Mặc dù, bọn họ không thể chứng kiến dưới nền đất có chuyện gì xảy ra. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một nguồn năng lượng dao động. Năng lượng lôi điện chứa trong Lôi Chấn tử rất nhiều. Ngay cả bạch mã Lôi Điện cũng phải mất đến mười ngày mới có thể nhét đầy lôi điện vào trong nó.
Hôm nay, Hạ Nhất Minh ném ra, nó liền giải phóng một nguồn năng lượng khổng lò khiến cho ngay cả hai vị đại tôn giả đang đứng trên cao cũng phải run rẩy.
Lớp đất dưới chân thoáng động, Chiêu Thái Lâm cùng với con thánh thú đồng hành với hắn nhảy ra. Có điều, hình dạng của Chiêu Thái Lâm và thánh thú lúc này, vô cùng nhếch nhác. Khiến cho hai người kia không thể nhịn được cười.
Chiêu Thái Lâm giật mình, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời đỏ mặt. Lúc này, quần áo trên người hắn có nhiều chỗ bị cháy đen. Không chỉ có thế, bộ lông của con thánh thú cũng bị cháy một khoảng lớn. Ngay cả da tay của hắn cũng bị nám đen. Mới nhìn thấy lớp da tay như vậy, lão cũng có thể đoán được ngay khuôn mặt của mình cũng chẳng có gì khác.
Ánh mắt lão chợt trở nên dữ tợn, trong lòng hận Hạ Nhất Minh thấu xương. Nhưng cứ nghĩ tới những tia điện màu tím vừa rồi, lão lại cảm thấy run lẩy bẩy. Nếu như không nhờ thánh thú đồng hành cảm nhận được nguy hiểm, mà đưa lão lui lại phía sau thì hậu quả....
Chỉ cần nghĩ tới đó cũng đủ khiến lão ớn lạnh.
- Chiêu huynh! Phía dưới có chuyện gì xảy ra thế? - Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng hỏi. Sau khi nhìn thấy hình dạng nhếch nhác của Chiêu Thái Lâm cùng với vẻ mặt của lão, nét mặt hắn liền trầm xuống.
Chiêu Thái Lâm tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Trên người Hạ Nhất Minh có một thứ bảo khí có thể phóng ra lôi điện màu tím. Uy lực của nó rất mạnh.
Nhìn hình dạng của Chiêu Thái Lâm lúc này, hiển nhiên hai người cũng biết được uy lực của nó.
Cả hai đều không thể ngờ được, trong tay Hạ Nhất Minh lại có một vật như thế. Nếu lấy cứng chọi cứng, chỉ sợ Chiêu Thái Lâm và thánh thú cũng chẳng thể trở về một cách an toàn.
- Uy lực của kiện bảo khí đó quá lớn. Nhưng ta khẳng định hắn cũng chỉ có thể phóng ra một số lượng có hạn. Nhưng nếu đã có thứ đó thì chúng ta không thể tới gần hắn được.
Mặc dù, Chiêu Thái Lâm nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng kiến thức của lão cũng không phải là ít. Thoáng cái, lão đã đưa ra được ý kiến:
- Sử dụng phi kiếm, bức hắn ra.
Hô Duyên Ngạo Bác cười khổ một tiếng, nói:
- Phi kiếm của chúng ta đối với tôn giả bình thường thì chắc chắn là hữu dụng. Nhưng Hạ Nhất Minh lại nắm được Thần Toán chi thuật. Nó chính là thứ có thể khắc chế được phi kiếm.
Nét mặt Chiêu Thái Lâm càng lúc càng âm trầm, nói:
- Từng người riêng lẻ thì không được. Nhưng nếu cả ba chúng ta cùng liên thủ, tam kiếm hợp nhất thì cũng đủ khiến hắn phải lòi ra.
Hô Duyên Ngạo Bác và Sơn Đính lão nhân liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng liên thủ đối phó với một vị tôn giả tam hao, đã là một chuyện rất mất mặt. Nếu ba người cùng phối hợp với nhau thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa. Nhưng tới mức này rồi, nếu để cho Hạ Nhất Minh bỏ chạy được thì bọn họ còn mất thể diện hơn nữa.
Ba người gật đầu với nhau, nhất thời quang mang quanh người tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, ba đạo quang mang đã hợp lại một chỗ. Quang mang giống như một cơn lốc xoáy, vòng quanh ba thanh thần binh. Chỉ mất một lúc, chân khí của ba người đã hoàn toàn dung hợp.
Có thể khiến cho bọn họ phải làm như vậy thì cho dù là ai cũng có thể tự hào.
Ba người cùng gật đầu một cái. Ba đạo quang mang cùng một lúc đâm thẳng xuống dưới đất.
Hạ Nhất Minh ở trong lòng đất, nhìn những khe nứt chung quanh đang dần dần bị bùn đất lấp kín mà thầm kêu đáng tiếc. Ngay vào lúc hắn lấy ra một viên Lôi Chấn tử, kích phát lôi điện ẩn chứa bên trong nó thì Chiêu Thái Lâm không tiến mà lại lùi, thoáng cái đã hơn mười trượng. Mặc dù khoảng cách cũng không phải xa. Hơn nữa, tốc độ của hắn lui lại so với tốc độ của lôi điện còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì đây cũng là trong lòng đất. Năng lượng lôi điện bị phát tán ra xung quanh nên uy lực giảm đi rất nhiều. Sau khi đuổi theo đối phương, cơ bản là không thể khiến cho hắn bị thương trí mạng.
Hạ Nhất Minh không biết đó là nhờ con thánh thú đồng hành với gã. Hắn vẫn tưởng đó là do đối phương phản ứng nhanh nhẹn, rất mẫn cảm đối với nguy hiểm. Vì vậy mà trong lòng hắn đang tự hỏi về vị thánh giả đồ đằng đó. Hắn cùng không biết tại sao người đó lại có ở đây. Nhưng chẳng biết có trùng hợp hay không, rõ ràng là lão muốn đánh chết mình.
Nghĩ tới ước hẹn hai mươi năm với bộ tộc Đồ Đằng, sát khí trong lòng Hạ Nhất Minh lại nổi lên. Thậm chí, hắn còn hoài nghi, người này chính là do bộ tộc Đồ Đằng âm thầm phái tới, nhằm lấy tính mạng của hắn. Nếu không thì tại sao lão lại chủ động tốn bao công sức để đuổi giết hắn như vậy?
Hắn vẫn tiếp tục đợi dưới lòng đất, không đi tiếp như trước. Dù sao thì có con chuột to kia, cho dù hắn muốn chạy cũng chẳng thoát. Chẳng bằng cứ ở đây mà chờ đợi. Ít nhất thì cũng đã được nửa canh giờ rồi. Chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa, khi đó ai là thợ săn, ai là con mồi thì còn phải xét.
Nhưng hắn vừa mới quyết định ở đây chờ đợi, thì cảm nhận được trên đỉnh đầu có một luồng áp lực thật lớn đang lao xuống.
Nét mặt hắn lập tức thay đổi. Dưới luồng áp lực đó, trong nháy mắt, tất cả các sợi lông, tóc trên người hắn chợt dựng đứng lên. Một cảm giác nguy hiểm chạy dọc theo cột sống lên tới não, khiến cho cả người hắn như bị ngâm vào trong nước đá.
Hạ Nhất Minh hú lên một tiếng quái dị, phóng thích ra ngũ hành chi hoa. Ngũ hành hoàn cũng phát ra ngũ thải quang mang, ngưng tụ một vòng sáng trước mặt hắn. Đồng thới, thân thể của hắn nhanh chóng lui lại.
Một đạo kiếm quang chui thẳng từ trên xuống, lao về hướng Hạ Nhất Minh.
Ngũ hành chi hoa tiếp xúc với luồng kiếm quang đó, nhanh chóng bạo liệt. Năng lượng mạnh mẽ tỏa ra xung quanh khiến cho lòng đất xuất hiện vô số vết nứt, khai thông một lỗ hổng lên tới mặt đất.
Tuy nhiên, đạo kiếm quang cũng chỉ dừng lại trong tích tắc rồi tiếp tục lao tới hướng Hạ Nhất Minh.
Nét mặt hắn vô cùng kinh hãi. Sau khi tiếp xúc với luồng sáng, cuối cùng hắn mới hiểu được đó là cái gì.
Cái cột sáng giống như tia chớp, mang theo năng lượng mạnh mẽ đó hiển nhiên là do ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên liên thủ mà phóng ra phi kiếm. Ba người bọn họ không ngờ chẳng thèm để ý tới mặt mũi mà lại dùng phương pháp này để đối phó với một vị tôn giả nho nhỏ. Điều này, cho dù là chạy trối chết từ đầu tới giờ, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không thể ngờ tới.
Hắn tức giận hừ một tiếng, thân thể giống như linh xà đang chuyển động định tránh né sự truy kích của đối phương. Tuy nhiên, tốc độ của phi kiếm quá nhanh. Cho dù hắn có tránh né như thế nào cũng đều không đạt được mục đích.
Ngũ hành hoàn đành đưa ra chắn trước người, quyến định chặn lại một kiếm đó.
Tuy nhiên, hắn chợt phát hiện, năng lượng ngưng tụ trên ba thanh phi kiếm đó quá mạnh, hơn xa một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Mặc dù ba thanh phi kiếm vẫn không thể xuyên qua được ngũ hành hoàn, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Chân khí cuồng bạo khiến cho hai tay hắn tê dại. Thậm chí ngay cả chân khí trong cơ thể cũng trở nên đứt quãng.
Trong mắt hắn hiện lên một sự khiếp sợ, tiếp tục chui xuống phía dưới. Nhưng Hạ Nhất Minh nhanh chóng nhận ra, cho dù mình có chui xuống sâu đến mấy thì ba thanh phi kiếm hợp lại vẫn bám theo phía sau.
Phi kiếm của đối phương mặc dù rất nhanh, nhưng đối với hắn mà nói cũng không cảm thấy quá khó ứng phó. Dù sao, thì đã từng một lần đối mặt với chúng.
Mặc dù, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng chẳng hiểu được tại sao lúc đó mà mình lại có đủ tự tin và khí phách để đối mặt với sự công kích của cả ba thanh phi kiếm. Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra. Do bản thân đã có được sự lĩnh ngộ đối với thần toán chi thuật nên đối với phi kiếm, Hạ Nhất Minh cũng chẳng thấy quá sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, năng lượng trên phi kiếm lại khiến hắn cảm thấy rất áp lúc.
Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa tất nhiên là tương đương với sự liên thủ của năm vị tôn giả. Nhưng chỉ cần một trong ba thanh phi kiếm cũng đã có được lực lượng tương đương.
Sự chênh lệch giữa Tam hoa tụ đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên hoàn toàn lộ rõ. Dưới sự liên hợp của ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, ngay cả Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa của hắn cũng gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Luồng năng lượng giống như một cái búa lớn, liên tục giáng xuống ngũ hành hoàn. Khiến cho Hạ Nhất Minh gần như không chịu nổi nữa.
Trong lòng hắn thầm kêu khổ không thôi. Nếu như chỉ có một vị tôn giả, cho dù đó là tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên thì cho dù không thủ thắng nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong. Mà nếu vị tôn giả đó khinh thường, Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ có cơ hội đánh lén mà thủ thắng.
Nhưng dưới sự liên thủ của ba vị tôn giả, ngay cả một chút cơ hội Hạ Nhất Minh cũng chẳng có.
Nét mặt của hắn tái nhợt. Từ góc độ công kích của phi kiếm mà nói thì rõ ràng là đối phương muốn bức hắn vào chỗ chết.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đã toàn lực ứng phó, muốn tránh né. Thậm chí, hắn còn cẩn thận lựa chọn hướng để lui. Nhưng tốc độ của hắn dù sao cũng không thể so sánh với phi kiếm.
Hung quang trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên. Trong tay hắn mặc dù đã mất một viên Lôi Chấn tử, nhưng vẫn còn ba viên nữa. Có lẽ cho bọn họ thưởng thức một chút uy lực thứ thần khí khí này.
Mặc dù, bọn họ không thể chứng kiến dưới nền đất có chuyện gì xảy ra. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một nguồn năng lượng dao động. Năng lượng lôi điện chứa trong Lôi Chấn tử rất nhiều. Ngay cả bạch mã Lôi Điện cũng phải mất đến mười ngày mới có thể nhét đầy lôi điện vào trong nó.
Hôm nay, Hạ Nhất Minh ném ra, nó liền giải phóng một nguồn năng lượng khổng lò khiến cho ngay cả hai vị đại tôn giả đang đứng trên cao cũng phải run rẩy.
Lớp đất dưới chân thoáng động, Chiêu Thái Lâm cùng với con thánh thú đồng hành với hắn nhảy ra. Có điều, hình dạng của Chiêu Thái Lâm và thánh thú lúc này, vô cùng nhếch nhác. Khiến cho hai người kia không thể nhịn được cười.
Chiêu Thái Lâm giật mình, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời đỏ mặt. Lúc này, quần áo trên người hắn có nhiều chỗ bị cháy đen. Không chỉ có thế, bộ lông của con thánh thú cũng bị cháy một khoảng lớn. Ngay cả da tay của hắn cũng bị nám đen. Mới nhìn thấy lớp da tay như vậy, lão cũng có thể đoán được ngay khuôn mặt của mình cũng chẳng có gì khác.
Ánh mắt lão chợt trở nên dữ tợn, trong lòng hận Hạ Nhất Minh thấu xương. Nhưng cứ nghĩ tới những tia điện màu tím vừa rồi, lão lại cảm thấy run lẩy bẩy. Nếu như không nhờ thánh thú đồng hành cảm nhận được nguy hiểm, mà đưa lão lui lại phía sau thì hậu quả....
Chỉ cần nghĩ tới đó cũng đủ khiến lão ớn lạnh.
- Chiêu huynh! Phía dưới có chuyện gì xảy ra thế? - Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng hỏi. Sau khi nhìn thấy hình dạng nhếch nhác của Chiêu Thái Lâm cùng với vẻ mặt của lão, nét mặt hắn liền trầm xuống.
Chiêu Thái Lâm tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Trên người Hạ Nhất Minh có một thứ bảo khí có thể phóng ra lôi điện màu tím. Uy lực của nó rất mạnh.
Nhìn hình dạng của Chiêu Thái Lâm lúc này, hiển nhiên hai người cũng biết được uy lực của nó.
Cả hai đều không thể ngờ được, trong tay Hạ Nhất Minh lại có một vật như thế. Nếu lấy cứng chọi cứng, chỉ sợ Chiêu Thái Lâm và thánh thú cũng chẳng thể trở về một cách an toàn.
- Uy lực của kiện bảo khí đó quá lớn. Nhưng ta khẳng định hắn cũng chỉ có thể phóng ra một số lượng có hạn. Nhưng nếu đã có thứ đó thì chúng ta không thể tới gần hắn được.
Mặc dù, Chiêu Thái Lâm nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng kiến thức của lão cũng không phải là ít. Thoáng cái, lão đã đưa ra được ý kiến:
- Sử dụng phi kiếm, bức hắn ra.
Hô Duyên Ngạo Bác cười khổ một tiếng, nói:
- Phi kiếm của chúng ta đối với tôn giả bình thường thì chắc chắn là hữu dụng. Nhưng Hạ Nhất Minh lại nắm được Thần Toán chi thuật. Nó chính là thứ có thể khắc chế được phi kiếm.
Nét mặt Chiêu Thái Lâm càng lúc càng âm trầm, nói:
- Từng người riêng lẻ thì không được. Nhưng nếu cả ba chúng ta cùng liên thủ, tam kiếm hợp nhất thì cũng đủ khiến hắn phải lòi ra.
Hô Duyên Ngạo Bác và Sơn Đính lão nhân liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng liên thủ đối phó với một vị tôn giả tam hao, đã là một chuyện rất mất mặt. Nếu ba người cùng phối hợp với nhau thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa. Nhưng tới mức này rồi, nếu để cho Hạ Nhất Minh bỏ chạy được thì bọn họ còn mất thể diện hơn nữa.
Ba người gật đầu với nhau, nhất thời quang mang quanh người tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, ba đạo quang mang đã hợp lại một chỗ. Quang mang giống như một cơn lốc xoáy, vòng quanh ba thanh thần binh. Chỉ mất một lúc, chân khí của ba người đã hoàn toàn dung hợp. Nguồn:
Có thể khiến cho bọn họ phải làm như vậy thì cho dù là ai cũng có thể tự hào.
Ba người cùng gật đầu một cái. Ba đạo quang mang cùng một lúc đâm thẳng xuống dưới đất.
Hạ Nhất Minh ở trong lòng đất, nhìn những khe nứt chung quanh đang dần dần bị bùn đất lấp kín mà thầm kêu đáng tiếc. Ngay vào lúc hắn lấy ra một viên Lôi Chấn tử, kích phát lôi điện ẩn chứa bên trong nó thì Chiêu Thái Lâm không tiến mà lại lùi, thoáng cái đã hơn mười trượng. Mặc dù khoảng cách cũng không phải xa. Hơn nữa, tốc độ của hắn lui lại so với tốc độ của lôi điện còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì đây cũng là trong lòng đất. Năng lượng lôi điện bị phát tán ra xung quanh nên uy lực giảm đi rất nhiều. Sau khi đuổi theo đối phương, cơ bản là không thể khiến cho hắn bị thương trí mạng.
Hạ Nhất Minh không biết đó là nhờ con thánh thú đồng hành với gã. Hắn vẫn tưởng đó là do đối phương phản ứng nhanh nhẹn, rất mẫn cảm đối với nguy hiểm. Vì vậy mà trong lòng hắn đang tự hỏi về vị thánh giả đồ đằng đó. Hắn cùng không biết tại sao người đó lại có ở đây. Nhưng chẳng biết có trùng hợp hay không, rõ ràng là lão muốn đánh chết mình.
Nghĩ tới ước hẹn hai mươi năm với bộ tộc Đồ Đằng, sát khí trong lòng Hạ Nhất Minh lại nổi lên. Thậm chí, hắn còn hoài nghi, người này chính là do bộ tộc Đồ Đằng âm thầm phái tới, nhằm lấy tính mạng của hắn. Nếu không thì tại sao lão lại chủ động tốn bao công sức để đuổi giết hắn như vậy?
Hắn vẫn tiếp tục đợi dưới lòng đất, không đi tiếp như trước. Dù sao thì có con chuột to kia, cho dù hắn muốn chạy cũng chẳng thoát. Chẳng bằng cứ ở đây mà chờ đợi. Ít nhất thì cũng đã được nửa canh giờ rồi. Chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa, khi đó ai là thợ săn, ai là con mồi thì còn phải xét.
Nhưng hắn vừa mới quyết định ở đây chờ đợi, thì cảm nhận được trên đỉnh đầu có một luồng áp lực thật lớn đang lao xuống.
Nét mặt hắn lập tức thay đổi. Dưới luồng áp lực đó, trong nháy mắt, tất cả các sợi lông, tóc trên người hắn chợt dựng đứng lên. Một cảm giác nguy hiểm chạy dọc theo cột sống lên tới não, khiến cho cả người hắn như bị ngâm vào trong nước đá.
Hạ Nhất Minh hú lên một tiếng quái dị, phóng thích ra ngũ hành chi hoa. Ngũ hành hoàn cũng phát ra ngũ thải quang mang, ngưng tụ một vòng sáng trước mặt hắn. Đồng thới, thân thể của hắn nhanh chóng lui lại.
Một đạo kiếm quang chui thẳng từ trên xuống, lao về hướng Hạ Nhất Minh.
Ngũ hành chi hoa tiếp xúc với luồng kiếm quang đó, nhanh chóng bạo liệt. Năng lượng mạnh mẽ tỏa ra xung quanh khiến cho lòng đất xuất hiện vô số vết nứt, khai thông một lỗ hổng lên tới mặt đất.
Tuy nhiên, đạo kiếm quang cũng chỉ dừng lại trong tích tắc rồi tiếp tục lao tới hướng Hạ Nhất Minh.
Nét mặt hắn vô cùng kinh hãi. Sau khi tiếp xúc với luồng sáng, cuối cùng hắn mới hiểu được đó là cái gì.
Cái cột sáng giống như tia chớp, mang theo năng lượng mạnh mẽ đó hiển nhiên là do ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên liên thủ mà phóng ra phi kiếm. Ba người bọn họ không ngờ chẳng thèm để ý tới mặt mũi mà lại dùng phương pháp này để đối phó với một vị tôn giả nho nhỏ. Điều này, cho dù là chạy trối chết từ đầu tới giờ, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không thể ngờ tới.
Hắn tức giận hừ một tiếng, thân thể giống như linh xà đang chuyển động định tránh né sự truy kích của đối phương. Tuy nhiên, tốc độ của phi kiếm quá nhanh. Cho dù hắn có tránh né như thế nào cũng đều không đạt được mục đích.
Ngũ hành hoàn đành đưa ra chắn trước người, quyến định chặn lại một kiếm đó.
Tuy nhiên, hắn chợt phát hiện, năng lượng ngưng tụ trên ba thanh phi kiếm đó quá mạnh, hơn xa một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Mặc dù ba thanh phi kiếm vẫn không thể xuyên qua được ngũ hành hoàn, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Chân khí cuồng bạo khiến cho hai tay hắn tê dại. Thậm chí ngay cả chân khí trong cơ thể cũng trở nên đứt quãng.
Trong mắt hắn hiện lên một sự khiếp sợ, tiếp tục chui xuống phía dưới. Nhưng Hạ Nhất Minh nhanh chóng nhận ra, cho dù mình có chui xuống sâu đến mấy thì ba thanh phi kiếm hợp lại vẫn bám theo phía sau.
Phi kiếm của đối phương mặc dù rất nhanh, nhưng đối với hắn mà nói cũng không cảm thấy quá khó ứng phó. Dù sao, thì đã từng một lần đối mặt với chúng.
Mặc dù, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng chẳng hiểu được tại sao lúc đó mà mình lại có đủ tự tin và khí phách để đối mặt với sự công kích của cả ba thanh phi kiếm. Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra. Do bản thân đã có được sự lĩnh ngộ đối với thần toán chi thuật nên đối với phi kiếm, Hạ Nhất Minh cũng chẳng thấy quá sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, năng lượng trên phi kiếm lại khiến hắn cảm thấy rất áp lúc.
Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa tất nhiên là tương đương với sự liên thủ của năm vị tôn giả. Nhưng chỉ cần một trong ba thanh phi kiếm cũng đã có được lực lượng tương đương.
Sự chênh lệch giữa Tam hoa tụ đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên hoàn toàn lộ rõ. Dưới sự liên hợp của ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, ngay cả Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa của hắn cũng gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Luồng năng lượng giống như một cái búa lớn, liên tục giáng xuống ngũ hành hoàn. Khiến cho Hạ Nhất Minh gần như không chịu nổi nữa.
Trong lòng hắn thầm kêu khổ không thôi. Nếu như chỉ có một vị tôn giả, cho dù đó là tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên thì cho dù không thủ thắng nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong. Mà nếu vị tôn giả đó khinh thường, Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ có cơ hội đánh lén mà thủ thắng.
Nhưng dưới sự liên thủ của ba vị tôn giả, ngay cả một chút cơ hội Hạ Nhất Minh cũng chẳng có.
Nét mặt của hắn tái nhợt. Từ góc độ công kích của phi kiếm mà nói thì rõ ràng là đối phương muốn bức hắn vào chỗ chết.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đã toàn lực ứng phó, muốn tránh né. Thậm chí, hắn còn cẩn thận lựa chọn hướng để lui. Nhưng tốc độ của hắn dù sao cũng không thể so sánh với phi kiếm.
Hung quang trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên. Trong tay hắn mặc dù đã mất một viên Lôi Chấn tử, nhưng vẫn còn ba viên nữa. Có lẽ cho bọn họ thưởng thức một chút uy lực thứ thần khí khí này.