Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hạ Nhất Minh lắc đầu, mở hai mắt. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Hắn chớp chớp hai mắt, chợt thấy cách đó không xa có hai bóng người. Cảm thấy cả kinh, nhưng ngay lập tức hắn nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra.
Sau khi từ Sinh Tử Luân Hồi chi địa đi ra, sức cùng lực kiệt nên hắn bị ngất đi. Nhưng trước khi ngất đi, hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng kêu kinh ngạc. Có lẽ, đó chính là hai người trước mặt.
Từ từ đứng dậy, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận rõ rang trong đan điền hỗn độn của mình có một thứ gì đó âm ấm, đang chuyển động. Tình trạng này hắn cũng không hề cảm thấy lạ. Sau khi nuốt đan dược trị thương xong, lập tức sẽ có cảm giác đó.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhất Minh liền hiểu ra, chắc chắn là hai người đó đã cho hắn nuốt một loại thánh dược trị thương. Với thân phận hai người đó, trong tay có đan dược quý báu cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Quay về phía bọn họ, Hạ Nhất Minh vái một cái thật sâu, cao giọng nói:
- Đa tạ sự giúp đỡ của hai vị.
Đứng đối diện với hắn chính là cặp phụ tử Lệ Giang Phong đến từ Nam Cương Lưu Ly Động. Lệ Giang Phong khoát tay chặn lại nói:
- Hạ huynh đệ khách khí rồi. Mọi người đã gặp mặt với nhau thì không phải là người ngoài. Chỉ nhấc tay một cái, có gì phải cảm ơn.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, gật nhẹ một cái, cũng không nói tới nữa. Có một số việc không thể nói bằng miệng là xong, chỉ có thể biểu hiện bằng hành động là tốt nhất.
Lệ Nhã Tĩnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:
- Hạ Tôn giả! Ngươi ở trong Sinh Tử giới gặp phải chuyện gì mà sao vừa mới ra đã bị té xỉu như vậy?
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, hai mắt giật giật. Quanh người hắn không hề thấy bóng dáng một ai khác. Ngay cả Ngưng Huyết nhân cũng biến mất.
Trong phút chốc, nét mặt hắn trở nên khó coi. Hắn ngẩng đầu, nhìn phụ tử Lệ Giang Phong, hỏi:
- Mạo muội xin hỏi, hai vị có thấy ai cùng với tại hạ đi ra hay không?
Phụ tử Lệ Giang Phong cùng kinh ngạc. Lệ Nhã Tĩnh lại càng hoài nghi, nói:
- Hạ Tôn giả! Theo ta được biết, bất cứ người nào đi vào Sinh Tử giới cũng đều bị một thứ lực lượng gọi về các hướng khác nhau. Từ trước tới nay, chưa hề có chuyện hai người gặp cùng một hướng. – Nàng dừng lại một chút, nói:
- Ngay cả huynh đệ Kỳ Liên song ma cũng phân ra mà đi. Chẳng lẽ Hạ Tôn giả lại có thể ở cùng một chỗ với người nào đó mà lĩnh ngộ Sinh Tử chi quang?
- Sinh Tử chi quang? – Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một sự sỡ hãi. Hắn nhớ lại cái khung cảnh quang mang bất tận đó. Nếu không phải có Ngưng Huyết nhân cùng với sự bộc phát khó hiểu lúc đó sao mà hắn có thể xuất hiện ở đây.
Phụ tử Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không hiểu tại sao sắc mặt Hạ Nhất Minh lại trở nên khó coi như thế.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, chợt hỏi:
- Phụ tử hai người làm sao lại ở cùng một chỗ?
Lệ Giang Phong cũng chẳng hề giấu diếm, nói:
- Hai chúng ta đã ước hẹn với nhau từ trước. Một khi đi ra liền tới đây gặp gỡ.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy mới chợt hiểu. Nhưng hắn cũng không dám hỏi hai người bọn họ làm cách nào có thể được như thế. Dù sao thì Nam Cương đệ nhất đại phái Lưu Ly động đã truyền thừa mấy ngàn năm. Nếu ngay cả một chút điểm đặc biệt cũng không có thì đúng là khó tin.
Tại hạ vẫn có một thắc mắc… - Nét mặt Hạ Nhất Minh nghiêm túc, hỏi:
Nếu có thể được hai người giải thích, Hạ mỗ vô cùng cảm kích.
Hai người Lệ Giang Phong thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, nét mặt cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên. Có thể khiến cho Hạ Nhất Minh dùng thái độ như vậy để thỉnh giáo, chắc chắn không phải là việc bình thường.
- Hạ huynh cứ nói! Chỉ cần Lệ mỗ có thể trả lời, nhất định sẽ nói rõ. - Lệ Giang Phong trầm giọng nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, nói:
- Hạ mỗ muốn hỏi rằng hai vị làm thế nào đi ra từ trong Sinh Tử chi quang?
Cha con Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau, trong đó có chút ngạc nhiên. Ánh mắt Lệ Nhã Tĩnh như nhìn một người bệnh, nói:
- Hạ Tôn giả bị hồ đồ hay sao? Sinh Tử chi quang là năng lượng bản nguyên của ánh sáng. Sau khi lĩnh ngộ sẽ tự động biến mất. Làm sao mà chúng ta có thể xuyên qua nó?
Hạ Nhất Minh không nói được tiếng nào. Mất một lúc, nét mặt của hắn trở nên rất buồn cười.
- Hai người nhìn thấy Sinh Tử chi quang dưới hình dạng gì?
Lệ Nhã Tĩnh do dự một chút, cuối cùng nói:
- Nghe nói mỗi người đều nhìn thấy Sinh Tử chi quang dưới các dạng hình thái khác nhau. Có điều, ta và phụ thân đều nhìn thấy năng lượng bản nguyên của hỏa hệ.
Hạ Nhất Minh nghe xong mới hiểu được những gì mà bọn họ nhìn thấy thực ra cũng là năng lượng bản nguyên trong đại sảnh đường.
Nhưng cái mà hắn nhìn thấy chính là năng lượng bản nguyên của cả thế giới. Còn cái mà bọn họ chứng kiến lại là năng lượng bản nguyên của một hệ hoặc là vài hệ mà thôi. Trong quá trình quan khán những loại năng lượng bản nguyên đó, mỗi người đều có chút lĩnh ngộ. Nhưng lĩnh ngộ được nhiều hay ít thì còn phải xem vào cơ duyên của mỗi người.
Có điều, nghe nói cơ bản tất cả các tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên có mặt trên thế giới lúc này, cũng đều lĩnh ngộ được năng lượng bản nguyên.
Sau khi Hạ Nhất Minh từ miệng hai người biến được Sinh Tử chi quang chính là năng lượng bản nguyên thì hắn cũng chẳng có gì để mà thắc mắc nữa. Tuy nhiên, trong cảm giác của hắn chỉ có luồng ánh sáng khiến cho bản thân rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh mới xứng đáng là Sinh Tử chi quang.
Về phần năng lượng bản nguyên phát ra quang mang có lẽ có chút độc đáo. Nhưng nếu nói về tính nguy hiểm thì so với ánh sáng trắng đó còn kém một bậc.
Hai cha con Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều hiểu, Hạ Nhất Minh ở trong Sinh Tử giới đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho người ta sợ hãi. Nếu không chắc chắn hắn không thể có nét mặt như vậy. Hơn nữa, cũng chẳng vừa mới xuất hiện đã lập tức bị hôn mê.
Hạ Nhất Minh do dự một chút cuối cùng cũng nói:
- Hai vị! Sau khi đi vào Sinh Tử giới, trong lúc vô ý đã đi vào Luân Hồi chi địa.
Nét mặt hai cha con Lệ Giang Phong hoàn toàn ngơ ngác.
Luân Hồi chi địa, tiến vào luân hồi, có đi mà không có về.
Chuyện này đã được tất cả những nhân vật tu luyện có tu vi cao công nhận. Nhưng Hạ Nhất Minh lại có thể từ đó mà đi ra. Chuyện này nếu lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho thiên hạ chấn động.
Hai mắt Lệ Nhã Tĩnh phát sáng, thanh âm của nàng có chút run rẩy, nói:
- Ngươi làm thế nào mà đi ra được?
Đối với Hạ Nhất Minh, cha con bọn họ chẳng hề có chút hoài nghi. Chẳng những bọn họ tin tưởng Hạ Nhất Minh mà nhớ lại cái bộ dáng chật vật của hắn khi xuất hiện thì có lẽ cũng chỉ có nơi đó mới có thể khiến cho hắn như vậy.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Ta cũng không biết. Chỉ biết là cuối cùng ta đi vào trong một thế giới chỉ toàn ánh sáng… Còn về sau đó thoát ra thế nào thì Hạ mỗ thật sự có lời khó nói, xin hai người thứ lỗi.
Mặc dù trong lòng cha con Lệ Giang Phong có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng biết, Hạ Nhất Minh có thể nói cho biết cũng đã là quá lắm rồi. Còn về việc trong Luân Hồi chi địa có chuyện gì, nếu hắn đã không muốn nói thì chẳng ai có thể bức hắn nói ra được.
Chỉ có điều, sau khi đi vào Luân Hồi chi địa mà ra được có lẽ cũng chỉ có một mình Hạ Nhất Minh mà thôi. Nguồn truyện:
Hạ Nhất Minh hướng về phía bọn họ vái một cái thật sâu, nói:
- Việc này đối với Hạ mỗ là một chuyện quan trọng. Xin hai vị giữ bí mật cho.
Lệ Giang Phong nghiêm mặt nói:
- Ngươi yên tâm! Chúng ta không nói.
Chỉ có vài chữ ngắn ngủi, nhưng chính là lời hứa của hắn. Chẳng cần phải thề thốt, nhưng Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn tin tưởng.
Gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh xoay người về phía Lệ Nhã Tĩnh, thi lễ nói:
- Lệ Tôn giả! Lúc trước Hạ mỗ thu của ngươi ba con hỏa long. Nhưng ngươi vẫn không e ngại lại còn tặng thánh dược trị thương. Hạ mỗ vô cùng cảm kích.
Lệ Nhã Tĩnh nhíu đôi mày thanh tú, nói:
- Đó chỉ là luận võ. Thực lực của ta không bằng ngươi nên phải chấp nhận. Việc này không cần phải nhắc đến nữa.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên có thể nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút oán hận, trong lòng không khỏi cười khổ.
Lệ Nhã Tĩnh chợt nhướng mày, nói:
- Nhưng nếu ngươi muốn trả lại ta ba con hỏa long thì ta cũng không ngại nhận lấy đâu.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút khó khăn. Ba con hỏa long mặc dù đang ở trong Cửu Long lô. Nhưng muốn lấy ra một con thì chỉ sợ lão gia hỏa đó sẽ không để yên.
Nhưng nghĩ vừa rồi, đối phương không nhân lúc mình gặp nguy mà hạ sát thủ, ngược lại còn tặng thánh dược chữa thương. Phần tình nghĩa đó cho dù thế nào cũng phải trả lại.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
Được! Xin lệ Tôn giả chờ một chút.
Nói xong, hắn vung tay lên, Ngũ Hành Hoàn nhất thời xuất hiện. Sau đó, một vầng ánh sáng lóe lên, bao phủ hắn vào bên trong.
Hai cha con Lệ Giang Phong ngạc nhiên đứng nhìn, cũng không biết Hạ Nhất Minh định làm cái gì. Lệ Nhã Tĩnh hoài nghi nói:
- Phụ thân! Hắn làm cái gì thế?
Lệ Giang Phong do dự một chút, rồi nói :
- Người này làm việc cao thâm khó lường. Phụ thân cũng không đoán được.
Lệ Nhã Tĩnh chớp chớp đôi mắt to, nói:
- Chẳng lẽ hắn đem ba con hỏa long nhốt vào trong Ngũ Hành Hoàn hay sao?
Lệ Giang Phong tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, nói :
- Nói linh tinh! Người khác có thể không biết nhưng ngươi lại còn không rõ hay sao? Ngươi nghĩ rằng ngoại trừ Cửu Long lô ra, trong thiên hạ này còn có thứ gì có thể chịu nổi việc bị ba con Hỏa long đốt cháy?
Lệ Nhã Tĩnh thì thào nói:
- Nhưng trong tay hắn cũng là thần khí phỏng chế.
Lệ Giang Phong vung tay áo lên, nói"
- Trừ phi trong tay hắn là thần khí Ngũ Hành Hoàn thực sự. Nếu không cũng không thể nhốt được ba con hỏa long. – Hắn khẳng định một cách chắc chắn, nói:
- Ba con hỏa long chắc chắn là bị hắn luyện hóa hỏa chi lực.
Lệ Nhã Tĩnh lo lắng, gật đầu. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn có một chút hy vọng.
Có lẽ tên nam tử luôn sáng tạo kỳ tích kia sẽ lại mang đến cho nàng một cái kỳ tích mới.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hạ Nhất Minh lắc đầu, mở hai mắt. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Hắn chớp chớp hai mắt, chợt thấy cách đó không xa có hai bóng người. Cảm thấy cả kinh, nhưng ngay lập tức hắn nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra.
Sau khi từ Sinh Tử Luân Hồi chi địa đi ra, sức cùng lực kiệt nên hắn bị ngất đi. Nhưng trước khi ngất đi, hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng kêu kinh ngạc. Có lẽ, đó chính là hai người trước mặt.
Từ từ đứng dậy, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận rõ rang trong đan điền hỗn độn của mình có một thứ gì đó âm ấm, đang chuyển động. Tình trạng này hắn cũng không hề cảm thấy lạ. Sau khi nuốt đan dược trị thương xong, lập tức sẽ có cảm giác đó.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhất Minh liền hiểu ra, chắc chắn là hai người đó đã cho hắn nuốt một loại thánh dược trị thương. Với thân phận hai người đó, trong tay có đan dược quý báu cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Quay về phía bọn họ, Hạ Nhất Minh vái một cái thật sâu, cao giọng nói:
- Đa tạ sự giúp đỡ của hai vị.
Đứng đối diện với hắn chính là cặp phụ tử Lệ Giang Phong đến từ Nam Cương Lưu Ly Động. Lệ Giang Phong khoát tay chặn lại nói:
- Hạ huynh đệ khách khí rồi. Mọi người đã gặp mặt với nhau thì không phải là người ngoài. Chỉ nhấc tay một cái, có gì phải cảm ơn.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, gật nhẹ một cái, cũng không nói tới nữa. Có một số việc không thể nói bằng miệng là xong, chỉ có thể biểu hiện bằng hành động là tốt nhất.
Lệ Nhã Tĩnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:
- Hạ Tôn giả! Ngươi ở trong Sinh Tử giới gặp phải chuyện gì mà sao vừa mới ra đã bị té xỉu như vậy?
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, hai mắt giật giật. Quanh người hắn không hề thấy bóng dáng một ai khác. Ngay cả Ngưng Huyết nhân cũng biến mất.
Trong phút chốc, nét mặt hắn trở nên khó coi. Hắn ngẩng đầu, nhìn phụ tử Lệ Giang Phong, hỏi:
- Mạo muội xin hỏi, hai vị có thấy ai cùng với tại hạ đi ra hay không?
Phụ tử Lệ Giang Phong cùng kinh ngạc. Lệ Nhã Tĩnh lại càng hoài nghi, nói:
- Hạ Tôn giả! Theo ta được biết, bất cứ người nào đi vào Sinh Tử giới cũng đều bị một thứ lực lượng gọi về các hướng khác nhau. Từ trước tới nay, chưa hề có chuyện hai người gặp cùng một hướng. – Nàng dừng lại một chút, nói:
- Ngay cả huynh đệ Kỳ Liên song ma cũng phân ra mà đi. Chẳng lẽ Hạ Tôn giả lại có thể ở cùng một chỗ với người nào đó mà lĩnh ngộ Sinh Tử chi quang?
- Sinh Tử chi quang? – Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một sự sỡ hãi. Hắn nhớ lại cái khung cảnh quang mang bất tận đó. Nếu không phải có Ngưng Huyết nhân cùng với sự bộc phát khó hiểu lúc đó sao mà hắn có thể xuất hiện ở đây.
Phụ tử Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không hiểu tại sao sắc mặt Hạ Nhất Minh lại trở nên khó coi như thế.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, chợt hỏi:
- Phụ tử hai người làm sao lại ở cùng một chỗ?
Lệ Giang Phong cũng chẳng hề giấu diếm, nói:
- Hai chúng ta đã ước hẹn với nhau từ trước. Một khi đi ra liền tới đây gặp gỡ.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy mới chợt hiểu. Nhưng hắn cũng không dám hỏi hai người bọn họ làm cách nào có thể được như thế. Dù sao thì Nam Cương đệ nhất đại phái Lưu Ly động đã truyền thừa mấy ngàn năm. Nếu ngay cả một chút điểm đặc biệt cũng không có thì đúng là khó tin.
Tại hạ vẫn có một thắc mắc… - Nét mặt Hạ Nhất Minh nghiêm túc, hỏi:
Nếu có thể được hai người giải thích, Hạ mỗ vô cùng cảm kích.
Hai người Lệ Giang Phong thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, nét mặt cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên. Có thể khiến cho Hạ Nhất Minh dùng thái độ như vậy để thỉnh giáo, chắc chắn không phải là việc bình thường.
- Hạ huynh cứ nói! Chỉ cần Lệ mỗ có thể trả lời, nhất định sẽ nói rõ. - Lệ Giang Phong trầm giọng nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, nói:
- Hạ mỗ muốn hỏi rằng hai vị làm thế nào đi ra từ trong Sinh Tử chi quang?
Cha con Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau, trong đó có chút ngạc nhiên. Ánh mắt Lệ Nhã Tĩnh như nhìn một người bệnh, nói:
- Hạ Tôn giả bị hồ đồ hay sao? Sinh Tử chi quang là năng lượng bản nguyên của ánh sáng. Sau khi lĩnh ngộ sẽ tự động biến mất. Làm sao mà chúng ta có thể xuyên qua nó?
Hạ Nhất Minh không nói được tiếng nào. Mất một lúc, nét mặt của hắn trở nên rất buồn cười.
- Hai người nhìn thấy Sinh Tử chi quang dưới hình dạng gì?
Lệ Nhã Tĩnh do dự một chút, cuối cùng nói:
- Nghe nói mỗi người đều nhìn thấy Sinh Tử chi quang dưới các dạng hình thái khác nhau. Có điều, ta và phụ thân đều nhìn thấy năng lượng bản nguyên của hỏa hệ.
Hạ Nhất Minh nghe xong mới hiểu được những gì mà bọn họ nhìn thấy thực ra cũng là năng lượng bản nguyên trong đại sảnh đường.
Nhưng cái mà hắn nhìn thấy chính là năng lượng bản nguyên của cả thế giới. Còn cái mà bọn họ chứng kiến lại là năng lượng bản nguyên của một hệ hoặc là vài hệ mà thôi. Trong quá trình quan khán những loại năng lượng bản nguyên đó, mỗi người đều có chút lĩnh ngộ. Nhưng lĩnh ngộ được nhiều hay ít thì còn phải xem vào cơ duyên của mỗi người.
Có điều, nghe nói cơ bản tất cả các tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên có mặt trên thế giới lúc này, cũng đều lĩnh ngộ được năng lượng bản nguyên.
Sau khi Hạ Nhất Minh từ miệng hai người biến được Sinh Tử chi quang chính là năng lượng bản nguyên thì hắn cũng chẳng có gì để mà thắc mắc nữa. Tuy nhiên, trong cảm giác của hắn chỉ có luồng ánh sáng khiến cho bản thân rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh mới xứng đáng là Sinh Tử chi quang.
Về phần năng lượng bản nguyên phát ra quang mang có lẽ có chút độc đáo. Nhưng nếu nói về tính nguy hiểm thì so với ánh sáng trắng đó còn kém một bậc.
Hai cha con Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều hiểu, Hạ Nhất Minh ở trong Sinh Tử giới đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho người ta sợ hãi. Nếu không chắc chắn hắn không thể có nét mặt như vậy. Hơn nữa, cũng chẳng vừa mới xuất hiện đã lập tức bị hôn mê.
Hạ Nhất Minh do dự một chút cuối cùng cũng nói:
- Hai vị! Sau khi đi vào Sinh Tử giới, trong lúc vô ý đã đi vào Luân Hồi chi địa.
Nét mặt hai cha con Lệ Giang Phong hoàn toàn ngơ ngác.
Luân Hồi chi địa, tiến vào luân hồi, có đi mà không có về.
Chuyện này đã được tất cả những nhân vật tu luyện có tu vi cao công nhận. Nhưng Hạ Nhất Minh lại có thể từ đó mà đi ra. Chuyện này nếu lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho thiên hạ chấn động.
Hai mắt Lệ Nhã Tĩnh phát sáng, thanh âm của nàng có chút run rẩy, nói:
- Ngươi làm thế nào mà đi ra được?
Đối với Hạ Nhất Minh, cha con bọn họ chẳng hề có chút hoài nghi. Chẳng những bọn họ tin tưởng Hạ Nhất Minh mà nhớ lại cái bộ dáng chật vật của hắn khi xuất hiện thì có lẽ cũng chỉ có nơi đó mới có thể khiến cho hắn như vậy.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Ta cũng không biết. Chỉ biết là cuối cùng ta đi vào trong một thế giới chỉ toàn ánh sáng… Còn về sau đó thoát ra thế nào thì Hạ mỗ thật sự có lời khó nói, xin hai người thứ lỗi.
Mặc dù trong lòng cha con Lệ Giang Phong có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng biết, Hạ Nhất Minh có thể nói cho biết cũng đã là quá lắm rồi. Còn về việc trong Luân Hồi chi địa có chuyện gì, nếu hắn đã không muốn nói thì chẳng ai có thể bức hắn nói ra được.
Chỉ có điều, sau khi đi vào Luân Hồi chi địa mà ra được có lẽ cũng chỉ có một mình Hạ Nhất Minh mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Nhất Minh hướng về phía bọn họ vái một cái thật sâu, nói:
- Việc này đối với Hạ mỗ là một chuyện quan trọng. Xin hai vị giữ bí mật cho.
Lệ Giang Phong nghiêm mặt nói:
- Ngươi yên tâm! Chúng ta không nói.
Chỉ có vài chữ ngắn ngủi, nhưng chính là lời hứa của hắn. Chẳng cần phải thề thốt, nhưng Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn tin tưởng.
Gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh xoay người về phía Lệ Nhã Tĩnh, thi lễ nói:
- Lệ Tôn giả! Lúc trước Hạ mỗ thu của ngươi ba con hỏa long. Nhưng ngươi vẫn không e ngại lại còn tặng thánh dược trị thương. Hạ mỗ vô cùng cảm kích.
Lệ Nhã Tĩnh nhíu đôi mày thanh tú, nói:
- Đó chỉ là luận võ. Thực lực của ta không bằng ngươi nên phải chấp nhận. Việc này không cần phải nhắc đến nữa.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên có thể nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút oán hận, trong lòng không khỏi cười khổ.
Lệ Nhã Tĩnh chợt nhướng mày, nói:
- Nhưng nếu ngươi muốn trả lại ta ba con hỏa long thì ta cũng không ngại nhận lấy đâu.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút khó khăn. Ba con hỏa long mặc dù đang ở trong Cửu Long lô. Nhưng muốn lấy ra một con thì chỉ sợ lão gia hỏa đó sẽ không để yên.
Nhưng nghĩ vừa rồi, đối phương không nhân lúc mình gặp nguy mà hạ sát thủ, ngược lại còn tặng thánh dược chữa thương. Phần tình nghĩa đó cho dù thế nào cũng phải trả lại.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
Được! Xin lệ Tôn giả chờ một chút.
Nói xong, hắn vung tay lên, Ngũ Hành Hoàn nhất thời xuất hiện. Sau đó, một vầng ánh sáng lóe lên, bao phủ hắn vào bên trong.
Hai cha con Lệ Giang Phong ngạc nhiên đứng nhìn, cũng không biết Hạ Nhất Minh định làm cái gì. Lệ Nhã Tĩnh hoài nghi nói:
- Phụ thân! Hắn làm cái gì thế?
Lệ Giang Phong do dự một chút, rồi nói :
- Người này làm việc cao thâm khó lường. Phụ thân cũng không đoán được.
Lệ Nhã Tĩnh chớp chớp đôi mắt to, nói:
- Chẳng lẽ hắn đem ba con hỏa long nhốt vào trong Ngũ Hành Hoàn hay sao?
Lệ Giang Phong tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, nói :
- Nói linh tinh! Người khác có thể không biết nhưng ngươi lại còn không rõ hay sao? Ngươi nghĩ rằng ngoại trừ Cửu Long lô ra, trong thiên hạ này còn có thứ gì có thể chịu nổi việc bị ba con Hỏa long đốt cháy?
Lệ Nhã Tĩnh thì thào nói:
- Nhưng trong tay hắn cũng là thần khí phỏng chế.
Lệ Giang Phong vung tay áo lên, nói"
- Trừ phi trong tay hắn là thần khí Ngũ Hành Hoàn thực sự. Nếu không cũng không thể nhốt được ba con hỏa long. – Hắn khẳng định một cách chắc chắn, nói:
- Ba con hỏa long chắc chắn là bị hắn luyện hóa hỏa chi lực.
Lệ Nhã Tĩnh lo lắng, gật đầu. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn có một chút hy vọng.
Có lẽ tên nam tử luôn sáng tạo kỳ tích kia sẽ lại mang đến cho nàng một cái kỳ tích mới.