. Một chút cũng không ra. Dường như hắn không phải là người trên thế giới này mà là từ một hòn đá trên không trung đi ra.
Nếu lúc này Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát ở đây, hơn nữa nghe được hai người này nói chuyện bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ, hơn nữa còn không dám xem thường Thần Toán Tử nữa.
Một lúc lâu sau, Thần Toán Tử thử dò xét, hỏi:
- Tông chủ đại nhân. Bách Linh Bát kia có thể không cần để ý tới. Nhưng Hạ Nhất Minh dù sao cũng là đệ tử phân mạch của chúng ta, tuyệt đối đáng tin tưởng. Ngài có muốn gặp hắn một chút không?
Đế Thích Thiên lắc đầu, nói:
- Bổn tông vốn cả trăm năm nay chưa từng gặp người ngoài. Hạ Nhất Minh mặc dù thiên phú hơn người nhưng muốn được ta triệu kiến thậm chí kế thừa Thiên Trì, trước hết phải đạt tới Ngũ khí triều nguyên rồi hãy mới nhắc lại.
Âm thanh của hắn dần thấp xuống:
- Trước khi tấn giai Ngũ khí triều nguyên, cho dù biểu hiện cường đại hơn nữa cũng không thể coi là thiên tài chính thức.
Thần Toán Tử vốn muốn mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói nữa.
Lão than nhẹ một tiếng, khom người thật sâu lui ra.
Trên đỉnh núi, chỉ còn Đế Thích Thiên thì thầm trong miệng:
- Hạ Nhất Minh. Đừng để ta thất vọng.
Hắn nhìn nơi xa dường như nghĩ tới điều gì, nói:
- Trước khi Băng Đảo xuất hiện, nếu có thể tấn giai Ngũ khí triều nguyên, cho dù chức vị Tông chủ này cũng sẽ để lại cho ngươi.
Trong Đoán tạo thất, khi Dương Hạo cùng Chu Bát Thất rời đi, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Bảo vệ cửa không cho những người khác tiến vào.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, sau khi ra ngoài ra ngoài, gã vung tay đóng cửa lại, sau đó như bức tượng một mực đứng tại đó.
Có Bách Linh Bát làm thần giữ cửa, e rằng đưa mắt cả Thiên Trì cũng chỉ có mình Đế Thích Thiên có khả năng mở cửa gian phòng này.
Bởi thế Hạ Nhất Minh thật sự yên tâm.
Hắn đưa tay lên trước ngực, cứ thế lấy Không gian giới chỉ ra.
Chân khí điên cuồng truyền vào, không gian giới mờ ảo hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh.
Xem xét bên trong không gian giới, Hạ Nhất Minh lấy ra hai kiện vật phẩm. Ánh mắt hắn quan sát một chút rốt cuộc đặt hai kiện vật phẩm này vào chỗ tài liệu kia.
Sau đó đưa tay, dựa theo phương pháp trong bản ghi chép, Hạ Nhất Minh phóng ra một đạo Kim hệ chân khí.
Bất quá cỗ Kim hệ lực lượng này ngoại trừ đặc tính sắc bén, còn có thêm một cảm giác âm nhu mềm mại.
Cỗ chân khí quẩn quanh đống tài liệu, dĩ nhiên là hình thành một loại luân hồi kỳ lạ.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được loại lực lượng có tính chất đặc biệt này, hắn hài lòng gật đầu. Sở dĩ Hạ Nhất Minh làm như vậy bởi trong bản ghi chép Sở Hao Châu có nói qua, mấy thứ này là tài liệu cần thiết cho việc Đoán tạo thần binh lợi khí, hơn nữa cũng là phương pháp đơn giản nhất để thực hiện.
Từ khi hướng Hạ Nhất Minh vào lĩnh vực này, Sở Hao Châu đã mãnh liệt yêu cầu hắn tiến hành rèn luyện, từng bước đề cao kỹ thuật đạt tới cao giai, thậm chí đỉnh cấp Đoán tạo sư.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn dựa theo phương pháp của Sở Hao Châu chỉ đọa mà tiến hành tập luyện.
Nhưng hắn nghĩ không tới, một vị đỉnh cấp Đoán tạo sư như Sở Hao Châu miệng nói là phương pháp đoán tạo đơn giản nhất kỳ thực với những Đoán tạo sư khác là chuyện cả đời khó có thể thực hiện.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không biết được điều này bởi vậy hôm nay mới làm ra hành động nghé con không sợ hổ.
Lần đầu tiên tiến hành đoán tạo lại mượn thần binh lợi khí để rèn luyện, chuyện này tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Cho dù là Sở Hao Châu ở đây, thấy được việc làm của Hạ Nhất Minh lúc này khẳng định sẽ tức giận không nói nên lời.
Hai kiện vật phẩm kia, một chính là khối huyền thiết nhỏ, một là đoạn sừng Long xà.
Mặc dù tài liệu Hạ Nhất Minh yêu cầu cao nhất cũng chỉ là một khối nhị cấp thiên tài địa bảo. Nhưng bản thân hắn lấy ra hai kiện vật phẩm chính là đỉnh cấp thiên tài địa bảo. Bất luận một kiện nào xuất ra cũng đủ oanh động vô số người.
Mà cách làm của Hạ Nhất Minh lúc này không ngờ là đặt hai kiện vật phẩm này cùng đám tài liệu Kim hệ bình thường để đoán tạo. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Cách làm này đủ để bất cứ vị Đoán tạo sư nào cũng phải nói ba từ "Phá gia tử".
Bất quá Hạ Nhất Minh không chút nào để ý tới việc này, hắn sau khi kiểm tra lại một lần, trong đầu nghĩ lại những ghi chép của Sở Hao Châu.
Sau một lát, hắn đứng lên, cổ tay kẽ đảo, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiện.
Một cỗ lực lượng cường đại bắt đầu khuếch tán, bất quá không phải đối dầu cùng kẻ địch, Hạ Nhất Minh khống chế nó vừa đủ.
Lực lượng này chỉ bao phủ quanh người hắn trong vòng ba trượng, đồng thời trên thân thể hắn xuất hiện từng đợt quang mang ngũ sắc dao động.
Tinh thần Hạ Nhất Minh hoàn toàn tập trung vào Ngũ Hành Hoàn, bắt đầu tìm tới Cửu Long Lô đỉnh thiên lập địa kia.
Hắn do dự một chút rốt cuộc cũng quyết định, hai tay vung lên, nhất thời vô số thủ ấn khống hỏa phóng ra.
Quang mang bừng sáng, toàn bộ thủ ấn lập tức được truyền tới Cửu Long Lô.
Trên đỉnh núi có một người nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng ít ai biết được đây chính là Lão tổ tông bế quan cả trăm năm nay của Thiên Trì nhất mạch, Đế Thích Thiên.
Mặc dù bề ngoài Đế Thích Thiên còn rất trẻ hơn nữa trên thân thể không phát ra khí tức cường đại nào.
Nhưng trong mắt những người từng chứng kiến thực lực của hắn như Thần Toán Tử đều biết, trong thân thể trẻ trung này ẩn giấu lực lượng của cả một đầu viễn cổ cự thú.
Lúc trước sau khi đánh một trận kinh thiên động địa, Thần Toán Tử cả đời không còn ý muốn phản bộ Đế Thích Thiên hay thay thế hắn nữa.
Chỉ bằng thực lực như vậy, đủ để coi thường tất cả.
Trước mắt bọn họ, mọi âm mưu quỷ kế đều dễ dàng bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Bởi vì âm mưu nào cũng phải dựa vào những quy tắc chuẩn bị.
Nếu như ngươi cường đại tới mức không thèm để ý đến những quy tắc đó, vậy âm mưu quỷ kế có lợi hại hơn đi nữa cũng không thể phát huy tác dụng.
Mặc dù cả trăm năm nay Thần Toán Tử tiến bộ rất nhiều, thậm chí đạt tới Ngũ khí triều nguyên đỉnh phong.
Nhưng lão biết, trước mặt Đế Thích Thiên, những tiến bộ này không có bất cứ ý nghĩ gì.
Hướng Đế Thích Thiên hành lễ thật sâu, Thần Toán Tử nói:
- Tông chủ đại nhân. Ta thua rồi.
Đế Thích Thiên nhìn lão, trong ánh mắt không gợn chút rung động nào, hắn cười nói:
- Ngươi thất bại nhưng là thất bại rất đúng lúc.
Dừng một chút, nụ cười hắn càng rạng rỡ hơn:
- Ngươi... thắng.
Thần Toán Tử thở dài một hơi, lão rõ ràng là hiểu ý Đế Thích Thiên.
Cùng Bách Linh Bát đánh một trận, lão mặc dù thua nhưng có cơ hội lĩnh ngộ sâu thêm về võ đạo.
Nói cách khác, tuy thất bại nhưng Thần Toán Tử có khả năng tiến xa hơn.
Đối với tu vi võ đạo bậc này mà nói, bất luận muốn tiến thêm một bước cái giá phải trả là không nhỏ.
Bởi Đế Thích Thiên nhìn rõ trạng thái của Thần Toán Tử mới nói như vậy.
Thần Toán Tử khẽ gật đầu, ánh mắt mờ mịt nói:
- Lão phu cả đời chỉ sở trường Thần toán thuật nhưng khuyết điểm cũng chính là nó. Sức người có hạn, lão phu mặc dù biết rõ đạo lý này nhưng không thể khám phá ra.
Lão hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Nếu không phải gặp người am hiểu Thần toán thuật hơn, có lẽ cả đời này lão phu cũng không cách nào tiến thêm một bước nữa.
Đế Thích Thiên vừa cười vừa nói:
- Nếu đột phá được một ải này, sau này cả thế giới này ngươi tự do vẫy vùng.
Ánh mắt hắn nhìn xa xa, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể đạt tới cảnh giới như bổn tôn, sau này bổn tôn cũng yên tâm tới Bắc Cương Băng Đảo.
Thần Toán Tử ánh mắt khẽ động, lập tức cười khổ nói:
- Muốn đạt tới cảnh giới như tông chủ, thật sự là vô cùng khó.
Dừng một chút, lão nói:
- Nếu là Hạ Nhất Minh hoặc Bách Linh Bát có lẽ mới có thiên phú cùng năng lực như vậy.
Đế Thích Thiên bật cười, nói:
- Bổn tông rất ít khi nghe ngươi tán dương người khác như vậy. Hai người ki có thể nhận được những lời khen ngợi của ngươi thật không dễ dàng.
Thần Toán Tử lắc đầu thở dài, nói:
- Bách Linh Bát kia vũ kỹ đặc biệt, tu vi thâm ảo khó lường. Ta xem trong thiên hạ, trừ người đạt tới cảnh giới như tông chủ, hắn có thể coi là vô địch. Mà Hạ Nhất Minh kia, thật sự là thiên tài tuyệt thế. Hai mươi tuổi đã thành công tấn giai Tôn giả. Thiên phú bậc này, đưa mắt nhìn từ xưa tới nay chưa ai làm được. Hơn nữa hắn mới chỉ tấn giai gần hai năm đã hoàn toàn củng cố cảnh giới.
Nói tới đây âm thanh của lão có chút run rẩy.
Dao động này cực nhỏ, nếu là người khác khẳng định không nghe thấy, nhưng Đế Thích Thiên quen lão cả trăm năm nên hiểu lão rất rõ.
Chân mày khẽ nhíu lại, Đế Thích Thiên cũng không nói thêm gì. Bất quá Thần Toán Tử cũng hiểu ý hắn, không khỏi cười khổ, nói:
- Lão phu khi gặp Hạ Nhất Minh cũng từng tính toán hậu vận của hắn. Nhưng không ngờ là một mảnh hỗn độn, hơn nữa khí tức của hắn mạnh mẽ vượt xa các Tôn giả thông thường. Ngay cả so với Tam hoa đỉnh phong cũng không chút nào thua kém.
Đế Thích Thiên ồ lên một tiếng, nói:
- Hắn tấn giai Tôn giả mới hai năm.
Thần Toán Tử cười khổ, gật đầu nói:
- Lão phu cũng không hiểu chút nào. Nhưng tự tin tuyệt đối không nhìn lầm.
Đế Thích Thiên trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Vậy còn Bách Linh Bát kia, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Thần Toán Tử nhất thời lộ ra vẻ cổ quái, vẻ mặt này ngay cả Đế Thích Thiên cũng lần đầu tiên trong đời chứng kiến.
Ho nhẹ một tiếng, Thần Toán Tử khẽ nói:
- Ta nhìn không ra. Một chút cũng không ra. Dường như hắn không phải là người trên thế giới này mà là từ một hòn đá trên không trung đi ra.
Nếu lúc này Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát ở đây, hơn nữa nghe được hai người này nói chuyện bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ, hơn nữa còn không dám xem thường Thần Toán Tử nữa.
Một lúc lâu sau, Thần Toán Tử thử dò xét, hỏi:
- Tông chủ đại nhân. Bách Linh Bát kia có thể không cần để ý tới. Nhưng Hạ Nhất Minh dù sao cũng là đệ tử phân mạch của chúng ta, tuyệt đối đáng tin tưởng. Ngài có muốn gặp hắn một chút không?
Đế Thích Thiên lắc đầu, nói:
- Bổn tông vốn cả trăm năm nay chưa từng gặp người ngoài. Hạ Nhất Minh mặc dù thiên phú hơn người nhưng muốn được ta triệu kiến thậm chí kế thừa Thiên Trì, trước hết phải đạt tới Ngũ khí triều nguyên rồi hãy mới nhắc lại.
Âm thanh của hắn dần thấp xuống:
- Trước khi tấn giai Ngũ khí triều nguyên, cho dù biểu hiện cường đại hơn nữa cũng không thể coi là thiên tài chính thức.
Thần Toán Tử vốn muốn mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói nữa.
Lão than nhẹ một tiếng, khom người thật sâu lui ra.
Trên đỉnh núi, chỉ còn Đế Thích Thiên thì thầm trong miệng:
- Hạ Nhất Minh. Đừng để ta thất vọng.
Hắn nhìn nơi xa dường như nghĩ tới điều gì, nói:
- Trước khi Băng Đảo xuất hiện, nếu có thể tấn giai Ngũ khí triều nguyên, cho dù chức vị Tông chủ này cũng sẽ để lại cho ngươi.
Trong Đoán tạo thất, khi Dương Hạo cùng Chu Bát Thất rời đi, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Bảo vệ cửa không cho những người khác tiến vào.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, sau khi ra ngoài ra ngoài, gã vung tay đóng cửa lại, sau đó như bức tượng một mực đứng tại đó.
Có Bách Linh Bát làm thần giữ cửa, e rằng đưa mắt cả Thiên Trì cũng chỉ có mình Đế Thích Thiên có khả năng mở cửa gian phòng này.
Bởi thế Hạ Nhất Minh thật sự yên tâm.
Hắn đưa tay lên trước ngực, cứ thế lấy Không gian giới chỉ ra.
Chân khí điên cuồng truyền vào, không gian giới mờ ảo hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh.
Xem xét bên trong không gian giới, Hạ Nhất Minh lấy ra hai kiện vật phẩm. Ánh mắt hắn quan sát một chút rốt cuộc đặt hai kiện vật phẩm này vào chỗ tài liệu kia.
Sau đó đưa tay, dựa theo phương pháp trong bản ghi chép, Hạ Nhất Minh phóng ra một đạo Kim hệ chân khí.
Bất quá cỗ Kim hệ lực lượng này ngoại trừ đặc tính sắc bén, còn có thêm một cảm giác âm nhu mềm mại.
Cỗ chân khí quẩn quanh đống tài liệu, dĩ nhiên là hình thành một loại luân hồi kỳ lạ.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được loại lực lượng có tính chất đặc biệt này, hắn hài lòng gật đầu. Sở dĩ Hạ Nhất Minh làm như vậy bởi trong bản ghi chép Sở Hao Châu có nói qua, mấy thứ này là tài liệu cần thiết cho việc Đoán tạo thần binh lợi khí, hơn nữa cũng là phương pháp đơn giản nhất để thực hiện.
Từ khi hướng Hạ Nhất Minh vào lĩnh vực này, Sở Hao Châu đã mãnh liệt yêu cầu hắn tiến hành rèn luyện, từng bước đề cao kỹ thuật đạt tới cao giai, thậm chí đỉnh cấp Đoán tạo sư.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn dựa theo phương pháp của Sở Hao Châu chỉ đọa mà tiến hành tập luyện.
Nhưng hắn nghĩ không tới, một vị đỉnh cấp Đoán tạo sư như Sở Hao Châu miệng nói là phương pháp đoán tạo đơn giản nhất kỳ thực với những Đoán tạo sư khác là chuyện cả đời khó có thể thực hiện.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không biết được điều này bởi vậy hôm nay mới làm ra hành động nghé con không sợ hổ.
Lần đầu tiên tiến hành đoán tạo lại mượn thần binh lợi khí để rèn luyện, chuyện này tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Cho dù là Sở Hao Châu ở đây, thấy được việc làm của Hạ Nhất Minh lúc này khẳng định sẽ tức giận không nói nên lời.
Hai kiện vật phẩm kia, một chính là khối huyền thiết nhỏ, một là đoạn sừng Long xà.
Mặc dù tài liệu Hạ Nhất Minh yêu cầu cao nhất cũng chỉ là một khối nhị cấp thiên tài địa bảo. Nhưng bản thân hắn lấy ra hai kiện vật phẩm chính là đỉnh cấp thiên tài địa bảo. Bất luận một kiện nào xuất ra cũng đủ oanh động vô số người.
Mà cách làm của Hạ Nhất Minh lúc này không ngờ là đặt hai kiện vật phẩm này cùng đám tài liệu Kim hệ bình thường để đoán tạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Cách làm này đủ để bất cứ vị Đoán tạo sư nào cũng phải nói ba từ "Phá gia tử".
Bất quá Hạ Nhất Minh không chút nào để ý tới việc này, hắn sau khi kiểm tra lại một lần, trong đầu nghĩ lại những ghi chép của Sở Hao Châu.
Sau một lát, hắn đứng lên, cổ tay kẽ đảo, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiện.
Một cỗ lực lượng cường đại bắt đầu khuếch tán, bất quá không phải đối dầu cùng kẻ địch, Hạ Nhất Minh khống chế nó vừa đủ.
Lực lượng này chỉ bao phủ quanh người hắn trong vòng ba trượng, đồng thời trên thân thể hắn xuất hiện từng đợt quang mang ngũ sắc dao động.
Tinh thần Hạ Nhất Minh hoàn toàn tập trung vào Ngũ Hành Hoàn, bắt đầu tìm tới Cửu Long Lô đỉnh thiên lập địa kia.
Hắn do dự một chút rốt cuộc cũng quyết định, hai tay vung lên, nhất thời vô số thủ ấn khống hỏa phóng ra.
Quang mang bừng sáng, toàn bộ thủ ấn lập tức được truyền tới Cửu Long Lô.