Tinh thần hắn như bay khỏi cơ thể, cứ thế trôi vào hư không. Tình trạng này trước đây, hắn đã cảm nhận một lần trong Quỹ Khốc lĩnh, vì vậy cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Tuy nhiên, cảm giác lúc đó cho dù thế nào cũng không thể so sánh với thời điểm này.
Hắn đưa mắt nhìn xuống phía dưới thấy bản thân đang đứng ngẩng đầu lên trời. Mặc dù, tư thế không có gì là lạ, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, hoàn toàn không có chút tình cảm.
Hạ Nhất Minh giật mình, cảm thấy run sợ. Sau đó, hắn mới nhận ra không thể khống chế thân thể làm bất cứ động tác nào. Rốt cuộc hắn mới hiểu rằng bản thân thực sự đã rời khỏi thân thể.
Trên đỉnh đầu, có một luồng hấp lực truyền đến. Hạ Nhất Minh kinh hãi nhìn lại. Bầu trời trên đầu chợt lóe lên từng luồng ánh sáng kỳ lạ, khiến cho hắn có cảm giác như sa xuống địa ngục.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh chợt hiểu ra. Chính là luồng hấp lực từ trên cao đã hút hắn ra khỏi đầu. Hơn nữa, vào lúc này vẫn duy trì áp lực, muốn hút hẳn vào bên trong.
Hạ Nhất Minh càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Hắn dùng mọi cách để rơi xuống, trở về thân thể của mình. Nhưng hắn vẫn phát hiện, mọi cố gắng đều phí công. Mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, cũng vẫn nằm trong luồng hấp lực đó. Cho dù không tiếp tục bay lên nhưng vẫn không thể đi xuống, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung.
Quang mang trên đỉnh đầu sáng rực, từng cảnh tượng kỳ dị chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Một khoảng không trống rỗng hiện ra. Tất cả mọi nơi đều là khoảng không, ngay cả chút cảm giác cũng không hề có. Một đốm sáng chợt xuất hiện giữa không gian. Giống như một mặt trời nhỏ đang bắt đầu tỏa ra những tia sáng đầu tiên trong khoảng không vô tận. Sau khi chiếu sáng được một lúc lại dần ảm đạm rồi biến mất. Cả thế giới lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối vô tận.
Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại. Sao mỗi lần năng lượng quang minh càng lúc càng lớn, cuối cùng chiến thắng bóng đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao phủ tất cả mọi thứ.
Tinh thần Hạ Nhất Minh chấn động mãnh liệt. Khung cảnh đó khắc sâu vào trong linh hồn của hắn, cho dù thế nào cũng không thể quên.
Sau đó, cảnh tượng trước mặt hắn chợt thay đổi, hiện ra cảnh sắc thiên nhiên với năm loại nguyên tố cơ bản Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Khắp thế giới được bao phủ bởi một tấm áo làm bằng băng tuyết. Hắn cũng nhìn thấy những tia chớp liên tục lóe lên trên bầu trời, giống như thế giới của lôi điện.
Cuối cùng, một ngọn lôi điện bổ xuống trước mặt hắn. Sau đó, Hạ Nhất Minh chợt thấy trước mặt mình xuất hiện một luồng sáng.
Đó là một ánh sáng nguyên thủy. Bên trong ẩn chứa hoàn toàn là năng lượng bổn nguyên.
Ánh mắt hắn hoàn toàn ngây dại, nhìn cột sáng. Lúc này, hắn không còn khả năng suy nghĩ và năng lực chống cự. Bởi vì hắn đã hiểu được cái thứ trên cao kia là cái gì.
Linh hồn hắn cứ thế chầm chậm bay lên. Chỉ còn chút nữa là hòa nhập với khoảng không bao la trên cao.
Tuy nhiên, đúng vào lúc đó, đan điền trong cơ thể hắn vốn như một thế giới hỗn độn chợt tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ. Thân thể của hắn như biến thành một vầng mặt trời, không ngừng tỏa ánh sáng và hơi nóng ra xung quanh. Nguồn truyện:
Một luồng hấp lực bất ngờ hút lấy linh hồn của Hạ Nhất Minh, sau khi hơi chững lại một chút, nó liền kéo linh hồn của hắn vào trong thân thể.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi run run. Hắn sợ hãi cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa.
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở dồn dập. Nếu vào lúc này mà có người nhìn thấy hắn như vậy chắc rằng không ai tin được đây chính là một vị Tôn giả được mọi người kính ngưởng.
Từ từ, Hạ Nhất Minh trở lại bình tĩnh. Nhưng toàn thân hắn đang hết sức hưng phấn. Cái thứ trên đỉnh đầu đó, hiển nhiên chính là cái kỳ ngộ dưới đáy hồ, đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Hắn vẫn chưa hiểu rõ được nó là cái gì. Nhưng với kinh nghiệm bao năm qua, cùng với khung cảnh lúc nãy, khiến cho hắn có chút cảm giác đó chính là lực lượng bổn nguyên.
Nó chính là nguồn gốc của mọi thứ năng lượng trên thế giới. Chính là nguồn gốc của Sinh hoặc Tử, Quang hay Ám, Ngũ hành lực cùng với tất cả năng lượng trên thế giới này.
Nói năng lượng cơ bản tạo ra chúng, hay năng lượng cơ bản của thế giới này chính là nằm trên cao kia.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cũng hiểu được một chút. Loại năng lượng bổn nguyên đó chắc chắn không thể xuất hiện được vào thời kỳ thần đạo. Có lẽ, chỉ khi trong lúc đột phá lên thần đạo, mới có khả năng tiếp xúc với một chút năng lượng bổn nguyên.
Nhưng không biết tại sao, đêm hôm đó, ở đáy hồ trong Hạ gia trang lại xuất hiện một chút năng lượng bản nguyên của thế giới. Mà hôm nay, bản thân hắn như bị thứ năng lượng bản nguyên đó lôi kéo.
Cũng vào lúc này, hắn đã hiểu được tại sao đan điền trong cơ thể lại trở nên quái dị như thế, có thể hấp thu được tất cả các loại lực lượng. Ngay cả năng lượng mà cao thủ thần đạo lưu lại cũng có thể bị đan điền hỗn độn giữ lại, sau đó tăng trưởng.
Tất cả những điều đó, đến hôm nay hắn đã có thể giải thích được rõ ràng.
Bởi vì đan điền của hắn chính là một cái thế giới nhỏ chứa năng lượng bản nguyên. Mặc dù nó rất nhỏ, không thể sánh với năng lượng chống đỡ thế giới. Nhưng chỉ một cái đan điền của con người thì lại có thừa.
Đồng thời, hắn cũng hiểu được tại sao công pháp mà mình tu luyện, đều có hiệu quả tăng gấp rưỡi so với mọi người. Hắn có thể kiêm tu ngũ hành, hay cái loại năng lượng khác là do đan điền của bản thân được thứ năng lượng bản nguyên tạo thành.
Có được đan điền như thế thì còn loại năng lượng nào mà hắn không thể tu luyện?
Suy nghĩ cẩn thận điều đó, trong lòng hắn trở nên bình tĩnh. Ngay cả thứ lực lượng trên đầu cũng không còn đáng sợ nữa.
Từ từ, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên. Nhưng lúc này, trong mắt hắn không còn sự ngơ ngác và sự sợ hãi. Hắn lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trên đỉnh đầu. Dùng một ánh mắt ngang hàng mà dò xét.
Năng lượng bản nguyên trên đỉnh đầu có lẽ do thần đạo cao thủ dùng để tiếp xúc và nghiên cứu. Đối với bất kỳ người nào tu vi dưới thần đạo, nó đều tạo ra một sự hấp dẫn rất lớn.
Cũng bởi vì có thứ này tồn tại, nên mới khiến cho đám Tôn giả lâu năm cùng với thánh thú có huyết mạch của thần thú tới gần. Cũng chỉ có tu vi của bọn họ mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó. Mà một khi đã cảm nhận được thì chắc chắn sẽ không tự chủ được mà chạy đến đây.
Bản thân hắn lúc đi xuống dưới đáy hồ, cũng giống hệt như hôm nay đi vào trong Sinh Tử giới.
Ánh mắt hắn đảo qua chỗ thi thể của đám Tôn giả và thánh thú, đều thấy bọn họ có cùng một tư thế. Hắn hiểu ngay, linh hồn của bọn họ đều bị thứ năng lượng bản nguyên đó hút đi.
Cũng giống như trận pháp đầy máu dưới bình nguyên trung tâm. Sự tồn tại của chúng làm nhằm vào linh hồn của con người. Làm được điều đó cũng chỉ có thần đạo cao thủ mà thôi.
Trên mặt hắn hiện lên một sự vui mừng. Cũng may, trong thân thể hắn cũng có một ít năng lượng bản nguyên. Mặc dù không thể so sánh với con quái vật trên đỉnh đầu, nhưng cũng đủ để cứu cái mạng nhỏ của hắn.
Quang mang trên đỉnh đầu chợt có sự thay đổi. Mặc dù làn ánh sáng đó vẫn thần bí khó lường, giống như sự thay đổi của thiên cơ. Nhưng vào lúc này, sự thay đổi đó còn quỷ dị hơn nữa.
Luồng quang mang vô cùng vô tận, vọt tới đỉnh đầu Hạ Nhất Minh, nhanh chóng hình thành một cái mặt người. Cảnh tượng đó khiến cho Hạ Nhất Minh cứng lưỡi, trơ mắt mà nhìn. Hắn biết rằng đó không phải là hình thái của năng lượng bổn nguyên, mà chắc chắn đó là tin tức do cao thủ thần đạo lưu lại.
Một luồng ánh sáng từ mi tâm của khuôn mặt đó chiếu xuống mi tâm của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, giơ tay lên chắn lấy luồng ánh sáng đó. Nhưng một chuyện khiến hắn không thể tin nổi đã xảy ra.
Luồng ánh sáng không hề bị cánh tay của hắn ngăn cản, cứ như vậy mà xuyên qua, chiếu vào mi tâm của hắn.
Tốc độ ánh sáng cực nhanh, khi Hạ Nhất Minh nhận thấy cánh tay không thể ngăn cản thì hắn đã không kịp làm gì nữa.
Mi tâm hơi nóng lên một chút, Hạ Nhất Minh cảm nhận được như có một vật gì đó chui vào trong óc của mình. Đó chính là những lời tự thuật.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh có nghe thấy thứ ngôn ngữ này, nhưng hắn vẫn chưa giỏi đến mức có thể nghe và hiểu được nó.
Tuy nhiên, vào lúc này, hắn lại chẳng cần có người khác phiên dịch cũng có thể hiểu được toàn bộ.
Nó giống như một loại trao đổi về tinh thần. Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì đều có thể theo phương thức này mà giao thiếp.
Không hề có rào cản về ngôn ngữ. Chỉ cần có lực lượng tinh thần là có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Loại phương thức trao đổi này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thú vị. Chỉ có một điều tiếc nuối đó là với thực lực của hắn vào lúc này, ngay cả ý niệm cũng chưa hiểu được chứ đừng nói gì đến dùng phương thức này giao tiếp với người khác.
Hắn hít một hơi thật sâu, yên lặng để cho luồng ánh sáng truyền đạt những tin tức đó vào trong đầu.
Cuối cùng, khi luồng ánh sáng biến mất, khuôn mặt người trên bầu trời cũng tiêu tán. Khung cảnh trên đầu lại trở lại bình thường như trước.
Tinh thần hắn như bay khỏi cơ thể, cứ thế trôi vào hư không. Tình trạng này trước đây, hắn đã cảm nhận một lần trong Quỹ Khốc lĩnh, vì vậy cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Tuy nhiên, cảm giác lúc đó cho dù thế nào cũng không thể so sánh với thời điểm này.
Hắn đưa mắt nhìn xuống phía dưới thấy bản thân đang đứng ngẩng đầu lên trời. Mặc dù, tư thế không có gì là lạ, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, hoàn toàn không có chút tình cảm.
Hạ Nhất Minh giật mình, cảm thấy run sợ. Sau đó, hắn mới nhận ra không thể khống chế thân thể làm bất cứ động tác nào. Rốt cuộc hắn mới hiểu rằng bản thân thực sự đã rời khỏi thân thể.
Trên đỉnh đầu, có một luồng hấp lực truyền đến. Hạ Nhất Minh kinh hãi nhìn lại. Bầu trời trên đầu chợt lóe lên từng luồng ánh sáng kỳ lạ, khiến cho hắn có cảm giác như sa xuống địa ngục.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh chợt hiểu ra. Chính là luồng hấp lực từ trên cao đã hút hắn ra khỏi đầu. Hơn nữa, vào lúc này vẫn duy trì áp lực, muốn hút hẳn vào bên trong.
Hạ Nhất Minh càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Hắn dùng mọi cách để rơi xuống, trở về thân thể của mình. Nhưng hắn vẫn phát hiện, mọi cố gắng đều phí công. Mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, cũng vẫn nằm trong luồng hấp lực đó. Cho dù không tiếp tục bay lên nhưng vẫn không thể đi xuống, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung.
Quang mang trên đỉnh đầu sáng rực, từng cảnh tượng kỳ dị chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Một khoảng không trống rỗng hiện ra. Tất cả mọi nơi đều là khoảng không, ngay cả chút cảm giác cũng không hề có. Một đốm sáng chợt xuất hiện giữa không gian. Giống như một mặt trời nhỏ đang bắt đầu tỏa ra những tia sáng đầu tiên trong khoảng không vô tận. Sau khi chiếu sáng được một lúc lại dần ảm đạm rồi biến mất. Cả thế giới lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối vô tận.
Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại. Sao mỗi lần năng lượng quang minh càng lúc càng lớn, cuối cùng chiến thắng bóng đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao phủ tất cả mọi thứ.
Tinh thần Hạ Nhất Minh chấn động mãnh liệt. Khung cảnh đó khắc sâu vào trong linh hồn của hắn, cho dù thế nào cũng không thể quên.
Sau đó, cảnh tượng trước mặt hắn chợt thay đổi, hiện ra cảnh sắc thiên nhiên với năm loại nguyên tố cơ bản Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Khắp thế giới được bao phủ bởi một tấm áo làm bằng băng tuyết. Hắn cũng nhìn thấy những tia chớp liên tục lóe lên trên bầu trời, giống như thế giới của lôi điện.
Cuối cùng, một ngọn lôi điện bổ xuống trước mặt hắn. Sau đó, Hạ Nhất Minh chợt thấy trước mặt mình xuất hiện một luồng sáng.
Đó là một ánh sáng nguyên thủy. Bên trong ẩn chứa hoàn toàn là năng lượng bổn nguyên.
Ánh mắt hắn hoàn toàn ngây dại, nhìn cột sáng. Lúc này, hắn không còn khả năng suy nghĩ và năng lực chống cự. Bởi vì hắn đã hiểu được cái thứ trên cao kia là cái gì.
Linh hồn hắn cứ thế chầm chậm bay lên. Chỉ còn chút nữa là hòa nhập với khoảng không bao la trên cao.
Tuy nhiên, đúng vào lúc đó, đan điền trong cơ thể hắn vốn như một thế giới hỗn độn chợt tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ. Thân thể của hắn như biến thành một vầng mặt trời, không ngừng tỏa ánh sáng và hơi nóng ra xung quanh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một luồng hấp lực bất ngờ hút lấy linh hồn của Hạ Nhất Minh, sau khi hơi chững lại một chút, nó liền kéo linh hồn của hắn vào trong thân thể.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi run run. Hắn sợ hãi cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa.
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở dồn dập. Nếu vào lúc này mà có người nhìn thấy hắn như vậy chắc rằng không ai tin được đây chính là một vị Tôn giả được mọi người kính ngưởng.
Từ từ, Hạ Nhất Minh trở lại bình tĩnh. Nhưng toàn thân hắn đang hết sức hưng phấn. Cái thứ trên đỉnh đầu đó, hiển nhiên chính là cái kỳ ngộ dưới đáy hồ, đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Hắn vẫn chưa hiểu rõ được nó là cái gì. Nhưng với kinh nghiệm bao năm qua, cùng với khung cảnh lúc nãy, khiến cho hắn có chút cảm giác đó chính là lực lượng bổn nguyên.
Nó chính là nguồn gốc của mọi thứ năng lượng trên thế giới. Chính là nguồn gốc của Sinh hoặc Tử, Quang hay Ám, Ngũ hành lực cùng với tất cả năng lượng trên thế giới này.
Nói năng lượng cơ bản tạo ra chúng, hay năng lượng cơ bản của thế giới này chính là nằm trên cao kia.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cũng hiểu được một chút. Loại năng lượng bổn nguyên đó chắc chắn không thể xuất hiện được vào thời kỳ thần đạo. Có lẽ, chỉ khi trong lúc đột phá lên thần đạo, mới có khả năng tiếp xúc với một chút năng lượng bổn nguyên.
Nhưng không biết tại sao, đêm hôm đó, ở đáy hồ trong Hạ gia trang lại xuất hiện một chút năng lượng bản nguyên của thế giới. Mà hôm nay, bản thân hắn như bị thứ năng lượng bản nguyên đó lôi kéo.
Cũng vào lúc này, hắn đã hiểu được tại sao đan điền trong cơ thể lại trở nên quái dị như thế, có thể hấp thu được tất cả các loại lực lượng. Ngay cả năng lượng mà cao thủ thần đạo lưu lại cũng có thể bị đan điền hỗn độn giữ lại, sau đó tăng trưởng.
Tất cả những điều đó, đến hôm nay hắn đã có thể giải thích được rõ ràng.
Bởi vì đan điền của hắn chính là một cái thế giới nhỏ chứa năng lượng bản nguyên. Mặc dù nó rất nhỏ, không thể sánh với năng lượng chống đỡ thế giới. Nhưng chỉ một cái đan điền của con người thì lại có thừa.
Đồng thời, hắn cũng hiểu được tại sao công pháp mà mình tu luyện, đều có hiệu quả tăng gấp rưỡi so với mọi người. Hắn có thể kiêm tu ngũ hành, hay cái loại năng lượng khác là do đan điền của bản thân được thứ năng lượng bản nguyên tạo thành.
Có được đan điền như thế thì còn loại năng lượng nào mà hắn không thể tu luyện?
Suy nghĩ cẩn thận điều đó, trong lòng hắn trở nên bình tĩnh. Ngay cả thứ lực lượng trên đầu cũng không còn đáng sợ nữa.
Từ từ, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên. Nhưng lúc này, trong mắt hắn không còn sự ngơ ngác và sự sợ hãi. Hắn lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trên đỉnh đầu. Dùng một ánh mắt ngang hàng mà dò xét.
Năng lượng bản nguyên trên đỉnh đầu có lẽ do thần đạo cao thủ dùng để tiếp xúc và nghiên cứu. Đối với bất kỳ người nào tu vi dưới thần đạo, nó đều tạo ra một sự hấp dẫn rất lớn.
Cũng bởi vì có thứ này tồn tại, nên mới khiến cho đám Tôn giả lâu năm cùng với thánh thú có huyết mạch của thần thú tới gần. Cũng chỉ có tu vi của bọn họ mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó. Mà một khi đã cảm nhận được thì chắc chắn sẽ không tự chủ được mà chạy đến đây.
Bản thân hắn lúc đi xuống dưới đáy hồ, cũng giống hệt như hôm nay đi vào trong Sinh Tử giới.
Ánh mắt hắn đảo qua chỗ thi thể của đám Tôn giả và thánh thú, đều thấy bọn họ có cùng một tư thế. Hắn hiểu ngay, linh hồn của bọn họ đều bị thứ năng lượng bản nguyên đó hút đi.
Cũng giống như trận pháp đầy máu dưới bình nguyên trung tâm. Sự tồn tại của chúng làm nhằm vào linh hồn của con người. Làm được điều đó cũng chỉ có thần đạo cao thủ mà thôi.
Trên mặt hắn hiện lên một sự vui mừng. Cũng may, trong thân thể hắn cũng có một ít năng lượng bản nguyên. Mặc dù không thể so sánh với con quái vật trên đỉnh đầu, nhưng cũng đủ để cứu cái mạng nhỏ của hắn.
Quang mang trên đỉnh đầu chợt có sự thay đổi. Mặc dù làn ánh sáng đó vẫn thần bí khó lường, giống như sự thay đổi của thiên cơ. Nhưng vào lúc này, sự thay đổi đó còn quỷ dị hơn nữa.
Luồng quang mang vô cùng vô tận, vọt tới đỉnh đầu Hạ Nhất Minh, nhanh chóng hình thành một cái mặt người. Cảnh tượng đó khiến cho Hạ Nhất Minh cứng lưỡi, trơ mắt mà nhìn. Hắn biết rằng đó không phải là hình thái của năng lượng bổn nguyên, mà chắc chắn đó là tin tức do cao thủ thần đạo lưu lại.
Một luồng ánh sáng từ mi tâm của khuôn mặt đó chiếu xuống mi tâm của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, giơ tay lên chắn lấy luồng ánh sáng đó. Nhưng một chuyện khiến hắn không thể tin nổi đã xảy ra.
Luồng ánh sáng không hề bị cánh tay của hắn ngăn cản, cứ như vậy mà xuyên qua, chiếu vào mi tâm của hắn.
Tốc độ ánh sáng cực nhanh, khi Hạ Nhất Minh nhận thấy cánh tay không thể ngăn cản thì hắn đã không kịp làm gì nữa.
Mi tâm hơi nóng lên một chút, Hạ Nhất Minh cảm nhận được như có một vật gì đó chui vào trong óc của mình. Đó chính là những lời tự thuật.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh có nghe thấy thứ ngôn ngữ này, nhưng hắn vẫn chưa giỏi đến mức có thể nghe và hiểu được nó.
Tuy nhiên, vào lúc này, hắn lại chẳng cần có người khác phiên dịch cũng có thể hiểu được toàn bộ.
Nó giống như một loại trao đổi về tinh thần. Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì đều có thể theo phương thức này mà giao thiếp.
Không hề có rào cản về ngôn ngữ. Chỉ cần có lực lượng tinh thần là có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Loại phương thức trao đổi này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thú vị. Chỉ có một điều tiếc nuối đó là với thực lực của hắn vào lúc này, ngay cả ý niệm cũng chưa hiểu được chứ đừng nói gì đến dùng phương thức này giao tiếp với người khác.
Hắn hít một hơi thật sâu, yên lặng để cho luồng ánh sáng truyền đạt những tin tức đó vào trong đầu.
Cuối cùng, khi luồng ánh sáng biến mất, khuôn mặt người trên bầu trời cũng tiêu tán. Khung cảnh trên đầu lại trở lại bình thường như trước.