Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt nhất thời phẫn nộ nhưng hắn không cách nào giải thích được.
Mặc dù rong Đồ Đằng nhất tộc chỉ một số người biết sự thật nhưng tu vi võ đạo tới bậc này tự nhiên sẽ biết được sự thật đó.
Bởi thế hắn biết trong Đồ Đằng nhất tộc lưu truyền về việc Sinh Tử giới vốn thuộc về bọn họ là không chính xác.
Hơn nữa vì các thế lực bên ngoài vì muốn cướp lại Sinh Tử giới nên Đồ Đằng nhất tộc phải trả cái giá không nhỏ để bảo vệ, còn muốn khôi phục như xưa tuyệt đối là chuyện không thể.
Chỉ là bị người không chút nể mặt chửi thẳng, trong lòng Hồ Đặc Nhĩ Đức phẫn nộ ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Hắn mạnh mẽ tiến tới, cao giọng nói:
- Chúng ta đều tu luyện võ đạo. Nói nhiều vô ích, chân lý trong tay kẻ mạnh.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, nói :
- Chúng ta ở nơi này giao thủ. Thắng ở lại, bại rời đi. Thế nào ?
Ba vị Tôn giả lâu năm liếc mắt nhìn nhau, dưới tình huống này dĩ nhiên do ba người bọn họ quyết định.
Bọn họ cơ hồ nháy mắt đã tìm được phương án, Ngã Văn Bân cười hắc hắc, nói :
- Đề nghị của các hạ rất hợp ý ta. Bất quá lão phu còn một vấn đề.
- Cứ nói.
Hồ Đặc Nhĩ Đức tức giận nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Các hạ một mình ra tay hay định cùng Thánh thú tiến lên, «công bằng» một chọi một với chúng ta ?
Ngã Văn Bân nói những lời này mười phần giễu cợt, bất luận là ai cũng có thể nghe ra.
Nhưng Hồ Đặc Nhĩ Đức dường như không nghe ra hàm ý trong đó, hắn cây ngay không sợ chết đứng, nói:
- Lão phu cùng Thánh thú là một thể, hiển nhiên là cùng chiến đấu.
- Ha ha...
- Hắc hắc ....
.......
Một loạt tiếng cười thi nhau phát ra. Kể cả đang mỉm cười hay há miệng cười lớn, ánh mắt mọi người đều không giấu được vẻ khinh miệt.
Thực lực của Thánh thú cường đại ra sao ? Ngay cả đơn độc giao thủ chỉ sợ Tôn giả cũng không chống đỡ được. Nếu là một người một thú liên thủ, chỉ e người có thần khí mô phỏng nghịch thiên mới có thể cùng chúng đối đầu.
Nhưng bất luận Hùng Vô Cực hay Hồ Đặc Nhĩ Đức đều rõ ràng có suy nghĩ khác hoàn toàn mọi người.
Bọn họ không cảm thấy như vậy có gì không ổn. Đối với bọn họ mà nói, Thánh thú vốn là một bộ phận trên thân thể, cả hai không thể tách rời. Muốn công bằng chiến đấu, dĩ nhiên là người thú cùng lên.
Về phần đối phương có người thú cùng lên hay không, không phải vấn đề họ quan tâm.
Hồ Đặc Nhĩ Đức ánh mắt lóe hung quang, hai hàng chân mày rậm rạp dựng lên, gương mặt càng lúc càng dữ tợn.
- Ngoại nhân các ngươi chẳng lẽ không ai có can đảm sao ?
Hắn tức giận nói.
Lệ Nhã Tĩnh ánh mắt ngưng lại, tiến lên một bước, trầm giọng nói :
- Ta đánh với ngươi.
Kim Chiến Dịch cùng Lệ Giang Phong do dự một chút, rốt cuộc cũng không phản đối.
Quả thật dưới tình huống « công bằng » giao đấu này, Lệ Nhã Tĩnh trong tay cầm thần khí mô phỏng không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần nàng xuất ra Cửu Long Lô, không cần nương tay cho Hỏa long vây công, tuyệt đối có thể khiến đối phương nhấm nháp mùi vị « công bằng ».
Ngoài nàng ra, cho dù là Kim Chiến Dịch hay Lệ Giang Phong cũng không dám khẳng định bản thân có khả năng chiến thắng.
Nhưng sau khi ánh mắt Hồ Đặc Nhĩ Đức lướt qua người Lệ Nhã Tĩnh, hắn khẽ lắc đầu, nói :
- Người bên các ngươi chẳng lẽ không có ai, lại cử một nữ tử ra. Các ngươi không thấy xấu hổ nhưng lão phu cảm thấy xấu hổ không thể ra tay.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi. Lệ Nhã Tĩnh dĩ nhiên sắc mặt đỏ bừng, nhưng ý tứ của đối phương là không thể ra tay, nàng sao có thể cứ thế mà đánh. Hơn nữa nàng cảm giác được, bản thân mình ra tay trước chính là tước đi mặt mũi của tất cả Tôn giả nơi này. Loại chuyện đắc tội với nhiều Tôn giả như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy khó khăn.
Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, hai huynh đệ bọn họ đồng thời nói :
- Lê Tôn giả xin quay lại. Hai huynh đệ chúng ta muốn lãnh giáo kỳ công nhân thú hợp nhất của Hồ Đặc Nhĩ Đức các hạ.
Lệ Nhã Tĩnh tức giận lui xuống, trong lòng thầm thề, sau này nếu có cơ hội nhất định phải cho tên kia nếu chút tư vị Cửu Long Lô thiêu đốt.
Kỳ Liên song ma vừa bước tới, Hạ Nhất Minh lập tức đi tới trước mặt bọn họ, cười nói :
- Đồ Đằng nhất tộc muốn một đối một lẽ nào lại để hai vị ra tay. Cứ giao cho tiểu đệ đi.
Kỳ Liên song ma nhất thời bật cười, nếu ngay cả Hạ Nhất Minh còn không thể thắng, chỉ sợ ở nơi này không ai có thể chiến thắng tổ hợp nhân thú kia.
Hồ Đặc Nhĩ Đức nhìn Hạ Nhất Minh bước ra nhưng xung quanh cũng không có người nào phản đối.
Hắn cười lớn một tiếng, nói:
- Nói tới nói lui cũng là ngươi. Sớm biết thế bọn họ cần gì phải ồn ào.
Hạ Nhất Minh cười cười, nói :
- Bởi vì chúng ta còn đang thương lượng. Giết gà dùng dao mổ trâu thì thật lãng phí. Bởi thế chọn đi chọn lại đành để người có bản lĩnh kém cõi nhất đuổi ngươi đi.
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Nói nhảm.
Hạ Nhất Minh càng cười lớn, nói :
- Ngươi xem, người đầu tiên chúng ta cử la là một vị nữ tử. Người thứ hai lại càng trẻ tuổi hơn. Chẳng lẽ không đủ để chứng minh sao ?
Mọi người nghe xong không khỏi bật cười.
Hạ Nhất Minh rõ ràng là đổi trắng thay đen. Lệ Nhã Tĩnh mặc dù là nữ tử duy nhất nhưng trong tay nàng là thần khí mô phỏng Cửu Long Lô.
Chỉ cần Lệ Nhã Tĩnh xuất Cửu Long Lô ra, mọi người ở đây ngoại trừ Hạ Nhất Minh không ai có thể thắng được nàng.
Đây là uy lực của thần khí mô phỏng, còn xa những người có tu vi đồng giai mới có thể chống đỡ được.
Mà Hạ Nhất Minh mặc dù tuổi nhỏ nhất nhưng trong tay hắn là Ngũ Hành Hoàn thần khí mô phỏng, so sánh với thần khí mô phỏng Cửu Long Lô còn lợi hại hơn một bậc.
Hai người bọn họ nếu nhìn tuổi tác quả thực trẻ nhất, nhưng nói về thực lực đối chiến không nghi ngờ chiếm hai thứ hạng đầu.
Hồ Đặc Nhĩ Đức đương nhiên không có khả năng biết điều đó, hắn trợn mắt cứng lưỡi hồi lâu, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cuồng nộ.
Bị khí tức của hắn cảm nhiễm, hắc báo cũng từ miệng phát ra tiếng gầm rú. Từ thân thể bọn họ khí thế bắt đầu bộc phát tràn ngập cả mặt đất nơi này.
Thân thể Hồ Đặc Nhĩ Đức vừa động đã lập tức nhảy lên lưng hắc báo.
Khi thân thể bọn họ tiếp xúc, khí tức cả hai dung hợp vô cùng hoàn mỹ.
Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh nhíu lại, hắn lẳng lặng cảm nhận khí tức càng lúc càng mãnh liệt từ trong hư không. Mặc dù áp lực này không thể uy hiếp, nhưng hắn vẫn hết sức đề phòng.
Hắc báo bốn chân khẽ động, nó chậm chạp nhảy lên, giống như biểu hiện kỹ thuật nhàn nhã tiến về phía Hạ Nhất Minh.
Khoảng cách hai bên càng gần, áp lực kia lại càng như cực thạch ép xuống.
Ngay cả những người từ xa quan sát cuộc chiến cũng không nhịn được mà hoảng sợ biến sắc.
Nếu đổi lại là bọn họ, dưới áp lực này lựa chọn duy nhất chính là chủ động tấn công, đem sự phối hợp của một người một thú này đánh tan.
Bất quá muốn dùng sức lực một người mà đối kháng cùng khí thế nhân thú hợp nhất này khẳng định hậu quả không nhỏ.
Chẳng qua biểu hiện của Hạ Nhất Minh khiến bọn họ cũng không đoán được. Vẻ mặt hắn vẫn mỉm cười tự tin, dường như áp lực của đối phương không chút nào ảnh hưởng.
Biểu hiện như vậy nhất thời khiến mọi người lấy làm lạ. Không biết có phải hắn phản ứng chậm chạp hay có năng lực chống lại áp lực cường đại của đối phương. Riêng biểu hiện này thôi cũng đủ để người khác thán phục.
Trên thực tế, áp lực của một người một thú này tuy cường đại nhưng so với Thần Toán Tử chính là một trời một vực.
Hạ Nhất Minh khi mặc Ngũ hành bảo giáp, ngay cả áp lực của Thần Toán Tử cũng có thể chống cự. Bởi vậy giờ phút này dù hắn không mặc bảo giáp, chút áp lực kia sao được hắn để trong lòng.
Hắc báo đột nhiên phóng tới thân thể nó vốn chậm rãi nháy mắt đã hóa thành cơn gió, cứ thế thổi tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Miệng mở lớn, nhưng nó không thổ tức gì mà lại dùng phương pháp nguyên thủy, cắn lấy đối phương.
Cơ hồ cùng lúc, Hồ Đặc Nhĩ Đức trên lưng hắc báo khẽ quát lớn một tiếng, cổ tay run lên, hai thanh đoản thương xuất hiện, chỉa ra hai bên huyệt Thái dương của Hạ Nhất Minh đâm tới.
Một người một thú phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên hành động này đã trải qua vô số lần thực nghiệm.
Bất ngờ ra tay, tốc độ nhanh chậm thay đổi, có thể nói là vô cùng khó phòng bị. Hồ Đặc Nhĩ Đức trước đây cùng người giao thủ, bằng một chiêu này thường dành được vô số chiến tích không tầm thường.
Nhưng rõ ràng lúc này hắn đã tính nhầm.
Cổ tay Hạ Nhất Minh run lên, một kiện binh khí lập tức hiện ra.
Binh khí trên tay Hạ Nhất Minh cũng không đối kháng với đoản thương của Hồ Đặc Nhĩ Đức mà trực tiếp đánh thẳng vào miệng hắc báo đang mở ra.
Đồng thời thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo kỳ dị.
Cả thân thể hắn lúc này như một đầu cá lớn di chuyển trong nước linh hoạt vô cùng, đồng thời với tốc độ nhanh nhất thoát khỏi hai thanh đoản thương.
Du ngư thân pháp lúc này phát huy toàn bộ uy lực cường đại, không chỉ khiến Hồ Đặc Nhĩ Đức ánh mắt bị thu hút, mà ngay cả áp lực đè nén lên người Hạ Nhất Minh cũng theo cử động này mất đi tác dụng.
Thân pháp thần kỳ như vậy khiến sự tự tin của Hồ Đặc Nhĩ Đức bị đả kích trầm trọng, thậm chí còn khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Theo sau chính là chuyện khiến hắn vô cùng đau lòng, hắc báo toàn lực mở miệng rốt cuộc cũng cắn tới.
Một âm thanh chói tai bạo phát ra từ Ngũ Hành Hoàn, theo sau là một tiếng rên vô cùng thống khổ.
Không đơi Hồ Đặc Nhĩ Đức hạ lệnh rút lui, hắc báo dưới chân hắn đã trực tiếp lùi lại.
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt nhất thời phẫn nộ nhưng hắn không cách nào giải thích được.
Mặc dù rong Đồ Đằng nhất tộc chỉ một số người biết sự thật nhưng tu vi võ đạo tới bậc này tự nhiên sẽ biết được sự thật đó.
Bởi thế hắn biết trong Đồ Đằng nhất tộc lưu truyền về việc Sinh Tử giới vốn thuộc về bọn họ là không chính xác.
Hơn nữa vì các thế lực bên ngoài vì muốn cướp lại Sinh Tử giới nên Đồ Đằng nhất tộc phải trả cái giá không nhỏ để bảo vệ, còn muốn khôi phục như xưa tuyệt đối là chuyện không thể.
Chỉ là bị người không chút nể mặt chửi thẳng, trong lòng Hồ Đặc Nhĩ Đức phẫn nộ ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Hắn mạnh mẽ tiến tới, cao giọng nói:
- Chúng ta đều tu luyện võ đạo. Nói nhiều vô ích, chân lý trong tay kẻ mạnh.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, nói :
- Chúng ta ở nơi này giao thủ. Thắng ở lại, bại rời đi. Thế nào ?
Ba vị Tôn giả lâu năm liếc mắt nhìn nhau, dưới tình huống này dĩ nhiên do ba người bọn họ quyết định.
Bọn họ cơ hồ nháy mắt đã tìm được phương án, Ngã Văn Bân cười hắc hắc, nói :
- Đề nghị của các hạ rất hợp ý ta. Bất quá lão phu còn một vấn đề.
- Cứ nói.
Hồ Đặc Nhĩ Đức tức giận nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Các hạ một mình ra tay hay định cùng Thánh thú tiến lên, «công bằng» một chọi một với chúng ta ?
Ngã Văn Bân nói những lời này mười phần giễu cợt, bất luận là ai cũng có thể nghe ra.
Nhưng Hồ Đặc Nhĩ Đức dường như không nghe ra hàm ý trong đó, hắn cây ngay không sợ chết đứng, nói:
- Lão phu cùng Thánh thú là một thể, hiển nhiên là cùng chiến đấu.
- Ha ha...
- Hắc hắc ....
.......
Một loạt tiếng cười thi nhau phát ra. Kể cả đang mỉm cười hay há miệng cười lớn, ánh mắt mọi người đều không giấu được vẻ khinh miệt.
Thực lực của Thánh thú cường đại ra sao ? Ngay cả đơn độc giao thủ chỉ sợ Tôn giả cũng không chống đỡ được. Nếu là một người một thú liên thủ, chỉ e người có thần khí mô phỏng nghịch thiên mới có thể cùng chúng đối đầu.
Nhưng bất luận Hùng Vô Cực hay Hồ Đặc Nhĩ Đức đều rõ ràng có suy nghĩ khác hoàn toàn mọi người.
Bọn họ không cảm thấy như vậy có gì không ổn. Đối với bọn họ mà nói, Thánh thú vốn là một bộ phận trên thân thể, cả hai không thể tách rời. Muốn công bằng chiến đấu, dĩ nhiên là người thú cùng lên.
Về phần đối phương có người thú cùng lên hay không, không phải vấn đề họ quan tâm.
Hồ Đặc Nhĩ Đức ánh mắt lóe hung quang, hai hàng chân mày rậm rạp dựng lên, gương mặt càng lúc càng dữ tợn.
- Ngoại nhân các ngươi chẳng lẽ không ai có can đảm sao ?
Hắn tức giận nói.
Lệ Nhã Tĩnh ánh mắt ngưng lại, tiến lên một bước, trầm giọng nói :
- Ta đánh với ngươi.
Kim Chiến Dịch cùng Lệ Giang Phong do dự một chút, rốt cuộc cũng không phản đối.
Quả thật dưới tình huống « công bằng » giao đấu này, Lệ Nhã Tĩnh trong tay cầm thần khí mô phỏng không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần nàng xuất ra Cửu Long Lô, không cần nương tay cho Hỏa long vây công, tuyệt đối có thể khiến đối phương nhấm nháp mùi vị « công bằng ».
Ngoài nàng ra, cho dù là Kim Chiến Dịch hay Lệ Giang Phong cũng không dám khẳng định bản thân có khả năng chiến thắng.
Nhưng sau khi ánh mắt Hồ Đặc Nhĩ Đức lướt qua người Lệ Nhã Tĩnh, hắn khẽ lắc đầu, nói :
- Người bên các ngươi chẳng lẽ không có ai, lại cử một nữ tử ra. Các ngươi không thấy xấu hổ nhưng lão phu cảm thấy xấu hổ không thể ra tay.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi. Lệ Nhã Tĩnh dĩ nhiên sắc mặt đỏ bừng, nhưng ý tứ của đối phương là không thể ra tay, nàng sao có thể cứ thế mà đánh. Hơn nữa nàng cảm giác được, bản thân mình ra tay trước chính là tước đi mặt mũi của tất cả Tôn giả nơi này. Loại chuyện đắc tội với nhiều Tôn giả như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy khó khăn.
Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, hai huynh đệ bọn họ đồng thời nói :
- Lê Tôn giả xin quay lại. Hai huynh đệ chúng ta muốn lãnh giáo kỳ công nhân thú hợp nhất của Hồ Đặc Nhĩ Đức các hạ.
Lệ Nhã Tĩnh tức giận lui xuống, trong lòng thầm thề, sau này nếu có cơ hội nhất định phải cho tên kia nếu chút tư vị Cửu Long Lô thiêu đốt.
Kỳ Liên song ma vừa bước tới, Hạ Nhất Minh lập tức đi tới trước mặt bọn họ, cười nói :
- Đồ Đằng nhất tộc muốn một đối một lẽ nào lại để hai vị ra tay. Cứ giao cho tiểu đệ đi.
Kỳ Liên song ma nhất thời bật cười, nếu ngay cả Hạ Nhất Minh còn không thể thắng, chỉ sợ ở nơi này không ai có thể chiến thắng tổ hợp nhân thú kia.
Hồ Đặc Nhĩ Đức nhìn Hạ Nhất Minh bước ra nhưng xung quanh cũng không có người nào phản đối.
Hắn cười lớn một tiếng, nói:
- Nói tới nói lui cũng là ngươi. Sớm biết thế bọn họ cần gì phải ồn ào.
Hạ Nhất Minh cười cười, nói :
- Bởi vì chúng ta còn đang thương lượng. Giết gà dùng dao mổ trâu thì thật lãng phí. Bởi thế chọn đi chọn lại đành để người có bản lĩnh kém cõi nhất đuổi ngươi đi.
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Nói nhảm.
Hạ Nhất Minh càng cười lớn, nói :
- Ngươi xem, người đầu tiên chúng ta cử la là một vị nữ tử. Người thứ hai lại càng trẻ tuổi hơn. Chẳng lẽ không đủ để chứng minh sao ?
Mọi người nghe xong không khỏi bật cười.
Hạ Nhất Minh rõ ràng là đổi trắng thay đen. Lệ Nhã Tĩnh mặc dù là nữ tử duy nhất nhưng trong tay nàng là thần khí mô phỏng Cửu Long Lô.
Chỉ cần Lệ Nhã Tĩnh xuất Cửu Long Lô ra, mọi người ở đây ngoại trừ Hạ Nhất Minh không ai có thể thắng được nàng.
Đây là uy lực của thần khí mô phỏng, còn xa những người có tu vi đồng giai mới có thể chống đỡ được.
Mà Hạ Nhất Minh mặc dù tuổi nhỏ nhất nhưng trong tay hắn là Ngũ Hành Hoàn thần khí mô phỏng, so sánh với thần khí mô phỏng Cửu Long Lô còn lợi hại hơn một bậc.
Hai người bọn họ nếu nhìn tuổi tác quả thực trẻ nhất, nhưng nói về thực lực đối chiến không nghi ngờ chiếm hai thứ hạng đầu.
Hồ Đặc Nhĩ Đức đương nhiên không có khả năng biết điều đó, hắn trợn mắt cứng lưỡi hồi lâu, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cuồng nộ.
Bị khí tức của hắn cảm nhiễm, hắc báo cũng từ miệng phát ra tiếng gầm rú. Từ thân thể bọn họ khí thế bắt đầu bộc phát tràn ngập cả mặt đất nơi này.
Thân thể Hồ Đặc Nhĩ Đức vừa động đã lập tức nhảy lên lưng hắc báo.
Khi thân thể bọn họ tiếp xúc, khí tức cả hai dung hợp vô cùng hoàn mỹ.
Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh nhíu lại, hắn lẳng lặng cảm nhận khí tức càng lúc càng mãnh liệt từ trong hư không. Mặc dù áp lực này không thể uy hiếp, nhưng hắn vẫn hết sức đề phòng.
Hắc báo bốn chân khẽ động, nó chậm chạp nhảy lên, giống như biểu hiện kỹ thuật nhàn nhã tiến về phía Hạ Nhất Minh.
Khoảng cách hai bên càng gần, áp lực kia lại càng như cực thạch ép xuống.
Ngay cả những người từ xa quan sát cuộc chiến cũng không nhịn được mà hoảng sợ biến sắc.
Nếu đổi lại là bọn họ, dưới áp lực này lựa chọn duy nhất chính là chủ động tấn công, đem sự phối hợp của một người một thú này đánh tan.
Bất quá muốn dùng sức lực một người mà đối kháng cùng khí thế nhân thú hợp nhất này khẳng định hậu quả không nhỏ.
Chẳng qua biểu hiện của Hạ Nhất Minh khiến bọn họ cũng không đoán được. Vẻ mặt hắn vẫn mỉm cười tự tin, dường như áp lực của đối phương không chút nào ảnh hưởng.
Biểu hiện như vậy nhất thời khiến mọi người lấy làm lạ. Không biết có phải hắn phản ứng chậm chạp hay có năng lực chống lại áp lực cường đại của đối phương. Riêng biểu hiện này thôi cũng đủ để người khác thán phục.
Trên thực tế, áp lực của một người một thú này tuy cường đại nhưng so với Thần Toán Tử chính là một trời một vực.
Hạ Nhất Minh khi mặc Ngũ hành bảo giáp, ngay cả áp lực của Thần Toán Tử cũng có thể chống cự. Bởi vậy giờ phút này dù hắn không mặc bảo giáp, chút áp lực kia sao được hắn để trong lòng.
Hắc báo đột nhiên phóng tới thân thể nó vốn chậm rãi nháy mắt đã hóa thành cơn gió, cứ thế thổi tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Miệng mở lớn, nhưng nó không thổ tức gì mà lại dùng phương pháp nguyên thủy, cắn lấy đối phương.
Cơ hồ cùng lúc, Hồ Đặc Nhĩ Đức trên lưng hắc báo khẽ quát lớn một tiếng, cổ tay run lên, hai thanh đoản thương xuất hiện, chỉa ra hai bên huyệt Thái dương của Hạ Nhất Minh đâm tới.
Một người một thú phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên hành động này đã trải qua vô số lần thực nghiệm.
Bất ngờ ra tay, tốc độ nhanh chậm thay đổi, có thể nói là vô cùng khó phòng bị. Hồ Đặc Nhĩ Đức trước đây cùng người giao thủ, bằng một chiêu này thường dành được vô số chiến tích không tầm thường.
Nhưng rõ ràng lúc này hắn đã tính nhầm.
Cổ tay Hạ Nhất Minh run lên, một kiện binh khí lập tức hiện ra.
Binh khí trên tay Hạ Nhất Minh cũng không đối kháng với đoản thương của Hồ Đặc Nhĩ Đức mà trực tiếp đánh thẳng vào miệng hắc báo đang mở ra.
Đồng thời thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo kỳ dị.
Cả thân thể hắn lúc này như một đầu cá lớn di chuyển trong nước linh hoạt vô cùng, đồng thời với tốc độ nhanh nhất thoát khỏi hai thanh đoản thương.
Du ngư thân pháp lúc này phát huy toàn bộ uy lực cường đại, không chỉ khiến Hồ Đặc Nhĩ Đức ánh mắt bị thu hút, mà ngay cả áp lực đè nén lên người Hạ Nhất Minh cũng theo cử động này mất đi tác dụng.
Thân pháp thần kỳ như vậy khiến sự tự tin của Hồ Đặc Nhĩ Đức bị đả kích trầm trọng, thậm chí còn khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Theo sau chính là chuyện khiến hắn vô cùng đau lòng, hắc báo toàn lực mở miệng rốt cuộc cũng cắn tới.
Một âm thanh chói tai bạo phát ra từ Ngũ Hành Hoàn, theo sau là một tiếng rên vô cùng thống khổ.
Không đơi Hồ Đặc Nhĩ Đức hạ lệnh rút lui, hắc báo dưới chân hắn đã trực tiếp lùi lại.