Hai trùm lửa lớn bao trùm mọi nơi, những đốm lửa trên không rơi xuống cũng không phải lửa bình thường mà chính là lửa trong Cửu Long Lô.
Khi rơi xuống mặt đất chúng bắt đầu lan ra, những kiến trúc dọc đường tiến nhất thời bị thiêu đốt điên cuồng.
Những người bị dính chùm lửa này lúc này lăn lộn mong dập tắt được chúng, bất quá rất
nhanh bọn họ phát hiện, hi vọng này vô cùng xa vời.
Dưới sự hiệu triệu của Vũ Lão tiên sinh toàn bộ binh sĩ trong thành đã chạy tới đây. Mặc
dù tiếng hống của bảo trư khiến đám binh lính đó ngã ngửa nhưng lớp lớp người vẫn thi nhau kéo tới.
Nhiều người như vậy lại được mửa lửa bao trùm, trong nháy mắt tất cả như rơi vào Hỏa ngục.
Ngọn lửa bùng lên khiến ngay cả đám người hôn mê cũng đau đớn tỉnh lại, bọn họ như rắn không đầu bắt đầu chạy toán loạn khắp nơi.
Trong khu vực này vô số những thân thể mang theo ngọn lửa di động, chỉ bất quá giây lát đã biến thành bất động.
Tiếng kêu thê lương liên tiếp vang lên, cả lạc viện rất nhanh biến thành biển lửa không thể dập tắt.
Xa xa Vũ Mạc Phi xanh mặt, lão mới đem thi thể Dư Vô Sanh đặt trong quan tài, thoe sau lẳng lặng đứng đó tưởng niệm.
Trong lòng lão dĩ nhiên cho rằng. Lão tổ tông sau khi ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể sẽ buông tha Hạ Nhất Minh. Bởi thế lúc này toàn bộ tinh thần cùng thể xác của lão chìm trong tưởng nhớ, hoàn toàn không lý gì tới phát sinh bên ngoài.
Dù sao trong thâm tâm lão, hình ảnh Lão tổ tông cao cao tại thượng, nếu lão nhân gia người đã xuất quan hơn nữa ngưng tụ Ngũ hành thân thể, như vậy Vũ gia sẽ vững như bàn thạch không bao giờ suy sụp.
Nhưng không nghĩ tới, tiếng long ngâm kia có thể đánh thức lão trong tâm trạng đầy bi thương lúc này.
Mặc dù là một Tôn giả, hơn nữa khoảng cách hai nơi khá xa nhưng tinh thần lão khi đó chấn động không tự chủ được mà hôn mê. Cũng rất nhanh lão đã tỉnh lại sau đó không chút do dự rời khỏi phủ đệ nhưng khi tới nơi này, đập vào mắt lão chính là cảnh tượng như địa ngục.
Nơi này mặc dù không phải là Hoàng cung Đại Thân nhưng nơi ở của mấy vị Tôn giả Vũ gia. Lão biết nơi này thậm chí còn tồn tại dấu vết phong thủy từ niên đại thân đạo để lại, nó mới chính thức là cấm địa Vũ gia.
Khi thấy tình cảnh nơi này, ngay cả tinh thần Vũ Mạc Phi cũng bị đả kích sâu sắc.
Bất quá lão nhanh chóng tỉnh táo lại, đan điền dồn khí, giận dữ hét:
- Không được loạn. Đám người bên ngoài nghe đây. Tạo một khoảng trống không cho lửa lan ra.
Đám đệ tử Vũ gia cùng binh lính đều là nhưng tu luyện giả, từ đầu tới giờ như rắn mất đầu vì không được người lãnh đạo.
Bất quá lúc này khi Vũ Mạc Phi cao giọng nói, đám người này lập tức thể hiện giá trị của việc tu luyện gian khổ.
Khi lửa lan tới các gian phòng, lập tức nhưng nơi này không chút do dự bị đạp xuống, trong thời gian ngắn ngọn lửa đã được không chế, chỉ là nhưng người bị hãm trong biển lửa đỏ e rằng Đại la kim tiên cũng không cách nào giải cứu.
Toàn bộ lạc viện chìm trong một mảnh hỗn độn, nhìn về vô số lầu vũ tinh xảo sụp đổ trong biển lửa, vẻ mặt Vũ Mạc Phi đen tựa đáy nồi.
Thân thể khẽ động lão lập tức xuất hiện bên cạnh Vũ Vô Thương, Vũ Vô Trần, cùng một vị lão nhân khác.
Vũ Mạc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, hung hăng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Lão tổ tông đâu? Tam thúc đâu? Còn ba vị Tôn giả nữa?
Đám người Vũ Vô Thường đồng loạt cúi đầu, sau một lát vị lão nhân kia mới khẽ thở dài nói:
- Mạc Phi huynh. Một lời khó nói hết.
Vũ Mạc Phi nheo mắt, nói:
- Mạc Sương huynh. Xin hãy nói cụ thể?
Vũ Mạc Sương cười khổ một tiếng, nói:
- Sau khi người đi. Lão tổ tông đột nhiên muốn cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh nhưung không nghĩ cuối cùng thất bại. Lúc này Ban Lan Thánh Hổ mang theo Lão tổ tông cùng Tam thúc rời đi, đám người Hạ Nhất Minh đang truy sát phía sau.
Vũ Mạc Phi trợn trừng hai mắt nói:
- Sao có thể? Lão tổ tông không phải đã ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể sao? Lẽ nào vừa thành công đã quay ra cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn trên tay Hạ Nhất Minh?
Khẽ lắc đầu, Vũ Mạc Sương trên mặt mang theo vẻ hoang mang nói:
- Có lẽ lão tổ bất ngờ này ra suy nghĩ đó, bất quá điều này ta cũng không rõ.
Vũ Mạc Phi gương mặt rúm ró, âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Lão tổ tông, Tam thúc còn có ba vị Ngũ khí Tôn giả Tây Phương, chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của Hạ Nhất MInh đã thiếu đi sự trợ giúp của Bách Linh Bát?
Vũ Vô Trần sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Mạc Phi thúc thúc. Bách Linh Bát không biết từ đâu xuất hiện trong phòng hơn nữa đầu heo nhỏ bên cạnh Hạ Nhất Minh cũng là một thành thú vô cùng kinh khủng, so với Lôi điện còn lợi hại hơn. Vũ Mạc Phi im lặng nghe những người này kể lại toàn bộ, theo sau trái tim gương mặt không còn chút huyết sắc. Chẳng những Bách Linh Bát xuất hiện ngay cả bảo trư kia cũng thế. Biến cố này khiến kế hoạch tỉ mỉ bọn họ bày ra hoàn toàn phá sản.
Vì ngăn cản Hạ Nhất Minh để Lão tổ tông chạy trốn, ba vị nguyên lão Tôn giả Vũ gia đã cùng nhau mất đi tính mạng.
Lúc này Vũ gia ngoại trừ Lão tổ tông cùng Tam thúc không biết sống chết chỉ còn những vị Tôn giả trước mặt này. Nhưng Vũ Vô Trần cùng Vũ Vô Thường chỉ vừa mới tấn giai Tôn giả vài năm...
Vũ Mạc Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy khói bụi.
Mặt trời đã ngả sang phía Tây, bắt đầu lặn xuống.
Trong lòng lão một mảnh lạnh lẽo, chẳng lẽ đây là tương lai của Vũ gia.
******
Vũ Mạc Phi cũng không biết ngay khi lão ngẩng đầu lên, cũng có một người đồng dạng ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả dần về phía đằng Tây.
Tâm tình lão cũng trầm xuống cơ hồ không kém Vũ Mạc Phi.
Vũ gia như mặt trời chính ngọ lưu danh muôn thủa cũng đã bắt đầu đi về bên kia sườn dốc.
Cạnh tranh tai Đại Thân phương Đông vô cùng kịch liệt, thậm chí còn vượt xa những nơi khác. Nếu Vũ gia này thật sự tổn thất phân nửa số Ngũ khí Tôn giả, e rằng không cần nghĩ cũng biết.
Ánh tích dương chiếu xuống chiếc đầu bóng lưỡng.
Lúc này chiếc đầu bóng lưỡng như chiếc gương phản chiếu tất cả ánh sáng ngược lại.
Đột nhiên Ban Lan Thánh Hổ dưới chân lão dừng bước. Thân thể nó run lên nhè nhẹ, cả người phát lức theo đó Vũ Mạc Phi cùng Vũ gia lão tổ thân mang trọng thương bước xuống.
Trên thân thể Vũ gia lão tổ lúc này xuất hiện một lỗ sau hoắm, mặc dù sinh mệnh lực lượng cường đại có thể giúp lão duy trì tính mạng nhưng vết thương thế này bất luận là ai đều hư nhược không gượng được.
Khi đối mặt cùng Hạ Nhất Minh, Vũ gia lão tổ có thể phóng xuất khí thể phô thiên cái địa như vậy vốn đã dốc toàn lực. Lúc này chân khí phong bế miệng vết thương, nhưng cả người lập tức rơi vào trạng thái suy yếu.
Vũ Mạc Phi nhẹ ôm ấy Vũ gia lão tổ như chiếc là bay trên mặt đất.
Vũ gia lão tổ trên người lấy ra một chiếc bình nhỏ, sau đó xuất ra ba khỏa đan dược lâp tức nuốt vào.
Vũ Phi Dương vội vàng hỏi:
- Thúc. Người cảm thấy thế nào?
- Trong một canh giờ nhất định không có khả năng vận khí, sau đó có thể khôi phúc phân nửa.
Vũ gia lão tổ cười một tiếng, nói tiếp:
- Chỉ tiếc toàn bộ đan dược chân quý đã dung hết rồi.
Vũ Phi Dương thở dài một hơi, nói:
- Đan dược có thể kiếm lại, chỉ cần người không việc gì là tốt rồi.
Lão quay đầu kinh ngạc nhìn Ban Lan Thánh Hổ, thật sự không biết vì sao nó bỏ hai người ở lại.
Đón ánh mắt này, Ban Lan Thánh Hổ há miệng gầm lên một tiếng.
Vẻ mặt Vũ Phi Dương nhất thời trở lên khó coi, trong Vũ gia chỉ có lão cùng Vũ Vô Trần mới có khả năng hiểu được ngôn ngữ của Ban Lan Thánh Hổ. Mà lúc này cũng vì hiểu được ngôn ngữ của nó nên biết nó đang run sợ thế nào.
- Thánh Hổ đại nhân nói gì vậy?
Vũ gia lão tổ mặc dù suy yếu nhưng âm thanh vẫn ổn đinh như trước.
- Thánh hổ đại nhân nói, tốc độ của bạch mã kia quá nhanh. Nhất đinh phải tiêu diệt nó nếu không chúng ta căn bản không trốn thoát.
Vũ Phi Dương nhẹ giọng nói.
Vũ gia lão tổ sắc mặt khẽ biến, nói:
- Phi Dương. Ngươi cùng Thánh Hổ đại nhân nhanh chóng chạy đi, ta ở lại. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ban Lan Thánh Hổ gầm lên một tiếng, đôi mắt lóe lên quang mang kỳ dị.
Gương mặt Vũ Phi Dương rúm ró,nói:
- Thánh Hổ đại nhân nói, ngài đã ngưng luyện được Ngũ hành thân thể, chỉ cần tránh được kiếp nạn này, ngày sau Vũ gia nhất định có thể Đông sơn tái khởi.
Vũ gia lão tổ thoang do dự, mặc dù chỉ trong giây lát nhưng lão như vừa trải qua ngàn năm suy nghĩ, hung hăng cắn chặt răng, lão nói:
- Phi Dương. Thay ta tạ ơn Thánh Hổ đại nhân.
-
Vũ Phi Dương khẽ buông Vũ gia lão tổ, nhìn Ban Lan Thánh Hổ dập đầu ba cái.
Sau đó lão xoay người ôm Lão tổ,không quay đầu lại hướng phía trước bay đi như chớp.
Trong mắt lão, cảm giác cừu hận khắc cốt ghi xương cùng vẻ thương tâm cực độ ngưng tụ thành hai hàng nước mắt.
Phía sau lão, Ban Lan Thánh Hổ vặn vẹo thân hình, ánh mắt nó dường như mang theo nhân tình.Trong đầu nó hiện lên một bóng người quen thuộc, một người cùng nó vào sinh ra tử, là đồng bọn từ khi nó còn là một ngàn năm linh thú cho tới khi nó trở thành Thánh thú.
Khẽ quay đầu , bên tai tựa hồ nghe được câu nói cuối của người kia.
- Lại bì hổ, ta chết rồi, tử tôn của ta giao lại cho ngươi, giúp ta chiếu cố bọn họ.
Nó ngẩng đầu, thân hình bỗng nhiên cao lớn hẳn lên, một cỗ chiến ý lạ thường từ người nó phát ra.
- Hống...
Ta là lại bì hổ, ta vĩnh viễn là vương giả. Kẻ kế thừa huyết mạch Thần thú, ngươi còn dám cùng ta tái chiến một trận sao?
Hai trùm lửa lớn bao trùm mọi nơi, những đốm lửa trên không rơi xuống cũng không phải lửa bình thường mà chính là lửa trong Cửu Long Lô.
Khi rơi xuống mặt đất chúng bắt đầu lan ra, những kiến trúc dọc đường tiến nhất thời bị thiêu đốt điên cuồng.
Những người bị dính chùm lửa này lúc này lăn lộn mong dập tắt được chúng, bất quá rất
nhanh bọn họ phát hiện, hi vọng này vô cùng xa vời.
Dưới sự hiệu triệu của Vũ Lão tiên sinh toàn bộ binh sĩ trong thành đã chạy tới đây. Mặc
dù tiếng hống của bảo trư khiến đám binh lính đó ngã ngửa nhưng lớp lớp người vẫn thi nhau kéo tới.
Nhiều người như vậy lại được mửa lửa bao trùm, trong nháy mắt tất cả như rơi vào Hỏa ngục.
Ngọn lửa bùng lên khiến ngay cả đám người hôn mê cũng đau đớn tỉnh lại, bọn họ như rắn không đầu bắt đầu chạy toán loạn khắp nơi.
Trong khu vực này vô số những thân thể mang theo ngọn lửa di động, chỉ bất quá giây lát đã biến thành bất động.
Tiếng kêu thê lương liên tiếp vang lên, cả lạc viện rất nhanh biến thành biển lửa không thể dập tắt.
Xa xa Vũ Mạc Phi xanh mặt, lão mới đem thi thể Dư Vô Sanh đặt trong quan tài, thoe sau lẳng lặng đứng đó tưởng niệm.
Trong lòng lão dĩ nhiên cho rằng. Lão tổ tông sau khi ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể sẽ buông tha Hạ Nhất Minh. Bởi thế lúc này toàn bộ tinh thần cùng thể xác của lão chìm trong tưởng nhớ, hoàn toàn không lý gì tới phát sinh bên ngoài.
Dù sao trong thâm tâm lão, hình ảnh Lão tổ tông cao cao tại thượng, nếu lão nhân gia người đã xuất quan hơn nữa ngưng tụ Ngũ hành thân thể, như vậy Vũ gia sẽ vững như bàn thạch không bao giờ suy sụp.
Nhưng không nghĩ tới, tiếng long ngâm kia có thể đánh thức lão trong tâm trạng đầy bi thương lúc này.
Mặc dù là một Tôn giả, hơn nữa khoảng cách hai nơi khá xa nhưng tinh thần lão khi đó chấn động không tự chủ được mà hôn mê. Cũng rất nhanh lão đã tỉnh lại sau đó không chút do dự rời khỏi phủ đệ nhưng khi tới nơi này, đập vào mắt lão chính là cảnh tượng như địa ngục.
Nơi này mặc dù không phải là Hoàng cung Đại Thân nhưng nơi ở của mấy vị Tôn giả Vũ gia. Lão biết nơi này thậm chí còn tồn tại dấu vết phong thủy từ niên đại thân đạo để lại, nó mới chính thức là cấm địa Vũ gia.
Khi thấy tình cảnh nơi này, ngay cả tinh thần Vũ Mạc Phi cũng bị đả kích sâu sắc.
Bất quá lão nhanh chóng tỉnh táo lại, đan điền dồn khí, giận dữ hét:
- Không được loạn. Đám người bên ngoài nghe đây. Tạo một khoảng trống không cho lửa lan ra.
Đám đệ tử Vũ gia cùng binh lính đều là nhưng tu luyện giả, từ đầu tới giờ như rắn mất đầu vì không được người lãnh đạo.
Bất quá lúc này khi Vũ Mạc Phi cao giọng nói, đám người này lập tức thể hiện giá trị của việc tu luyện gian khổ.
Khi lửa lan tới các gian phòng, lập tức nhưng nơi này không chút do dự bị đạp xuống, trong thời gian ngắn ngọn lửa đã được không chế, chỉ là nhưng người bị hãm trong biển lửa đỏ e rằng Đại la kim tiên cũng không cách nào giải cứu.
Toàn bộ lạc viện chìm trong một mảnh hỗn độn, nhìn về vô số lầu vũ tinh xảo sụp đổ trong biển lửa, vẻ mặt Vũ Mạc Phi đen tựa đáy nồi.
Thân thể khẽ động lão lập tức xuất hiện bên cạnh Vũ Vô Thương, Vũ Vô Trần, cùng một vị lão nhân khác.
Vũ Mạc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, hung hăng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Lão tổ tông đâu? Tam thúc đâu? Còn ba vị Tôn giả nữa?
Đám người Vũ Vô Thường đồng loạt cúi đầu, sau một lát vị lão nhân kia mới khẽ thở dài nói:
- Mạc Phi huynh. Một lời khó nói hết.
Vũ Mạc Phi nheo mắt, nói:
- Mạc Sương huynh. Xin hãy nói cụ thể?
Vũ Mạc Sương cười khổ một tiếng, nói:
- Sau khi người đi. Lão tổ tông đột nhiên muốn cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh nhưung không nghĩ cuối cùng thất bại. Lúc này Ban Lan Thánh Hổ mang theo Lão tổ tông cùng Tam thúc rời đi, đám người Hạ Nhất Minh đang truy sát phía sau.
Vũ Mạc Phi trợn trừng hai mắt nói:
- Sao có thể? Lão tổ tông không phải đã ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể sao? Lẽ nào vừa thành công đã quay ra cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn trên tay Hạ Nhất Minh?
Khẽ lắc đầu, Vũ Mạc Sương trên mặt mang theo vẻ hoang mang nói:
- Có lẽ lão tổ bất ngờ này ra suy nghĩ đó, bất quá điều này ta cũng không rõ.
Vũ Mạc Phi gương mặt rúm ró, âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Lão tổ tông, Tam thúc còn có ba vị Ngũ khí Tôn giả Tây Phương, chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của Hạ Nhất MInh đã thiếu đi sự trợ giúp của Bách Linh Bát?
Vũ Vô Trần sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Mạc Phi thúc thúc. Bách Linh Bát không biết từ đâu xuất hiện trong phòng hơn nữa đầu heo nhỏ bên cạnh Hạ Nhất Minh cũng là một thành thú vô cùng kinh khủng, so với Lôi điện còn lợi hại hơn. Vũ Mạc Phi im lặng nghe những người này kể lại toàn bộ, theo sau trái tim gương mặt không còn chút huyết sắc. Chẳng những Bách Linh Bát xuất hiện ngay cả bảo trư kia cũng thế. Biến cố này khiến kế hoạch tỉ mỉ bọn họ bày ra hoàn toàn phá sản.
Vì ngăn cản Hạ Nhất Minh để Lão tổ tông chạy trốn, ba vị nguyên lão Tôn giả Vũ gia đã cùng nhau mất đi tính mạng.
Lúc này Vũ gia ngoại trừ Lão tổ tông cùng Tam thúc không biết sống chết chỉ còn những vị Tôn giả trước mặt này. Nhưng Vũ Vô Trần cùng Vũ Vô Thường chỉ vừa mới tấn giai Tôn giả vài năm...
Vũ Mạc Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy khói bụi.
Mặt trời đã ngả sang phía Tây, bắt đầu lặn xuống.
Trong lòng lão một mảnh lạnh lẽo, chẳng lẽ đây là tương lai của Vũ gia.
******
Vũ Mạc Phi cũng không biết ngay khi lão ngẩng đầu lên, cũng có một người đồng dạng ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả dần về phía đằng Tây.
Tâm tình lão cũng trầm xuống cơ hồ không kém Vũ Mạc Phi.
Vũ gia như mặt trời chính ngọ lưu danh muôn thủa cũng đã bắt đầu đi về bên kia sườn dốc.
Cạnh tranh tai Đại Thân phương Đông vô cùng kịch liệt, thậm chí còn vượt xa những nơi khác. Nếu Vũ gia này thật sự tổn thất phân nửa số Ngũ khí Tôn giả, e rằng không cần nghĩ cũng biết.
Ánh tích dương chiếu xuống chiếc đầu bóng lưỡng.
Lúc này chiếc đầu bóng lưỡng như chiếc gương phản chiếu tất cả ánh sáng ngược lại.
Đột nhiên Ban Lan Thánh Hổ dưới chân lão dừng bước. Thân thể nó run lên nhè nhẹ, cả người phát lức theo đó Vũ Mạc Phi cùng Vũ gia lão tổ thân mang trọng thương bước xuống.
Trên thân thể Vũ gia lão tổ lúc này xuất hiện một lỗ sau hoắm, mặc dù sinh mệnh lực lượng cường đại có thể giúp lão duy trì tính mạng nhưng vết thương thế này bất luận là ai đều hư nhược không gượng được.
Khi đối mặt cùng Hạ Nhất Minh, Vũ gia lão tổ có thể phóng xuất khí thể phô thiên cái địa như vậy vốn đã dốc toàn lực. Lúc này chân khí phong bế miệng vết thương, nhưng cả người lập tức rơi vào trạng thái suy yếu.
Vũ Mạc Phi nhẹ ôm ấy Vũ gia lão tổ như chiếc là bay trên mặt đất.
Vũ gia lão tổ trên người lấy ra một chiếc bình nhỏ, sau đó xuất ra ba khỏa đan dược lâp tức nuốt vào.
Vũ Phi Dương vội vàng hỏi:
- Thúc. Người cảm thấy thế nào?
- Trong một canh giờ nhất định không có khả năng vận khí, sau đó có thể khôi phúc phân nửa.
Vũ gia lão tổ cười một tiếng, nói tiếp:
- Chỉ tiếc toàn bộ đan dược chân quý đã dung hết rồi.
Vũ Phi Dương thở dài một hơi, nói:
- Đan dược có thể kiếm lại, chỉ cần người không việc gì là tốt rồi.
Lão quay đầu kinh ngạc nhìn Ban Lan Thánh Hổ, thật sự không biết vì sao nó bỏ hai người ở lại.
Đón ánh mắt này, Ban Lan Thánh Hổ há miệng gầm lên một tiếng.
Vẻ mặt Vũ Phi Dương nhất thời trở lên khó coi, trong Vũ gia chỉ có lão cùng Vũ Vô Trần mới có khả năng hiểu được ngôn ngữ của Ban Lan Thánh Hổ. Mà lúc này cũng vì hiểu được ngôn ngữ của nó nên biết nó đang run sợ thế nào.
- Thánh Hổ đại nhân nói gì vậy?
Vũ gia lão tổ mặc dù suy yếu nhưng âm thanh vẫn ổn đinh như trước.
- Thánh hổ đại nhân nói, tốc độ của bạch mã kia quá nhanh. Nhất đinh phải tiêu diệt nó nếu không chúng ta căn bản không trốn thoát.
Vũ Phi Dương nhẹ giọng nói.
Vũ gia lão tổ sắc mặt khẽ biến, nói:
- Phi Dương. Ngươi cùng Thánh Hổ đại nhân nhanh chóng chạy đi, ta ở lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Ban Lan Thánh Hổ gầm lên một tiếng, đôi mắt lóe lên quang mang kỳ dị.
Gương mặt Vũ Phi Dương rúm ró,nói:
- Thánh Hổ đại nhân nói, ngài đã ngưng luyện được Ngũ hành thân thể, chỉ cần tránh được kiếp nạn này, ngày sau Vũ gia nhất định có thể Đông sơn tái khởi.
Vũ gia lão tổ thoang do dự, mặc dù chỉ trong giây lát nhưng lão như vừa trải qua ngàn năm suy nghĩ, hung hăng cắn chặt răng, lão nói:
- Phi Dương. Thay ta tạ ơn Thánh Hổ đại nhân.
-
Vũ Phi Dương khẽ buông Vũ gia lão tổ, nhìn Ban Lan Thánh Hổ dập đầu ba cái.
Sau đó lão xoay người ôm Lão tổ,không quay đầu lại hướng phía trước bay đi như chớp.
Trong mắt lão, cảm giác cừu hận khắc cốt ghi xương cùng vẻ thương tâm cực độ ngưng tụ thành hai hàng nước mắt.
Phía sau lão, Ban Lan Thánh Hổ vặn vẹo thân hình, ánh mắt nó dường như mang theo nhân tình.Trong đầu nó hiện lên một bóng người quen thuộc, một người cùng nó vào sinh ra tử, là đồng bọn từ khi nó còn là một ngàn năm linh thú cho tới khi nó trở thành Thánh thú.
Khẽ quay đầu , bên tai tựa hồ nghe được câu nói cuối của người kia.
- Lại bì hổ, ta chết rồi, tử tôn của ta giao lại cho ngươi, giúp ta chiếu cố bọn họ.
Nó ngẩng đầu, thân hình bỗng nhiên cao lớn hẳn lên, một cỗ chiến ý lạ thường từ người nó phát ra.
- Hống...
Ta là lại bì hổ, ta vĩnh viễn là vương giả. Kẻ kế thừa huyết mạch Thần thú, ngươi còn dám cùng ta tái chiến một trận sao?